← Ch.501 | Ch.503 → |
Diệp Thu có thể nhìn thấy nòng súng đen sì sì của Yukiko, thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười tự tin nơi khóe miệng trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
"Chẳng nhẽ hắn tự tin vào phát súng này của hắn đến vậy?". Diệp Thu nghĩ thầm trong lòng.
Đúng vậy, Yukiko vô cùng tự tin, hắn tin chắc rằng, khi phát súng này của hắn vang lên, thứ nằm trên mặt đất, nhất định sẽ là một thi thể vô tri vô giác, không thể nổ súng, không thể né tránh nữa.
Năm đó khi Yukiko thỉnh giáo kĩ thuật bắn súng của Smith, tay súng thần Smith đã tặng cho hắn ba chữ: nhanh, chuẩn, vững.
Từ đó, ba chữ này trở thành mục tiêu khổ luyện và phấn đấu cả đời của Yukiko.
Chỉ cần là người biết dùng súng, đều sẽ biết lúc nâng súng cần phải vững, khi bắn cần phải chuẩn, tốc độ bóp cò, tốc độ thay đạn và tốc độ di chuyển phải nhanh. Nhưng khi một người dùng súng dùng đến một cảnh giới nhất định, loại đi những động tác phiền phức không cần thiết, thì cũng chỉ còn có ba chữ nhanh, chuẩn, vững mà thôi.
Trong một số bộ phim điện ảnh, thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh một tay súng đỉnh cực xoay xoay khẩu súng vài vòng trong tay trước khi nổ súng. Yukiko vô cùng khinh thường hành động đó, cái đó chỉ có thể gọi là kĩ thuật mang tính biểu diễn, không thể được gọi là kĩ thuật bắn súng dùng để giết người.
Hắn dám chắc chắn 100%, nếu như trong lúc đối quyết đối thủ của hắn cũng dùng cái trò đó thì hắn có thể đảm bảo khẩu súng của hắn khi chưa quay hết vòng thứ nhất thì đầu của đối thủ đã bị bắn thủng một lỗ.
Chỉ cần thời gian 1 giây, hắn có thể làm được rất nhiều việc, ví dụ như giết một người nào đó. :
Đó cũng chính là nguyên nhân mà hắn say mê súng, nhất kích tất sát, nhanh gọn nhẹ nhàng, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, người thanh niên trẻ tuổi mà hắn đang đối mặt là một đối thủ đáng gườm, cũng là một cao thủ dùng súng.
Hắn từng xem qua tư liệu về Diệp Thu, bên trên hoàn toàn không có đánh giá gì về kĩ thuật bắn súng của Diệp Thu. Có lẽ là do tổ chức cũng không thu thập được quá nhiều thông tin về việc dùng súng của Diệp Thu, nhưng lại là vô cùng tán dương về năng lực cận chiến của hắn, đồng thời còn liệt kê ra một danh sách dài dằng dặc những người bị chết và bị thương trong tay hắn.
Cận chiến?
Yukiko khinh thường điều đó, các tay súng luôn là cơn ác mộng của những kẻ thích cận chiến, chỉ cần có thể tìm được một địa điểm kín đáo, họ liền có thể dùng một phát súng để tiễn đưa những kẻ cận chiến có chiến tích huy hoàng này xuống địa ngục.
Trước đây, có quá nhiều quá nhiều những tiền lệ. Bất luận là quán quân boxing của châu Âu là Cambus hay là nhà vô địch Tayson của nước Mĩ, toàn bộ đều đã ngã xuống dưới họng súng của hắn.
Chỉ là, đối thủ này đã cho hắn quá nhiều sự bất ngờ và kinh ngạc.
Có lẽ, về các nhân tố như tính toán điểm rơi của đạn, đường bay của đạn, trở lực của không khí, sự triết xạ khi bắn qua các vật thể... để phán đoán quỹ đạo bay của đạn thì Diệp Thu kém xa hắn, về phương diện tính ổn định và tốc độ cũng hơi có chút không bằng.
Nhưng cái cơ thể linh hoạt vô cùng của hắn quả thực làm Yukiko cảm thấy đau đầu nhức óc. Rõ ràng khoảnh khắc trước hắn vẫn nằm trong tầm ngắm của mình, nhưng khi mình bóp cò thì hắn đã chạy đâu mất tăm mất tích.
Yukiko biết tốc độ bắn của hắn nhanh đến đâu, vậy mà dưới tốc độ của hắn, Yukiko còn không kịp bóp cò, từ đó có thể chứng minh bản lĩnh chạy trốn của thằng cha này là ghê gớm đến mức nào.
Cả tính chuẩn xác khi bắn của Diệp Thu cũng làm Yukiko cảm thấy rất đau đầu, giới võ thuật có một quy luật bất thành văn, đó là những người nào sở trường cận chiến, thông thường đều không xuất sắc khi sử dụng các loại vũ khí mang tính công kích từ xa. Ít nhất thì có rất ít người có thể đạt được đỉnh cao về cả hai phương diện này.
Những phát đạn tưởng chừng như loạn xì ngậu đó của hắn đều nhằm vào những vị trí quan trọng trên người mình và các đồng đội, 8 người tấn công một mình hắn, không ngờ lại bị hắn áp chế ở ngoài mười mấy mét, căn bản là không có cách nào tiếp cận.
Không những thế, cả cái trò ném sỏi giống kiểu thiên nữ rắc hoa của hắn cũng làm Yukiko cảm thấy rất kinh ngạc, chẳng nhẽ đó chính là thuật ám khí đã thất truyền từ lâu trong truyền thuyết của Trung Hoa cổ đại?.
Hắn biết, hắn không thể tiếp tục chờ đợi, rất nhanh sẽ có cảnh sát đến đây, mà cứu binh của Diệp Thu cũng sẽ đến tiếp ứng. hắn cần phải giải quyết người đàn ông này trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức và báo thù cho sư phụ hắn.
Tuy trên thế giới này không có ai biết tay súng thần Smith là sư phụ của hắn, nhưng hắn cần phải làm như vậy.
Trong lòng một tay súng sát thủ không được phép có tình cảm riêng tư, hắn cần phải loại bỏ tất cả những tạp niệm trong đầu.
"Thượng đế sẽ dẫn đường cho ngươi lên thiên đường, đối thủ đáng gườm của ta". Yukiko lên tiếng, nói.
Đó là câu nói mà sư phụ Smith của hắn nói khi chắc chắn sẽ giết được đối thủ, bởi vì ông ta là con chiên trung thành của đạo Cơ đốc giáo. Không biết tại sao, Yukiko lúc này cảm thấy vô cùng kích động, thậm chí có cảm giác như được giải thoát, là bởi vì người đàn ông đó sắp chết ư?
Đột nhiên hắn nhớ đến câu nói này của sư phụ hắn, thế là thuận miệng nói ra luôn.
Nhìn mục tiêu mà hắn dùng ba người hi sinh để dẫn dụ ra, Yukiko không hề do dự bóp mạnh vào cò súng.
Pằng!
Nhát súng đầu tiên là ngắm vào giữa trán của Diệp Thu, nhát súng này chỉ là có tác dụng vẽ rồng điểm mắt, giả dụ, nếu như sự di chuyển của Diệp Thu không đủ nhanh, thì cũng coi như là phát súng chí mạng.
Pằng!
Nhát súng thứ hai bắn thẳng vào ngực trái của Diệp Thu, đó là vị trí mạch máu ở giữa tim và phổi, nếu như Diệp Thu dịch chuyển về bên trái để né tránh, thì phát đạn này sẽ bắn trúng ngực phải của hắn.
Pằng!
Phát súng thứ ba ngắm thẳng vào ngực phải của Diệp Thu, đó chính là vị trí của tim, nếu như hắn di chuyển về bên trái để tránh thì phát đạn này sẽ bắn trúng dạ dày của hắn.
Ba phát đạn này hình thành lên thế tấn công ba góc, phong tỏa tất cả những hướng né tránh của Diệp Thu, bất luận ba phát đạn này có một phát bắn trúng, đều sẽ khiến Diệp Thu chết tại trận.
Pằng!
Đây là phát đạn thứ tư, cũng là phát đạn sát chiêu thực sự.
Viên đạn gầm rít man rợ lao đến, lúc bóp cò, hắn đã khẽ giật nhẹ khẩu súng, chạm vào máng đạn đã được hắn cải tạo lại một cách đặc biệt.
Cho nên quỹ tích bay của viên đạn này là không có cách nào dự đoán được, nó giống như một đứa bé nghịch ngợm vậy, dựa vào những đường cong không có quy tắc, lao vèo vèo về phía Diệp Thu.
Không chỉ là như vậy, khi nó lao đến khoảng cách 12 mét, lại xuất hiện một sự dao động cực lớn, hoặc là đổ xuống dưới, hoặc là nhảy lên trên.
Đây là cách bắn đột kích mà hắn lĩnh ngộ được nhờ căn cứ vào "đường bắn triết xạ" của sư phụ hắn, do bản thân Yukiko có thời gian luyện tập không đủ cho nên hắn cũng không cách nào xách định được hướng bay của viên đạn này sau 12 mét ban đầu.
12 mét, lúc đó viên đạn đã cách Diệp Thu sát sàn sạt, rồi nó đột nhiên thay đổi phương hướng, chỉ sợ đến thần tiên cũng không thể né tránh được ấy chứ.
"Cầu nguyện đi, vì tay súng thần Smith". Yukiko sau khi bắn xong bốn phát đạn này, giống như là đã hao phí toàn bộ sức lực của cơ thể, cánh tay cầm súng chúi xuống, nhưng hai con mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào phương hướng đạn bay đến.
Đó là toàn bộ hi vọng của hắn!
Nếu như lần tấn công này bất thành, hắn có lẽ sẽ phải bỏ lại cái mạng ở nơi đây.
Nhìn ba viên đạn đang vùn vụt lao đến, Diệp Thu cuối cùng cũng đoán ra được lai lịch của tên sát thủ này. hắn là đồ đệ của tay súng thần Smith, sư phụ mà hắn nói chắc chắn là tên Smith chết dưới tay mình.
Trước đó hắn cũng có chút nghi ngờ, nhưng Diệp Thu chưa từng nghe nói Smith từng nhận đồ đệ. Không những thế, Smith là một sát thủ đỉnh cấp thế giới, có tên sát thủ nào muốn nhận đồ đệ?
Một sát thủ có dã tâm, khi họ thành tài, người mà họ giết đầu tiên có lẽ sẽ chính là người thầy của mình.
Nói chung có rất ít sát thủ ngu ngốc đến mức đi nhận đồ đệ.
Cho đến khi Yukiko bắn ra ba phát đạn hình thành thế tấn công hình tam giác này, hắn mới xác định được suy đoán của mình là đúng. Khi đó Smith cũng là dùng hình thức tấn công này gây cho hắn rất nhiều khó khăn, nếu như lúc đó không phải là hắn lợi dụng bước chạy triết xạ ba góc lao đến trước mặt ông ta, chỉ sợ hắn đã không có kết quả tốt đẹp gì.
Khi biết được thân phận của đối phương, Diệp Thu không hề nể sợ mà ngược lại, hắn cảm thấy rất tức giận.
Bà cố nội nhà nó chứ, sư phụ mày bị ông làm thịt rồi, mày còn chạy đến đây để lao đầu vào chỗ chết?
Diệp Thu cảm thấy rất xấu hổ, hắn cảm thấy hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian với thằng cha này.
Nếu như nói làm thịt sư phụ hắn Diệp Thu chỉ dùng đến 20 phút, vậy thì để làm thịt tên tiểu đồ đệ này chỉ cần 10 phút là ok rồi.
Diệp Thu tính nhẩm trong đầu, hắn đã lãng phí hơn 40 phút với tên sát thủ này. Đặc biệt là lúc hai bên đọ súng trước đó, thời gian được dùng là quá nhiều.
*****
Diệp Thu bắt đầu di chuyển, hắn không né sang trái, cũng không né sang phải, càng là không lùi về sau, làm như vậy sẽ chỉ có một con đường chết.
Có được bài học từ Smith, hắn biết phát đạn thứ ba mới là sát chiêu chết người thực sự, ba phát đạn trước đó chỉ là bổ trợ phục vụ cho phát đạn thứ tư này.
Phản ứng của Diệp Thu làm cho Yukiko phải há mồm trợn mắt, còn có kiểu chơi như thế này sao?
Chỉ thấy Diệp Thu ngã người về phía sau một cái, thân người liền đổ sập xuống nền cát, hình thành nên một chữ "太".
Sau đó, phát đạn thứ nhất bay vọt qua đầu hắn, tiếp đó là phát thứ hai, phát thứ ba.
Yukiko chán nản trong lòng, lần này đúng là không xong rồi.
Tất cả hi vọng của hắn, đều tập trung vào phát đạn thứ tư.
Quả nhiên, phát đạn thứ tư bay đến mét thứ 12, liền giống như là bị ai đó đập mạnh một cái xuống phía dưới, trong khoảnh khắc gập xuống phía dưới một đoạn, gần như là men theo mặt cát lao về phía trước.
Yukiko cuồng hỉ, vị thần may mắn đã phù hộ cho hắn, không ngờ lại có biến cố như thế này.
Diệp Thu đang chuẩn bị ngẩng đầu lên để phản kích, nhìn thấy đường đạn đột nhiên thay đổi như vậy, hắn triệt để ngơ luôn, CMN chẳng phải là muốn bắn vào thằng nhỏ của mình sao?
Quá sức đê tiện!
Quá sức vô liêm sỉ!
Quá là hạ lưu!
Không biết sĩ diện!
1 mét.
Uỳnh!
Viên đạn phát nổ, Diệp Thu bị sức ép của vụ nổ làm bắn bay ra xa.
Chính tại thời khắc nguy cấp nhất, hắn cũng không quan tâm đến thứ vũ khí như bảo bối của hắn nữa, trực tiếp liền giơ con dao của hắn ra chặn ở phía trước thằng nhỏ của mình.
Ở cự li gần như vậy, hắn cũng chỉ kịp làm động tác như vậy mà thôi. Diệp Thu giũ giũ cánh tay phải đầy máu do sức nổ của viên đạn, lồm ngồm bò dậy từ mặt đất, cười haha nhìn Yukiko sắc mặt đang u ám, vừa cười vừa nói: "Tôi đoán hiện giờ chắc anh cũng hết đạn rồi nhỉ?".
Yukiko không nói gì, hắn quả thực là đã hết đạn. Súng của hắn là loại súng đã được cải tạo lại, chỉ có thể dùng loại đạn mà hắn mang theo trong người. Nếu như một sát thủ bắn hết số đạn trong người mà vẫn không thể giết được mục tiêu, vậy thì nhiệm vụ của hắn đã thất bại hoàn toàn.
Lúc Diệp Thu nằm xuống mà Yukiko lại không bắn bổ sung thêm vài phát, điều đó làm cho Diệp Thu đoán ra được lí do.
Năng lực tư duy của thằng cha này đúng là nhanh đến kinh người, trong tình trạng nguy hiểm như vậy mà vẫn có thể nghĩ ra được chi tiết này.
"Tôi cũng hết đạn rồi". Diệp Thu nhún nhún vai, nói: "Hiện giờ chúng ta nên làm một số việc mà người đàn ông cần phải làm nhỉ".
Diệp Thu liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy phía xa nằm bên cạnh Yukiko có mấy người áo đen bị đá ném trúng đầu, lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm hơn. Vốn dĩ hắn vẫn lo lắng mấy thằng cha không sợ chết này sẽ lao đến ôm lấy hắn chơi bài đồng quy vu tận, hiện giờ xem ra chúng không còn cơ hội rồi.
Chúng là một đám ma quỷ, chỉ cần ném trúng đầu của trúng, hoặc là gây ra vết thương chí mạng trên người chúng thì mới có thể ngăn cản được nhịp bước tấn công của chúng, nếu như đánh vào tứ chi hoặc những bộ phận không quan trọng khác, chúng căn bản là không cảm thấy đau đớn gì.
Nghĩ đến đây, Diệp Thu lại một lần nữa tự chúc mừng hắn vì từ nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng mà khổ luyện môn "đạn chỉ thần công".
Diệp Thu móc móc ngón giữa về phía Yukiko, vừa cười vừa nói: "Đến đây đi, chúng ta chơi tay đôi".
Nói rồi hắn nâng cánh tay phải bị thương lên cho Yukiko xem, nói: "Từ xa đến thì là khách, tôi sẽ để anh chiếm chút lợi thế, tôi chỉ cần dùng một tay là đủ rồi".
Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể để bị làm nhục, người Nhật Bản căm thù nhất là bị người ta sỉ nhục, Yukiko là kẻ kiêu ngạo, hắn càng là đại biểu điển hình về phương diện này.
Hắn biết giờ hắn có chạy cũng không có hi vọng, bởi vì hắn biết tốc độ của người đàn ông này khủng khiếp như thế nào. Có điều, nếu nói là liều chiến một trận, cũng không đến nỗi là không có chút hi vọng nào. Hắn có lợi hại hơn đi chăng nữa, hiện giờ cũng chỉ có thể dùng một tay mà thôi.
Yukiko giắt khẩu súng vào cạp quần, hai tay nắm quyền, lao từng bước lớn xông về phía Diệp Thu.
Pác!
Yukiko vừa chạy đến trước mặt Diệp Thu, trên mặt liền cảm thấy đau rát vì bị ăn một phát tát. -
Những người không biết khi nhìn thấy thì cứ giống như là Yukiko đang chủ động nhiệt tình lao đến để Diệp Thu thưởng cho hắn một cái tát vậy.
Yukiko ngơ triệt để, rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra vậy?
"A!". Yukiko gầm lớn một tiếng, tiếp tục giơ nắm đấm đánh về phía Diệp Thu.
Pác!
Pác!
Hai tiếng tát giòn tan vang lên, phát thứ nhất là nắm đấm của Yukiko vừa vung đến liền bị Diệp Thu dùng bàn tay đập xuống, phát thứ hai...lại là tát vào mặt.
Yukiko nét mặt hoảng hốt sợ hãi nhìn Diệp Thu, hắn không biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
"Tốc độ của anh quá chậm". Diệp Thu nói.
Không thể không thừa nhận thằng cha này là thiên tài dùng súng, nếu như nói đến tấn công từ xa, Tiểu Bạch cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, nhưng năng lực cận chiến của hắn lại quá sức là yếu, bất luận là tốc độ tấn công hay là lực tấn công, đều không thể gây nên được bất kì sự tổn thương nào đối với Diệp Thu.
"Mày đáng chết". Yukiko lửa hận tuôn trào, hết lần này đến lần khác hắn bị sỉ nhục, trong lòng hắn đã quyết định sẽ liều chết với Diệp Thu.
Diệp Thu đá một cước trúng vào phần háng của Yukiko, đá bay cả người hắn ra ngoài.
Sau đó Diệp Thu bước về phía trước, đạp gầm giầy lên cằm của hắn, không cho miệng của hắn có cơ hội để động đậy, Diệp Thu cười híp mắt, hỏi: "Bây giờ có thể nói cho tôi biết là ai phái anh đến đây không?".
← Ch. 501 | Ch. 503 → |