← Ch.544 | Ch.546 → |
Diệp Thu đem chuyện gặp phượng hoàng vương nói ra, người của tiểu đội lôi đình hều hai mặt nhìn nhau.
Diệp Hổ trừng mắt, gào lớn: " Sao còn có nhiều kẻ mạnh như vậy?Ta nghĩ mấy tên cậu nói đều là quái vật hết, còn cái gì mà mười tổ chức dị năng giả? Lẽ nào đều như trong phim X-men, người cứng như kim cương, vù một cái là cánh tay có thể biến thành một thanh đao?"
Hắn chỉ đùa một chút, không ngờ Diệp Thu lại nghiêm mặt giải thích.
"Bộ phim kia tôi cũng đã xem qua, mặc dù có chút ảo tưởng, nhưng cũng có chút tương đồng với hai người kia. Bọn họ đều trải qua quá trình cơ nhân giác tỉnh(đánh thức gen), vì một vài nguyên nhân mà xuất hiện thêm năng lực khác thường. Loại năng lực này trở thành một thành phần trong tổ chức bí mật của quốc gia."
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn quanh: lướt mặt hết mười hai thành viên lôi đình tiểu đội, nói: "Một đất nước có hàng trăm triệu người, xuất hiện loại chuyện hi hữu không có gì là lạ. Hơn nữa quốc gia quản lý tương đối nghiêm ngặt, nếu chỉ cần có dị năng xuất hiện, sẽ rất nhanh bị mang đi, sau đó phục vụ cho quốc gia. Vì vậy, vô hình chung tạo thành việc người thường không biết gì đến những dị năng giả này."
Ngân Ly gật đầu, nói: "Không sai, tuy tôi chưa từng tiếp xúc với mười tổ chức dị năng kia, nhưng tôi biết thực sự có loại người này tồn tại. Khi tôi học cấp ba, có một người bạn nam học toán vô cùng tốt. Năng lực tính nhẩm của hắn ngay cả thầy giáo cũng thua xa, khi thầy ra một đề bài xong, hắn đều trong nháy mắt có đáp án. Điều kinh khủng nhất là, sau một lần kiểm tra IQ, chỉ số của hắn lên tới con số hàng ngàn."
" Lúc đó thầy giáo cũng không thèm kiểm tra hắn nữa, trực tiếp cho hắn lên hai khóa, cuối cùng khiến toàn trường oanh động chạy tới xem. Nhưng sau một khoảng thời gian, nam sinh kia không xuất hiện ở trường học nữa, cha tôi và hiệu trưởng có chút giao tình, có một lần hiểu trưởng đến nhà chúng tôi uống rượu có nhắc tới chuyện này, nói lúc đó vài tên quân nhân đến xem tư liệu của hắn, tôi nghĩ hắn nhất định là bị tổ chức bí mật của quốc gia mang di đào tạo."
Lạc Thiên Quân cười khổ nói: "Tôi không phải không tin chuyện này, mười tổ chức dị năng giả cũng không phải chưa nghe qua, nhưng vốn nghĩ những kẻ này so với mình vốn xa xôi, không ngờ trong nháy mắt, một là hợp tác với bọn họ hai là thành đối thủ, khiến trong lòng tôi có chút hoang mang."
Diệp Thu khoát tay, nói: ""Cho dù thế nào cũng vậy, chúng ta đều phải chuẩn bị tinh thần ứng phó họ, lần trước giao thủ với người của Thiên Giới các anh hẳn vẫn nhớ rõ, hiện tại một thử thách mới lại bắt đầu rồi."
"May mắn hơn là, chúng ta đã liên hệ với Andean Fire, bọn họ đã tra tìm đám người có âm mưu phá vỡ cân đối của thiên giới, tuy rằng mục tiêu cuối cùng còn chưa xác định, một vài dị năng giả bị họ mua chuộc để có lẽ có thể xác định thân phận chúng ta, từ giờ trở đi, mọi người không được phân tán, như vậy chỉ làm tăng thêm nguy hiểm."
"Thiên giới đại hội còn hai ngày nữa là dự họp, tôi lấy được hai cái thiệp mời, tôi có dự cảm bọn họ ở thiên giới đại hội sẽ có động tác lớn, đến lúc đó, tôi sẽ đi tham gia cái đại hội này."
"Sư phụ, phần thiệp còn lại để cho con đi, con cùng người đi." Diệp Hổ kêu lên.
"Để ta đi." Lạc Thiên Quân nhìn Diệp Thu nói, Phương diện này ngoại trừ Diệp Thu, còn hắn là mạnh nhất.
"Lạc đội trưởng ở lại chỉ huy đại cục giúp Diệp đội trưởng đi thôi." Ngân Ly nói.
Diệp Thu ý xua tay ý bảo không cần tranh giành, nói: "Thiệp còn lại tôi đã chọn người, các người cần làm hơn là công tác tiếp ứng, hiện tại tôi không có biện pháp biết được địa điểm cụ thể của thiên giới đại hội, sau khi ta đi tất cả đều do Lạc Thiên Quân thống nhất an bài."
"Vâng." Lạc Thiên Quân đáp ứng.
Diệp Thu lái xe quay về Thâm Thủy Loan 3 vừa thấy đoàn xe của Tây Môn Hướng Đông từ xa đi về. Hai trong sảnh sau khi thấy Tây Môn Hướng Đông xuống xe liền ra đón, vẻ mặt tươi cười nói: "Vừa rồi chú Hà gọi điện thoại, khen chúng ta làm việc hiệu suất cao, nhanh như vậy đã chiếm được sòng bạc của gia tộc Vito. Chú ấy đã thông báo cho chính phủ Ma Cao, một lần nữa cấp phép cho sòng bài, cá độ của chúng ta. Hơn nữa còn lấy được từ tay Congo một cái nữa, chúng ta sẽ có hai thẻ môn bài, như vậy tôi đề nghị chúng ta đăng ký hai nhà, lần lượt đưa mấy sòng bạc vào hoạt động, ý của anh thế nào?"
"Như vậy có thể tạo thành áp lực cho Hà thị không?" Diệp Thu lo lắng hỏi, mỗi người đều biết sòng bạc là để kiếm tiền, nhưng chính phủ Ma Cao kiểm soát việc cấp thẻ môn bài cực kì nghiêm ngặt, vậy mà trong tay thoáng cái đã có hai cái, có thể xây dựng không ít sòng bài, nói vậy chắc chắn sẽ đả kích to lớn đến vài sòng bài lâu đời trước đây.
"Cái này, thực ra chúng ta còn có thể nhượng lại mà." Tây Môn Hướng Đông cười ha hả nói.
"Không sai, tôi biết một người thích hợp, năng lực kinh doanh không tệ, kinh doanh một sòng bạc hẳn là không vấn đề."
Diệp Thu cười nói.
Lần trước quay về Yến Kinh Trương Thắng đã nói với hắn về chuyện này, muốn mở mang thế lực ra ngoài Yến Kinh.
Chuyện này hơi khó, một vài chuyện làm ăn không được quá mức, vài sinh ý bởi thân phận Diệp Thu mà Trương Thắng cũng chỉ có thể nhịn đau cắt đi.
Mà Ma Cao chính là địa phương tổ chức cờ bạc hợp pháp, nếu như có thể nhận được giấy phép kinh doanh ở chỗ này, kinh doanh tốt, mỗi ngày tiền sẽ vào như nước, hiện tại vừa lúc có một cái giấy phép, vậy giao cho Trương Thắng làm, thằng nhóc này tính tình vốn độc ác nham hiểm, lại cực kì thông minh, chắc chắn không có hại gì.
"Không thành vấn đề, vậy do Diệp Thu an bài đi." Tây Môn Hướng Đông không có tâm tư tranh chấp với Diệp Thu. Tiền không kiếm cũng không sao, Tây Môn gia tộc hiện tại chỉ cần bồi dưỡng con người, không thể nghi ngờ, tên quái vật đứng sau Lâm gia là Diệp Thu này chính là người được chọn.
Hai người đi vào đại môn, thấy Tây Môn Thiển Ngữ cầm điện thoại đứng ở rìa bồn hoa, vẻ mặt giận dữ quát vào điện thoại: "Thương Sở, tôi nói cho anh biết, chị này không thích loại người xấu xa như anh, anh đừng phiền tôi nữa."
".... Cái gì? Gia gia anh muốn đến nhà tôi cầu hôn? Gia gia anh cũng không cho tới, nếu không tôi cắt hai cái chân chó của anh."
"Anh làm sao bây giở? Ai biết anh làm sao bây giờ? Anh đã nói không thích tôi, nói anh thích người khác. Ai nói? Ai nói cũng được, liên quan gì đến tôi. Lý Âm, Hà Tiểu còn có Thái Giai Tiêm đều có quan hệ với anh? Anh tùy tiện tìm một người mà lấy, đừng làm phiền tôi, cúp đây!"
Diệp Thu nhìn bộ dạng Tây Môn Thiển Ngữ mà há to miệng, lúc này mới nhớ tới lần đầu gặp mặt nàng, lúc đấy nàng còn là một cô bé thích ăn diện, còn tập tành hút thuốc, thoạt nhìn hút thuốc không dưới hai năm.
Nhưng mà, hiện tại sao hình tượng lại chuyển biến dữ vậy?
Bởi vì có Đường Quả, Lâm Bảo Nhi cùng ba cô gái kia bên người, nên Diệp Thu không quá để ý đến biến hóa của Tây Môn Thiển Ngữ, thậm chí nàng lúc nào không mặc quần ngắn áo ngăn, lúc nào nhu thuận, lúc nào không hút thuốc, hắn cũng không biết.
Cho dù lúc này nhận ra, cũng không yên tâm, cho rằng nàng chuyển biến chỉ là bởi trong nhà có khách, muốn trước mắt khác lưu lại chút ấn tượng tốt, dù sao tiểu thư nhà Tây Môn cũng đại biểu cho hình tượng Tây Môn gia tộc.
Hiện tại thấy nàng gọi điện với người khác, Diệp Thu hồi tưởng lại tình cảnh ngày đầu gặp mặt.
Một đầu bốc lửa, mặc quần áo thiếu cải, tính cách kiêu ngạo, mở cưa chiếc xe thể thao Ferrari, lướt qua mình, khiến cho mình một thân đầy bùn.
Tây Môn Thiển Ngữ đang nói điện thoại nhập thần, chợt liếc mắt thấy Diệp Thu cùng anh trai cười cười nhìn mình, mặt lập tức đỏ lên, ngượng ngùng giải thích: "Tên kia làm cho người ta tức giận, cho nên em mới cáu thế."
Tây Môn Hướng Đông tự nhiên biết tính cách em gái, cũng không vạch trần nàng, cười hỏi: "Là Thương Sở gọi điện cho em?"
"Vâng, chính hắn." Tây Môn Thiển Ngữ gật đầu.
"Gia gia cũng nói với anh chuyện này, Thương Sở tính tình không tệ, em cũng nên nhẹ nhàng nói chuyện với hắn thôi, nên thục nữ một chút." Tây Môn Hướng Đông an ủi.
"Em vì sao không thể to tiếng với hắn? Các người thích hắn em lại không thích." Tây Môn Thiển Ngữ liếc mắt nhìn Diệp Thu nói: "Hơn nữa, em không muốn nói chuyện tử tế với hắn, không hắn lại được voi đòi tiên."
"Cái gì mà được voi đòi tiên? Là Gia Gia mời bọn họ đến làm khách, em sẽ không đánh gãy chân họ chứ?" Tây Môn Hướng Đông cũng không có cách với cô em gái này, có lẽ, cũng chỉ trước mặt Diệp Thu, nói mới giống phụ nữ một chút.
"Vậy em đồng ý ai?"
"Em......" Tây Môn Thiển Ngữ chút nữa nói ra, thấy Diệp Thu đứng bên cạnh, trong lòng giật thót, người ta không nói gì, nàng cũng không dám mở miệng.
Liền thở hổn hển nói: "Em đồng ý ai cần gì anh lo? Anh quản chuyện của mình đi, lớn tuổi như vậy còn chưa có bạn gái, thật đáng thương."
"Nha đầu.... ." Tây Môn Hướng Đông bị em gái chọc tức, biết nàng không muốn mình quan tâm đến chuyện chung thân của nàng, lại hỏi: "Em nói gặp gỡ là chuyện gì?"
"Chính là gặp mặt CLB đua xe, Thương Sở gọi điện tới hỏi em muốn đi không, em nói muốn suy nghĩ một chút, " Tây Môn Thiển Ngữ nói.
"Chị Thiển Ngữ, vì sao không đi? Nhất định phải đi." Lâm Bảo Nhi từ trong phòng chạy ra, vẻ mặt kích động nói: "Em ở Hồng Kong còn chưa có đua xe đâu, chúng ta tối đi gặp mặt đi, Diệp Thu cũng là tay không vừa, để anh ấy đi, chắc chắn đứng đầu đoàn đua xe của các chị."
Lâm Bảo Nhi đến Hông Kong vài ngay, còn chưa ra ngoài chơi, nhịn sắp phát điên lên rồi.
*****
Vừa rồi ba cô nàng ở khu nhà màu lam đang ngồi nói chuyện với Tây Môn Thiển Ngữ, Tây Môn Thiển Ngữ nhận điện liền di ra bồn hoa bên này. Tiểu tinh quái Lâm Bảo Nhi này nghe thấy tiếng Diệp Thu, liền chạy tới nghe lén, vừa hay nghe được tin buổi gặp mặt.
"Diệp Thu, anh cũng rất muốn đua xe với bọn họ một lần đúng không?" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Thu, tự chủ trương nói.
Diệp Thu lắc đầu: "Không có, kỹ năng lái xe của anh không tốt, không dám so với bọn họ."
Diệp Thu không có nghĩ buổi tối ra ngoài điên cuồng cùng Lâm tiểu tinh quái này, hiện tại là lúc quan trọng, nếu mang theo người bên cạnh ra ngoài vui chơi mà sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì hắn sẽ áy náy cả đời.
"Tên nhát gan này, anh lái xe rất tốt, chỉ là không muốn cùng người khác đua thôi." Lâm Bảo Nhi nổi giận đùng đùng mắng Diệp Thu.
Diệp Thu còn chưa kịp phản bác Lâm Bảo Nhi đã dở chiêu làm nũng, chạy tới ôm bả vai hắn, một phen nước mắt lưng tròng: "Ô ô, Diệp Thu, anh dẫn em ra ngoài chơi đi. Em biết anh tốt nhất, chuyện anh canh lén lên máy bay trốn em cũng không trách anh, chẳng lẽ anh không thấy áy náy sao? Cho dù bọn em không nói, anh cũng phải bù đắp a, lòng em thực sự rất bi thương. còn chị Mặc Nùng, chị Đường Đường, các chị ấy cũng thế....... anh chỉ cần đưa bọn em ra ngoài chơi một lát, chỉ một lát, anh nói xem chúng ta chơi xong về còn bi thương nữa không?"
Bị Lâm Bảo Nhi nói, Diệp Thu trong lòng đúng là vô cùng áy náy. Tuy rằng biết nha đầu kia nói cũng đa phần là diễn trò, vào Hồng Kong vài ngày, trừ lúc mang các nàng đến Walt Disney, thật ra cũng không đưa các nàng đi đâu. Thậm chí ngay cả cảnh đêm ở Hồng Kông cũng không được thưởng thức.
Cho dù là người bình thường đi vào Hồng Kong cũng phải xả láng đi mua sắm một phen, cái nàng đều là thiên kim tiểu thư lại phải suốt ngày ngồi ở nhà đợi mình về nói chuyện mấy câu, sau đó một ngày thế là hết.
Chuyện này đối với các nàng thật không công bằng.
Diệp Thu nhìn về phía Tây Môn Thiển Ngữ nói: "Tiện không?"
"Tiện, chúng ta cứ thế đến, bọn họ không nói gì đâu." Tây Môn Thiển Ngữ cười, nàng không ngờ Diệp Thu đồng ý tham gia cuộc hội họp này, nàng thầm nghĩ buổi tối mình không nên quá điên cuồng, phải thục nữ mới được."
"ừm, Gọi điện trước cho đám tiểu quỷ kia một chút, không được kêu mình là nữ vương, ai dám kêu, kẻ đó chết." Tây Môn Thiển Ngữ thầm nghĩ.
Diệp Thu nhìn nhìn, nói: "Cho các em nửa giờ trang điểm là ăn mặc, sau đó chúng ta ra ngoài ăn tối, cơm nước xong mới đi chơi."
Lâm Bảo Nhi hôn lên mặt Diệp Thu chụt một cái, sau đó vui vẻ chạy đi thay quần áo.
"Em cũng đi thay quần áo." Tây Môn Thiển Ngữ nói, cũng nhanh chóng chạy về phòng.
Diệp Thu nhìn Tây Môn Hướng Đông nói: "Chuyện an toàn có vấn đề gì không?"
"Tuy rằng gần đây các thế lực Hắc bang Hồng Kong đang tiến hành thay máu, bọn họ hoạt đồng cũng khó khống chế, nhưng ai cũng phải nể mặt mũi Tây Môn gia tộc. Nếu Diệp Thiểu còn lo lắng, vậy tôi sẽ cử người ở ngoài bí mật bảo vệ." Tây Môn Hướng Đông cười nói, vẻ mặt tự tin vô cùng.
Diệp Thu không xác định Tây Môn có biết chuyện Thiên Giới đã giải thích với mình không, nói: "Chuyện an toàn nhất định phải chú ý."
Khi về phòng Trầm Mặc Nùng mở cửa sau, ngồi ra ban công đọc sách, Diệp Thu đi vào thuận tay đóng cửa phòng.
"Có thể có nguy hiểm hay không? Nếu cảm thấy không an toàn, em đi nói với Bảo Nhi." Trầm Mặc Nùng gập lại cuốn Mỗi tuần một nhân vật vất lên bàn trà, quay sang nhìn Diệp Thu hỏi.
Diệp Thu đứng sau Trầm Mặc Nùng, ôm thân thể nàng, vùi mặt vào sau gáy, tham lam hít lấy mùi hương như hoa lan trên thân thể nàng, nói: "Bảo Nhi nói đúng, anh cũng áy náy với bọn em nhiều lắm, có thể làm cho bọn em chút gì, lòng anh cũng thoải mái hơn một chút."
Trầm Mặc Nùng bắt lấy đôi tay đang vuốt ve bộ ngực mình của Diệp Thu, hô hấp có chút dồn dập nói: "Anh và Đường Quả.... có phải đã?"
Có người nói, trải qua một lần nếm trái cấm, nam nữ đều rất dễ động xuân tâm, ngược lại xử nữ và xử nam, năng lực chịu đựng lại cao hơn một chút.
Cũng không biết sao lại thế, Trầm Mặc Nùng chưa bao giờ thấy mình là nữ nhân có ham muốn dục vọng cao, nhưng vừa bị Diệp Thu ôm lấy, bộ ngực bị vuốt ve vài cai, liền giống như điện giật, thân thể mềm nhũn ra.
Sợ Diệp Thu phát hiện dị thường của thân thể mình, chỉ có thể bắt lấy tay hắn, không cho hắn tiếp tục làm xằng.
Nghĩ lại, bọn họ cũng đã lâu không hưởng thụ lại cảm giác mê hồn kia.
Biết với trí thông mình của Trầm Mặc Nùng, sớm muộn chuyện này cũng bị nàng phát hiện, Diệp Thu cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: "Đúng thế, lúc trước anh không hiểu tại sao thân thể cũng không khống chế nổi, là nàng cứu anh, chờ khi anh tỉnh táo lại.... bọn anh đã ở cùng một chỗ."
Diệp Thu xấu hổ cười, nói: "Nói như vậy có phải vô trách nhiệm hay không? Anh lúc ấy thực sự không biết xảy ra chuyện gì, cũng không phải là mượn cớ để trốn tránh trách nhiệm."
Trầm Mặc Nùng không cơ tâm tư ghen tị, ngược lại có cảm giác như mình được đại xá, nàng vẫn cảm thấy mình đã giành bạn trai với Đường Quả, như vậy khiến nàng khi đối mặt với Đường Quả luôn áy náy không ngớt.
Hiện tại Diệp Thu và Đường Quả đã tới mức này, nàng trái lại thấy thoải mái hơn, cười nói: "Cũng không cần tự trách, tâm tư của Quả Quả với anh, anh hẳn là biết, chỉ cần về sau đối tốt với nàng là được, phụ nữ không cần lãng mạn cũng không cần hứa hẹn, chỉ cần cả đời bình an bên người mình yêu là được rồi."
Quả Quả vốn từ nhỏ không có mẹ, cho nên tính tình có chút khác thương, nó không biết thể hiện tình cảm, tâm tư lại lương thiện, lại luôn không làm nổi chuyện tốt, cho nên có thời gian phải bảo ban nó."
"Em không biết hai người lúc đó trải qua cái gì, nhưng lần này gặp thấy Quả Quả thây đổi nhiều, chẳng lẽ anh không phát hiện ra? Nó so với trước kia trầm lắng hơn, không thẳng thắn như trước, có lẽ đây là biểu hiện đã trưởng thành.... nhưng bình thường cũng ít cười, nhiều khi ngồi ngây ngốc một mình, chắc trong lòng đang có suy nghĩ khó giải."
Diệp Thu gật đầu, nói: "Anh hiểu, anh cũng muốn nói chuyện với nàng, nhưng mấy ngày bận việc, cũng không biết mở miệng thế nào, đợi cơ hội thích hợp, anh sẽ nói chuyện với nàng."
Diệp Thu nghĩ hắn không biết mở miệng nói chuyện với Đường Quả thế nào, mới có thể làm cho nàng tự nhiên sau khi có quan hệ kia với mình, vả lại trách nhiệm chủ yếu là về phía hắn.
Diệp Thu trong lòng vẫn luôn kiểm điểm mình, cân nhắc biện pháp giải quyết. Cho dù như vậy, Diệp Thu trải qua cảnh này nhiều, cũng không khó thích ứng như trước, hiểu được cái gì cần từ bỏ, cái gì phải quý trọng.
Nghĩ đến bộ dạng Đường Quả rầu rĩ không nói không cười, Diệp thu liền thấy trong lòng một trận quặn đau.
"Mình thích nàng, cái này không có giả." Diệp Thu thầm nghĩ.
Diệp Thu ghé vào vai Trầm Mặc Nùng, hô hấp cùng cử chỉ của nàng cũng mất tự nhiên lên, tuy rằng lúc trước ở cùng Lam Khả Tâm cũng có chút mệt, nhưng mùi hương cơ thể nàng như thuốc kích thích cực mạnh, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
"Em chặn tay anh làm gì thế?" Diệp Thu muốn thò tay và trong áo Trầm Mặc Nùng, không ngờ bị nàng nắm chặt lấy.
"Không được làm bậy." Trầm Mặc Nùng cười, khuôn mặt bóng loáng như phủ một tầng phớt hồng, liếc xéo Diệp Thu một cái.
Diệp Thu lại cố vài lần, Trầm Mặc Nùng vẫn không buông tay, Diệp Thu liền cách quần áo xoa nắn bộ ngực lớn của nàng, tuy rằng không thoải mái bằng sờ trực tiếp, nhưng nhớ tới bộ ngực sau khi khỏa thân của nàng, trong lòng vẫn thấy kích thích(ts mọi thời điểm ~. ~)
"Anh......." Trầm Mặc Nùng hừ khẽ.
"Anh nói nó cũng không nghe." Diệp Thu nói, sau đó cúi đầu thổi một hơi vào vành tai Trầm Mặc Nùng.
"Diệp Thu, bây giờ là ban ngày." Trầm Mặc Nùng muốn từ chối, nhưng hai tay không có chút khí lực, ngay cả bàn tay đang nắm tay Diệp Thu cũng buông lỏng ra, khiến cho cặp ma trảo kia luồn vào bên trong cấm địa của mình.
"Ban ngày? Che màn lại là thành buổi tối rồi." Diệp Thu hôn một cái lên cổ Trầm Mặc Nùng, chạy tới vén bức màn lại, sau đó chạy lại vùi đầu vào ngực Trầm Mặc Nùng.
Hai người không còn cố kị gì, trong nháy mắt cơ thể hòa vào nhau.
