← Ch.079 | Ch.081 → |
Diệp Thu nhớ rất rõ ràng, cái tên kêu gào lợi hại nhất kia chính là người khi được Dương Nhạc mời vào câu lạc bộ nói rằng đầu mình có bệnh, không ngờ bởi vì có Nhiêm Đông Dạ đột nhiên tham gia, hắn hiện giờ ngược lại trở thành phần tử cuồng nhiệt nhất. Không cho hắn tham gia thì không được, tư thế của hắn bức người liều mạng đến thế cơ mà.
Đi vào đường cùng, Diệp Thu bảo mọi người chờ dợt một lát. Sau đó tìm một cái bảng chữ ghi bảo Lý Đại Trang đem đi photocopy làm một trăm bản. Lúc này lửa giận của đám người đó mới bị dẹp bớt.
Che chở cho Nhiễm Đông Dạ thoát khỏi đoàn người, hai người đi đến khu rừng của khu vực giáo viên, nhìn thấy phía sau không ai đuổi kịp mới ngừng lại.
" Ngươi có nhiều chỗ để lựa chọn mà, sao lại chọn làm ngôi sao?" Diệp Thu nhìn bộ ngực sữa đang phập phồng do vừa chạy trốn của Nhiễm Đông Dạ hỏi. Hắn tuy rằng không biết Nhiễm Đông Dạ rốt cuộc có gia cảnh ra sao, thế nhưng có thể tùy tiện xuất ra chi phiếu một nghìn vạn gia đình khẳng định sẽ không đơn giản.
" Ta chỉ muốn yên ổn hát. Ngươi tin không?" Nhiễm Đông Dạ chú ý đến ánh mắt của Diệp Thu, thân thể hơi nghiêng đi, đôi mắt và bộ ngực không dám đối diện với hắn. Lại không biết rằng, nhìn nghiêng đi, bộ ngực của nàng càng thêm cao ngất tròn chắc. Nhìn ngang đi giống như một ngọn núi, trước đây lão già nhà hắn từ rất sớm đã nói cho hắn biết cách xác định vị trí để nhìn ngực của nữ nhân.
" Tin." Diệp Thu gật đầu. Nếu như Nhiễm Đông Dạ nói là vì kiếm tiến, nàng hoàn toàn có rất nhiều cơ hội tốt để lựa chọn.
" Chị ta rất yêu thương ta, nàng hỏi ta có ước mơ gì, ta đã nói ta muốn hát. Vì vậy, nàng đã thuyết phục những người trong nhà phán đối, bắt đầu xây dựng cho con đường sự nghiệp của ta. Công ty giải trí ta đang ký hợp đồng cũng là do chị ta mở riêng cho ta. Nàng sợ ta ký với những công ty khác sẽ bị người ta khi dễ. Công ty còn không có mấy nghệ sĩ, hơn nữa đều không có nổi tiếng. Công ty hiện giờ hoạt động trong trạng thái lỗ vốn..." Nhiễm Đông Dạ lúc nói đến chị mình, vẻ mắt sùng bái và quyến luyến. Nữ nhân thay đổi rất nhanh, vừa cái đã thay đổi, Diệp Thu mỗi một lần tiếp xúc với Nhiễm Đông Dạ, đều phát hiện ra một bộ mặt xinh đẹp khác của nàng." Từ nhỏ cho đến lớn đều là như vậy, ta muốn cái gì. Chị ta đều trăm Phuong ngàn kế làm cho ta..."
Diệp Thu im lặng nghe Nhiễm Đông Dạ nói hết, hắn đã gặp qua nữ nhân kia, xinh đẹp, quyết đoán, tàn nhẫn, như một bông hoa anh túc. Làm cho người ta vô tận. Đến chết mới thôi.
" Thế nhưng... ước mơ của chị ta cũng là làm một họa sĩ..." Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt ưu thương nói.
" Con người sống trên đời có nhiều việc bất đắc dĩ, chị của ngươi cũng vì bất đắc dĩ mới buông bỏ ước mơ của mình. Còn người bắt đắc dĩ cõng luôn nguyện vọng của cả hai người... Vô luận là tuyển chọn nhữ thế nào, đều phải kiên cường mà đối diện. Vấn phải đi tiếp." Ánh mắt Diệp Thu nhu hòa nhìn Nhiễm Đông Dạ, đối phó với một người con gái mở rộng tâm tư đối với mình, hắn cũng không thể kìm lòng gỡ lớp ngụy trang xuống.
" Quên đi. Không nói cái này nữa." Nhiễm Đông Dạ lắc đầu, hình như muốn đem những chuyện không vui ném ra ngoài." Nhiệm vụ tuyển sinh của ngươi đã hoàn thành rồi?"
" Hoàn thành rồi. Cám ơn." Diệp Thu cảm kích nói. Dường như nhiệm vụ tuyển sinh năm nay hoàn thành tốt nhất so với những năm qua. Đội ngũ khảo cổ lên đến mấy trăm người, nghe thấy cũng khiến cho người ta rất kích động. Đợi đến lúc thầy Trần nhận được một chồng báo danh thật dày, nói không chừng còn tưởng rằng năng lực của mình cực kỳ xuất chúng. Không biết chính là, chuyện này hòan toàn không hề liên quan đến mình.
" Ta giúp người nhiều như vậy, vậy ngươi chuẩn bị báo đáp ta như thế nào?"
" Báo đáp? A. Muốn báo đáp." Diệp Thu móc ví tiền ở trong túi ra. Rút ra ba mười đồng đưa cho Nhiễm Đông Dạ, nói: " Để cảm ơn sự cống hiến to lớn của người đối với câu lạc bộ yêu thích khảo cổ, miễn phí tham gia câu lạc bộ của ngươi."
Nhiễm Đông Dạ cầm lấy ba mươi đồng Diệp Thu đưa tới, mục trừng khẩu ngốc nói: " Giá trị của ta có ba mười đồng?"
" Ngươi đương nhiên không đến ba mười đồng... Không phải, ta nói là ngươi không chỉ là ba mươi đồng. Đối với những người tuyển chọn thành viên mới như chúng ta còn không được trích hoa hồng, ta miễn tiền phí câu lạc bộ cho người chính là bỏ tiền túi ra." Diệp Thu phải hướng nàng giải thích rõ ràng, trở ra một lúc nàng còn tưởng rằng mình ở chỗ đó vớt một ít nước mỡ. Trong ngành cũng không nói những người tham gia tuyển hội viên mới sẽ trích cho họ bao nhiêu phần trăm. Đầy hòa toàn là lao động miễn phí.
" Không được không được." Nhiễm Đông Dạ xua tay nói." Ta không muốn nhận tiền của ngươi. Nhưng ngươi có thể nghĩ ra biện pháp khác để báo đáp."
" Không nhận tiền? Ta đây chỉ còn có thân thể thôi."
" ... tạm thời giữ lại đi. Đi, ta dẫn ngươi đến một nơi." Nhiễm Đông Dạ tiến đến kéo tay Diệp Thu đi. Bởi vì mang mũ và kính râm. Thêm nữa là dựa mặt vào trong lòng Diệp Thu, cho dù gặp phải người khác cũng không nhận ra nàng.
" Ngươi không phải nói là giúp bạn của ngươi tập múa sao?" Diệp Thu hỏi. Trong lòng thật ra lại đang hưởng thụ cái ôm của người con gái xinh đẹp này, tuy rằng cách một lớp quần áo, Diệp Thu vẫn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của Nhiễm Đông Dạ, một cỗ hương khí tươi mát tiến vào mũi, đây là mùi vị của sữa tắm vị táo và hương thơm cơ thể thiếu nữ quyện cùng một chỗ.
" Ngày mai sẽ sắp xếp. Dù sao thời gian vẫn còn nhiều lắm. Lát nữa gọi một cuộc điện thoại đến cho hắn là được rồi."
Dì của Lam Khả Tâm ở tại Yến Kinh, đêm qua đột nhiên nhận được điện thoại dượng, nói rằng dì nàng bị bệnh, hắn hiện giờ đang ở bên ngoài bận công tác không thể về được, nhờ nàng qua đó chăm sóc giúp. Lam Khả Tâm tự nhiên là không thể cự tuyệt, trước khi đi đã cùng nói chuyện với Dương Nhạc, nói hôm nay nhất định sẽ đến giúp đỡ tuyển người.
Đợi đến khi dì uống xong thuốc cơ thể đã đỡ hơn nhiều, nàng lúc này mới vội vã chạy tới trưởng học. Khi thở hổn hển chạy đến điểm tuyển người của câu lạc bộ người yêu thích khảo cổ, dĩ nhiên là chỉ thấy hai bàn hai ghế, một bóng người cũng không thấy đâu. Lam Khả Tâm nghĩ rằng bọn họ đã đến nơi khác tuyển người, vì vậy chạy đến những nơi các ngành khác tuyển người. Cuối cùng ở chỗ sân biểu diễn quyền đạo cũng tìm thấy được Dương Nhạc và Lý Đại Tráng đang xem đến mêm mẩm.
" Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, hai người sao lại ở chỗ này? Diệp Thu đâu? Tuyển người thế nào rồi?" Lam Khả Tâm kéo ông tay áo hai người hỏi.
" Khả Tâm, ngươi đã đến rồi. Ha ha, chúng ta hoàn thành vượt mức." Lý Đại Tráng khua khua chồng bảng báo danh thật dày về phía Lam Khả Tâm.
" Nhiều như vậy?" Lam Khả tâm rất kinh ngạc, nàng trên đường đến đây còn lo lắng câu lạc bộ không tuyển đủ số người sẽ bị giải tán mất.
" Đúng vậy. Đều do hiệu ứng ngôi sao của Đông Nhi." Vì vậy Lý Đại Tráng và Dương Nhiêm liền đem chuyện vừa rồi thêm mắm thêm muối kể lại một lần cho Lam Khả Tâm, thậm chí ngay cả người ở bên cạnh cũng bị hấp dẫn. Nghe nói Nhiễm Đông Dạ vừa xuất hiện ở ngành khảo cổ, trong lòng đều ăn năn hối hận. Có người thẳng thắn yêu cầu bao danh luôn bây giờ, nói không chừng sau này đến câu lạc bộ người yêu thích khảo cổ có thể nhìn thấy Nhiễm Đông Dạ.
Lam Khả Tâm vẫn yên lặng lắng nghe, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt. Đợi sau khi hai người kể xong, Lam Khả Tâm nhẹ nhàng hỏi: " Diệp Thu đâu?"
" Diệp Thu? Ha ha, hắn bị người đẹp kéo chạy mất rồi. Chúng ta đều bội phục tên cướp đó ha, đào hoa kinh người." Lý Đại Tránh toét miệng cười nói.
Bị Dương Nhạc vỗ đầu, Lý Đại Tráng mới phát hiện, dáng vẻ tươi cười trên mặt Lam Khả Tâm có phần ngựng ngùng.
Để tránh né ánh mắt của những người khác, hai người phải đi ra ngoài đại học Thủy Mộc bằng cửa sau, lại chạy đến cửa trước lấy xe. Diệp Thu tuy rằng cảm thấy rất phiền phức, nhưng có thể cảm nhận được một loại khích thích khác. Giống như đang yêu đương vụng trộm... Đương nhiên, hắn tạm thời không có trộm tình với ai.
" Ngươi sẽ lái xe chứ?" Nhiễm Đông Dạ mở cửa xe một chiếc Beetle, bản thận chạy đến ghế phó lái, đem chìa khóa vất cho Diệp Thu.
Diệp Thu cười khổ, đối với Nhiễm Đông Dạ người hiểu biết nhiều chuyện về mình thực sự không nên tiếp xúc quá nhiều. Nếu như cảnh mình lái xe trở người đẹp bị Trầm Mặc Nùng nhìn thấy, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.
Khởi động xe, Diệp Thu hỏi: " Đi đâu nào? Ta cũng không có bằng lái. Nếu như có chuyện gì xảy ra, do người gánh chịu."
" Yên tâm đi. Ngươi chỉ cần không lái xe vượt qua đèn xanh đèn đỏ, thông thường xe ta không bị cảnh sát đến phạt đâu." Nhiễm Đông Dạ tràn đầy tự tin.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |