← Ch.339 | Ch.341 → |
'Húc Nhật Thương Hành?'- Đằng Thanh Sơn giật mình.
Nguyên tưởng rằng đây là quân đội của một đại gia tộc, không ngờ lại là quân đội của Húc Nhật Thương Hành. Đằng Thanh Sơn mặc dù mới vào Đoan Mộc Đại Lục không lâu, nhưng cũng biết khá nhiều về 'Húc Nhật Thương Hành' thanh danh vang rền. Ví dụ như những 'Húc Nhật tửu lâu' ở rải rác ba mươi sáu chủ thành đều là sản nghiệp của họ.
Đối với một đại thương hành tửu lâu chỉ là một loại làm ăn nhỏ mà thôi.
Còn việc buôn nô lệ có lợi nhuận rất lớn thì Húc Nhật Thương Hành đương nhiên sẽ nhúng tay, hơn nữa cũng là bá chủ về việc mậu dịch nô lệ. Mua bán nô lệ trong thiên hạ, tối thiểu cũng phải hai ba phần là do Húc Nhật Thương Hành khống chế. Hai ba thành nghe thì không nhiều lắm, nhưng dù sao... Thiên hạ của bao nhiêu gia tộc tranh bá, còn bản thân những gia tộc này cũng mua bán nô lệ.
Có thể cạnh tranh với các đại gia tộc, còn đoạt được hai ba thành, Húc Nhật Thương Hành quả là có thực lực mạnh.
Dù không chinh chiến thiên hạ, nhưng Húc Nhật Thương Hành là một trong những siêu thế lực trên Đoan Mộc Đại Lục.
- Mục quản sự!
Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói:
- Tại hạ bận!
Mục Vạn sắc mặt trầm xuống. Chung quanh rất nhiều quân sĩ cũng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, Mục Vạn lạnh lùng truy:
- Sao, người Húc Nhật Thương Hành của ta chết oan à?
Việc này Đằng Thanh Sơn đích xác đuối lý.
Trên Đoan Mộc đại lục nô lệ chính là hàng hóa! Cửa hàng người ta vận chuyển hàng hóa, cho dù có đánh chết nô lệ, cũng không quan hệ gì tới Đằng Thanh Sơn. Người ta không trêu vào Đằng Thanh Sơn, nhưng... Thiếu niên mãnh thú lại giết chết người của Húc Nhật Thương Hành, còn đánh bị thương nhiều người khác.
Hoàn toàn đuối lý!
- Mục quản sự, nói cách giải quyết đi. - Đằng Thanh Sơn cười nhạt.
- Hừ...
Mục Vạn vừa mở miệng ra.
Đột nhiên...
Cả mặt đất đột nhiên rung lên, những nô lệ và quân sĩ chung quanh đều lảo đảo rồi té ngã quay cu lơ.
- Rắc....
Mặt đất nứt ra một rãnh rất sâu.
- Động đất!
- Là động đất!
Chung quanh không ít quân sĩ kinh hô. Cả thiên địa đều lấy Cửu Châu làm trung tâm, nên ở Cửu Châu rất ít tai họa. Nhưng Đoan Mộc Đại Lục thì thiên tai rất nhiều, núi lửa bộc phát, nước lụt, lũ quét...
- Bảo vệ quản sự đại nhân!
Không ít người kêu lên, Mục Vạn cũng hơi kinh loạn.
- Ủa, lạ thật, những nơi khác sao không rung động nhỉ? - Đằng Thanh Sơn nói ra vẻ kinh ngạc.
Động đất đã đình chỉ.
- Đúng, phạm vi chung quanh hơn mười trượng đều rung lên, mặt đất nứt ra.
- Lạ thật.
Không ít quân sĩ cũng nghi ngờ, cả đám đều phát hiện ra những quân sĩ ở nơi xa xa một chút lại không bị sao. Chỉ có họ bị mới sập tan hoang, lều vải sụp, đuốc rơi xuống rất ngổn ngang.
