← Ch.308 | Ch.310 → |
Dịch: suthat, workman
- Một nghìn tử châu! - Đằng Thanh Sơn nói thẳng ra giá mà hắn muốn.
Một nghìn tử châu tương đương với một nghìn lượng hoàng kim của Cửu Châu Đại Địa. Đằng Thanh Sơn không phải là Thượng Quan Tuyền - một ngư dân không có nhiều kiến thức lắm. Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ một điều rằng... những loại bảo bối trước giờ chưa từng có này thì giá trị lên tới vạn kim, cũng không phải là quá đáng. Bất quá, tử châu có nhiều hơn nữa đối với Đằng Thanh Sơn cũng không có ý nghĩa.
Nói cho cùng thì chỉ dừng lại một chút rồi Đằng Thanh Sơn cùng Lý sẽ rời đi. Một nghìn tử châu cũng đủ cho Đằng Thanh Sơn và Lý thoải mái mua bán.
- Được! Thì một nghìn tử châu! - Lão giả cười đáp, căn bản không hề ép giá.
Trong lòng lão cười thầm:
- Cái gã thanh niên râu ria này có lẽ cũng chẳng phải hạng người đại phú đại quý, nên không hiểu giá trị những trân bảo này ngoài thị trường. - Lão không biết...Đằng Thanh Sơn tới Minh Nguyệt Đảo này chỉ mua chút đồ rồi lại đi ngay.
- Đây là một nghìn tử châu. - Lão cầm một cái túi lớn đưa cho Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn mở ra nhìn, thấy mỗi viên tử châu bên trong đều rất đẹp. Bất quá, nó có thể được dùng làm tiền, rất hiển nhiên...trên Minh Nguyệt Đảo loại tử châu này số lượng khẳng định có rất nhiều.
Đằng Thanh Sơn ước lượng, thấy chắc cũng khoảng một nghìn viên, liền đứng dậy nói:
- Ừm! Hai chúng ta xong rồi nhỉ?
- Xin hỏi lục sắc bảo châu này, hai vị có được nó ở chỗ nào? - Lão giả vội hỏi.
Đằng Thanh Sơn cười, liền kéo Lý đi luôn, chỉ để lại một câu:
- Vận khí mà thôi.
Tiếp đó, hai người đi lên trên trấn. Đằng Thanh Sơn mua một túi lương thực, một ít gia vị dùng nấu ăn. Hắn còn mua rất nhiều hoa quả, và một chút đồ ăn để được lâu. Hắn lại mua rất nhiều y phục, giầy dép các loại.
- Cuối cùng cũng có đủ y phục thay đổi! - Đằng Thanh Sơn lúc này đã trông khác hẳn. Hắn thay một bộ trang phục mầu xanh sạch sẽ, tóc đen dài bay tung. Chỉ có trên khuôn mặt vẫn đầy râu ria.
Mua xong các thứ thì mặt trời đã lên cao, Đằng Thanh Sơn và Lý liền quyết định ở trong trấn ăn một bữa ngon. Lênh đênh trên biển, đồ ăn sao có thể so được với đồ ăn trong tửu lâu?
- Đại hiệp! Kim Kiếm tửu lâu này là tửu lâu tốt nhất Bắc Nhan Trấn chúng ta. - Thượng Quan Tuyền sau nghe Đằng Thanh Sơn nói:
- Đi tới tửu lâu tốt nhất. Không cần phải lo tiết kiệm tiền cho chúng ta.
Hắn liền dẫn hai người Đằng Thanh Sơn đi tới Kim Kiếm tửu lâu. Bây giờ còn chưa tới buổi trưa nên trên tầng hai Kim Kiếm tửu lâu cũng không đông người lắm.
- Xem ra thực sự có rất nhiều thứ. - Đằng Thanh Sơn mở thực đơn nhìn, rồi đưa cho Lý.
- Tiểu! Muội thích ăn gì thì chọn đi.
- Ngươi ngồi đi. - Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Thượng Quan Tuyền.
- Ăn cùng chúng ta! Vất vả theo bọn ta một ngày, chúng ta muốn khoản đãi ngươi.
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc, vui mừng ngồi xuống, vội nói:
- Cảm tạ đại hiệp.
- Xem chỗ này khẩu vị thế nào. - Lý cười nói. Nàng cùng Đằng Thanh Sơn chọn tới mười tám loại món ăn. Ba người mười tám món thật là xa xỉ. Bất quá, bọn người Đằng Thanh Sơn chính là đến với mục đích thưởng thức đồ ăn.
Một lát sau... Trên bàn rượu đã đầy chật các đĩa thức ăn, Thanh Sơn liên tục dùng đũa gắp:
- Ừmmm! Không tồi, không tồi. Mùi vị quả là không tồi! - Cho dù là ai phiêu bạt ở trên mặt biển hơn ba tháng, đột nhiên ăn một bữa thịnh yến phong phú như vậy, đều sẽ phải tán thán không ngừng. Lý thì dè dặt hơn một chút, chậm rãi ăn. Không phải kiểu ăn như hổ đói của Đằng Thanh Sơn
"Cạch! Cạch! Cạch!"
Hai gã thanh niên trang phục toàn thân màu trắng mang lợi kiếm có vỏ xanh, từ nơi thang lầu treo lên tầng hai.
- Đại hiệp xem! - Thượng Quan Tuyền có chút kích động nói:
- Hai người mới lên đó chính là đệ tử Kiếm Lâu!
Đằng Thanh Sơn quay đầu liếc qua, thấy nơi ngực trái của trang phục trên người hai gã thanh niên đó đều có trang trí hình một thanh kiếm:
- Coi nhãn thần, cũng giống cao thủ kiếm thuật. - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. Đương nhiên...cho dù trong lòng có khen ngợi, Đằng Thanh Sơn cũng không để ý quá.
Cả Minh Nguyệt Đảo có hơn ngàn vạn người, dựa theo tỷ lệ thì sợ là cả đến Hư Cảnh cường giả cũng không có!
Theo như những gì Vũ Hoàng nói, thiên địa linh mạch chín nguồn lớn, đều là ở trên Cửu Châu đại địa, do ông ta dùng cửu đỉnh trấn áp! Cửu Châu đại địa, mới là cội nguồn của cả thiên địa. Thiên địa linh khí nơi đó mới dồi dào nhất! Còn như Bắc Hải Đại Lục, hay một số đảo bình thường nơi biển bắc, linh khí không bì được với Cửu Châu đại địa.
Muốn sinh ra cường giả Hư Cảnh, ở các địa phương khác có lẽ so với Cửu Châu đại địa càng khó khăn hơn rất nhiều!
....
Hai gã đệ tử Kiếm Lâu vừa lên tới, liền khiến cho không ít người trên lầu hai chú ý. Hai gã cũng không mấy để tâm, bọn họ đã sớm thành thói quen như thế!
- Sư huynh! Chúng ta ngồi phía đó.
Hai gã đệ tử Kiếm Lâu này chọn vị trí gần cửa sổ, cách bàn Đằng Thanh Sơn không xa.
- A! Sư đệ! Ngươi nhìn bên kia xem, thiếu nữ áo tím đó dường như đang nhìn chúng ta.
- Thiếu nữ áo tím này, xem ra không giống thôn dân thông thường, hẳn là người của một gia tộc lớn. Bắc Nhan Trấn lớn như vậy, nếu nàng thuộc Bắc Nhan Trấn, chúng ta hẳn phải biết mới đúng.
Hai gã đệ tử Kiếm Lâu này cũng cười hướng phía Lý nâng chén thân thiện.
- Cô nương! Bàn chúng ta mới có 2 người, sao không qua bên này? Cùng trò chuyện thưởng thức rượu, có lẽ nàng không phiền chứ? - Trong đó một thanh niên có chút trắng trẻo mỉm cười nói.
Đệ tử Kiếm Lâu, không có một ai không phải là nhân vật thiên tài trên Minh Nguyệt Đảo, người nào trong lòng cũng có ngạo khí.
Trên bàn rượu của Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười. Đằng Thanh Sơn cười ha hả nói:
- Hai người các ngươi cứ uống rượu của các ngươi đi. Đừng để ý em gái ta!
Hai gã đệ tử Kiếm Lâu sắc mặt trầm xuống. Trên Minh Nguyệt Đảo, dám nói như vậy với đệ tử Kiếm Lâu cũng không có bao nhiêu người.
- Ngươi là người ở đâu? Hãy báo danh ra cho chúng ta. - Thanh niên gầy gò hơi đen trong hai gã cau mày quát.
- Báo danh ra? Tiểu tử kia! Ngoan ngoãn uống rượu của các ngươi đi. - Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nói, tiện tay nâng chén uống cạn, sau khi nhấm nháp liền chậc chậc mấy tiếng.
- Rượu này, mùi vị không tồi.
Vù!
Hai gã đệ tử Kiếm Lâu đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Đằng Thanh Sơn. Thanh niên gầy gò hơi đen đó lạnh lùng nói:
- Vị huynh đệ này! Ngươi...hẳn là muốn gây hấn với đệ tử Kiếm Lâu chúng ta?
Cả tầng hai tửu lâu đều yên lặng, hướng mắt về phía bên này.
- Khiêu khích?
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía hai người.
- Khiêu khích các ngươi sao?
Hắn không khỏi phì cười, rồi tiếp tục uống rượu, căn bản không để ý tới hai người đó.
- Kiêu ngạo!
Tên thanh niên gầy gò, hơi đen đúa tức giận hừ một tiếng,
- Ta muốn xem ngươi có vốn để kiêu ngạo hay không!
Chỉ nghe 'choang' một tiếng, hắn đã rút kiếm sau lưng ra. Một lời bất hòa, rút kiếm đánh ngay!
- Xem chiêu!
Thanh niên gầy gò lớn tiếng quát, một đạo hàn quang sắc bén trong nháy mắt lóe lên giữa không trung, đâm vào yết hầu Đằng Thanh Sơn. Tay phải Đằng Thanh Sơn vẫn giữ chén rượu, nhìn cũng không nhìn, tay trái quơ lên một cái!
- Chát!
Bàn tay Đằng Thanh Sơn đã bắt được thân kiếm.
Thanh niên gầy gò biến sắc, dùng hết sức muốn rút kiếm ra. Nhưng bàn tay Đằng Thanh Sơn vẫn nắm chắc thân kiếm, mặc cho hắn dùng bao nhiêu khí lực cũng không thể làm cho thanh kiếm nhúc nhích:
- Sao có thể như vậy chứ? Tay không sao có thể bắt được kiếm? Tay hắn chẳng lẽ có thể so được với thần binh lợi khí?
- Sư huynh!
Thanh niên còn lại kinh hãi muốn rút kiếm ra. Tay trái Đằng Thanh Sơn rung mạnh.
- Rắc!
Thanh niên gầy gò chỉ cảm thấy cổ tay trong nháy mắt như vỡ ra, chuôi kiếm nện vào bụng mình. Cả người hắn vô cùng đau nhức, toàn thân bị hất văng lên va vào sư đệ phía sau, bay qua một bên. Chỉ nghe tiếng bàn ghế va vào nhau đổ xuống, cả hai người té ngã xoài ra sàn.
- Đây là thực lực gì?
- Hắn bắt lấy thân kiếm cũng chưa có gì đáng nói. Không ngờ, hắn lại còn có thể đánh vỡ được cổ tay ta nữa. Đây là phương pháp vận kình như thế nào?
Cặp "con trời" này té ngã xuống đất, hoàn toàn sợ ngây người. Đằng Thanh Sơn ném thanh kiếm rơi xuống sàn phát ra một tiếng "Xoảng".
- Hai tiểu tử kia.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy, nhìn hai người, cười nói:
- Khiêu khích hử? Các ngươi nói ta khiêu khích các ngươi? Các ngươi có tư cách gì để ta khiêu khích chứ?
Hai đệ tử Kiếm Lâu nhìn nhau. Đích xác, trước mặt cao thủ thần bí như thế này, hành vi của hai người quả hết sức buồn cười. Khiêu khích? Hai người họ có tư cách để đối phương khiêu khích không?
- Có thể là đệ tử Kiếm Lâu, chứng tỏ rằng hai người các ngươi có thiên phú không tệ.
Đằng Thanh Sơn nhìn hai người cười nói:
- Nhưng muốn trở thành cao thủ chân chính thì thiên phú nhận thức là thứ yếu. Quan trọng nhất là nghị lực và tâm tính! Đừng có cả ngày ở trên tửu lâu khoe mẽ, mà nên chịu gian khổ và chăm chú tĩnh tu. Nếu không, cứ như chèo thuyền ngược dòng, không tiến tất lui.
Đằng Thanh Sơn vừa nói như vậy, sắc mặt hai đệ tử Kiếm Lâu không ngừng biến hóa.
Xấu hổ? Khó chịu?
- Cảm ơn tiền bối chỉ điểm!
Một tên trong đó vội đứng dậy cung kính nói. Một tên khác cũng đứng dậy, rồi cung kính cảm kích.
- Tiểu! Chúng ta đi.
Đằng Thanh Sơn cũng đã ăn uống xong rồi.
- Ừm.
Lý cười, cùng Đằng Thanh Sơn sóng vai rời đi. Thượng Quan Tuyền bên cạnh lập tức đi theo. Chợt để ý thấy toàn bộ ánh mắt trên tầng hai tửu lâu đều nhìn về phía này như nhìn một thế ngoại cao nhân, một siêu cường giả. Thượng Quan Tuyền lập tức ưỡn ngực lên, đi nhanh theo Đằng Thanh Sơn xuống lầu.
Lúc này, Thượng Quan Tuyền cảm thấy đặc biệt oai phong!
******
Giữa trưa, trên bãi biển phía nam Minh Nguyệt Đảo. Vô số quân sĩ lưng đeo kiếm, mặc áo giáp nhẹ đang đứng trên bãi biển. Tất cả vây xung quanh một tên tướng. Lúc này trong sóng biển mãnh liệt, đang có một cái khoái thuyền nối liền với con thuyền ngột mộc.
- Đại nhân! Neo sắt phía dưới cắm vào trong đá ngầm, rất khó rút ra.
Một tiếng hô to từ xa xa truyền tới.
- Các huynh đệ, không có biện pháp rút neo sắt ra đâu.
Đằng Thanh Sơn đã thả neo nhưng tuyệt không phải là thả neo một cách đơn giản, mà là cả người lặn xuống đáy biển, dùng neo sắt cắm vào đá ngầm. Mặc cho người khác nhổ lên như thế nào đi nữa, đều không thể kéo lên được.
- Chặt đứt xích sắt cho ta!
Vị tướng quân đứng trên bãi cát quát.
- Rõ, đại nhân!
Xa xa truyền đến tiếng trả lời.
- Con mẹ nó!
Tên tướng quân mắng to:
- Xa đến vậy cơ à! Mất biết bao nhiêu sức lực khí tài mới tới được, thế mà neo sắt lại cắm vào trong đá ngầm!
Tên tướng quân này đích xác rất nóng giận. Từ sáng đã bắt đầu, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn làm xong. Kỳ thật cũng không thể trách hắn. Mặc dù Quỷ Vực đầu tiên trong Cửu Khúc Quỷ Vực không đến mức làm chúng thúc thủ vô sách, nhưng vẫn rất là phiền toái.
Không bao lâu sau...
Thuyền ngột mộc đã bị chặt neo, theo dòng nước biển trôi về phía bãi biển. Chẳng mấy chốc con thuyền đã được kéo lên trên bãi biển.
- Đại nhân! Thuyền tốt quá. Đáy thuyền có không ít những vết xước, khẳng định là va vào đá ngầm không ít lần, thế mà không hề hư hỏng.
Những quân sĩ rời thuyền đều rất hưng phấn.
- Tuyệt đối là thuyền tốt đó! Quân doanh chúng ta chưa từng có thuyền nào tốt được như vậy.
- Đại nhân! Gỗ làm con thuyền này rất đặc biệt, ta chưa thấy bao giờ. Không phải là thứ gỗ mà trên đảo chúng ta có đâu.
- Đại nhân! Bên trong khoang thuyền không ít bảo bối, toàn là những viên bảo thạch to bằng nắm đấm, cũng chưa ai thấy bao giờ.
Cả bãi biển mấy trăm quân sĩ đều nhao nhao.
Trên boong chiếc thuyền ngột mộc....
- Trời ơi! Bảo thạch to thế!
Tên tướng quân cầm Thiết Diệp Quả to bằng nắm đấm, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có vẻ mờ mờ trong suốt, tựa hồ như lung lay trong mắt khiến cho trong lòng hắn kích động vô cùng.
- Ha ha! Các huynh đệ, chúng ta phát tài rồi, phát tài rồi!
- U....
Một tiếng kêu cao vút đột nhiên vang lên.
← Ch. 308 | Ch. 310 → |