Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 606

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 606: Cuộc chiến mong chờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Có phải là tôi xuất hiện nhanh quá không? Theo như kế hoạch của mấy người thì tôi lúc này vẫn đang truy tìm tông tích của anh trên mặt biển mới đúng chứ nhỉ?" Diệp Thu nhìn vào ánh mắt của bọn họ cười nói.

"Không sai! Cậu đúng là thông minh hơn chúng tôi tưởng tượng một chút" Thiên Diệp Huân gật gật đầu nói.

Thiên Diệp Huân vốn lúc đầu đã dự cảm được bọn Y Đằng Huân có ý đồ xấu với Trung Quốc, vì vậy mà đã cho Quỷ Ảnh đi sắp xếp xong hết mọi thứ.

Thuê du thuyền, xe cộ, tìm người thay thế, tất cả những thứ này đều được thực hiện một cách rất âm thầm lặng lẽ.

Mặc Dù Y Đằng Huân cho dù có phái người theo dõi, cũng làm sao theo kịp được tốc độ của Quỷ Ảnh?

Hơn nữa, trong tình hình Nhật Lợi vẫn còn chưa tới thì Y Đằng Huân vẫn chưa dám trở mặt với Thiên Diệp Huân.

Lợi dụng điểm này, Thiên Diệp Huân đã bố trí xong hết mọi việc.

Chỉ có một việc nằm ngoài kế hoạch là bọn chúng vừa mới tạo ra hỗn loạn để bỏ chốn thì cũng vừa đúng lúc Diệp Thu đem theo đại đội đến để áp chế bọn chúng.

Thiên Diệp Huân vốn mới đầu chỉ muốn trốn chạy Y Đằng Huân, nhưng lại chẳng may dứt khỏi được sự truy đuổi của Diệp Thu

Chờ cho bọn chúng đưa mắt nhìn ra xung quanh thì mới phát hiện ra Diệp Thu đã chạy tới Thâm Quyến và đang lần dò tông tích của chúng.

Còn Y Đằng Huân thì lại chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình, không những không làm cho Thiên Hiệp gia trở thành kẻ thù của Trung Quốc mà bản thân lại bị quân đội Trung Quốc khống chế nữa.

Diệp Thu thì cũng cảm nhận được Thiên Diệp Huân bỗng nhiên mất tích một cách thầm lặng thì hắn biết được rằng Thiên Diệp Huân vẫn còn sống, và đường mà hắn đi căn bản là không phải đường biển.

Hắn đã trúng kế rồi!

Kế hoạch này không thể nói là sáng suốt cao minh, nhưng bởi vì có quá nhiều nhân tố tác động, cùng với thân phận của Y Đằng Huân đột nhiên bị bại lộ, nên Diệp Thu không có thời gian để suy nghĩ, do vậy mà kế hoạch trở nên hoàn mỹ hết chỗ nói, không có kẽ hở nào.

Thiếu chút nữa là để cho bọn chúng chạy thoát rồi, nhưng Diệp Thu đã để tiểu đội Lôi Đình cắm hết ở bốn con đường từ Thâm Quyến đi ra Hồng Kông, sau đó lại có thêm được sự trợ giúp của mạng tình báo của gia đình Tây Môn nên Diệp Thu cuối cùng cũng đã nắm được tin tức của Thiên Diệp Huân.

Hơn nữa bọn chúng lại ngồi vào chiếc xe hạng sang dễ bị phát hiện nữa.

"Tôi rất thông minh, nhưng tiếc là anh không phát hiện ra mà thôi!"

Diệp Thu quay sang Long Nữ cười nói: "Hai với hai, em chọn ai?"

"Ai cũng được!" Long Nữ nói xong liền đưa mắt liếc nhìn một lượt hết Thiên Diệp Huân rồi lại tới Quỷ Ảnh, cứ như là đang chọn hàng vậy.

Đối với hành vi bất lịch sự của Long Nữ thì Thiên Diệp Huân cũng không để ý lắm, hắn vẫn giữ được phong độ vốn có của mình nói: "Khi nãy Long Nữ nói muốn giết tôi, tôi không hiểu lắm, lẽ nào chúng ta có thù sâu đậm như vậy?"

