← Ch.004 | Ch.006 → |
"Tên cầm thú chết tiệt... đồ cầm thú thối tha... đồ cầm thú đáng nghìn đao róc xương... lại dám vào phòng của bổn tiểu thư... dùng bồn tắm của bổn tiểu thư... làm bà cô ta nhìn thấy ngươi trần truồng..." Đường Quả cong môi lên không ngừng chửi bới, mỗi lần chửi một câu thì lại đạp cái chân ga xe một cái, tốc độ của xe càng ngày càng nhanh. Chiếc Ferrari màu lửa đỏ lướt nhanh như có ma lực, làm cho bóng dáng người ta trở nên mơ hồ chạy đi mất hút.
Đường Quả thích lượn xe, trong sinh nhật lần thứ 18 của cô ta, bố cô đã tặng cho cô chiếc xe đua Ferrari màu đỏ này, cô ta rất thích trò chơi với cảm giác tốc độ cực cao này
Mẹ cô sớm đã qua đời, sống nương tựa vào người cha luôn luôn bận rộn. Thứ có thể bầu bạn với cô ta chỉ có chiếc xe yêu quý này. Mỗi khi cô ấy lái chiếc xe yêu quý đi đua với người khác thì cô ấy sẽ không còn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo nữa, vì lúc đó cảm xúc của cô ta vô cùng mạnh liệt. Hơn nữa, mỗi lần đi đua xe xong tâm trạng của cô ta lại thoải mái hơn nhiều, tất cả những ấm ức và bất mãn sẽ bị quét sạch.
Chiếc xe yêu quý của Đường Quả là chiếc Ferrari ScuderiaSpider 16M, hình dáng chiếc xe này được chế tạo để mừng sản phẩm đời F1 thứ 16 của Ferrari. ScuderiaSpider 16M toàn thế giới chỉ sản xuất có 499 chiếc, rất nhiều người có tiền cũng không mua được. Đường Bố Y yêu đứa con gái vô cùng, biết rằng con gái rất thích vẻ đẹp của xe Ferrari, Đường Bố Y trong đã nhờ một người bạn Itali đặt mua một chiếc khi nó còn chưa chính thức được đưa ra mắt. Cũng may người bạn Itali này thuộc tầng lớp thần thông quảng đại, đã mua thành công chiếc xe này.
Sau vài lần liên tục tăng tốc, chiếc đồng hồ chỉ tốc độ đã lên đến 270kph, tốc độ này so với tốc độ nhanh nhất của ScuderiaSpider16M là 315kph còn kém rất xa, nhưng khi gặp phải gió bên ngoài thổi vào cũng làm cho Đường Quả đỏ bừng mặt lên, tóc thì như bị xé tạt ra đằng sau.
Một tay giữ vôlăng điều khiển, một tay mở nhạc trong xe, cả chiếc xe vang lên bài hát ngọt ngào của Vương Phi.
Đã yêu phải một khuyết điểm của thiên sứ.
Dùng một loại ngôn ngữ ma quỷ.
Thượng đế ở trên mây.
Chỉ chớp mắt chớp mắt.
...
Đường Quả khác với đám dân đua xe khác, họ thích bật hết cỡ loại âm nhạc làm cho người ta hoảng loạn điên cuồng, còn Đường Quả lại chỉ thích Vương Phi. Tuy là tiếng quả Vương Phi khi đua xe nghe vô cùng quái dị và không hoà hợp. Đương nhiên Đường Quả vốn đã cảm thấy mình là một kẻ quái dị. Cô ta chỉ là vì muốn khuây khoả nên mới đua xe chứ không phải do bất kì chuyện gì khác. Mà nhạc của Vương Phi lại luôn có thể dễ dàng chạm vào sự mềm yếu trong sâu thẳm trái tim cô ta.
Ca khúc "Lưu niên" của Vương Phi vẫn chưa hát hết, Đường Quả từ chiếc gương chiếu hậu nhìn thấy bóng hai chiếc xe đang rú ầm ĩ đi đến. Đường Quả kích động, bật nhỏ tiếng nhạc xuống, sau đó đợi hai chiếc xe đằng sau tới gần. Cuối cùng có đối thủ rồi.
Sau khi khoảng cách sát gần mới phát hiện, hai chiếc xe đó chính là hai chiếc mà buổi chiều cô ta đã bỏ lại, không ngờ họ vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại chạy đến
"Ây, cô gái, không ngờ nhanh như vậy đã gặp được cô rồi. Thế nào? Đua thêm một vòng nhé?" Chiếc Porche màu bạc tới gần, chạy song song với chiếc Ferrari đỏ của Đường Quả, tên con trai cắt đầu trọc, tai đeo một hàng hoa tai màu vàng lấp lánh cười nói.
Đường Quả tuy có chút ghét cái vẻ ngoài mấy phẩm chất siêu cấp đó, nhưng chỉ là đua xe mà thôi, lại không phải là chọn bạn trai, cho nên Đường Quả tự cho qua ngoại hình của hắn, nói: "Được. Ai sợ ai? Vừa nãy tôi còn vừa thắng anh, cho thêm anh cơ hội cũng được".
"Thật sảng khoái. Nhưng chúng ta có thể đổi một chỗ khác không? Con đường này đều chạy nát rồi, không có một chút kích thích" Tên con trai đầu trọc cười ha ha nói. :
"Đổi chỗ nào?" Đường Quả cẩn thận hỏi. Cách đây không lâu cô ta vừa bị người ta bắt cóc, vấn đề đã được giải quyết rồi, nhưng đối với chuyện này cô ấy vẫn còn sợ hãi. Làm việc gì cũng không dám tuỳ tiện như trước nữa.
"Lang Sơn. Từng nghe nói chưa?"
Đường Quả đã từng nghe đến Lang Sơn, đó là thiên đường của giới đua xe. Mỗi khi đêm dần xuống, ở nơi đó lại tụ tập số lượng lớn đám đua xe và người thích đến xem đua. Trong đó không thiếu lượng lớn những thành phần tinh anh và trí thức của xã hội. Chỉ có điều nghe nói chỗ đó khá rất loạn, cũng không có người quen làm bạn, trong lòng cô ta vẫn có chút băn khoăn lo lắng đối với nơi đó, nên chưa từng đến đó
"Được. Đi thì đi" Đường Quả sau khi suy nghĩ một lúc liền đồng ý. Đám người bắt cóc đều sẽ nghĩ cách đưa mình đến chỗ vắng người, còn Lang Sơn có nhiều người như vậy, nói vậy chắc họ cũng không dám làm việc đó với mình.
"Được. Cô gái. Chúng ta sẽ gặp lại ở Lang Sơn. Lần này chạy đường núi, để xem cô làm thế nào để thắng. Tên con trai đầu trọc sau khi huýt một tiếng liền nói, sau đó giơ tay làm kí hiệu với chiếc xe khác đang ở đằng sau, hai chiếc xe cùng rú ga phóng đi, chạy về hướng Lang Sơn.
***
Đường Quả tức giận phóng xe đuổi theo. Còn Trầm Mặc Nùng lại đang buồn bực ở nhà. Nhìn thấy Diệp Thu dáng vẻ oan ức đứng trước mặt, cô ta luôn cảm thấy phải có trách nhiệm.
Phòng trống trong biệt thự còn không thiếu, nhưng nếu như để anh ta vào thì Đường Quả nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng nếu như không để anh ta vào thì anh ta sẽ ở đâu? Xem ra về cũng không thể về được, Đường bá bá yêu cô con gái như vậy, lần này không thương lượng được, bản thân mình cũng không thể nói gì.
"Bảo Nhi, mọi việc đều là do em nghịch ngợm gây ra, em xem phải làm sao?" Trầm Mặc Nùng trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi nói, đứa bé này được người ta gọi là "thiếu nữ thiên tài", nhất định sẽ có cách.
Lâm Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nghĩ một lúc rồi nói: "Phía trước không phải là có một căn phòng chuyên dành cho bảo an ở sao? Để anh ta ở đó đi".
"Chỗ đó?" Trầm Mặc Nùng có chút do dự hỏi.
"Đúng rồi. Chỗ đó vốn là nơi anh ta nên ở mà" Lâm Bảo Nhi cười nói."Chỗ đó là phòng bảo an, anh ta đến để làm vệ sĩ mà".
Tiếp đó, Diệp Thu được dẫn vào căn phòng nhỏ màu đen ở bên trái cổng ngôi biệt thự. Căn phòng nhỏ không đến 20m2, bên trong có một chiếc giường đơn và một chiếc bàn. Vì lâu rồi không có người đến nên bên trong bụi bám đầy, các góc đều kết đầy mạng nhện.
Diệp Thu đối với nơi ở không có ý kiến gì, tuy căn phòng này không đẹp bằng căn phòng lúc nãy mình tắm, nhưng so với căn phòng ở thôn thì tốt hơn nhiều. Diệp Thu để chiếc túi lớn của mình xuống đất và bắt đầu dọn dẹp.
Trầm Mặc Nùng xem thời gian, đã sắp 8 giờ rồi, nhưng Đường Quả vẫn chưa về. Việc bắt cóc phát sinh gần đây làm cho họ đều lo lắng sợ hãi, nếu không cũng không có việc Diệp Thu đến đây làm vệ sĩ.
Trầm Mặc Nùng quả thực không yên tâm, liền cầm điện thoại gọi cho Đường Quả. Chuông reo mấy lần bên Đường Quả mới nhấc.
"Alô, Quả Quả, em đang ở đâu?" Trầm Mặc Nùng quan tâm hỏi.
"Chị Mặc Nùng, em đang chuẩn bị đến Lang Sơn đua xe với người ta. Chị muốn đi chơi không? Nghe nói ở đó rất náo nhiệt" Giọng Đường Quả lanh lảnh từ loa truyền ra. Đường Quả tuy có chút kiêu căng ngạo mạn nhưng tâm địa lại lương thiện, dễ giận nhưng hết giận cũng nhanh. Nghe giọng của cô ta, Trầm Mặc Nùng biết rằng cô ta đã không sao.
"Quả Quả, trời tối rồi, mau về đi. Bên ngoài nguy hiểm. Chuyện mấy hôm trước em quên rồi sao?" Trầm Mặc Nùng vội vàng nói.
"Không sao đâu chị Mặc Nùng. Người ở đó rất đông, sẽ không có nguy hiểm đâu. Em đã đồng ý đua với họ một lần rồi, bây giờ mà chạy về thì không tốt chút nào. Yên tâm đi, em chạy một lần rồi sẽ lái xe về nhà" Đường Quả cười nói.
Cúp điện thoại rồi, Trầm Mặc Nùng vẫn có chút không yên tâm. Nhớ đến nơi mà Đường Quả nói, nói với với Lâm Bảo Nhi: "Bảo Nhi, tra xem Lang Sơn là nơi nào".
"Vâng" Lâm Bảo Nhi chân tay nhanh nhẹn liền tắt trò chơi đi, mau chóng gõ từ Lang Sơn vào . Một lúc sau, liền xuất hiện vô số tin tức về Lang Sơn.
Trầm Mặc Nùng chạy tới xem một lúc, sắc mặt tái xanh. Cầm lấy điện thoại của mình và chạy đi, nói: "Ở đó rất nguy hiểm, chị phải đưa Đường Quả về".
"Không phải là có thể gọi điện thoại sao?" Lâm Bảo Nhi bĩu môi nói. Trầm Mặc Nùng đi rồi thì cô ta sẽ không có cơm ăn. Bình thường đều là Trầm Mặc Nồng nấu cơm.
"Gọi điện thì nó sẽ không về đâu" Khi Trầm Mặc Nùng nói thì người đã ra đến cửa.
Khi Diệp Thu đang xách nước thì Trầm Mặc Nùng chạy đến trước cửa căn phòng nhỏ của anh ta. Khi Diệp Thu vừa mới nhìn thấy cặp đùi dài đầy gợi cảm dưới bộ đồ màu cà phê của cô ta, liền nghe thấy cô ta vội vàng nói: "Diệp Thu, đi với tôi một chuyến, có chuỵên gấp".
"Được. Tôi có cần thay quần áo không?" Diệp Thu nhìn xuống bộ quần áo Adidas kiểu sơn trại của mình nói. Anh ta nhớ người thành phố ra ngoài đều thay quần áo.
"Không cần đâu. Nhanh lên" Trầm Mặc Nùng không thèm để ý đến bộ quần áo dơ bẩn của Diệp Thu, nắm lấy ống tay áo kéo chạy ra ngoài
Ở ngoài sân còn đỗ hai chiếc xe, một chiếc là Mercedes-benz màu trắng bạc và một chiếc là Guinea đáng yêu màu vàng, Trầm Mặc Nùng đi từ xa dùng chìa khoá mở cửa chiếc Mercedes-benz, sau đó ngồi vào bên trong, nói với Diệp Thu: "Lên xe."
"Ờ" Diệp Thu mơ hồ chui vào trong.
"Lái xe đi" Trầm Mặc Nùng thắt dây an toàn nói.
"Ờ" Diệp Thu khó khắn lắm mới cài được quá an toàn.
"Làm sao mà vẫn chưa đi?" Trầm Mặc Nùng đợi một lúc, xe vẫn chưa khỏi động, quay sang sốt ruột thúc giục.
"Tôi lái xe?" Diệp Thu vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Đã để cho anh ngồi ở ghế lái rồi, anh không lái thì ai lái?" Trầm Mặc Nùng bức xúc đến mức muốn đập đầu vào cửa xe.
"Nhưng... Tôi không biết lái xe" Diệp Thu bối rối trả lời.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |