← Ch.517 | Ch.519 → |
Có người nói, con gái chỉ dùng để làm xương sườn của đàn ông.
Diệp Thu nghĩ, có khi nam nhân đời trước không ăn chay niệm phật, tùy tiện giật cái xương sườn liền làm thành Lâm Bảo Nhi.
"Diệp Thu, anh thấy em giốc chuột Mickey không? " Lâm Bảo Nhi không biết từ đâu lấy mũ chuột Mickey đội trên đầu mình, giả bộ đáng yêu hỏi Diệp Thu.
"Giống". Diệp Thu nói có lệ. Hắn thật sự là bị vấn đề cực kỳ ngốc nghếch và chồng chất của Lâm Bảo Nhi hỏi đến độ mất kiên nhẫn.
"Hì hì. Em là một con chuột Mickey" Lâm Bảo Nhi nghe trả lời của Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm liền tươi như hoa.
"Mẹ, chị ấy đoạt mũ của con". Bên cạnh một cô bé vẻ mặt ủy khuất, khóc sướt mướt chỉ vào Lâm Bảo Nhi nói.
"Minh Minh ngoan, chị là đùa thôi. Chị sẽ không lấy mũ của Minh Minh đâu". Người phụ nữ trẻ tuổi nở nụ cười mà nhìn Lâm Bảo Nhi, an ủi con gái mình.
Lâm Bảo Nhi tiện tay đội mũ lên đầu mình, là đoạt từ trên đầu em gái người ta.
Diệp Thu xấu hổ mà lấy mũ trên đầu Lâm Bảo Nhi, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi. Thật không phải cố ý. Chỉ là đùa một chút thôi ạ".
"Không sao. Nàng là bạn của cậu hả? Cô bé đúng là rất đáng yêu". Người phụ nữ mỉm cười thiện ý với Lâm Bảo Nhi, nhận lấy cái mũ nói.
"Ha ha. Chúc các người chơi vui vẻ" Diệp Thu cười khổ nói. Sau đó vội kéo Lâm Bảo Nhi né ra.
Cô nàng này, thật quá dọa người.
"Diệp Thu, anh cũng mua mũ chuột cho em có được không? " Lâm Bảo Nhi ngây thơ ôm cánh tay Diệp Thu, hỏi giống như làm nũng.
"Được" Diệp Thu không chút do dự đồng ý."Chỉ là, em không được đoạt đồ của người khác nữa".
"Em đoạt lúc nào? Em chỉ mượn thôi mà". Lâm Bảo Nhi ủy khuất nói.
"Nhưng ở trong mắt con gái người ta, thì đó chính là đoạt", Diệp Thu dạy dỗ tận tình nói. ở cùng với Lâm Bảo Nhi, hắn cảm giác mình càng lúc càng giống như một người cha.
"À". Lâm Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Đột nhiên lại hưng phấn lên, nói: " Diệp Thu bên kia có gấu nhỏ Teddy. Anh mua cho em một con được không? "
"Đó là người ta giả trang. Người ta không bán".
"Gạt người. Anh không mua cho em, em liền đoạt của người khác".
Diệp Thu sắp khóc, nói với Đường Quả đang nắm tay đùa giỡn với Tây Môn Thiền Ngữ đi phía sau họ: "Các em dẫn Bảo Nhi đi, người nhiều quá, đừng để nàng chạy mất. Anh thấy bụng anh có chút không thoải mái".
Đường Quả thấy Diệp Thu bị Lâm Bảo Nhi khi dễ quá, trừng mắt nhìn nàng một cái, mắng: "Lâm Bảo Nhi, em tới đây cho chị. Nếu không ngày mai sẽ đưa em về".
Lâm Bảo nhi lúc này mới không gây loạn nữa, ngoan ngoãn mà theo sát bên cạnh Đường Quả.
Công viên Disney Land Hong Kong ở Đại Tự Sơn, vây quang là núi, xa xa là biển Nam Hoa Hạ, là một công viên chủ đề trong thể công viên Disney Land đặc sắc rất giống công viên Disney Land ở California ở Mỹ. Công viên Disneyland Hồng Kong bao gồm bốn khu chủ đề: Đường cái trấn nhỏ ở Mỹ, thám hiểm thế giới, thế giới ảo tưởng, thế giới ngày mai. Mỗi khu chủ đề đều có thể mang tới thể nghiệm kỳ diệu vô tận cho du khách.
Công viên Disneyland hàng năm phải thu được từ trên người trong nước Trung Quốc hơn mười trăm triệu đô la Hồng không, lời nhuận tạo ra tương đối kinh người. Nhưng thần thoại "Tây Du Ký" của bản thộ nước Trung Quốc định xin xây dựng chỗ vui chơi, giữ lại di tích lịch sử và phát huy mạnh văn hóa phương đông thì lại chưa được chính phủ phê chuẩn.
Lục Tiểu Linh Đồng diễn vai Tôn Ngộ Không vì giấc chime bao này muốn hóa duyên xung quanh, mấy chục năm vất vả bôn ba, mãi cho tới giờ cũng chưa có tiên triển. Không thể không nói, Hòa thượng từ bên ngoài tới vẫn niệm kinh khá dễ dàng, Hòa thượng bản thổ niệm kinh thì không ai nghe.
Hang mỏ hoang là mục Disney land mới trang bị thêm, trong đó có xe trượt chạy như bay vô cùng kích thích, có chút tương tự mấy xe guồng trong nước Trung Quốc. Có điều xe trượt chay nhanh quá có thể văng ra ngoài, nên khiêu chiến khó khăn cũng cao thêm một chút.
Diệp Thu vốn là không hứng thú gì với hạnh mục như vậy, nhưng Lâm Bảo Nhi sau khi thấy văn tự giới thiệu hạng mục này, con mắt liền lóe sáng, Đương Quả và Tây Môn Thiền Ngữ cũng nhìn Diệp Thu, đứng ở đó không chịu đi, Diệp Thu liền biết mình có phản bác cũng vô dụng.
Bởi vì gánh vác lấy một đống trách nhiệm lớn trên người, bình thương mình luôn làm việc bận rộn, có rất ít cơ hội cùng các nàng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ra ngoài du ngoạn. Hôm nay khó được ra ngoài một chuyến, Diệp Thu cũng muốn để các nàng chơi tận hứng. Cho nên, chỉ cần yêu cầu các nàng nói ra, hắng thường sẽ không từ chối.
Nghĩ thầm, đợi tới khi mình giải quyết mọi chuyện xong xuôi, sẽ dẫn theo một đoàn nữ nhân Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, Nhiễm Đông Dạ, Bố Bố, Nhị Nha, Tiểu Bạch..., mỗi người mua một cái xe đạp, mọi người cùng đạp xe ra bờ biển chơi. Vừa đạp vừa có thể ăn kẹo que Alps, rất lãng mạn.
Bên Trong phim Hàn Quốc đều một người đàn ông đạp với một cô gái, mình một người đàn ông cùng một đám con gái đạp. Hơn nữa cả đám đều là người đẹp tuyệt sắc, quá hoành tráng.
Nghĩ vậy Diệp Thu cảm thấy rất hưng phấn.
"Các em chơi đi. Anh ở dưới nhìn". Diệp Thu nói.
"Không được. Anh phải cùng đi với bọn em. Nếu không em sẽ sợ". Lâm Bảo Nhi nói.
"Sợ thì đừng có chơi". Diệp Thu ngẩng đầu nhìn tau lượn khổng lồ xây ở giữa đá lớn, cũng có chút choáng đầu. Đồ chơi này nếu đột nhiên xảy ra trục trặc gì, sợ là lấy thân thủ của mình cũng không cách nào may mắn thoát khoải bị văng ra ngoài ngã chết.