- Mục quản sự, nói con số đi. - Đằng Thanh Sơn cười nhìn Mục Vạn.
Mục Vạn nhìn Đằng Thanh Sơn, ánh mắt Đằng Thanh Sơn cộng thêm biểu hiện lúc trước, Mục Vạn trong nháy mắt đã hiểu ra nguyên nhân sinh ra 'cơn động đất giả' vừa rồi. Lão không khỏi kinh hãi:
- Vừa rồi khẳng định chính là hắn, Đằng Thanh Sơn bất động thanh sắc, đã làm cho mặt đất rung lên! Tuyệt đối là tiên thiên cường giả, tuyệt đối là Vũ Thánh!
- Hảo thân thủ!
Tráng hán lưng đeo khảm đao khổng lồ cạnh Mục Vạn nãy giờ trầm mặc, lúc này chợt nhìn Đằng Thanh Sơn mở miệng khen.
Bị tráng hán dán mắt vào, tựa như bị một con cự thú viễn cổ nhìn chằm chằm.
- Ngươi cũng không tệ.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn thoáng qua tráng hán đeo đao, rồi lập tức nhìn về phía Mục Vạn,
- Mục quản sự?
Mục Vạn nhìn tráng hán bên cạnh, cười khẽ nói:
- Xem ra Đằng tiên sinh và Phó tiên sinh là bằng hữu. Đã như vầy thì cho qua đi... Ba quân sĩ chết, ngươi ba ngàn lượng bạc. Hơn nữa những người bị thương cộng lại bồi thường năm ngàn lượng bạc.
Năm ngàn lượng bạc thoạt nghe thì nhiều, nhưng...
Kỳ thật chết bình thường tiểu binh ba là chuyện nhỏ, nhưng thể diện của cửa hàng là chuyện lớn! Năm ngàn lượng bạc có thể giải quyết, cũng là vì Mục Vạn đoán ra Thanh Sơn là cường giả Vũ Thánh, do đó mới xuống giá.
- Được.
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, quét mắt nhìn quan đạo, sang sảng nói:
- Lão Uông, đem bốn mươi lượng hoàng kim tới đây.
- Dạ.
Lão Uông cao giọng đáp. Còn Lý vẫn một mạch nhìn qua cửa xe ngựa, cũng lập tức lấy trong bao ra bốn mươi lượng hoàng kim cho lão Uông ở bên ngoài. Việc trao đổi vàng và bạc, mặc dù vào thời đại Lôi Đao Thiên Thần 'Đoan Mộc Ngọc' thì một lượng hoàng kim giá trị một trăm lượng bạc, nhưng người trên Đoan Mộc Đại Lục lại đặc biệt thích hoàng kim. Bình thường các đại gia tộc cũng thường cất giữ hoàng kim làm của cải. Điều này làm số lượng hoàng kim ngày càng ít.
Hôm nay, trên thị trường một lượng hoàng kim có thể đổi tới một trăm hai mươi sáu lượng bạc, thậm chí còn có thể đổi tới một trăm ba mươi lượng bạc!
- Ông chủ, bốn mươi lượng hoàng kim.
Lão Uông hai tay cầm hai thoi vàng to. Một thoi vàng nặng hai cân.
- Mục quản sự. - Đằng Thanh Sơn đưa hai thoi vàng qua.
- Được, việc này coi như chấm dứt.
Mục Vạn mở miệng nói, đồng thời nhận hai thoi vàng, trong lòng khẽ động,
- Hai thoi vàng cây nào cũng rất nặng. Hẳn là một vài đại gia tộc luyện ra cất giữ ở nhà, Đằng Thanh Sơn này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Đừng nói hai thoi vàng, trong cái rương của Đằng Thanh Sơn còn có hàng đống vàng to như viên gạch!
Rất nặng! Số vàng đó đều là do Hắc Thiết Hà Lưu Gia chuẩn bị để vùng lên.
- Việc này chấm dứt, ta cũng không quấy rầy nữa.
