← Ch.484 | Ch.486 → |
Giai nhân ân trọng, Diệp Thu không ngờ Long Nữ bởi vì lo lắng hắn bị sự quấy nhiễu của những tuyệt thế cường giả này mà đặc biệt canh giữ ở bên cạnh hắn. Tuy không biết tại sao lúc xà nữ xuất hiện họ không đứng ra để giúp đỡ, nhưng sự quan tâm đó của họ vẫn làm Diệp Thu vô cùng cảm kích.
"Xà vương sao lại chạy đến đây nhỉ? Chẳng nhẽ mục tiêu của họ cũng là chiếc nhẫn này?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi.
"Có lẽ đó là do nguyên nhân từ em". Long Nữ tỏ ý xin lỗi, nói: "Xà vương xem Dạ Xoa vương Latinxi như chúa, lần này Latinxi cũng đến Hongkong để tham gia đại hội thiên giới, có lẽ, hắn đã phát hiện ra hành tung của anh".
"Latinxi?". Diệp Thu ngơ ngác hỏi, tục ngữ nói, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn hiện giờ đến tình địch là ai mà còn không biết, sao có thể cạnh tranh với người ta ya?.
"Chúng ta từng gặp hắn ở New York". Long Nữ nhẹ nhàng giải thích.
"Ồ, hắn chính là Dạ Xoa vương?". Diệp Thu đã hiểu, hắn nhớ lại lúc chấp hành nhiệm vụ tại New York, gặp được cái thằng cha ăn mặc khác người đó.
"Diệp Thu, nếu chuyện đã làm xong rồi, thì anh hãy nhanh nhất có thể rời khỏi Hongkong đi, em sẽ tìm Latinxi thay anh đòi lại sự công bằng". Long Nữ lo lắng khuyên giải, nói.
"Với tư cách là người đàn ông của em, anh phải che mưa che nắng cho em, chuẩn bị tư tưởng để ứng phó với tình địch, anh đi rồi thì em biết làm thế nào?". Diệp Thu nắm chặt lấy tay của Long Nữ, dày mặt nói.
Có trời mới biết, nếu như Long Nữ và Kelitino không kịp thời xuất hiện thì kết quả cuộc chiến giữa hắn với xà vương sẽ là như thế nào, không biết chừng hiện giờ mình đã bị mang đi làm vật tế cho fatbaby trong bụng hắn rồi cũng nên.
"Thân mình còn chưa lo xong". Kelitino lạnh lùng nói, cô thật sự không hiểu, tại sao một người phụ nữ như Long Nữ lại thích một tên vô lại như này, cô muốn tránh còn không kịp, mỗi lần cô và Diệp Thu gặp mặt đều là không vui vẻ gì.
Nếu như không phải là cần thiết, cô thật sự không thích gặp người đàn ông này chút nào.
Nhưng Long Nữ tỉ tỉ mà cô thích nhất muốn đến đây, cho nên cô cũng chỉ đành đi theo. Cô có rất nhiều thuộc hạ, nhưng chỉ có một người bạn, đó chính là Long Nữ.
Diệp Thu biết tính cách của người phụ nữ này, cho nên cũng không thèm để ý đến cô ta, nhìn Long Nữ, hỏi: "Cái tên Duasa đó vẫn bám theo em không buông tha?".
"Gia tộc Hắc Dạ Xoa có thể chất kém mang tính bẩm sinh, nếu muốn tu luyện lên được thêm một bậc, thì cửu âm chi thể là con đường tắt tốt nhất của họ". Sắc mặt của Long Nữ có chút u phiền, mối thù hận cả trăm nghìn năm này, dựa vào sức lực của một mình cô là không thể vãn hồi được.
"Cửu âm chi thể?". Diệp Thu liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, hỏi: "Thực lực của anh có phải là đã được tăng lên rất nhiều không?".
"Đúng vậy, sao đột nhiên lại hỏi cái này vậy?". Long Nữ hỏi.
"Vậy bây giờ em cứ dâng cho anh cửu âm chi thể đi, vậy thì họ chẳng phải là không còn nghĩ gì đến chuyện đó nữa? Tục ngữ nói hay lắm, không sợ bị trộm chôm đồ, chỉ sợ bị trộm nhớ nhung". Diệp Thu cẩn thận nhìn phản ứng của Long Nữ, chuẩn bị sẵn sàng lùi về sau khi cô ấy động thủ.
Long Nữ không hề nổi cáu, cô chỉ khẽ lắc lắc đầu, nói: "Tuy chiếc nhẫn Phệ Hồn có thể làm cho thực lực của anh tăng lên không ít, nhưng sức mạnh của cửu âm chi thể là quá mãnh liệt, nếu như anh không chống đỡ được, thì nó sẽ hủy hoại anh".
Lí do từ chối này vẫn là có thể chấp nhận, cho nên Diệp Thu cũng không cảm thấy đau lòng.
Long Nữ và Kelitino từ chối ý tốt muốn ba người ngủ chung một giường của Diệp Thu, lại một lần nữa biến mất trong màn đêm đen tối.
Diệp Thu hiểu trong bọn họ có những quy tắc đặc định của nó, nếu như ở bên cạnh người bình thường, sẽ khó tránh được một số những tranh chấp và hoài nghi không cần thiết. Nếu như đối thủ cạnh tranh của họ lòng dạ khó lường, phát tiết sự thù hận lên những người bình thường mà họ quen biết, thì những người bình thường đó sao có thể chống đỡ được?.
Kể cả là một gia tộc lớn như Tây Môn tộc, khi gặp phải những nhân vật của thiên giới, thì cũng có được bao nhiêu cơ hội phản kháng?
Vấn đề là ở chỗ, bản thân mình cũng là người bình thường ya, tại sao cả một lũ quái vật cứ thay nhau tìm đến mình thế này?
Diệp Thu trong lòng cảm thấy rối bời, chỉ hận không thể đem cái nhẫn này tặng cho người ta luôn, đẹp trai không có tội, mang cái nhẫn này lại thành ra có tội sao?.
Vệ đội bảo tiêu của gia tộc Tây Môn cuối cùng thì cũng bò lên được đỉnh núi, người đi đầu không ngờ lại chính là Tây Môn Thiển Ngữ, Diệp Thu biết Tây Môn Thiển Ngữ cũng biết chút võ công, nhưng không ngờ Tây Môn lão gia tử lại để cho đứa cháu bảo bối của mình đến để mạo hiểm.
"Diệp Thu, anh không sao chứ?". Tây Môn Thiển Ngữ thấy Diệp Thu đứng trên đỉnh núi, vội hét lớn.
"Không sao". Diệp Thu vừa cười vừa trả lời: "Sao cô cũng chạy đến đây vậy?".
"Trong nhà xảy ra chuyện, tôi kiểu gì cũng phải giúp đỡ một chút chứ. Hơn nữa, thân thủ của tôi cũng không tồi đâu". Nhớ lại cảnh tượng lúc Diệp Thu chiến đấu với người khác lúc chiều nay, sắc mặt hắn lại có chút ảm đạm, nói: "Đương nhiên là không thể so sánh với các anh, có điều, đối phó với mấy tên trộm thì tôi thừa sức".
"Trộm?". Diệp Thu kinh ngạc, chẳng nhẽ họ không nhìn thấy những con rắn ở trong phòng của mình?
"Lúc đầu tôi cũng cho rằng là kẻ trộm, nhưng anh cũng không bắt được hắn, chứng tỏ thân phận của đối phương là không tầm thường". Tây Môn Thiển Ngữ nhìn Diệp Thu, nói. Nếu như không phải là hôm nay tận mắt chứng kiến, những chuyện này kể có có người nói với cô, cô cũng không tin.
Trên thế giới này, hóa ra thực sự có một nhóm người không giống với người bình thường, họ có phương thức sống của riêng mình, không phải là người ở thế giới bên ngoài có thể biết được.
"Đi thôi, chúng ta quay về". Diệp Thu vừa cười vừa gật gật đầu, hắn cũng không muốn giải thích thêm, những chuyện này cô ta biết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy, không cần thiết cho cô ấy biết nhiều hơn, hơn nữa, bản thân hắn cũng chỉ là mới biết được mấy cái thứ thiên giới, âm giới đó, cũng là không hiểu gì lắm về mấy tổ chức đó.
Nếu như có cơ hội được đi tham gia cái đại hội thiên giới gì đó thì hay biết mấy, có lẽ sẽ được mở rộng tầm mắt đây. Tuy biết làm như vậy là rất nguy hiểm, nhưng trong lòng Diệp Thu vẫn là có chút rộn hết cả người.
Nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thu đi đằng trước, Tây Môn Thiển Ngữ khẽ than một hơi. Bởi vì Diệp Thu lên tiếng báo động, cả gia tộc Tây Môn đều bị đánh thức, lúc này đám đông đều đứng vây quanh phòng khách, đang náo nhiệt thảo luận cái gì đó.
"Nửa đêm canh ba, kêu gào làm cái gì chứ? Còn để cho người khác ngủ hay không đây?". Tây Môn Tuyền vừa ngáp vừa nói. Hắn là nhị thúc của Tây Môn Thiển Ngữ và là con trai út của Tây Môn Vĩnh Tín, thành thích học tập ưu tú, bình thường rất được phụ thân chiều chuộng, cho nên trong lớp người trẻ tuổi của gia tộc Tây Môn, lời nói hành vi đều có chút cuồng vọng.
"Đúng đấy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ không có ai có thể nói rõ được?". Mẫu thân của Tây Môn Tuyền nói thêm vào, bà chỉ biết là cái tên tiểu tử nhà quê hôm nay đến đó kêu gào quấy nhiễu giấc ngủ của bà.
Thấy Diệp Thu và Tây Môn Thiển Ngữ quay trở về, cả ba người Lâm Bảo Nhi, Đường Quả và Nhiễm Đông Dạ đều vây đến, đến Thiết Ngưu cũng chỉ mặc bộ đồ ngủ chạy đến đứng bên cạnh Diệp Thu.
"Diệp Thu, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nửa đêm lại lên tiếng cảnh báo mọi người?". Tây Môn Thần trên người mặc bộ đồ ngủ 100% cotton, ngồi trên ghế sôpha, hỏi.
"Có người xông vào phòng của tôi, tôi sợ hắn làm gì đó bất lợi đối với nhà Tây Môn, cho nên muốn nhắc nhở mọi người". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Ừm, vừa nãy bảo an ở sân sau cũng đã báo cáo, có hai bóng người một trước một sau lao ra ngoài, bắt được người đó chưa?".
"Chưa, hắn chạy thoát rồi". Diệp Thu nói, người thì đúng là hắn đã đuổi kịp, còn bị hắn giết rồi, nhưng thi thể đã bị xà vương cướp mất, hắn cũng chẳng có chứng cứ có thể chứng minh.
Hơn nữa, kể cả là thi thể không bị xà vương cướp mất, thì hắn cũng có thể ôm cái xác xà nữ đó về cho họ xem chắc. Toàn thân vẽ da rắn, chỉ sợ sẽ dọa cho mấy người phụ nữ này ngất đi thôi.
"Ừm, người thì chạy rồi, cũng không biết mục đích hắn đến thăm Tây Môn gia vào nửa đêm là gì. Hướng Đông, dặn dò xuống, tăng cường lực lượng canh giữ ở các sân lớn, đội tuần tra từ nửa tiếng tuần tra một lần sửa thành cứ 10 phút đi tuần tra một lần".
Thời gian này Hongkong hỗn loạn, mọi người cố gắng ít ra ngoài, nếu muốn ra ngoài thì cũng cần phải đem theo nhiều bảo tiêu một chút.
Tây Môn Thần vung tay, nói: "Được rồi, mọi người đều đi ngủ đi".
Lâm Bảo Nhi mặc chiếc áo ngủ màu hồng, bởi vì chạy ra ngoài vội quá, đến dép cũng không kịp xỏ, chân trần giẫm trên sàn nhà, trên người còn choàng cái chăn lông mỏng, cô ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Thu, tự vỗ vào bộ ngực đầy đặn nõn nà của mình, nói: "Diệp Thu chết tiệt, nửa đêm mà còn kêu gào lung tung dọa người khác, người ta vừa với ngủ thiếp đi, nghe thấy tiếng kêu của anh liền chạy ra ngoài".
Diệp Thu thò đầu ra nhìn xuống cái cổ áo hình chữ V của Lâm Bảo Nhi, hai khối thịt vừa trắng vừa nõn đang lắc lư lên xuống theo chuyển động của cơ thể cô, Diệp Thu nuốt một miếng nước bọt, vẻ mặt ấm ức, nói: "Trong chăn của anh bị người ta thả một con rắn vào, anh có thể không kêu sao?".
"Thả rắn?". Lâm Bảo Nhi há cái miệng nhỏ của cô kêu lên kinh ngạc.
"Đúng vậy, to bằng cánh tay, còn là màu trắng cơ". Diệp Thu vừa kéo họ về phòng, vừa nói. Có điều, những điều hắn nói đều là sự thật, không hề có chút giả dối.
Mắt của Lâm Bảo Nhi trợn tròn, hỏi: "Vậy thì rắn đâu? Anh có bắt được không?".
Diệp Thu lắc đầu một cách đáng tiếc, nói: "Không, nó chạy mất rồi, thịt rắn rất bổ dưỡng, con bạch xà to như vậy, nếu bắt được nấu nồi canh, chắc chắn là bổ lắm đây".
Đường Quả ở phía sau đấm một cái vào lưng Diệp Thu, mắng: "Diệp Thu chết tiệt, đừng nói ghê rợn như vậy nữa, anh nói là thật hay giả vậy? Đừng cố ý dọa bọn em đấy nha?".
"Anh không có việc gì làm sao mà phải dọa bọn em? Vô duyên vô cớ nửa đêm anh chạy ra ngoài làm gì?". Diệp Thu phản bác lại, nói.
"Diệp Thu". Cơ thể của Lâm Bảo Nhi dựa sát vào Diệp Thu, nói: "Làm thế nào giờ? Con rắn đó không biết có bò vào phòng của em không?".
Diệp Ngu nghiêm túc nghĩ một lát, nói: "Điều này thì anh không biết, anh không phải là chủ nhân của con rắn đó, nó bò đi đâu cũng sẽ không báo cáo với anh trước".
"Không được, đêm nay em phải ngủ với anh". Lâm Bảo Nhi ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Thu, nói: "Sao lại có nhiều rắn như vậy nhỉ? Lúc uống rượu, bên trong rượu có rắn, đến lúc đi ngủ thì trong chăn cũng có rắn". :
Vốn dĩ Đường Quả và Nhiễm Đông Dạ không sợ đến vậy, nhưng khi nghe Lâm Bảo Nhi nói như vậy, hai người cũng cảm thấy lành lạnh trong người, hôm nay lúc ở nhà Tư Không, họ nhìn thấy một người phụ nữ bị rắn cắn chết tại chỗ. Lúc này nhớ lại khuôn mặt đầy máu của người phụ nữ đó, buổi tối họ cũng không có gan ngủ một mình.
"Bảo Nhi, chị qua đó ngủ cùng em". Đường Quả nói.
Diệp Thu mừng thầm trong lòng, tuy Long Nữ và Kelitino từ chối hắn, nhưng hiện giờ có hai con thỏ trắng ngốc nghếch chủ động mò đến.
"Còn em thì sao?". Diệp Thu giả vờ không quan tâm lắm, liếc nhìn Nhiễm Đông Dạ, hỏi.
Nhiễm Đông Dạ cảm thấy khó xử, trên giường của anh ấy đã có hai người phụ nữ rồi, mình đến đấy biết ngủ thế nào?
"Hay là tối nay chúng ta không ngủ nữa, mang bộ bài đến đánh tá lả đi". Nhiễm Đông Dạ đề nghị, nói.
"Hứ, em không đánh bài đâu, em muốn đi ngủ". Lâm Bảo Nhi vừa ngáp vừa nói.
"Tôi cũng vậy". Đường Quả nói, rồi đẩy cửa phòng của Diệp Thu, nhấc chân lên là bước vào luôn.
Diệp Thu kéo cô lại, hỏi: "Sau lúc anh đi, có ai vào phòng của anh không?".
"Có, bọn em đều vào". Lâm Bảo Nhi nói.
"Bọn em đều không nhìn thấy thứ gì à?". Diệp Thu hỏi, con bạch xà đó hắn từng nhìn thấy, nhưng còn bọn rắn nhỏ không biết tên đó? Đều đã bò đi đâu cả rồi?.
"Không". Lâm Bảo Nhi lắc lắc đầu, trợn tròn mắt, hỏi: "Trong phòng liệu có còn rắn không?".
"Á". Đường Quả và Nhiễm Đông Dạ vội vàng áp sát về phía Diệp Thu, có rất ít phụ nữ không sợ loại động vật bò sát có độc này.
Diệp Thu bị ba người phụ nữ ôm chặt, từng đợt hương thơm xộc lên mũi, làm cho hắn có giảm giác ngất ngay.
Thiết Ngưu từ đầu đã đi theo phía sau họ, nghe thấy tiếng kêu của mấy cô gái, nhanh chóng lao vào trong phòng ghé tai lắng nghe, sau đó nằm sấp xuống phía dưới cái tủ, thò tay vào bên trong gậm tủ, lôi ra được một con rắn hoa nhỏ.
Cầm con rắn giơ về phía Diệp Thu lắc lắc, Thiết Ngưu vẻ mặt đắc ý, nói: "Tôi bắt được nó rồi này".
"Á". Cả ba cô gái lại một lần nữa ôm chặt lấy Diệp Thu mà kêu lên.
"Nhanh vứt đi, nhanh vứt đi".
"Đáng sợ quá, con rắn đó đáng sợ quá, nó còn động đậy kìa....".
"Diệp Thu, trong phòng anh vẫn còn rắn, liệu trong chăn còn có nữa không? Tối nay biết ngủ thế nào ya?".
Diệp Thu trong lòng khoái chí, đừng thấy Thiết Ngưu ngày thường thật thà chất phác, thời khắc then chốt đúng là còn có thể giúp nhau một tay ya.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thiết Ngưu làm hắn cảm thấy rất buồn phiền.
"Không cần sợ đâu, mọi người không cần phải sợ. Diệp ca, anh quên rồi à? Trước đây ở trong thôn tôi bắt rắn là lợi hại nhất đó, mọi người không phải lo lắng, đêm nay tôi ở đây bắt rắn cho mọi người, có bao nhiêu bắt bấy nhiêu".
Có cậu ở đây, chẳng phải là làm hỏng chuyện của tôi sao?
Diệp Thu nghiêm mặt, nói với Thiết Ngưu: "Thiết Ngưu, quay về ngủ đi".
"Ồ". Thiết Ngưu ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy con rắn đó, sắc mặt không nỡ, bước ra ngoài. Dường như việc Diệp Thu không cho hắn ở trong phòng bắt rắn làm cho hắn cảm thấy tiếc lắm không bằng.
Diệp Thu ôm ba người phụ nữ trong lòng, lúc thì sờ vai của Nhiễm Đông Dạ, lúc thì sờ mông của Đường Quả, hoặc là giả vờ vô ý dùng cánh tay chạm vào bộ ngực của Lâm Bảo Nhi, cất giọng dịu dàng, nói: "Đừng sợ, con rắn trong phòng đã bị Thiết Ngưu bắt đi rồi, sẽ không có nữa đâu, nếu như mọi người không yên tâm, anh kiểm tra thêm một lần nữa cho mọi người xem. Xà nữ.... à, con rắn to hơn anh còn không sợ, huống hồ là mấy loại rắn lít nhít này, nào, chúng ta đi ngủ thôi".
Diệp Thu đang định dỗ dành ba cô gái cùng lên giường thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, quả là rất không đúng lúc.
"Ai vậy?". Diệp Thu cố nén sự tức giận trong lòng lại, hỏi. Cứ thời khắc quan trọng sao toàn có người chạy đến phá rối thế này.
Giọng nói của Tây Môn Hướng Đông vang từ ngoài vào, nói: "Diệp tiên sinh đã ngủ chưa? Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với anh".
"Tôi ngủ rồi". Diệp Thu bực mình nói vọng ra.
Giọng của Tây Môn Hướng Đông ngập ngừng, sau đó cười một cách sảng khoái, nói: "Haha, vậy được, mọi người ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta nói chuyện cũng không sao".
Nhiễm Đông Dạ véo vào cánh tay của Diệp Thu, mặt đỏ ửng, nói: "Anh là đồ chết tiệt, sao lại không đi mở cửa? Anh ta biết bọn em ở đây rồi đấy".
Nhiễm Đông Dạ không sợ người khác biết mối quan hệ giữa cô với Diệp Thu, cô chỉ là không muốn người khác biết bọn họ lại có mối quan hệ phức tạp kiểu như thế này.
Bất kì người phụ nào khi bị người khác biết cùng chung một người đàn ông với người phụ nữ khác, đều sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
"Em nhìn xem, bây giờ đã mấy giờ rồi?". Diệp Thu giơ đồng hồ đeo tay ra trước mặt Nhiễm Đông Dạ, nói: "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, chúng ta đi ngủ đi, buồn ngủ quá, bọn em không được làm phiền anh đâu đấy, trừ khi có rắn mới được gọi anh dậy".
Nghe thấy hắn nói có khả năng vẫn còn có rắn, cả ba cô gái đều chỉ biết ôm chặt lấy hắn, ai cũng không muốn thả tay ra.
"Diệp Thu, hay là chúng ta đến phòng của em ngủ? Căn phòng này không biết chừng vẫn còn có rắn đấy". Đường Quả cắn môi, nhắc nhở nói. Tuy cô và Diệp Thu đã xảy ra mối quan hệ mang tính thực chất, nhưng mời hắn đến phòng của mình ngủ như thế này, đúng là vẫn cảm thấy khó nói.
"Đúng, đúng, nghĩ đến con rắn trốn dưới gầm tủ là em lại sợ". Lâm Bảo Nhi nói.
Nhiễm Đông Dạ hiển nhiên là tán thành với đề nghị này. Diệp Thu nghĩ một lát, có lẽ mình trốn ở phòng của Đường Quả thì họ sẽ không tìm thấy mình nữa.
Thế là cả 4 người ôm chặt lấy nhau, giống như là dính liền với nhau vậy, cùng ngã lên chiếc giường lớn trong phòng Đường Quả.
Lâm Bảo Nhi không hề khách khí chiếm cứ cánh tay bên trái của Diệp Thu, đặt khuôn mặt nhỏ lên ngực của hắn, nhắm mắt cái là ngủ thiếp đi luôn, Đường Quả thì chiếm lấy cánh tay bên phải của Diệp Thu, cô cũng ra sức rúc người vào trong lòng hắn.
Nhiễm Đông Dạ chỉ có thể nằm ở phía sau lưng của Lâm Bảo Nhi, cô nằm sát vào Lâm Bảo Nhi, như vậy mới làm cô cảm thấy có chút cảm giác an toàn, hơn nữa cô còn dùng chăn quấn chặt lấy người, không để lộ ra ngoài dù chỉ là đầu ngón chân.
Diệp Thu nằm ở giữa ba người phụ nữ, hắn cũng quên luôn đây là thời đại nào, nhưng phụ nữ nhiều quá cũng là một chuyện phiền phức.
Ví dụ như hiện nay, thằng nhỏ của Diệp Thu đang ưỡn ngực ngóc đầu dậy, không thể chờ đợi thêm, nhưng lại không dám làm bừa. Nếu như chỉ có hắn với Nhiễm Đông Dạ thì từ sớm đã có thể lao lên rồi, nếu như là với Đường Quả, dỗ dành mấy câu thì cũng xong.
Nhưng hiện giờ một chốc một lát có đến ba người, hắn phải lao lên thế nào? Hơn nữa bên cạnh còn có con nhóc ở tuổi vị thành niên Lâm Bảo Nhi, đúng là làm hắn muốn khóc mà không khóc được, chỉ trách bản thân quá tham lam.
Nếu đã không thể làm chuyện chính sự, vậy thì cho đỡ nghiện chút cũng được. Diệp Thu biết Nhiễm Đông Dạ là dung túng hắn nhất, liền thò tay qua người Lâm Bảo Nhi để sờ Nhiễm Đông Dạ.
"Diệp Thu, anh sờ mông em làm gì vậy?". Lâm Bảo Nhi khẽ mở mắt ra, nhìn Diệp Thu, hỏi. Nha đầu này vẫn đang buồn ngủ, nói xong lại ngủ luôn.
"Xin lỗi nha, sờ nhầm!". Diệp Thu kéo chăn kín mặt, nói.
Sao lại là mông của Lâm Bảo Nhi nhỉ? Mông của Nhiễm Đông Dạ chạy đi đâu rồi?
← Ch. 484 | Ch. 486 → |