"Có anh theo em thì em liền không sợ". Lâm Bảo nhi ôm vai Diệp Thu, vẻ mặt ngọt ngào nói.
Cô gái này có một tật xấu, thích thể hiện mình ngọt ngào với Diệp Thu trước mặt người khác. Giống như nàng ngày nào không ôm Diệp Thu một chút, sẽ bị người khác tưởng không phải vị hôn thê của hắn vậy. Diệp Thu nghi ngờ nàng là bản thân có tật giật mình.
"Oa, Diệp Thu mau nhìn kìa. Cô gái kia thật xinh đẹp". Lâm Bảo Nhi đột nhiên mặt đầy kinh ngạc mà chỉ phía sau lưng Diệp Thu nói.
Diệp Thu định qua đầu lại nhìn, lại bị Lâm Bảo Nhi giữ lại. Lâm Bảo Nhi lo lắng nói: "Không cho anh nhìn, anh không thể nhìn những cô gái khác, chỉ có thể nhìn em".
Thấy Đường Quả ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nàng, nàng vội bổ sung thêm: "Còn có thể nhìn chị Đường Quả và chị Mặc Nùng".
Đường Quả và Tây Môn Thiền Ngữ cùng nhìn theo ngón tay Lâm Bảo Nhi, trong mắt đều dần hiện tia sáng kỳ dị. Chưa từng thấy cô gái ngoại quốc nào xinh đẹp như vậy, xinh đẹp giống như thiên sứ trong đồng thoại.
" Đúng là rất xin đẹp" Đường Quả hâm mộ nói. Nghĩ thầm, Lâm Bảo Nhi làm không sai, không để cho Diệp Thu nhìn thấy cũng là chuyện tốt.
"Ưm, quá đẹp. Làn da quá mịn, vóc người gợi cảm. Thật khiến người khác hâm mộ". Tây Môn Thiền Ngữ cũng lên tiếng khen.
Diệp Thu bị Lâm Bảo Nhi ôm lấy thân thể, không có cách nào xoay người, nhưng cũng xoay đầu nhìn thoáng qua, đều có cảm giác chói lóa trong nháy mắt.
Bàn về sự tinh xảo của tướng mạo, sợ là có thể so với Agostino.
Bàn về gợi cảm, không có cô gái nào bên cạnh mình có thể phân cao thấp được với nàng.
Có điều tài trí và phong độ của người trí thức nồng đậm trên người Trầm Mặc nùng, sự trẻ trung của Đường Quả, sự đáng yêu ngây thơ của Lâm Bảo Nhi không phải nàng có thể so sánh được.
"A. Diệp Thu chết bầm nhà anh. Dê Xồm. Thích liếc trộm người đẹp. Thật đáng ghét". Lâm Bảo Nhi dùng sức ôm Diệp Thu, nhưng không ngờ Diệp Thu xoay đầu nhìn. Cực kỳ tức giận, không khỏi lớn tiếng mắng.
Ánh mắt Ngân Nhãn chạm vào Diệp Thu, cố ý giả bộ chán ghét nhíu mày, sau khi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, giày cao gót giẫm xuống đất, đi lộp cộp về phìa sau đám người chơi tàu lượn xếp hành.
Hóa ra nữ thần cũng thích chơi kích thích!
Diệp Thu có chút buồn bực, người ta nhìn không có việc gì, vì sao mình liếc mắt nhìn liền bị nàng trợn mắt chứ?
Đây là thái độ gì?
Cô gái xinh đẹp làm như vậy làm gì? KHho6ong phải là để cho đàn ông nhìn sao?
Không muốn cho đàn ông nhìn, chạy tới đây dạo chơi để làm gì?
"Diệp Thu, nhìn em. Nhìn em". Lâm Bảo Nhi đưa bàn tay mũm mĩm vỗ vỗ mặt Diệp Thu, nói: "Anh nói em với nàng ai đẹp hơn? "
Diệp Thu nhìn thoáng cô gái kia, lại nhìn thoáng qua Lâm Bảo Nhi, khẳng định nói: "Em đẹp hơn một chút".