Đằng Thanh Sơn cười, rồi một tay xách thiếu niên mãnh thú đi ra ngoài.
Thiếu niên mãnh thú căn bản không thể chống cự lại Đằng Thanh Sơn, nhưng gã vẫn quay đầu dán mắt vào Mục Vạn.
Thiếu niên mãnh thú mặc dù trí tuệ thấp, nhưng từ suy nghĩ của dã thú gã cũng biết lão đầu này chính là đại nhân vật trong quân đội áp giải nô lệ.
- Đằng Thanh Sơn, chờ một chút.
Một thanh âm thô lỗ chợt vang lên. Người gọi chính là tráng hán lưng đeo khảm đao khổng lồ, ánh mắt y nóng rực.
- Phó tiên sinh.
Mục Vạn vội nói:
- Việc của chúng ta còn chưa làm xong!
Hắn hiểu rõ, tính nết của vị Vũ Thánh Phó tiên sinh, gặp được cường giả lợi hại là khẳng định sẽ khiêu chiến!
Phó tiên sinh khựng lại, nhìn Đằng Thanh Sơn lên xe ngựa, thầm nhủ:
- Hắn đi về phía Nam Sơn Thành, xe ngựa đi cũng không nhanh, một thời gian ngắn là ta có thể đuổi kịp.
- Mục quản sự, chúng ta vào đại trướng đi.
...
Sắc trời đã tối đen, cách nơi đóng quân của quân đội Húc Nhật Thương Hành hai mươi dặm, đám người Đằng Thanh Sơn cũng đang dừng lại nghỉ ngơi.
- A Thú, sau này không được làm xằng bậy như vậy.
Tiểu Bình đưa một đùi dê nướng chín cho thiếu niên mãnh thú.
- May mà quản sự của Húc Nhật Thương Hành hơi sợ thực lực của ông chủ. Nếu không, Húc Nhật Thương Hành không tùy tiện bỏ qua như vậy đâu.
Lão Uông cười khà khà. Mặc dù lão bị chột nhưng khi cười lớn vẫn toát lên vẻ rất thân mật.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày, hướng mắt nhìn ra quan đạo:
- Có người tới!
Cả đám đều quay đầu nhìn lại.
Cuồng Phong Ưng đang trên đỉnh xe ngựa cũng nhìn về phía nam.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng vó gấp gáp vang lên, một bóng người cưỡi con đà thú một sừng tới rất nhanh.
- Đằng huynh!
Bóng người đó nhảy xuống.
- Là ông à?
Đằng Thanh Sơn nhìn người trước mặt.
- Gừ gừ....
Thiếu niên mãnh thú nhìn chằm chằm vào người vừa tới, trong mắt lại lóe ra hung quang. Thiếu niên mãnh thú nhớ rất rành mạch... Vừa rồi đại nhân vật là lão đầu trong quân đội, lại vô cùng cung kính với tráng hán lưng đeo đại khảm đao này. Theo thiếu niên mãnh thú thì tráng hán này hẳn là có địa vị con cao hơn cả lão đầu đó!
- Phó tiên sinh?
Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói:
- Phó tiên sinh tới gặp tại hạ, chẳng biết muốn làm gì?
- Đằng huynh, tại hạ Phó Đao!
Tráng hán xõa tung rối bời, ánh mắt như lôi điện nói lớn:
- Vừa rồi Đằng huynh bất động thanh sắc đã làm mặt đất trăm trượng rung rinh nứt ra. Nếu tại hạ đoán không sai... Đằng huynh đệ tối thiểu cũng là tiên thiên thực đan. Thậm chí còn là tiên thiên kim đan! Tại hạ Phó Đao hành tẩu thiên hạ, thích nhất là được luận bàn với cường giả, không biết Đằng huynh có thể đấu một trận cùng tại ha không?
Đằng Thanh Sơn về phía Lý.
Đằng Thanh Sơn hôm nay không quan tâm tới tiên thiên cường giả. Hắn bây giờ đều khổ tu suy nghĩ muốn tiến vào hư cảnh rồi!