Quần áo còn chưa kịp cởi hết, trên thân Trầm Mặc Nùng quần áo âu phục màu bạc còn chưa cởi, dưới chân còn đi đôi giầy cao gót, váy cuốn đến eo, quần lót lột xuống dưới, cứ như vậy bị Diệp Thu đẩy ra ghế, sau đó tiến vào thân thể.
Trầm Mặc Nùng càng cố nén thanh âm rên rỉ, nhưng Diệp Thu trùng kích quá mạnh, khoái cảm đánh liên miên vào như thủy triều, khiến tiếng kêu vang vọng khắp căn phòng.
Trầm Mặc Nùng xấu hổ vô cùng, cũng không biết thân thể mình sao lại có nhiều nước đến vậy, khi lần thủy triều thứ hai, nàng rốt cuộc không kìm được mà hét lên. Thành âm kiều mị vô cùng, nếu Diệp Thu không phải sợ thời gian không đủ, nhất định chinh phạt nàng lần thứ ba.
Đường Quả thay quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Bảo Nhi ghé lỗ tai vào cửa phòng chị Mặc Nùng không biết đang làm cái gì.
Đường Quả lén lút đến sau lưng nàng, hỏi: "Bảo Nhi, em làm gì thế?"
"A?"Lâm Bảo Nhi kinh hô lên một tiếng, hai mắt trợn trừng, tay bưng lấy miệng.
"Em không làm gì." Lâm Bảo Nhi sắc mặt cổ quái giải thích, chạy nhanh về phòng. .
Đường Quả nghi hoặc nhìn Lâm Bảo Nhi chạy về phòng, sau đó đem lỗ tai dán vào cửa phòng Trầm Mặc Nùng, bên trong im ắng, cái gì cũng không nghe được.
"Sao lại có biểu tình kia chứ?" Đường Quả kì quái nghĩ
Vốn còn muốn vào xem Trầm Mặc Nùng trang điểm mặc quần áo thế nào, nhưng lo lắng thái độ vừa rồi của Lâm Bảo Nhi, Đường Quả bước nhanh về phòng Lâm Bảo Nhi.
*****
Lần này xuất hành quy mô long trọng ba chiếc xe thể thao, Diệp Thu và Lâm bảo Nhi chính là một chiếc Maserati mà xanh, đây là chiếc xe trong bộ sưu tập sắc màu của Tây Môn Thiển Ngữ, tùy tiện chọn ra một cái.
Đường Quả lái chính làm một chiếc Ferrari màu đỏ, chiếc này tương tự với chiếc của nàng ở Yến Kinh. Trầm Mặc Nùng ngồi ở phía sau, không có ý định lái một chiếc xe nào cả, bởi trong chốc lát tiết thân hai lần, nàng cũng không còn dư thừa khí lực mà lái xe.
Tây Môn Thiển Ngữ lái một chiếc Ferrari màu đỏ đậm, cũng là chiếc mà lần đầu nàng gặp gỡ Diệp Thu đã lái. Còn Tây Môn Hướng Đông lái chiếc Mercedes-Benz S600 màu bạch ngân, không nhanh không chậm bám theo phía sau. Hắn không hứng thú với xe thể thao, lại thích xe thực dụng hơn một chút, cái này cũng phù hợp với thân phận người thừa kế Tây Môn gia tộc.
Phía sau đoàn xe còn có hai chiếc Audi màu đen hộ vệ, sáu chiếc xe xếp thành hàng dài trên đường, mặc dù là người quen xa xỉ cũng không kìm được mà liếc mặt một cái.
Mọi người cũng lo lắng khoa trương như vậy sẽ khiến người khác chú ý, vì thế liền bỏ quyết định ra ngoài dùng cơm, Tây Môn Thiển Ngữ nói ở CLB sẽ có thức ăn, cũng không cần phải đi ăn ngay bây giờ.
Chiếc Ferrari của Tây Môn Thiển Ngữ dẫn đầu dừng lại trước cửa CLB, CLB xây theo phong cách cổ xưa, vẻ bên ngoài cổ kính lại khiến cho người ta có cảm giác về lại quá khứ hào hùng đau thương nào đó.
Trước cửa đã đỗ đủ các loại xe, Ferrari hào hao diễm lệ, cao quý sang trọng Porsche, chiếc BMWs thể thao cũng chỉ xem là chiếc bình dân ở đây, nhìn xe như một triển lãm xe hơi. Thậm chí gần chỗ Diệp Thu đỗ xe, còn có một chiếc Halley màu đen phong cách đang đứng đó.
Tây Môn Thiển Ngữ vừa mở cửa xe, đã có ba cô gái vẻ mặt tức giận chạy tới.
"Nữ Vương nguyện ý ra quân? Mấy ngày trước hẹn đi dạo phố cũng thất hẹn với chúng em, có phải thích gã nào rồi không?" Cô gái mặc quần da màu đen, chiếc gày cao gót màu đồng cùng chiếc áo khoác ngắn màu đen, dáng người cực kì gợi cảm cao giọng nói.
Tây Môn Thiển Ngữ lén nhìn Diệp Thu một cái, thấy hắn đang mải nói chuyện với Trầm Mặc Nùng, lúc này mới thấp giọng nói: "Hà Tiểu Vũ, tiểu yêu tinh này, chị sao có thể thích đàn ông? Chị chỉ không muốn các em nữa mà thôi."
"Ôi, nữ vương cải tà quy chánh? Xem quần áo chị này? Trông như xử nữ vậy?" Một cô tóc ngắn, móng tay sơn đen bĩu môi nói.
"Chậc chậc. quả thật, quần áo này là thục nữ thanh thuần mặc a, Chu Huệ Mẫn nói cũng đúng, vừa nhìn thật giống gái trinh."
Nói xong cười rộ lên, khiến Tây Môn Thiển Ngữ thẹn quá hóa giận, tay véo hai nàng.
"Được rồi, được rồi, không đùa nữa." Hà Tiểu Vũ bắt lấy tay Tây Môn Thiển Ngữ, không để nàng tiếp tục véo lên người mình, dùng giọng lanh lảnh chỉ Diệp Thu nói: "Anh chàng kia là ai? Kiêu ngạo như vậy? Ra ngoài còn mang theo một đám phụ nữ, còn đều là mĩ nữ, cũng quá đả kích người khác a? Các nàng đến đây, ta còn chỗ nào mà đứng nữa."
" Nhưng khách ở đâu tới? Là đại lục sao, nếu không anh trai chị sao lại tự thân tiếp khách? Bình thường nói muốn gặp anh trai chị, chị cấu giấu như bảo bối."
"Chị cất giấu như bảo bối bao giờ? Lý Âm, đừng cho là chị không biết tâm tử quỷ quái của cô, cô không phải thích anh trai chị sao? Chị không cho cô làm chị dâu, các em là bạ của chị, không phải bạn của anh ấy." Tây Môn Thiển Ngữ sợ người khách hiểu lầm, cuống quít đánh trống lảng.
Ba cô gái nhìn bộ dạng bối rối của nàng, sau đó ánh mắt sắc bén lên. Hà Tiểu Vũ nói: "Nữ Vương, chị yêu hắn?"
"Không có."
"Không có? Chị không yêu hắn?" Tiểu Vũ cầm lấy cằm Tây Môn Thiển Ngữ, không cho ánh mắt nàng trốn tránh, hỏi.
"Vậy thì đã sao?" Tây Môn Thiển Ngữ thở dài nói.
"Em kháo, yêu là phải giành lấy, chị em ta đã sợ ai chưa?" Thái Giai Tiêm hào hùng vạn trượng phất tay nói.
"Thôi, thôi, các cô cũng đừng nói sớm, đi, chị mang các cô tới giới thiệu với họ." Tây Môn Thiển Ngữ nhẹ nói, nàng vốn tưởng mình che giấu rất sâu, không ngờ mới liếc mắt một cái đã bị nhìn ra.
"Ba yêu tinh này, không nói ra sẽ chết người sao?" Tây Môn Thiển Ngữ phẫn nộ thầm nghĩ.
Trải qua giới thiệu của Tây Môn Thiển Ngữ, mọi người cũng quen biết nhau. Lý Âm, Hà Tiểu Vũ, Thái Giai Tiêm ba người đều là tiểu thư khuê các, trước mặt ba nàng lưu manh mười phần, Tây Môn Thiển Ngữ biểu hiện tao nhã, thực dễ có thể chiếm được hảo cảm tốt của người khác.
Các nàng biết Tây Môn Thiển Ngữ thích Diệp Thu, nên cố tình làm thân với đám Trầm Mặc Nùng. Người ta nói, ba con vịt thành một cái chợ, không nghi ngờ gì, hiện trường bỗng trở nên ồn ào náo động dị thường, đôi khi lại vang lên vài tiếng cười như chuông bạc.
Đang chuẩn bị đi vào CLB, một gã thanh niên mặc âu phục màu trắng đầu đầy mồ hôi chạy lại đây, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tây Môn Thiển Ngữ, cười nói: ""Thiển Ngữ sao đến mà không báo một tiếng? Anh còn ra đón trước."
Gã thanh niên này chừng tuổi hai mươi, thân hình hơi béo, khuôn mặt có chút thật thà, nhưng tướng mạo sáng ngời đáng yêu, như là Tô Hữu băng thời trẻ vậy.
Tây Môn Thiển Ngữ không mặn không nhạt nói: "Tôi đến không phải chuyện to lớn gì, ai cần anh ra đón?"
Gã thanh niên bị Tây Môn Thiển Ngữ chặn họng một câu, cũng chỉ biết ngây ngô cười.
Tây Môn Hướng Đông bất đắc dĩ lắc đầu: "Thương Sở, đến đây anh giới thiệu cho chú vài người bạn."
"Vâng, thưa anh." Thương Sở lễ phép chạy tới chỗ Tây Môn Hướng Đông.
"Vị này chính là Diệp Thu." Tây Môn Hướng Đông giơ tay hướng vào Diệp Thu, nói.
"Chào, anh Diệp." Thương Sở chủ động chào hỏi Diệp Thu.
"Xin chào." Diệp Thu bắt tay với hắn, thầm nghĩ, tên này chính là tên theo đuổi Tây Môn Thiển Ngữ a, xem ra là một gã thành thật, lọt vào mắt Tây Môn lão gia tử, vậy gia thế cũng không đơn giản.
Nhưng thấy tình hình Thương Sở thật thật thà thà trước mặt Tây Môn Thiển Ngữ, muốn ôm mỹ nữ về chặng đường con xa.
Tây Môn Hướng Đông giới thiệu Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi, Đường Quả, hắn đều nhu thuận gọi chị, khiến Lâm Bảo Nhi được đà, tiện miệng gọi luôn là em trai. Trừ tên ngốc này bị nàng lừa gọi là chị, chắc nàng còn chưa trải qua tư vị làm chị bao giờ.
"Các vị, nhường đương một chút được không? Sao nhiều người đứng chặn cửa thế này?" Một giọng bén nhọn của đàn ông truyền tới.
Diệp Thu quay đầu lại, nhìn thấy một đám trẻ tuổi đi tới, nhóm người đứng chắn phía trước khiến bọn họ không có biện pháp đi vào.
"Liên quan gì đến anh, ngứa miệng à?" Hà Tiểu Vũ trừng mắt nhìn gã thanh niêm có khuôn mặt gầy yếu như thuốc thuộc phiền bao nhiêu năm nói.
"Hà Tiểu Vũ, tôi nói chuyện với người khác, cô là cái thá gì mà xía vào? Tôi bảo họ tránh ra, cô đánh rắm cái gì? Không phải ngứa phí dưới chứ?" Gã kia căn bản không để cho Hà Tiêu Vũ mặt mũi, cười lạnh nói.
"Tạ Ý, ra đường chưa súc miệng sạch sẽ à?" Hà Tiểu Vũ sắc mặt trắng bệch hung ác nhìn Tạ Ý nói.
"Miệng của tôi chính là không sạch sẽ, thì sao? Nếu cô thích, nó có thể giúp cô khỏi ngứa phía dưới đó." Gã kia cười bỉ ổi, khiến đám phía sau cười vang theo.
"Tạ Ý, anh không biết xấu hổ sao?" Tây Môn Thiển Ngữ rẽ đám người đi ra, chán ghét nhìn gã thanh niên trước mặt nói.
""Ôi, tôi còn bảo hôm nay Hà Tiểu Vũ sao nói chuyện xấc như vậy, hóa ra là có nữ vương làm chỗ dựa, thế thì sao? Tây Môn gia tộc các người ngay cả người khác biết xấu hổ hay không cũng muốn quản sao?"
Tạ Ý vẫn bộ dạng bất cần như cũ, cặp mắt gian trá quét tới quét lui trên người Tây Môn Thiển Ngữ.
"He he, nhiều ngày không gặp, nữ vương hoàn lương rồi sao?" Tạ Ý tục tĩu cười nói.
"Tạ Ý, anh tin tôi cho anh một cái tát không?" Tây Môn Thiển Ngữ nhìn chằm chằm Tạ ý, cười lạnh nói.
"Tin, đàn bà có chuyện gì không dám làm chứ? Mặt tôi không phải đã từng bị cô tát qua rồi sao, tôi nhớ rõ ràng, nhưng quan trọng là bảo trì bình tĩnh, mọi người đều là người cao quý, động tay chân tính là gì? Có bản lĩnh, đua xe với tôi hai vong? Nếu cô thắng, tôi liền dập đầu xin lỗi, về sau gặp cô đều gọi là bà nội." Tạ ý nhìn Tây Môn Thiển Ngữ, hung ác nói.
Diệp Thu trong lòng thầm giật mình, ở Hồng Kong, có kẻ dám nói chuyện như thế với người Tây Môn gia tộc, thật đúng là chuyện lạ. cũng không biết Tạ ý này là ai, vô luận là tân tứ đại gia tộc, hay tứ đại gia tộc cũ đều không nghe qua họ Tạ.
Nhưng nhìn bộ dạng này, hình như hai người còn thù oán từ trước, Diệp Thu thấy đám Tây Môn Hướng Đông đã ngồi ổn định ở Điếu Ngư Đài, như là tràn ngập tin tưởng với vị em gái này, cũng không hỏi han gì, mặc kệ chuyện tiến triển.
"Đua thì đua, tôi cũng không cần đứa trai trai như anh, tôi không có phúc phận ấy, nếu anh thua, chỉ cần dập đầu xin lỗi, sau này không bước chân vào thành phố AIMA là được." Tây Môn Thiển Ngữ lạnh băng nói, xem ra, nàng cực kì tự tin về tay nghề đua xe của mình.
← Ch. 544 | Ch. 546 → |