Diệp Thu cười lạnh nói: "Lẽ nào Thiên Giới không có liên quan một chút gì đến các anh sao?"

"Tôi chưa từng phủ nhận tôi có quan hệ với Thiên Giới, tôi sẵn sàng thừa nhận chuyện này! Đại hội Thiên Giới đúng là do tôi một tay điều khiển, vậy nhưng đây lại là lý do mà anh muốn giết tôi sao? Lẽ nào anh không phải cũng là người được hưởng lợi từ đại hội Thiên Giới hay sao? Tôi cứ tưởng rằng anh phải biết ơn tôi mới đúng chứ?" Thiên Diệp Huân cười nói.

"Cảm ơn!"

Tuy Diệp Thu biết Thiên Hiệp Huân đang thổi phồng sự việc lên, nhưng ngẫm lại thì hắn ta nói cũng không sai.

Nếu như không có Thiên Diệp Huân thì mình làm sao mà trở thành anh hùng của Thiên Giới cơ chứ.

Nếu như không có sự hỗ trợ của Thiên Giới, thì mấy thằng cha ở trong nước kia chắc chắn sẽ nhân cơ hội hợp tác với Nber đứng sau lưng của Ngân Nhãn.

Nghĩ đi nghĩ lại thì mình đúng là người hưởng lợi nhiều nhất sau sự kiện của Thiên Giới.

"Sao hả? Lẽ nào tôi nói không đúng sao?" Trông Diệp Thu có vẻ suy ngẫm chần chừ, thì Thiên Diệp Huân liền lên tiếng hỏi.

"Từ một phương diện nào đó thì đúng là như vậy, nhưng thắng làm vua, thua làm giặc cái đạo lý này lẽ nào anh không hiểu hay sao? Nếu như hôm nay tôi để cho anh chạy thoát thì tất cả các lợi ích mà tôi đang được hưởng cũng sẽ mất hết, thậm chí tôi còn trở thành kẻ thù của Thiên Giới nữa!" Diệp Thu cười nói.

Nếu như cái tin Diệp Thu vô duyên vô cớ tha cho Thiên Diệp Huân được loan ra ngoài, thì hắn lập tức sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của Thiên Giới ngay.

Hơn nữa nhiệm vụ hàng đầu của quốc gia là phải tóm bằng được tên này, hắn không thể nào làm trái mệnh lệnh được.

"Vậy thì chúng ta làm một cuộc trao đổi được không?" Thiên Diệp Huân nói.

"Anh muốn gì?"

"Chẳng lẽ anh không muốn người đứng sau đại hội Thiên Giới là ai sao?" Thiên Diệp Huân cười cười nói.

Diệp Thu nghe vậy khẽ rúng động trong lòng hỏi lại: "Đổi lại anh muốn gì?"

"Anh thả cho tôi đi".

"Sao? Anh không tin vào bản thân mình ư? Anh sao có thể chắc chắn được là tôi sẽ tha cho anh?"

"Tôi chỉ không muốn một cuộc đấu đá vô bổ mà thôi! Tôi đã bị người khác lợi dụng một lần, tôi không muốn bị lợi dụng cả đời mình, nếu như hôm nay màđộng thủ với nhau, thì cho dù là sống hay chết hai bên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhau!"

"Anh nên nói cho tôi biết ai đã lợi dụng anh, điều này chỉ có lợi chứ không hề có hại cho anh!" Diệp Thu nói.

"Tức là anh đã từ chối trao đổi với tôi?".

"Đúng vậy! Tôi không thể để anh đi được!" Diệp Thu nói, bất luận thế nào hắn cũng không được để cho Thiên Diệp Huân thoát được.

Vì khi hắn rơi xuống biển cầu cứu trong vô vọng đã thề như vậy rồi.

"Thật là tiếc quá!" Thiên Diệp Huân thở dài nói: "Anh là người thông minh, nhưng lại quá cứng trong việc hành xử!"

"Tôi lại thấy đó là ưu điểm của tôi!" Diệp Thu nhún nhún vai nói.

"Tam Tỉnh Viêm, chắc anh không lạ gì người này chứ?"

Tam Tỉnh Viêm chính là gã sở khanh của gia tộc Tam Tỉnh?

Có rất ít người Trung Quốc biết rằng, Toyota, Toshiba, Sony, Sharp đều là thành viên của tập đoàn Tam Tỉnh, đằng sau sự cạnh tranh, thì bọn chúng càng giống với đồng mưu hơn.

Từ các cơ sở công nghiệp, sản phẩm công nghệ chất lượng cao đến các viện sản xuất năng lượng, tập đoàn Tam Cảnh đang bầy bố một thế trận vô cùng tinh diệu trên đất Trung Quốc, tất cả các tập đoàn trong nước đã bị tập đoàn Cảnh Điền bao vây tầng tầng lớp lớp.

"Hải, lục, không" ba đơn vị quân sự hóa đều là cột xương sống của cơ chế tập đoàn Nhật Bản, Tam Tỉnh là một tập đoàn có thế lực tổng hợp các đơn vị trên to nhất nhất thế giới, không những vậy họ còn là những người đi đầu có lịch sử lâu dài. Năm 1993 tập đoàn Tam Tỉnh xếp hạng đầu trong 500 tập đoàn mạnh nhất thế giới, tiếp sau đó mười năm thì tập đoàn này chủ yếu nằm trong top mười, nhưng hai mươi năm sau thì bộ năng lượng của tập đoàn Tam Tỉnh tuyên bố là một bộ phận tách rời của tập đoàn, tự lập ra một công ty riêng làm cho vị trí của Tam Tỉnh trên bảng xếp hạng thế giới bị kéo tuột xuống thê thảm. Nhưng không vì thế mà thực lực của nó giảm đi, mà thực tế là nó đang ẩn giấu thực lực của mình không để cho người ngoài trông thấy.

Trong những năm gần đây, cùng với thực lực tổng hợp của Nhật Bản ngày càng gia tăng, cùng với lợi ích của quốc gia ngày càng tăng cao, thì tập đoàn Tam Tỉnh bỗng nhiên trở thành con cờ trong tay của chính phủ, nó đã bày rất nhiều kế hoạch nhằm vào Trung Quốc.

Có lẽ Tam Tỉnh Viêm không phải là nhân vật đáng được chú ý, nhưng gia tộc Tam Tỉnh lại là một thứ mà chính phủ không dám lơ là.

"cám ơn!" Diệp Thu cảm kích nói.

Không cần đến nhiều thời gian, chỉ cần biết hung thủ đứng đằng sau thì hắn sẽ có biện pháp thu thập dữ liệu để đối phó lại với đối phương.

Thiên Diệp Huân cười rất phong độ nói: "Mấy người mà chiến với nhau thì chắc là vô cùng hấp dẫn!"

Nói xong, thân hình của Thiên Diệp Huân nhanh như con cắt đột nhiên phóng lên không sau đó rơi xuống bên trái ngọn núi.

Con đường này một bên là biển, một bên là núi, bên trái là biển, còn bên phải là núi.

Tất cả hành động của hắn quá nhanh không có thừa một động tác nào cả. chỉ trong nháy mắt Thiên Diệp Huân đã chạy rất xa, đến cả con mắt tinh tường của Diệp Thu cũng chỉ kịp trông thấy bóng dáng của Thiên Diệp Huân mờ mờ ảo ảo ở nơi xa.

Vút!

Thân hình của Diệp Thu lập tức phóng ra nhanh như điện giật.

Soạt!

Một luồng khí lưu đột nhiên ập đến trước mặt của Diệp Thu, hắn chưa kịp phản ứng gì, thân hình của hắn đã lùi lại mấy bước tránh được một cú chộp bất ngờ.

Thân hình của Quỷ Ảnh lúc này đã chắn ngay trước mặt của hắn.

Diệp Thu thầm kinh hãi, tốc độ của hắn đã rất nhanh rồi, vậy mà Quỷ Ảnh lại còn nhanh hơn cả hắn nữa.

Đúng là một cao thủ, thực lực sâu sắc khó dò, bất kể là tốc độ hay là lực xuất chiêu, hắn ta đều khống chế vô cùng hoàn hảo.

