Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 636

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 636: Bắt cóc
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Anh tới hỏi tin tức của Tiểu Nặc phải không?" Nhìn thấy Diệp Thu, Long Nữ liền nhìn thấy mục đích Diệp Thu tới.

"Cũng nhớ em nữa" Diệp Thu cười nói. Lên trước kéo tay Long Nữ nhưng bi cô né tránh. Khi có Tiểu Bạch ở bên cạnh cô sẽ không để mặc Diệp Thu khinh bạc.

Cô hiểu tình cảm của Tiểu Bạch với Diệp Thu, bên cạnh cô gái xem hắn như tính mạng này với người đàn ông cô yêu thương, Phật tổ sẽ trừng phạt mình.

"Anh có thể tới, tôi rất vui mừng, cũng rất vui cho Tiểu Nặc" Long Nữ tự mình rót trà cho Diệp Thu "Tiểu Nặc đem huyết mạch hoàng kim cho anh đã phạm thiên quy của gia tộc. Theo những gì tôi biết, bây giờ vẫn bị nhốt trong nhà đối mặt với tường suy nghĩ, nhất thời khó mà ra ngoài được".

"Đối mặt với tường suy nghĩ?" Diệp Thu ngẩn ngươi, nói "Đây chính là bình thức xử phạt của Alantis".

"Sao? Anh thấy quá nhẹ à?" Long Nữ cười hỏi.

"Có thể là tôi đã suy nghĩ sự thật quá tàn khốc rồi" Diệp Thu tự giễu nhún nhún vai. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Hắn biết một khi Alantis báo thù, sẽ tấn công như mưa cuồng gió giạt. Alantis là một trong ba gia tộc có tính quyết định nhất trong Thiên Giới, gia tộc có cao thủ nhiều như mây, như cá chép qua sông.

Diệp Thu chua đánh nhau với Christina, nhưng hắn biết nếu hai người thật sự sống mái với nhau, minh rất có thể không phải là đối thủ của cô.

Cho dù bây giờ mình đã học được ám lực thứ tư, nhưng thực lực vẫn có chênh lệch nhất định với Long Nữ.

Dù sao cô ấy gia nhập vương cấp sớm hơn mình hơn chục năm, mà mình gần đây mới đột phá được.

Long Nữ và Christina so đấu với nhau đều không có bao phần thắng, càng huống hồ là mình?

Càng phiền muộn hơn là Christina vẫn không phải là cao thủ số một của Alantis, nghe nói trong gia tộc biến thái của họ còn có một thiếu niên biến thái tên là Á Tư. Mặc dù hắn không có huyết mạch hoàng kim di truyền của gia tộc nhưng thực lực còn mạnh hơn Christina một chút.

Diệp Thu biết Á Tư, hai người vẫn có một lần đối mặt, đó là nhân vật ưu tú biết bao, cho dù thân cũng là con trai như Diệp Thu cũng không khỏi sinh lòng đố kỵ.

Nếu ai có khuôn mặt như vậy vào trong làng giải trí chắc chắn có thể khiến nữ giới toàn thế giới điên cuồng.

"Cho dù bọn họ dùng xa luân chiến, mình cũng không sánh nổi" Diệp Thu lo lắng.

Nhưng không ngờ chuyện lần này tiêng sấm to mưa nhỏ, bọn họ không quá quan tâm tới chuyện này.

"Có lẽ bọn họ cũng rất hài lòng về mình" Diệp Thu tự kỷ nghĩ. Nếu có thể trở thành con rể của Alantis cũng là một chuyện gió thổi qua khe.

"Bất kể chuyện gì đều có dự định tốt nhất, đó là ưu điểm của anh" Long Nữ nhìn Diệp Thu nói. Mặc dù Christina làm trái với gia quy nhưng cuối cũng vẫn là người thừa kế của huyết mạch hoàng kim. Gia tộc không thể xử phạt cô quá nghiêm khắc được".

"Vậy ý cô là?"

"Một đội ngũ như đội chấp pháp trong gia tộc Alantis đã được phái đi".

"Không hề nghi ngờ mục tiêu của họ là nhắm vào anh".

"Tôi biết chuyện này sẽ không đơn giản như vậy" Diệp Thu gượng cười nói.

"Chỉ có người có địa vị mới có quyền lựa chọn đối tượng trừng phạt. Mặc dù người trong gia tộc họ phạm quy, nhưng nếu họ giết chết anh như vậy không phải sẽ bù lại sai lầm của bản thân sao?"

"Xem ra, người nhất định phải nghĩ cách trở thành công vị giả mới được".

"Diệp Thu, đó cũng là điều tôi luôn chờ mong ở anh, anh có thể đi tới bước đó, toàn thế giới sẽ cúi mình dưới anh" mắt Long Nữ sáng long lanh nghiêm túc, cố chấp nhìn Diệp Thu nói.

"Được rồi, tôi sẽ cố gắng" Diệp Thu nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc của hắn nhanh chóng mất đi, hỏi "Đội chấp pháp đó bây giờ ở đâu? Có những ai, thực lực thế nào? Còn cái tên Á Tư đó, hắn có đi cùng không?"

"Anh cũng có lúc sợ sao?" Long Nữ khẽ cưới lên tiếng.

"Không phải sợ, là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Đầu tiên tôi phải nắm chắc chi tiết của đối thủ mới tiện nghĩ cách đối phó" Diệp Thu giải thích.

Không thể không nói hắn có chút lo lắng.

Những chuyện khác dễ bàn, nhưng trong người có chảy huyết mạch hoàng kim Alantis, chuyện thế này e là không dễ nói rõ.

Với mức coi trọng huyết mạch của họ e là phải trút sạch máu người mình mới là cách giải quyết tốt nhất. :

Cuối cùng Long Nữ không đùa với Diệp Thu nữa, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi không gia nhập Alantis nên không biết thực lực đội chấp pháp của họ thế nào, với suy đoán của tôi, thực lực của các thành viên chắc là sau vương cấp".

"Về phần Á Tư, chắc chắn Alantis sẽ phái hắn tới. Dù sao trên danh nghĩa Tiểu Nặc cũng là vợ sắp cưới của hắn. Đối với những người coi trong danh dự như bọn họ, vợ sắp cưới cho người đàn ông khác huyết mạch là một sự sỉ nhục".

Diệp Thu đau khổ ấn ấn huyệt thái dương hỏi: "Vậy còn cô thì sao? Nếu đánh nhau, cô đứng về bên nào?"

"Sao lại hỏi như vậy?" Long Nữ ngẩng khuôn mặt thanh tú lên nhìn Diệp Thu hỏi.

"Tôi phải xem xem trong tay mình có bao nhiêu quân át chủ bài. Cũng không thể để ngươi ta mở một cái động trên yết hầu mình rồi rút sạch máu chứ?" Diệp Thu gượng cười nói.

"Tôi luôn đứng sau anh, chưa bao giờ dao động cả" Vẻ mặt Long Nữ đau thương nói.

"Xin lỗi". Diệp Thu áy náy nắm tay Long Nữ, lần này cô không né tránh.

Mitsui Viêm tới dự buổi tiệc do chính phủ Hong Kong tổ chức, hơn nữa còn ca ngợi những thành tựu nổi bật mà chính phủ Hong Kong đạt được trên các phương diện phát triển kinh tế và xã hội trị an, sau đó liền dẫn cận vệ của mình về phòng trong khách sạn.

"Suzuki, tài liệu tôi muốn ông thu thập đã thu thập xong chưa?" Mitsui Viêm vừa cởi áo khoác người, vừa hỏi.

Suzuki chính là ngươi đàn ông trung niên, cho dù ở bất cứ nơi đâu đều không rời khỏi Mitsui Viêm như hình với bóng, nghe thấy Mitsui Viêm, ông lặp tức mở sổ ghi chép nhỏ luôn mang theo mình ra.

"Tổ chức tình báo của hội Hắc Long đã thu thập những tin tức mà thiếu gia cần, tài liệu về những cô gái có liên quan tới Diệp Thu đều ở đây. Hội Hắc Long đã phân Thôn! Mộc Quân của phần hội Hong Kong giám sát bán đảo và xung quanh khách sạn trong vòng 2km, bắt cứ động tĩnh nào cũng không thể thoát được ánh mắt của họ".

"Ừ. Được, Thôn Mộc Quân có ý đó" Mitsui Viêm gật đầu hài lòng "Gửi lời ta tới Thôn Mộc Quân, bỏ qua chuyện ở vùng biển quốc tế lần trước, thành viên phân hội Hong Kong hội Hắc Long tổn thất nghiêm trọng sau khi quay về, ta sẽ cho người rót kinh phí cho hắn, dùng để xây dựng thêm phân hội và công tác mới, còn nữa nếu có thời gian ta sẽ mời hắn uống trà".

"Vâng thiếu gia, Thôn Mộc Quân sẽ vô cùng vinh hạnh." Suzuki khom người đáp.

Mitsui Viêm xua xua tay. Liền bắt đầu lật xem hình ảnh trong máy tính.

Máy tính này là loại máy toàn bộ thao tác đều do tay điều khiển, nghiên cứu chế tạo đầu tiên của tạp đoàn Sony, vẫn chưa sản xuất quy mô lớn ra thị trường.

Cũng không cần tới ngón tay của Mitsui Viêm, từng bức ảnh được chạy tiếp.

"Hừ, thật không nhìn ra được, tên Diệp Thu đó thật có mắt nhìn, cô gái nào có quan hệ với hắn đều là nhân gian tuyệt sắc, cho dù ở đế quốc NB chúng ta cũng là hạng nhất rồi".

Suzuki biết bây giờ không phải lúc mình tiếp lời.

"Ồ, cô gái này là ai? Yêu tinh quốc dân chúng ta cũng không sánh kịp cô ta" Mitsui Viêm chỉ một bức ảnh nói.

"Thiếu gia, cô ta là Trầm Mặc Nùng, cũng chính là người phụ nữ của Diệp Thu, sau tấm hình có giới thiệu về cô ta" Suzulti giải thích "Hiện nay cô gái này đang ở Hong Kong".

Hắn biết thiếu gia này có chút tình luyến mẫu, càng thích xem tiểu thuyết, khá thích những cô gái trưởng thành.

"Ừ" Mitsui Viêm gật gật đầu tiếp tục xem.

Ba bức.

Năm bức.

Bảy bức.

Mitsui Viêm có chút mất kiên nhẫn chỉ một chồng ảnh trong máy tính hỏi: "Suzuki, lẽ nào tất cả những cô gái này đều có quan hệ mật thiết với Diệp Thu sao?"

"Vâng, Thôn Mộc Quân không dám chậm trễ, hơn nữa, những tài liệu này tới cũng đã kiểm tra cẩn thận, hoàn toàn không sai sót" Suzuki nói.

"Tên cầm thú này" Mitsui Viêm chửi ""Đúng sự sỉ nhục của đàn ông".

Ngẫm nghĩ lại nói "Là một người đàn ông, lại làm chuyện mất mặt với con gái như vậy, Suzuki, lần này quay về, ông phải nghĩ cách thu hết yêu tinh quốc dân lại cho ta".

"Vâng tôi sẽ cố hết sức" Suzuki nói.

"Vậy thì, Suzuki ta nghĩ ông chắc chắn có thể nói cho ta biết, nhiều người như vậy, chúng ta nên ra tay với ai là thích hợp chứ? Ta không muốn đánh rắn động cỏ".

"Vâng" Suzuki nói.

"Vậy thì là ai? Trầm Mặc Nùng?" Mitsui viêm cười hỏi.

"Thiếu gia, là Nhiễm Đông Dạ".

Suzuki tìm ra một bức trong xập ảnh nói.

"Ồ, vậy sao?" Mitsui Viêm sau khi vào xem phần giới thiệu về cô, mắt liền sáng lên."Suzuki, ông quả nhiên là trợ thủ đắc lực nhất của ta, không sai chính là cô ta, ngọc nữ chưởng môn thuần khiết. Thú vị. Ông nói xem nêu ảnh nude của cô ta truyền lên mạng có khiến người ta càng thất vọng không? Những tên Trung Quỗc ngu xuẩn đó".

"Nếu thiểu gia cho phép, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay" Suzuki nói.

"Đi đi, chúc ông thành công" Mitsui Viêm nói.

"Vâng thiếu gia".

"Suzuki" Mitsui Viêm gọi.

"Thiếu gia, còn gì sai bảo ạ?" Suzuki quay đầu hỏi.

"Tất cả những gì ông làm, sẽ được lịch sử ghi chép lại" Mitsui Viêm trầm giong nói: "Còn nữa, Itou Huân sau khi rời khỏi ta, ta đã mất đi một cánh tay, ta không thể mất đi cánh tay nữa".

"Tôi hiểu rồi" Suzuki cung kính nói cảm ơn.

Nhiễm Đông Da đã bị nhắm làm đối tượng bắt cóc hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp giáng xuống, lúc này cô đang tham gia quảng cáo một nhãn hiệu trang sức ở Hong Kong.

Hơn nữa chính vừa nãy cô còn tát vào mặt một nữ nghệ sĩ.

Cái bạt tai vang vọng toàn khung cảnh.

*****

Nghèo xa cực dục, ngợp trong vàng son.

Tối nay nhãn hiệu trang sức nổi tiếng thể giới Phạm Khắc Nhã Bảo tổ chức giới thiệu sản phẩm mới một năm một lần của họ.

Phạm Khắc Nhã Bảo là nhãn hiệu xa xỉ phẩm bậc nhất quốc tế, để đẩy sản phẩm mới của họ nổi tiếng toàn châu Á.

Lễ giới thiệu sản phẩm ở Hong Kong lần này mời tới vô số minh tinh bậc nhất tới cổ động, Nhiễm Đông Dạ vừa vặn đang ở Hong Kong cũng được mời.

Ngôi sao xuất hiện tất nhiên không thể giống như đuổi một ổ heo ra.

Người ta là tai to mặt lớn, từng người đi ra hoặc hai người một đôi đi ra, hơn nữa người dẫn chương trình bên cạnh còn phải giới thiệu tên và đưa tặng vải câu ca ngợi hoặc lời chúc phúc người ta.

Lên sân khấu, đầu tiên phải ký tên trên quảng cáo có thương hiệu, sau đó quay ngươi mỉm cười phong tình chân thành với vô số ánh đèn flash nhấp nháy.

Tất cả mọi người đều không thể ngoại lệ.

Minh tinh xếp hàng đầu đang lên sân khấu, dưới sân khẩu thỉnh thoảng vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt và tiếng tanh tách của máy quay theo như chớp. Cảnh tượng thế này có thể khiến một số những ngôi sao mới vào nghề nhiệt huyết sục sôi. Nhưng đối với những ngôi sao đã vào nghề vài năm hơn nữa còn tiếp tục nổi tiếng, không có sức hấp dẫn như vậy.

Lúc Nhiễm Đông Dạ đợi ở cánh gà suy nghĩ lát nữa lên sân khấu sẽ làm thục nữ hé miệng khẽ cười hay là đi gợi cảm ngoái đầu nhìn lại cười, người hợp tác cùng tổ bên cạnh lại chủ động nói chuyện với Nhiễm Đông Dạ.

"Tiểu thư Nhiễm Đông Dạ, tôi ở Hàn Quốc ngưỡng mộ đại danh đã lâu, lần đầu gặp mặt xin hãy chiếu cố nhiều hơn" Cô gái xinh đẹp mặc lễ phục màu đen lại thời thượng vẻ mặt tươi cười nói.

"Được" Nhiễm Đông Dạ lạnh lùng nói.

Thật ra, cô có chút ý kiến với thương gia bố trí cô với cô gái này cùng nhóm.

Cô gái tên là Trương La La, vốn là nghệ sỹ bậc hai ở Hàn Quốc, vì cạnh tranh trong làng giải trí của Hàn quá lớn đành tới Trung Quốc phát triển sự nghiệp, không ngờ lần này lại cứu vãn cuộc sống nghệ thuật của cô, nhờ đại bộ phận người Trung Quốc thích cơn gió lạ Hàn Quốc. Hai bộ phim truyền hình cô đóng lại nổi lên như cồn, người tin cậy bên cạnh càng tăng lên vô số.

Thành tích bên ngoài của cô kéo theo thương cơ trong nước vì nổi tiếng ở Trung Quốc sẽ khiến người Hàn Quốc nhận ra được giá trị của cô, vì thể ở Hàn Quốc cũng nước lên thì thuyền lên trở thành ngôi sao hạng nhất.

Người Trung Quốc có câu ngạn ngữ, uống nước nhớ nguồn, có vẻ người Hàn Quốc không học được cách cảm ơn này.

Trương La La càng nổi tiếng trong nưóc càng nhiều đất diễn. Lúc được phỏng vấn của truyền thông, MC hỏi tới cô có thường xuyên tới Trung Quốc không, cô trả lời rằng chỉ cần kinh phí diễn hạn hẹp sẽ tới Trung Quốc kiếm tiền.

Sau khi chuyện tiền nong xuất hiện đã dẫn tới làn sóng phản bác của truyền thông và công chúng.

Một bộ phận fan ủng hộ cô đau lòng tuyệt vọng cắt mạch tự sát, vì họ không thể chấp nhận thần tượng mình coi như sinh mạng lại nói ra những lời mất chất như vậy.

Còn một đai bộ phận các phần tử cuồng nhiệt lại la lối mắng chửi. Họ không tin thần tượng của mình lại nói những lời đó.

Hơn nữa cho dù nói rồi thì đã sao? Chúng tôi yêu thích tác phẩm của cô ấy có liên quan gì tới cô ấy nói gì.

Hơn nữa tôi chính là thích nghe cô ấy nói như vậy? Sao nào?

Nêu không phải tận mắt nhìn thấy, bạn sẽ không hiểu thì ra người được coi là sinh vật bậc cao lại có chỉ số IQ thấp đến vậy, chẳng khác gì đại não tinh tinh không được giáo dục đầy đủ.

Cùng là người trong giới Nhiễm Đông Dạ tất nhiên biết đầu đuôi chuyện này, nên khi Trương La La chủ động nói chuyện với cô, thái độ của cô có chút qua loa.

Con gái sông trong giới giải trí không phải nhân vật như nhân tinh sao?

Trương La La nhìn ra thái độ không thiện cảm thậm chí là ghét của Nhiễm Đông Dạ, cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương mãnh liệt.

Cô cũng không khách khí với Nhiễm Đông Dạ nửa cười nhạt nói: "Đây chính là lễ nghi của biểu tượng của người Trung Quốc các người sao? Tiểu thư Nhiễm Đông Dạ cô thật quá thất lễ".

"Lễ phép của tôi chỉ dành cho những người có rèn luyện hàng ngày, những người không có tố chất đó, tôi không cần phải nói chuyện lễ nghi gì đó với họ" Nhiễm Đông Dạ tất nhiên không thể nhượng bộ trong chuyện này.

Cô vào trong giới điện ảnh vốn chỉ có tính chơi bời. Cô không quan tâm tới tới danh tiếng của mình sẽ thế nào hoặc sẽ gặp phải trở ngại gì?

"Tôi biểu hiện không có rèn luyện hàng ngày chỗ nào? Nhưng cô là thần tượng người Trung Quốc chọn ra mà lại khiến người ta thất vọng như vậy". Ngữ điệu Trương La La sắc bén nói "Nếu họ biết cô là người như vậy, nhất định sẽ vô cùng thất vọng đó".

"Người thất vọng không phải fan của tôi, sau khi cô nói những lời vô lễ như vậy mới thật sự khiến ngươi ủng hộ cô thất vọng thôi". Cuối cùng Nhiễm Đông Dạ không nương tay nữa lôi chuyện bòn tiền ở Trung Quốc của cô ta ra.

Sắc mặt Trương La La tái xanh rồi trắng bạch. Lần phỏng vấn đó cô cũng chỉ hưng phấn buột miệng nói ra, bình thường mà nói, nghệ sỹ sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Cho dù có ghét nước nào đó, ghét tới chết, nhưng khi có yêu cầu thị trường quốc gia đó vẫn phải ngoài mặt giả bộ như rất yêu mến.

"Thế thì sao? Lẽ nào tôi nói sai gì sao? Người nước các người thích tôi, tôi tới kiếm tiền là chuyện bình thường" Trươngg La La phản kích nói.

"Chẳng lẽ cô không biết cảm ơn sao? Là người dân nước tôi cho cô tiền sinh hoạt".

