Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 585

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 585: Xe đến chân núi ắt có đường!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Diệp Thu dùng ngón tay gõ gõ đầu gối, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Phong nói: "Anh cảm thấy chúng tôi khá nhàm chán cho nên muốn đùa giỡn với chúng tôi một phen sao? Hay là anh cảm thấy chúng tôi quá gà căn bản là không nhìn ra được thủ đoạn của anh ư?"

Lý Vân Phong không ngờ khí chất của một người lại có thể thay đổi trong tích tắc thành hai dạng trái ngược nhau. Mới vừa rồi còn là vẻ mặt ôn hòa, trong nháy mắt hắn liền biến thành giống như một sát thủ lạnh lùng. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn liền cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra ngoài, có một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt giống như bị mắt vương xà trốn trong bụi cỏ theo dõi.

"Nói cho tôi biết nguyên nhân. Chúng ta là lần đầu tiên gặp nhau. Anh không có lý do gì đối xử với chúng tôi như vậy". Diệp Thu gặng hỏi.

"Anh có ý gì?" Lý Vân Phong không ngờ Diệp Thu trong lúc này lại gây sự, mặc dù không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, vẫn lấy hết dũng khí lớn tiếng quát lên. Dù sao, bây giờ là ở trong nhà của gã. Gã cũng không lo lắng những người này có thể làm gì với gã.

Tuy rằng cha của gã đã qua đời, nhưng lại để lại một nguồn tài nguvèn khổng lồ cho gã. Một số việc lớn có thể bọn họ sẽ không giúp, nhưng nếu như mình chịu khuất nhục, bọn họ sẽ không mặc kệ mà ngồi nhìn.

"Tôi cảm thấy anh đùa giỡn tôi. Điều này làm cho lòng tự ái của tôi bị tổn thương". Diệp Thu nói

Gã đã đem bán di chúc cho người khác, rồi lại cùng mình nói giá tiền. Đây không phải đùa giỡn với mình thì là gì?

"Tôi chính là muốn chơi anh, vậy thì đã sao? Đã sớm nghe anh ngang ngược càn rỡ, không ngờ quả là như thế. Nhung tôi nói cho anh biết, đây không phải là Hồng Kông mà là Malaysia. Nếu anh dám đụng tới một sợi tóc của tôi, tôi có thể tống anh vào ngục đấy".

Lời nói của Diệp Thu cũng khích khí lưu manh trong xương Lý Vân Phong, liền buông cô gái tóc vàng trong ngực ra, chỉ vào bọn Diệp Thu nói.

"Vậy ý của anh nói chính là, tôi đáng bị anh đùa bỡn?" Diệp Thu nhìn Lý Vân Phong, cười híp mắt hỏi.

"Đúng là đáng đời nhà mày. Không biết sống chết, lại cứ theo đấu với đại gia đình họ Tạ, mày quả thật muốn chết". Lý Vân Phong mắng Diệp Thu hai câu, rồi la lớn: "Người đâu, tiễn khách".

Nói xong, kéo cô gái tóc vàng trong ngực định đứng dậy đi lên lầu.

Sưu!

Tiểu Bạch vẫn đứng bất động phía sau, đột nhiên phóng ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Lý Vân Phong. Một tay nắm cổ họng của gã, xách cả người gã lên.

"Á" Lý Vân Phong lấy tay đây tay của Tiểu Bạch, hai chân đá đạp lung tung trong không trung.

"A. Thả hắn ra. Mau thả hắn ra. Cậu sẽ bóp chết hắn đó. Chết tiệt". Cô gái tóc vàng kinh hãi kêu lên.

Rầm!

Tiểu Bạch một cước đá vào, cô gái tóc vàng liền thét chói tai văng ngược lại, nặng nề ngã xuống ghế salon. Thân thể khéo rúc vào một chỗ, cũng không dám lên tiếng nữa.

Bởi vì vừa rồi cô gái tóc vàng không ngừng liếc mắt đưa tình về phía Diệp Thu. Tiểu Bạch đã sớm thấy cô ta không vừa mắt.

"Tiểu Bạch, thả hắn xuống". Diệp Thu lên tiếng nói.

Nghe được lời của Diệp Thu, tay Tiểu Bạch hất lên, thân thể Lý Vân Phong liền bị ném vào trên ghế salon.

"Khụ" Lý Vân Phong che cổ họng ho khan, chỉ vào Diệp Thu nói: "Mày chờ đó. Tao sẽ báo cảnh sát. Mày chờ mà vào nhà giam đi".

Diệp Thu đi đến trước mặt gã, nói: "Ở yên đó. Mày nói thẳng cho tao biết trước, vì sao lại cố ý nhắm vào bọn tao?"

"Tại sao tao phải... ách, thả tay. Thả tay. Tao nói. Tao nói toàn bộ". Lý Vân Phong còn định phản kháng, nhưng lại lần nữa bị Tiểu Bạch nắm cổ họng. Thấy người nam nhân trước mặt này vẻ mặt lãnh khốc, gã tuyệt đối không hoài nghi mình sẽ chết trong tay y.

Tiểu Bạch thấy Diệp Thu gật đầu, lúc này mới buông gã ra.

"Có thể nói rồi chứ?" Diệp Thu cười hỏi.

"Là Tạ Ý". Lý Vân Phong xoa cổ họng của mình nói."Bọn họ đã sớm tính trước anh sẽ tìm đến tôi. Tạ Ý tìm tôi thông báo, lúc nào các ngươi tìm đến tôi, thì chiêu đãi các ngươi một phen thật tốt. Tôi cũng chỉ làm theo những gì gã nói".

Diệp Thu cùng với bác Thái liếc mắt nhìn nhau. hỏi: "Tạ Ý tìm ngươi lúc nào?"

"Đêm qua, chúng tôi uống rượu với nhau". Lý Vân Phong nhìn Tiểu Bạch, trả lời lưu loát. Gã này bây giờ sợ nhất là kẻ đứng ở trong góc nhỏ, không nói tiếng nào, nhưng mà động thủ thì như muốn lấy đi mạng người kia.

"Gã thường xuvên đến những chỗ giải trí nào?" Diệp Thu cười hỏi."Theo đạo lý mà nói, gã hại mày như vậy, lại dùng mấy triệu mua liền một phần vật quan trọng trong tay mày như thế. Mày nên hận hắn mới đúng. Không phải sao?"

Lý Vân Phong ngẫm lại, hắn với Tạ Ý đúng là không thể gọi là yêu thích được.

Một mặt, là vì Tạ Ý ỷ vào thân thế của mình nên có một cỗ vị vênh váo hung hăng. Trong một đám bạn bè, luôn tự cho mình là lão đại. Dặn dò cái này, gào thét cái kia, làm cho người ta cực kỳ chán ghét.

Mặt khác, nếu không phải gã mua di chúc, nói không chừng bây giờ mình đã có được mười tỷ. Hơn nữa, cũng là gã bảo mình trêu chọc những thứ ma quỳ này. Bằng không, tại sao mình phải bị đánh vô cớ?

Càng nghĩ kỹ, Lý Vân Phong càng có lý do oán hận Tạ Ý.

"Gã thường xuyên đi câu lạc bộ Kinh Hoa". Lý Vân Phong nói.

"Câu lạc bộ Kinh Hoa? Nghe tên thì hình như là do người Hoa mở đúng không?"

"Dân cư người Hoa ở Malavsia chiếm một tỷ lệ rất lớn, câu lạc bộ Kinh Hoa chính là nơi hội tụ người Hoa". Lý Vân Phong giải thích thêm.

"Được. Cám ơn sụ hợp tác của mày. Nếu mày nói cho tao thêm một ít tin tức hữu dụng, tao mới có thể cảm thấy tao tới đây là không vô ích. Cũng sẽ không cảm giác mình nhận ơn người khác". Diệp Thu cười nói.

"Sau khi tao đi, mày có thể báo cảnh sát. Có điều, tao không chắc sẽ vào cục cảnh sát. Nhưng kết cục của mày thì chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm". Diệp Thu cười nói. Thuận tay cầm lấy điện thoại trên ngăn tủ ném vào ngực Lý Vân Phong, ý bảo bây giờ gã có thể gọi điện thoại báo cảnh sát.