Lực đạo của Quỷ Ảnh nặng cả ngàn cân, nhưng lại khi phát chiêu lại nhanh gọn, sắc bén như một tay kiếm cao thủ.

"Anh đuổi theo hắn ta, còn tên này để đấy!" Long Nữ vừa dứt lời xong liền ra tay luôn với Quỷ Ảnh.

Chỉ trong chớp mắt một luồng sáng bạc hình chữ thập ánh lên, thanh trường kiếm đã hiện ra trong tay của cô.

"Vạn vật, vạn pháp, tất phát từ tâm, Phạt!"

Phật hiệu vừa mới dứt thì một tia sáng đã bổ thẳng xuống đầu của Quỷ Ảnh.

Khí lực ngàn cân, cuốn phăng hết mọi thứ.

Diệp Thu không còn có thời gian để theo dõi cú chém này, bởi vì bóng dáng của Thiên Diệp Huân lúc này đã mất tích khỏi tầm nhìn của hắn.

Diệp Thu không thể chờ được nữa, hắn phóng mình chạy đuổi theo hướng của Thiên Diệp Huân.

Diệp Thu phóng người một cách điên dại, cuối cùng cách hắn tầm một cây số hắn đã thấp thoáng trông thấy bóng dáng của Thiên Diệp Huân.

Mặc dù là rất xa, nhưng Diệp Thu vẫn dự tính được tốc độ của mình, hắn chỉ cần ba phút là có thể đuổi kịp

Đang trong lúc gay cấn, Diệp Thu đột nhiên phát hiện ra một điểm khác lạ, Thiên Diệp Huân không chạy nữa mà là đứng trên một đỉnh núi nhìn hắn, cứ như hắn lựa chọn vị trí đặc biệt để chờ Diệp Thu vậy.

Khi trông thấy Diệp Thu chạy tới thì Thiên Diệp Huân nói: "Đàn ông của gia tộc Thiên Diệp không có thói quen chạy trốn, cho dù tôi là một thằng bất tài bị đuổi ra khỏi nhà nhưng cũng không chịu cái nhục khi bị người khác truy đuổi! Lâu lắm rồi không có người để thử sức, anh chắc cũng là một cao thủ, hay lắm!"

"Lẽ nào hắn cố tình đứng lại để thử sức với mình sao?" Diệp Thu thầm nghĩ.

"Hắn ta là một cao thủ, nhưng mình cũng không vừa!" Diệp Thu thầm so sánh thực lực của hai bên.

*****

Thanh kiếm đột ngột xuất hiện trong tay của Long Nữ như một vệt hàn quang bổ xuống đầu của Quỷ Ảnh.

Nếu như bổ trúng thân hình của Quỷ Ảnh, e rằng toàn thân của Quỷ Anh sẽ vỡ nát bét, vì ánh hàn quang này nó lớn hơn gấp mấy lần cơ thể của Quỷ Ảnh.

Quỷ Ảnh kể ra cũng là người có thực lực hơn người, hắn không tránh không né, thân hình vốn còng còng như bà già của hắn bỗng nhiên cương hẳn lên thẳng đứng cao vút như những ngọn phi lao vậy.

Đạo hàn quang xé gió bổ xuống, Quỷ Ảnh giơ cao hai tay lên đỡ, đôi tay của hắn gầy guộc khô đét như mấy thanh củi khô vậy. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, chỉ nghe chát lên một tiếng khô khốc, đạo hàn quang bị chặn đứng lại không nhúc nhích được nữa.

"Tay không mà đỡ được Mật Tông Uy Long Trảm thì thực lực của Quỷ Ảnh đúng là đáng gờm, e rằng chị Long Nữ hôm nay muốn thắng cũng không phải là dễ dàng!" Christino đứng cạnh đó thầm nói.

"Nếu như chị Long Nữ không phải là đối thủ của Quỷ Ảnh thì mình có nên xuất thủ không nhỉ?" Trong tình hình như thế này thì Chistino bắt buộc phải suy nghĩ ra đấu pháp. Nếu như động thủ thì e rằng gia tộc Atlantis chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của gia tộc Thiên Diệp.

"Bất luận thế nào cũng không được để cho chị Long Nữ bị thương!" Christino quả quyết.

Trông thấy Quỷ Ảnh tay không đỡ được chiêu kiếm của mình mà không hề mảy may xây sát, Long Nữ kinh ngạc vô cùng.

Cô liền một tay đặt ngang ngực, miệng không ngừng đọc khẩu quyết: "Án ma ni bát minh hồng, Trảm!"

Lục Tự Đại Minh Chú là khẩu quyết của Bồ Tát đại từ đại bi, là tượng trưng cho Bồ Tát, cầu mong Bồ Tát ban cho sức mạnh.

Quả nhiên, sau khi tiếp nhận được sức mạnh của Đại Minh Chú, đạo hàn quang càng lúc càng hạ xuống chầm chậm đè lên trên đầu của Quỷ Ảnh.

Gương mặt cằn cỗi khô héo của Quỷ Ảnh đổ mồ hôi ròng ròng, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sức ép khủng khiếp của đối thủ.

Đôi tay của hắn bắt đầu run lên, cảm giác sức nặng của đạo hàn quang càng lúc càng nặng. Hai tay của Quỷ Ảnh càng lúc càng đuối, đường xa lộ dưới chân hắn lúc này cũng đã bị nứt toác ra làm hai.

Nếu như không thể nào đẩy đạo hàn quang này sang chỗ khác thì Quỷ Ảnh chắc chắn sẽ bị nó vùi xuống sâu trong lòng đất.

Hắn nhắm chặt mắt, bặm môi lại không nghe thấy hắn lẩm nhẩm điều gì, nhưng lại nghe được tiếng của hắn phát ra.

Nếu như là người tinh mắt thì có thể phát hiện ra cơ bụng của hắn đang ngừng rung lên bần bật.

Đây là tuyệt kỹ của gia tộc Thiên Diệp......Phúc Ngữ Thuật (nói bằng bụng), những chiêu thức dùng để tấn công của gia tộc Thiên Diệp đều dựa trên tuyệt kỹ này mà phát triển.

Gương mặt của Quỷ Ảnh lúc này phù to lên như quả bóng bay, nó cứ thể phồng to lên có cảm giác như gương mặt của hắn sắp bị vỡ bung ra đến nơi vậy,

Quỷ Ảnh gầm lên một tiếng, một khí màu xanh phun ra từ miệng hắn.

Đạo hàn quang trông có vẻ chắc chắn như kim gương kia bỗng nhiên bị hắn thổi thủng một lỗ, sức nặng ép xuống đột nhiên dừng hẳn lại.

Quỷ Ảnh lợi dụng cái lỗ hở kia nhanh chân chui người qua đó thoát ra ngoài.

Ầm!

Đạo hàn quang kia đập mạnh xuống nền đường cao tốc vẽ nó ra làm đôi,

Cách đó không xa có ánh đèn của một chiếc xe hắt tới, khi nghe thấy tiếng nổ kinh người này thì chiếc xe đột ngột phanh gấp lại rồi quay một vòng bỏ chạy mất tăm mất tích khỏi hiện trường.

Quỷ Ảnh phủi phủi bụi đất đang bám trên người đưa mắt nhìn lên Long Nữ khen ngợi nói: "Giỏi lắm! Ngoại trừ thiếu gia và Ash của gia tộc Atlantis thì cô đúng là người trẻ tuổi tài cao nhất mà tôi từng biết!"

"Đáng tiếc là không giết nổi ông!" Long Nữ lạnh lùng nói.

Ash là thiên tài bậc nhất của gia tộc Atlantis thậm chí đến cả Christino cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng nếu như đem Ash ra so sánh với Thiên Diệp Huân thì Long Nữ có phần chột dạ và lo lắng.

Còn thực lực của Diệp Thu cũng chỉ mới là Thứ Vương Cấp, đến mình còn không thắng nổi nữa thì làm sao là đối thủ của Thiên Diệp Huân được?

Lẽ nào Quỷ Ảnh đang muốn đánh lạc hướng mình?

"Christino!" Long Nữ nhìn chằm chằm vào Quỷ Ảnh rồi bỗng nhiên lên tiếng gọi.

"Có chuyện gì vậy hả chị?" Christino đáp.

"Cậu đi giúp Diệp Thu được không?" Long Nữ nói.

"Em muốn ở đây chông trừng cho chị!" Christino đáp, hắn rất lo lắng cho Long Nữ.

Đều là cao thủ hàng Vương Cấp, nhưng Quỷ Ảnh lại thành danh trước cả Long Nữ, khi cuộc chiến chưa kết thúc thì chưa thể nào biết được ai sẽ thắng ai.

"Tôi không sao cả đâu!" Long Nữ khẩn thiết nói: "Chris cậu đi xem xem tình hình của Diệp Thu hộ tôi được không? Nếu không thì tôi sẽ phân tâm không tập trung được mất!"

Christino nhìn Long Nữ một hồi rồi nói với giọng đầy suy ngẫm: "Được rồi, em đi! Chị cẩn thận đấy!"

Thấy bóng hình của Christino vụt đi ra xa rồi Long Nữ mới bình tĩnh hơn đôi chút.

"Bây giờ thì tới lượt tôi xuất chiêu rồi chứ?" Quỷ Ảnh nói.

Long Nữ không nói nhiều, đưa tay phải lên hóa chưởng thành lực đánh thẳng vào Quỷ Ảnh, một trận đại chiến thực sự sắp được nổ ra.

"Hình như hắn dừng chân lại để so sánh thân thủ của mình với hắn thì phải!" Diệp Thu thầm nghĩ.

Thực ra đây là lần đầu Diệp Thu và Thiên Diệp Huân hai người bọn họ đọ sức với nhau, nên cả hai bên đều chưa rõ thực lực của nhau. Nhưng bất kể thế nào thì Diệp Thu vẫn phải tự tin vào thực lực của mình trước.

"Tôi nghĩ là anh đã chuẩn bị xong rồi đấy! Chúng ta bắt đầu nhé!" Diệp Thiên Huân vừa dứt lời tay phải đã chộp thẳng tới cổ họng của Diệp Thu.

Khi tĩnh thì vững như bàn thạch, còn khi động thủ thì nhan như báo săn.

Đây chính là cảnh giới võ học của Thiên Diệp Huân, hắn không hề ưa thích những động tác hoa mỹ rườm rà, cũng không màng đến những loại vũ khí cổ quái, hắn chỉ thích những chiêu thức đơn giản, trực diện nhưng lại có sát thương vô cùng lớn. Tốc độ xuất chiêu của hắn rất nhanh, cứ như khi hắn xuất chiêu thì thời gian bỗng nhiên cô đọng hết lại vậy. .

Diệp Thu hối hả lui lại, tốc độ của hắn đã lên đến mức cực hạn.

Nhưng gọng kìm của Thiên Diệp Huân cứ như bóng ma ám ảnh không dời khỏi cái cổ họng của Diệp Thu.

Diệp Thu biết rất rõ ràng nếu cổ họng của hắn mà bị chộp vào thì chẳng khác gì quả trứng gà bị bóp đến tan nát một cách dễ dàng.

Không thể lui thêm nữa.

Đằng sau là vực thẳm, những cơn gió thổi phần phật đập vào lưng hắn hối thúc.

Toàn thân Diệp Thu lạnh toát.

"Lẽ nào thực lực giữa mình và hắn lại cách nhau xa đến như vậy?" Diệp Thu cố né sang một bên.

Rắc!

Một tiếng kêu vang lên khô khốc, cổ của Diệp Thu nghẹo sang một bên.

Nhưng, đó không phải là do hắn bị Thiên Diệp Huân chộp vào cổ họng, mà do hắn dùng lực né tránh nên cổ của hắn vặn quá mức kêu lên rắc như vậy.

Diệp Thiên Huân không ngờ Diệp Thu lại tránh được cú chộp sấm sét này, bất giác thấy hạ bàn của mình có luồng khí phất tới, hắn nhận ra được chân của Diệp Thu đang quét mạnh về phía hắn.

"Tuyệt Hộ Liêu Âm Cước?" Diệp Thu thầm nghĩ, hắn đã từng đọc được chiêu thức này trong mấy quyển sách cổ.

Xoạt!

Thiên Diệp Huân búng người nhảy tránh sang một bên.

Diệp Thu không thừa thế xông lên xuất kích nữa, vì hắn biết rằng đối đầu với cao thủ mà mạo muội xuất chiêu sẽ để lộ điểm yếu cho đối thủ lợi dụng.

Chiêu thức tuy đơn giản nhưng lại ẩn chứa sát thương vô cùng lớn.

Diệp Thu đã từng gặp rất nhiều cao thủ, trong cả đời hắn đã đánh nhiều trận lơn nhỏ, nhưng hắn phải công nhận rằng Thiên Diệp Huân là đối thủ nguy hiểm nhất mà hắn từng gặp.

Đúng vậy, có những người tài giỏi hơn Diệp Thu, nhưng lại không nguy hiểm bằng Thiên Diệp Huân. Vì người này quá đỗi thông minh, khả năng phán đoán chiến đấu lại vào hạng thượng thừa.

Trong lúc Diệp Thu đang đứng dò xét Thiên Diệp Huân, thì hắn cũng đứng lại dò xét Diệp Thu.

Thiên Diệp Huân bỗng nhiên bật cười nói: "Giỏi lắm! Không tồi chút nào!"

Diệp Thu cũng mỉm cười nói: "Tôi chẳng qua là thằng nhà quê chân đất mắt toét là sao dám so bì với đại thiếu gia công tử như anh? Anh có cuộc sống thế nào, tôi có cuộc sống ra sao chúng ta đều hiểu cả! Trong lúc anh ăn nhân sâm bồi bổ, thì tôi gặm củ cải cầm hơi!"

"Ha ha! Muốn nói chuyện thì chúng ta có thể tìm một nơi tao nhã để trò chuyện! Còn không thì chúng ta tiếp tục?" Thiên Diệp Huân nói.

"Tiếp tục thôi!" Diệp Thu cười đáp.

Nụ cười của hai bên bỗng nhiên lắng đọng hết cả lại, không khí trở nên ngột ngạt khó chịu vô cùng.

Nếu như để ý nghe ngóng thậm chí còn nghe thấy cả tiếng khí lưu toát ra kêu lên rin rít.

Tay phải của Diệp Thu rờ lên chiếc nhẫn vàng trên tay bên trái.

Xoạt!

Chiếc nhân bỗng nhiên xoay với tốc độ chóng mặt, một đạo ngân quang hắt ra.

Thiên Diệp Huân cảm giác không gian có gì đó khác lạ cứ như có một nguồn năng lượng to lớn đang ép lên người hắn.

Hắn lúc này mới để ý đến chiếc nhẫn, thầm kinh hãi kêu lên: "Nhẫn Âm Linh?"

Diệp Thu không thèm trả lời câu hỏi của hắn, mà nhân cơ hội Thiên Diệp Huân mất tập trung hắn dùng điện não tiếp cận nhanh như điện xẹt.

Tấn công bằng điện não là do chiếc nhẫn Thực Hồn tiến hóa lên một kỹ năng mới.

Tuy là nó không ổn định, nhưng Diệp thu biết rằng sự thắng thua của ngày hôm nay đều phụ thuộc cả vào chiếc nhẫn này.

Một tiếng ầm ầm vang lên, mồ hôi trên đầu của Diệp Thu túa ra như suối, lông mày hắn cau hết cả lại, gương mặt bỗng trở nên đau khổ tột cùng.

Hai hàng lông mày của Thiên Diệp Huân chỉ hơi cau lại, sau đó hắn lại trở lại như thường, như không bị Diệp Thu ảnh hưởng gì cả.

"Tấn công bằng điện não? Không tồi chút nào, đúng là nhẫn Âm Linh! Muốn có được thành công, thì phải là người phi phàm, thần khí đã có chủ, anh cũng là người có duyên đó!" Diệp Thiên Huân lắc lắc đầu nói: "Nhưng, nếu chỉ có chút thực lực như vậy thì e rằng không giữ được tôi đâu!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)