"Cảm ơn? Sao tôi phải cảm ơn? Là họ muốn, là họ tự nguyện. Bọn họ muốn xem phim của tôi, mua đĩa của tôi, lẽ nào tôi phải ngăn cản sao? Như thế có quan hệ gì tới cô?"

Đúng vậy, người ta muốn.

Lần này tới lượt Nhiễm Đông Dạ á khẩu không nói lên lời.

Là người nước các ngườii tự muốn làm như vậy có quan hệ gì tới cô?

Họ muốn làm như vậy, cô có thể thế nào?

Thấy Nhiễm Đông Dạ yên lặng không nói, sắc mặt khó coi, Trương La La giống như tướng quân đại thắng, cưới nhạt nói "Ngươi NB giết nhiều người các cô như vậy, nhưng xe hơi và đồ điện NB không phải là tiêu thụ tốt nhất ở Trung Quốc sao? Bọn họ cám ơn các người sao? Nếu có cơ hội họ còn có thể tới xâm lược các người. Trung Quốc một quốc gia không có tín ngưỡng không đáng để chúng tôi cảm ơn".

Thế là tiêng vang trong trẻo vang lên sau cánh gà. Nhiễm Đông Dạ không chịu được nữa tát cho Trương La La một cái.

Những điều ông nội cô một đời dùng mồ hôi và máu và lưỡi lê liều mạng bảo vệ, cô không cho phép một người nước ngoài lăng nhục như vậy.

Trương La La sửng sốt, rồi liền liều mạng xông tới muốn dứt tóc Nhiễm Đông Dạ.

Trợ lý của Nhiễm Đông Dạ nhanh chóng chặn phía trước, thế là trợ lý của Trương La La cũng xông vào chiến.

Hai bên trở thành hỗn chiến, người phía Trương La La nhanh chóng mặt mũi xưng phù.

Vì vệ sỹ theo sau Nhiễm Đông Dạ đều là cao thủ đặc biệt chọn ra trong gia tộc Tây Môn, còn Trương La La không thể có hậu thuẫn lớn mạnh như vậy.

Người phụ trách của Phạm Khắc Nhã Bảo cũng tới, mời hai người tới phòng họp ngọt giọng an ủi một hồi.

Đây là chuyên riêng của nghệ sỹ, họ cũng không tiện nhúng tay vào, nhưng e lá phải hủy bỏ việc hai người lên sân khấu tối nay.

Người đại diện của Trương La La nói mấy lời hung ác vói Nhiễm Đông Dạ nhưng không đạt được bất cứ hiệu quả gì, chỉ có thể tức giận dẫn nữ nghệ sỹ của mình rời khỏi.

Nhiễm Đông Dạ hoàn toàn không để ý tới chuyện này, điều duy nhất khiến cô bực chính là vừa nãy quá dùng lực, hình như bàn tay vẫn còn đau.

"Đông Nhi, cô không sao chứ?" Người đại điện vẻ mặt lo lắng hỏi. Cô ngàn chọn vạn tuyển mới có thể trở thành người đại diện của Nhiễm Đông Dạ. Hơn nữa công ty trả lương cho cô tuyệt đối không kém đại bài cao cấp nhất trong nước. Cô biết hậu thuẫn của Nhiễm Đông Dạ, nếu mình để cô ấy chịu thương tổn gì, e là mình rất có chuyện đó.

"Không sao, chỉ là vừa nãy quá xúc động thôi".

"Người đó thật đáng hận" Nhiễm Đông Dạ căm giận bất bình nói.

"Đúng vậy, Đông Nhi, chuyện này hà tất cần đích thân cô ra tay, như thế chỉ ảnh hưởng đến hình tượng của cô, có rất nhiều cách giải quyết dưới sân khấu, bí mật hơn cũng có thể đạt được hiệu quả lớn nhất" Người đại điện khuyên bảo nói.

"Được rồi, chuyện này do chị giải quyết đi" Nhiễm Đông Dạ cười cười "Tôi không tin, không có cách đối phó với cô ấy".

"Được, nhất định tôi sẽ xử lý tốt" Người đại diện nói, thầm nghĩ có nên gọi điện cho ông chủ lớn bảo ông nghĩ cách diệt người phụ nữ này đi không?

Không cần tham gia hoạt động thương nghiệp tiếp đó, tất nhiên phải lén rời khỏi từ cánh gà.

Nêu để cho phóng viên chụp được ảnh xuất hiện ở lễ quảng cáo sản phẩm của Phạm Khắc Bảo Nhã, nhưng lại không có cơ hội lên sân khấu, trời mới biết được họ lại viết lung tung những gì?

Dưới vòng vây của vệ sĩ và người đại diện, một đoàn người bước nhanh về phía bãi đỗ xe của khách sạn Bán Đảo.

Lúc chiếc xe thương vụ Mercedes chống đạn màu đen chạy tới, cửa xe từ trong mở ra, một ông lão tóc trắng như tuyết từ trong bước ra.

"Lão bá, sao lại là bác?" Nhiễm Đông Dạ kinh ngạc hỏi.

Ông lão đầu trắng như tuyết mặc trang phục đời Đường màu xám, người và mặt đầu gầy khô, cũng chính là ông lão này lần trước Nhiễm Đông Dạ bị bắt cóc, ông với thủ đoạn lôi đình đã đánh chết đám người xấu.

"Ha ha. Ta cả ngày ở nhà nhãn nhã tới vô vị, nên chủ động xin thiếu gia tới làm vệ sỹ cho Nhiễm tiêu thư?" Ông lão cười nói.

Nhiễm Đông Dạ chớp chớp mắt cười xảo quyệt nói: "Ông chủ, không thể là lại có người muốn bắt cóc cháu, nên cho ông tới làm vệ sỹ cho cháu đây chứ?"

Ông lào cười nói: "Thiếu gia nói gần đây Hong Kong không an toàn, một số nhân vật nguy hiểm đã tới đây. Thiếu gia cũng tăng cường thêm lực lượng bảo vệ cho những tiểu thư khác. Vì tôi và tiểu thư Nhiễm hợp ý nên chủ động xin tới làm người hầu, xin Nhiễm tiểu thư đừng ghét bỏ người già này".

"Lào bá, bác đâu phải người già chứ? Bác rất lợi hại". Nhiễm Đông Dạ cười nói.

Xe Benz chạv khỏi bãi đỗ xe, một chiếc xe Audi màu đen cũng chậm rãi chạy khỏi góc trong của bãi đỗ xe.

"Sư Vương. Sư Vương. Tôi là Linh Dương. Chúng tôi đã tiếp cận mục tiêu, giữ trạng thái theo dõi" Người đàn ông vừa lái xe vừa nói với tai nghe trên cổ.

"Tiếp tục bám theo, trước khi tới điểm mai phục, tránh đánh rắn động cỏ". Trong tai nghe truyền tới mệnh lệnh với giọng khàn khàn nghiêm khắc của một người đàn ông.

"Vâng. Linh Dương hiểu".

*****

Trên xe, Nhiễm Đông Dạ nhận được điện thoại của chị gái Nhiễm Tinh Thần.

"Đông Nhi, Diệp Thu về Hồng Kông rồi, chuyện này em biết chứ?" Nhiễm Tinh Thần ở đầu dây kia hỏi.

"Có thể anh ấy có việc bận, bọn em vẫn chưa có cơ hội gặp" Nhiễm Đông Dạ giải thích. Cô luôn đứng trên lập trường của Diệp Thu mà suy nghĩ cho anh ấy. Tất nhiên cô cũng biết Diệp Thu quả thật có việc bận.

Người nhện nói: Năng lực của một người càng lớn, nhiệm vụ người đó phải đảm đương càng lớn. Đối với Diệp Thu vẫn vô cùng trẻ mà nói, những thứ mang trên lưng anh đúng là quá nhiều rồi, có lúc Nhiễm Đông Dạ không nén nổi muốn gánh giúp anh một phần.

"Chính là em ngốc, cả ngày chỉ biết nói hộ hắn. Cho dù bận việc cũng nên gọi điện cho em mới đúng chứ? Chị ngày nào cũng bận, sao vẫn có thể thường xuyên gọi điện cho em?" Nhiễm Tinh Thần rất không hài lòng với thái độ dại trai của em gái, chỉ có chút cơ hội sẽ châm biếm cô để cô luôn giữ đầu óc tỉnh táo.

Cô biết bên cạnh Diệp Thu không chỉ có một cô gái là em gái mình. Em gái muốn trổ hết tài trong những cô gái này, luôn chờ đợi ngốc nghếch như vậy cũng không phải là cách. Là chị của Đông Nhi, cô có trách nhiệm lo lắng và sắp xếp một số việc cho em gái.

"Chị, chị lại thế rồi" Đông Nhi hờn dỗi nói "Chị gọi điện thoại là muốn nói với em điều này?"

"Cũng không phải, chị chủ yếu là hỏi tình hình của em thôi, ai thèm quan tâm chuyện của hắn chứ?"

"Em rất khỏe, chị đừng lo lắng" Đông Nhi cười nói.

"Cô gái hôm nay là thế nào vậy? Có người ăn hiếp em, sao không nói với chị?" Giọng Nhiễm Tinh Thần có ý trách cứ. Nhiễm Đông Dạ quay đầu nhìn người đại diện ngồi phía sau đang mỉm cười khó xử với cô. Xảy ra chuyện thế này, tất nhiên cô sẽ báo lên công ty. Nhiễm Đông Dạ lại là nghệ sỹ quan trọng trong công ty, giám đốc công ty cũng không dám tự tiện xử trí, lại báo cáo tình hình việc này lên ông chủ lớn Nhiễm Tinh Thần.

Đây cũng là nguyên nhân cô nhanh như vậy gọi điện tới hỏi "Không sao, là em ăn hiếp người khác". Đông Nhi ngượng ngùng nói. Ý nghĩa nguyên tắc nói một cách chính xác là mình đang ăn hiếp người ta, dù sao Trương La La ăn một cái tát của mình. Lúc cô ta muốn phản kích lại bị vệ sỹ của mình đánh lại.

Thậm chí có một vệ sỹ còn đạp lên bắp chân cô một cái, hoàn toàn không coi cô ngôi sao này ra gì. Hết cách, những người này đều là người của gia tộc Tây Môn, bình thường đều bảo vệ những thương nhân cực giàu có.