Lý Vân Phong ôm điện thoại thừ người ra, nhưng lại không biết có nên báo cảnh sát hay không.

"Vân Phong, anh không sao chứ?" Cô gái tóc vàng ngã vào lòng Lý Vân Phong nói.

"Bọn họ đi rồi ư?" Lý Vân Phong ngẩng đầu nhìn, ở đó làm gì còn có thân ảnh của bọn Diệp Thu?

Lý Vân Phong ném mạnh điện thoại trong ngực xuống sàn, máy điện thoại màu trắng ngà bị ném nát bấy. Gã đẩy cô gái tóc vàng, tức giận mắng: "Đúng là đồ cặn bã."

"Vân Phong, anh không nên trêu trọc bọn họ. Em cảm thấy những người này đều rất đáng sợ." Cảm giác của con gái đúng là nhạy cảm, cô gái tóc vàng ôm eo Lý Vân Phong khuyên nhủ.

Lý Vân Phong vẻ mặt trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Thiếu gia, làm sao bây giờ? Không ngờ Lý luật sư là anh tài một phương lại mất sớm. Hơn thế nữa còn có một đứa con vô liêm sỉ như vậy. E là Lý luật sư ở dưới chín suối cũng khó có thể nhắm mắt được." Bác Thái quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự, vô cùng đau đớn nói.

Lão nhân gia cũng rất thích hoài niệm. Năm đó, gã và Lý luật sư cũng coi như là có chút giao tình, không ngờ lần này trở về, Lý luật sư đã rời bỏ nhân thế. Cảnh còn người mất, bác Thái khó tránh khỏi có chút xúc động.

"Bác Thái không cần phải đau khổ, người tất có chí. Gã làm dạng phú ông bình an như vậy cũng coi như là một cuộc sống, cũng không có gì là không tốt." Diệp Thu an ủi nói."Xem ra chúng ta cần phải nghĩ tới biện pháp khác. Bây giờ bốn phần di chúc thì sợ là ba phần đã rơi vào tay Tạ Đông Hiền, gã chắc chắn sẽ không cho chúng ta nhìn thấy nội dung di chúc. Mặt khác một phần di chúc đang ở trong tay của Tạ Đông Thân. Có lẽ, cũng sẽ bị Tạ Đông Hiền lấy trước mất. Nếu như thế, vậy chuyện liền hỏng bét hết."

"Thiếu gia, cậu có biện pháp gì không?" Bác Thái cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm trên người Diệp Thu.

"Nếu đã đến đây, tất nhiên là phải có được." Diệp Thu vừa cười vừa nói."Nếu thật sự không được thì bắt Tạ Ý để trao đổi xem sao? Một đứa con trai đổi một tờ di chúc, xem như vậy thử Tạ Đông Hiền sẽ nghiêng về bên nào?"

Vốn lúc mới tới, Diệp Thu còn định xem lần này phải lợi dụng thủ đoạn hợp pháp nào để thu lại thứ thuộc về mình. Nhưng không ngờ sự việc lại khó giải quyết hơn mình tưởng tượng, nếu không sử dụng những thủ đoạn khác sợ là rất khó thành công.

Có điều, nếu vụ làm ăn này đạt thành, sợ sẽ là vụ án bắt cóc vơ vét tài sản lớn nhất từ trước tới nay không biết chừng?

Thật ra còn có một cách nhưng không thể nói được.

Bí mật của chiếc nhẫn chỉ có thể một mình mình biết.

*****

Lúc ba người trở lại khách sạn, Phó Kiến đã đợi ở đại sảnh của khách sạn.

Thấy bọn họ trở về, liền mừng rỡ mà tới đón: "Diệp tiên sinh các người đã trở lại. Đã ăn cơm chưa? Đi, tôi dẫn mọi người đi thưởng thức đặc sản của Kualalumpur. Nếu các người thích ăn khẩu vị Tung Quốc, tôi cũng biết có mấy nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc không tệ".

"Phó Kiến nếu anh không có thời gian thì cũng không cần phải tới. Chúng tôi tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Hắn cũng không muốn làm phiền người khác, hơn nữa, chuyện hắn làm cũng không nên để một người ngoài xen vào.

"Ha ha. Diệp tiên sinh quá khách khí. Nếu tôi chiêu đãi không chu đáo, bên tổng bộ công ty sè phạt tôi. Anh chính là khách quý của chúng tôi, lại ở đây chưa quen. Những thứ khác tôi không giúp đỡ được gì, nhưng chuyện nhỏ nhặt như ăn cơm này thì cứ giao cho tôi sắp xếp đi". Phó Kiến thành khẩn nói.

"Được rồi. Vậy thì làm phiền". Diệp Thu gật đầu nói."Đúng rồi, câu lạc bộ Kinh Hoa là chỗ thế nào?"

"Câu lạc bộ Kinh Hoa à? Tôi từng nghe nói đến chỗ này, nhưng thật xin lỗi Diệp tiên sinh, đó là chỗ hạn chế hội viên, tôi không có cách nào mang các người vào". Phó Kiến vẻ mặt áy náy nói.

"Không sao. Anh nói sơ qua về câu lạc bộ Kinh Hoa này cho tôi nghe đi. Nghe nói là chỗ tụ tập của thương hội người Hoa à?"

"Đầu tiên là, ở Malaysia dân cư người Hoa chiếm địa vị quan trọng, cho dù là ở mặt chính trị hay kinh tế đều có lực ảnh hưởng rộng khắp. Hội sở câu lạc bộ Kinh Hoa là do vua sắt thép Lưu Minh tiên sinh ở Malaysia đầu tư xây dựng. Lưu Minh tiên sinh là người Sán Đầu (Sán Đầu: thuộc đông bắc tỉnh Quảng Đông) ở Trung Quốc, thương nhân người Hoa trong câu lạc bộ này có địa vị hết sức quan trọng ở Malaysia". Phó Kiến vừa dẫn bọn họ đi ăn cơm, vừa giới thiệu về câu lạc bộ Kinh Hoa.

Bữa tiệc người Hoa, tất nhiên không thể thiếu rượu.

Phó Kiến vô cùng nhiệt tình, hơn nữa tửu lượng không tồi. Trong bữa ăn liên tục nâng chén mời rượu, Diệp Thu cũng uống không ít.

Về phòng tắm rửa sạch sẽ, Diệp Thu đang muốn tìm cơ hội đi dạo câu lạc bộ Kinh Hoa, nhưng chuông cửa vang lên.

Từ mắt mèo nhìn ra, thấy một lão già mặc âu phục màu đen, thắt nơ đứng ở cửa ra vào.

"Ông tìm ai?" Diệp Thu mở cửa phòng. Cảnh giác nhìn lão già hỏi.

"Xin hỏi, cậu là Diệp Thu tiên sinh sao?" Lão nhân vui vẻ hỏi.

"Ông tìm hắn có việc?"

"Vâng, ở đây có một danh thiếp. Nhị thiếu gia bảo tôi đưa đến tay hắn". Lão nhân nói.

"Tôi chính là Diệp Thu". Diệp Thu rốt cuộc cũng khẳng định thân phận của mình, trong lòng cũng đang cân nhắc Nhị thiếu gia trong lời của lão có lai lịch gì.

"Thế thì tốt". Lão nhân móc ra từ trong túi tiền một tờ danh thiếp cổ kính, cầm hai tay đưa cho Diệp Thu.

"Nếu có hứng thú thì tới thử xem". Mặt sau đanh thiếp viết tám chữ, mặt chính chỉ có ba chữ in đậm: Tạ Đông Thăng.

Tạ Đông Thăng?

Em cùng cha khác mẹ của Tạ Đông Hiền. Con rể gia tộc Tư Không, gã tìm mình làm gì nhỉ? Bây giờ mọi người trong gia đình họ Tạ đều biết chuyện mình tới Kuala Lumpur. Thậm chí ngay cả Tạ Đông Thăng vốn không thích quản chuyện cũng phái người tìm tới tận cửa.

"Hắn ở đâu?" Diệp Thu nhìn lão nhân trước mặt hỏi.

"Nhị thiếu gia nói, nếu như tiên sinh có hứng nói chuyện, tôi sẽ dẫn Diệp tiên sinh qua". Lão nhân nói.

"Tôi sao có thể xác định hắn chính là Tạ Đông Thăng, hoặc là nói, sao xác định hắn không phải là Tạ Đông Hiền?" Diệp Thu nhìn lão nhân nói.

Đi ra ngoài, không thể không cẩn thận. Tạ gia ở Malaysia có địa vị quan trọng như vậy. Nếu gã muốn hãm hại mình, cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ quái chút nào.

"Nhị thiếu gia còn nói, thứ cậu muốn tìm đang ờ trong tay ngài ấy". Lão nhân nhìn thẳng vào Diệp Thu, lại thả mồi nhử.

Lúc hai người nói chuyện, bác Thái cùng với Tiểu Bạch đã nghe được. Thấy lão nhân đứng ở trước cửa phòng Diệp Thu này, bác Thái vui mừng hô: "Hoàng lão lục, anh vẫn chưa chết à?"

Lão nhân nhìn thấy bác Thái, mặt cũng đầy vui sướng, cười nói: "Thái lão tam, anh có chết tôi cùng sẽ không chết. Anh đã gần hai mươi năm không tới Malaysia nửa bước, lão già như tôi vẫn muốn chờ anh trở về nhìn lại một lần đấy".

Hai lão nhân sinh cùng cầm tav nhau, lâu thật lâu vẫn không buông ra.

Tới tuổi bảy mươi, có thể gặp lại bạn tri kỷ lúc trẻ, thật là một may mắn.

"Thiếu gia, Hoàng Lâm là quản gia của thiếu gia Tạ Đông Thăng". Bác Thái giới thiệu cho Diệp Thu.

"Được rồi. Tôi đi một chuyến với ông". Diệp Thu nói. Nếu bác Thái đã biết lão, mình cũng không có gì phải lo.

Hơn nữa, cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ, hắn cũng không có gì phải sợ. Với thực lực của Tiểu Bạch, cho dù không thể đả thương người, cũng có thể tự bảo vệ mình. :

"Tốt. Mời đi theo tôi. Tôi có mang xe tới đây". Hoàng Lâm nói.

Lại xoay người qua bác Thái nói: "Thái lão Tam, nếu như không có việc gì, tới tìm tôi uống rượu".

"Được". Bác Thái sảng khoái trả lời. Mặt cười ha hả. Diệp Thu thật đúng là rất ít khi thấy bác Thái vui vẻ như vậy.

Ba người vừa mới dừng lại ở cửa khách sạn, một chiếc Mercedes-Benz màu đen liền chậm rãi chạy tới.

Hoàng Lâm kéo cửa xe, ra thế mời Diệp Thu và Tiểu Bạch.

Diệp Thu và Tiểu Bạch lần lượt lên xe, Hoàng Lâm cũng lên xe kéo cửa lại.

Hơn nửa giờ sau, xe mới dừng lại trước cửa chính có cảm ứng điện tử của một tòa biệt thự. Cánh cửa sáng lên, rồi tự động mở ra hai bên, xe hơi trực tiếp chạy nhanh vào.

"Tiên sinh, chúng ta đã đến". Hoàng Lâm nhảy xuống xe trước kéo cửa ra nói.

"Cám ơn". Diệp Thu từ xe hơi nhảy xuống. Đánh giá bố cục, trang trí của biệt thự sa hoa có sân rộng này. Nếu có mai phục, trong nháy mắt hắn có thể tìm được tận mấy chỗ công kích, sau đó đặc biệt chú ý tới mấy chỗ kia.

Tiểu Bạch cũng giống như hắn, sau khi nhảy xuống xe cũng làm chuyện giống hắn. Trải qua sự huấn luvện sát thủ hà khắc, bọn họ sau khi tới một hoàn cảnh lạ lẫm, chuyện đầu tiên muốn làm chính là quan sát hoàn cảnh chung quanh.

"Diệp tiên sinh, mời đi theo tôi. Nhị thiếu gia đang chờ ở phòng khách". Hoàng Lâm nói.

Trong lúc từ Hồng Kông bay qua Kuala Lumpur, bác Thái đã từng nói về Nhị thiếu gia của Tạ gia - Tạ Đông Thăng.

Năm đó Tạ Đông Thăng được coi là nhân tài một thời, trong lúc học ở học viện Havard của Mỹ thì quen đại tiểu thư của gia tộc Tư Không - Tư Không Tình. Hai người này nhanh chóng có quan hệ yêu thương, sau khi tốt nghiệp về nước liền tổ chức kết hôn.

Có bối cảnh cường đại của gia tộc Tư Không ủng hộ, sự nghiệp Tạ Đông Thăng phát triển nhanh chóng, rất nhanh liền ngồi ở vị trí thủ lĩnh ở Tạ gia, hơn nữa tình cảm giữa hắn và Tư Không Tình vô cùng tốt, hai vợ chồng gắn bó keo sơn với nhau, quả thực khiến người bên cạnh hâm mộ.

Đang lúc tình yêu và sự nghiệp của gã trong mùa thu hoạch, lại gặp một đả kích lớn trong cuộc đời.

Tư Không Tình mang thai một đứa con trai, trong lúc sinh đẻ mất máu nhiều. Bác sĩ không thể cứu nên cả hai mẹ con đều qua đời.

Từ đó về sau, tinh thần Tạ Đông Thăng trở nên sa sút, không hề quan tâm đến chuyện trong gia tộc.

Mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, trở thành sâu rượu nổi tiếng nhất Kuala Lumpur.

Cũng bởi vì sự cam chịu của gã, Tạ Đông Hiền mới có cơ hội trở thành người cầm lái Tạ gia. Bằng không, hắn là kỳ tài ngút trời trên thương trường, lại có gia tộc Tư Không làm hậu thuẫn đằng sau, Tạ Đông Hiền làm sao có thể đủ sức qua mặt Tạ Đông Thăng?

Nghe chuyện Tạ Đông Thăng xong, Diệp Thu vẫn luôn có tâm tình đồng tình với gã. Bây giờ còn có mấy người có thể vì vợ con mất sớm mà trầm luân như vậy chứ?

Thậm chí người đến tuổi trung niên, ba cọc chuyện thăng quan, phát tài, vợ chết đã trở thành mơ ước tha thiết của vô số người.

Điều này ít nhất có thể chứng minh, Tạ Đông Thăng là người trọng tình cảm.

Đối với người như vậy, đáng nên được tôn kính.

"Thiếu gia. Diệp tiên sinh đã đến". Hoàng Lâm đứng ở cửa ra vào cung kính kêu lên."Để hắn vào đi". Người bên trong nói.

Diệp Thu gật đầu với Hoàng Lâm, ra hiệu Tiểu Bạch không cần đi theo, tự mình hắn đi vào phòng khách.

Tạ Đông Thăng đứng trong phòng khách, thân thể cao gầy, hai má gầy rộc, hốc mắt hõm sâu vào, nhưng ánh mắt lại lấp lánh có thần. Trên người mặc một bộ trường bào màu trắng, thanh tao, nhã nhặn, sạch sẽ, cũng chẳng có bộ dạng lôi thôi lếch thếch như kẻ nát rượu khác.

Lúc Diệp Thu dò xét gà, tầm mắt của gã đã quét lui quét tới trên mặt Diệp Thu.

"Đôi mắt của cậu giống như mẹ cậu". Tạ Đông Thăng đột nhiên mở miệng nói.

Diệp Thu cười cười không nói gì, chẳng lẽ gã tìm mình tới đây, chính là vì cái này sao?

"Biết tôi là ai chứ? Tôi là cậu của cậu". Tạ Đông Thăng nói."Tôi biết cậu bận nhiều việc. Do đó sẽ không trì hoãn của cậu quá nhiều thời gian".

"Có lẽ, tôi làm như vậy cũng là điều mà ông không muốn thấy". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Con cháu chính thống của Tạ gia, mặc dù không chú ý chuyện trong gia tộc, cũng sẽ không thích một người ngoài chạy tới chia rẽ.

"Đúng. Tôi rất không muốn thấy". Tạ Đông Thăng thẳng thắn nói."Nhưng tôi vẫn phải giúp cậu".

"Vì sao?"Ngay cả Diệp Thu cũng cảm thấy kì quái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)