← Ch.327 | Ch.329 → |
Dịch:workman
Ở biên giới tại phía nam Đại lục, những cơn gió lạnh sắc như dao cứa thi nhau gầm rú, thổi cuồn cuộn.
Trên con đường đất rộng chừng năm sáu trượng mơ hồ có mấy bóng người. Khi đến gần thì thấy đó là một thanh niên cường tráng toàn thân mặc áo da dày màu trắng, đầu đội mũ nỉ, lưng đeo một bao to. Trên tay hắn đang cầm cây trường côn đen bóng ẩn ước những tia sáng đỏ như máu. Một đôi mắt lấp lánh hữu thần đang hướng nhìn về phía trước.
Cạnh hắn có một thiếu nữ vóc người yểu điệu mặc áo lông cừu màu trắng, bên hông quấn trường tiên màu xanh biếc. Nàng đang nắm tay một cô bé đáng yêu mắt ngọc mày ngài, chỉ tiếc là trên mặt cô bé có một vết sẹo đáng sợ.
Trên bầu trời.
Thanh Loan và Cuồng Phong Ưng đang bay trên rất cao.
- Tiểu, muội cười cái gì?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý đang đứng bên cạnh.
- Đằng đại ca, huynh cạo râu đi trông trẻ hơn so với thời gian ở trên biển tầm mười tuổi đấy.
Lý che miệng cười:
- Nếu huynh cạo râu sớm một chút, Tiểu Bình cũng không gọi huynh là đại thúc rồi.
Tiểu Bình bên cạnh cũng cười hì hì, nhưng cô bé không dám xen vào.
Đằng Thanh Sơn sờ cằm mình.
Từ khi tới Đoan Mộc Đại Lục, Đằng Thanh Sơn đã cạo sạch mớ râu xồm xoàm đã rất lâu rồi không tỉa tót, thậm chí còn mặc áo quần bảnh bao, chân đi giày da. Dù sao dựa theo ước tính của Đằng Thanh Sơn, tối thiểu cũng phải ở lại Đoan Mộc Đại Lục vài năm. Không thể lôi thôi như thời khổ tu được.
- Chúng ta đi trên đường khá lâu rồi mà chẳng thấy ai cả nhỉ. - Lý cũng thấy suốt ruột.
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
- Chúng ta đã biết rõ chỗ này rốt cuộc là vùng thuộc vùng núi phía nam ở Đoan Mộc Đại Lục!
Đằng Thanh Sơn chỉ là cập bừa vào một bờ biển không một bóng người thôi, nên hắn không rõ vùng đất này cuối cùng thuộc địa phương nào.
Không biết rõ vị trí, tự nhiên sẽ không biết mình phải đi đâu để tới được Thần Phủ Sơn.
- Sàn sạt...
Gió lạnh thổi qua làm những hàng cỏ dại cứng đầu với sức sống mãnh liệt ở ven đường phải rạp xuống. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua một gò núi đầy cỏ dại gần đó, khóe miệng nở nụ cười:
- Tiểu, chúng ta sắp biết cuối cùng mình đang ở đâu rồi!
Lý ngạc nhiên, còn tiểu Bình thì nghi hoặc nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ngao.... - Một tiếng tru hưng phấn đột nhiên vang lên.
- Ầm ầm...
Tiếng chân thú đạp trên mặt đất rầm rập vang lên, theo một tiếng thú gầm là hơn mười người nét mặt dữ dằn trên người khoác áo da thú cưỡi những con quái thú bốn vó xuất hiện. Tên thì cầm đại dao, tên thì cầm búa như một trận cuồng phong trong nháy mắt lao ra đường, vây kín đám người Đằng Thanh Sơn.
Còn có không ít tên không có tọa kỵ chạy tới.
- Đây là dã thú gì?
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn và Lý cùng dán vào những tọa kỵ của những tên này.
Tọa kỵ này có bốn vó, bộ lông toàn thân rất phát triển, trên trán còn có hai cái sừng cứng cong cong, gần cùng loại với sừng trâu, mặt của nó hơi giống như sư tử, lỗ mũi phun ra khí trắng. Nói về thể trạng, thứ tọa kỵ này rõ ràng cường tráng hơn chiến mã ở Cửu Châu Đại Địa.
Trước mặt gần trăm người vây kín, Thanh Sơn và Lý đều thán phục nhìn mấy con tọa kỵ.
- Tiểu Bình, đây là thú gì? - Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
- Đây là đà thú.
Tiểu Bình nói với vẻ tự nhiên:
- Tại đây có rất nhiều đà thú, ở trong thành chỉ cần mở mắt là nhìn thấy, nhưng tất cả chúng đều là đà thú bình thường. Những con đà thú thượng đẳng trân quý thì không phải loại hai sừng này, mà chúng chỉ có một sừng, thẳng, nhọn hoắt và sắc bén như đầu thương! Thân thể cũng lớn hơn, đà thú một sừng là bảo vật gọi là XXX, rất lợi hại.
