Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 398

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 398: Bà cô này muốn đi hiến thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dẫu vẫn biết rằng không ai chịu làm người thay thế

Nhưng tôi cam tâm tình nguyện

Tôi biết yêu là sẽ khổ.

Tôi đã đóng tất cả tâm hồn mình lại rồi.

Nhiễm Đông Dạ đeo tai nghe lên hát ca khúc một cách rất nhập tâm, mặc dù chỉ là một bài hát tình yêu đau khổ nhưng khi Nhiễm Đông Dạ cất lên tiếng hát, lại làm cho người nghe cảm thấy rất hạnh phúc. Lâm Tịch nhắm mắt khẽ hát theo, hai tay đập từng nhịp lên đùi theo khúc ca, nếu Nhiễm Đông Dạ hát đến đoạn anh vừa ý, anh lại vỗ đét một cái.

"Thầy Lâm, thầy thấy thế nào?" Nhiễm Đông Dạ bỏ chiếc tai nghe đang đeo trên đầu xuống, cười vui vẻ ngồi vào bên cạnh Lâm Tịch. Mặc dù cô đã cố gắng hết sức, hơn nữa cũng thấy tạm được, nhưng khi hát không phải cứ cố gắng là đã được một tác phẩm hay. Lâm Tịch đọc nhiều tác phẩm rồi, ý kiến của anh ta đối với Nhiễm Đông Dạ là rất quý giá.

"Được, được lắm." Lâm Tịch vỗ vỗ tay, tán thưởng bằng giọng phổ thông không chuẩn của anh."Đông Dạ, lần này là một sự thử thách mới với chúng ta, và cách biểu diễn của cô cũng rất đặc biệt. Dùng một cách biểu diễn đầy thiện cảm, còn mang chút hạnh phúc để diễn tả tình yêu của người thứ ba...Tôi có cảm giác, sẽ nổi tiếng lắm"

"Thầy Lâm, thầy quá lạc quan rồi." Nhiễm Đông Dạ cười nho nhỏ, hai con mắt đẹp đẽ trong suốt như pha lê, thật là một cô gái đẹp hiếm thấy.

"Không phải lạc quan, mà là một thứ cảm giác rất mạnh mẽ. Có những bài hát, trước khi đưa ra trình làng, những người làm âm nhạc như chúng tôi đã biết nó có trở thành bài hát nổi tiếng hay không. Mặc dù chúng tôi chỉ có công việc làm âm nhạc, nhưng chúng tôi cũng là một người nghe âm nhạc. Nếu bản thân mình còn thấy không được, thì người khác sẽ thấy hay sao? Nếu mọi người đều thấy bài này dễ thuộc dễ nhớ, thì, bài hát này sẽ trở nên nổi tiếng." Lâm Tịch vỗ tay hay, nói trịnh trọng.

"Ừm, hy vọng là thế. Thật là cảm ơn thầy Lâm, tối nay thầy muốn ăn gì? Mỳ Ý?"

"Ha ha, không cần nữa đâu. Ăn tạm cái gì là được rồi. Bài hát này ra đời rồi, cô vẫn chưa hát cho Diệp thu nghe phải không?" Lâm Tịch cười nói.

"Đúng thế. Tôi chuẩn bị..." Nhiễm Đông Dạ nói đến một nửa, lúc này mới phản ứng kịp, thì ra Lâm Tịch đang nói dựa theo cô, khục khặc nói: "Bài này là của tôi hát, có gì liên quan đến anh ta chứ? Sao tôi lại phải hát cho anh ta nghe?"

"Ha ha, được. Vậy thì coi như tôi nói sai. Tôi xin lỗi cô." Lâm Tịch cười hà hà nói. Nhưng lại quay mặt lại nói nghiêm túc: "Có lẽ, cô nên hát cho anh ta nghe. Có lẽ anh ấy sẽ có những cảm xúc sâu sắc hơn. Ý kiến của anh ấy, có thể làm cho bài hát này của chúng ta hoàn thiện thêm"

Nhiễm Đông Dạ nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Những lời Lâm Tịch nói là đúng, cô vốn vì Diệp Thu mà hát bài hát này. Diệp Thu được coi là một người trong cuộc, không thể không có những cảm xúc của bản thân mình. Diệp Thu, tôi vẫn mong được hát cho anh nghe.

Vương Cẩm Tú nhìn đống tài liệu đặt trên bàn, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ.

"Diệp Thu à Diệp Thu, tên vệ sĩ như ngươi, mà cũng muốn cóc ăn thịt thiên nga ư? Ăn một miếng thì cũng thôi, lại tham lam như thế, muốn bắt cá hai tay à..."

Lại cầm một tập tài liệu khác lên xem, không chịu được liền mắng: "Thằng Diệp Thu này đúng là đáng trăm đao ngàn kiếm chém chết. Quan hệ với Đường Quả lại không minh bạch, lại còn có gì ám muội với Nhiễm Đông Dạ nữa chứ. Hừ, nửa đêm hai người còn hẹn hò.... Mẹ kiếp. Tên khốn này làm sao tán được Nhiễm Đông Dạ chứ?"

Vương Cẩm Tú ngồi trên ghế tựa suy nghĩ một lúc lâu, mới quyết định, phải tạm thời bỏ lại Nhiễm Đông Dạ. Phải tán được Đường Quả trước đã.

Đường Quả, người có món hồi môn của tập đoàn Đường, cô ấy còn hấp dẫn đối với anh.

Nhìn đồng hồ, cách giờ tan sở chỉ còn nửa tiếng đồng hồ.

Vương Cẩm Tú cầm mấy tập tài liệu trên bàn lên, đứng dậy đi ra khỏi bộ nghiệp vụ. Người phụ trách bộ đại nghiệp vụ thấy anh ta đi về sớm mà làm như không. Bóng Vương Cẩm Tú còn có ai không biết nữa? Ngay đến giám đốc còn khách khí với anh ta, có người ngốc mới đắc tội với ông ta.

Vương Cẩm Tú đến phòng làm việc của cha ở lầu 13, gõ gõ cửa rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Không ngờ phòng làm việc của cha lại có người, thấy Vương Cẩm Tú vào, người đàn ông trung niên ấy liền nói: "Chủ tịch cứ làm việc đi ạ, tôi có việc phải đi bây giờ."

"Được, sự việc cứ như vậy nhé." Vương Hậu Hoa đứng dậy, bắt tay người đàn ông trung niên.

"Được, tôi sẽ bắt tay vào làm" Người đàn ông trung niên gật đầu nói, sau đó đẩy cửa đi ra.

"Cha, ai vậy?" Vương Cẩm Tú trực tiếp nói. Nói chuyện với cha cũng chẳng cần phải khách khí làm gì.

"Chỉ là giám đốc của một công ty chi nhánh thôi. Sao? Hôm nay sao lại có thời gian rảnh chạy đến đây thế này?" Vương Hậu Hoa ngồi ngồi về chỗ cũ, mặt đầy nhân từ nói với con trai mình.

"Không sao. Chỉ là đến để nói với cha một tiếng, tối con có việc không về nhà ăn cơm." Vương Cẩm Tú nói.

"Chỉ có chuyện này thôi hả? Gọi một cuộc điện thoại chẳng phải là xong rồi sao?" Vương Hậu Hoa cười nói.

Vương Cẩm Tú đáng lẽ ra còn muốn nói với cha tình hình của mình nữa, để ông ta giúp đỡ phân tích cho. Nhưng nghĩ một lúc, vẫn thấy rằng tự giải quyết có lẽ tốt hơn, liền nói: "Vừa đúng lúc con có việc lên đây, tiện đến báo cho cha thôi. Được rồi, con có việc về trước đây."

"Đợi chút." Vương Hậu Hoa ngồi đằng sau gọi: "Gần đây cha bận việc công ty nên không để ý đến con, việc con với Đường Quả có tiến triển gì không?"

Vương Cẩm Tú nở một nụ cười tự tin, vẫy vẫy mấy tập tài liệu trước mặt cha, rồi nói: "Cha yên tâm. Sắp có tiến triển rồi."

Nhìn con trai đắc thắng đi ra khỏi phòng, Vương Hậu Hoa mặt mày tươi như hoa.

"Con trai à, nếu con không thành công được, thì cha sẽ đứng đằng sau đẩy cho con một phát."

Vương Cẩm Tú lần này học được thói thông minh rồi, không trực tiếp chạy lên tầng 15 để gặp Đường Quả, làm vậy chỉ tổ vệ sĩ và đám thư ký chặn lại. Càng không thể gọi điện đến mời Đường Quả đi ăn tối, vì làm vậy cũng có nghĩa là ngày mai, thư ký sẽ gửi đến một tờ đơn phạt.

Anh ta đi đến bãi để xe tầng ngầm dưới đất của tòa nhà Đường Thị. Vì anh ta biết, dù Đường Quả có trốn anh ta thế nào chăng nữa, chỉ cần anh ta đi xuống lầu là sẽ đến bãi đỗ xe để lái xe.

Nhìn đồng hồ, vẫn còn 15 phút nữa mới tan ca. Không thể nào cứ đi dạo loăng quăng ở đây được, liền đi vào bộ an bảo, tìm một nơi ở gần cửa sổ. Chỉ cần Đường Quả từ thang máy bước ra, anh ta sẽ nhìn thấy ngay lập tức, sao đó đuổi theo, bóc trần bộ mặt xấu xa của Diệp Thu trước mặt mọi người.

Người con gái kiêu ngạo như Đường Quả, sẽ nhân nhượng cho người con trai mình thích làm trò ám muội với người con gái khác sao?

Không thể nào. Nhất định không thể nào.

Nhìn quanh một lượt mới hiểu ra rằng, thì ra mình đã đến rồi nhưng chẳng ai thèm để ý, chẳng có người nào ra chào một câu, thậm chí đến cốc nước cũng không mời được. Miệt thị. Thật là miệt thị.

Hừm, đợi đấy, đợi đến khi tập đoàn Đường Thị rơi vào tay ta rồi, thì lũ lâu xâu như các người cứ đợi mà về quê làm ruộng đi.

"Chủ nhiệm Lữ, chúng ta không chào trợ lý Vương Phó một câu sao? Hoàng Doanh đứng sau Lữ Bưu, có chút lo ngại hỏi. Dù sao thì, cha của người đó cũng là người đứng thứ hai trong tập đoàn mà, có quyền sinh quyền sát mấy người họ.

"Không. Bây giờ là thời gian làm việc, làm cho nghiêm chỉnh vào." Lữ Bưu nhìn Vương Cẩm Tú, rồi nói nhanh thoăn thoắt. Khi Diệp Thu làm chủ nhiệm bộ an bảo, anh là con sâu trong bụng Diệp Thu. Ai đối tốt với Diệp Thu, ai không đối tốt với anh ta, anh đều biết hết.

Người như anh thẳng như ruột ngựa. Ai đối tốt với chủ anh ta, anh ta sẽ đối tốt với họ, còn nếu đối xử không ra gì, thì anh ta cũng chẳng thèm để tâm đến.

Cũng chỉ là cái vỏ này thôi. Cùng lắm thì tháo ra đi làm thợ nề cũng được. Nhưng nguyên tắc làm người thì không thể vất bỏ.

Bảo anh đi nói lời ngọt tiếng ngào với người mình ghét thật là khó khăn.

"Vậy...Vậy có cần phải rót tách trà không?" Hoàng Doanh hỏi.

"Không cần. Anh ta không có tay, muốn uống trà không tự mình đi lấy được hay sao? Sao? Thích rót trà à? Tôi còn chưa bắt cô phải rót nước phải không? Thích rót nước thì nước đều quy về cô rót cả nhé." Lữ Bưu trừng mắt với Hoàng Doanh, nghĩ bụng, cô gái này chỉ từ lúc Diệp Thu lên mới được trọng dụng, mà sao bây giờ chủ nhiệm đi một cái, là lại thay đổi ngay được thế?

Người đi trà lạnh, dù cho là quan trường hay thương trường đều vậy.

Một người chủ nhiệm đã rời đi và một công tử có cha là phó tổng tài tập đoàn làm hậu thuẫn, nếu so sánh với nhau, thi bên trọng bên khinh?

Sự việc này đã là thường thấy trong xã hội, chứ người như Lữ Bưu có mấy ai?

Đây cũng là lý do tại sao trước khi đi, Diệp Thu cố hết sức đưa Lữ Bưu lên làm chủ nhiệm thay anh, mặc dù tính cách anh ta còn chút khờ khạo, không thích hợp với công việc này, nhưng con người này sau khi mình đi rồi, thì sẽ không bị người khác mua chuộc, anh vì thế đã tin tưởng.

Hoàng Doanh không dám nói gì hơn, mắng thầm: "Con gấu ngu ngốc này. Nếu như chúng tôi bị đuổi việc, thì đến lúc đó thích nịnh người ta cũng chẳng còn thời cơ nữa đâu."

Một lúc sau, vang lên tiếng còi đinh tai, giờ tan ca đã đến rồi.

Khu nhà vừa còn yên tĩnh giờ đây náo nhiệt hẳn lên, ở ngoài vọng vào tiếng bước chân dồn dập ồn ào, có người bước ra từ nhà để xe của tập đoàn Đường Thị.

