← Ch.473 | Ch.475 → |
Toàn trường câm tịt không tiếng động, ai cũng đều nhìn cảnh xảy ra trước mắt lộ vẻ kinh ngạc. Có người với tình huống xuất hiện như thế cảm thấy khó hiểu, những càng nhiều là lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Có thể khiến Tư Không Đồ và Quách gia tự nguyện nhận thua, mấy người xa lạ này rốt cuộc là có lai lịch gì đây?
Hong Kong chắc là không có loại nhân vật như vậy tồn tại, Tây Môn Hướng Đông và Tư Không Đồ chính là người lớn nhất, chẳng lẽ là người từ bên Yến Kinh tới?
Cho dù thế nào, không còn ai dám xem thường Diệp Thu và mấy cô gái bên cạnh hắn. Đặc biệt là hai cái bạt tai thanh thúy kia của Lâm Bảo Nhi, giống như nện trên mặt mỗi người ở đây, ai cũng đều có thể cảm giác được sự đau rát trên mặt.
Một số người nhớ lại ý niệm trong đầu lúc nãy mình cũng tưởng nàng chỉ là bồ nhí, càng hoảng sợ một trận trong lòng. Nếu mình không cẩn thận lỡ miệng, bị nàng tát tai trước mặt mọi người, sợ là sau này cũng không cách gì chường mặt ra gặp mọi người.
Gặp sự nhục nhã như vậy, còn không bằng bị nàng đâm một đao để chết dễ chịu hơn.
Ở bên ngoài sân vang lên tiếng mô tơ xe hơi, đó là thanh âm Quách Úc Hằng rời đi. Một đám công tử ca vốn cùng chung mối thù với gã từng chạy tới bới móc đã sớm len lén trốn ở chỗ khuất.
Biểu hiện của Đường Quả và Lâm Bảo Nhi rất chuẩn mực, đặc biệt là một cước đầu tiên đó ra càng có tám phần trình độ của mình, chỉ cần siêng năng luyện tập, tìm thêm mấy tiểu đệ đệ của mấy gã thử chân một chút, cũng không phải là không có cơ hội trò giỏi hơn thầy.
Véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, giống như ác ma vừa cười vừa nói: "Bảo Nhi, em nhìn người ta ai cũng đều sợ em cả. Sao em ra tay lợi hại thế? Đánh sưng cả mặt người ta rồi".
Lâm Bảo Nhi tức giận nói: "Hừ. Ai bảo hắn vu tội em".
"Vu tội em? Hắn nói gì". Đường Quả lộ vẻ nghi hoặc hỏi. Chẳng lẽ cô bé này không phải vì người ta mắng mà ra tay đánh người sao?
"Hắn nói ngực của em là bị đàn ông sờ, nhưng căn bản là không hề có. Diệp Thu cho tới bây giờ chưa từng sờ qua". Lâm Bảo Nhi thở phì phì nói.
Đường Quả giống như trúng ma chú thời gian, vẻ mặt ngốc trệ.
Trải qua sự trì hoãn của sự kiện xung đột lần này, thời gian yến hội định ra đã sớm qua, Tư Không Đồ là chủ nhân tất nhiên không hy vọng yến hội hôm nay cứ kết thúc như thế. Vậy, mình sẽ bị người ta lên án ở xã hội thượng lưu.
Gã đi vào trong đám người, hắng giọng nói: "Thật xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy tôi thật rất lấy làm tiếc. Có điều cũng may bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng. Chúng ta nên tận tình sung sướng, không nên lãng phí một đêm tuyệt vời như vậy. Tôi nghĩ, mọi người nhất định sẽ tràn ngập tò mò với chủ đề yến hội tối nay. Bây giờ, không để cho chúng ta mỏi mắt mong chờ thêm nữa, xin mọi người dời bước tới Tảo Tuyết Cư".
Khi gã nói chuyện, sớm đã có một hàng người hầu ở một bên, đang ân cần dẫn khách quý đi qua phòng chủ, dọc theo đường mòn trải đá cuội ngập tuyết trắng, đi về phía hậu viện.
Khó trách cho tới bây giờ trong đại sảnh phòng chủ vẫn chưa có bất cứ bố trí gì, hóa ra địa điểm yến hội là ở chỗ khác.
Tây Môn Hướng Đông nhìn Diệp Thu, nói: "Sao? Muốn vào xem một chút không?"
Gã lo Diệp Thu vì gặp chuyện như vậy mà mất tâm tình vui đùa, cho nên lúc này mới hỏi vậy. Đương nhiên, gã cũng kỳ vọng xem qua.
Thái độ Tư Không Đồ đối đãi với Quách Úc Hằng khiến gã ngửi được một tia nguy cơ, biểu hiện của gã rất không bình thường.
Diệp Thu nhún nhún vai, cười nói: "Riêng tôi thì không sao cả, nếu chơi không vui, vậy thì sớm rời đi là được rồi".
Nhìn thoáng qua Lâm Bảo Nhi và Đường Quả, con mắt hai nàng sáng quắc mà nhìn chằm chằm hướng đám người đi trước. Hiển nhiên, chuyện vừa rồi cũng không ảnh hưởng tâm tình của các nàng. Xem nét mặt bây giờ của các nàng với yến hội vẫn tương đối chờ mong.
"Phải xem ý các nàng". Diệp Thu một bộ dạng quản vợ nói.
Trong lòng Tư Không Đồ còn nghĩ tới kế hoạch của mình, tất nhiên là không muốn vì người không quan trọng mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa mình và Diệp Thu.
Thấy Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông còn đứng trong sân, cũng không có ý dời bước đi tới trước, hiểu rõ tâm tình hắn lúc này, liền đi tới, nhẹ giọng cười nói: "Tôi còn muốn nói tiếng xin lỗi vị tiểu thư này, các người là khách quý Tư Không mời tới, nhưng lại không ngờ lại gặp chuyện không vui ở đây như vậy, Tư Không thật sự là áy náy vô cùng".
"Thật không dám dấu giếm, yến hội hôm nay trên thực tế lấy rượu làm chủ đề. Lát nữa, Tư Không nhất định phải kính các vị một ly rượu nhạt để diễn tả sự áy náy của tôi. Xin các vị hãy nể mặt".
Tư Không Đồ hạ thấp mình, nói đến mức này, nếu không đi thì thật sự là không có tình người. Huống chi, mình bây giờ nói không muốn đi, mấy cô gái không chắc sẽ đồng ý.
Diệp Thu gật gật đầu với Tư Không Đồ, cười nói: "Nếu lấy rượu làm chủ đề, vậy thì không thể không đi. Bản thân tôi cảm thấy rất hứng thú với những thứ trong đó".
"Nhất định sẽ không để cho Diệp tiên sinh thất vọng". Tư Không Đồ tự tin nói.
Ở dưới sự dẫn dắt của Tư Không Đồ, đoàn người Diệp Thu, Tây Môn Hướng Đông, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, Nhiễm Đông Dạ và Tây Môn Thiển Ngữ đi về phía hậu viện.
Sau khi thấy kiến trúc của viện, mọi người không khỏi có cảm giác hai mắt tỏa sáng, phía trước là biệt thự giống như cung điện, nhưng không ngờ phía sau lại là một viện theo kiểu Trung Quốc cổ. Bố cục trải qua sự khéo léo tuyệt vời của bậc thầy làm vườn, hai gian phòng này ở sự cách trở của một vườn hoa nhả tạo thành con đường hình chữ S, không chỉ không có xung đột lẫn nhau, ngược lại còn có loại hương vị nước giếng không phạm nước sông, độc nhất vô nhị.
Cửa viện có một khối biển gỗ, biển rất bình thường, ở bốn góc thậm chí cũng không có bọc khung, càng không có bất cứ hoa văn kim sức làm đẹp. Trên biển vàng, dùng lối viết thảo viết ba chữ "Tảo Tuyết Cư".
Chỉ có một khối biển như vậy, lại khiến cho mỗi người lúc tiến vào không kìm lòng nổi mà nhìn thêm vài lần. Mã Vân từng nói, một người sau khi thành danh nhân, bất kỳ câu nói nào của gã cũng có thể trở thành lời răn của danh ngôn.
Bình thường mặc quần jean, đó là bộ áo quần bình dị gần gũi, mà nếu trong thời gian làm việc mặc quần jean thì có thể gây chê cười một trận.
Vật thể sẽ bởi vì thân phận người mặc mà sinh biến chất.
"Mời". Tư Không Đồ đứng ở một bên, làm ra thế mời.
Diệp Thu gật đầu cười, dẫn đầu đám người đi vào, nhưng trong lòng lại suy nghĩ ý đồ của Tư Không Đồ. Với bối cảnh gia tộc bọn họ, hoàn toàn không có lý do gì hạ thấp bản thân trước mặt mình như vậy. Chẳng lẽ yến hội tối nay giấu sát cơ?
Tảo Tuyết Cư là kiến trúc kết cấu gỗ, chia trên dưới hai tầng. Tầng một làm đại sảnh, ngoại trừ hai cây cột chống ra, toàn bộ đều làm thông, như vậy liền khiến đại sảnh vô cùng rộng rãi.
Dùng kiến trúc phòng ốc kiểu Trung Quốc tạo ra bộ cục đại sảnh yến hội kiểu phương Tây, có một hương vị khác.
Đại sảnh tới gần bên cửa sổ có bày ghế dài, một lão già mặc trường bào đen mang kính râm đen ôm tỳ bà nhắm mắt khảy đàn, là khúc nhạc "Xuân giang Hoa Nguyệt Dạ" Diệp Thu vô cùng quen thuộc. Lão nhân mặt đầy nếp nhăn, hai tay khô gầy như củi. Nhưng khúc kia lại uyển chuyển âm vang, tiếng kim thạch vang vang, âm vận liên miên không dứt, hoặc dồn dập như mưa rào, hoặc ngân nga như cầu vồng lung linh. Mới vừa nghe, liền khiến người khác quên cả thế tục.
Không chỉ Diệp Thu, những nam nhân nữ nhân mặc vest hoặc lễ phục dạ hội cũng đề vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc lắng nghe, bất cứ người nào đi vào trong đại sảnh đều biết điều mà ngậm miệng lại, không ai nói chuyện, cho dù là tiếng bước đi cũng chậm lại lúc nào không hay.
Viện tinh xảo, trải qua sự tang thương mưa gió, lão nhân đã hơn bảy mươi, gảy khúc cổ điển truyền lại, đây phảng phất như là một thế giới được sinh ra ngay lúc đó.
Thế giới này là xa xôi, linh hoạt kỳ ảo, không nhuộm chút chuyện đời phiền não. Mà một số người đột nhiên xông vào, bị thế giới như vậy mê hoặc, say mê, rồi yêu thích không gian cực kỳ khó có được này, mỗi người đều cẩn thận, sợ quấy rầy khoảng yên lặng tao nhã này.
Chỉ riêng phần cố gắng xây dựng bầu không khí này, khiến người ta vui vẻ thoải mái, Diệp Thu đã không thể không nhìn Tư Không Đồ với cặp mắt khác. Gã thật sự là một cao thủ vô cùng hiểu lòng người và nắm bắt lòng người. Ở trong đô thị đông đúc loại rừng rậm sắt thép này, ai cũng đều bị đè nén không thở nổi. Mà có được một chỗ cho tâm linh nghỉ ngơi, thật là không dễ chút nào.
Tư Không Đồ rất dễ dàng liền nắm bắt chút điểm này, hơn nữa thể hiện tất cả những cái này trước mặt mọi người bây giờ.
*****
Thật ra, mọi người đã sớm chán ghét khuôn mẫu một số tiệc rượu phương Tây. Đột nhiên tổ chức một yến hội cổ điển mang phong cách xưa như vậy, ngược lại khiến người ta có cảm giác tâm thích mắt vui.
Hết khúc nhạc, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm.
Lão kia cũng không có ý đứng lên cúi người chào hoặc nói lời cảm ơn, mà lại hồn nhiên gảy một khúc khác không biết tên.
Lúc này, từ lầu hai đi xuống một cô gái. Cô gái mặc sườn xám màu đỏ tím, màu sắc sườn xám tịnh lệ, hoa văn phía trên từng cụm từng cụm mẫu đơn quý phái lớn tụm quanh một chỗ. Phối hợp như vậy không những không khiến người khác cảm thấy tục khí, ngược lại còn có loại cảm giác hoa lệ tôn quý.
