← Ch.595 | Ch.597 → |
Là nam nhân ai cũng biết rằng, nếu không bị bắt ngay tại giường, thì nhất định phải chối bỏ sạch sẽ.
Diệp Thu đương nhiên sẽ không dại gì mà nói chuyện với Lâm Bảo Nhi vào đúng lúc này, cho nên vừa vùi đầu ăn uống, vừa nói chuyện với Nhiễm Đông Dạ ở bên cạnh, hỏi cô về album mới hiện tại đã chuẩn bị như thế nào?
Tính thời gian, thì album của Nhiễm Đông Dạ đại khái cũng sắp đưa ra thị trường rồi.
"Vâng, đã hoàn thành những việc cuối cùng rồi anh ạ. Mấy hôm trước album đã được đưa qua Mỹ xử lý âm thanh bước cuối cùng, mà chuyện quảng cáo thì cũng đã được tiến hành từng bước từ mấy tháng trước. Đợi đến khi chính thức phát hành, sẽ tiến hành quảng cáo rầm rộ hơn." Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.
Cô mặc một cái quần jean bó sát người, một áo khoác kẻ ca rô, bên trong áo khoác là một áo lót màu trắng, trên cổ choàng một chiếc khăn lụa Hermes, bộ đồ hài hòa, gợi cảm, mỗi cử chỉ đều toát ra phong phạm của một minh tinh.
Con người ta rất giỏi thay đổi, dựa vào thân phận, địa vị, hoàn cảnh khác nhau mà không ngừng có những điều chỉnh cho phù hợp. Nhiễm Đông Dạ lúc này so với khi trước Diệp Thu gặp cô, đã bớt đi sự ngây thơ, thêm vào nét bình tĩnh và ung dung.
Trước đây, hết thảy mọi thứ cô đều phải dựa vào bà chị Nhiễm Tinh Thần, còn bây giờ Nhiễm Đông Dạ có thể tự mình lo lấy mọi việc, mơ hồ toát ra tư thái của một siêu sao. Đây chính là thay đổi mà mọi người hết sức vui mừng.
Diệp Thu không kìm được liếc nhìn Lâm Bảo Nhi, cô nàng ngốc này bao giờ mới thay đổi được đây?
"Tiến độ nhanh thật. Anh rất mong chờ album mới của em đấy!" Diệp Thu vừa cười vừa nói. :
"Mấy bài đầu em đều đã hát cho anh nghe rồi, còn có gì mà chờ với mong. Có điều là..." Nhiễm Đông Dạ làm bộ vô tình lướt mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Bài hát mà thầy Lâm Tịch viết cho chúng ta anh còn chưa nghe đâu!"
"Viết xong rồi à?" Diệp Thu vẫn nhớ kỹ chuyện này, hoàn toàn không liên quan đến tiền tài và thân phận của mình, chỉ là vì chứng kiến tình yếu giữa hắn và Nhiễm Đông Dạ mà thầy Lâm Tịch đã chấp bút viết bài hát ấy, cho nên trong lòng hắn vẫn có chút chờ mong.
"Đã sớm xong rồi. Tuyệt kỹ của thầy Lâm Tịch chính là vừa xem Ti Vi vừa nghĩ đến ca từ. Có khi một bộ phim truyền hình còn chưa xem hết, ông ấy đã viết xong một bài hát rồi. Chỉ là anh quá bận rộn, em cũng không có cách nào đưa cho anh xem. Cho nên, em mới quyết định tự mình phổ nhạc cho bài hát, không biết anh có thích không nữa!" Nhiễm Đông Dạ nhìn Diêm Thành, hơi thấp thỏm nói.
"Nhất định sẽ thích!" Diệp Thu ôn nhu nói. Thấy vẻ nhu thuận của Nhiễm Đông Dạ, hắn chỉ muốn kéo cô vào lòng an ủi một phen.
Nhưng là, hiện tại ở đây có mặt cả Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi lại cả Tây Môn Thiển Ngữ, hắn đâu thể làm vậy.
"Chị Đông Nhi, hai người đang nói chuyện gì vậy?" Lâm Bảo Nhi thấy Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ lén nói chuyện thầm thì, đôi mắt to lấp láy hết nhìn người này lại nhìn người kia, rốt cục không nhịn được liền cất tiếng hỏi.
