Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 638

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 638: Thập diện mai phục
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tiểu biệt thắng tân hôn.

Diệp Thu và mấy cô gái cũng có một khoảng thời gian không gặp, tất nhiên vô cùng nhớ nhung, nên khi ngồi trong phòng khách nói chuyện với các cô. Lâm Bảo Nhi luôn dính bên người Diệp Thu, ôm cánh tay Diệp Thu, không muốn buông ra.

Cô da mặt dày khiến những người khác vô cùng ngưỡng mộ nhưng không thể làm được như cô, ôm ôm ấp ấp Diệp Thu trước mặt mọi người.

Vì Lâm Bảo Nhi sắp về báo cáo mà Đường Quả cũng quay về tiếp nhận nghiệp vụ của tập đoàn, nên trong hai ngày này họ sẽ quay về Yến Kinh. Đây cũng là điều Diệp Thu muốn thấy.

Hai nha đầu này đúng là rất không yên phận muốn để họ tránh mãi trong nhà Tây Môn không ra ngoài. Sợ cũng là điều vô cùng khó khăn.

Hong Kong hiện giờ giống như một thùng thuốc nổ lớn, không cẩn thận là có thể bị người ta châm lửa, Diệp Thu thật sự lo lắng cho các cô.

Ngược lại, Trầm Mặc Nùng tạm thời vẫn có chút việc phải giải quyết nên cần phải ở lại Hong Kong vài ngày.

Diệp Thu cũng rất yên tâm với Trầm Mặc Nùng, cô muốn ở lại thêm vài ngày, Diệp Thu cũng không có ý kiến gì.

Lại nói tới chuyện Nhiễm Đông Dạ tát cô nghệ sỹ người Hàn, lúc này Diệp Thu mới hiểu rõ chân tướng sư việc. Hiện nay, một số nghệ sỹ đều muốn kiếm tiền ở Trung Quốc nhưng lại không tôn trọng người dân Trung Quốc. Lúc họ nhận tiền thì vẻ mặt tươi cười chào đón, quay mặt đi thì lại mắng đồ nhà quê. Hành động này của Đông Nhi đúng là khiến người ta vô cùng sáng khoải.

Nhiễm Đông Dạ cũng là một kỳ nữ, làm việc quyết đoán, chưa bao giờ nương tay. Điều này cũng khiến Diệp Thu ngưỡng mộ. Nếu cô không làm, mình cùng sẽ làm chút việc này cho Đông Nhi.

Giới điện ảnh truyền hình đúng là quá phức tạp. Diệp Thu không ngại làm những chuyện bắt chước theo. Cuối cùng, lúc người trong giới nhắc tới Nhiễm Đông Dạ, đều trong lòng có cảm giác sợ hãi.

Lại nói chuyện một hồi, mọi người ai về phòng ấy nghỉ.

Nhiễm Đông Dạ vừa lau đầu vừa đi ta khỏi bồn tắm.

Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông nằm trên giường cười xấu xa với cô, giật mình suýt nữa hét lên.

Tới khi ngẩng đầu nhìn rõ mặt Diệp Thu mới ngượng ngùng nói: " Đáng chết, vào phòng người khác cũng không biết gõ cửa. Lén la lén lút vào trong hù chết người ta".

Nhiễm Đông Dạ vừa tắm xong, mặc trên người một áo ngủ tơ tằm màu xanh đen. Cơ thể đẫy đà, dáng vẻ xiêu hồn người. Tóc tai bù xù trên bả vai cũng không che lấp được mảnh lớn trắng noãn lộ ra ngoài. Bộ ngực sữa nửa hở ra đường cong mê người.

Không thể không nói Nhiễm Đông Dạ lúc trước còn có chút ngây ngô, bây giò càng ngày càng ra dáng con gái.

"Đây là công lao của mình" Trong lòng Diệp Thu kiêu ngạo thầm nghĩ.

"Tới đây" Diệp Thu vẫy vẫy tay với Nhiễm Đông Dạ.

"Em cứ không qua đó". Nhiễm Đông Dạ bất mãn trừng mắt với Diệp Thu một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.

Ôm chặt lấy cơ thể ấm áp mềm mại, trong mũi truyền tới mùi sữa tắm dễ chịu. Diệp Thu đau lòng nói: "Tôi nay không sợ chứ? Vốn muốn gọi điện cho em, nhưng lại không chắc chắn họ có ra tay không. Nếu họ chỉ theo dõi thôi, như thế sẽ đánh rắn động cỏ".

"Cũng sẽ khiến em luôn lo lắng sợ hãi. Anh nghĩ dù sao anh cũng luôn bên cạnh em, sẽ không cho họ cơ hội làm tổn hại tới em".

"Em không sợ" Nhiễm Đông Dạ cũng ôm chặt eo Diệp Thu nói "Em biết anh sẽ không để em bị bắt cóc".

"Đương nhiên rồi, anh không nỡ đâu" Diệp Thu cười nói, sau đó cúi đầu hôn lên môi Nhiễm Đông Dạ.

Đây là một dãy biệt thự giá cả xa xỉ gần bờ biển Hong Kong, sống xung quanh đều là người tầng lớp giàu có ở Hong Kong.

Căn biệt thự này Diệp Thu mua cho nhân viên làm việc cho mình ở Hong Kong ở, người ít, những phú hào đó cũng phần lớn không ra ngoài, không dễ bị người ra phát hiện ra điều khác thường. Tiểu Bạch không muốn cùng Diệp Thu sống ở gia tộc Tây Môn, tất nhiên cũng ở đây.

Xe của Diệp Thu dừng ở cổng, liền có người mở cổng biệt thự. Hai vệ sỹ mặc đồ đen ở cổng cung kính đứng hai bên. Bọn họ đều là nhân viên cấp cao phái tới Hong Kong cùng Diệp Thu chấp hành nhiệm vụ lần này, cũng ngầm biết thân phận của Diệp Thu.

Diệp Thu lái xe thẳng vào trong sân. Tiểu Bạch đã đứng chờ ở đó.

"Hắn vẫn sống chứ?" Diệp Thu cười hỏi.

Tiểu Bạch gật đầu ra hiệu tay. Diệp Thu liền theo sau hắn đi vào trong.

Căn phòng này trống không, chỉ có một chiếc ghế. Nhân viên phụ trách trông người đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất đó, thấy Diệp Thu và Tiểu Bạch đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Không có việc gì rồi. Anh ra ngoài trước đi..." Diệp Thu nói.

"Vâng" Người đàn ông đáp, đóng cửa lui ra ngoài.

Người Tiểu Bạch bắt về nằm trên sàn nhà, vết thương trên trán và trên đùi vẫn đang băng bó xử lý, nghe thấy có người tới liền mở to mắt nhìn một cái rồi lại nhắm lại.

Diệp Thu đi tới ngồi xổm trên đất hỏi "Anh có thể nói cho tôi biết ai phái anh tới không?"

Im lặng, người nằm ở đó không nhúc nhích.

"Đương nhiên, vấn đề này tôi đã biết rồi, cũng không hứng thú lắm" Diệp Thu nói "Vậy thì anh có thể nói cho tôi biết đồng bọn của anh đang ở đâu không?"

Vẫn là im lặng.

Sắc mặt Tiểu Bạch giận dữ, nắm chặt hoàng kim cương xoa tam giác trong tay định phi lên người hắn.

"Đợi chút" Diệp Thu giữ tay chặn lại. Nếu trên ngươi người này có quá nhiều lỗ thủng, tới khi đẩy hắn ra ngoài đối mặt với truyền thông cũng không tiện giải thích.

"Tôi từng học đại học, là một người rất có tố chất, nếu không nhất thiết tôi sẽ không tùy tiện đánh người. Tôi có thể cho anh thêm một cơ hôi? Nói cho tôi biết đồng bọn của anh ở đâu? Anh xem minh anh nằm ở đây vô vị biết bao. Lẽ nào anh không muốn cho họ tới cùng anh sao? Đó đều là lũ khốn? Họ cướp công lao của anh, cướp danh tiếng của anh, thậm chí có lúc còn cướp bạn gái với anh?Anh không cần dùng tính mạng để yểm hộ cho họ? Đúng không?"

"Tôi sẽ không nói" Người đó cuối cùng mở miệng rồi.

"Vậy, thế này đi, tôi mang bút cho anh viết cho tôi?"

Diệp Thu lại ngồi xổm ở đó, thấy người kia không có ý hợp tác, liền một tay bóp cổ hắn nói:"Nếu bây giờ anh không muốn nói, sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu. Ừm, lời nói chỉ chớp mắt hai cái".

Mặt con tin bị bóp cho thành màu đỏ tím, con mắt sắp lòi ra ngoài. Diệp Thu biết đây là lúc ý thức phòng bị của hắn yếu nhất.

Ánh sáng bạc của chiếc nhẫn phệ hồn trong tay lóe lên. Sau đó Diệp Thu liền rất thuận lợi vào trong não vực của con tin.

Diệp Thu cảm thấy lần này sử dụng nhẫn phệ hồn hình như có chút thay đổi. Lúc trước còn cần phải khẽ chạm tới, ý chí phải cực kỳ tập trung. Lần này tâm niệm vừa nổi lên là xông thẳng vào.

Cũng giồng như... hoàn toàn không cần bất cứ khúc nhạc dạo nào.

Chẳng lẽ chiếc nhẫn lại có đột phá gì sao?

Bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này. Tiểu Bạch vẫn còn đứng bên cạnh lo lắng nhìn mình.

*****

Tiết trời quang đãng, ánh nắng rạng rỡ.

Đêm qua còn mưa một trận, sáng sớm không biết tạnh lúc nào. Không lầy lội ngược lại cả thế giới đều giống như được tắm rửa, vô cùng tươi mát dễ chịu.

Ngân Nhãn đang cùng ông chơi cờ tướng. Bản thân cô không hứng thú lắm với trò chơi kiểu kỳ nghệ như vậy. Nhưng ông nội thích, cô tất nhiên cũng học được.

"Cháu lại thua rồi" Ngân Nhãn tròn mắt nhìn quân vua của mình bị tướng quân của ông bức cung, gượng cười nói.

"Cờ của cháu càng lúc càng di động rồi, lòng rối loạn rồi" Lãnh chúa như đăm chiêu nhìn Ngân Nhãn nói.

"Ông, chỉ là thua một ván cờ thôi" Ngân Nhãn cố gắng tránh ánh nhìn của ông, giả bộ không thèm để ý phản bác lại.

"Đúng vậy, chỉ là một ván cờ thôi. Nhưng cháu gái à, đời người cũng như quân cờ. Cháu không thể thua được" Lãnh chúa cảm thán nói.

"Dạ" Ngân Nhãn đáp.

"Chúng ta làm sát thủ, vốn là không nên phải lo lắng. Nhưng con người sở dĩ là con người vì chúng ta có thất tình lục dục. Nếu cháu muốn cuộc sống yên bình, ông cũng rất vui vẻ. Có người ông nào thích cháu gái yêu của mình làm sát thủ chứ?"

"Ông, ông nghĩ nhiều rồi. Cháu cảm thấy làm sát thủ rất tốt".

Lãnh chúa xua xua tay nói "Sát thủ rất tốt, nhưng sát thủ cũng có thể có tình cảm. Cháu trưởng thành không giống những người khác. Trên phương diện nào đó, cháu rất thông minh, nhưng trong vấn đề tình cảm, cháu lại như học sinh tiểu học. Phải thật thận trọng. Nếu nói có thứ còn sát thương người hơn cả dao đó chính là tình cảm của con người. Dao có thể giết chết người, tình cảm lại khiến người ta sống không bằng chết. Ông không muốn nhìn thấy cháu chịu tổn thương".

"Vâng, không ai có thể khiến cháu chịu tổn thương được" Ngân Nhãn gượng cười nói, cũng không biết ông nhìn ra được điều gì trong ván cờ này nữa.

Chẳng lẽ lòng mình đúng là rối loạn sao?

"Ông, ông định bao giờ quay về Las Vegas? Ông tới Hong Kong, e là Mitsui Viêm đã có được tin tức rồi. Sức ảnh hưởng của họ ở Mỹ cũng không tầm thường. Nếu có thể nói chính phủ tiến hành thanh mới tổ chức chúng ta, e là sẽ phải chịu tổn thất nặng nề".

"Ngày mai" Ông nhắm mắt, cơ thể thoải mái dựa vào sofa "Chính phủ không phải một người là chính phủ, Những năm gần đây, chúng ta cũng giúp họ làm không ít việc. Nếu họ thật sự không biết tốt xấu, vậy chỉ có thể liều một phen cá chết lưới rách với họ thôi".

"Lòng tham của con người đúng là không giới hạn. Mưu đồ của họ đúng là quá lớn rồi. Kế hoạch này quá điên cuồng, cháu hoàn toàn không thể chơi được" Ngân Nhãn cười nói.

"Khu vực cho phép, bọn họ không còn lựa chọn nào khác, căn nhà nhỏ bé ở một đảo luôn khiến người ta không có cảm giác an toàn.

Làm ra những chuyện điên cuồng như vậy cũng có thể lý giải được. Chỉ là trong xã hội hiện nay, suy nghĩ như vậy cũng chỉ có thể là người dại nói mơ thôi".

"Lãnh chúa đại nhân" Môt vệ sỹ đồ đen bước nhanh tới khom người nói với ông lão "Lạc Khắc, có chuyện gì?" Ông không nói gì, mà Ngân Nhãn lên tiếng hỏi.

"Phát hiện đoàn xe phía trước, chúng ta có cần chặn họ lại không?"

"Mục tiêu là ai?"

"Tạm thời không thể xác định được"

Ngân Nhãn ngẫm nghĩ nói " Sau khi xác định được thân phận rồi tới báo cáo"

"Vâng" Người đàn ông mặc đồ đen đáp rồi chạy ra ngoài.

"Là Mitsui Viêm" Ông lão không mở mắt nhưng lại lên tiếng nói.

"Ồ, sao ông lại đoán là hắn? Sao hắn lại tới đây?" Ngân Nhãn nghi hoặc hỏi.

"Uy hiếp" Ông lão nói."Lựa chọn của chúng ta e là đã làm rối trận tuyến của họ rồi".

Quả nhiên lát sau khi thuộc hạ lại vào báo cáo, đã xác định thân phận là Mitsui Viêm.

"Ông, chúng ta có cần gặp hắn không?" Ngân Nhãn hỏi.

"Ở xa tới là khách, mời thiếu gia Mitsui vào" Ông lão mở mắt có chút mệt mỏi xua tay nói.

" Dặn mọi người đề phòng cấp một" Ngân Nhãn nói, lại quay mặt nhìn ông nói "Ông, cháu tới đón tiếp xem sao" Ngân Nhãn lúc ra ngoài, cổng biệt thự quả nhiên xếp hàng dài xe. Có thể là rất nhiều người nhận được mệnh lệnh đều ngồi trên xe không xuống. Đi tới cổng chỉ có rải rác mấy người. Mitsui Viêm nhìn lướt mai phục xung quanh, khóe miệng mang theo vẻ khinh thường. Sau đó bước nhanh tới chỗ Ngân Nhãn cười lớn nói "Vị này chắc chắc là một trong ba đại giáo quan danh tiếng vang xa, tiểu thư Ngân Nhãn rồi? Thường nghe thấy Thủy Quỷ nói tới cô, ngưỡng mộ đại danh đã lâu đúng như sét đánh bên tai".

Thủy Quỷ? Là sát thủ tồn tại giống như thần? Địa vị còn cao hơn nếu so với súng thần Smith.

Chỉ là hắn thành danh rất sớm, mười mấy năm trước đã biến mất không có tung tích. Lẽ nào hắn cũng bị Mitsui mua chuộc rồi?

"Tiểu thư Ngân Nhãn bây giờ là sát thủ tuyệt thế trong giới rồi. Thủy Quỷ ngưỡng mộ đã lâu" Người đàn ông trung niên đứng phía sau Mitsui Viêm cúi đầu chào Ngân Nhãn.

"Ông là Thủy Quỷ?" Ngân Nhãn kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, nhưng tên tôi vốn là Suzuki. Chỉ là quản gia của thiếu gia mà thôi" Thủy Quỷ bình thản nói.

Ánh mắt Ngân Nhãn lại quan sát mặt Thủy Quỷ một hồi, đúng là không nhìn ra được, người đàn ông có vẻ nhã nhặn này có điều gì đặc biệt, nhưng nhớ tới tên biến thái Diệp Thu, vẻ ngoài của hắn cũng không giống cỏ đủ công năng mê hoặc đối thủ sao?

"Người càng không nhìn ra được nông sâu, càng đáng cảnh giác sợ hãi" Ngân Ngãn rút ra kết luận như vậy.

"Mitsui thiếu gia, không biết ngài tới có chuyện gì?" Ngân Nhãn không thu hoạch được gì, lúc này ánh mắt mởi chuyển tới Mitsui Viêm.