Giày cao gót màu đen trên chân cô gái giẫm trên bậc thang gỗ, mỗi một bước đều vang thùng thùng. Tầm mắt của người trong đại sảnh cũng theo bước đi của nàng mà di chuyển, không biết cô gái này đi ra ngoài làm gì.
Cô gái đi hết bậc thang cuối cùng, sau khi người dừng lại, đầu tiên là cúi người hành lễ với mọi người, sau đó ý cười đầy mặt mà ngẩng đầu lên, nói với mọi người: "Hoan nghênh các vị đi vào Tảo Tuyết Cư, bây giờ, để tôi nói cho mọi người chủ đề yến hội tối nay, là tiệc rượu do thiếu gia Tư Không tỉ mỉ tạo ra vì mọi người".
Thấy mọi người vẻ mặt mờ mịt, cô gái thản nhiên cười, nói tiếp: "Văn hóa Trung Quốc có nguồn gốc sâu xa. Mà văn hóa rượu, càng trải qua trăm ngàn năm mà không suy. Rượu tây mấy năm, mấy chục năm liền xưng là giai thuần, mà tên rượu Trung Quốc lại đã nổi lên mấy trăm năm mà không được như thế. Trình tự nổi lên càng rườm rà vô cùng".
Thấy hứng thú mọi người đã được gợi lên, cô gái nói tiếp: "Thiếu gia Tư Không Đồ vì cảm ơn chư vị tới đây, cố ý dâng một chai rượu giá trị trăm vạn mình trân quý khoản đãi khách quý".
Mọi người kinh hô, dùng rượu giá trị mấy trăm vạn một mình để chiêu đãi khách, Tư Không Đồ thật đúng là cam lòng bỏ tiền vốn.
Nhưng mà, rốt cuộc là rượu gì mà giá trị trăm vạn?
Ở đây ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tư Không Đồ, gã đứng ở trong đám người cười mà không nói, chỉ gật đầu mỉm cười với những người chạm mắt gã. Những thục nữ kia tức thì bị khí độ ném một trăm vạn của gã thuyết phục, không ít người mượn danh nghĩ cảm ơn đi tới gần gã. -
Cô gái dẫn chương trình xinh đẹp kia làm thủ thế, lập tức có hai cô gái xinh đẹp mặc cổ trang dùng khay gỗ cùng mang một bình rượu đi ra.
Cái bình hiện màu nâu sậm, bề ngoài bình thường, từ ngoài nhìn vào, so với những rượu tây gió hơn mấy chục vạn đôla, thật sự là kém quá xa.
Nhưng nếu Tư Không Đồ đã lấy ra, chắc hẳn sẽ không kém lắm.
Người dẫn chương trình đợi hai người này đặt bình rượu nhẹ nhàng ở trên bàn nhỏ trước mặt xong, nhẹ giọng ngâm: "Cười duyên hương ngập gặp giai nhân, tuổi đưa hơn mười tám. Phù dung chưa nổi trên mặt nước đã đỏ, trông ngày thành phượng, đều giấu trong động. Ngọc Quỳnh Dao tương tư cao thủ, tâm nguyện giấu trong rượu. Ai nói rượu ngon chỉ cần mi tú, ngàn chuyện ủ ngầm, đều say ở lòng. Thông qua bài thơ nhỏ này, khách quý ở đây có thể đoán ra đây là rượu gì không?"
"Nữ nhi hồng". Có người lên tiếng. Mọi người quay đầu lại, thấy một gã mập tướng mạo bỉ ổi đưa ra đáp án, liền đồng loạt hiểu ý mà nở nụ cười.
Tên mập thấy mình bỗng nhiên nổi tiếng hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây, vẻ mặt càng đầy vẻ đắc ý.
"Không sai. Vị tiên sinh này trả lời chính xác. Vò rượu này từng được giai sĩ ở Luân Đôn năm 1997 bán đấu giá, giá bán là 161 ddoola. Đã từng trúng cử bảng xếp hạng tên rượu Forbes. Đương nhiên, bán ra cũng không phải lượt này, mà là lượt chị em".
