← Ch.300 | Ch.302 → |
- Mài Thiết Diệp Quả rồi ăn hả?
Đằng Thanh Sơn suy nghĩ một lúc rồi cười nói:
- Có lẽ thật sự có hiệu quả kỳ lạ nào đó. Nhưng, ta sẽ không làm như vậy!
Đằng Thanh Sơn đã đạt tới mức tựa hồ có thể không quan tâm tới tác dụng của ngoại vật nữa rồi.
- Tiểu, muội muốn thử không?
Đằng Thanh Sơn liếc mắt hỏi.
- Muội cũng chỉ ngẫu nhiên liên tưởng thôi, việc này tựa hồ không đượcyên tâm lắm. Nếu ngày nào đó bắt được một tên tội phạm, có thể muội sẽ đem ra thử!
Lý nghĩ ngợi rồi đáp.
Hai người hàn huyên thêm một chút, rồi cùng tiến vào trong khoang nghỉ ngơi.
...
Những ngày trên biển quả là chán. Ban đầu có lẽ vì biển rộng khôn cùng, không thấy bờ bến mà lòng chấn động, vui thích, còn trải qua thời gian quá dài thì người rất khó chịu.
Đằng Thanh Sơn chuyên tâm tiềm tu, hoàn toàn dung nhập ý cảnh Hành Thổ Chi Quyền với thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí. Còn Lý thỉnh thoảng tu luyện một chút, xem Đằng Thanh Sơn tu luyện, trao đổi với đám Lôi Kình cho vui.
Một đường đi mãi.
Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện càng đi về phía bắc, càng ít đảo có người. Lúc vừa mới ra khỏi Thiên Thạch Đảo, thỉnh thoảng còn có thể gặp một hòn đảo có người. Nhưng bắt đầu từ ngày thứ bảy đi với đàn Lôi Kình tộc, hắn cực kỳ ít thấy đảo có khói bếp.
Nơi này đã cách bờ biển Cửu Châu Đại Địa quá xa.
Vào đêm khuya hôm thứ bảy đi với đàn Lôi Kình tộc.
Hơn mười con Lôi Kình đang ở ngoài khơi nghỉ ngơi, chiếc thuyền gỗ đương nhiên cũng dừng lại. Lúc này, sâu gần một trăm trượng, dưới đáy biển u ám, Đằng Thanh Sơn chỉ mặc quần dài, thân trên cởi trần đang luyện quyền dưới đáy biển.
- Oang!
- Oang!
Mỗi một quyền của Đằng Thanh Sơn đều ẩn chứa một loại kình đạo như mũi khoan cực nhanh, tựa như một máy khoan điện khổng lồ đang đâm thủng đáy biển.
Đằng Thanh Sơn ở trong đáy biển chỉ tu luyện mỗi một chiêu Toản Quyền trong Hình Ý Ngũ Hành Quyền. Cũng là Tam Thể Thức, song khi đánh ra Toản Quyền, cứ thế mà đánh liên tục, chỉ một lát mà Đằng Thanh Sơn tối thiểu đã đánh ra gần ngàn quyền.
Mỗi một quyền ẩn chứa mấy vạn cân lực đạo. Đằng Thanh Sơn tu luyện ý cảnh, rồi đột nhiên bộc phát tất cả sức mạnh.
Từng quyền Đằng Thanh Sơn đánh ra, quyền đánh lên đánh xuống, đánh trong đánh ngoài, đánh ngang đánh dọc, đánh thuận đánh ngược, lúc thì xoay tròn, lúc thì phóng thẳng, những quyền liên tục nhau làm thành những vòng xoáy tròn đáng sợ như mũi khoan. Nếu có tông sư Hình Ý ở đây, chắc cũng phải sững người. Quyền pháp này sớm đạt tới đỉnh cao khó lường rồi. Nhưng Đằng Thanh Sơn bây giờ lại còn muốn vượt qua cả cấp độ tông sư, nhận thức tới Đạo.
- Vù!
Đằng Thanh Sơn thu quyền, trở về Tam Thể Thức.
- Ta thật là may mắn!
Mặt Đằng Thanh Sơn lộ vẻ tươi cười:
- Trong Ngũ Hành Quyền, Hoành Quyền là thuộc về Hành Thổ, bây giờ thành tựu về Hành Thổ Chi Quyền của ta là cao nhất! Còn Toản Quyền thuộc thủy, thủy thấm vào thổ sẽ sinh ra mộc! Hoành Quyền là căn cơ của Toản Quyền, nếu Hoành Quyền thành tựu cao, việc tu luyện Toản Quyền sẽ dễ dàng hơn. Cùng một đạo lý, thành tựu Hành Thổ Chi Quyền mà cao, việc tu luyện Hành Thủy Chi Quyền cũng dễ dàng hơn không ít.
Mấy ngày nay, Đằng Thanh Sơn đêm đêm đều bỏ ra gần hai canh giờ xuống đáy biển luyện quyền.
Trong quá trình tu luyện, Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện ra ý cảnh Hành Thổ Chi Quyền rất có ích trong việc đề cao Toản Quyền. Sư phụ Kiếp trước Đằng Bá Bạch Lôi từng dạy "Toản Quyền thuộc thủy, nước thấm vào đất", quả nhiên không phải hư ngôn.
- Muốn đốn ngộ được như ở trên đại thảo nguyên thì thật sự quá khó.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ đốn ngộ là khả ngộ bất khả cầu! Ngoài biển, cho dù không thể đốn ngộ, nhưng ít nhất cũng trợ giúp cho hắn lĩnh ngộ về Toản Quyền!
Trên biển tu luyện Toản Quyền, đích xác là làm ít lợi nhiều! Cũng tương tự với một vài cao thủ Hình Ý khi tu luyện mười hai hình, thường đi quan sát động tác của động vật. Việc tu luyện Ngũ Hành Quyền lần này cũng thích hợp với hoàn cảnh trên biển.
- Không thể đốn ngộ, nhưng nếu làm đến nơi đến chốn, khổ tu không ngừng, không ngừng mài giũa, vẫn sẽ tiến bộ từ từ!
Đằng Thanh Sơn rất kiên định và tự tin.
Kỳ thật cơ sở Hành Thổ Chi Quyền cao đã khiến tu vi Toản Quyền của hắn từ từ tăng lên.
Đêm thứ chín cùng với đàn Lôi Kình tộc!
- Rào rào....
Nước biển u ám vẫn vỗ về.
Ba mươi con Lôi Kình và chiếc thuyền ngột mộc vẫn tiến về phía trước. Bình thường đêm xuống, đám Lôi Kình sẽ nghỉ ngơi, nhưng tối nay lại khác hẳn. Vì... dựa theo ước tính, tối nay nên có thể đến mục tiêu Thiết Diệp Đảo rồi!
Trên chiếc thuyền ngột mộc.
Đằng Thanh Sơn cầm cây Luân Hồi Thương màu bạc, lần lượt đâm về phía trước.
- Veo!
- Veo!
Thanh âm rít lên như máy khoan điện, từng thương từng thương đều sắc bén phi thường. Đằng Thanh Sơn đứng theo Tam Thể Thức, nhưng Luân Hồi thương trong tay lại lần lượt thi triển chiêu Độc Long Toản. Sau khi tu luyện xuất ra nội gia cương kình, chiêu Độc Long Toản này chính là chiêu công kích mạnh nhất của Đằng Thanh Sơn hiện nay!
Đặc biệt mười ngay nay, Đằng Thanh Sơn cũng thường xuyên chui xuống biển tiềm tu Toản Quyền.
Toản Quyền và Độc Long Toản có cùng ý cảnh. Toản Quyền của Đằng Thanh Sơn từ từ tăng lên, thì uy lực của tuyệt chiêu cực mạnh Độc Long Toản cũng dần dần tăng lên.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Thuyền gỗ dưới chân đã dừng lại. Đằng Thanh Sơn đi đến mũi tàu nhìn về phía khơi xa. Chỉ thấy đôi mắt vàng khổng lồ của Lôi Kình vương cũng nhìn hắn, nó gầm nhẹ hai tiếng, tựa hồ Lôi Kình vương đang kiêng kỵ cái gì đó nên không dám lớn tiếng.
- Tiểu, Tiểu.
Đằng Thanh Sơn lập tức gõ cửa khoang.
Chẳng mấy chốc Lý mặc xong y phục chạy ra, cùng Đằng Thanh Sơn sóng vai đứng ở mũi tàu, nói chuyện với Lôi Kình vương phía dưới.
Một lát sau...
Lý quay đầu nhìn sang Đằng Thanh Sơn, cười nói:
- Đằng đại ca, Lôi Kình vương nói... Phía trước đại khái ba dặm chính là Thiết Diệp Đảo rồi.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn tới, Thiết Diệp Đảo mặc dù không tính là đảo lớn, nhưng chỉ cách có ba dặm, thì Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt đã thấy bờ đảo hằn rõ trong đêm tối.
- Còn tới ba dặm bữa, bây giờ sao đã dừng rồi? - Đằng Thanh Sơn nhíu mày hỏi.
- Lôi Kình vương nói phía trước là đá ngầm, thậm chí còn có những dòng nước xiết theo mạch đá ngầm! Thuyền gỗ của chúng ta, sợ không thể đi tiếp được.
Lý giải thích. Con Lôi Kình vương trong nước biển cũng phát ra âm thanh gầm gừ.
Lý liền nói:
- Nó còn nói, đợi đến khi lên trên đảo, một khi đánh nhau với yêu thú trên đảo, nếu thuyền ngột mộc ở đó, có thể sẽ lọt vào công kích của đám yêu thú. Đặt ở xa ba dặm, thuyền gỗ cũng an toàn hơn nhiều.
Đằng Thanh Sơn nghe thế cũng gật đầu.
- Chờ một chút.
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra, mở cửa khoang thuyền tiến vào trong khoang, sau đó lấy ra một cái lưới đánh cá, rồi đóng cửa phòng lại.
- Làm gì thế? - Lý kinh ngạc hỏi.
- Dùng để đựng Thiết Diệp Quả!
Đằng Thanh Sơn cười:
- Nếu số lượng Thiết Diệp Quả quá nhiều, dùng lưới đánh cá để đựng cho hết.
- Chúng ta chuẩn bị rời thuyền!
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lôi Kình vương:
- Tiểu, muội nói cho nó, lát nữa, khi ta lên đảo, bảo nó bảo vệ muội cho chu đáo.
Lý nghe thế cười tươi.
Sau đó nàng trao đổi với con Lôi Kình vương đang ngâm trong nước biển một chút, rồi hướng sang Đằng Thanh Sơn cười:
- Đằng đại ca, đi đi, chúng ta xuống nước!
Vù! Vù!
Đằng Thanh Sơn và Lý cùng nhảy lên, "Tõm" một tiếng đã rơi vào trong nước biển. Nhưng nước biển chung quanh thân thể Lý bị một năng lượng vô hình làm dạt ra, chính là công hiệu chống nước của viên ngọc xanh lá.
- Đeo viên ngọc xanh lá trên người, thật là hữu dụng.
Lý tò mò nhìn nước biển dạt ra bốn phía.
- Hống....
Cái đầu khổng lồ của Lôi Kình vương bơi tới gần.
Lý gầm lên vài tiếng với nó, rồi cười nói:
- Đằng đại ca, nó đã an bài một con Lôi Kình ở lại đây coi thuyền gỗ, những con khác cùng tới bờ Thiết Diệp Đảo.
Lúc này Đằng Thanh Sơn và Lý đang cưỡi trên lưng một con Lôi Kình. Trên ba mươi con Lôi Kình khác bơi bên cạnh, cùng lao về phía Thiết Diệp Đảo.
- Hỏi nó, trên đảo có con yêu thú lợi hại gì không? Lúc trước nó nói là ta nhất định có thể đối phó được, nhưng bây giờ ta vẫn muốn nó nói rõ hơn một chút.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Ừm.
Lý lập tức bắt đầu nhẹ giọng nói chuyện với Lôi Kình vương. Một lát sau, Lý quay đầu lại:
- Đằng đại ca, Lôi Kình vương nói trên đảo đó có nhiều yêu thú, nhưng cũng cỡ nó thôi, đều là yêu thú cấp độ tiên thiên kim đan. Chỉ có một con thuộc giống chim bay! Nghe miêu tả của Lôi Kình vương, muội cảm giác con thần điêu đó hẳn là là Kim Đồng Thần Điêu (con chim thần mắt vàng), cũng chính là Huyền Phong Thần Điêu.
Đằng Thanh Sơn nghe thế, trong lòng càng nắm chắc thành công.
Huyền Phong Thần Điêu, được gọi là Kim Đồng Thần Điêu, có thể phun hàn khí, thực lực cũng cùng cấp độ với Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.
- Một con trên biển, một con ở không trung. Có con Huyền Phong Thần Điêu này trên đảo, chỉ sợ Lôi Kình vương khó mà hái được quả.
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười:
- Đừng nói là Huyền Phong Thần Điêu, kể cả yêu thú cấp độ tiên thiên hư đan bình thường, chỉ cần ở trên bờ mà không đến gần bờ biển là chẳng có gì phải sợ con Lôi Kình vương này.
Đằng Thanh Sơn tin tưởng mười phần.
- Đằng đại ca, Lôi Kình vương còn nói... mặc dù Huyền Phong Thần Điêu thường xuyên ở trên đảo, nhưng cũng không phải mọi ngày đều có mặt. Nếu vận khí tốt, tối hôm nay chúng ta không gặp phải con thần điêu đó. Tùy tiện xua đuổi một vài yêu thú bình thường, đại ca có thể bình yên hái quả rồi.
Lý cười nói.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu:
- Ừm, nếu có thể không cần chiến đấu thì cũng là chuyện tốt!
Chẳng mấy chốc...
Hơn ba mươi con Lôi Kình đã đi tới bờ Thiết Diệp Đảo.
- Đằng đại ca, con Lôi Kình vương nói, cây Thiết Diệp Quả ở nơi cao nhất trên đảo. Cành cây và lá cây Thiết Diệp Quả cứng như sắt, hơn nữa cả cây đen thui, chỉ có trái cây là có màu xanh! Liếc mắt là có thể nhìn ra ngay.
Lý thấp giọng nói.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Nhưng phạm vi đảo quá lớn, quá nhiều cây cối, Đằng Thanh Sơn cũng không có khả năng liếc mắt là phát hiện ra ngay.
- Đằng đại ca, cẩn thận một chút. - Lý nhỏ giọng nhắn nhủ.
Con Lôi Kình vương dùng đôi mắt lớn màu vàng nhìn Đằng Thanh Sơn, trên ba mươi con Lôi Kình đều nhìn Đằng Thanh Sơn vẻ chờ đợi. Đằng Thanh Sơn cười, cầm cây Luân Hồi thương, khoác lưới đánh cá rồi lướt nhanh lên bờ, sau đó thân thể lóe lên, lập tức biến mất khỏi tầm mắt bầy Lôi Kình.
...
Đằng Thanh Sơn tựa như một con khỉ linh hoạt lao vào Thiết Diệp Đảo.
Đại khái nửa canh giờ, Đằng Thanh Sơn nhìn thấy một gốc đại thụ sừng sững trước mắt. Cây đại thụ này lớn bằng thân một người lớn, cả cây đen thui, lá cây thoạt nhìn trông như làm bằng sắt, đặc biệt là xen lẫn giữa những tàn lá đen lại lóe lên những quả cây màu xanh. Màu xanh này rất bắt mắt, càng làm cho người ta chỉ liếc mắt đã có thể phán đoán ra cái cây trước mắt chính là Thiết Diệp Quả.
- Chính là nó!
Đằng Thanh Sơn lộ vẻ tươi cười.
Thiên 7: Bắc Hải Đại Lục
← Ch. 300 | Ch. 302 → |