← Ch.135 | Ch.137 → |
Bên trong hồ nham thạch, nham thạch màu trắng lóa mắt chậm rãi lưu động.
Vừa nhìn thấy Đằng Thanh Sơn từ trong đường hầm tối đen bên cạnh đi ra, Đỗ Hồng liền hỏi:
- Đô thống, có đuổi kịp tiểu tử đó không?
- Đường hầm này ngã rẽ quá nhiều, không khác gì một mê cung, hơn nữa còn tối đen...
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, lập tức phân phó:
- Được rồi, tạm thời đừng quan tâm đến người kia! Hiện tại đã phát hiện được hắc hỏa linh quả, có điều hiển nhiên quả này còn một thời gian nữa mới thành thục. Chúng ta hãy đi về trước!
- Ừm! Việc này cũng nên bẩm báo cho thống lĩnh!
Đỗ Hồng cũng gật đầu.
- Tương lai lấy được hắc hỏa linh quả, ngươi nói xem tông phái sẽ cấp cho ai đây?
Đằng Thanh Hổ hỏi.
Đỗ Hồng nói:
- Nhờ đô thống đại nhân nghĩ đến hẻm núi này có chút cổ quái, cho nên mới chạy tới, đây chính là công lớn của đô thống đại nhân. Hơn nữa thực lực của đô thống đại nhân là đệ nhất nhân trong lớp thanh niên của Quy Nguyên tông chúng ta. Bất kể là từ tiềm lực hay là từ công lao mà cân nhắc, hẳn là phải cấp cho đô thống đại nhân.
- Đúng, nói rất đúng!
Đằng Thanh Hổ liên tục gật đầu.
- Hắc hỏa linh quả còn chưa tới tay, nghĩ đến việc này làm gì!
Đằng Thanh Sơn cười dọc theo đường đến trở ra:
- Chúng ta trở về thôi!
- Ở nơi này chỉ một lúc ta đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô rồi!
Đằng Thanh Hổ vừa nói vừa lau trên trán đầy mồ hôi.
Cho dù ở cách xa một chút, nhiệt độ khu vực trong lòng đất này bình thường đều khoảng sáu mươi độ. Nhiệt độ cao như vậy, đương nhiên chảy rất nhiều mồ hôi. May mắn bọn họ đều là võ giả lợi hại, nếu như là người bình thường, có lẽ đã nóng đến hôn mê bất tỉnh.
......
Dọc theo khe nứt sâu thẳm tối đen, bọn Đằng Thanh Sơn cầm lấy dây leo nhanh chóng trèo lên phía trên. Leo một mạch hơn trăm trượng, rồi sau đó nhảy lên thông đạo huyệt động trên cao.
Ba người lần lượt nhảy ra khỏi nứt, đi về hướng miệng hang.
- Chờ một lát, đừng vội ra ngoài! Trước tiên xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài, xem thử có người khác hay không, nếu như không có thì chúng ta hãy xuất hiện!
Đằng Thanh Sơn nói.
Đỗ Hồng và Đằng Thanh Hổ đều gật đầu. Bọn họ đều hiểu được... huyệt động thông đạo này là một bí mật lớn.
Ba người đi tới cửa động. Đằng Thanh Sơn xuyên qua khe hở của dây leo nhìn ra bên ngoài.
Trong hẻm núi ngoại trừ người của Hắc Giáp quân, còn còn có hai võ giả bình thường.
- Chờ một lát!
Đằng Thanh Sơn nói.
Hai người Đằng Thanh Hổ và Đỗ Hồng đều lẳng lặng chờ đợi. Đằng Thanh Sơn phát hiện... hai gã võ giả bình thường kia hiển nhiên đối với người của Quy Nguyên tông có chút sợ hãi, rất nhanh đã rời khỏi khu vực hẻm núi.
- Đi, xuống thôi!
Đằng Thanh Sơn vén đằng mạn lên, trực tiếp nhảy xuống.
Độ cao hơn mười trượng, nhất lưu võ giả lợi hại vẫn dám nhảy xuống, cho nên việc này sẽ không làm bại lộ thực lực của Đằng Thanh Sơn, chỉ làm cho các quân sĩ Hắc Giáp quân này càng bội phục hắn mà thôi.
"Vù!"
Đằng Thanh Sơn từ hơn mười trượng trực tiếp hạ xuống đất, dễ dàng triệt tiêu lực va chạm.
Chỉ thấy Đằng Thanh Hổ cầm lấy dây leo trượt xuống. Khi trượt được vài trượng, hắn mới dùng một chút lực nắm chặt đằng mạn lại. Đến khi thân thể dừng lại, lúc này hắn mới nhảy xuống, khẽ giẫm vào vách đá, ung dung đáp xuống đất.
"Vù!" Đỗ Hồng lại học theo Đằng Thanh Sơn, từ miệng hang nhảy xuống.
- Lão Đỗ!
Đằng Thanh Sơn cả kinh.
Có điều khi rơi xuống đất, Đỗ Hồng trực tiếp hạ thấp người, đồng thời lăn tròn sát đất, nhìn chung đã giảm bớt lực va chạm.
- Đô thống đại nhân quả thật lợi hại! Độ cao như vậy, lão Đỗ ta cũng không có biện pháp hoàn toàn triệt tiêu lực va chạm, còn phải lăn vài vòng nữa chứ!
Đỗ Hồng cười ha hả.
Đằng Thanh Hổ bên cạnh đi tới, châm chọc nói:
- Lão Đỗ! Ta thì phải dựa vào dây leo, còn ngươi thì lại trực tiếp nhảy xuống, đúng là không nể mặt ta! Ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?
- Rượu buổi tối hôm nay ta nhường một bình cho ngươi, được rồi chứ?
Đỗ Hồng cười ha hả nói.
- Một bình?
Đằng Thanh Hổ liền lắc đầu:
- Không! Buổi tối hôm nay người không được uống rượu, rượu của ngươi thuộc về ta!
Ký Hồng đã có nghiêm lệnh hạn chế uống rượu. Bởi vì buổi chiều cần phải tìm tòi, cho nên giữa trưa uống rượu rất ít. Buổi tối có thể uống nhiều hơn một chút, nhưng vẫn bị hạn chế, Bách phu trưởng nhiều nhất chỉ được một người ba bình rượu.
- Toàn bộ về ngươi, ba bình?
- Thế nào, chê ít à? Nếu không thì rượu buổi tối ngày mai của ngươi cũng cho ta!
......
Đằng Thanh Sơn cũng mặc kệ hai người, trực tiếp dặn dò các binh lính Hắc Giáp quân khác:
- Tiểu đội thứ nhất tạm thời đứng trong hẻm núi này, tốt nhất là ẩn đi, trốn trong lùm cây bụi cỏ cỏ hay gì đó, quan sát cửa huyệt động kia cho ta! Nếu như phát hiện tên nam tử gầy gò bị ta mang đi trở ra ngoài, các ngươi hãy bắt lấy hắn!
- Rõ!
Quân sĩ tiểu đội thứ nhất liền tuân mệnh.
- Đô thống đại nhân, nếu như tên kia muốn chạy trốn thì sao?
Tiểu đội thứ nhất liền hỏi.
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói:
- Như vậy thì chặt đứt chân của hắn! Nếu như hắn liều chết với các ngươi, vậy thì không cần nương tay!
- Rõ!
Những quân sĩ này đều thở phào một hơi. Có những lời này Đằng Thanh Sơn, bọn họ cũng không phải sợ trước sợ sau.
oOo
Lúc giữa trưa, Quan Lục dẫn theo nhân mã trở về đại doanh trước tiên, sau đó Ký Hồng mới trở về. Khi nhân mã hai phương vừa đến, Đằng Thanh Sơn đã về trước lập tức mời Quan Lục và Ký Hồng vào bên trong đại doanh. Ba người bí mật thương nghị.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Ký Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quan Lục cũng giật mình nhìn Đằng Thanh Sơn. Mấy ngày qua, vẫn không có tin đồn có người phát hiện được chỗ của hắc hỏa linh quả.
Đằng Thanh Sơn gật đầu nói:
- Đúng vậy! Buổi sáng hôm nay ta vừa mới phát hiện được chỗ sinh trưởng của hắc hỏa linh quả. Nơi đó quả thật là vô cùng nóng cháy
Nơi có dòng nham thạch, đương nhiên là nóng muốn chết.
- Mau, nói kỹ một chút xem!
Ký Hồng mừng rỡ.
Đằng Thanh Sơn lập tức bắt đầu nói chi tiết. Hai người Ký Hồng và Quan Lục bên cạnh nghe được sắc mặt cũng vẻ vui mừng. Nghe nói hắc hỏa linh quả kia lại sinh trưởng ở chỗ hỏa nham thạch, hai người cũng có chút giật mình.
- Có điều tên tiểu tử dẫn đường kia đã trốn vào trong đường hầm, ta không thể tìm được. Bên trong đó hoàn toàn tối đen, hơn nữa còn là một mê cung.
Đằng Thanh Sơn nói:
- Ta đã ra lệnh cho một đội nhân mã, yên lặng ẩn núp ở trong hẻm núi chờ đợi. Một khi người kia từ huyệt động đi ra, tuyệt đối không thể không trốn thoát.
Ký Hồng nghe được liên tục gật đầu.
- Ha ha! Thanh Sơn, lần này ngươi làm rất tốt!
Ký Hồng cao hứng vỗ vai Đằng Thanh Sơn:
- Chỉ cần giải quyết cái tên chạy thoát kia, vậy thì tin tức này chỉ có Quy Nguyên tông chúng ta biết được. Đến lúc đó, hắc hỏa linh quả và hắc hỏa linh căn chính là vật trong lòng bàn tay của chúng ta rồi.
Quan Lục cũng liếc nhìn Đằng Thanh Sơn, nàng không hiểu, vì sao Đằng Thanh Sơn cuối cùng vẫn có thể lập công lao.
- Hiện tại chúng ta cần phải giữ bí mật!
Ký Hồng liền nói:
- Không thể để cho người khác biết...... Như vậy đi, trưa nay chúng ta vẫn cứ làm theo bình thường, đợi đến buổi chiều đi ra ngoài tìm tòi. Thanh Sơn, Quan Lục! Hai người các ngươi theo ta lặng lẽ tiến vào huyệt động kia, nhìn kỹ một chút!
Hai người Ký Hồng và Quan Lục chưa từng thấy hắc hỏa linh quả, không nhìn một chút cũng không yên tâm.
oOo
Buổi chiều cùng ngày. Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng và Quan Lục dẫn theo nhân mã tiến vào Hỏa Diễm sơn. Rất nhanh, ba người lặng lẽ đi đến chỗ hẻm núi kia.
- Thống lĩnh đại nhân! Đô thống đại nhân!
Tiểu đội nhân mã kia lập tức từ trong bụi cỏ đi ra.
- Có phát hiện tiểu tử đó không?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Không có!
Tên đội trưởng lắc đầu.
Đằng Thanh Sơn cũng không biết... hán tử gầy gò kia vĩnh viễn cũng không thể trở ra.
- À! Có lẽ hắn lạc vào mê cung, không tìm được đường ra.
Đằng Thanh Sơn lập tức phân phó:
- Ừm! Các ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút! Tiểu đội thứ hai hãy lấy thức ăn ra, để cho bọn họ dùng cơm!
Thành viên của tiểu đội thứ hai lập tức lấy ra thức ăn vẫn còn nóng từ trong gói đồ mang theo, đưa cho quân sĩ của tiểu đội thứ nhất.
Ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng và Quan Lục lại đi về hướng vách đá thấp kia.
Đằng Thanh Sơn nhìn lướt qua chung quanh, sau khi thấy không có ai, lúc này mới chỉ về hướng huyệt động:
- Chính là chỗ đó!
- Quả thật giấu rất khéo, huyệt động trên vách đá, hơn nữa còn có dây leo che khuất.
Ký Hồng nở nụ cười:
- Một dãy Hỏa Diễm sơn rộng lớn, những ngọn núi nhỏ hằng hà sa số, ai lại leo lên vách đá để tìm. Cho dù có chú ý vách đá, sợ rằng cũng khó tìm được huyệt động này. Tốt lắm! Thanh Sơn, ngươi đi trước đi!
Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi thương, nhảy vọt lên độ cao gần mười trượng, dưới chân lại nhún một cái đã đến ngay cửa huyệt động, nhanh chóng đi vào.
- Khinh công của Thanh Sơn thật không tồi!
Ký Hồng khen ngợi.
Quan Lục hừ một tiếng, cũng tương tự nhảy vọt lên cao đến tám chín trượng, nhún vào một tảng đá nhô ra, bay lên lẩn vào huyệt động. Ký Hồng nhìn chung quanh một chút, cũng nhanh chóng đi vào.
......
Khe nứt lớn sâu thẳm, hơi nước nồng đậm, còn có dòng nham thạch nóng cháy, tất cả đều khiến cho hai người Ký Hồng và Quan Lục kinh ngạc cảm thán không thôi. Đặc biệt là nhiệt độ của dòng nham thạch khiến cho hai người đều kiêng kỵ, đi cách dòng nham thạch vài trượng. Không phải là bọn họ không dám tới gần, mà là bọn họ không muốn lãng phí nội kình
Càng tới gần, nội kình hao phí càng nhiều.
Ai có thể giống như Đằng Thanh Sơn, đi bên cạnh dòng nham thạch cũng không quan tâm? Đương nhiên, Đằng Thanh Sơn cũng đồng dạng đi theo hai người Ký Hồng, cách dòng nham thạch xa xa.
- Ha ha... quả nhiên là hắc hỏa linh quả!
Bên cạnh hồ nham thạch. Ba người nhìn hắc hỏa linh quả ở giữa hồ phía xa.
- Thanh Sơn, ngươi đã lập công lớn rồi!
Ký Hồng cao hứng cười nói.
- Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày vào buổi sáng và chiều, chúng ta đều tiến vào nhìn một lần. Một khi linh quả thành thục lập tức hái ngay, ngàn vạn lần đừng để Xích Lân thú kia đoạt trước!
Ký Hồng nghiêm túc nói:
- Nơi này có hắc hỏa linh quả sinh trưởng, Xích Lân thú khẳng định là thường xuyên lui tới. Hơn nữa có lẽ nó đã đến thời kỳ trưởng thành, cao khoảng hơn hai trượng... một hậu thiên võ giả đơn độc căn bản không thể uy hiếp được. Chỉ có tiên thiên cường giả, hoặc là một đám hậu thiên võ giả mới có thể đối phó với nó.
......
Cứ như vậy, bọn Đằng Thanh Sơn thoạt nhìn vẫn giống như lui tới bình thường. Chỉ là mỗi ngày ba người Ký Hồng, Quan Lục và Đằng Thanh Sơn đều lặng lẽ cẩn thận tiến vào huyệt động hai lần, buổi sáng và buổi chiều đều vào một lần. Dù sao bọn họ cũng không có cách nào xác định hắc hỏa linh quả kia khi nào thì thành thục.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
oOo
Điểu Đại là một võ giả thích xông xáo thiên hạ. Hỏa Diễm sơn có vô số võ giả tụ tập, việc trọng đại như vậy hắn đương nhiên là tới tham gia. Có điều đối với hắn mà nói, các loại khiêu chiến hoặc là báo thù vào buổi tối mỗi ngày lại làm cho hắn hưng phấn hơn, về phần ban ngày tìm kiếm hắc hỏa linh quả hắn lại có chút nhàm chán.
- Dựa vào thực lực của ta, có lấy được hắc hỏa linh quả thì cũng không giữ được.
Điểu đại tìm kiếm trong chốc lát, sau đó liền tìm một đỉnh núi, thích ý nằm dưới một gốc cây đại thụ, đón gió núi ngủ trưa.
"Có tiếng nói chuyện?" Điểu Đại mở mắt ra, xoay người một cái liền leo đến bên bờ, nhìn xuống khe sâu phía dưới. Lúc này quả nhiên có ba người đang ở cùng một chỗ.
"Không phải là Ký Hồng thống lĩnh của Quy Nguyên tông sao? Kia là Đằng Thanh Sơn... còn có nữ tử kia..." Ánh mắt Điểu Đại torng nháy mắt sáng lên, lập tức lui đầu, xuyên qua đám cỏ dại lặng lẽ nhìn về phía dưới. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng cùng với nữ tử kia trước sau nhanh chóng lẩn vào trong một huyệt động trên một vách đá khác.
Mỗi lần đi vào, ba người này đều cẩn thận nhìn lướt qua chung quanh, giống như nhìn xem có người hay không.
"Ồ! Cẩn thận như thế, hơn nữa nơi đó còn bí mật như vậy, chẳng lẽ chỗ đó chính là..." Ánh mặt Điểu Đại sáng rực lên, vẻ tươi cười trên mặt càng rạng rỡ: "Điểu Đại ta lăn lộn nhiều năm như vậy, xem ra cũng đến lúc gặp vận may rồi!"
← Ch. 135 | Ch. 137 → |