Từ rượu tiên Trung Quốc cất vào hầm tránh mặt trời, trăng lên, trời lặn, ủ mười tám năm mới được cực phẩm Nữ Nhi Hồng".
Nghe giá thực tế của rượu, không ít người sợ hãi than. Nhưng Diệp Thu lại cảm thấy nước bọt trong miệng đột nhiên tiết nhanh hơn.
Nếu có thể nghĩ cách kiếm một vò cho ông, trao đổi điều kiện gì với ông, chắc hẳn ông rất khó cự tuyệt?
Tư Không Đồ đúng lúc này đi tới bên cạnh người dẫn chương trình, tự mình dùng dao cạo mở nắp vò, vạch một tầng vải màu không rõ, lại mở nắp sứ lên, một mùi rượu nồng đậm liền tỏa ra ngoài, ngập cả đại sảnh.
"Thơm thật".
"Ừ. vẫn rượu người Trung Quốc chúng ta tốt nhất. Mùi thơm quá nồng".
"Ngửi thấy liền muốn say rồi. Ngửi thấy liền muốn say".
Bên cạnh tên mập vừa rồi thông qua bài thơ liền đoán ra rượu này tên là Nữ Nhi Hồng một đám con gái bu quanh, đang nghe gã ở đó khoe khoang tài văn chương: "Mỗi tuổi đông đi lại mưa thu, ai giấu xuân đi đâu mất rồi? Đỗ quyên xinh đỏ không lưu buồn, không ngừng cầu nguyện ủ trong rượu. Không nói mười tám ngày xuân xa, ví von tìm tiêu khiển. Chuyện lấy chồng ẩn ngầm trong chén rượu, mông lung say nhìn hoa Nhi Hồng nở bên cạnh".
Tên mập bây giờ cảm thấy mình rất có khí khái văn nhân Ngụy Tấn, ánh mắt sùng bái của đám vợ bé kia khiến gã rất hưởng thụ.
Con mẹ nó, ban đầu bố mày chạy tới Mỹ học nghiên cứu chuyên ngành cổ ngữ Trung Quốc, sau khi về bị người ta cười nhạo một phen. Lần này để ta đòi lại hình tượng đi?
Lần đầu tiên trong đời người, tên mập phát hiện ra học tiếng Trung Quốc có ưu thế hơn học ngôn ngữ khác.
Tư Không Đồ ôm lấy vò rượu, tự mình lấy một cái ly thủy tinh trong suốt rót nửa chén Nữ Nhi Hồng. Loại rượu này ủ gần hai mươi năm, đã đọng lại vị nồng hậu, màu như hổ phách, trong veo, giống như dầu lạc Kim Long.
Tư Không Đồ bưng chén rượu, đi thẳng tới trước mặt Lâm Bảo Nhi đang nhìn dáo dác dưới bục, khẽ cười nói: "Chén rượu đầu tiên này, tôi muốn kích cho vị tiểu thư này. Tư Không lần nãy nói xin lỗi lần nữa, hy vọng nàng có thể trải qua một đêm tuyệt vời ở đây".
Lâm Bảo Nhi cười khanh khách, đắc ý mà liếc Diệp Thu một cái, nói: "Chén rượu đầu tiên không ngờ của em nha. Có muốn uống thử không? Nếu muốn uống cứ gọi một tiếng chị Lâm là được".
"Em xem em là Lâm Đại Ngọc chắc? Còn gọi chị Lâm nữa chứ. Cũng chỉ là một cô bé xấu xa mà thôi". Diệp Thu cười lắc đầu, từ chối giao dịch của Lâm Bảo Nhi. Nhưng trong lòng càng hiếu kỳ về tầm mắt của Tư Không Đồ.
Người đàn ông này thể hiện quá rõ ràng, thân phận Lâm Bảo Nhi xem ra đã sớm bại lộ.
Có điều đây cũng không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên, gia tộc Tây Môn gặp chuyện Lâm gia Yến Kinh từ hôn vốn chính là tin tức lớn trong nhóm phú hào Hong Kong. Lần này Lâm Bảo Nhi đi theo mình tới Hong Kong, sợ là một số kẻ có ý đồ đã sớm có được tin tức. Tư Không Đồ vốn không hòa thuận với gia tộc Tây Môn sao có thể không chú ý tới chuyện này chứ?
