← Ch.037 | Ch.039 → |
Tằng Văn Long thật ra cũng không muốn trêu chọc Diệp Thu, ngược lại, trong sâu thẳm trong lòng hắn còn có chút sợ hãi Diệp Thu khó mà tả được. Nhớ tới tình cảnh trên tàu hỏa Diệp Thu mặt lạnh lùng đem từng việc xấu xa hắn làm phơi bày ra, tim hắn giống như cánh hoa điêu linh, từng cánh từng cánh bung ra.
Đây là một đối thủ không thể chống lại, đối phương nhìn thấu mình, mà mình lại không biết gì về hắn. Bởi vì gia cảnh tốt, Tằng Văn Long từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, cuộc sống quả thực tốt hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa. Phần lớn thời gian trải qua đều tán dương và nịnh nọt, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Ngày đó trên tàu hỏa, hắn tự biến mình thành một tên bị người xung quanh chú ý tới. -
Cũng trước mấy ngày Tằng Văn Long tới Yến Kinh, từ sau khi nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Thủy Mộc, ở nhà cũng không yên. Nếu không phải bố mẹ không cho hắn ra ngoài sớm như vậy, hắn đã muốn tới từ một tháng trước rồi. Hắn không còn xa lạ gì với Yến Kinh, bác hắn sống ở Yến Kinh, nghỉ hè hàng năm hắn đều tới thành phố này một thời gian.
Vốn là đi rất hưng phấn, bởi vì trên đường gặp phải Diệp Thiên, chuyện xấu này, khiến tâm trạng hắn hai ngày nay luôn không tốt lên được. Anh họ dẫn hắn đi chơi không ít nơi, hắn vẫn rầu rĩ, không vui lên được.
Anh họ Bì Lý Binh hơn hắn hai tuổi, là sinh viên của học viện ngoại ngữ Yến Kinh, từ nhỏ quan hệ với hắn đã tốt, liền hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, lúc này hắn mới nói chuyện xảy ra trên tàu hỏa. Đương nhiên, hắn bỏ đi một sự thật là Diệp Thu bóc trần mộ mặt thật của hắn, chỉ nói trên tàu hỏa mình bị một tên nhà quê coi thường.
Anh họ an ủi hắn, nói có cơ hội nhất định sẽ giúp hắn lấy lại thể diện. Nhưng Tằng Văn Long biết, có lẽ chuyện này sẽ trở thành khúc mắc cả đời mình. Biển người mênh mông, Yến Kinh mấy trăm vạn người, làm thế nào mà tìm được tên tiểu tử giả dạng dân lành đây?
Hôm nay là ngày ghi danh khai giảng, bác trai bác gái đều phải đi làm, vì vậy anh họ đưa hắn tới Thủy Mộc ghi danh. Sau khi vào phòng ký túc, anh họ vì muốn bày ra tính ưu việt của người Yến Kinh bản địa mình, lại chủ động mời mấy người cùng phòng ký túc ăn cơm. Dưới sự luân phiên khen ngợi của bạn cùng phòng ký túc, trong lòng anh họ có chút tung bay phiêu diêu, ngay cả Tằng Văn Long cũng cảm thấy rạng rỡ mặt mày.
Không ngờ vừa bước vào nhà hàng, Tằng Văn Long đã nhìn thấy Diệp Thu ngồi bàn bên kia trong đại sảnh. Khuôn mặt hắn thật quá quen thuộc, ma đưa lối quỷ đưa đường, nằm mơ cũng sợ đến tỉnh vài lần.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không khống chế được vẻ mặt của mình. Sắc mặt tái nhợt, toàn bộ cơ thể như co quắp lại, oán hận trong ánh mắt như thực chất, như là muốn đâm thủng cơ thể người khác.
"Sao vậy?" Bì Lý Binh phát hiện em họ bên cạnh có chút không thoải mái, quan tâm hỏi.
"Không có gì"Tằng Văn Long đau khổ lắc đầu. hắn hận Diệp Thu, nhưng không dám đối mặt với Diệp Thu. Đó chính là ác ma làm cho người ta sinh ra sự sợ hãi từ trong xương cốt
Bì Lý Binh nhìn theo ánh mắt của em họ, chỉ Diệp Thu ngồi ghế bên kia nói: "Em quen bọn họ à?"
"Nói đi, có việc gì anh giúp em lấy lại công bằng" Bì Lý Binh thấy em họ không trả lời, tức giận nói.
"Hắn chính là ngươi va chạm với em trên tàu hỏa."
Bì Lý Binh sửng sốt, sau đó cười nhạt: "A, thật đúng là đến không mất công tìm. Đúng lúc muốn tìm tên tiểu tử này, không ngờ hắn lại chủ động mò tới. Đi, anh họ giúp em lấy lại thể diện."
"Anh họ, bỏ đi." Tằng Văn Long ngăn cản. Hắn nhớ tới sau khi Diệp Thu ra khỏi bến tàu còn có vệ sĩ và xe sang trạng tới nghênh tiếp hắn, sợ rằng người này không giống vẻ ngoài nhìn có vẻ rất đơn giản.
"Sợ cái gì? Một tên khố rách áo ôm từ nơi khác tới mà thôi, trên đất Yến Kinh này, chúng ta phải sợ hắn sao? Em họ, người nhà chúng ta cái gì cũng có thể ăn, nhưng không thể chịu thiệt thòi, đi, đừng để hắn xem thường em." Những câu nói hào hùng vạn trượng của Bì Lý Binh, khiến cho Tằng Văn Long và mấy người bạn cùng phòng ký tục nghe tới nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức xông lên đập cho Diệp Thu một trận.
Bì Lý Binh thấy bên Diệp Thu có bốn người, người bên mình gần tương đương bên họ, sợ động thủ lại chịu thiệt, liền chạy tới cửa gọi điện thoại, một lúc sau, một chiếc xe đi tới, lại thêm bốn năm người giúp đỡ. Những người đó đều là bạn học hắn ở học viện ngoại ngữ Yến Kinh, thường xuyên cùng nhau lêu lổng bên ngoài. Còn có một người tên Chu Đào có chút bối cảnh, cùng hắn đi tới nơi người ngoài khó có thể biết được.
Thấy người bên mình đủ rồi, Bì Lý Binh mới kéo tay em họ đi tìm Diệp Thu tính nợ. Phía sau một đám hùng dũng đi theo, nhìn có vẻ rất chi là uy phong.
Nhân viên phục vụ nhà hàng vừa thấy tình huống này liền biết có người muốn gây sự, vội vàng thông báo tới giám đốc trách nhiệm. Bì Lý Binh bàn bạc xong với Chu Đào cười cười, Chu Đào kiêu ngạo gật gật đầu, liền chủ động đi về phía giám đốc trách nhiệm, nhỏ giọng nói với hắn điều gì. Xem ra, hắn quả thật rất quen thuộc ở đây.
Bì Lý Binh đi tới trước mặt Diệp Thu, khinh miệt quan sát hắn một lúc, lấy tay chỉ chỉ trán hắn, nói: "Ngươi, theo ta ra ngoài."
Hắn thật ra không mất đi lý trí, biết ông chủ có thể mở nhà hàng ở đây chắc chắn phải có chút bối cảnh, cũng không dám gây sự ở nhà hàng người ta, định gọi Diệp Thu một mình ra ngoài rồi dạy dỗ hắn.
Diệp Thu tủm tỉm cười nhìn đám người xấu xa này, đột nhiên nhớ tới câu nói ông thường xuyên nhắc nhở hắn, người xấu hay làm những việc lạ đời. Chỉ cần người không ra tay tùy tiện, một khi ra tay chính là phải tuyệt kỹ tất sát.
"Các anh là ai? Xin đừng làm phiền tôi và bạn tôi ăn cơm." Dương Nhạc đứng dậy che trước mặt Diệp Thu nói.
"Tiểu tử, cút sang một bên cho tao, ở đây không có việc của ngươi, ngươi đừng nhiều chuyện. Chắc ngươi cũng là hôm nay mới quen biết hắn, không cần phải rơi vào vũng nước đục này". Bì Lý Binh tay chỉ Dương Nhạc, cười nhạt nói.
"Lúc nào quen biết không quan trọng, quan trọng là hiện giờ chúng tôi đang ngồi cùng một bàn ăn cơm, chúng tôi chính là bạn bè." Dương Nhạc kiên quyết đối kháng lại Bì Lý Binh.
Diệp Thu yên lặng nhìn Dương Nhạc, đột nhiên cảm giác với hắn có chút thay đổi hẳn. Có lẽ, đề phòng của mình với hắn có chút hơi thừa.
Hắn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Dương Nhạc, cười nói: "Các cậu ngồi xuống trước đã, tôi theo bọn họ ra ngoài một chút, đi một lát sẽ trở lại."
"Không được. Diệp Thu, bọn họ đông người, mình đi cùng cậu." Dương Nhạc kiên quyết nói.
"Tôi cũng đi, người đông thì đã sao, liều là được chứ gì". Lý Đại Tráng đằng đằng sát khí nói. Chỉ là thân người nhỏ nhắn nói ra những lời có khí thế như vậy rất không có sức uy hiếp.
"Anh, em cũng muốn đi. Em xem ai dám động tới anh." Khuôn mặt Hàn Sảng đỏ bừng, cũng đứng lên phía trước Diệp Thu.
Diệp Thu bỗng phát hiện, hóa ra mình không hề cô độc một mình ở Yến Kinh, hắn đã có bạn rồi.
Diệp Thu cũng không khuyên can nữa, dù sao đối phó với mấy phế nhân này một mình hắn là đủ rồi. Bọn họ có ra ngoài cùng hay không cũng không sao cả, nhiều nhất cũng chỉ là thân thủ mình sẽ bại lộ trước mặt bọn họ thôi. Đây là điều mình không muốn.
Đám người Diệp Thu và người Bì Lý Binh dẫn tới đều đi ra ngoài nhà hàng, xung đột lần này cũng thu hút không ít bàn tán của các thực khách xung quanh. Nhà hàng vẫn không có ai ra mặt ngăn cản sự việc phát triển, xem ra năng lực tên Chu Đào kia quả thực không nhỏ.
Tại cửa bãi đỗ xe của nhà hàng, Bì Lý Binh chỉ em họ hỏi: " Hắn, ngươi còn nhận ra không?"
"Nhận ra." Diệp Thu cười cười với Tằng Văn Long, Tằng Văn Long chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.
"Dù thế nào? Cũng phải đưa ra ý kiến đi"
"Ngươi muốn thế nào?"
"Quỳ xuống, xin lỗi nhận sai với em họ ta." Bì Lý Binh chớp chớp mắt với em họ, ý nói, nhìn thấy rồi chứ, anh sẽ giúp em lấy lại thể diện.
Diệp Thu còn chưa kịp nói gì, một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Ngươi là thá gì chứ?"
← Ch. 037 | Ch. 039 → |