"Hi hi, chị chỉ hỏi anh ấy sao không xuống ăn sớm hơn thôi mà!" Nhiễm Đông Dạ tươi cười nói.
Lúc này Đường Quả vẫn chưa ra khỏi phòng, hiển nhiên, trong lòng cô đã biết rõ rằng, chuyện mình với Diệp Thu triền miên đắm đuối đêm qua đã bị Trầm Mặc Nùng và Nhiễm Đông Dạ nhìn, bởi lẽ không phải ai cũng ngốc như Lâm Bảo Nhi.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông ngồi trong phòng uống trà.
"Chuyến đi lần này của anh rể có thuận lợi không?" Mang theo vẻ mặt tươi cười Tây Môn Hướng Đông mở miệng."Tình hình bên kia em vẫn một mực theo dõi, không nghĩ rằng Diệp thiếu gia lại dùng một chiêu hay đến vậy. Phát triển sau này quả thực không nằm trong dự liệu của chúng ta. Vốn dĩ còn nghĩ rằng anh sẽ ở lại bên đó một thời gian rồi mới về cơ."
Diệp Thu cười khổ không thôi. Trong mắt người ngoài, mình là một kẻ đầy âm mưu vì tranh đoạt tài sản mà không từ một thử đoạn nào. Nhưng ẩn tình trong đó, đâu thể để người ngoài biết được, Diệp Thu cũng chỉ còn cách nuốt xuống quả đắng này mà thôi. Tuy nhiên, chuyện này với Diệp Thu thực ra không phải chuyện xấu.
Bản tính của con người ta đều là khinh yếu sợ mạnh, cho nên khi biết được những hành động của hắn lần này, đều sẽ phải lo lắng đến chuyện khi trêu chọc hắn sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào.
Cho nên mới có câu châm ngôn: đàn ông lương thiện sẽ bị người khinh thường, đàn bà lương thiện sẽ bị người đố kỵ.
"Chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi, vẫn phải cảm ơn gia tộc Tây Môn đã giúp đỡ rất nhiều!" Diệp Thu vừa cười vừa nói. Vào lúc giá cổ phiếu của công ty cao su Thiên Viên tụt giảm trầm trọng, Diệp Thu vì muốn cứu nó, cho nên đã để cho Diệp Nhiễm đổ vào một lượng tài chính rất lớn.
Khoản tiền này tuy rằng là do Diệp Nhiễm tự mình mang đến, cũng chưa dùng đến tài chính mà gia tộc Tây Môn và gia tộc Tư Không chuẩn bị, nhưng hai nhà cũng lúc công bố sẽ ủng hộ cổ phiếu của Thiên Viên Tượng Giao, điều này đã đánh một đòn mạnh vào những người đầu tư nhỏ.
Khi Diệp Thu rời đi, cổ phiếu Thiên Viên Tượng Giao không chỉ khôi phục lại giá trên thị trường chứng khoán lúc trước, hơn nữa còn tăng thêm hai mươi phần trăm. Có thể trong lúc chịu những rào cản lớn cùng với những nhân tố không hay ảnh hưởng, không những không suy giảm mạnh mà còn tăng lên, đó chính là một trong những giai thoại thần ký nhất từ bao năm qua trên thị trường chứng khoán.
"Vô luận là xuất phát từ thủ đoạn nào, Diệp thiếu gia vẫn là người thắng cuối cùng. Quả thực tốc độ vơ vét của cải của Diệp thiếu gia thật đáng mơ ước. Em còn đang suy nghĩ, nếu có thể được thừa kế một gia sản có giá trị vài tỉ, sẽ là một việc tuyệt vời đến nhường nào!" Tây Môn Hướng Đông đùa vui mà nói.
Quan hệ giữa hắn và Diệp Thu đã đủ thân cận, cho nên những câu nói đùa không ảnh hưởng đến toàn cục như vậy ngược lại khiến người ta cảm thấy thân thiết hơn.
"Tại châu Á, ngoại trừ gia tộc Tam Tỉnh ở Nhật Bản, gia tộc Đại Vũ ở Hàn Quốc, cùng với hai người Cự Vô Phách trong nước, còn gia tộc nào có tài sản lớn hơn gia tộc Tây Môn chứ?" Diệp Thu hỏi ngược lại.
"Thực sự em vô cùng xem trọng tiềm lực của Diệp gia." Tây Môn Hướng Đông nói."Ai có thể ngờ được, một gia tộc gần như đã tụt dốc, dưới sự dẫn dắt của Diệp thiếu gia lại vùng lên với tốc độ nhanh như vậy. Gia tộc Tây Môn của em nếu chẳng may tao ngộ kiếp nạn, không biết có được vận khí như vậy hay không nữa."
Ánh mắt thâm thúy của Diệp Thu nhìn Tây Môn Hướng Đông, Tây Môn Hướng Đông cũng chăm chú nhìn hắn. Hai người giống như một đôi tình lữ, thâm tình nhìn nhau.
"Chỉ cần anh còn sống, gia tộc Tây Môn chắc chắn trường thịnh mà không suy vong." Diệp Thu rốt cục nói ra lời hứa.
Hắn biết, đoạn thời gian vừa qua, mình và Tư Không Đồ tạo lên những nhiệt chấn, tiến hành hợp tác trên máy lĩnh vực quan trọng, thậm chí gia tộc Tư Không còn chuyển nhượng cho mình một bộ phận cổ phiếu của tập đoàn Viễn Dương vốn là vận mệnh của họ, đâu lại không làm cho Tây Môn Hướng Đông sinh ra cảm giác bất an.
Gia tộc Tây Môn dựa vào quan hệ với Lâm gia mới phát triển mạnh mẽ, mà chính hắn là một "ông cậu" giả của Lâm gia, lại có quan hệ thân hòa hợp với gia tộc Tư Không, điều này sao lại không khiến cho Tây Môn Hướng Đông, thậm chí là toàn bộ người của gia tộc Tây Môn cảm thấy kinh hoàng?
Lưỡng hổ tranh đấu... tất sẽ có một con bị thương. Không ai muốn mình vốn là một con hổ mạnh mẽ trở thành một con hổ trọng thương.
Còn thế cục như hiện tại, cũng đang là thế cục mà Diệp Thu muốn nhìn thấy. Vô luận là chống đối bên nào cũng sẽ không có lợi cho gia tộc mình.
"Cảm ơn!" Tây Môn Hướng Đông thành khẩn nói lời cảm kích. Hắn biết, có thể người thanh niên tuổi còn rất trẻ này khi nói ra lời hứa hẹn hư vậy sẽ khiến cho người ta có chút mắc cười, nhưng người này càng chạy càng xa, không một ai có khả năng ngăn cản bước chân hắn.
Tuy rằng không biết hắn ta làm cách nào để xử lý nhiều hồng nhan bên cạnh như vậy, nhưng chỉ cần hắn là con rể của Lâm gia, sẽ không có người dám có ý với hắn.
Mặc dù Lâm lão gia tử tuổi cao đã lui về, nhưng phụ thân của Lâm Thương Trễ lại thuận lợi tiếp vị, địa vị trong quân đội của Lâm gia vẫn được duy trì.
Hơn nữa, đời thứ ba của Lâm gia, một đám tinh anh lấy Lâm Thương Trễ dẫn đầu càng biểu hiện ra vẻ xuất sắc, không một ai dám phủ nhận sau này bọn họ không thể trở thành thủ lĩnh một phương, thậm chí, Lâm Thương Trễ còn là nhân vật được Lâm gia trọng điểm bồi dưỡng, được rất nhiều tập đoàn chính trị trong, ngoài nước quan tâm. Mà bản thân hắn cũng là anh kiệt một thời, tiền đồ không hạn lượng. Mặt khắc Lâm Thương Trễ cũng chính là anh trai của Lâm Bảo Nhi, là hôn thê của Diệp Thu. Có người nói rằng, hắn yêu quý em gái Lâm Bảo Nhi như báu vật vậy.
Có một chỗ dựa vững chắc như vậy, ai dám đánh giá thấp tương lai của Diệp Thu?
"Có tin tức của người Nhật Bản không?" Diệp Thu hỏi. Trước khi hắn rời Hongkong đến Malaysia, đã nhờ Tây Môn Hướng Đông theo dõi chặt chẽ hành tung của đám người Nhật.
Có điều, Tây Môn Hướng Đông không chủ động nhắc đến, sợ là cũng không có cái gì đáng để nói.
*****
Tây Môn Hướng Đông lắc đầu, nói: "Em đã dặn dò cẩn thận để người ta lưu ý hành tung của đám người đó. Nhưng vẫn chưa có tin tức hữu dụng nào truyền đến. Hongkong cũng là thành thị có dân số lưu động cực lớn, những người Nhật Bản đó đến Hongkong du ngoạn hoặc là công tác lại không ít, cho nên mặc dù em đã buộc đám tình báo kiểm duyệt tư liệu cẩn thận, nhưng vẫn không có phát hiện ra được mục tiêu khả nghi nào. Có thể do bọn họ bỏ sót cũng nên."
"Không sao. Cho dù bọn họ lén vào Hongkong làm ra những chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ rút dây động rừng." Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Từ lúc đến Hongkong, Diệp Thu đã vội vàng lo chuyện đại hội Thiên Giới. Chuyện còn chưa kết thúc, lại bị cuốn vào chuyện tranh đoạt gia sản của Tạ gia. Cho đến lúc này, Diệp Thu còn chưa có cả thời gian để đi dạo phố mua sắm với Trầm Mặc Nùng và Đường Quả.
Hôm nay là ngày hiếm hoi rảnh rỗi, Diệp Thu dứt khoát dẫn các cô đi dạo. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi còn đỡ vì được Tây Môn Thiển Ngữ dẫn đi vài lần, còn Trầm Mặc Nùng sau khi tới Hongkong thì bận rộn với thương nghiệp, thành ra cũng chưa được thăm thú diện mục thực sự của Hongkong.
Diệp Thu tự mình đảm nhiệm chức vụ tài xế, lái chiếc Mercedes màu bạc lướt trên đường phố Hongkong.
Ngồi ở ghế sau là Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi và Tây Môn Thiển Ngữ. Về phần Nhiễm Đông Dạ bởi vì bận rộn với chuyện album mới, thành thử vừa ăn xong bữa sáng đã bị công ty gọi đến.
"Chúng ta đi đâu đây?" Diệp Thu vừa lái xe vừa hỏi Tây Môn Thiển Ngữ ở phía sau.
Hắn cũng là một người ngoài ở đây, không quen thuộc Hongkong. Tuy rằng nói là muốn dẫn mấy cô nàng đi dạo, nhưng hắn lại không biết chỗ nào vào với chỗ nào, cho nên cần phải nhờ đến Tây Môn Thiển Ngữ chỉ đường.
"Có vài lựa chọn như Causeway bay hay như là trung tâm Trung Hoàn, ở đó có nhiều khách sạn, hơn nữa cũng rất tiện nghi." Tây Môn Thiển Ngữ nói.
Diệp Thu cười, gật đầu. Trong lòng lại thầm nghĩ, cũng chỉ có những đại tiểu thư dư tiền lắm của không biết dùng làm gì mới nghĩ đến những nơi tiên nghị như vậy. Vô luận là Tây Môn Thiển Ngữ hay là Đường Quả, Trầm Mặc Nùng, trên người đều có tài sản trên trăm triệu. Còn Lâm Bảo Nhi lại nghèo đến đáng thương, có điều một khi cô nàng này mà mở miệng ra, muốn các bà chị mua cái gì, thì lập tức sẽ được đáp ứng.
Bởi lẽ bọn họ đều rất thương yêu cô em nhỏ này, đối với Lâm Bảo Nhi chưa bao giờ tiếc tiền. Kể cả là cô nàng có muốn mua đầu đạn hạt nhân, mấy người kia cũng sẽ bỏ tiền ra mua cho cô một quả về nghịch chơi! (Bó hand T_T!)
Trung Hoàn là trung tâm mua sắm lớn nhất nằm ở giữa Hongkong. Nơi này không những là trung tâm thương mại rộng lớn mà còn có đủ loại ẩm thực, model thời trang độc quyền... là nơi mà dân bản xứ ở Hongkong thích đến dạo chơi nhất.
Tuy rằng ở nơi này mỹ nữ như mây, nhưng cô gái tướng mạo xinh đẹp, trang phục hợp thời qua lại như cá bơi trong Hoàng Hà, nhưng khi Diệp Thu đóng cửa xe, đi đến cạnh bốn mỹ nữ thì cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Đúng vậy, rất không thích hợp.
Thời gian ngừng lại, toàn bộ tiết tấu của thế giới tựa như đột nhiên chậm chạp hẳn.
Cảnh tượng trước mắt đã khiến cho nam thanh nữ tứ chậm bước chân, vẻ mặt kinh hỉ hoặc giả kinh ngạc nhìn đến bốn mỹ nữ tuyệt đại đang đứng cùng nhau trong sân rộng. Trầm Mặc Nùng ưu nhã, Đường Quả thanh xuân, bộ ngực sữa cực lớn của Lâm Bảo Nhi, lại cả Tây Môn Thiển Ngữ khí chất xuất chúng. Bốn người con gái tư sắc hoàn toàn khác nhau vừa đứng ở trước cửa ra vào, liền trở thành tiêu điểm của đám đông.
Mà Diệp Thu đang đứng ở bên cạnh các cô, nếu không phải hắn chạy đến nói chuyện với mấy mỹ nữ, có lẽ chẳng có ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
"Oa, thật xinh đẹp!"
"Trời ơi, sao trước đây chưa từng nhìn thấy bốn đại mỹ nữ này ở Hongkong nhỉ?"
"Đúng vậy, thật quá xinh đẹp. Cô nàng kia ngực có phải lớn đến cỡ ba mươi sáu không ta?"
"Bạn thân à, nếu mà cưa được mấy cô nàng này sẽ được không ít tiền đâu, thậm chí so với mấy tên công tử phong lưu ở Hongkong còn trâu bò hơn đấy!"
"Tao mà có tiền, sẽ bao hơn chục cô như thế, để các nàng mặc đồ đồng màu, sau đó kéo đến sân rộng, khi xếp thành chữ S, lúc xếp thành chữ M..." Một tên trộm vặt mặc quần áo màu xám xen lẫn giữa đám người để móc ví cũng phát hiện ra phong cảnh trước mặt, liền chọc chọc vào một tên khác đang tìm mục tiêu đi trước hắn nói: "Tà ca, mau nhìn. Có mấy em xinh tươi đang đứng kia kìa. Có phải nên kiếm chút thuốc đến sảng khoái một chút hay không?"
Ánh mắt Tà ca chỉ nhìn lướt qua, rất nhanh đã trợn tròn con mắt, xoay người lại phía sau mắng tên tiểu đệ: "Con chuột nhắt này, con mẹ mày có phải mới xuất đạo ngày đầu tiên đâu, đã đi theo tao được cả tuần rồi mà sao lại ngu ngốc đến thế? Đầu mày toàn đất à? Đàn bà như vậy chúng ta có thể chạm được vào sao? Đi kiếm tiền cho tốt đi, buổi tối đến quán gái bao, đấy mới là những thứ thuộc về chúng ta. Thật là con mẹ nó không biết tốt xấu!"
"Diệp Thu, anh nhìn xem, ai nấy đều nhìn anh đó. Đứng chung với bốn đại mỹ nữ có phải rất tự hào hay không?" Lâm Bảo Nhi chạy đến ôm lấy cánh tay Diệp Thu, cười hì hì nói.
Diệp Thu không để ý đến Lâm Bảo Nhi, chính sắc mà nói với Trầm Mặc Nùng: "Anh cảm thấy không hay lắm. Bốn người bọn em đi chung với nhau thực sự quá hấp dẫn ánh mắt người khác. Hay là chúng ta tách ra đi. Anh sẽ xách đồ cho các em, ai thích mua gì thì mua, anh sẽ đi ở đằng sau!"
"Bọn em còn không sợ, anh sợ cái gì?" Trầm Mặc Nùng chẳng đậm chẳng nhạt nói. Căn bản cô không coi ánh mắt của những người khác là gì hết. Từ ngày đầu tiên quen nhau, Diệp Thu đã biết đây là một cô gái có tính cách cực kỳ cường thế, hành động luôn độc lập.
"Đúng vậy, có hại thì chỉ hại bọn em thôi mà." Đường Quả vừa cười vừa nói. Rất tự nhiên ôm lấy cánh tay còn lại của Diệp Thu.
"Dù sao thì bọn họ cũng không nhận ra anh đâu." Tây Môn Thiển Ngữ cười duyên.
Các cô gái đã đồng thuận với nhau, Diệp Thu cho dù có muốn phản bác cũng vô ích.
Thế là dưới vòng vây của bốn đại mỹ nữ, Diệp Thu bắt đầu một hồi đi dạo đầy hương diễm khổ sở.
Khổ sở chính là ở chỗ vô luận đi đến đâu, đều bị người ta coi như là gấu trúc mà vây xem. Bị bốn mỹ nữ vây vào giữa, Diệp Thu xanh như tàu lá càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Còn hương diễm chính là, vô luận cô nàng nào mặc vào một bộ quần áo mới cũng đều chạy đến hỏi ý kiến Diệp Thu. Váy bay cao, làn vai ẩn hiện, cực kỳ mê hoặc.
Lâm Bảo Nhi mặc một cái áo ngủ bằng lụa có thắt lưng màu hồng xoay qua xoay lại trước mặt Diệp Thu, sau lại còn bị vấp ngã xô vào trong lòng hắn, khiến cho thiếu chút nữa thì hắn phun cả máu mũi.
Tội lỗi, thật là tội lỗi, người ta còn là thanh niên mà!
Trong một quán cà phê, năm người thắng lợi trở về ngồi bên cạnh cửa sổ nhâm nhi cà phê.
"Hongkong quả nhiên là một chốn phồn hoa. Chỉ cần mình muốn đều có thể cầm tiền mà mua được." Đường Quả cảm thán nói.
"Đúng vậy, chị Đường à, sau này chúng ta đến Hongkong chơi mỗi tháng nhé, có được không?" Lâm Bảo Nhi phụ họa nói.
Trầm Mặc Nùng dùng cái thìa xinh xắn quấy cà phê trong chén, nhìn Diệp Thu ở đối diện nói:
"Lần này tới Hongkong thu hoạch khá lớn. Không chỉ tiến hành hợp tác trên một vài lĩnh vực với gia tộc Tư Không và gia tộc Tây Môn, họ còn giới thiệu cho chúng ta không ít khách hàng, em cảm thấy chúng ta nên thành lập một công ty ở bên này. Hongkong là cảng quốc tế, có một công ty con để phụ trách kinh doanh với nước ngoài sẽ rất tốt. Đặc biệt là Hongkong còn giao thương với Anh, Mỹ. Mặt khác tài sản Tạ gia muốn đưa trở lại trong nước sẽ khó khăn vô cùng. Mà chính phủ Malaysia cũng sẽ không muốn nhìn thấy công ty quy mô lớn đứng hàng trụ cột của mình bị chuyển vào Trung Quốc. Nói như vậy thì Hongkong là điểm trung gian rất tốt!"
Diệp Thu gật đầu, nói: "Chủ ý này không tệ. Chúng ta cứ thành lập một công ty ở bên này đi. Sau này khi giao dịch với nước ngoài cũng sẽ tiện lợi hơn. Tốt nhất là mua một căn biệt thự, để sau này khi chúng ta đến đây cũng có chỗ mà nghỉ ngơi."
"Mua biệt thự? Hay quá, em cũng muốn có một phòng." Lâm Bảo Nhi vỗ tay reo lên.
"Em cũng muốn một phòng!" Đường Quả cũng cười hì hì nói.
Tây Môn Thiển Ngữ cũng muốn nói muốn có một phòng, thế nhưng chợt nhớ ra nhà mình ở nơi này, khoảng cách không quá xa, thành thử không làm sao mà mở miệng được nữa.
Tuy nhiên, đối với chuyện Diệp Thu mua nhà ở Hongkong, cô cũng rất vui vẻ.
Ánh mắt Trầm Mặc Nùng lướt qua mặt mấy cô gái, sau đó rơi trên người Diệp Thu, khẽ thờ dài rồi nói: "Rốt cục cần bao nhiêu phòng mới đủ đây?"
Trầm Mặc Nùng phải lo lắng, bởi lẽ, theo tuổi tác tăng lên, vấn đề này càng lúc càng lộ rõ. Diệp Thu có nhiều hồng nhan đã rõ, lại còn hiệp nghị hôn nhân đối với Lâm gia nữa.
Nếu như sau này Lâm Bảo Nhi trưởng thành, Lâm gia buộc Diệp Thu phải kết hôn với cô ta, thì những người khác phải tính ra sao?
← Ch. 595 | Ch. 597 → |