Lâm Bảo Nhi còn chưa kịp cao hứng, liền phát hiện ánh mắt Diệp Thu lại chuyển tới cô gái tóc vàng kia, dưới cơn thịnh nộ, hung hăng giẫm Diệp Thu một cước.
Mặc dù cảm thấy tồn tại của cô gái kia là uy hiếp rất lớn, nhưng Đường Quả, Lâm Bảo Nhi và Tây Môn Thiền Ngữ vẫn không muốn bỏ qua trò tàu lượn này. Bốn người cùng đi xếp hàng, vừa vặn đứng ở sau cô gái tóc vàng.
Có điều ở giữa bọn họ còn cách hai nam nhân, bọn họ sau khi thấy bộ dáng cô gái tóc vàng liền giật nảy mình, mặc dù không thể âu yếm, nhưng đi sau mông nàng ngửi mùi hương cũng tốt.
Lại nói, chân của nàng thon dài gợi cảm như vậy, nếu có cơ hội sờ một cái...cho dù lập tức chết, cũng rất đáng.
Coi như là trùng hợp, bốn người bọn Diệp Thu vừa vặn cùng cô gái tóc váng và hai nam nhân có ý đồ tới trộm hương ở một đội, lại thêm mười mấy người đằng sau, một đám người sau khi tàu lượn ổn định, chậm rãi đi về phía tàu lượn.
Tàu lượn là hàng ghế đôi, Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi một hàng, Đường Quả và Tây Môn Thiền Ngữ ngồi phía sau bọn họ. Mà phía trước Diệp Thu, lại chính là cô gái tóc vàng và một người đàn ông khác. Còn có một người đàn ông lúc xếp hàng, chủ động đi tới đầu tiên. Bọn họ đã tính tí nữa đổi lại vị trí, gã nên tạo cơ hội cho đồng bọn của mình.
Khi tàu lượn bắt đầu chuyển động, vì khủng hoảng, mình không cẩn thận đưa tay sờ đùi hoặc ngực nàng một phen, nàng có ý kiến gì được không?
Cho dù có, thì có thể làm sao?
"Tiểu thư, cô thật sự là quá đẹp. Xin hỏi tôi có thể biết tên cô không? " Nam nhân ngồi cùng một chỗ với Ngân Nhãn cố gắng giả bộ thân sĩ hỏi.
Ánh mắt Ngân Nhãn lạnh lẽo, trong lòng hiện ra sát khí. Nếu ở trường hợp khác, người đàn ông này đã sớm là người chết.
Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể đè nén sát ý trong lòng xuống, cố ý dùng tiếng Pháp trả lời mấy câu.
"Tiểu thư, cô nói là tiếng gì vậy? Tôi nghe không hiểu? Có thể nói tiếng Trung hoặc tiếng Việt không? Tiếng Anh cũng được".
Ngân Nhãn sau khi dùng lại tiếng Phát nói có lệ mấy câu, liền không hề để ý tới gã nữa. Toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người Diệp Thu ngồi ở sau mình.
Lâm Bảo Nhi ngồi ở sau nam nhân bên cạnh Ngân Nhãn, Diệp Thu vừa vặn ngồi vị trí sau lưng Ngân Nhãn, bản thân chiếm lấy vị trí có ưu thế địa lý.
Một mặt, mình ở trước hắn, hắn không dễ phát hiện đông tác cùa mình, ưu thế khác chính là, nếu mịnh đột nhiên xoay người nổ súng, hắn căn bản là không có cách tránh né và nhúc nhích.
Bởi vì sau khi ngồi trên cỗ tàu lượn này, tất cả mọi người đều thắt chặt dây an toàn trên người. Nếu không, có thể bị lúc tàu lượn chuyển độn, văng ra ngoài.