Vừa rồi ở bên ngoài chém rụng ái tướng trước mặt mọi người, sợ cũng là vì cố kỵ thân phận của Bảo Nhi thôi.
Lâm Bảo Nhi trợn trắng mắt liếc Diệp Thu một cái, cười hì hì nhận ly rượu trong tay Tư Không Đồ, nhìn chất lỏng chỉ ngập đáy chén, nói: "Anh keo thiệt nha. Sao lại ít vậy?"
"Ha ha, cô có chỗ không biết rồi, loại rượu này ủ hơn mười năm, độ nồng của nó cực cao. Nếu tửu lượng không tốt, chỉ ngửi cũng đã thấy say rồi". Tư Không Đồ cười giải thích.
Lâm Bảo Nhi nghe vậy, lúc này mới quyết định bỏ qua cho gã keo kiệt này, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, vừa vào miệng thì cảm thấy nồng đậm ngọt mát, sau khi nuốt vào bụng vẫn cảm thấy hương lưu ở răng môi.
"Rượu ngon. Uống ngon thật". Lâm Bảo Nhi chép chép miệng, nói: "Cho thêm tôi một chén nữa được không?"
"Đương nhiên có thể". Tư Không Đồ cười gật đầu. Chỉ một chén rượu có thể có được hảo cảm của tiểu công chúa Lâm gia, làm ăn như vậy thật có lời.
Diệp Thu thấy Lâm Bảo Nhi hai má hồng nhuận, đôi mắt cũng trong suốt như nước, biết với tửu lượng của Lâm Bảo Nhi, nàng đã uống quá nhiều. Đợi tới khi khí nóng của loại rượu có độ cao này bốc lên chân chính, sợ là nàng sẽ lập tức say ngã ở đây luôn.
"Bảo Nhi, em không thể uống". Diệp Thu nói.
"Sao không thể uống chứ? Em cảm thấy... em Diệp Thu, đầu em thấy rất choáng nha. Ha ha..." Còn đang nói chuyện, Lâm Bảo Nhi đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, lời nói cũng không lưu loát, chỉ biết cười ha ha với Diệp Thu.
Tư Không Đồ áy náy nói: "Xem ra vị tiểu thư này quả thật tửu lượng không cao".
"Không sao. Nàng chính là ham chơi". Diệp Thu lắc đầu nói, một tay vịn Lâm Bảo Nhi, để thân thể đầy đặn của nàng dựa vào người mình.
Tư Không Đồ gật đầu, sau đó đi qua phân phó người hầu rót rượu vào các ly thủy tinh nhỏ, để khách dùng. Đối với những người khác, gã cũng không có lý do gì tự mình động thủ đi rót rượu.
Tây Môn Hướng Đông cũng từ trên khau trong tay cô gái mặc cổ trang trước mặt này lấy một ly Nữ Nhi Hồng, cười nói: "Khó trách người Hong Kong có thể tham gia yến hội của Tư Không Đồ đều lấy làm vẻ vang, gã quả thật là đối thủ đáng tôn trọng".
Diệp Thu gật đầu, nói: "Giao tiếp với người như vậy, nhất định sẽ không thoải mái".
Với thân phận bàng quan đánh giá đấu tranh giữa Tây Môn Hướng Đông và Tư Không Đồ, nhưng trong lòng lại nhớ tới đối thủ Yến Thanh Phong của mình ở Yến Kinh và Yến Kỷ Đạo ở nước Mỹ xa xôi. Hai anh em này sao có lẽ quá non nớt phải không?
Bưng chén rượu lên đang muốn tinh tế nhấm rượu cực phẩm trong chén, đột nhiên ánh mắt rùng mình, quát lớn: "Rượu này không thể uống. Trong rượu có rắn".
Trong rượu có rắn?
Người nghe được câu này không biết là nên khóc hay nên cười. Trong rượu sao có thể có rắn? Có độc còn đúng hơn chút.
Nhưng nếu trong rượu có độc, người này sao liếc mắt là có thể nhìn ra chứ?
← Ch. 473 | Ch. 475 → |