← Ch.100 | Ch.102 → |
Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân sôi nổi bàn luận, ánh mắt nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cũng không giống như trước.
Thực lực mạnh mẽ sẽ được kính trọng và sùng bái.
- Một thương cuối cùng của Bạch Kỳ Đô thống uy lực vô cùng kinh người, không ngờ Thanh Sơn huynh đệ lại phá giải một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa còn đánh bay binh khí trong tay đối phương!
Bách phu trưởng Vạn Phàm Tường cao gầy kinh thán.
- Trong hàng ngũ thế hệ thanh niên trẻ tuổi, Thanh Sơn phỏng chừng có thể được liệt vào ba người đứng đầu!
Bách phu trưởng Điền Đan cũng nói.
Lúc này, Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương đang đi đến.
- Thanh Sơn lão đệ! Một thương cuối cùng của đệ so với lúc trước khi tranh đoạt Bách phu trưởng thì mạnh hơn nhiều. Xem ra lúc đó đệ vẫn còn ẩn tàng thực lực!
Điền Đan mỉm cười nghênh đón.
Đằng Thanh Sơn cũng cười nói:
- Điền Đan lão ca! Khi đó đệ vẫn còn chưa tu luyện "Mãng Ngưu Đại Lực quyết", cho nên thực lực kém hơn một chút. Không thể không nói "Mãng Ngưu Đại Lực quyết" này so với bí tịch mà đệ tu luyện trước đây lợi hại hơn rất nhiều!
- Đệ tu luyện chính là "Mãng Ngưu Đại Lực quyết"?
Bốn vị bách phu trưởng khác đều kinh ngạc.
Bởi vì có thể trở thành nhất lưu võ giả thì nội kình phải hùng hậu, đương nhiên là phải có bí tịch của riêng mình. Theo suy nghĩ của bốn người bách phu trưởng đám Điền Đan và Vạn Phàm Tường, Đằng Thanh Sơn hẳn phải có bí tịch nội kình của riêng mình mới đúng.
- Đương nhiên là nhờ nó, bằng không làm sao thực lực của đệ có thể tăng tiến nhiều như vậy!
Đằng Thanh Sơn nói.
- Vậy đệ tu luyện đến tầng thứ mấy mà có uy lực lớn như vậy?
Điền Đan hỏi.
- Tầng thứ tám!
Đằng Thanh Sơn đáp.
Bốn người bách phu trưởng nhìn nhau, đều trợn mắt há mồm.
"Mãng Ngưu Đại Lực quyết" mặc dù uy lực lớn nhưng lại khó tu luyện, nếu đã luyện đến tầng thứ tám, vậy kỳ kinh bát mạch cũng gần như đã hoàn toàn đả thông.
- Khó trách!
- Thanh Sơn hắn có lẽ đã từng ăn được thiên tài địa bảo gì đó!
Bốn người bách phu trưởng đã hoàn toàn hiểu được vì sao Đằng Thanh Sơn lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Đằng Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này, âm thầm gật đầu: "Tại Hắc Giáp Quân ta cũng không thể hoàn toàn ẩn tàng thực lực, cũng phải lộ ra một chút mới có thể được trọng dụng. 'Mãng Ngưu Đại Lực quyết' tầng thứ tám chắc hẳn có thể khiến cho tất cả hậu thiên cao thủ đều coi trọng!"
Đây cũng là nguyên nhân mà vừa rồi hắn sử dụng năm vạn cân khí lực.
"Mãng Ngưu Đại Lực quyết" tầng thứ tám, nội kình trong nháy mắt bộc phát cũng gần tương đương với năm vạn cân khí lực.
Dựa vào lực lượng cấp độ này, Đằng Thanh Sơn tin tưởng có thể giao thủ với bất kỳ hậu thiên cao thủ nào. Còn về thực lực chân chính, chỉ khi nào đối mặt với nguy hiểm hắn mới bộc phát ra.
oOo
Trận chiến vài ngày trước giữa Đằng Thanh Sơn và Bạch Kỳ Đô thống đã nhanh chóng âm thầm truyền khắp toàn bộ khu mỏ. Ánh mắt của quân sĩ Hắc Giáp Quân và các binh vệ giúp đỡ trông coi nhìn Đằng Thanh Sơn đều biến đổi, ai ai cũng tôn sùng và kính ngưỡng. Đặc biệt là các vệ binh của Nghi Thành lại càng lấy đó làm kiêu ngạo.
Đằng Thanh Sơn là người Nghi Thành, các binh vệ của Nghi Thành đương nhiên cảm thấy tự hào và kiêu ngạo.
Ban đêm!
Bầu trời một mảnh đen kịt, không có sao trời, cũng không có ánh trăng. Các nơi trong khu mỏ lập tức thắp đuốc lên. Binh vệ gác đêm cũng đi tuần tra.
Một hán tử trẻ tuổi nằm sấp trong đám cỏ dại um tùm, ánh mắt sáng ngời nhìn những binh vệ tuần tra phía trước: "Đám binh vệ này không biết mệt hay sao vậy? Làm ơn qua bên kia ngủ sớm một chút đi!" Hán tử trong lòng nôn nóng.
Vào khu mỏ làm việc rất cực nhọc, một chút tiền công ít ỏi thì có tính là gì? Mỗi ngày đào vàng, nhìn những mảnh vàng đương nhiên là động tâm.
Số vàng đào được mỗi ngày đều phải tập trung vào tay tiểu đội trưởng, sau đó chuyển đến nhà kho. Hắn chính là tiểu đội trưởng, mỗi ngày đều lén lút giấu đi một chút vàng. Mỗi lần hai ba mảnh vàng, người của Hắc Giáp Quân căn bản không thể phát hiện được. Tích góp suốt hai tháng, hắn cũng đã gom góp được một cân hai lượng hoàng kim.
Mười hai lượng hoàng kim, cũng chính là một ngàn hai trăm lượng bạc. Một bình dân trong một năm có thể kiếm được hai mươi lượng bạc đã xem như không tệ, một ngàn hai trăm lượng thì phải làm cả đời.
Hán tử cắn răng. Hắn đã chuẩn bị hơn hai tháng, tối nay mới mang theo vàng định trốn ra ngoài.
"Mẹ nó! Là chết hay giàu sang thì phải xem hôm nay thôi!"
Lúc này hắn phát hiện vệ binh tuần tra đang xoay lưng đi về hướng tây.
"Chính là lúc này!"
Hắn nghiến răng.
"Vù!"
Toàn bộ lực khí đều xuất ra, hán tử đột ngột lao đi, vượt qua tuyến tuần tra thứ nhất, sau đó lập tức nằm áp sát xuống một hố cạn. Kỳ thực nếu như các binh vệ tuần tra cẩn thận quan sát thì vẫn có thể nhìn thấy hắn, có điều lúc này đã là đêm khuya, các binh vệ tuần tra đều rất mệt mỏi, cặp mắt cũng đã díp lại, không có động tĩnh lớn thì bọn họ sẽ không chú ý.
Hán tử kia hít sâu hai ngụm, không dám phát ra tiếng động lớn, nhìn chăm chú vào gốc cây ở phía xa.
"Vận khí thật tốt, chạy qua tuyến canh giác chết người mà không bị phát hiện!" Hán tử mừng thầm. Đối với những thợ mỏ khai khác ở đây, tuyến tuần tra này được goi là "tuyến chết người".
"Tiếp theo có lẽ vận khí sẽ không tốt như vậy nữa, một mạch lao ra ngoài. Hiện tại giơ bàn tay không thấy năm ngón, chỉ cần chạy đến nơi không có đuốc thì sẽ có thể chạy thoát!" Hán tử hít sâu hai ngụm, dồn lực vào hai chân, tiếp đó cả người bộc phát, giống như một con báo khoẻ mạnh điên cuồng lao xuống chân núi.
"Ù!"
Tại thời khắc sinh tử, hán tử kia bộc phát ra một tốc độ trước nay chưa từng có. Hắn chỉ cảm thấy tiếng gió rít ù ù hai bên tai.
Đột nhiên!
- Có kẻ trộm vàng! Bắt lấy hắn!
Tiếng hô lớn vang lên.
"Bị phát hiện rồi!" Hán tử kia cảm thấy trái tim như đang co rúm lại, không còn giữ được bình tĩnh. Tại thời khắc sinh tử tồn vong này, tốc độ chạy trốn của hắn lại nhanh hơn một chút. Binh vệ xung quanh vừa lao đến, còn chưa kịp bao vây, hắn đã lủi vào một khu vực tối đen dưới chân núi.
- Đuổi theo! Đuổi theo cho ta! Đám ăn hại này, nhiều người như vậy mà không ngăn được hắn à!
Một tráng hán râu đen giận dữ quát lên.
- Bắt lấy hắn!
- Đừng để hắn chạy thoát!
Rất đông binh vệ cầm đuốc lao xuống chân núi.
Lúc này, Đằng Thanh Sơn toàn thân mặc trang phục màu đen cũng đi đến. Bình thường buổi tối hắn đều không ngủ, mà lại tĩnh tu dưỡng tâm dưỡng thể. Phía bên này vừa có động tĩnh, hắn liền cảm giác được ngay.
- Đại nhân!
Tráng hán rân đen vội khom người nói.
- Hồ Đồng! Xảy ra chuyện gì?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi. Mấy ngày nay tại khu mỏ hắn cũng nhận biết được không ít người.
Hồ Đồng này là đại đội trưởng của thành vệ quân Hoa Phong thành, tại Hoa Phong thành cũng xem như là một đại nhân vật. Có điều trước mặt Hắc Giáp quân, y cũng khôn khéo hơn rất nhiều.
Hồ Đồng bất đắc dĩ nói:
- Có kẻ trộm vàng! Không có cách nào, vàng quả thật khiến người ta mờ mắt. Mặc dù đã có rất nhiều kẻ trộm bị bắt giết, nhưng vẫn có người liều mạng!
- Khu mỏ này có bao nhiêu kẻ trộm vàng?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Khu mỏ này có khoảng hai ba ngàn thợ mỏ. Mỗi năm có đến hơn trăm người trộm vàng chạy trốn, nhưng thật sự có thể chạy thoát được cũng không đến mười người.
Hồ Đồng thở dài nói:
- Có điều trong thời thế hỗn loạn này vẫn có một số người không sợ chết, gom góp được một cân vàng thì không còn để ý đến tính mạng nữa. Nếu như chạy thoát được thì có thể trở về cưới một cô vợ đẹp, sống những ngày tháng thoải mái.
Chạy trốn thất bại chỉ có một con đường chết.
Thành công sẽ trở nên giàu có.
Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu: "Đúng là đem tính mạng ra đánh cuộc!"
Hắn liền đi về nơi nghỉ của mình.
- Thế nào rồi? Có bắt được không?
Hồ Đồng quát hỏi.
- Đại nhân! Chỉ thiếu chút nữa là bắt được rồi. Thuộc hạ còn chém cho hắn một đao, nhưng tiểu tử đó chạy quá nhanh, hơn nữa bên ngoài lại tốt đen. Cuối củng tiểu tử đó lăn người lủi mất, chúng tôi tìm không được!
Đám binh vệ chán nản trở về.
Hồ Đồng lập tức chửi mắng:
- Đúng là một đám ăn hại! Từ đầu xuân tới nay chỉ mới hơn một tháng, không nghĩ đến đã xuất hiện kẻ đầu tiên trốn thoát!
......
Những ngày tháng tại khu mỏ chính là như vậy.
Đám thợ mỏ hàng ngày đào mỏ, đập vụn khoáng thạch khổ cực đãi vàng. Binh vệ và quân sĩ Hắc Giáp quân thì tuần tra đốc thúc. Còn đám Đằng Thanh Sơn thì lại luyện tập thương pháp các loại. Bốn người bách phu trưởng khác thì còn đỡ, chỉ có Đằng Thanh Sơn là cực khổ nhất. Hắn phụ trách khu mỏ tử kim, trách nhiệm lớn nhất, mỗi ngày đều không dám lơ là.
Vàng đã khiến người ta điên cuồng như vậy huống hồ là tử kim.
Đằng Thanh Sơn ở nơi này chưa đến một tháng đã phát hiện hai kẻ mưu toan trộm tử kim bỏ trốn, nhưng bọn chúng không cách nào thoát được. Canh gác chung quanh khu mỏ tử kim là nghiêm ngặt nhất, so với những khu vực khác khó trốn thoát hơn rất nhiều.
Đối với Quy Nguyên tông mà nói, mỗi năm tổn thất vài cân hoàng kim cũng chẳng tính là gì, nhưng tổn thất tử Kim thì lại rất tiếc xót.
oOo
- Đại nhân! Lát nữa chúng tôi sẽ trở về thành Hoa Phong một chuyến, ngày mai sẽ quay lại. Đại nhân cần gì xin cứ dặn chúng tôi!
Sáng sớm, đại đội trưởng Hồ Đồng nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đang luyện thương, liền đi đến nhiệt tình lên tiếng. Theo như hắn thấy, Đằng Thanh Sơn còn nhỏ tuổi nhưng thực lực rất mạnh, tương lại tiền đồ vô lượng, bây giờ kết giao chỉ có lợi chứ không có hại gì.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn hắn:
- Ngươi giúp ta kiếm một ít Dương Hà tửu nhé!
Đằng Thanh Sơn vốn thích uống rượu, Đằng Thanh Hổ thì còn thích hơn.
- Được thôi!
Hồ Đồng cười đến hàn râu cũng rung lên.
......
Thành Hoa Phong vào buổi tối, tại nơi ở của Hồ Đồng.
- Đổng lão đệ! Đệ đúng là bảo ta đùa với lửa. Nếu như chuyện này bại lộ, ta cũng không tránh khỏi liên lụy!
Hồ Đồng đặt chén rượu xuống, nhìn nam tử đối diện.
Nam tử ngồi đối diện với Hồ Đồng thân chỉ cao bảy thước, vóc người cũng xem như là thấp bé, chỉ có đôi mắt là hiện lên vẻ lanh lợi.
Tên tiểu gia hỏa trẻ tuổi nhìn có vẻ lanh lợi này chính là một tên gian tặc vô cùng gian xảo, Hồ Đồng biết rõ thủ đoạn của đối phương ác độc như thế nào.
Một tên tiểu tử chỉ mới hai mươi tuổi đầu, nhưng tại Hoa Phong thành không biết có bao nhiêu người đã thua dưới tay hắn.
Cho dù Hồ Đồng là đại đội trưởng của thành vệ quân, đối diện với tên thanh niên này, nghĩ đến những sự tích của hắn cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh.
- Hồ lão ca! Đây là năm ngàn lượng ngân phiếu. Sau khi thành công đệ sẽ còn hậu tạ!
Thanh niên kia sờ sờ mũi của mình, cười nói:
- Chuyện cần làm đệ đã nói với Hồ lão ca cả rồi. Huynh hẳn đã biết... chuyện này đối với huynh căn bản không có một chút nguy hiểm nào. Đến lúc đó cho dù có xảy ra chuyện, đệ không khai ra thì ai biết được chuyện này có liên quan đến huynh? Hơn nữa cho dù đệ có khai ra, huynh cũng có thể nói là đệ và huynh có cừu oán, cố ý đổ tội cho huynh. Huynh tuyệt đối không có nguy hiểm gì!
- Yên tâm đi Hồ lão ca! Đổng Duyên đệ làm việc huynh còn không biết hay sao?
Đổng Duyên lại nói.
Hồ Đồng nhìn nhìn năm ngàn lượng ngân phiếu, cặp mắt khẽ nheo lại, sau đó đưa tay cầm lấy cất vào trong người:
- Được rồi! Đổng lão đệ! Nể tình chúng ta ngày trước ta sẽ giúp đệ lần này. Nhưng mà người của đệ bao giờ thì xuống núi?
- Hai mươi tám tháng ba! Vị huynh đệ đó lần trước huynh đã gặp rồi, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì!
Đổng Duyên nói.
- Hai mươi tám tháng ba? Yên tâm! Ngày đó cho dù ta không ngủ cũng sẽ làm tốt chuyện chuyện này cho đệ!
Hồ Đồng cười nhạt:
- Nhưng ta chỉ có thể giúp đệ một khâu thôi, những khâu khác ta sẽ không quản!
- Khâu của lão ca chính là quan trọng nhất. Nào! Chúng ta cạn chén!
Đổng Duyên cười nâng chén, trong mắt lóe lên một tia sáng khó hiểu.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |