← Ch.205 | Ch.207 → |
- Ai ai cũng biết? Tốt lắm!
Đằng Thanh Sơn nheo mắt, hàn quang chợt lóe. Bảo tàng có lực hấp dẫn rất lớn. Trên khắp vùng Cửu Châu, ngoại trừ Bát Đại tông phái, còn có một số cường giả ẩn thế, một khi có được tin này, cho dù chưa rõ thực hư cũng sẽ tới đây tìm hiểu. Vô số cao thủ tụ tập, chắc chắn Thanh Hồ Đảo sẽ nếm quả đắng!
Chuyện về cha mẹ làm cho Đằng Thanh Sơn tràn ngập sát khí đối với Thanh Hồ Đảo! Không thể nào tha thứ cho chúng được.
Song, nếu tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo đều tụ tập cùng nhau, hắn muốn động thủ cũng không có cơ hội. Đây chính là tranh thủ đục nước béo cò! Những tiên thiên cường giả tới càng nhiều, tình thế càng hỗn loạn, Đằng Thanh Sơn lại càng dễ dàng chen chân!
.....
Đằng Thanh Sơn đã có thể dự cảm tới khốn cảnh của Thanh Hồ Đảo, đương nhiên mười hai vị tiên thiên cường giả Cổ Ung cũng có thể tưởng tượng phản ứng của người trong thiên hạ khi biết được bí mật này!
Vừa nghĩ tới khốn cảnh, mười hai người Cổ Ung đều trở nên âu sầu!
- Tin tức này là do ai truyền ra?
Đôi mày kiếm của Triệu Đan Trần cau lại, ánh mắt sắc bén quét ra chung quanh.
Cổ Ung hít sâu một hơi, nheo mắt lại, từ từ nói trầm trầm:
- Thanh Hồ Đảo tìm được tàng bảo đồ này cũng mới vài ngày. Hơn nữa, những người biết bí mật đều là lãnh đạo Thanh Hồ Đảo. Rất nhiều quân sĩ, mặc dù phụng mệnh bắt người, nhưng họ không biết bí mật về kho báu Vũ Hoàng. Tin tức này bị tiết lộ chắc chắn không phải là từ nội bộ Thanh Hồ Đảo.
- Thiết Y Môn!
Thanh âm rổn rảng của tráng hán áo đen vang lên, hắn nghiến răng nói tiếp,
- Khẳng định là lũ khốn kiếp Thiết Y Môn!
- Môn chủ Thiết Y Môn 'Nhiếp Dung', toàn bộ chấp pháp trưởng lão đều bị chúng ta giết chết. Những trưởng lão trọng yếu, nhân vật lãnh đạo, toàn bộ bị giết chết. Không có lấy một ai đào tẩu được! Chẳng lẽ tin tức bảo đồ về bảo tàng Vũ Hoàng mà những dư nghiệt cấp thấp của Thiết Y Môn cũng biết hay sao?
Mụ đàn bà áo tím chau mày nói.
- Dư nghiệt Thiết Y Môn, địa vị rất thấp, theo lý thì không có tư cách biết được bí mật này.
Vũ Văn Lưu Phong cười lạnh nói.
- Nếu đây là chiêu mà Nhiếp Dung lưu lại để trả thù, thì cũng có khả năng!
- Vũ Văn trưởng lão. Ngươi nói Nhiếp Dung cố ý chịu chết, rồi dâng tàng bảo đồ này ra à? Chẳng lẽ bọn chúng không lo là chúng ta tìm được kho báu Vũ Hoàng sao. Như vậy ngược lại còn làm cho thực lực Thanh Hồ Đảo càng mạnh hơn? Thuyết pháp của ngươi, không đứng vững rồi!
- Ta thấy Niếp Dung không muốn chết đâu! Hắn chết, bảo đồ tới tay chúng ta. Điều này làm cho dư nghiệt Thiết Y Môn không cam lòng... Do đó mới công khai tin tức. Để tạo cho Thanh Hồ Đảo chúng ta vô số phiền toái!
Cả đám tiên thiên cường giả đều tranh luận.
- Thôi!
Cổ Ung tức giận quát lớn một tiếng. Ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt đảo qua mọi người.
- Việc này, khả năng lớn nhất là dư nghiệt Thiết Y Môn trả thù! Chúng ta bây giờ phải chuẩn bị làm sao ứng phó với cường giả của những Đại tông phái sắp đến! Với tốc độ của tiên thiên cường giả, nếu cưỡi chiến mã thì tối thiểu cũng phải là hắc yểm mã, huyết long mã. Nếu hôm qua chúng có được tin tức vậy thì hôm nay, hẳn là sẽ có vài cường giả tới đây rồi!
Tam đại long mã đều là đệ nhất thần câu, đều có thể ngày đi năm ngàn dặm.
Hơn nữa, tọa kỵ của tiên thiên cường giả, ngoại trừ tam đại long mã, còn có những tông phái có một vài tọa kỵ đặc thù. Tỷ như một số yêu thú đã được thuần hoá. Yêu thú mặc dù khó thuần hoá, nhưng trong trăm ngàn loại yêu thú, vẫn có số lượng yêu thú cực nhỏ có thể thông qua phương pháp đặc thù mà thuần hoá được.
Phương pháp thuần hoá, là bí mật của một vài tông phái, tuyệt không truyền ra ngoài. Một số yêu thú tốc độ rất nhanh, không hề thua sút tam đại long mã.
- Đi, đi lên. - Cổ Ung quát.
Lúc này, mười hai tiên thiên cường giả như những tia chớp phóng lên cao, thỉnh thoảng với sự giúp đỡ của dây leo, từ Vô Để Động sâu trăm trượng, trong nháy mắt mười hai tiên thiên cường giả đã nhảy ra khỏi Vô Để Động. Ở Vô Để Động, đóng một quân trướng. Dưới quân trướng bao phủ, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không biết được vị trí quân trướng này chính là vị trí Vô Để Động.
.....
Ở chỗ rẽ dưới đáy Vô Để Động, Đằng Thanh Sơn dựa vào vách đá ẩm ướt, rồi gỡ bao đồ trên lưng xuống, mở sợi dây buộc miệng bao. Chiếc bao này vì được chế đặc biệt riêng cho Đằng Thanh Sơn, dùng thiên tàm ti thượng đẳng, tầng ngoài lại có màng bảo vệ, tuyệt đối không thấm nước.
Lấy ra vài cái bánh bột, Đằng Thanh Sơn nhấm nháp một chút.
Mặc dù Đằng Thanh Sơn có thể liên tục một thời gian dài không ăn cơm, nhưng, ăn uống có thể làm cường thịnh khí huyết, làm cho người ta thần thanh khí sảng.
***
Huyệt động sâu ẩm ướt, một thân thể người đầy vết máu nằm trên mặt đất lạnh lẽo, chính là Đằng Vĩnh Phàm bị thương rất nặng!
- Tí tách!
Chất dịch màu trắng sữa từ từ trên mặt vết nứt trên vách đá lộ ra, mãi lâu sau mới rơi xuống một giọt. Đằng Vĩnh Phàm nhắm mắt lại, há miệng chờ giọt nước.
Kỳ thật, ở vùng sâu dưới đất này, muốn uống nước bổ sung lượng nước cho thân thể thì rất dễ dàng. Huyệt động ẩm ướt này có những hố nhỏ, trong hố có một chút nước đọng. Nhưng đối với Đằng Vĩnh Phàm bây giờ mà nói... Uống nước cũng không có tác dụng lớn gì. Hắn bây giờ lâu lâu uống một giọt chất lỏng màu trắng sữa, là có hiệu quả đặc thù.
Đằng Vĩnh Phàm vẫn không nhúc nhích, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Đột nhiên ——
Đằng Vĩnh Phàm mở mắt, trong đôi mắt ánh lên khát vọng cùng với quyết tâm vô tận!
- Trời không diệt ta!
Đằng Vĩnh Phàm nhìn vào vết nứt ở vách đá trên đỉnh đầu. Bản thân còn nhớ rõ ràng toàn bộ quá trình từ chạng vạng ngày hôm qua đến giờ.
Nguyên lúc trước chuẩn bị ngọc nát đá tan với đám lính Ngân Giao Quân, chợt thấy con yêu thú 'Hắc Thiết Ngô Công' đột nhiên xuất hiện, làm cho Đằng Vĩnh Phàm có chút sinh cơ! Đám quân sĩ gặp phải nguy cơ sinh tử nên không để ý tới Đằng Vĩnh Phàm... Đằng Vĩnh Phàm hiểu rõ, hắn hoàn toàn không thể khống chế được nửa người dưới, căn bản trốn không thoát phạm vi của Ngân Giao quân.
Đừng nói Ngân Giao quân, phỏng chừng Hắc Thiết Ngô Công cũng có thể giết chết hắn.
Do đó, lúc đó Đằng Vĩnh Phàm cắn răng, bất chấp tất cả dựa vào song chưởng đẩy mạnh, nhảy vào Vô Để Động! Cho dù quả quyết như vậy, nhưng vẫn bị con Hắc Thiết Ngô Công xé mất hơn phân nửa chân! Nhưng, Hắc Thiết Ngô Công phải lo giết rất nhiều quân sĩ Ngân Giao Quân, nên cấp cho Đằng Vĩnh Phàm đủ thời gian chạy trốn vào đáy động.
Dưới đáy dòng nước,
Mất máu rất nhiều.
Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lập tức dùng vải bố, băng bó cái chân trái bị cụt, ngăn máu tiếp tục chảy.
Dưới đáy dòng nước băng giá, dày đặc rất nhiều huyệt động, tựa như như tổ ong.
Dựa vào cái mũi của mình, Đằng Vĩnh Phàm lựa chọn một cái huyệt động cơ hồ không có mùi tanh của Hắc Thiết Ngô Công... Không có mùi tanh, có nghĩa là Hắc Thiết Ngô Công rất ít khi vào huyệt động này. Liền một hơi bò vào huyệt động gần trăm trượng, Đằng Vĩnh Phàm bị mất máu nghiêm trọng, liền lập tức ngất xỉu đi!
Không thức ăn, lại mất quá nhiều máu, đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn, Đằng Vĩnh Phàm nếu chỉ dựa vào hai cánh tay bám vào dây leo mà leo ra khỏi Vô Để Động thì căn bản là không thể làm được.
- Trời không diệt ta, không ngờ giọt nước màu trắng sữa lại có công hiệu như vậy!
Đằng Vĩnh Phàm cảm thán. Lẩn trốn vào trong huyệt động, rồi hôn mê. Không bao lâu sau, hắn tỉnh lại... Sở dĩ tỉnh lại, là vì giọi nước màu trắng sữa rơi xuống đọng lại trên tay hắn, cảm giác băng giá lạnh thấu xương làm cho Đằng Vĩnh Phàm tỉnh dậy.
Giọt nước màu trắng sữa này lạnh phi thường!
Đằng Vĩnh Phàm thử uống một giọt, lại có cảm giác băng giá tràn ngập toàn thân, vốn thân thể kiệt lực mềm nhũn, lại dần dần khôi phục sức mạnh. Hơn nữa, luồng băng giá đó cũng làm đầu óc hắn vốn bị mất máu quá nhiều mà choáng váng cũng tỉnh táo trở lại.
Một đêm trôi qua, Đằng Vĩnh Phàm cảm giác sức mạnh thân thể mình khôi phục được rất nhiều.
Sở dĩ vẫn nằm không nhúc nhích, đó là để tiết kiệm sức mạnh!
- Ta lâu không được ăn chút gì! Giọt nước màu trắng sữa này thật là kỳ lạ, nhưng căn bản không giải quyết được chuyện đói bụng.
Đằng Vĩnh Phàm hiểu rõ,
- Vật phẩm có công hiệu thần kỳ tới đâu cũng có hạn, không có thức ăn bổ sung, ta lại chảy nhiều máu như vậy, khí lực sẽ dần dần giảm xuống... Nếu không đi, đợi thời gian quá dài, sợ là không có đủ thời gian mà đi nữa.
.....
Sử dụng song chưởng như hai chân, từ từ lết tới.
- Bên trong dòng nước này lại có nhiều huyệt động như vậy. Yêu thú phỏng chừng không chỉ có một con. Một khi bị yêu thú phát hiện, ta chắc chắn sẽ chết.
Đằng Vĩnh Phàm rất cẩn thận đi tới, hắn đoán được, đám lính Ngân Giao Quân xuống Vô Để Động điều tra, sở dĩ bị yêu thú đuổi giết, phỏng chừng chính là vì động tĩnh hơi lớn, bị yêu thú phát hiện.
Từ từ đi tới, hồi lâu sau ——
Đằng Vĩnh Phàm cách cửa miệng huyệt động chỉ còn có năm sáu trượng. Qua năm sáu trượng này, sẽ tiến vào dòng nước rồi.
- Rào rào...
Đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy.
- Hả?
Đằng Vĩnh Phàm kinh hãi, nhưng không dám nhúc nhích.
Cách năm sáu trượng, thị lực Đằng Vĩnh Phàm cũng có thể miễn cưỡng thấy một cái bóng đen từ miệng huyệt động xẹt qua, một mùi tanh tràn ngập.
Ngửi thấy mùi tanh, Đằng Vĩnh Phàm sắc mặt đại biến,
- Là con yêu thú đó!
Đằng Vĩnh Phàm cả đời không thể quên được mùi tanh này. Chính là mùi tanh của con 'Hắc Thiết Ngô Công'. Rất hiển nhiên, lão đã đoán ra nơi huyệt động dày đặc này, đích xác không chỉ có một con Hắc Thiết Ngô Công!
Đằng Vĩnh Phàm là một tiểu nhân vật, do đó phải tìm mọi cách giãy dụa mà dành lấy cuộc sống.
***
Trên khắp đất Cửu Châu, những tiên thiên cường giả đều vì kho báu Vũ Hoàng mà đỏ mắt, điên cuồng.
.....
Chân núi Đại Duyên Sơn.
- Ha ha, Vương huynh đệ! Theo ta thấy, với tính tình Cổ Ung, muốn Thanh Hồ Đảo của hắn phân cho chúng ta mỗi người một ly, một chén e rằng cũng vô cùng khó khăn.
Một trung niên nam tử nho nhã mặc trường bào màu tím cười nói. Phía sau trường bào còn lộ ra một đồ án thanh phong kiếm, hắn chỉ dựa vào đôi chân mà bước đi trên quan đạo.
Cùng với hắn, còn có năm người tay không đi trên quan đạo.
Ngoại trừ sáu người này ra, còn có năm người cùng mặc lân giáp, mỗi người tay đều dắt theo một con hắc lang. Năm con hắc lang này, so với chiến mã còn lớn hơn một chút.
- Sử trưởng lão!
Một hán tử tráng kiện cưỡi hắc lang, đầu thắt bốn bím tóc mở miệng nói,
- Hừ, theo xu hướng này, Thanh Hồ Đảo há có thể làm được gì? Nhưng, kho báu Vũ Hoàng là thật hay giả thì cũng khó nói! Tiêu Dao Cung của ngươi và Xạ Nhật Thần Sơn của ta cùng liên thủ vào núi bức bách hắn một phen! Nếu Cổ Ung không cho phép chúng ta vào lục soát, vậy kho báu Vũ Hoàng chắc là thật rồi!
Ngay lúc này —
Tiếng vó ngựa vang lên, hơn mười thớt chiến mã từ phía sau nhanh chóng lao tới.
- Thưa!
Mười mấy tên kỵ sĩ nhảy xuống, một người quì một gối xuống cung kính nói.
Hán tử tráng kiện buộc bốn bím tóc, mặc lân giáp liếc nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Tin tức từ Thần Sơn sáng sớm hôm nay nên tới Giang Ninh quận thành rồi! Đệ tử Tiêu Dao Cung sớm đã đưa chiến mã của mình đón tiếp trưởng lão rồi. Còn các ngươi, đến giờ mới chạy tới.
Tên hán tử đó trán chảy đầy mồ hôi, cũng không dám giải thích.
- Đưa năm con mặc lang đi đi, ráng mà chiếu cố cho tốt. Nếu còn hành sự bất lực nữa... Hừ.
Hán tử tráng kiện hừ nhẹ một tiếng
- Đi đi.
- Thưa, vâng!
Tên hán tử cung kính, rồi an bài nhân thủ dắt năm con mặc lang đi, Xạ Nhật Thần cung vốn ở Viêm Châu, là đệ nhất Đại tông phái ở Viêm Châu. Viêm Châu là châu ở cực nam Cửu Châu, do có nhiều núi rừng, hơn nữa ở gần Man Hoang, nên việc thuần hoá mặc lang là một đại bí mật của Xạ Nhật Thần Sơn. Mỗi một con mặc lang, đều rất trân quý.
Hơn mười người này mang theo năm con mặc lang, nhanh chóng rời đi.
Còn mười một vị cường giả của Tiêu Dao Cung, Xạ Nhật Thần Sơn liền đi vào vùng đại sơn. Vừa vào trong vùng núi một lát.
- Xem kìa, trên bầu trời.
Một hán tử gầy gò, lưng đeo kình cung lóe lên ánh sáng màu đen của Xạ Nhật Thần Sơn ngẩng đầu nhìn trời.
Nhất thời mười vị cường giả khác đều ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ thấy, năm con Tuyết Ưng đang bay liệng trên bầu trời Đại Duyên Sơn.
- Tốc độ của Tuyết Ưng quả là nhanh, cho dù xa xôi tận Yến Châu ở phương bắc, người của Tuyết Ưng giáo cũng đã tới rồi.
Một lão già hói đầu mặc áo bào tím cười nói.
← Ch. 205 | Ch. 207 → |