Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 615

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 615: Rút củi dưới đáy nồi, một côn đánh chết!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Nhiễm Tinh Thần nhìn Diệp Thu, nói: "Còn phải hoài nghi mấy mối quan hệ này của anh sao? Chẳng lẽ anh tưởng mọi người Nhiễm Gia sẽ bịt tai bịt mắt không nghe thấy chuyện giữa anh và Đông Nhi? Cho dù ông nội nguyện ý che tai che mắt lại, nhưng chung quy mấy người còn lại cũng phải làm vậy mới được, dù sao vẫn có một số người chạy tới hỏi chuyện giữa anh và em gái tôi."

Diệp Thu xấu hổ cười, với bối cảnh của Nhiễm Gia như vậy, xác thực rất khó dấu diếm được bọn họ. Cho dù lão nhân không có phái người tới hỏi chuyện của mình, chỉ sợ những người khác biết đã tới báo cáo với Nhiễm Gia lão gia tử rồi.

Bản thân mình nghĩ quá ngây thơ rồi, quả thực giống như kẻ bịt tay trộm chuông vậy.

Cũng khó trách vừa rồi thái độ của lão gia tử lại lãnh đạm với mình như vậy, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả lần đầu mình tới đây.

Đây là tư tưởng truyền thống, nếu lão biết cháu gái bảo bối của mình không ngờ lại vui vẻ ở cùng với mấy người đàn bà khác của mình liệu có cầm súng xử mình hay không?

Nghĩ đến đây, toàn thân Diệp Thu toát mồ hôi lạnh, có cảm xúc như muốn bỏ chạy thật nhanh.

Nếu lão nhân kia đột nhiên nghĩ quẩn xách súng tới thì phải làm sao? Hay mau mau rời đi thôi.

"Nguyên lai là như vậy, chung quy cũng nên cho đám người trưởng bối chút công đạo mới đúng, tôi luôn vẫn muốn tới bái phỏng lão gia tử Nhiễm Gia, nhưng kế hoạch luôn luôn thay đổi, bên người có quá nhiều chuyện, Đông Nhi cũng không ở Yên kinh, nhật trình bị hoãn lại rồi. Xin hãy trở lại nói với lão gia tử, đợi khi Đông Nhi trở về, tôi sẽ cùng nàng tới đăng môn bái phỏng."

Diệp Thu lại liếc trộm nhìn ra tiểu viện, thấy mấy tên cảnh vệ vác súng trên vai đứng thẳng tắp, trái tim lại đập loạn.

Ở chỗ này, hắn ngay cả dũng khí hoàn thủ cũng không có.

"Không cần tiễn, tôi còn có việc phải đi trước." Diệp Thu nhìn Nhiễm Tinh Thần nói.

"Gấy gì chứ? Trước tiên nên dùng cơm rỗi hãy đi, tới giờ cơm trưa rồi?" Nhiễm Tinh Thần cười hì hì nói.

"Không được, không được, tôi còn có việc." Diệp Thu liên tục xua tay.

"Tại sao? Không phải là anh sợ tôi đó chứ? Yên tâm tôi biết anh đang lo điều gì, chúng ta không dùng bữa trong nhà, tôi mời anh ra ngoài ăn, tôi còn có một số việc muốn nói với anh." Nhiễm Tinh Thần tức giận nói.

Đàn bà am hiểu nhất là biểu diễn, nhưng Tinh Thần làm bộ tức giận như vậy khiến cho Diệp Thu không đoán được nàng đang tức thật hay là giả, trước kia cũng được nàng trợ giúp nhiều lần, cùng nàng đi ăn cơm cũng là một việc nên làm.

"Đi, tôi sẽ mời." Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Lúc này mới có chút phong độ đàn ông." Nhiễm Tinh Thần gật đầu nói: "Đợi tôi trở về thay quần áo."

"Thật ra trông cô như vậy lại rất được." Diệp Thu ngăn nàng, hắn biết thời gian mà đàn bà thay quần áo ít nhất cũng là một giờ, nhiều thì tới hai ba giờ.

Nhiễm Tinh Thần trợn trắng mắt nói: "Tôi trở về mặc thêm áo khoác, trời lạnh như vậy chẳng nhẽ anh muốn tôi bị đông chết hay sao?"

Diệp Thu xấu hổ cười, hắn cũng biết nhiệt độ bên ngoài đang lạnh, Nhiễm Tinh Thần chỉ mặc một chiếc áo trắng trên mình, mà trong phòng còn có hệ thống sưởi cho nên không thấy lạnh, nếu cứ như vậy mà ra ngoài thật đúng là làm khó nàng.

Quả nhiên Nhiễm Tinh Thần chỉ đi một lát rồi trở lại...

Nàng mặc thêm một chiếc áo gió màu vàng nhạt, đôi chân mang một đôi giày đen cao gót, chẳng qua chỉ thay đổi hai thứ này, nhưng khí chất lại đặc biệt thay đổi.

Mới vừa rồi còn gợi cảm bây giờ lại giống như người đàn bà thành thục. Đàn bà thật đúng là trời sinh nghệ thuật gia, tùy tiện phối hợp một chút trang sức nho nhỏ cũng có thể thay đổi cả hình thái.

Đại tửu điếm quốc tế Wells là một khu nhà hàng tây.

Khách sạn này có tiếng với món bò bít tết. Hơn nữa rượu đỏ cũng nhập từ Italy, tư vị thuần hậu, vị rất tốt, phi thường được đám doanh nhân Yên kinh hoan nghênh, Diệp Thu không phải là người thích cơm tây, nhưng đi tới nơi này cũng không thể dùng một phần bánh sủi cảo hoặc là cặp lồng cơm, như vậy sẽ khiến tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường mà nhìn, muốn khoe khoang nhưng ngược lại biến thành ngốc tử a.

Người không quen ăn bò bít tết cũng không cảm thấy khó ăn, có thể là do Liễu Duyên quá đói, Nhiễm Tinh Thần lại không gây ra chút tiếng động cắt lấy miếng thịt rất nhỏ, tư thái vô cùng ưu nhã.

"Cô nói có chuyện muốn nói cùng tôi?" Diệp Thu uống xong một chén rượu đỏ rồi lên tiếng.

Nhiễm Tinh Thần bỏ dao xuống, dùng chiếc khăn trắng tinh lau miệng, nói: "Lần này có nhất thiết quyết liệt với Yến gia hay không?"

"Có khác biệt gì so với lúc trước đâu?" Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Chỉ có điều lúc trước đã bị bọn họ áp bách, lúc này tôi chủ động phản kích, chuyện cô muốn nói chính là đây?"

Nhiễm Tinh Thần lắc đầu nói: "Cũng không phải. Tuy tôi rất hứng thú với chuyện này, thế nhưng chưa đến lúc tất yếu tôi sẽ không nhúng tay vào. Anh có thể tìm được chứng cớ tuyệt mật như vậy có lẽ đã có sách lược vẹn toàn. Ông nội vô cùng công chính, mặc dù không có ấn tượng tốt về anh nhưng người vẫn sẽ làm việc công bằng, vì cha anh mà lật lại bản án."

"Thế là vì chuyện gì?" Diệp Thu ngược lại có chút mê hoặc.

Con mắt xinh đẹp của Nhiễm Tinh Thần lấp lánh đánh giá Diệp Thu: "Lần đầu tiên gặp mặt cũng đã cảm thấy anh là một tiểu nam hài thú vị. Nhưng thật không ngờ khi anh bước vào Yên kinh lại gây nên sóng gió lớn như vậy."

Vẻ mặt của Diệp Thu rất nghiêm trang nói: "Nói cũng không thể nói lung tung, tôi cũng chẳng gây ra sóng gió gì. Nói như vậy nếu như để mấy lão già kia nghe được, vậy còn không kéo tôi ra xử bắn mới lạ? Tôi chỉ làm chuyện mà mình phải làm thôi."

"Được, vậy coi như tôi nói sai rồi." Nhiễm Tinh Thần nâng chén rượu thủy tinh lên trước mặt nhấp miệng, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo hơi hồng nhuận: "Xí nghiệp Diệp Thức phát triển rất nhanh, đây cũng có công của anh đấy!"

"Tôi chỉ là người dẫn mối mà thôi, chịu ơn của người cho dù phải chết cũng báo đáp. Tôi cũng thiếu nợ Diệp gia quá nhiều, chung quy phải nghĩ biện pháp hoàn trả mới được." Diệp Thu cảm thán nói.

Nhiễm Tinh Thần nhếch miệng nói: "Chỉ sợ không phải như vậy? Hiện tại xí nghiệp Diệp Thức vẫn còn có liên quan cùng Diệp gia? Đều là tài sản tư nhân của Diệp Thu anh? Người của Diệp gia có thể điều động tiền trong xí nghiệp Diệp Thức?"

Diệp Thu không ngờ người đàn bà này lại có kiến giải sâu như vậy, hắn cười khổ nói: "Cô luôn nhìn chằm chằm vào túi tiền của người khác làm gì? Cô còn thiếu tiền sao? Lúc trước tên Tiểu Minh Hiển kia chọc tới Đông Nhi, chỉ vài câu nói mà công ty nhà hắn đã bị thu mua, đây mới thực sự là tiền tài hùng mạnh."

"Nếu tôi có tiền tài hùng mạnh vậy sẽ tới thu mua hết Diệp Thức của anh." Nhiễm Tinh Thần cười cười nói: "Tôi biết, anh ở Hồng Kông có biện pháp. Làm rể Lâm gia, nhà người ta chẳng phải sẽ cho anh vài phần mặt mũi sao?"

Chứng kiến đối phương nhắc tới đề tài này, Diệp Thu cũng không biết trả lời thế nào cho tốt. Cho nên đành phải ngồi im.

Nhiễm Tinh Thần thấy Diệp Thu không nói lời nào, đành khẽ thờ dài, buông chén rượu trong tay xuống, ánh mắt nhìn Diệp Thu, nói: "Chuyện đã như vậy tôi cũng khó có thể nói gì, tôi có thể nhìn ra anh là thật tâm với Đông Nhi, mà nói cũng thích anh, hai người đều yêu nhau như vậy tôi cũng yêu lòng, tuy phương thức ở chung làm cho người ta cảm thấy có phần quái dị."

"Tôi thì không sao, chẳng qua anh phải nghĩ biện pháp nói chuyện với lão nhân gia mới được, chẳng lẽ anh cho rằng Lâm lão gia tử không biết chuyện của anh? Lâm Thương Giải cũng không biết? Bọn họ đều đang đợi, chờ anh chủ động giải quyết vấn đề đấy."

Diệp Thu mặc dù biết Nhiễm Tinh Thần nói thật, nhưng vẫn cảm thấy rất đau đầu. Có chút buồn bực nhìn người đàn bà cao quý như nữ hoàng trước mặt, nói: "Cô là muốn nói với tôi những lời này sao?"

"Anh cảm thấy phiền? Đào hoa vẫn là kiếp đào hoa. Nhưng mà tôi cũng thật sự hâm mộ vận khí của anh, với loại con gái như Đông Nhi thích anh còn có nguyên nhân, nhưng ngay cả người như Trầm Mặc Nùng tại sao cũng thích anh?"

Diệp Thu trợn trắng mắt, cũng lười giải thích với người phụ nữ này. Hắn vội vàng ăn uống.

"Được rồi. Không đề cập tới vấn đề đau đầu này nữa." Nhiễm Tinh Thần vừa cười vừa nói: "Nghe nói lần này Trầm Mặc Nùng tới Hồng Kông thu hoạch được không ít. Anh có thể làm trung gian giới thiệu giúp tôi một chút được không?"

"Với thân phận của Nhiễm Gia các cô, đi Hồng Kông còn sợ không có người nịnh bợ sao?"

Nhiễm Tinh Thần lắc đầu nói: "Có anh là rể của Lâm gia làm trung gian giới thiệu mới đủ phân lượng."

Diệp Thu nói: "Tôi có thể giới thiệu Tây Môn Hướng Đông cùng Tư Không Đồ với cô, thế nhưng có một số việc cô nên hiểu, phải bảo trì thế cân bằng."

"Yên tâm, loại trò chơi ngây thơ này tôi đã học xong từ bé rồi." Nhiễm Tinh Thần thấy Diệp Thu đã đáp ứng, liền vui vẻ nói.

Sau đó nàng nâng chén lên, nói: "Tôi mời anh một ly, đột nhiên tôi cảm thấy em gái tôi làm tiểu tình nhân của anh cũng không phải là một chuyện thiệt thòi gì."

Đang uống rượu, Diệp Thu thiếu chút nữa bị sặc, hắn nhìn Nhiễm Tinh Thần, rồi nói: "Không nên nói lời khó nghe như vậy. Chúng tôi thật tâm yêu nhau, cô có hiểu thế nào là tình yêu không?"

"Anh hiểu?"

"Đương nhiên, trên thân mỗi một người đều có một loại mùi vị, ở rất xa cũng có thể ngửi được. Nếu như là yêu thích loại mùiv ị này thì sẽ yêu mến đối phương, nó không phân biệt tuổi tác, biên giới, giới tính." Diệp Thu nói.

Nhiễm Tinh Thần chớp chớp hàng lông mi đẹp, nói: "Có loại thuyết pháp này sao?"

"Đúng." Diệp Thu gật đầu.

"Tại sao tôi cũng có thể ngửi được mùi trên người anh?"

"Mùi gì?"

"Mùi mồ hôi bẩn."

*****

Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người đi uống cà phê nói chuyện phiếm. Tới khoảng ba giờ chiều, Diệp Thu liền nhận được một cuộc điện thoại.

"Diệp Thu tiên sinh à? Tôi là cục trưởng Trần Phương phụ trách chuyện quân tình, nếu như thuận lợi, 4h30 xin hãy tới cục quân sự. Chúng tôi chó chút tình huống muốn hỏi anh."

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thu nói với Nhiễm Tinh Thần: "Cục quân sự gọi điện tới, nói là bọn họ có việc muốn hỏi?"

"Năm đó cha anh là đội trưởng đội số năm, mà cục quân sự vốn là bộ phận phụ trách tất cả bí mật của quân đội, nếu như chuyện này bị tiết lộ ra, bọn họ là người thích hợp nhất để đòi lại công đạo cho cha anh." Nhiễm Tinh Thần giải thích.

Thân phận của nàng có chút đặc thù, bản thân có quân hàm, nàng có thể chủ trì khi có đại án đặc biệt, khi không có chuyện gì lại có thể kinh doanh phục vụ quốc gia.

"Biết đường đi tới cục quân sự không? Tôi chưa bao giờ tới đó." Diệp Thu nhún nhún vai nói.

"Thấy anh nguyện ý giới thiệu đám phú thương ở Hồng Kông cho tôi, tôi cũng đành làm người tốt đến cùng, đích thân đưa anh tới đó, phỏng chừng anh cũng không quen đường ở Yên kinh, tôi tính chỉ đường giúp anh nhưng sợ anh cũng không tìm thấy."

"Đúng là như vậy đấy, vậy cảm ơn cô." Diệp Thu nói.

Xác thực nếu như không có Nhiễm Tinh Thần dẫn đường, chỉ sợ Diệp Thu đi hết một vòng cũng không thể tìm thấy vị trí của cục quân sự.

Nơi này là địa phương rất bí mật, hơn nữa trên những cánh cửa có treo vài tấm biển, nếu như không cẩn thận phân biệt mà nói, người ta rất dễ nhầm lẫn.

"Anh vào đi, tôi đứng ở cửa chờ là được rồi." Nhiễm Tinh Thần chỉ chỉ lên căn lầu, nói: "Bên trong sẽ có người tiếp anh."

"Cô không vào sao?" Diệp Thu hỏi.

"Không cần, tôi vào sẽ không thích hợp."

Diệp Thu gật gật đầu, sau đó ném chìa khóa xe cho Nhiễm Tinh Thần, cuối cùng hắn đi tới cánh cửa của cục quân sự, mấy người thủ vệ kiểm tra qua giấy chứng nhận của Diệp Thu sau đó gọi điện thoại vào báo, cuối cùng cũng để hắn tiến vào.

Một người mặc tây trang đeo kính râm bước nhanh ra đón, hắn nhìn Diệp Thu nói: "Cậu chính là Diệp đội trưởng? Cửu ngưỡng đại danh, tôi là người của Trần cục trưởng, tên Lương Quang. Mời. Đám người Trần cục trưởng đều đang ở trong phòng họp chờ cậu đó."

"Được, cảm ơn." Diệp Thu cười gật đầu, hai người lần đầu tiếp xúc chưa quen thuộc cho nên cũng không nói gì thêm, thân phận của bọn họ đều rất mẫn cảm, hỏi nhiều ngược lại sẽ không tốt.

Hai người tới một căn tiểu lâu nhỏ màu trắng, đã thấy phía trước có rất nhiều các loại xe đỗ lại. Tất cả đều là xe mang giấy phép đặc thù.

Lúc này Diệp Thu mới biết, nguyên lai xe hơi có thể trực tiếp vào tới tận đây. Chẳng qua là phải có giấy phép đặc biệt mới được vào. Nhưng mà xe bọn họ lại không được đậu ở đây.

Lương Quang dừng lại tại cửa một căn phòng làm việc lớn, nhỏ giọng nói với Diệp Thu: "Chính là trong chỗ này, xin chờ một chút."

Cốc cốc!

Lương Quang duỗi tay gõ cửa, sau đó lên tiếng: "Cục trưởng, Diệp đội trưởng tới rồi."

"Mời anh ta vào đi." Một thanh âm rõ to vang lên.

Sau khi đẩy cửa tiến vào Lương Quang lập tức làm động tác chào theo quân ngũ, đợi khi Diệp Thu vào hắn liền tới khép cửa vào.

Đây là một căn phòng họp được bố trí xa hoa, trơn bóng sáng ngời, đều được kiến tạo từ đá cẩm thạch, bên cạnh bàn còn có mấy người, người nhỏ nhất chỉ sợ cũng hơn 40 tuổi, còn có ba lão nhân nữa.

Nhiễm lão gia tử cũng có trong đó, chẳng qua lão chỉ cúi đầu chuyên chú uống trà, cũng không có ý định liếc mắt nhìn Diệp Thu.

"Ha ha, Diệp đội trưởng, cậu khỏe chứ." Một người mập mạp ngồi bên trái tươi cười bắt tay với Diệp Thu, hắn tự giới thiệu: "Tôi là cục trưởng cục quân sự Trần Phương, vừa rồi chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại."

"Tôi vẫn còn nhớ giọng nói của Trần cục trưởng." Diệp Thu khiêm nhường nói. Tuy hiện tại hắn có Lâm gia ở phía sau làm chỗ dựa, thế nhưng ở trước mặt một số quan viên tai to mặt lớn này vẫn nên làm vãn bối lễ nghi thì tốt hơn.

"Ha ha. Người trẻ tuổi trí nhớ vẫn còn tốt." Trần Phương cười ha hả đánh giá Diệp Thu. Sau đó chỉ vào Nhiễm lão gia tử, nói: "Cậu nhất định nhận ra vị trưởng bối này? Tôi đây sẽ không giới thiệu nữa."

Hắn lại chỉ vào một lão nhân ở kế bên đang nhắm mắt dưỡng thần: "Vị này chính là Yến Tài, cậu có quen không?"

Khi được Trần Phương giới thiệu bản thân, Yến Tài rốt cục mới mở mắt, ánh mắt vừa vặn chạm tới ánh mắt của Diệp Thu.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thu gặp Yến Tài gia tử.

Diệp Thu biết thời khắc này ánh mắt của mình khẳng định rất sắc bén. Bởi vì cho dù ai thấy được cừu nhân của mình cũng không thể nào bình tĩnh được.

Cha chết oan, Diệp gia sụp đổ, sợ rằng lão không thoát khỏi quan hệ, lúc đó Yến gia do lão chủ trì như mặt trời ban trưa mà.

Mà Yến lão gia tử lại mang vẻ mặt hòa ái mỉm cười với Diệp Thu, cho dù lão phát hiện địch ý trong ánh mắt Diệp Thu thế nhưng lại coi như không nhìn thấy, công phu hàm dưỡng của người này đúng là nhất lưu, chính cống là một lão hồ ly.

Được Trần Phương giới thiệu, một lão giả khác, là Lý lão năm đó là người phụ trách đội thứ năm của Diệp Trọng, mà người có tuổi tác không chênh lệch nhiều với Trần Phương, là Lâm trưởng phòng phụ trách ngành tình báo.

Diệp Thu phân biệt chào hỏi qua một lượt, sau đó mới mời Trần Phương ngồi, sau đó bản thân hắn cũng ngồi xuống.

Trần Phương quay đầu nhìn Nhiễm lão gia tử, vừa cười vừa nói: "Lão gia tử, hội nghị lần này là do lão mời. Vậy trước tiên lão nên giới thiệu qua đi?"

Nhiễm lão gia tử xua tay nói: "Đây là chuyện thuộc phạm vi chức quyền của cậu, do cậu phụ trách, cậu cứ giải quyết là được."

"Ha ha, được, vậy tôi cũng được nở mày nở mặt trước mặt các vị lãnh đạo rồi." Trần Phương ha ha cười. Đôi mắt lại liếc nhìn Yến lão gia tử, thấy lão không nói gì lúc này mới yên tâm lại.

Hắn biết nếu như xử lý không tốt chuyện lần này sợ rằng mình cũng nên chuyển công tác đi là vừa.

Một bên phải kiêng kỵ thế lực như mặt trời ban trưa của Yến gia, mặt khác mình phải bám lấy Nhiễm lão. Lúc trước hắn còn nhận được điện thoại của Lâm lão gia tử...

Trần Phương ước gì hiện tại chính mình đột nhiên bị cao huyết áp hôn mê bất tỉnh mới tốt. Cũng không cần phải ngồi đây run rẩy xử lý chuyện tình khó giải quyết này.

Hắng giọng một cái, Trần Phương nói: "Diệp đội trưởng đã có được một tin tình báo, phần tình báo này có liên quan tới chuyện cha cậu ta, Diệp Trọng là đội trưởng đội thứ năm năm đó tử vong. Nhiễm lão tướng quân đã chuyển phần tình báo này tới cho tôi, tôi cảm thấy chuyện này rất trọng đại cho nên mới mời các vị tới đây cùng thảo luận. Nhìn xem làm thế nào mới có thể giải quyết."

Trần Phương mở chiếc cặp da trâu ra, lấy một phần tư liệu từ bên trong trải ra trước mặt từng người một.

Nhiễm lão gia tử đã sớm xem qua cho nên lão không hề động tới phần tài liệu trên bàn.

Yến lão gia tử lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, dường như không biết trước mặt có tài liệu vậy. Bộ dáng cực kỳ hững hờ.

Diệp Thu thấy lão cố ý làm ra bộ dạng này, trong lòng hắn nổi lên một cỗ lửa giận vô danh, lão đầu nhi này chẳng lẽ nghĩ cứ như vậy là có thể trốn tránh trách nhiệm?

Nhưng mà nếu như hắn thực sự làm ra một bộ bị bệnh, vậy rất có khả năng sẽ được mọi người đồng tình, coi như bỏ qua. Pháp luật tựa hồ đều mất đi tác dụng khi người ta đạt tới một tầng thứ nhất định. Đến lúc đó người ta sẽ lựa chọn cụm từ "Chuyện chữa trị" để thoái thác.

Diệp Thu lại không có biện pháp gán tội cho Yến Thanh Phong, dù sao lúc đó hắn còn nhỏ, không có khả năng tham gia chuyện này.

Trái lại Lâm Duyên Trường cùng với Lý lão hai người cực kỳ hiếu kỳ đối với chuyện này, cho nên đều chăm chú mở ra phần tài liệu trước mặt.

Hai người càng xem càng kinh hãi, khuôn mặt đồng thời biến sắc. Mặc dù biết những tài liệu này có quan hệ với Yến lão gia tử, thế nhưng điều bất ngờ là cũng không liếc mắt nhìn sang bên kia.

"Yến lão, lão không xem sao?" Trần Phương cười ha hả dò xét Yến lão gia tử.

"Không cần, già rồi không còn nhìn rõ nữa. Thoạt nhìn chỉ thấy toàn là chữ, chóng hết cả mặt." Yến lão gia tử xua tay nói.

Trong lòng Trần Phương lại âm thầm kêu khổ. :

Đối phương cũng không thèm liếc mắt nhìn tài liệu. Chẳng lẽ tự hắn định tội, sau đó để người của Yến gia đi nhận tội? Hoặc là nói hắn phải bắt buộc lão đầu tử này đọc tài liệu?

"Phần tài liệu này là thật?" Lý lão chỉ chỉ vào tập tài liệu, hỏi.

"Thiên chân vạn xác." Diệp Thu biết. Hắn tin tưởng Ngân Nhãn sẽ không lừa gạt mình, hơn nữa không có chứng cớ xác thực hắn cũng sẽ không đem những thứ này ra cho đám lão đại này nhìn. Như vậy bản thân mình sẽ bị mắt kẹt ở bên trong.

"Vậy à. Chúng ta căn cứ vào ghi chép trong phần tài liệu này tra ra một số giao dịch. Nguyên bản tư liệu này là thật." Trần Phương bổ sung một câu.

"Diệp Thu, con mắt của Yến lão không dùng được. Cậu đọc cho Yến lão nghe đi." Nhiễm lão gia tử lên tiếng nói.

Trong lòng Diệp Thu âm thầm vui vẻ, vô luận có chán ghét mình tới đâu, nhưng mà Nhiễm lão gia tử vẫn luôn đứng về phía mình.

Thế cho nên Diệp Thu liền đem phần tài liệu ở trước mặt Yến lão gia tử lên đọc.

Yến lão gia tử rốt cục cũng mở mắt, con mắt sáng ngời hữu thần nhìn Diệp Thu đang đọc tài liệu. Khuôn mặt lại không có biểu hiện gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Thu đọc xong, sau đó ánh mắt của tất cả mọi người đều dán lên mặt Yến lão gia tử.

Chuyện này, chung quy lão gia hỏa ngươi cũng không thoát được rồi.

"Ài, không ngờ Yến gia chúng ta xuất hiện loại phản đồ này. Thật sự là bại hoại môn phong. Bại hoại môn phong a." Yến lão gia tử mang vẻ mạt đau lòng thất vọng lắc đầu.

"Yến lão, lão cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?" Trần Phương cẩn thận từng tý dò hỏi.

"Xử lý như thế nào? Các người nhìn xem, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó." Yến lão gia tử nói: "Đáng tiếc a, Yến Lệ đã mất sớm, nếu không ta nhất định sẽ đánh chết nó."

"Yến lão, lão nói chuyện của Yến Lệ ra làm gì?" Trần Phương mang vẻ mặt kinh ngạc dò hỏi.

"Không phải hắn thì còn là ai nữa? Hắn đã phá hủy hình tượng anh minh cả đời Yến gia chúng ta." Yến lão gia tử hừ lạnh nói.

Yến Lệ là tam thúc của Yến Thanh Phong, mấy năm trước vì bị bệnh mà qua đời.

Lão đem trách nhiệm đổ lên đầu một người chết, chuyện này thật sự là không có đối chứng.

Diệp Thu há có thể tiếp thu cái lý do như vậy. Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng Nhiễm lão gia tử đột nhiên quét mắt nhìn hắn một cái.

Thế cho nên hắn chỉ có thể nhu thuận câm miệng.

Nhiễm lão gia tử đặt chén trà xuống, nhìn Yến lão gia tử nói: "Tôi cảm thấy chuyện này rất trọng đại, nên tạm thời đình chỉ các chức vụ của Yến gia các người. Đợi cho điều tra rõ sự tình, nếu không có vấn đề gì nữa như vậy tự nhiên sẽ khôi phục lại chức vị cho mọi người, còn nếu như có vấn đề, vậy các người phải bị trừng phạt của pháp luật. Đây cũng là để cho Yến gia giữ được sự trong sạch cho mình. Yến lão, lão cảm thấy thế nào?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)