Đằng Thanh Sơn hiểu.
Đoan Mộc Đại Lục cách Cửu Châu Đại Địa quá xa, loại đà thú này chính là tọa kỵ chính ở Đoan Mộc Đại Lục. XXX chính là đà thú cực kỳ cao cấp.
- Đoan Mộc Đại Lục lạnh hơn Cửu Châu nhiều! Đây là vùng phía cực nam, dựa theo Tiểu Bình nói 'Bắc Hàn Vực' trên bản đồ còn lạnh hơn vừa này nhiều. Lạnh như thế, loại đà thú có bộ lông dày này đích xác mới thích hợp sinh tồn.
- Đằng Thanh Sơn cũng đã hiểu.
Trên ba tên thủ lĩnh đám cường đạo vây Đằng Thanh Sơn, có một tên hán từ gầy gò trên mặt có vết sẹo. Hắn đầu tiên liếc liếc mắt nhìn Tiểu Bình, tựa hồ hơi chú ý tới vết sẹo trên mặt Tiểu Bình.
- Hừ! Ba người các ngươi cấp tốc lưu đồ vật lại, ta sẽ tha mạng! - Hán từ gầy gò quát.
- Cướp à?
Đằng Thanh Sơn cười ha ha, tiếng cười như tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng khắp chân trời:
- Các ngươi định cướp ta sao?
Gần ba trăm tên cao lớn đang vây kín nghe tiếng cười đều biến sắc. Hiển nhiên người trước mắt là một cao thủ lợi hại.
- À, xem ra ngươi là du hiệp. Nhưng chúng ta có trăm hán tử, ngươi chỉ có một người. Còn mang theo hai gánh nặng! Mau mau lưu hàng hóa lại, nhanh!
Hán từ gầy gò sắc mặt hơi xanh:
- Nếu không giết chết nam nhân, cưỡng đoạt phụ nữ, ngươi nên thức thời một chút!
Mặc dù dung mạo của Lý làm những tên này rất thèm thuồng, nhưng... Thực lực Đằng Thanh Sơn cũng làm đám cường đạo hiểu rằng mình không được phép làm vậy.
Nhận thấy đây là một khúc xương khó nhằn, chúng cũng không muốn đụng vào.
Đánh cướp một lần chết hơn phân nửa thì quả không đáng.
- Ha ha!
Đằng Thanh Sơn cười sang sảng, lưng đeo cái bao to, thân hình nhẹ nhàng như thuấn di.
Vù...
Hắn chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, còn bản thân đã tới một cạnh một kỵ sĩ đà thú khiến y không khỏi kinh hãi. Còn đà thú cũng lập tức phát tiếng rống kinh sợ:
- Ngao....
Đằng Thanh Sơn đấm mạnh một nhát vào thân nó.
Theo tiếng gầm của con đà thú, nó như một khối đá tảng bị ném văng lên cao, bắn về phía tên thủ lĩnh cường đạo.
- Tránh ra!
Tên thủ lĩnh cường đạo vội gào lên. Một vài tên đang đứng sau lưng tên thủ lĩnh để gây thanh thế vội hoảng sợ né tránh. May mà con đà thú rất lớn đã không đập trúng người nào.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn con đà thú rơi xuống, nhẹ giọng nói:
- Nổ!
- Ầm!
Con đà thú đã chết lập tức bùng nổ, xương thịt vỡ vụn như những ám khí bắn ra bốn phía. Chung quanh không ít cường đạo đứng gần bị xương thịt phụt ra bắn thủng thân thể, nhất thời cả đám kêu cha gọi mẹ. Hoặc là ôm chân, ôm những vết thương trên người.
Còn có vài tên xui xẻo, bị bắn vào chỗ yếu hại bị mất mạng ngay đương trường.
Tất cả sững người!
Vốn thấy Đằng Thanh Sơn đánh bay một con đà thú, những tên ăn cướp này còn cảm thấy giận dữ. Nhưng vừa thấy cảnh này cả đám đều sợ hãi. Gần trăm người nhìn Đằng Thanh Sơn, nhìn những tên nằm trên mặt đất đau đớn gào la, ánh mắt nhìn về phía hắn đều tỏ vẻ hoảng sợ.
Cả đám hối hận, tự trách mình sao lại trêu vào tên sát tinh này.
- Ở đâu lại lòi ra một cao thủ lợi hại mà kiết xác như vậy, đến cả đà thú mà cũng chẳng có cưỡi. Sao mà ta biết được chứ.
Tên thủ lĩnh - hán tử gầy gò khổ sở. Nếu thấy một vài cường giả cưỡi đà thú, họ căn bản không dám đánh cướp.
- Huynh đệ chúng ta có mắt không tròng.
Hán tử gầy gò vội khom người,
- Chúng ta xin đi ngay, xin đi ngay.
- Ta cho các ngươi đi bao giờ?
Đằng Thanh Sơn vừa nói xong, đám cường đạo đều sắc mặt trắng bệch nhìn về phía tên thủ lĩnh! Cường đạo ai nấy đều là sống trên lưỡi dao ngọn giáo, sẽ không bao giờ chờ chết.
- Có việc gì xin đại nhân phân phó.
Hán từ gầy gò vội cung kính nói, nhưng đáy lòng lại thầm rủa:
- Mẹ kiếp! Nếu ngươi quá phận, hừ... thêm vài cái sẹo nữa chứ gì, lão tử liều mạng!
Trước mặt Đằng Thanh Sơn, nhóm ăn cướp này tựa như những con cừu non.
- Lưu lại hai thớt đà thú, còn lưu lại một chút tiền tài nữa.
Đằng Thanh Sơn ra lệnh:
- Còn nữa, ta hỏi ngươi mấy câu.
- Đại nhân xin cứ hỏi. - Hán từ gầy gò thở phào một hơi.
- Thành trì gần nhất là thành gì, đi như thế nào? Đi bao xa?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Hán từ gầy gò mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng vội trả lời:
- Đại nhân, thành gần nhất là Đan Ương Thành của Phương Thị gia tộc, cách nơi này đại khái hơn năm mươi dặm đường! Đại nhân đi dọc theo đường này tiến về phía trước là có thể tới Đan Ương Thành.
- Ừm, xéo đi. - Đằng Thanh Sơn gật đầu nói.
- Dạ dạ.
Hán từ gầy gò vội vung tay, đám cường đạo thối lui rất nhanh, mang theo những người bị thương nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Đằng Thanh Sơn, chỉ để lại hai thớt đà thú cùng với mớ bạc vụn và những đồng tiền lớn màu đen.
- Chúng ta đem theo hoàng kim, nên đem theo chút ít bạc vụn, tiền dễ dùng hơn.
Đằng Thanh Sơn lúc này vớ lấy mớ bạc vụn và những đồng tiền giao cho Lý.
Dù sao, lưng Đằng Thanh Sơn cũng đã rất nặng rồi.
- Tiểu, lấy bản đồ. - Đằng Thanh Sơn nói.
- Đây.
Lý lấy từ bao mình ra bản đồ.
Đằng Thanh Sơn trải ra trên mặt đất, nhìn kỹ lại:
- Đan Ương Thành ở tại đây, chúng ta hẳn là ở trên đường này! Chúng ta cách Thần Phủ Sơn cũng không quá xa.
Có bản đồ vừa xem là có thể hiểu ngay.
- Tiểu, muội và Tiểu Bình cưỡi đà thú, chúng ta xuất phát chạy tới Đan Ương Thành.
Đằng Thanh Sơn cười xếp bản đồ lại. Lý thu mấy thứ đồ vật xong, cùng Tiểu Bình cưỡi chung một con đà thú. Còn Đằng Thanh Sơn lại thở dài khi phát hiện ra... Loại đà thú bình thường này căn bản không chở nổi cái túi lớn của mình.
- Đằng đại ca, trong bao của huynh có trên vạn cân hoàng kim, con đà thú sao có thể cõng được. - Lý cười khanh khách.
- Thanh Loan có thể chở được, nhưng nó không chịu làm.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Trên bầu trời bao la có thể thấy được hai điểm nhỏ lờ mờ, chính là Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan.
- Đi thôi, tốc độ huynh đi không hề chậm hơn đà thú đâu.
Đằng Thanh Sơn khiêng bao, bỏ qua luôn con đà thú kia.
Trong cái bao của hắn có một cái rương hoàng kim hơn vạn cân. Nếu không dựa vào nội gia cương kình tiêu trừ áp lực, đi một bước trên đất sẽ có có một cái hố to! Nhưng dựa vào nội gia cương kình phân tán áp lực ra mặt rộng hơn thì lại rất nhẹ nhàng.
Đương nhiên...
Kỳ thật có ba cái rương hoàng kim, chỉ là căn bản không có biện pháp đem theo. Đằng Thanh Sơn có thể đem theo cả ba được, nhưng... Một người đem theo ba cái rương to, đi đến bất kỳ chỗ nào cũng trở thành mục tiêu chú ý của mọi người. Do đó Đằng Thanh Sơn chỉ đeo một cái. Hai cái rương khác và cả con thuyền Ô Mộc, được Đằng Thanh Sơn chôn ở một khu đất trên bờ biển hoang vu.
Việc nâng cả con thuyền Ô Mộc lên bờ phải nhờ vào sự hợp lực giữa hai tên quái vật là Đằng Thanh Sơn và Thanh Loan mới làm được.
Cộp! Cộp! Cộp!
Lý và Tiểu Bình cưỡi đà thú phi như bay, Đằng Thanh Sơn khiêng cái bao vạn cân cùng chạy theo. Trên trời cao, Thanh Loan và Cuồng Phong Ưng dễ dàng bay theo.
← Ch. 327 | Ch. 329 → |