*****

Vương Cẩm Tú hướng ánh mắt chăm chăm vào bên ngoài, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Đường Quả đi ra.

Anh ta biết, Đường Quả sẽ ra về sau 30 phút nữa, nếu như làm thêm ca, thì không có cách nào xác định chính xác thời gian rồi.

"Mong rằng hôm nay cô ấy không làm thêm giờ." Vương Cẩm Tú cầu trời khấn phật.

Tâm lý chờ đợi thật sốt ruột, thời gian chờ đợi cũng thật dài, Đường Quả vẫn chưa xuất hiện.

Bốn mươi phút đã qua, Vương Cẩm Tú đã bắt đầu bỏ cuộc với kế hoạch ngày hôm nay, ngày mai lại tiếp tục, thì thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc reo lên một tiếng, Đường Quả cùng một đám người đi xuống.

Vương Cẩm Tú vui như mở cờ trong bụng, vôi vàng xông ra. .

"Chủ tịch Đường" Vương Cẩm Tú chặn trước mặt Đường Quả, mỉm cười chào cô.

"Có chuyện gì?" Đường Quả chau mày, hỏi.

Chẳng nhẽ tên này không hiểu tiếng người sao? Mình nói rõ ràng thế rồi mà anh ta còn chai mặt vác xác đến đây?

"Đúng vậy, chủ tịch Đường, tôi có chút chuyện cần nói riêng với cô." Vương Cẩm Tú cười nói, lộ ra hai cái núm đồng tiền nhỏ mà chẳng đẹp đẽ tí nào trong mắt Đường Quả.

"Không rảnh. Có chuyện gì thì nói luôn đi. Tôi còn phải về thăm cha tôi." Đường Quả nói chẳng chút khách khí.

Hừ, loại thủ đoạn tán gái hạ cấp này, chẳng lẽ anh tưởng tôi sẽ tin sao?

Chẳng biết não con trai thế nào, đến tán gái cũng không rành. Nếu mình mà là đàn ông, thì loại đàn ông nào...Không, loại đàn bà nào là thoát được tay mình?

"Nói bây giờ, có phần bất tiện." Vương Cẩm Tú nhìn đám vệ sĩ bên cạnh Đường Quả và đám người đang hướng mắt về phía này.

"Vậy thì thôi." Diệp Thu nói, đang định lách qua trước mặt Vương Cẩm Tú.

"Chủ tịch Đường, đợi chút đã." Vương Cẩm Tú tức thầm trong bụng, nhưng vẫn giữ thái độ bình thường, nói: "Tôi có một tập tài liệu, cô nhất định sẽ rất hứng thú."

"ừm?" Đường Quả biểu lộ ý mình, người vệ sỹ đứng đằng trước đưa tay ra lấy tập tài liệu Vương Cẩm Tú đưa cho.

Đường Quả xem qua mấy tờ giấy, mặt biến sắc, mắt như hai hòn lửa, tức giận nói: "Vương Cẩm Tú, anh dám theo dõi Diệp Thu?"

"Chủ tịch Đường, không phải là tôi theo dõi, tôi chỉ là vô tình phát hiện ra anh ta có mối quan hệ ám muội với người con gái khác, vì thế tôi mới điều tra một chút. Tấm lòng của tôi cô còn không hiểu sao? Tôi không muốn nhìn thấy cảnh người tôi thích lại bị lừa dối và chọc ghẹo. Những tài liệu đó đều là chân thực. Nếu có gì là giả, tôi nguyện bị thiên lôi sấm sét đánh."

Vương Cẩm Tú biết thời gian anh ta biểu diễn đã đến rồi, thành bại ở tại phút này đây.

Ánh mắt bi thương nhìn Đường Quả, trên mặt đầy lòng cảm thông và sự phẫn nộ thay cho Đường Quả. Lại còn giơ tay phải, làm ra vẻ thề thốt nghiêm chỉnh lắm.

Phụ nữ hình như đều thích chiêu này.

Nhưng. Đường Quả lại không phải là dạng phụ nữ bình thường.

"Diệp Thu có quan hệ ám muội với người con gái khác thì liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì mà đi theo dõi người ta? Tấm lòng của anh quan hệ quái gì đến tôi? Tôi đã từng nói là không thích anh, có nghĩa là không thích anh. Tại sao tôi phải thích anh? Anh có gì đáng để tôi thích chứ? Không đủ cao, cũng chẳng đủ đẹp trai, cả ngày cười tít cả mắt. Xem ra có vẻ phong độ lắm nhưng thực chất chỉ là ngụy quân tử. Tôi sẽ thích loại người như vậy sao? Tôi chưa nhổ nước bọt vào mặt anh đã là tốt lắm rồi đấy."

"Anh ấy với người khác thế nào, tôi biết lâu rồi. Cần anh nhúng múi vào à? Tôi còn cứ để cho người ta đến lừa mình nhưng người ta còn không lừa cơ đấy. Tôi thích Diệp Thu, thì đã làm sao? Anh làm gì được tôi? Người khác cũng thích anh ấy chứng tỏ anh ấy rất xuất sắc, con mắt nhìn người của tôi không sai. Thích anh mới chứng minh con mắt của tôi có vấn đề đấy...Trời đánh thánh đâm, hừ, trời đánh thánh đâm anh thì liên quan quái gì đến tôi? Tôi với anh có quan hệ gì với nhau à?"

"Vương Cẩm Tú, tôi cảnh cáo anh, anh cút đi cho tôi, đừng để tôi thấy mặt nữa. Tôi thẳng tính, cũng ghét nhất là loại ngụy quân tử. Một người thì thôi, hai người tôi sẽ mắng mỏ người ta đấy. Anh há hốc mồm ra thế làm gì? Không thấy tôi mắng người khác bao giờ phải không? Đấy là bình thường bà cô ngươi vui vẻ, không chấp nhặt với anh. Lần sau mà còn dám dây vào tôi, hoặc là để tôi biết anh lại đi điều tra về Diệp Thu, thì đừng trách tôi xử lý anh."

"Cút." Đường Quả xé tan tành đống tài liệu, rồi giận đùng đùng đi qua mặt Vương Cẩm Tú đang sững sờ.

****, Không ngờ lại dám điều tra Diệp Thu, loại sống dở chết dở này. Thật là muốn rút giày ra đập vào mặt hắn quá.

Vương Cẩm Tú, đừng tưởng có cha anh đứng sau anh là dám làm loạn trước mặt tôi. Tôi muốn mắng anh là sẽ mắng anh, anh làm gì được tôi. Còn cả tên Vương Hậu Hoa nữa, ông tưởng động tác nhỏ ấy của ông tôi không nhận ra ư? Mở một cái công ty ảo, định chuyển dời tất cả nghiệp vụ của tập đoàn à?

Hừ, cứ đợi mà xem, đến lúc ấy nợ cũ chồng nợ mới, hai cha con ông cứ cút cho khuất mắt tôi.

Đường Thị là của Đường Quả, đừng có ai nghĩ đến chuyện cướp nó đi.

Diệp Thu cũng vậy.

Nhìn bóng Đường Quả đang khuất dần, người ở bãi để xe mắt chữ O miệng chữ A.

"Lão Lý, mắt tôi không hoa chứ? Người vừa nãy mắng anh ta là chủ tịch Đường à?"

"còn ai vào đây nữa? Trời ơi, có phải ngày tận thế đến rồi không? Chủ tịch Đường không ngờ lại...Lại mắng người giữa chốn công cộng."

"Không phải là mắng người, mà là mắng con trai của chủ tịch Vương."

"Thật giỏi, Chủ tịch Đường của chúng ta giỏi quá." Một cô gái trẻ thời thượng ôm lấy bạn, nói: "Chủ Tịch Đường cool, chủ tịch Đường cool, về sau cô ấy sẽ là thần thượng của tôi."

"Chưa bao giờ thấy chủ tịch mắng người khác giữa đường giữa chợ thế, mà cũng chưa bao giờ thấy chủ tịch mắng người khác hay đến thế..."

Người của bộ bảo an càng hứng chí hơn, dưới sự dẫn dắt của Lữ Bưu, tất cả mọi người vỗ tay ồ lên

Đường Quả ngày càng tức giận, sau khi lên xe lập tức gọi điện thoại cho Diệp Thu, không đợi cho anh trả lời, liền mắng xối xả: "Anh thật là ngốc, bị người ta theo dõi cũng không biết. Anh là heo à, đi hẹn hò sao không nhìn tứ phía?.... Buổi tối hôm trước anh chạy đi đâu rồi? Tôi gọi điện cho anh, anh bảo anh đang bận, thì ra là chạy đi hẹn hò với đại minh tinh...."

"Sao thế?" Diệp Thu bị Đường Quả mắng mà không hiểu gì, ngạc nhiên hỏi.

"Hôm nay tên khốn Vương Cẩm Tú chạy đến tỏ tình với tôi, còn đưa cho tôi tập tài liệu về anh. Bị tôi mắng cho một trận, thật là đáng ghét...Hắn ta tưởng hắn ta là ai cơ chứ, việc gì cũng muốn chõ mũi vào. Tôi vốn đã không thích hai cha con nhà đó, giờ lại còn đến dây với tôi..."

ở đầu dây bên kia, Diệp Thu cười nói: "Sao phải tức giận vì loại người như thế? Nói cho cô biết một tin, người chữa được bệnh cho chú Đường tôi đã tìm được rồi, đã đồng ý chữa bệnh cho chú Đường rồi."

"Sao tôi lại không tức giận cho được? Tôi bị anh làm cho giận đến chết được. Đi gặp mặt tôi thì nhớ mang theo đại minh tinh ấy, đi hẹn hò với đại minh tinh sao không dẫn tôi theo? Tôi.... Anh nói gì cơ?" Đường Quả đột nhiên ngỡ ngàng thành tiếng."Tìm được người chữa bệnh cho cha tôi rồi?"

"Ừm, nhưng tạm thời chưa đến nơi, đợi đến khi người ta tới Yến Kinh rồi tôi sẽ báo cho cô sớm nhất. Đừng lo, nếu người đó đồng ý đến Yến Kinh thì bệnh của chú Đường sẽ chữa khỏi được thôi." Diệp thu cười đáp. Anh không chắc lắm về trình độ y thuật của mình nhưng về trình độ của người đó thì lại rất chắc chắn.

"Diệp Thu, cảm ơn anh." Đường Quả vui đến phát khóc.

Việc cô lo lắng đã lâu giờ có sự chuyển biến tốt đẹp, cha cuối cùng đã không phải nằm bất động trên giường nữa rồi. Người thân nhất của cô, giờ đã sắp trở về bên cạnh cô rồi.

"Cảm ơn gì chứ" Diệp Thu thấy thật tội nghiệp, dịu dàng nói: "Thực ra người phải cảm ơn là tôi mới đúng. Từ ngày đầu tiên tôi đến Yến Kinh cô đã chăm sóc tôi. Mặc dù cô ngoài mắt rấ đanh đá, thích đi kiếm chuyện thị phi, nhưng thật là một cô gái tốt. Hơn một năm rồi, vẫn chưa có cơ hội để nói lời này. Bây giờ nói, vẫn chưa muộn phải không?"

Thời khắc này, Đường Quả chỉ thấy có vật gì đè nặng lên lòng mình. Lòng mình như một khói băng đang tan chảy.

Trong lòng cô bỗng cảm thấy bình yên và có phần chua xót, không chịu được nữa, cô liền thở ra một tiếng.

"Diệp Thu, anh đang ở đâu?" Đường Quả hỏi.

"Có việc gì sao?"

"Bà cô này muốn đi hiến thân." Đường Quả cắn chặt môi nói rít qua hai kẽ răng, như thể có thù gì lớn với bản thân mình lắm vậy, và như thể cô đang vội vàng muốn hiến thân.

Diệp Thu không ngờ hai câu nói của mình lại làm cho Đường Quả có phản ứng mạnh mẽ đến thế, nói thực lòng, anh cũng thấp thỏm gọi điện thoại cho đại ca, còn đại ca có đến Yến Kinh hay không, còn chưa rõ. Anh đã cùng với đại ca bôn bao bao năm, quá hiểu tính đại ca rồi.

Ông già này mặc dù thái độ rất bất lương nhưng lại rất giữ lời hứa. Lời thề thốt ra từ 20 năm trước, 20 năm sau chẳng lẽ lại thất hứa?

Không ngờ sau khi do dự một hồi, ông già lại quyết định đến xem. Đương nhiên, ông già cũng chẳng nói nhất định sẽ đến Yến Kinh, có lẽ là sẽ tìm một chốn dừng chân bên ngoài Yến Kinh.

Bất kể là ở đâu, chỉ cần ông ấy đồng ý rời núi, Diệp Thu đã mãn nguyện lắm rồi. Cho dù ông có xuất hiện ở thành phố Hà Bắc bên ngoài Yến Kinh, hoặc là ở Tô Hàng nơi cách Yến Kinh mấy giờ ngồi xe, họ chỉ cần dùng xe đưa Đường Bố Y đến đó là được rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)