Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 582

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 582: Sau khi phim kết thúc phải tát
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Mặc dù đội mũ, vẻ đẹp tuyệt sắc của Christina vẫn là tiêu điểm trong đám người. Mỗi người đứng chờ ở phòng chuẩn bị vào rạp đêu không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, cho dù là nam hay nữ đều sẽ phát ra tiếng khen ngợi.

"Oa, tiểu Phiêu, ở đó có một đại mỹ nữ kìa. Rất đẹp đó. Một cô gái cộn trẻ sau khi thấy dung mạo của Christina liền giật này mình, ôm bạn trai tiểu Phiêu của mình mặt đầy kích động nói.

"Ừ. Ðẹp thật". Chàng trai đeo kính tên tiểu Phiêu gật đầu nói. Gã cũng chủ ý tới Christina hạc giữa bầy gà cách đó không xa. Chưa bao giờ ngờ lại có người có thể đẹp như thế, càng không ngờ mình lại có thể có cơ hội mở rộng tầm mắt.

"Vậy anh nói, là em đẹp, hay là cô ấy đẹp?" Cộ gái hờn dỗi nói.

"Ðường nhiều tiểu Phấn em là đẹp nhất rồi". Tiều Phiêu nói trái lương tâm

"Anh nói dối Cho anh thêm một cơ hội nữa, nói, rốt cuộc là em đẹp, hay là cô ấy đẹp?" Cô gái trừng mắt lạnh lùng nói.

"Cô ấy... cô ấy đẹp". Tiều Phiêu do dự một phen, rốt cuộc đành nói thật.

"Được lắm, anh dám nói cô gái khác đẹp. Vậy là nói em không đẹp chứ gì? Thấy em không đẹp, sao anh còn theo đuôi em hả? Anh thấy cô ấy đẹp, Vậy anh đi theo đuôi cô ấy đi... tiểu Phiêu chết tiệt, xem em véo chệt anh". Cô gái nổi giận, véo eo bạn trai nói.

"A. Ðau đau... tiểu Phấn đẹp, tiểu Phấn là cô gái đẹp nhất thế giới. Anh lấy nhân cách và danh dự của anh đề thề... mau thả tay ra, đau qua". Tiểu Phiêu rít lên.

Bởi vi sự có mặt của Christina, trong phòng Xuất hiện không ít cảnh "Chiến. đấu" như Vậy. Những cô gái kia vì sự có mặt của Christina mà sinh ra áp lực cực lớn, cho nên, các nàng muốn tìm lại tự tin từ trên người bạn trai của mình. Mỗi cô gái rơi vào lưới tình đều ngốc nghếch đang yêu như thế, nên những nam nhân chịu đủ bắt nạt này tuy đau nhưng cũng vui vẻ.

Bạn Diệp Thu của chúng ta cũng không phải là một nam nhân keo kiệt, cho nên, hắn cũng giống những nam nhân khác, mua coca cola và bỏng ngộ cho bạn gái Christina của mình. Bình thuờng thức ăn nước uống của Christina đểu có bốn gã vệ sĩ siêu cấp phía sau phụ trách, thật đúng là chưa từng thử qua loại mỹ thực dân gian này, nên tò mò bốc mấy viên bỏng bỏ vào trong miệng, nói: "Ngon".

"Ha ha! Ngon thì em cứ ăn nhiều một chút". Diệp Thu cười nhét bọch bỏng vào trong lòng Christina

"Ừm". Christina khộng ngờ cũng chằng khách khí, Vẫn ôm bịch bỏng đi theo sau Diệp Thu

"Anh đẹp trai, anh rốt cuộc có kiềm vé hay không vậy?" Diệp Thu giơ vé trong tay hồi lâu, nhưng anh chàng đẹp trai phụ trách kiểm vé kia vẫn về mặt trư ca mà nhìn chằm chằm Christina. Thưởng thức khoảng cách gần, dung mạo của Christina càng đánh mạnh vào thị giác. Ðương nhiện, nếu cởi quần áo ra, có thể sức quyến rũ sẽ hơi giảm một chút, dù sao ngực của nàng... .

"A! Thật Xin lỗi, thật xin lỗi". Viên kiểm vé rốt cuộc cũng giật mình tỉnh lại, mặt đầy vẻ áy náy mà nói. Rất nhanh liền kiểm xong vé của hai người, hơn nữa còn mời hai người vào rạp. Vé là Tây Môn Huớng Ðông đưa cho Diệp Thu Cho nên vị trí chỗ ngồi của hai người cũng là chỗ... kín nhất so với chỗ khác

Đèn tắt, màn hình bắt đầu phát quảng cáo chen vào trước. Diệp Thu thấy một đôi tình nhân ngồi ở bên trái hắn đang ôm nhau, ôm hôn thản nhiên không coi ai ra gì. Diệp Thu liền cảm thấy môi của mình có hơi khô nóng. Sau khi đã uống hết hai lon coca, không những không nén được loại bệnh trạng này, ngược lại càng cảm thây miệng khô hơn.

"Christina". Diệp Thu gọi.

Christina đang ăn bỏng rất nghiêm túc, phần bỏng đó đã bị nàng giải quyết hết hơn nửa bịch. Nghe Diệp Thu gọi nàng liền quay đầu lại nhìn Diệp Thu đầy vẻ mờ mịt.

"Rạp có quy định..."

"Là gì?"

"Hễ là nam nữ trẻ tuổi vào xem, nữ đều phải tựa vào trong ngực nam". Diệp Thu miệng Xem mũi, mũi xem tâm mà nói.

"Như vậy a?" Ánh mắt Christina nhìn quanh, quả nhiên, có không ít cô gái đều tựa vào trong lòng nam nhân.

"Em xem. Người khác đều như vậy". Diệp Thu chỉ một đôi tình nhân phía trước bọn họ nói.

Christina gật đầu, tựa đầu trên vai Diệp Thu

"Diệp Thu Em cảm thấy có chút kỳ lạ". Christina vừa bỏ bỏng vào trong miệng vừa nói.

"Là sao? Có thể là em còn chưa quen đó. Em là lần đầu tiên đi xem à? Nếu tới đi thêm vài lần là được rồi". Diệp Thu an ủi nói.

Christina ngẫm lại cũng đúng, Vì vậy ăn bỏng hết sức chuyên chú.

Là phim bản tiếng Anh, có điều phía trên có phụ đề tiếng Trung, Christina là lần đầu tiên xem, vừa cảm thấy hồi hộp, vừa cảm thấy tình tiết câu chuyện rất hay, cho nên xem say sưa.

Diệp thu đã từng xem mấy lần, có điều xem lại cũng không chán, có điều bây giờ người đẹp như ngọc nằm ở trong lòng, hắn liền mất hứng với phim. Dù sao, so giữa hai người, sắc đẹp của Christina còn hơn cả Ruth, mà người kia chỉ có thể xem không thể sờ, còn người trước mắt này có thể xem, cũng có thể... cũng có thể sờ. Chỉ là có tặc tâm nhưng không có tặc đảm, không dám sờ mà thôi.

"Diệp Thu, mau xem kìa, bọn họ học chúng ta". Khi Diệp Thu tham lam ngửi mùi hương trên người Christina, nhìn say sưa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cô bé trong ngực đột nhiên lại lên tiếng. Vốn trong lúc không hay không biết, nội dung bộ phim đã tới cảnh đóng lãng mạn Jack ôm Ruth đứng ở đầu thuyền, thấy tư thế này quen thuộc, Christina kích động mà nhắc nhở.

"Không phải đâu, là chúng ta học bọn họ đấy". Diệp Thu cười khổ giải thích. Mặc dù da mặt mình dày, cũng không thể chiếm quyền phát minh tư thế này được.

"Không đúng". Christina lắc đầu, nói nghiêm túc: "Là chúng ta làm trước, bọn họ làm sau, nên phải là bọn họ học chúng ta".

"... được rồi, em thấy sao thì là vậy đi". Diệp Thu cười gật đầu, lần này cũng không phải là mình xâm phạm bản quyền, mà là người khác gắn quyền sáng tác lên người mình, vậy thì không nên bàn nữa

Khi nội dung bộ phim tới đoạn cuối, Jack động cứng ở trong nước biển, Ruth kêu tên của gã khản cả giọng, trong phim vang lên âm nhạc u buồn Christina ngay cả bỏng cũng không thèm ăn, mặt nhìn màn hình lớn đến ngây ra.

"Thật ra hắn có thể không cần phải chết. Nếu hắn bơi không ngừng trong nước biển. , ít nhất có thể kiên trì hai tiếng. Nếu chỗ âm *** của hắn có thể đả thông, hắn có thể ngâm ở trong nước biển năm tiếng... hắn có thể không cần phải chết rồi". Giọng Christina thương cảm nói.

"Ðiều này... có lẽ do người này vẫn là người bình thường". Diệp Thu đầu đầy mồ hôi mà an ủi.

"Nếu em quen hắn thì tốt rồi. Em có thể giúp hắn". Christina nói.

Không chỉ em không quen, anh cũng không quen ấy chứ.

Khó trách người ta nói tiền của nữ nhân là để gạt nhất. Bởi vì tình cảm nữ nhân phong phú, dễ dàng nhập tâm. Anh xem, ngay cả dạng nửa người nửa yêu như Christina cũng bị một bộ phim hư cấu lừa thành bộ đang này. Vậy những cộ gái khác càng khói phải nghi.

Sắp kết thúc, đã có một bộ phận người xem bắt đầu ra khỏi rạp. Diệp Thu do dự nửa ngày, rốt cuộc có dũng khí, nói với Christina: "Rạp còn có quy định, lúc phim kết thúc, nữ nhất định phải hôn nam một cái".

Cho dù thể nào, phải chiếm chút tiện nghi lại mới được, ít nhất phải khiến tiền mua bỏng này đáng giá. Giá hàng Hong Kong đắt như vậy, hai lon coca, một bịch bỏng mà trên tận trăm tờ đô la Hong Kong.

"Người đến xem một mình kia làm sao làm?" Trong đôi mắt to của Christina đầy về thắc mắc, chỉ vào một nam nhân rời đi một mình hỏi.

"... Quy định này chỉ dùng cho nam nữ trẻ tuổi cùng đi".

Bốp!

Một cái tát vang dội vang lên, không biết nguyên nhân gì, một đôi tình nhân đột nhiên cãi nhau, cô bạn gái rất dữ dằn tát một cái lên khuôn mặt của người đàn ông.

"Ðó cũng là quy định của rạp à?" Christina chỉ vào đôi tình nhân cãi nhau kia hỏi.

"... Cái này thì không phải, cái này thì không phải đây là hoạt động tự do của bọn họ. Ði thôi, chúng ta mau đi ra". Diệp Thu cũng không dám hôn nữa, kéo Christina đi ra ngoài.

"Coi hay không?" Diệp Thu cười hội.

Christina lắc đầu

"Không hay à? Vì sao?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi, không thể nào, bộ phim tình cảm kinh điển như vậy, ai tùng xem đều nói hay mà.

"Bời vì Jack chết. Hắn quá ngu ngốc. Không nên chết". Christina nói.

Diệp Thu liền trầm mặc, mình và cô gái này vẫn còn tồn tại sự khác nhau quá nhiều.

Ra khỏi rạp, hai người tản bộ trên đường cái Hong Kong. Hong Kong là một thành phố sống về đêm, mặc dù một bộ phim tốn thời gian hai tiếng, bây giờ đã hớn mười giờ tối, nhưng người đi đường vẫn rất nhiều cuộc sông hối hả về đêm chân chính vẫn chưa bắt đầu.

"Có muốn đi quán bar ngồi chút không?" Diệp Thu đề nghị nói.

"Em với chị đã từng đi". Christina lắc đầu nói

"Vậy em với chị chưa từng làm gì? Chúng ta đi làm thử". Diệp thu nói rất không lương thiện

"Em muốn về". Christina nói

"Ðược rồi. Vậy anh đưa em về".

"Không cần! Có bọn họ đằng sau, sẽ không có nguy hiểm". Christina nói. Nàng tưởng là Diệp Thu nói muốn đưa nàng về là lo cho an toàn của nàng mà không biết, giữa những cặp tình nhân trẻ còn có một loại "đưa" khác.

Thật ra mỗi nam nhân khi đưa nữ nhân về nhà, đều ước gì đưa cả mình vào nhà.

*****

Diệp Thu biết Tứ đại thần sứ của Alantis vẫn luôn bảo hộ quanh Christina, hơn nữa với thực lực của Christina, người bình thường sẽ không dám trêu chọc bọn họ.

Diệp Thu cũng không cưỡng cầu, nói: "Được rồi. Vậy chúng ta liền tạm biệt ở đây. Nếu lần sau lúc em còn muốn xem gì, có thể tới tìm anh".

Christina nhìn Diệp Thu, con ngươi xinh đẹp phảng phất như nước sâu.

Mặc dù vẻ mặt vẫn hờ hững, nhưng lại không khiến người khác có cảm giác xa cách, nói: "Diệp Thu, cảm ơn anh".

"Ha ha, khách khí cái gì". Diệp Thu xua tay nói.

Hắn cũng nghĩ thầm nếu có quan hệ tốt với Christina, có một gia tộc siêu cấp như vậy làm hậu thuẫn, vậy sau này cho dù là lúc đối mặt với người của hai gia tộc Thiên giới khác, bên mình cũng không lộ vẻ thế lực đơn bạc.

Dù sao, bây giờ hầu như toàn bộ dị năng giả Thiên giới đều nợ mình một nhân tình. Không khó tin, nếu Diệp Thu hô hào một tiếng, tất khiến mọi người tập hợp lại.

Đợi đến khi bóng lưng Christina biến mất trong đám người, lúc Diệp Thu đang định đi lấy xe về, đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm lan tỏa khắp toàn thân.

Sát khí!

Một loại sát khí mạnh mẽ vô cùng!

Diệp Thu không dám xoay người lại, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn hơi cử động, sẽ gặp phải công kích mạnh mẽ như mưa rào của đối thủ.

"Cao thủ. Người mình sắp đối mặt là một cao thủ tuyệt đỉnh". Trong lòng Diệp Thu thầm đoán thân phận của gã.

Chẳng lẽ là Thiên Diệp Huân? Gã không phải tới Nhật rồi sao? Mình đã bảo Tây Môn Hướng Đông chú ý hành tung của gã gấp, chỉ cần gã lộ diện ở Hồng Kông, mình liền có thể có được tin tức của gã.

Gã quản gia Quỷ Tô như hình với bóng của gã cũng có thực lực như vậy, chẳng lẽ là gã lén quay lại giết mình sao?

Vừa mới tạm biệt với Christina, chẳng lẽ gã cho là mình thiếu đi một trợ thủ, gã liền chắc có thể giết được mình sao?

"Hừ. Thắng bại còn chưa định đâu". Diệp Thu cười lạnh thầm nghĩ. Kiếm trong tay áo vô thanh vô tức mà giữ ở trong lòng bàn tay.

"Ơ, kỳ lạ thật. Sát khí không còn nữa". Diệp Thu lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn cảm giác được khi người kia tới gần mình, sát khí trên người không còn mãnh liệt như trước nữa, giống như sát khí vừa rồi gã đột nhiên phóng thích ra là cố ý dẫn dụ sự chú ý của mình vậy.

"Diệp Thu". Người kia gọi. Là thanh âm của một người đàn ông. Giọng nói rất cổ quái. Diệp Thu cảm thấy hơi quen quen, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.

Diệp Thu xoay người lại, đập vào mắt là một công tử nho nhã đẹp trai.

Ngũ quan được điêu khắc tinh tế, mũi cao thẳng tắp, tóc dài màu vàng xõa trên vai. Còn có một đôi mắt màu lam nhạt.

Mặc trang phục hoàng gia giống Christina, chỉ có điều bộ Christina mặc là màu xanh đậm, còn bộ gã mặc là màu trắng. Gã mang giày khảm đá quý, bên hông đeo một thanh trường kiếm màu đồng đen, thật giống như một nhân vật từ trong tranh bước ra.

"Anh là?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi.

Hắn rốt cuộc đã biết vì sao giọng của người đàn ông này có chút quen tai rồi, bởi vì lúc hắn mới quen Christina, khi nàng nói tiếng Trung cũng chính là giọng điệu cổ quái này. Mà từ cách ăn mặc của người đàn ông này có thể thấy được, lại là một quái vật của gia tộc Alantis đi ra.

"Elias". Anh chàng đẹp trai nói.

"Anh tìm tôi có việc gì à?" Diệp Thu cảnh giác hỏi. Alantis sẽ không bá đạo như vậy chứ? Chỉ vì mình đi xem phim với Christina, bọn họ đã muốn giết người diệt khẩu à?

"Ừ". Anh chàng đẹp trai gật đầu nói."Tôi muốn nói cho anh biết, Christina là em họ của tôi".

"Vậy thì sao?" Diệp thu khó hiểu hỏi.

"Đồng thời, nàng cũng sẽ là vợ của tôi". Elias mặt không chút thay đổi nói.

"Cái gì?" Diệp Thu mặt đầy kinh ngạc."Em họ của anh? Không phải là có họ hàng à?"

"Nàng tương lai là vợ của tôi. Mà tôi, không hy vọng thấy những người khác quan hệ thân thiết với nàng". Elias vừa cười vừa nói. Bộ dạng mỉm cười này nếu để con gái nhìn thấy, sợ là cả đời khó mà quên nổi.

"Đây cũng vì muốn tốt cho anh". Elias nhìn vẻ mặt Diệp Thu khó chịu, thanh âm ôn hòa giải thích."Anh phải biết rằng, nếu anh chiếm thân thể của nàng, anh sẽ bị Alantis đuổi giết vĩnh viễn".

"Chẳng lẽ các người không biết... họ hàng gần là không thể kết hôn sao?" Diệp Thu vẫn chưa có cách gì tiêu hóa được sự thật trước mắt, những người này sao có thể loạn luân như vậy chứ? Nếu sinh ra em bé là một đứa trẻ bị thiểu năng hoặc dị dạng thì sao?

"Cảm ơn sự quan tâm của anh. Anh nói cũng không sai, nhưng mà, quan điểm này không có hiệu quả với Alantis. Có lẽ, cách sắp xếp nhiễm sắc thể gen của chúng tôi có chỗ khác với người thường. Mặc dù tôi cũng không quá thích Christina, nhưng đây là quyết định trong gia tộc, cho nên tôi chỉ có thể tuân theo". Elias nói.

Diệp Thu nhún vai, khuyên: "Tôi chỉ là bạn với Christina, anh cũng không cần lo tôi đoạt bạn gái của anh. Nhưng tôi thấy anh nên tranh thủ một chút, phá bỏ loại chế độ phong kiến bề trên ép duyên nàv. Họ hàng gần kết hôn, là bị pháp luật cấm. Đương nhiên, anh lại không thích Christina... đây không phải là hủy hoại người ta sao?"

Elias cười khổ nói: "Điều này hình như cũng rất khó. Không ai có thể phản kháng gia tộc, cho tới bây giờ vẫn chưa có".

Hội sở Hương Sơn - một câu lạc bộ hội viên xa xỉ kín đáo nhất Hồng Kông.

Nghe nói xét tư cách hội viên được mời vào trong hội sở này cực kỳ nghiêm khắc, so với hội viện được mời vào câu lạc bộ Kinh An ở nội địa Trung Quốc, câu lạc bộ báo Châu Mỹ còn khó hơn.

Mặc dù tên của anh có thể đứng trên bảng xếp hạng nhà giàu số một Forbes, nhưng không chắc có thể trở thành hội viên hội sở này.

Người sáng lập hội sở Hương Sơn này cực kỳ thần bí. Hầu như chưa ai từng gặp qua. Mà Tây Môn Hướng Đông sau khi nhận lời mời, cũng chỉ là một hội viên bình thường trong đó.

Ở quốc gia như vậy, anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rằng mình đã đứng trên đỉnh cao. Bởi vì lúc anh ngẩng đầu mới có thể phát hiện, hóa ra phía trên còn có người đang đứng nhìn xuống mình.

Hương thơm thoang thoảng, cảnh sắc mới lạ.

Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông ngồi trên ghế trúc uống trà. Bên cạnh có một người đẹp mặc cổ trang nhẹ nhàng gảy đàn tỳ bà.

Ở nơi yên tĩnh u nhã như thế này, phiền não hồng trần gì toàn bộ đều biến mất, chỉ muốn ngồi ở đó, nghe nhạc cả ngày, có lẽ không làm gì cả, chỉ ngồi yên ở đó, nói không chừng cũng đạt đến cảnh giới tinh thần cao nhất trong truyền thuyết.

Cửa phòng có người gõ cộc cộc, sau đó chính là Tư Không Đồ bước nhanh tới, mặt đầy áy náy nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi. Phải mở một cuộc hội nghị khẩn cấp cho nên đã để hai vị đợi lâu".

Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông đều đứng dậy đón, vừa cười vừa nói: "Biết các người bận việc, là tôi gọi điện giục quá gấp. Ngược lại phải là tôi nói xin lỗi với Tư Không mới đúng".

Diệp Thu phất tay ý bảo cô gái gảy tỳ bà kia rời đi, đợi sau khi cửa phòng đóng lại, lúc này mới mời Tư Không ngồi xuống, nói: "Anh Tư Không, tìm anh tới là có một số việc muốn bàn bạc với anh".

"Diệp thiếu gia đừng khách khí. Anh ở xa tới là khách. Có việc cứ dặn". Tư Không Đồ sảng khoái nói. Gã làm việc hào phòng nhiệt tình, mà vẻ mặt lộ rõ sự chân thành, cực dễ chiếm được hảo cảm của người khác.

"Là như vậy, tôi muốn thu hồi một ít thứ của tôi. Mà thứ này lại có chút liên quan tới nhà Tư Không". Diệp Thu dùng ngón tay miết nhẹ hoa văn trên ly, mắt nhìn Tư Không Đồ nói.

"Thứ gì vậy?" Trong lòng Tư Không Đồ cả kinh, hỏi.

"Tài sản. Một phần ba tài sản Tạ gia". Diệp Thu nói.

Tư Không Đồ nở nụ cười, nói: "Diệp thiếu gia, anh thật khiến tôi hồ đồ. Gần đây luôn bận chuyện chuyển nhượng cổ phần và trùng tu lại. Chẳng lẽ tôi đã bỏ qua cái gì sao?"

Diệp Thu than nhẹ một tiếng, liền nói ra thân thế mình cùng chuyện Tạ lão gia tử lúc lâm chung để lại cho mẹ Tạ Ý Như một phần ba tài sản.

Diệp Thu biết, Tạ gia sở dĩ phát triển nhanh như vậy, cũng do có liên quan mật thiết với gia tộc Tư Không. Mà trong sản nghiệp Tạ gia, nhất định cũng có bóng dáng của Tư Không gia tộc, nếu mình chưa nói tiếng nào mà đã bắt đấu tranh đoạt, vậy chắc chắn sẽ khiến gia tộc Tư Không hiểu lầm.

Cho nên, mới có lần hội tụ tam hùng ngày hôm nay.

Ánh mắt Tư Không Đồ sáng lên, mặt đầy kinh hỉ nói: "Hóa ra là như vậy. Nếu là vậy, tôi và Diệp thiếu gia cũng tính là thân thích rồi. Ha ha, không ngờ lại là người một nhà".

Diệp Thu lắc đầu cười khổ, nói: "Tôi cũng không có phúc phận này. Người của Tạ gia căn bản không muốn nhận người ngoài như tôi".

"Sao lại thế? Chuyện huyết thống này còn có thể phủ nhận sao? Lại nói, một phần ba tài sản kia không phải giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng sao? Bọn họ đáng ra không có cách từ chối mới đúng chứ". Tư Không Đồ nghi ngờ nói.

"Đáng tiếc là, mấy tờ di chúc đều mất tăm". Diệp Thu bất đắc dĩ nói.

"Hả. Vậy thì khó làm rồi". Chân mày của Tư Không Đồ cũng nhíu lại, nói: "Mặc dù sự phát triển của Tạ gia có sự giúp đỡ của gia tộc Tư Không. Nhưng tình hình bây giờ anh cũng biết. Lời tôi nói không chắc có tác dụng".

Diệp Thu khoát tay, nói: "Anh Tư Không hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý nhờ anh đi ra nói chuyện, đương nhiên, nếu quả thật có lúc cần, vẫn phải nhờ anh giúp chuyện nhỏ này. Tôi chỉ là để anh khua chiêng gióng trống trước, sau đó tôi đi tìm phần di chúc kia. Nếu quả thật có di chúc, vậy chắc Tạ gia cũng không dám thoái thác nữa. Lần này, tôi chỉ muốn cầm lại thứ vốn thuộc về tôi một cách quang minh chính đại mà thôi".

"Ha ha. Vậy tôi liền lấy trà thay rượu, chúc Diệp thiếu gia mã đáo thành công". Tư Không Đồ nâng chén trà trước mặt lên nói.

"Cảm ơn". Diệp Thu cười nói.

"Diệp thiếu gia định làm sao làm? Có cần chúng tôi hỗ trợ không?" Tư Không Đồ hỏi, ngay cả Tây Môn Hướng Đông vẫn luôn đứng bên cạnh không nói chen vào cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thu chờ đợi.

"Không cần đâu. Ngày mai, tôi sẽ tự mình đi Malay một chuyến". Diệp Thu nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)