Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 393

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 393: Nụ hôn đại nghịch bất đạo!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Giang Án Tử là một đội trưởng đạt tiêu chuẩn, kể cả là bình thường cô lúc nào cũng lầm lì, cực kì ít nói, rất ít khi cô giao lưu trò chuyện với các đội viên. Nhưng sự quan tâm của cô đối với các thành viên ẩn nấp dưới khuôn mặt lạnh lùng đó và tinh thần cống hiên tất cả vì tiểu đội Tử La Lan của cô đã làm cho cô giành được sự yêu quý và bảo vệ của tất cả các thành viên.

Trước lúc Giang Án Tử được điều đi, cô vĩnh viễn là đội trưởng của Tử La Lan, có cô ở đây, kể cả Diệp Thu có biểu hiện xuất sắc hơn đi chăng nữa, thì cũng chỉ được xếp ở vị trí thứ hai mà thôi, không có ai cảm thấy hắn có giá trị tồn tại hơn đội trưởng của họ.

Về việc cô rời đi, những thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều cảm thấy vô cùng nuối tiếc, nhưng đối với những người quân nhân đặc chủng này mà nói, sự không nỡ rời xa này sẽ chỉ giữ chặt trong đáy lòng, họ tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra mặt.

Diệp Thu sẽ tiếp nhiệm đời đội trưởng tiếp theo của tiểu đội Tử La Lan, điều này đối với các thành viên của tiểu đội Tử La Lan mà nói thì cũng xem như là một chuyện đáng vui mừng. Nếu như không có Lâm Lập chen ngang vào thì mọi người vẫn cảm thấy Diệp Thu tiếp nhiệm chức đội trưởng là điều đương nhiên, chỉ sợ là sự hưng phấn sẽ không được mãnh liệt như này. Nhưng sau khi trải qua một hồi tranh đấu, họ đã cùng với Diệp Thu cướp lại vị trí đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, điều đó làm cho họ càng cảm thấy trân trọng.

Những thứ không dễ dàng đạt được mới làm cho con người ta có cảm giác trân trọng.

Cho nên, phụ nữ đứng trước mặt người đàn ông mà mình yêu, kể cả là muôn vạn lần đồng ý hiến dâng thân mình, nhưng vẫn sẽ kẹp chặt hai chân, ánh mắt tràn đầy tình cảm mà nói câu "Em không muốn".

Đó không phải là sự giả tạo, mà là vì phụ nữ thông minh, cấu tạo đặc biệt của cơ thể người phụ nữ làm cho họ trở thành những nhà tâm lí học bẩm sinh, sự nghiên cứu đối với nhân tính, chỉ sợ đàn ông không bao giờ có thể bằng.

Giang Án Tử vẫn là tiếc lời như tiếc vàng. Kể cả là cô sắp phải rời xa nơi mà cô đã cống hiến 20 năm này, cô cũng không có ý nói chuyện tán gẫu với mọi người thêm vài câu.

Chỉ là ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt của các đội viên, tình cảm chân thành, nói: "Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người nhiều năm qua, bảo trọng".

Thời gian tuyên bố hai chuyện này không đến 5 phút, cuộc họp nhỏ này đã xong xuôi. Hiệu suất công việc quả thật làm người ta khâm phục.

"Diệp Thu, theo tôi đến phòng làm việc để bàn giao". Giang Án Tử nhìn Diệp Thu một cái, nói một cách lạnh lùng, sau đó quay người bước về phía phòng làm việc.

Roạt!

Toàn thể thành viên của tiểu đội Tử La Lan, bao gồm Diệp Thu trong đó, đều nghiêm trang kính lễ với Giang Án Tử từ sau lưng.

Bước chân của Giang Án Tử bỗng ngập ngừng, nhưng cô vẫn không quay đầu.

Ở chỗ mà họ không nhìn thấy, sắc mặt lạnh lùng mà cô cố tình giả vờ bỗng dần dần biến mất, khóe miệng cô lộ ra một nụ cười.

Nụ cười rất nhạt rất nhạt, nhưng đẹp đẽ vô cùng.

Đáng tiếc, tất cả các thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều không nhìn thấy.

Thứ mà Giang Án Tử lưu lại trong lòng họ, chỉ là một bóng dáng kiên định, trước giờ luôn là như vậy.

Diệp Thu gõ gõ cửa, bên trong vang ra tiếng mời vào của Giang Án Tử.

Trong phòng khói thuốc mù mịt, Giang Án Tử lại ngồi trên chiếc ghế mềm đó nuốt mây nhả khói. Loại thuốc lá giành cho nữ này dài hơn loại thuốc giành cho nam một đoạn, cũng bé hơn, kẹp giữa hai ngón tay nõn nà của cô, giống như một người đẹp trần truồng nằm trong lòng một người đàn ông vậy, không ngờ tạo cho Diệp Thu cảm giác gợi cảm, lôi cuốn.

"Hút ít thuốc thôi". Diệp Thu không hề khách khí ngồi đối diện trước mặt cô, nói. Sau đó với tay lấu bao thuốc trên bàn, rút một điếu.

Bị ảnh hưởng của Giang Án Tử, diệp thu giờ thành ra quen với mùi vị của loại thuốc nữ này. Khi hút thuốc giành cho nam, không ngờ cảm thấy hơi có chút sặc. Đây là di chứng do việc chiếm tiện nghi nhiều quá.

Giang Án Tử trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, có thể nói với mình câu nói này, hiện nay cũng chỉ không quá hai người.

Cô cố tình như không nghe thấy lời của Diệp Thu, nói: "Lâm Lập đã tự mình thừa nhận rút khỏi cuộc cạnh tranh chức đội trưởng lần này, chắc sẽ không lật lọng. Chỉ là thái độ của Lâm Gia...có điều anh có huân chương người bảo vệ Trung Quốc, cũng không sợ họ làm khó dễ quá. Lâm Gia tuy thế lực mạnh, nhưng sự khoan nhượng của họ vẫn là có. Tôi sẽ đánh một báo cáo lên cấp trên, quyết định việc này".

"Lệnh điều động tuy nói là để tôi trong vòng ba ngày đến bộ phận mới nhận chức, tôi hôm nay sẽ rời đi. Bắt đầu từ ngày mai, tiểu đội Tử La Lan giao cho anh. Tôi đã gánh vác 20 năm rồi...cũng nên giao vào tay người khác rồi. Cũng may người đó là anh, tôi cũng không có gì phải lo lắng cả".

"Phong Cẩu tính cách xốc nổi, nhưng tâm tư tinh tế, khi chấp hành nhiệm vụ có thể phối hợp với Bạo Hùng, Chi Thù sát tính quá nặng, có thể tổ thành một đội với khoái đao. Lạc Đà và Cuồng là cộng sự cũ, tỉ lệ thành công khi chấp hành nhiệm vụ là rất cao...đương nhiên, đây chỉ là kiến nghị của tôi, tôi đi rồi, văn phòng này giao cho anh. Năm đó phụ thân anh cũng ngồi ở vị trí này để làm việc, hi vọng anh sẽ càng xuất sắc hơn ông ấy".

Ở trước mặt Diệp Thu, Giang Án Tử mới thỉnh thoảng bộc lộ ra tình cảm thật sự, lúc bàn giao những công việc lặt vặt trong đội, ánh mắt cô chốc chốc lại nhìn chằm chằm về một nơi xa xăm, ánh mắt tham lam như muốn đem tất cả những gì trước mắt in sâu vào đáy mắt.

Rời xa rồi, 20 năm gian khổ chống đỡ và theo đuổi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Thể xác và tinh thần đều được thả lỏng, nhưng bỗng chốc cảm thấy trong lòng trống rỗng, có gì đó hụt hẫng.

Những việc mình chưa hoàn thành, anh ta nhất định sẽ hoàn thành rất tốt, còn có gì nuối tiếc nữa?

"Tạo sap lại phải làm như vậy?". Diệp Thu dí điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Án Tử, hỏi.

"Gì cơ?". Giang Án Tử hỏi.

"Tại sao lại chủ động từ chức?". Giọng nói của Diệp Thu có một chút gì đó sự tức giận. Trước đó hắn cứ cho rằng Giang Án Tử là được bên trên điều đi bộ phận khác, không ngờ hôm nay nghe được sự giới thiệu của Quách Trí Dũng, hóa ra người phụ nữ ngốc nghếch này chủ động từ chức.

Hà tất phải như vậy?.

"Bởi vì...tôi mệt rồi". Giang Án Tử né tránh ánh mắt của Diệp Thu, khẽ nói.

Đồ ngốc, nếu như tôi không rời đi, không nhường lại vị trí này, thì anh phải đợi đến khi nào? Chẳng nhẽ anh không hiểu hoàn cảnh của mình bây giờ sao? Có nhiều thêm một phần sức mạnh, sẽ nhiều thêm một hi vọng thành công. Còn nữa, tôi truy tìm đã 20 năm nay mà không tìm ra đáp án, cũng chỉ còn biết cách phó thác nơi anh thôi.

Tôi biết, anh sẽ làm càng xuất sắc hơn tôi.

"Là vì tôi, phải không?". Diệp Thu đứng dậy, thân người cúi về trước, đầu hắn từ từ ép sát đến Giang Án Tử, mắt hai người cách nhau không đến 10cm, hai bên có thể nghe thấy tiếng hơi thở của đối phương. -

"Không phải, tôi nói rồi, tôi mệt rồi". Giang Án Tử muốn né tránh ánh mắt đó của Diệp Thu, nhưng cô phát hiện ra làm thế nào cô cũng không thể rời ánh mắt đi được.

Sắp phải ra đi rồi, không còn có thể ở bên nhau như trước đây. Nhìn nhiều thêm một chút, sau này chỉ sợ không thể thường xuyên nhìn thấy đôi mắt sáng trong này.

"Tôi biết cô là vì tôi nên mới ra đi". Diệp Thu nói một cách khẳng định.

Giang Án Tử không nói gì, người đàn ông tự tin này.... ở một số phương diện, còn tự tin hơn cả phụ thân anh ta năm đó.

"Cô làm điều này là vì tôi, tôi đều biết cả, tôi cũng rất cảm kích. Nhưng cô không nhiết thiết phải đi ya. Cô ở lại tiểu đội Tử La Lan, không chỉ không có chút ảnh hưởng gì đến tôi, mà còn có rất nhiều sự giúp đỡ. Hơn nữa, chúng ta hợp tác đã lâu như vậy, tôi quả thật.... không nỡ rời xa cô". Diệp Thu nói một cách thẳng thắn.

Giang Án Tử bỗng cảm thấy giật mình, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, cô nhìn Diệp Thu. Thằng cha giảo hoạt này, bình thường toàn là thích ăn nói ẩn ý, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì cả.

Nhưng hiện nay, anh ta lại chủ động nói ra tình cảm của mình, đúng là làm người khác kinh ngạc.

Có điều tôi bắt buộc phải đi ya.

Nếu cứ ở bên nhau thế này, tôi nếu như càng lún sâu vào thì làm thế nào?

Thời gian này, trong đầu Giang Án Tử lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh của Diệp Trọng và Diệp Thu, hình bóng hai người tách nhau ra, rồi lại hợp lại, sau khi hợp lại lại bị cô cố gắng kéo tách ra. Nhưng đến cuối cùng, hình bóng dần dần rõ nét dần chính là Diệp Thu, còn Diệp Trọng....

Cô không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên, sự ra đi của cô còn có một lí do quan trọng hơn là để trốn tránh Diệp Thu.

Nhưng hiện nay Diệp Thu nói hắn không nỡ rời xa cô, điều này làm cho Giang Án Tử trong lòng bắt đầu cảm thấy dao động.

Hay là không đi nữa?

*****

Rất nhanh, Giang Án Tử liền nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Nếu như ở lại, chỉ sợ sẽ không bao giờ còn con đường quay đầu, cơ hội để mình thoát thân, sợ là chỉ có lần này mà thôi.

"Tôi chỉ là rời khỏi tiểu đội Tử La Lan mà thôi, còn thì vẫn ở Yên Kinh, không phải là không còn cơ hội gặp mặt nữa. Hơn nữa, giao tiểu đội Tử La Lan cho anh, tôi vô cùng yên tâm. Diệp Thu, cố gắng lên. Tôi luôn tin chắc rằng phụ thân anh là bị oan, một người quân nhân ưu tú yêu tổ quốc, vì tổ quốc mà bỏ ra tất cả như vậy, sao có thể là phản đồ được? Ông ấy chắc chắn khó có thể nhắm mắt nơi chín suối. Tôi hi vọng, anh có thể trả lại sự trong sạch cho ông ấy". Giọng nói của Giang Án Tử khàn đi, lại với tay lấy thuốc hút, nhưng bị Diệp Thu nhanh hơn một bước cướp lấy bao thuốc.

"Cô đã hút một điếu rồi". Diệp Thu nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm được. Ông ấy là phụ thân tôi, đây là trách nhiệm mà một người con phải gánh vác".

Giang Án Tử gật gật đầu, nhìn sâu vào mắt Diệp Thu, lén lút hít thở sâu, cô muốn hít vào thật sâu trong phổi mùi vị trên người Diệp Thu, sau đó giấu kín ở trong lòng như bảo bối.

"Tôi đi rồi, tiểu đội Tử La Lan giao cho anh". Giang Án Tử nói, đứng dậy nhìn một lượt căn phòng làm việc được làm toàn bằng kim loại nhìn rất lạnh lẽo này, sau đó không mang theo một thứ gì, bước từng bước lớn ra ngoài cửa.

Người phụ nữ này đúng là quá phong độ, quá sắt đá, làm cho người khác không thể không khâm phục từ tận đáy lòng. Chả trách tất cả các thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều nhất chí cho rằng, người biết cách thể hiện mình phong độ nhất thực ra là đội trưởng Giang Án Tử của họ.

"Đợi chút". Diệp Thu nói.

Giang Án Tử quay người lại, sắc mặt nghi hoặc nhìn Diệp Thu.

"Theo lệ thường, đội trưởng cũ mới bàn giao công việc, lúc chia tay phải có một cái ôm chứ? ...trên truyền hình đều là như vậy cả". Diệp Thu bước đến trước mặt Giang Án Tử, mắt hơi híp lại nói.

Giang Án Tử hơi có chút ngập ngừng, nhưng vẫn là giơ hai tay mình ra.

Diệp Thu bước đến, ôm chặt người phụ nữ trước giờ luôn lặng lẽ sau lưng ủng hộ hắn này vào lòng.

Hôm nay lúc ở phòng họp, lúc Diệp Thu nghe thấy bảo cô chủ động từ chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, đồng thời tiến cử mình thì hắn đã muốn lao đến mà ôm thật chặt lấy cô. Lúc nhìn thấy cô ấy nỗ lực tranh cãi vì mình, và còn nói là sẽ chịu trách nhiệm về hành vi của mình, Diệp Thu càng muốn ôm cô thật chặt.

Nhìn thấy bóng dáng cô đơn lẻ loi của cô lúc rời đi, trong lòng Diệp Thu bỗng chảm thấy như bị dao cắt, tiểu đội Tử La Lan là trách nhiệm mà cô kiên trì 20 năm nay và là niềm tin để cô tiếp tục sinh tồn. Cô ấy rời đi như vậy, rốt cuộc là phải có dũng khí lớn như thế nào?

Diệp Thu quả thực rất rất muốn ôm người phụ nữ đáng thương này vào trong lòng.

Sức mạnh của Diệp Thu là rất lớn, cả thân người của Giang Án Tử đều bị hắn ôm gọn vào lòng, hai cơ thể dính chặt lấy nhau, giống như là muốn hòa nhập thành một thể vậy. .

Hai cơ thể không có sự ngăn trở nào ép sát vào nhau, Giang Án Tử có thể cảm giác thấy được bộ ngực của mình sắp bị thân người rắn chắc của Diệp Thu làm cho biến dạng. Nhưng trong lòng cô không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy bất an, mà ngược lại, là sự ấm áp và hạnh phúc.

Cái ôm không có được của 20 năm trước, 20 năm sau có được rồi.

Chỉ là được một người đàn ông khác ôm, một người đàn ông xuất sắc giống ông ấy.

Chẳng nhẽ đây là sự bù đắp của ông trời cho sự khổ sở nhớ nhung suốt 20 năm qua của mình?.

Nhưng, Diệp Thu là con trai của ông ấy ya.

Tâm trạng vốn dĩ bình tĩnh của cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy đau đớn, đôi mắt từ lâu đã khô lệ của cô lại bắt đầu ướt lệ.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô vốn dĩ cho rằng nước mắt của cô đã cạn khô, đột nhiên cô cảm thấy rất muốn khóc, đó là một cảm giác rất mãnh liệt.

Quả thực vậy, cô muốn khóc một trận cho sảng khoái.

"Còn nhớ không?". Diệp Thu ghé sát vào tai Giang Án Tử, nói.

"Gì cơ?". Giang Án Tử ra sức khống chế nước mắt của mình, cố tình làm cho giọng nói trở nên lạnh nhạt vô tình. Chỉ có như vậy, mới có thể che đậy tình cảm mãnh liệt trong người cô.

"Lần trước, cô hôn lên trán tôi". Diệp Thu nói.

"Đó chỉ là.... chỉ là.....".

"Tôi biết, tôi biết, đó chẳng có nghĩa là gì, chỉ là mang tính lễ tiết thôi mà. Người Mĩ gặp mặt nhau chả hôn đi hôn lại ầm ầm đấy thôi, anh có thể hôn vợ tôi, tôi cũng có thể hôn vợ anh, chả ai bị thiệt cả". Diệp Thu nói.

Giang Án Tử muốn cười, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nặng nề vô cùng, không cách nào cười được.

"Cô biết đấy, tôi không phải là người thích bị thiệt, cho nên, lần trước cô hôn tôi, lần này phải trả lại tôi một cái".

Giang Án Tử ngớ người, cô không ngờ Diệp Thu sẽ đề ra yêu cầu thế này, làm gì có chuyện như thế này được?

Thôi đành vậy, hôn một cái vào trán mà thôi, kệ anh ta.

Giang Án Tử không nói gì, nhưng điều đó không phải nghi ngờ gì đại biểu cho sự mặc nhận.

Diệp Thu đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Giang Án Tử, nhìn vào trán cô ấy, nhẹ nhàng cúi đầu xuống. Giang Án Tử chịu không thấu hành động ái muội như thế này, cô hốt hoảng nhắm chặt mắt lại, hai hàng lông mi dài còn đang khẽ rung động.

Đột nhiên Giang Án Tử cảm thấy hai môi mình nóng ran, sau đó là bị một vật gì đó mềm mại nóng bỏng bịt chặt.

Giang Án Tử hoảng loạn vội vàng mở mắt ra, nét mặt kinh hoàng nhìn Diệp Thu.

Anh ta không ngờ lại hôn vào môi mình?

Chẳng phải nói là hôn vào trán mình sao?

Ồ, hình như anh ta không nói nhất định phải hôn vào trán.

Bây giờ, bây giờ.... phải làm thế nào đây?

Vẫn còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này, Giang Án Tử đã bị tình cảm nóng bỏng của Diệp Thu làm cho tan chảy.

Không biết từ lúc nào, cô đã ôm chặt lấy cổ Diệp Thu, chủ động ép sát vào người hắn.

Cho đến lúc Giang Án Tử thời gấp, Diệp Thu nới lỏng vòng tay ra.

Hắn vừa cười vừa nói: "Thời gian dài như vậy, phải thêm một chút lợi tức nha".

"Tại sao?". Giang Án Tử hỏi.

"Không tại sao cả". Diệp Thu trả lời: "Chỉ là muốn hôn cô".

"Nhưng tôi là....".

Diệp Thu ngắt lời của Giang Án Tử, nói: "Cô không phải là ai của ai cả, cô là Giang Án Tử".

Giang Án Tử đờ đẫn đứng một lúc, gật gật đầu.

Hóa ra hôn có mùi vị như thế này đây.

Nụ hôn đầu, mất rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)