- Phó Đao!
Lão Uông bên cạnh kinh hô một tiếng,
- Ông là Lôi Đao Vũ Thánh 'Phó Đao' à?
- Lôi đao Vũ Thánh?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía lão Uông. Lão Uông lập tức giải thích:
- Ông chủ, trong thiên hạ có vài Vũ Thánh cường giả. Nhưng danh khí thì có cao có thấp. Trong đó Phó Đao Phó tiên sinh chính là người tu luyện Lôi Đao Thiên Thần nhất mạch năm đó, được tôn là Lôi Đao Vũ Thánh, tuyệt đối là cường giả cấp bậc tiên thiên kim đan, thế lực khắp nơi trong thiên hạ ai nấy đều rất tôn sùng Phó tiên sinh.
Đằng Thanh Sơn cười.
Tiên thiên kim đan?
Đúng vậy, cả Đoan Mộc Đại Lục cũng chỉ hai ba triệu dân cư, tương đương với một châu ở Cửu Châu. Phỏng chừng không quá mười cường giả tiên thiên kim đan, một tiên thiên kim đan đều có thể làm rung động cả Đoan Mộc Đại Lục. Đằng Thanh Sơn không biết... Ông trời rất công bình, Đoan Mộc Đại Lục thiên tai rất nhiều, trời cũng sẽ ban ân cho Đoan Mộc Đại Lục.
Có thể có hai đại chí cường giả là Đại Vũ và Đoan Mộc Vũ, Đoan Mộc Đại Lục tuyệt không phải đơn giản như hắn tưởng tượng.
- Tiên sinh muốn đấu với tại hạ một trận à?
Đằng Thanh Sơn nhìn y.
- Đúng.
Phó Đao nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Đến đây đi, nhanh lên.
Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương bên cạnh, đi đến vùng trống trải bên trái lạnh nhạt nói. Đối với việc so tài với cường giả tiên thiên kim đan, Đằng Thanh Sơn chẳng kích động tí nào.
Phó Đao nhíu mày.
Y cảm thấy người trước mắt tựa hồ quá càn rỡ.
- Cẩn thận.
Phó Đao quát khẽ một tiếng.
- Xoạt!
Trong mắt lão Uông và Lý đang xem bên cạnh, chỉ thấy một luồng lôi quang màu xanh từ vỏ đao sau lưng Phó Đao phóng lên cao, rồi lập tức cả người Phó Đao đều mơ hồ, một luồng lôi quang màu xanh phóng thẳng vào Đằng Thanh Sơn, chỗ nào lướt qua cả mặt đất đều bị thiêu thành hư vô.
Cả thiên địa đều ầm ì như có tiếng sấm.
- Hảo đao pháp!
Một thanh âm vang dội vang lên.
- Choang!
Tiếng va chạm.
Chỉ thấy Phó Đao cả người lập tức lùi lại trên mười bước, sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng có vết máu. Y kinh hãi nhìn Đằng Thanh Sơn, rồi cúi đầu nhìn xuông. Da bàn tay phải bị chấn động đến mức hoàn toàn vỡ ra.
- Sao có thể như vậy, một chiêu, chỉ một chiêu?
Phó Đao nhớ lại cảnh vừa rồi, y vẻ không dám tin. Nhưng một lát sau, trong mắt Phó Đao chợt lóe lên tinh quang rồi lộ ra vẻ hớn hở,
- Nguyên lai là như vậy, nguyên lai là như vậy!
Ngay sau đó Phó Đao lập tức khom người, giống như đệ tử hành lễ với sư phụ:
- Tạ tiên sinh chỉ điểm!
- Ông có thể lĩnh ngộ là do tự mình nhận thức, không cần cảm ơn tại hạ.
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt phất tay, đi thẳng về phía Lý và lão Uông, đột nhiên Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên, liếc về phía thiếu niên mãnh thú.
← Ch. 339 | Ch. 341 → |