Lại nói, Ngân Nhãn rất có lòng tin với súng lục đặc chế AU111 mà mình sử dụng. Cho dù mình không quay đầu lại, trực tiếp từ chút khe hở giữa hai ghế nổ súng, mình cũng có thể có phần thắng giết chết Diệp Thu là chin mươi bảy phần trăm.
Hắn chắc chắn sẽ chết!
"Hừ, liên tiếp làm tổn thương tổ chức mình, giết huấn luyện viên của mình. Luôn phải trả giá lớn một chút". Trong lòng Ngân Nhãn lạnh lùng mà thầm nghĩ.
"Tiểu Thư, đây là danh thiếp của tôi. Có thể lưu số điện thoại cho tôi không? Tôi rất muốn kết bạn với cô. Có có thể nghe hiểu ý tôi không? Tôi muốn làm bạn với cô". Mặc dù không có biện pháp thông ngôn ngữ, nhưng người đàn ông kia vẫn không chịu bỏ qua cơ hội quen loại người đẹp tuyệt sắc như vậy.
Từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, đưa về phía cô gái mắt bạc tóc vàng bên cạnh.
"Chỉ đáng tiếc duy nhất, người đàn ông bên cạnh này là một chướng ngại". Trong lòng Ngân Nhãn nháy mắt đã làm ra quyết định.
"Cảm ơn". Ngân Nhãn lần này dùng tiếng Anh nói cảm ơn, sau đó đưa tay nhận danh thiếp của người đàn ông bên cạnh này.
Lúc nhận danh thiếp, đầu ngón tay nàng vô tình hay cố ý đụng vào mu bàn tay nam nhân một cái.
Người đàn ông sa vào trong hạnh phúc người đẹp rốt cuộc có phản ứng với mình, căn bản không hề chú ý tới chi tiết nho nhỏ này.
Nhân viên công tác nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, hơn nữa lần lượt kiểm tra giúp. Mặt trên còn có một màng bảo hộ bằng thép, cũng kéo xuống gắn vào người. đến lúc đó, tốc độ tàu lượn vô cùng nhanh. Còn phải xuyên sơn động, tính nguy hiểm cực cao.
Ngân Nhãn vội vàng thắt dây dan toàn, nam nhân trộm hương bên cạnh kia còn rất nhiệt tình mà kéo màng bảo hộ trên đầu nàng xuống, sau đó cười hiểu với Ngân Nhãn, lộ ra hai hàm răng lớn bị khói thuốc nhuộm vàng khè.
Tàu lượn bắt đầu từ từ khởi động, mọi người trên xe vừa mới thích ứng, đột nhiên "sưu" một tiếng bay lên.
Từ thật chậm đến trong nháy mắt cực nhanh, trong lòng ngực mọi người tràn đầy khí. Tiếng gió gào thét bên tai, giật tung về phía sau, đau rát. Tảng đá, vách tường, cây rừng rất nhanh xuất hiện trước mắt, ở trong tiếng kêu la cảu anh khi sắp đụng vào, lập tức nhắm tịt mắt nín thở. Lúc mở mắt, phát hiện mình còn sống.
Nam nhân trộm hương vừa há to miệng lớn tiếng kêu, vừa liều mạng mà gài trên người. Không biết chuyện gì xảy ra, trên người đột nhiên ngứa ngáy vô cùng.
Đó là một loại ngứa từ tâm, sức người căn bản không có cách gì khắc chế, hận không thể xé ra một khối thịt. Chỉ lát sau, trên người gã đã chảy máu.
Thấy nam nhân bên cạnh bận tâm làm chuyện của mình, căn bản không rảnh bận tâm tới tình huống của nàng, Ngân Nhãn đút tay vào trong túi áo khoác, từ bên trong lấy ra súng lục nàng đã buộc chặt từ trước.
Răng rắc!
Hai cánh tay mài xuống, kéo chốt an toàn ra.
Chỉ đợi thời cơ, bắn ra viên đạn báo thù của mình.
← Ch. 517 | Ch. 519 → |