← Ch.195 | Ch.197 → |
Chuyện phát sinh ở Đại Duyên Sơn, Nghi thành. Đằng Thanh Sơn lúc này đang ở quận Giang Ninh nên không biết được
Quận Giang Ninh. Đằng phủ.
Dưới mái đình, Đằng Thanh Sơn một thân trường bào xanh xám đang lẳng lặng ngồi trước thạch bàn. Trên thạch bàn là quyển sách U Nguyệt Thương Điển dày cộp được đóng cẩn thận. Bộ sách vừa lật xem tới phần sau.
"Theo U Nguyệt Thương Điển miêu tả về cái gọi là 'nhập vi' của cảnh giới Tiên Thiên Hư Đan. Một chiêu Xích Hổ Bào yêu cầu về tiên thiên chân nguyên cực kỳ khó khăn, mình cũng làm được, cho thấy 'nhập vi' của mình đã thành." Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, cảnh giới Nhập Vi, chia làm hai: một là 'nhập vi' tự thân, hai là 'nhập vi' không gian. (Nhập vi: khả năng khống chế)
"Theo bộ sách miêu tả. Nếu 'thần' có thể rời khỏi thân thể, lan ra chung quanh trong phạm vi một trượng, duy trì thời gian uống một chén trà, coi như xong. Có thể thực hiện tới nhập vi không gian, là lĩnh ngộ được chỗ mấu chốt nhất của 'chân ngã' hoặc 'vong ngã' rồi."
Đằng Thanh Sơn khẽ nhắm hai mắt lại, thử để ý niệm ra khỏi ngoài thân thể. Có kinh nghiệm khống chế phi đao, Đằng Thanh Sơn rất dễ dàng làm cho ý niệm ly thể.
Nhưng lúc trước ý niệm có một vật để bám vào - Phi đao.
Bây giờ lại là hư không.
- Phù
Đằng Thanh Sơn nhíu mày mở mắt. "Thần của mình không có vật bám vào, chỉ là lan ra chung quanh thân thể mà đã tiêu hao ghê gớm như vậy."
Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, Đằng Thanh Sơn đã choáng váng đầu óc. Cũng tương tự như khi huấn luyện sát thủ ở kiếp trước, hắn đã mê muội khi đói đến cực hạn.
"Sao tiêu hao nhanh như vậy nhỉ." Đằng Thanh Sơn lại thử.
Chiến dịch giữa Thanh Hồ Đảo và Quy Nguyên Tông, mặc dù không chính thức đại chiến, Nhưng lại làm cho Đằng Thanh Sơn áp lực rất lớn.
Rất hiển nhiên ——
Mặc dù mình hoàn toàn bộc phát, đủ để đánh một trận với Tiên Thiên Thực Đan. Nhưng ở Cửu Châu mênh mông này, tuy là tự bảo vệ mình thì dễ dàng, nhưng nếu gặp phải đại sự, cũng rất khó chen chân vào. Áp lực tâm lý làm cho Đằng Thanh Sơn càng thêm khắc khổ, mong sớm ngày đột phá.
Bây giờ cái hắn muốn thứ nhất là, từ Tiên Thiên Hư Đan tu luyện tới Tiên Thiên Thực Đan.
Thứ hai là sáng chế ra một bộ nội gia quyền công pháp đỉnh cao vượt quá Hổ Hình Thông Thần Thuật, làm cho thân thể mạnh hơn. Chỉ là, khó khăn quá lớn.
Thanh Vũ vui vẻ đi tới đình viện, vừa tới dưới đình của Đằng Thanh Sơn: "Anh mình thật không biết mệt. Cũng không biết là rảnh phải đi chơi với tiểu Thanh nữa." Vừa nghĩ tới Gia Cát Thanh, Thanh Vũ cười trộm. "Hừ hừ, đợi hơn một tháng nữa, tới lễ tết, cha và mẹ sẽ tới đây. Đến lúc đó, với tài nấu nướng và tướng mạo của tiểu Thanh, cha mẹ nhất định rất thích. He he, anh, đợi đến lúc đó, cha mẹ mà nói với ngươi, xem ngươi nói gì đây."
"Còn hơn một tháng nữa, ừm, nhớ cha mẹ quá." Thanh Vũ thu lại nụ cười, nhìn về phương tây.
Từ bé đã sống chung với cha mẹ. Mẫu thân hiền lành mà thiện lương, cha ôn hòa mà uy nghiêm. Ăn cơm mẹ nấu hơn mười năm, Thanh Vũ rất nhớ cha mẹ.
"Đợi thêm một tháng nữa." Thanh Vũ thầm nghĩ.
Trung tâm thiên hạ của Cửu Châu - Vũ Châu.
Vũ Châu. Quận thành Bắc Hà quận
Mấy ngày hôm trước Bắc Hà quận không có tuyết. Nhưng hôm nay, Bắc Hà quận lại có tuyết rơi. Những bông tuyết lông ngỗng bay lả tả, bao trùm cả trời đất. Còn đang buổi sáng, đám bình dân quận Bắc Hà vừa mở cửa sổ đã phát hiện bên ngoài tuyết phủ mặt đất, tuyết rơi dày phải tới ba thước rồi.
Có thể thấy được tuyết rơi nhiều như thế nào.
Quận thành Bắc Hà quận, trong một gian thư phòng hoang vu trong Vạn phủ, có mười tám người tụ tập tại đây.
Mười tám người, có lão nhân, có thanh niên, có phụ nữ.
Trên chiếc bàn viết trong thư phòng, bày biện một mảnh giấy, trên đó nghi đặc những chữ là chữ.
Chủ yếu nói về việc Thiết Y Môn bị diệt, Thanh Hồ Đảo sau đó công kích Quy Nguyên Tông, nhưng không thành. Rồi theo đường vòng đi tới Đại Duyên Sơn ở Nghi Thành, hơn nữa một vài tin tức về nơi đóng quân.
Trầm mặc.
Mọi người xem qua nội dung trên giấy này rất lâu.
- Các vị.
Cô gái mặc áo vải bông trầm trầm nói.
- Những người theo Môn chủ đều chết rồi. Bây giờ, cái quan trọng nhất mà chúng ta phải làm, chính là xây lại Thiết Y Môn. Cũng may, ta khi đi còn mang theo những loại điển tịch của Thiết Y Môn, mọi người theo đó mà chuẩn bị đi.
Một tông phái, muốn xây dựng lại căn cơ, phải cần một thời gian rất lâu.
Tỷ như thu những đệ tử tốt, những đệ tử có tư chất tốt, có nhận thức và nghị lực, sau này mới có thành tựu. Phải biết là hơn một ngàn vạn người mới có thể xuất hiện một tiên thiên cường giả. Thiết Y Môn, muốn có một tiên thiên cường giả mới, biện pháp duy nhất là thu thật nhiều đệ tử.
Đệ tử càng nhiều, làm theo kiểu lưới to vét cá, có lẽ, vài chục đến cả trăm năm mới có thể xuất hiện một tiên thiên.
- Thanh Hồ Đảo.
Một lão già tóc bạc, đôi mắt vằn lên những tia máu, nghiến răng.
- Thiết Y Môn chúng ta sẽ có một ngày báo thù cho các đệ tử vừa chết. Cho dù hao phí bao nhiêu thời gian, trăm năm không được, cho dù ngàn năm, cũng nhất định phải được.
- Phải báo, nhất định phải báo.
Mười tám người này, là những đệ tử trung thành nhất do Thiết Y Môn truyển ra, cũng là mười tám người được môn chủ Thiết Y Môn Niếp Dung tín nhiệm nhất.
Hai tròng mắt người đàn bà mặc áo vải bông lóe ra hàn tinh:
- Dựa theo kế hoạch, từ nay về sau, Thiết Y Môn ta không còn gọi là Thiết Y Môn, mà là Huyết Y Tông, Huyết Y Tông, bất luận bao nhiêu năm cũng không thể quên được đại cừu này.
- Hoa sư tỷ.
Một thanh niên gầy gò trầm trầm nói.
- Huyết Y Tông, muốn chọn ngày thành lập, thu đệ tử, phải đi từng bước. Khi Huyết Y Tông xuất hiện tiên thiên đầu tiên, mới có tư cách trở thành một tiểu tông phái tàm tạm. Để có được một tiên thiên, phải nuôi dưỡng, ít nhất cũng phải vài chục mười đến cả trăm năm mới có thể thành công, như thế đã là không tệ rồi.
Mười tám người này đều biết.
Thiết Y Môn bị tiêu diệt, muốn xây dựng lại, quá khó quá khó. Dù sao họ chỉ cần có chút tia sáng le lói là vẫn còn có hy vọng.
- Hoa sư tỷ, chúng ta nhất định vì tông phái mà hy sinh cả đời, cả đời mình
Thanh niên cao gầy nói đều đều. Hắn vốn đang phong nhã hào hoa nhất, nhưng vì tông phái, phải vứt bỏ tất cả, thay tên đổi họ. Hắn nguyện ý vì tông phái, nhưng trong lòng vẫn hơi tiêng tiếc.
- Chúng ta còn có thể trả thù Thanh Hồ Đảo một cách khác, hơn nữa, không làm lộ thân phận chúng ta.
Thanh niên cao gầy nói.
Mười bảy người còn lại nhìn về phía hắn
- Sư đệ nói đi.
Người đàn bà mặc áo vải bông nói.
- Kho báu Vũ Hoàng, cần có một trong cửu đỉnh mới có thể đi vào tìm kiếm. Nếu không, hẳn phải chết.
Thanh niên gầy gò trầm trầm nói.
- Điểm ấy tất cả chúng ta đều biết. Huyết Y Tông của ta, muốn khai thác kho báu Vũ Hoàng cũng phải đến mấy trăm năm sau... Do đó, ta thấy bây giờ nên đối ngoại công khai một tin tức, nói là — đại quân Thanh Hồ Đảo đóng quân nơi Đại Duyên Sơn, Nghi Thành, chính vì kho báu Vũ Hoàng đang ở Đại Duyên Sơn.
- Đúng.
Lão già áo lông cừu màu trắng ánh mắt sáng lên, nói theo.
- Đại quân Thanh Hồ Đảo, bây giờ đóng quân ở Đại Duyên Sơn. Một khi tin tức này truyền ra, khẳng định sẽ làm rất nhiều cường giả ngấp nghé. Tỷ như Vũ Hoàng môn, Vũ Hoàng là tổ sư của họ, họ có bỏ qua không? Vũ Hoàng môn một khi nhúng tay vào, đại quân Thanh Hồ Đảo chỉ sợ cũng thiệt thòi.
- Tin tức truyền ra, các Đại tông phái khác cũng sẽ phái người tới.
- Nhưng các Đại tông phái, vẫn phải luôn luôn đề phòng lẫn nhau nên không thể toàn tâm toàn ý. Do đó họ sẽ không phái ra quá nhiều người, còn đại quân Thanh Hồ Đảo chiếm được ưu thế, vì đoạt kho báu Vũ Hoàng, tất phải có một tràng chém giết. Đợi sau khi Thanh Hồ Đảo chém giết thiệt hại nặng, sau khi các tông phái khác cũng bất lực thỏa hiệp, lúc đó chúng mới phát hiện ra, muốn tiến vào mê cung kho báu Vũ Hoàng, không có một trong cửu đỉnh thì tất phải chết.
- Hay.
- Chẳng những làm cho Thanh Hồ Đảo chết một đám nhân mã thật lớn trong bảo cung trong bảo tàng Vũ Hoàng, còn làm cho chúng chém giết hận thù với các tông phái khác.
- Về phần các tông phái khác, họ cũng thèm thuồng bảo tàng Vũ Hoàng, có chết cũng đáng.
.
Mười tám người này, liên tưởng tới tình huống bi thảm khi môn phái mình bị diệt, rồi nghĩ đến đám cao thủ của tám Đại tông phái chết đi một số, ngược lại thấy rất thoải mái. Vì trả thù, mười tám người này bắt đầu lặng lẽ truyền bá tin tức về kho báu Vũ Hoàng.
Rất hiển nhiên.
Một cơn lốc sắp dấy lên.
Trong thời loạn, mỗi một người đều có tao ngộ khác nhau, mỗi một tông phái cũng không khỏi có những chuyện khác nhau.
Như những tiểu tông phái ở Từ Dương quận, có thể bị tiêu diệt bất kỳ lúc nào. Như bây giờ Thanh Hồ Đảo thống nhất Từ Dương quận, tất cả các tiểu tông phái đều bị xóa sổ.
Không ai chú ý tới họ.
Nhưng khi Thiết Y Môn bị diệt lại khiến cho người trong thiên hạ chú ý. Bởi vì Thiết Y Môn cường đại hơn nhiều so với những tiểu tông phái ở Từ Dương quận. Nhưng Thiết Y Môn tồn tại trên ngàn năm, nếu so với những tiểu tông phái ở Từ Dương quận này thì đã là may mắn lắm rồi.
.
Tự cho là vận mệnh mình xấu, đương nhiên sẽ thấy xấu.
Tự thấy vận mệnh mình tốt, vẫn còn có chỗ tốt.
Tiểu tông phái Từ Dương quận, hâm mộ Thiết Y Môn, Quy Nguyên Tông.
Thiết Y Môn, Quy Nguyên Tông, thấy Thanh Hồ Đảo cường đại, hy vọng mình có thể theo kịp Thanh Hồ đảo, trở thành đệ nhất Dương Châu.
Còn Thanh Hồ Đảo, hy vọng có một ngày, có thể so sánh vai được với Ma Ni Tự. Cho dù không theo kịp Ma Ni Tự, cũng muốn vượt qua Vũ Hoàng môn, gia tộc họ Doanh.
.
Còn nhân loại.
Thiếu đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Thế Hữu, xuất thân ngon lành, từ bé đã được khoác cho cái hào quang thiên tài. Nhưng khi Đằng Thanh Sơn quật khởi, trong lòng hắn bắt đầu không cân bằng.
Đằng Thanh Sơn, thực lực rất mạnh. Mười bảy tuổi, đủ để đấu một trận với cường giả Tiên Thiên Thực Đan. Nhưng hắn cũng không thỏa mãn, hắn tiếp tục theo đuổi đỉnh cao.
.
Đằng Vĩnh Phàm, một hán tử bình thường. Khi còn trẻ, hy vọng có một nhi tử vĩ đại, không cầu có thể vượt qua Đằng Thanh Hổ, cũng muốn không kém quá xa. Nhưng trời đã ban cho hắn một con trai, biểu hiện của nhi tử vượt xa kỳ vọng. Con mình thậm chí còn làm cho Đằng gia trang cường đại tới mức những bang phái mã tặc cũng không dám trêu vào.
Nếu không phải có Đằng Thanh Sơn, vài lần bang phái mã tặc tranh quyền, Đằng gia trang cho dù không bị diệt, cũng phải chết một mớ tộc nhân.
Song.
Cũng vì Đằng Thanh Sơn, hôm nay Cổ Thế Hữu lại muốn dẫn hắn đi.
Sự tồn tại của Đằng Thanh Sơn là tốt hay xấu '
Đáp án này, trong lòng hán tử chất phác Đằng Vĩnh Phàm là rất hiển nhiên: có nhi tử như vậy, hắn rất kiêu hãnh. Người ta sống một đời, cầu cái gì? Có được nhi tử như vậy, có thể làm tộc nhân Đằng gia trang vừa bước ra ngoài là được những dân ở các thôn trang khác vô cùng hâm mộ.
Thế là đủ rồi.
Thời loạn thế này, mỗi ngày đều có người chết, mỗi một người ai cũng thấy thân nhân mình là vô cùng trọng yếu. Không ai hơn ai. Cho dù là môn chủ cao cao tại thượng, cường giả Thiên bảng, nói chết là cũng chết.
Đây là loạn thế.
Đằng Vân Long cũng nghĩ như vậy. Do đó lúc trước, Đằng gia trang có không ít thiếu nữ bị đám bang phái mã tặc bắt đi, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhục.
Đằng Vĩnh Phàm cũng biết như vậy, do đó, hắn theo người của Thanh Hồ Đảo đi.
Đằng Thanh Sơn cũng biết như vậy, do đó, Thanh Hồ Đảo vừa đánh tới, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể nắm chắc trường thương trong tay, đánh một trận với địch.
Kho báu Vũ Hoàng.
Đây là một bảo tàng có thể cho làm cho một người mạnh hơn, làm cho tông phái huy hoàng hơn không nghi ngờ gì, một khi tin tức truyền ra, một cơn lốc máu tanh sẽ bốc lên. Theo đó, sẽ chết rất nhiều, rất nhiều người.
← Ch. 195 | Ch. 197 → |