Nhiệm vụ bọn họ có được là bảo vệ an toàn của Nhiễm Đông Nhi vô điều kiện. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ dám ra tay.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, gia tộc Tây Môn sẽ đứng ra giải quyết thay họ.

"Chị đã gọi điện cho các ban ngành có liên quan, sau này cô ta không cần tới Trung Quốc diễn nữa" Nhiễm Tinh Thần chân thật đáng tin nói.

"Chị, như thế có..."

"Chị đã đưa tin rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi, Trung Quốc không thiếu một nữ ngôi sao".

"Nhưng chị không cho phép bất cứ ai ăn hiếp em gái chị, còn bao gồm cả tên Diệp Thu của em đó. Nếu hắn dám ăn hiếp em, chị cũng không để yên cho hắn đâu".

"Được rồi, chị, chị làm cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi. Chị cũng nên tìm anh rể cho em đi, đỡ phải chị cả ngày không có việc gì làm".

"Chuyện của chị đâu tới lượt em lo. Được rồi, cúp máy đây".

Nhiễm Đông Dạ mỉm cười tắt điện thoại, trong lòng lại ấm áp hạnh phúc. Cha mẹ đều là quan viên, nói cách khác họ đều có thành tựu to lớn trong quan trường, quyền lực trong tay cực lớn, nhưng trong gia đình lại thiếu quan tâm tới cuộc sống của chị em Nhiễm Đông Dạ.

Còn chị mình, khi chị gái sáu tuổi đã là chỗ dựa từ nhỏ tới lớn của Nhiễm Đông Dạ.

So với mẹ, chị còn giống mẹ mình hơn.

"Nhiễm tiểu thư, xin lỗi, xảy ra chuyện thế này tôi phải báo cáo lên công ty. Nếu họ sử dụng thủ đoạn gì, chúng ta cũng có thể phòng trị trước" Người đại diện cười xin lỗi Nhiễm Đông Dạ.

"Không sao, đó là công việc của chị". Nhiễm Đông Dạ cười không nói gì.

Cô cảm giác được có lẽ cô sắp gặp phải nguy hiểm. :

Nhưng cô không nói nỗi lo này cho chị gái, hà tất khiến người quan tâm tới mình lại lo lắng chứ?

"Tự mình có thể đối mặt được" Nhiễm Đông Dạ nắm chặt tay nói với chính mình.

"Lái xe, tôi không về công ty nữa, tới hồ nước sâu số ba" Nhiễm Đông Dạ đột nhiên nói.

Nghe chị nói Diệp Thu quay về rồi, tim cô lại không thể yên tĩnh lại, luôn muốn nhìn thấy anh mới được.

"Được, Nhiễm tiểu thu" Tài xế cung kính đáp.

"Ha ha" Ông lão luôn ngồi bên nhắm mắt dưỡng thần cười cười nhưng lại không nói gì.

"Báo cáo Sư Vương, mục tiêu đột nhiên chuyển hướng. Tôi lo lắng việc theo dõi của chúng ta đã thất bại. Xin Sư Vương cho chỉ thị" Chiếc xe theo phía sau thấy xe phía trước đột nhiên chuyển hướng ở một ngã tư vội vàng báo cáo lên tổng bộ chim ưng.

"Sư Vương nhận được, Linh Dương bỏ theo dõi, quay ngược về theo lộ tuyến định trước. tổ hai gấu mèo bám theo".

Tổ ba Sói đen theo đuôi".

"Tổ hai gấu mèo nhận".

"Tổ ba Sói đen nhận".

Đi tới Thâm Thuỷ Loan, đột nhiên qua đường Tân Hải, đây vốn là con đường vô cùng an toàn, vì cách một lúc đều có xe tuần tra đi qua đường này.

Nhưng cho dù thời gian ngắn mấy chục phút cũng có thể khiến những người liều mạng này làm ra rất nhiều chuyện. Ông lão ngồi ở ghế sau giống như Lã Vọng buông cần câu quay đầu nhìn lẩm bẩm nói: "Lại là ở đây, những người này sao không thể động não hơn một chút? Lại là việc không có chút kỹ thuật nào?"

"Lão bá, bác nói gì thế?" Nhiễm Đông Dạ quay mặt sang hỏi.

"Ha ha, ta đang mắng những thằng nhãi không có mắt ấy mà. Ta thích lải nhải, quấy rầy cháu nghe nhạc rồi hả?"

"Không, cháu rất thích nói chuyện với lão bá. Cháu biết bác là người Yến Kinh. Nếu có thời gian, nhất định phải quay về xem thử đó".

"Được, được được" Ông lão gật đầu, nhiều năm như vậy, Yến Kinh đã vật còn người mất rồi?

"Báo cáo Sư Vương, đã vào địa điểm săn tốt nhất".

"Gấu mèo cản phía sau, Sói đen mau hành động".

"Rõ".

Chiếc xe đen luôn bám đuôi phía sau đột nhiên tăng tốc nhanh như chớp xông lên trước chiếc xe Mercedes chống đạn màu đen Nhiễm Đông Dạ ngồi trong.

"Kim lão, họ tới rồi" Tài xế ngồi ở ghế lái từ gương chiếu hậu nhìn thấy tình hình phía sau lại không hề hoảng sợ ngược lại có cảm giác hưng phấn chờ đợi.

"Ừ, gọi điện thoại thôi" Kim lão nói.

Người tóc húi cua ngồi bên ghế lái lập tức rút điện thoại ra gọi tới một số điện thoại.

"Tăng tốc" Ông lão lại quay đàu nhìn một cái nói "Ít nhất phải cho họ tranh thủ thời gian năm phút".

"Kim lão, không cần tới năm phút" Đầu cúi cua kích động nói. Dùng tay chỉ một chiếc trực thăng bên ngoài cửa xe đang nhanh chóng xoay quanh chạy tới, rõ ràng chiếc xe có ý đồ phía sau cũng nhìn thấy trực thăng đang bay trong không trung, lớn tiếng chửi bằng tiếng NB "Lũ khốn này".

Sau đó lại nhanh chóng kết nối với điện thoại không dây, giọng dồn dập báo cáo với tổng bộ: "Báo cáo Sư Vương. Báo cáo Sư Vương, chúng ta trúng bẫy rồi. Lúc chúng ta sắp bắt cóc thành công, đối phương đột nhiên phái trực thăng trợ giúp trong không trung tới."

"Rút". Sư Vương nói ngắn gọn, có trọng lượng.

"Rõ" Người đàn ông đáp, lập tức sai lái xe nhanh chóng quay đầu, sau đó chạy về hướng ngược lại.

Đáng tiếc đã muộn rồi.

Trực thăng xoay vòng trên khung trung như cái bóng luôn đuổi theo phía sau. Diệp Thu nhìn ô tô chạy trên đường cười nói "Có thể làm nổ lốp xe của họ không? Lần này tôi muốn bắt sống".

"Đương nhiên, không vấn đề rồi" Ngân Nhãn giơ súng ngắm lên, ngồi trên mép trực thăng nhắm bắn.

Bịch!

Xe ô tô phía dưới lảo đảo, sau đó lảo đảo đập về phía bãi cát bên đường cái.

"Tuyệt" Diệp Thu cười khích lệ.

Ngân Nhãn thu súng ngắm nói: "Tôi không bằng hắn".

Diệp Thu biết hắn chính là nói Tiểu Bạch nhưng cũng không tiếp lời cô, chỉ thị trực thăng bay qua bên chỗ xe bị ngã lật kia. Sau khi tới dộ cao nhất định cũng không cần máy bay đáp, cứ như thế nhảy xuống. Ngân Nhãn nhìn độ cao một cái rồi cũng ôm súng nhảy xuống. Phi công lái trực thăng nhếch miệng trong lòng thầm nói: Hai người biến thái này, ngay cả thang dây cũng không cần dùng tới".

Diệp Thu đi tới chỗ xe sắp nổ, cảm thấy trong thoài gian ngắn nó sẽ không thể nổ được, liền dùng chân đá cửa xe, lạnh lùng nói: "Ra ngoài cả đi, đừng giả chết nữa".

Đột nhiên Diệp Thu nhạy cảm nghe thấy một tiếng vang lên.

Một tay cầm tay Ngân Nhãn nói: "Chạy mau".

Hai người vừa chạy tới đường cái, chiếc xe hơi nằm trên bãi cát liền giống như một con ếch nhảy vào trong chảo mỡ, liền tan tành trong không trung.

Loảng xoảng!

Sau khi rơi tự do, ô tô nặng nề nện trên bãi cát. Mảnh vụn rơi hừng hực cháy, bắt đầu thiêu đốt trước mắt, chiếc xe hoàn toàn biến mất.

"A, bọn họ thật có dũng khí, chết cũng không sợ" Ngân Nhãn nhìn ngọn lửa thiêu cháy cười nói.

"Tôi rất nhiều lần giao thiệp với người của họ, rất khó moi được tin tức gì hữu dụng từ miệng họ. Chỉ cần một khi xuất hiện nguy hiểm, bọn họ sẽ kết thúc mạng sống của mình" Vẻ mặt Diệp Thu ngưng trọng nói "Không thể không nói Mitsui Viêm là một đối thủ rất đáng được tôn kính".

"Đáng tiếc là hắn gặp phải anh" Ngân Nhãn nhìn Diệp Thu híp mắt cười vô cùng phong tình "Không ai có thể ngờ tới lại lúc nào cũng có trực thăng theo phía sau người phụ nữ của mình, càng huống hồ cô gái của anh đúng là không ít".

"Cô chắc chắn là cô đang khen ngợi tôi?" Diệp Thu gượng cười hỏi.

"Tôi chỉ tò mò, sao anh lại biết họ sẽ chọn ra tay với Nhiễm Đông Dạ".

"Đoán".

"Sao anh biết tối nay họ sẽ ra tay?"

"Cũng là đoán".

"Tôi có thể lý giải đó là giác quan thứ bảy của đàn ông không?"

"Tùy cô?" Diệp Thu cười gật đầu "Nhưng, tôi cần một người còn sống, có lẽ bên họ có thu hoạch gì đó".

Diệp Thu nói rồi gọi điện thoại cho Tiểu Bạch.

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)