"Nghe nói, lãnh chúa đại nhận có nhã hứng đột nhiên tới du ngoạn Châu Á, vừa may tôi cũng ở Hong Kong, tất nhiên phải chấp lễ vãn bối, tới thăm hỏi. Dù sao trước đây, chúng ta hợp tác cũng vô cùng vui vẻ. hơn nữa bản thân tôi cũng muốn đích thân tới cảm ơn lãnh chúa đại nhân đã chiếu cố tới chúng tôi".

"Ông nội ra ngoài du lịch không muốn bị người khác quấy rầy" Ngân Nhãn mặt không biểu cảm nói.

"Nhưng nếu Mitsui thiếu gia đã tới, cũng nên mời vào uống chén trà đã".

"Vô cùng vinh hạnh" Mitsui Viêm cười cười, cho mấy thuộc hạ mang quà phía sau vào theo.

Ngân Nhãn dẫn một đoàn người đi vào phòng khách.

Mitsui Viêm dặn dò người hầu đặt quà xuống rồi đi ra ngoài, sau đó vẻ mặt tươi cười chào hỏi lãnh chúa ngồi trên sofa nói "Lãnh chúa đại nhân, vẫn khỏe chứ?"

"Làm phiền Mitsui thiếu gia tới thăm ta, lão già này đúng là rất vinh hạnh" Giọng ông lão ấm áp nói.

"Lãnh chúa đại nhân, nổi tiếng khắp thiên hạ có thể tới thăm hỏi là vinh hạnh của Mitsui Viêm mới đúng, nghe nói lãnh chúa đại nhân gặp không ít bạn bè ở Hong Kong" Mitsui Viêm bắt đầu vào chủ đề.

"Sao vậy? Mitsui thiếu gia rất quan tâm tới việc riêng của người khác?"

"Không, không, con người tôi không thích quản chuyện không đâu lắm. Chỉ cần là không liên quan tới tôi, người khác làm gì tôi cũng không quan tâm. Nhưng nếu sự việc có liên quan tới tôi, tôi muốn tìm hiểu thêm một chút" "Chỉ có một sinh mạng, chúng ta phải biết quý trọng".

"Gặp vài người bạn tốt" Ông lão trả lời.

"Vậy thì, trong đó có người nào tên là Diệp Thu không?" Mitsui Viêm híp mắt hỏi.

Trên mặt vẫn giữ nụ cười nho nhã, chỉ là oán hận trong mắt đã rõ ràng có thể thấy được.

"Đúng vậy, một thanh niên rất được" Lãnh chúa rất thẳng thắn thừa nhận. Chuyện thế này vốn không cần thiết phải giấu diếm. Tất nhiên cũng không giấu nổi.

"Vậy sao? Vậy so với tôi thì thế nào?"

"Dùng một từ của nước Trung Quốc để hình dung, các người là nhất thời tỏa sáng"

"Lãnh chúa đại nhân nâng đỡ rồi. Nếu, tôi nói là nếu để lãnh chúa đại nhân phải lựa chọn, vậy thì lãnh chúa chọn ai là người chiến thắng trong trận chiến này?"

"Ta không thích trò chơi đoán câu đố" Ông lão từ chối trả lời.

"Vậy thì lãnh chúa đại nhân hy vọng ai thắng?"

"Làm sát thủ, đơn giản chỉ là một chữ lợi. Ta tất nhiên hy vọng hai bên thắng hoặc thắng nhiều".

"A, lời lẽ của lãnh chúa đại nhân thật sắc bén. Vậy, tôi không vòng vèo nữa. Lúc trước, quý tổ chức và chúng tôi hợp tác khá vui vẻ. Tôi hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể giữ được ngày tháng tốt đẹp lúc trước". Mitsui Viêm vẻ mặt nghiêm túc nói, trong ngữ khí lại có vẻ ra lệnh.

"Xin lỗi, sát thủ không tìm hiểu gì hơn. Chúng tôi nhận tiền, tiền của ai nhiều, chúng tôi sẽ phục vụ người đó" Lời của ông lão không còn nghi ngờ gì chính là từ chối đề nghị của Mitsui Viêm.

"Chẳng lẽ ngài cảm thấy còn có người có thể trả giá cao hơn gia tộc Mitsui sao?"

"Không có càng tốt"

"Lãnh chúa đại nhân, ngài nên hiểu, gốc của ngài là ở Mỹ. Vừa may quan hệ của tôi và chính phủ Mỹ cũng coi như không tệ".

Ông lão nhíu mày, sờ tóc thưa thớt trên gáy nói "Nếu họ biết tất cả những việc làm trước kia của cậu, liệu có thay đổi mối quan hệ này không nhỉ?"

"Ngài đang uy hiếp tôi?" Mitsui Viêm phẫn nộ quát.

"Cậu sao phải vậy?" Ông lão châm chích, trong nháy mắt không còn thấy hình tượng ông lão già nua. Ánh mắt ông như đâm thẳng vào thực chất, người không dám nhìn thẳng, người từ sofa ngồi dậy giống như một mãnh hổ nhắm người mà cắn.

"Lão già này đúng là một cao thủ" Mitsui Viêm thầm nghĩ.

Thấy thiếu gia hơi yếu thế, quản gia Suzuki luôn đứng phía sau hắn bước lên trước một bước.

Ngân Nhãn cũng đứng trước người ông lão.

Hai bên căng thẳng khiến không khí trong căn phòng giống như đọng cứng lại.

Tình hình trong phòng cũng ảnh hưởng tới cục diện bên ngoài. Sát thủ của lãnh chúa và đại lượng vệ sỹ của Mitsui Viêm cũng đã chĩa súng vào nhau.

Thùng thuốc nổ cực lớn này đã chuẩn bị xong, chỉ cần ai vứt xuống một que diêm sẽ châm lửa đốt cháy hoàn toàn.

Loảng xoảng!

Loảng xoảng!

Loảng xoảng!

Một người thân hình cao lớn khôi ngồ đi từ ngoài vào. Mỗi bước đi đều như búa tạ nện trên sàn nhà.

"Có bạn phương xa tới không gì vui bằng. Thủy Quỷ, chúng ta đã mười bảy năm không gặp rồi nhỉ?" Chiến Thần sải bước đứng trước mặt Ngân Nhãn, tay kẹp một điếu xì gà, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Thủy Quỷ hỏi.

"Là mười bảy năm tám tháng. Ta rút lui, Phỉ Khẩu, là thời gian của Huề" Thủy Quỷ bình tĩnh trả lời

"Đúng vậy, mặc dù chúng ta là bạn bè, nhưng vô cớ rời khỏi, theo quy tắc đáng coi là phản đồ" Chiến Thần nói.

Với sát thủ mà nói, chờ đợi phản đồ chính là vận mệnh không ngừng bị đuổi giết.

Giáp hạ thượng nhẫn Phục Bộ Vĩ?

Nghe thấy cái tên này, mắt Tiểu Bạch sáng lên, vứt súng trong tay xuống. Hai cánh tay đều cầm hoàng kim cương xoa tam giác chuẩn bị buông tay.

Hắn đã từng dẫn Long Nữ xông vào trong làng Ninja Giáp Hạ, đánh giết một trăm mười hai Ninja hạ, mười hai Ninja trung và một Ninja thượng. Sau đó toàn mạng rút lui khiến giới võ sĩ cả NB chấn động.

Đương nhiên Phục Bộ Vĩ được coi là vua của Ninja lúc đó không có trong thôn. Tiểu Bạch không đánh với hắn.

Nhưng người có thể được Thiên Hoàng xưng là đao hoàng, thực lực tất nhiên không kém.

Giống như lúc trước, chỉ cần kẻ địch có thực lực hung hãn, Tiểu Bạch luôn đứng trước mặt Diệp Thu. Cho dù hắn biết rõ thực lực của mình thật ra không bằng Diệp Thu.

Diệp Thu vỗ vỗ bả vai Tiểu Bạch, cười ấm áp nói "Tiểu Bạch, người này nhường lại cho tôi chứ?"

Cậu giết nhiều Ninja như vậy rồi, giết thêm một người cũng không thú vị gì. Tôi vẫn chưa đánh nhau với Ninja bao giờ".

Tiểu Bạch gật dầu liền lui về sau, dùng vũ khí sắc nhọn trong tay chống đỡ trên cổ Mitsui Minh Tín. Chỉ cần hắn khẽ có hành động bất thường, hắn có thể phản ứng nhanh nhất.

"To gán, dám lăng nhục Ninja đều phải chết" Giọng Phục Bộ Vĩ lạnh lùng nói.

"Ha ha, vậy thì tới đi" Diệp Thu cười nói. Oan đã lặng lẽ chuyển tới tay hắn.

Phục Bộ Vĩ nhìn lướt trong tay hắn có vũ khí hình dạng giống một con dao găm khác thường, mắt khẽ nhìn lên.

Một tiếng hừ nhạt, sương mù cuộn dày đặc trong phòng tự dưng biến mất.

Chỉ trong nháy mắt.

Bóng người hắn như chớp điện xuất hiện sau lưng Diệp Thu

Vù!

Lặng lẽ rút trường đao bổ ngang về phía Diệp Thu.

Không kịp xoay người, Diệp Thu giơ oan ra sau lưng, mượn trợ giúp của lỗ tai, nghe tiếng gió đoán chuyển động, vừa may chặn được toàn tấn công quỷ thần khó lường của Phục Bộ Vĩ.

Khóa!

Tiếng binh đao đụng vào nhau trong trẻo vui tai vang lên.

Phục Bộ Vĩ thấy vũ khí trong tay Diệp Thu không hề bị đại đao của mình chặt đứt, liền biết vũ khí của đối phương cũng không phải là đồ bỏ đi.

Thân hình lại biến mất, đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh Diệp Thu, lại một đao như tia chớp bổ tới.

Nếu tránh không kịp, e là cả người sẽ bị hắn chém thành hai mảnh.

Luồn!

Không dễ dàng, Diệp Thu lại giơ oan lên chặn đao. Chỉ là tay hắn bị khối lực lớn của đối phương làm cho tê dại.

Diệp Thu có chút tức giận rồi.

Từ sau khi lĩnh ngộ ám lực thứ tư, hắn luôn cho rằng mình là thiên hạ vô địch trong đám người bình thường.

Nhưng hôm nay bị tên thích đánh lén này chém liên tục mấy đao. Mặc dù không bị thương tổn nào, nhưng, nhưng Diệp Thu lại cảm thấy đây là chuyện rất mất mặt.

Ai thích bị người ta cầm đao đuổi theo chém từng đao một chứ?

Diệp Thu quyết định báo thù, cho chú lớn tuổi mà còn thích chơi trò quá lố này một bài học.

Ngưng thần định vị.

Sớm theo tiếng gió, cảm giác được quỹ tích hắn xuất đao, Diệp Thu nhanh chóng giơ oan lên chống lại hắn, lúc đó nhưng tay trái hắn lại nhanh như cắt đánh ra.

Ám lực thứ tư!

Nắm đấm xuyên qua từng lớp sương trăng, sau đó tiếp xúc tới thực thể.

Bịch!

Phục Bộ Vĩ được đám sương trắng vây quanh người bị nắm đấm của Diệp Thu đánh bay ra ngoài.

*****

Loảng xoảng!

Cơ thể Phục Bộ Vĩ đập mạnh trên tường, khiến căn phòng vốn có chút cũ nát lung lay giống như bị động đất. Vôi vữa trên nóc phòng rơi xuống, tróc ra rồi vang lên tiếng phần phật.

Bọn họ thành lập tụ điểm này là để bắt cóc Nhiễm Đông Dạ, hơn nữa ép cô quay một số video...

Với mục đích như vậy, tất nhiên không thể ở khu nhà cấp cao phòng lớn được. Mà chọn khu dân nghèo khá vắng vẻ này. Đây là địa điểm hoạt động trước đây của thành viên phân hội hội Hắc Long ở Hong Kong. Lần này người của Mitsui Viêm cần, bọn họ liền cung cấp.

Ngực Phục Bộ Vĩ bị trọng thương, đau ê ẩm.

Trong miệng có cảm giác mặn tanh bị hắn ra sức nuốt xuống.

Hắn biết đó là máu nội tạng bị thương mới chảy ra.

Một quyền này đúng là rất có lực khiến hắn chịu thương tổn vô cùng nặng.

Không nằm lâu trên đất, hai chân hắn đột nhiên đạp mạnh, cơ thể liền đứng dậy như thiết bản kiều hình chữ thập.

Hắm không dám nằm trên đất cọ xát quá lâu, lo lắng Diệp Thu sẽ thừa thắng xông lên.

Ra ngoài lăn lộn luôn phải đề phòng.

Diệp Thu bị tên quỷ NB đánh lén chém mấy đao, trong lòng phẫn nộ. Mình cũng đánh lén, giơ nắm đấm ra lại thu được hiệu quả không tệ. lúc này tâm trạng của bạn Diệp Thu mới trở nên vui vẻ.

Ánh mắt nhìn Phục Bộ Vĩ lại dịu dàng hòa nhã đi nhiều, cũng không có sát khí nặng như vậy nữa.

"Ngươi quả nhiên là cao thủ" Phục Bộ Vĩ xoa ngực, như vậy mới làm mình nhanh hồi phục. Mắt lại nhìn chằm chằn vào Diệp Thu, giọng lạnh lùng nói.

Mặc dù là đang ca ngợi ngợi người ta, nhưng lời nói ra lại khiến người khác sống lưng toát lạnh

"Ngươi cũng nhìn ra rồi sao?" Diệp Thu vui vẻ nói

"Đáng tiếc, ngươi vẫn phải chết. Ngươi lăng nhục danh dự của một Ninja" Phục Bộ Vĩ hung dữ nói.

"Vậy sao? Đánh ngươi một quyền chính là lăng nhục?" Diệp Thu hỏi, thầm nghĩ nếu hắt nước tiểu lên mặt hắn sẽ là điều gì?

Đương nhiên, Diệp Thu cảm thấy bây giờ mình là người có địa vị rồi, không thể làm chuyện không có tố chất như vậy được.

Hắn vừa nãy đã nhìn ra được vào trong đầu hẻm này chỉ có một con chó đen. Nếu lát nữa tên này phản kháng quá kịch liệt sẽ kéo cả chó đen vào lăng nhục hắn một trận.

Bụng ngực đau đớn, một quyền của Diệp Thu đúng là không nhẹ.

Phục Bộ Vĩ dùng chân hất trường đao lên, sau đó tạo dáng khẩu lồi rất kỳ lạ.

Chân trái khẽ thu lại, người nghiêng về trước.

Đao dài kéo theo, mũi đao cách mặt đất không tới ba cm.

Miệng lẩm bẩm cũng không biết đang nói gì "Vạn xuyên tập hải đấu".

Phục Bộ Vĩ hét lớn một tiếng, đao dài trong tay đột nhiên giơ lên giống như khảm tầng viền vàng.

Cơ thể vọt tới trước, một đao cắt thẳng tới bụng Diệp Thu.

Vạt đao đó mang theo cả kim quang óng ánh truyền tới khiến lạnh cả người.

Sát thế!

Lấy sát thành thế làm sát trận. :

Diệp Thu là lần đầu tiên chiến đấu với Ninja, vẫn không quen thuộc với phương thức tác chiến thế này của họ.

Nhưng so với những người Thiên Giới kia, tấn công ở mức độ này đúng là quá thường rồi.

So với thủ đoạn bá đạo ác tâm khi mình mới tới Hong Kong đánh chết Lôi Sơn máu quỷ vẫn còn kém xa.

Đương nhiên mọi chuyện đều có biến số.

Mọi chuyện trước khi kết thúc, Diệp Thu cũng không dám chủ quan.

Oan trong tay hắn lại hất ra một mảnh ngân quang để bảo vệ trước ngực.

Phục Bộ Vĩ chém liền ba mươi chín đao, vẫn không làm Diệp Thu bị thương, chỉ là không ngừng vang lên tiếng hai binh khí va chạm vào nhau.

Vù!

Phục Bộ Vĩ đột nhiên lắc mình một cái rồi lùi lại.

Lần này lại bày ra tư thế khác.

Hai chân đứng thẳng, mắt nhắm chặt, tay trái để ngang trước ngực, tay phải nhếch hai ngón tay trước mặt.

Trong miệng lại như đang lẩm bẩm gì đó, hình gì là đang niệm tụng khẩu quyết gì đó.

Có bài học lần trước, Diệp Thu tất nhiên không muốn tiếp tục cho hắn cơ hội tấn công.

Một tay nắm chặt oan, người nghiêng về trước liền chủ động tấn công Phục Bộ Vĩ.

Hắn muốn đánh loạn tiết tấu tấn công của hắn, giành thế chủ động về tay mình.

Quả nhiên thấy Diệp Thu xông tới, Phục Bộ Vĩ chau mày, càng ngâm tụng nhanh hơn.

"Vạn xuyên tập hải trận".

Cơ thể Phục Bộ Vĩ lại đột nhiên biến mất, lại được lớp sương mù dày đặc cuốn đi.

Chỉ là màu sắc sương mù lần này hơi đậm.

Hơn nữa, dọc theo hắn Diệp Thu làm đủ các loại động tác né tránh và mê hoặc.

Màu sắc của sương càng lúc càng đậm, càng lúc càng bao phủ rộng xung quanh, cuối cùng vây lấy Diệp Thu

Trận thế!

Thật giống như một mê trận... mắt không thể nhìn, tai không thể nghe. Chỉ có thể dựa vào cảm ứng của võ giả xuất sắc để ngăn địch.

Luồn!

Từ tay tới tâm, khi Diệp Thu cảm giác được phía sau có nguy hiểm, liền nhanh chóng chặn oan trong tay tới.

Không ngờ, phía sau đúng là vang lên tiếng ầm va chạm trong trẻo.

Diệp Thu đột nhiên xoay người, một quyền đập tới chỗ khí lưu nhấp nhô phía sau.

Thất bại rồi, thân ảnh Phục Bộ Vĩ lại biến mất.

"Ninja chó má gì? Chỉ là chơi trò trốn tìm kiếm lợi, hoàn toàn chỉ là một kẻ nhu nhược" Diệp Thu thầm nguyền rủa trong lòng.

"Nhất định phải ép hắn xuất hiện" Diệp Thu đưa ra quyết định, liền bắt đầu tìm kiếm cơ hội.

Phục Bộ Vĩ lại tấn công mấy lần, nhưng đều bị Diệp Thu linh hoạt chặn lại. Diệp Thu nghe thấy có tiếng vỡ tan như xé vải. Lần này là lúc oan của Diệp Thu chặn lại, bị mũi đao dài của Phục Bộ Vĩ vạch tới ngực.

Quần áo trước ngực rách tan, da thịt bị vạch thương, xuất hiện một lỗ hổng hẹp dài.

May mà Diệp Thu dùng oan chặn được phần lớn lực tấn công của đao dài, chỉ là đầu mũi đao tiếp xúc với cơ thể mình.

Mà bắp thịt Diệp Thu cũng vô cùng kinh người, không bị lực nặng của hắn chém mà chỉ bị đè xuống, đau đớn ở ngực hoàn toàn chọc giận Diệp Thu.

Diệp Thu không trốn tránh, đứng im lặng trong sương mù dày đặc, giống như một thợ săn giỏi đang chờ con mồi chủ động tới.

Khí lưu xung quanh không ngừng quay cuồng, đó là không khí lúc Phục Bộ Vĩ di chuyển nhanh.

Không khí có tần suất lưu động cố định, nếu có thể cảm nhận được điều đó, có nghĩ là bạn có thêm một đôi mắt, một đôi mắt không thể xem thường.

Rống!

Lần này Phục Bộ Vĩ không bổ mạnh tới mà chọn cách đâm thẳng xảo trá âm hiểm.

Đao dài lặng lẽ nhẹ nhàng đâm tới bụng Diệp Thu.

Diệp Thu hành động rồi.

Chỉ là cơ thể khẽ di chuyển sang bên trái, tránh né đơn giản như vậy lại khiến một đao nhẹ nhàng lặng lẽ của hắn thất bại.

Sau đó tay Diệp Thu nhanh chóng duỗi ra.

Lúc Phục Bộ Vĩ chưa kịp rút về, tay Diệp Thu bắt được võ sĩ phục bó sát người trên người hắn.

"Cho ngươi phản kháng" Nắm đấm của Diệp Thu đánh tới cổ Phục Bộ Vĩ.

"Cho ngươi phản kháng" Lại một nắm đấm nữa đánh tới cằm Phục Bộ Vĩ.

Lúc Phục Bộ Vĩ chịu đựng cơn đau rút đao về, Diệp Thu bỗng ném một lực lớn tới nện cả người Phục Bộ Vĩ lên tường.

Không đợi hắn rơi xuống, thân hình Diệp Thu nhanh chóng di chuyển tới.

Nhân lúc hắn bị thương, phải lấy mạng hắn.

Bốp!

Phục Bộ Vĩ đang rơi trong không trung, lại nhảy lên trong không trung, Diệp Thu lại một cước dẫm lên ngực hắn.

Loảng xoảng!

Dưới sức ép của khối lực lớn của Diệp Thu, người Phục Bộ Vĩ nện mạnh trên sàn nhà, tiếng bịch lớn vang lên, căn phòng cũ nát lại lần nữa lung lay.

Đau nhức!

Lục phủ ngũ tạng lệch vị cơ thể giống như đều rời khỏi khung.

Phục Bộ Vĩ không biết hắn làm thế nào tìm ra mình trong lớp sương mù dày đặc đó.

Hắn là một Ninja thượng, luôn tràn đầy tự tin với tốc độ của mình. Nhưng không ngờ vẫn có người tốc độ còn nhanh hơn mình. Nếu không cho dù hắn có thể tìm ra được quỹ tích chuyển động của mình, cũng không thể theo kịp tiết tấu của mình.

Võ công thiên hạ chỉ có nhanh là không bị phá.

Bị người như vậy đánh bại, đối với một Ninja cao thủ mà nói đó là sỉ nhục, nên tay phải Phục Bộ Vĩ máu me đầm đìa nắm chặt đao dài, vẫn muốn tiếp tục phản đòn, lần này Diệp Thu không cho hắn cơ hội.

Tiến trước một bước, chân phải đạp lên trên ngực Ninja thượng cao quý Phục Bộ Vĩ.

"Ninja thượng sao? Thực lực cũng chỉ như vậy thôi" Diệp Thu chế nhạo nói. Hắn bị người ta chém một đao, bây giờ có cơ hội dẫm nát hắn dưới lòng bàn chân, phải nói vài câu mát mẻ châm chọc mới đủ.

"Sỉ nhục danh dự Ninja Giáp Hạ, đều phải chết" Phục Bộ Vĩ nói xong câu hung ác, miệng lại thấy ngọt, liền phun ra một ngụm máu đen.

"Yên tâm đi, có cơ hội ta sẽ tìm tới thôn Ninja Giáp Hạ" Diệp Thu cười nói. Một chân dùng lực dậm mạnh trên ngực Phục Bộ Vĩ. Hắn biết nhưn vậy sẽ tạo nên thương tổn lớn hơn cho hắn.

Người này, Diệp Thu định bắt hắn làm tù binh.

Bạn nghĩ xem, một tù binh Ninja thượng NB, tới lúc đó để hắn đi chỉ điểm Mitsui, thật có sức thuyết phục biết bao.

Những thứ khác đều có thể làm chứng, Ninja thế này không thể làm giả được?

Huống hồ người này hình như còn là người có máu mặt.

Tiểu Bạch đã đánh ngất Mitsui Minh Tín, bước nhanh tới trước mặt Diệp Thu, từ trong túi rút ra lọ thuốc đổ trên vết thương của Diệp Thu.

Diệp Thu đau tới tận tim, nói thẳng "Đổ ít thôi, đừng lãng phí như vậy. Tôi chỉ bị thương ngoài da, một chút là đủ rồi".

Thứ này chính là bảo bối, dùng hết rồi, Long Nữ chưa chắc đã có thể làm ra lọ nữa. Tiểu Bạch nhìn Diệp Thu, lo lắng trong ánh mắt khiến Diệp Thu lập tức ngậm miệng lại. Chỉ có thể ngoan ngoãn đứng để mặc Tiểu Bạch rắc bột thuốc ngàn vàng khó kiếm lên trên vết thương của mình.

"Tôi không sao rồi, đừng lo lắng" Diệp Thu vuốt má Tiểu Bạch, nhẹ nhàng an ủi.

Tiểu Bạch gật đầu cất thuốc vào trong túi.

"Chúng ta đi thôi" Diệp Thu nói, liền kéo Phục Bộ Vĩ đã mất đi khả năng hành động đi ra ngoài.

Tiểu Bạch tới nhấc Mitsui Minh Tín dậy, vì hắn đã ngất nên Tiểu Bạch chỉ có thể ném hắn trên đất rồi kéo hắn đi.

Tiểu Bạch thích sạch sẽ, bình thường lúc rảnh rỗi đều đeo găng tay trắng, bảo hắn ôm người đàn ông NB này trong lòng là điều không thể.

Bịch!

Diệp Thu vừa dùng chân đá tung cửa phòng, một viên đạn liền bắn tới.

Viên đạn bắn trên ván cửa, liền đánh đổ tấm ván gỗ có niên đại rất lâu này xuống.

"Cẩn thận, bên ngoài có tay súng bắn tỉa". Diệp Thu hô, kéo Phục Bộ Vĩ lại trốn vào trong phòng, tìm che chắn tốt nhất.

Phục Bộ Vĩ không tới một mình.

Hắn dẫn theo một đám cao thủ, những người này đều là người trong đội Ninja và bộ phận tinh anh trong hội Hắc Long.

Chỉ có điều Phục Bộ Vĩ cho bọn họ ở ngoài cửa.

Vốn tưởng mình hắn vào trong là có thể giải quyết gọn Diệp Thu và đồng bọn của Diệp Thu. Nhưng trời không toại nguyện lòng người, sự việc hình như lệch khỏi dự đoán hoàn toàn.

Hắn bị Diệp Thu giải quyết, điều nhục nhã hơn chính là hắn trở thành tù binh của Diệp Thu.

Cho nên người mai phục bên ngoài lại có một tàng tác dụng khác.

Giết chết Diệp Thu, hoặc là giết chết mình.

Nghe thấy tiếng đạn vang lên trên ván cửa, lại thấy Diệp Thu nhấc mình như nhấc con rối đồ chơi vứt người mình tới chân bàn, trong lòng Phục Bộ Vĩ lại có chút khoái ý.

"Cho dù mình có chết cũng không thể để người khác sống dễ dàng" tư tưởng của người NB nhỏ hẹp từ xưa tới nay.

Diệp Thu giống như cảm giác được sự hả hê của Phục Bộ Vĩ, liền một nắm đấm đánh ngất hắn.

Từ tỏng ngực rút ra tử mẫu bộ hồn thương của hoàng kim mẫu thương, người dính chặt vào góc tường, nhưng không dám tùy tiện thò đầu ra.

Không biết đối phương có bao nhiêu tay súng bắn tỉa, một khi lộ đầu ra rất có thể sẽ trở thành bia ngắm của họ.

Mặc dù kỹ thuật bắn súng của hắn và Tiểu Bạch đều rất tốt, nhưng tầm bắn của súng ngắn dù sao cũng có hạn. Nếu nơi đối phương mai phục quá cao quá xa, bọn họ cho dù phát hiện ra mục tiêu cũng có thể làm gì? Hoàn toàn không đánh được.

Súng bắn tỉa thì lại khác. Ngoài nghìn mét vẫn có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu.

Diệp Thu từ vỏ đạn lăn dưới chân, biết được bọn họ dùng súng là của công ty chế tạo vũ khí đạn dược Barrett Mỹ sản xuất "Vua trong các loại súng ngắm loại nặng". tháp súng ngắm Berry.

Tầm bắn ngắm của khẩu súng này lên tới hai km, đạn có thể dễ dàng xuyên thủng xe thiết giáp bọc thép ngoài một km.

Nếu phối hợp nhiệt thành như hiển thị trên súng bắn tỉa, ngoài khoảng cách xa, có thể dễ dàng xuyên thủng tòa nhà mục tiêu, ngắm bắn chuẩn xác phần tử khủng bố trốn sau tường, uy lực kinh người. Tạ trời tạ đất, may mà họ không phối hợp nhiệt thành giống hiển thị trên súng. Tiểu Bạch cũng bị áp chế bên cạnh bàn làm việc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)