← Ch.380 | Ch.382 → |
Trong cung điện tại Vân Mộng Cổ Thành, chỗ ở của Vân Mộng Chiến Thần, Đằng Thanh Sơn, Đại trưởng lão, Vân Mộng Chiến Thần đang nói chuyện với nhau.
- Thanh Sơn, Vân Mộng Bạch Quả sinh trưởng ở nơi nào? - Vân Mộng Chiến Thần dò hỏi.
Đằng Thanh Sơn lập tức lấy từ trong lòng ra một quyển sách, mở ra chỗ đánh có bản đồ, sau đó lật tới một tờ, chỉ vào một điểm trên đó:
- Tiền bối nhìn này, nơi Vân Mộng Bạch Quả sinh trưởng hẳn là tại đây, đại khái ở phía tây 'Ngạc Thụy Sơn' khoảng hai ba mươi dặm.
Ba ngàn dặm Vân Mộng Trạch, quá rộng!
Cho dù là Húc Nhật Thương Hành cũng không có bản đồ thật chi tiết, chỉ có những miêu tả một vài quả núi lớn, hồ nước là rõ rệt, ngoài là thì phải phán đoán vị trí.
- Phía tây Ngạc Thụy Sơn?
Vân Mộng Chiến Thần vội nhìn kỹ, rồi sau đó lắc đầu thở dài.
- Bản đồ này thật sự quá thô sơ, chỉ nhìn bản đồ thật chẳng biết đâu vào đâu.
- Ở một huyệt động rắn trong một quả núi.
Đằng Thanh Sơn nói tiếp:
- Đêm qua vãn bối vào một quả núi gần một cái đầm. Trên núi này dày đặc rắn là rắn, nhiều vô số kể. Có một con xà vương, là một con yêu thú có thể so với cường giả tiên thiên kim đan, tên nó là Song Đầu Tử Hoàn Xà. Sau đó vãn bối phát hiện ra trong huyệt động của nó có Vân Mộng Bạch Quả.
- Không xong!
Vân Mộng Chiến Thần biến sắc tái nhợt.
- Làm sao vậy? - Đằng Thanh Sơn lắp bắp kinh hãi.
- Thanh Sơn, ngươi có giết con Song Đầu Tử Hoàn Xà chưa?
Vân Mộng Chiến Thần vội hỏi.
- Chưa.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
Vân Mộng Chiến Thần cực kỳ hoảng sợ, nói vẻ hơi giận:
- Thanh Sơn ơi là Thanh Sơn, ngươi đã sai rồi. Ngươi tiến vào huyệt động phát hiện ra Vân Mộng Bạch Quả, trí tuệ của Song Đầu Tử Hoàn Xà chẳng thấp hơn nhân loại. Nó biết ngươi phát hiện ra Vân Mộng Bạch Quả chưa chín, sau này khẳng định sẽ đến hái. Với cá tính của yêu thú là có thù tất báo, khẳng định là nó sẽ hủy diệt Vân Mộng Bạch Quả, rồi sau đó ly khai xà sơn! Thanh Sơn ơi, lúc đó ngươi phải giết nó, sau đó hủy diệt huyệt động đó đi, bảo quản Vân Mộng Bạch Quả thật nghiêm mật, như thế mới đúng!
- Tiền bối, người yên tâm.
Đằng Thanh Sơn trấn an:
- Song Đầu Tử Hoàn Xà khẳng định rằng vãn bối không hề phát hiện ra Vân Mộng Bạch Quả.
- Hử?
Vân Mộng Chiến Thần nhướng mày.
- Đằng huynh đệ, cậu xác định như vậy à? - Mục Vọng cũng nói vẻ kinh dị.
Đằng Thanh Sơn gật đầu:
- Ban đêm trong huyệt động tối đen, kỳ thật cả tại hạ cũng chẳng thấy rõ huyệt động. Hơn nữa Vân Mộng Bạch Quả bị Song Đầu Tử Hoàn Xà giấu rất kín. Có thể nói... tại hạ đi vào một trăm lần cũng sợ khó có thể phát hiện ra được. May mà tại hạ vận khí tốt mới phát hiện một cách trùng hợp, tại hạ giả vờ không phát hiện gì liền ly khai huyệt động. Với linh trí của Song Đầu Tử Hoàn Xà cho rằng tại hạ chắc chắn không phát hiện ra Vân Mộng Bạch Quả, do đó sẽ không nỡ bỏ mà hủy diệt Vân Mộng Bạch Quả đâu.
- Đi vào một trăm lần, cũng khó phát hiện?
Vân Mộng Chiến Thần nở nụ cười kinh ngạc.
- Xem ra vận khí Thanh Sơn không tệ nhỉ.
Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười.
Kỳ thật Đằng Thanh Sơn có thị lực trong đêm mới ngẫu nhiên phát hiện ra. Nếu không có thị lực trong đêm, đích xác có đi vào một trăm lần cũng rất khó có thể phát hiện.
- Việc này không nên chậm trễ! Để tránh xuất hiện một vài chuyện bât ngờ, chúng ta bây giờ nên xuất phát ngay.
Vân Mộng Chiến Thần mở lời:
- Mục Vọng, con và Thanh Sơn cưỡi phi cầm bay tới Yêu Thú Sơn. Còn ta thi triển thân pháp cùng các ngươi một chạy tới đó.
Lưng Cuồng Phong Ưng không lớn, hai người ngồi trên đó đã xem như cực hạn rồi.
- Vâng, sư phụ. - Mục Vọng cung kính.
- Thanh Sơn, ngươi vừa về. Bây giờ ta lại bảo ngươi xuất phát, hy vọng ngươi đừng để tâm.
Vân Mộng Chiến Thần cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Không có việc gì.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc hỏi:
- Mục lão ca cũng phải cùng chúng ta đi à?
- Ừm!
Vân Mộng Chiến Thần gật đầu.
- Khi xác định nơi đó có Vân Mộng Bạch Quả, cần phải an bài người ở đó trông chừng... còn ta thì phải cùng ngươi trở về lấy sáu khối khắc đá cho ngươi. Bản khắc đá này cực kỳ trân quý, đặt ở một bảo tàng rất bí mật trong Mục tông... ngoại trừ mười ba vị trưởng lão của Mục Gia và những người trụ cột trong gia tộc cùng thương nghị, nhất trí đồng ý mới có thể lấy sáu bản khắc đá ra ngoài. Cũng chỉ có ta mới có thể đi lấy được!
Đằng Thanh Sơn thầm hiểu, Vân Mộng Chiến Thần ở Mục gia có địa vị rất cao!
- Ừm, chúng ta xuất phát. - Vân Mộng Chiến Thần hô lên.
- Mục lão ca, xin mời!
Đằng Thanh Sơn cười cùng Mục Vọng lên lưng con Cuồng Phong Ưng.
- Đuổi kịp Đằng Thanh Sơn thì ta làm được. Nhưng tuyệt đối không có khả năng tùy ý dễ dàng được như sư phụ.
- Hơn nữa, sử dụng chân nguyên chạy thật nhanh, tiêu hao chân nguyên rất kinh người. Muốn một hơi chạy hai ba ngàn dặm thì quả là ta không làm được. Thế mà sư phụ lại có chân nguyên vô cùng vô tận.
Mục Vọng nói vẻ rất nghiêm trang, cũng có vẻ rất hâm mộ.
Cuồng Phong Ưng cũng phát hiện, nhân loại phía dưới đang chạy theo băng băng.
Bốn chân nhanh hơn hai chân, còn chim bay thì nhanh hơn dã thú chạy nhiều! Đương nhiên, đây là quan niệm đại khái. Trong nhân loại có cường giả hư cảnh, tốc độ rất ghê gớm, nhanh tới mức kinh người.
- U..
Cuồng Phong Ưng hót lên một tiếng cao vút, tốc độ tăng vọt.
Khi Cuồng Phong Ưng gia tốc, điện quang quanh Vân Mộng Chiến Thần đã hóa thành sương mù, rồi tốc độ tăng vọt. Cuồng Phong Ưng không phục càng bay nhanh hơn! Còn Vân Mộng Chiến Thần chỉ bảo trì tốc độ ngang với Cuồng Phong Ưng.
Một yêu thú bay thi với một cường giả hư cảnh, tốc độ không ngừng tăng lên.
Trong khoảnh khắc...
Cuồng Phong Ưng rốt cục đạt đến cực hạn không thể bay nhanh hơn được nữa. Nhìn xuống dưới, Vân Mộng Chiến Thần thân thể tựa như rất nhẹ, bảo trì tốc độ vừa phải.
- Ha ha... Tiểu Hôi, ngươi mà đấu với cường giả hư cảnh thì ta không biết nói ngươi tự tin hay là ngươi tự đại đây.
Đằng Thanh Sơn cười vuốt bộ lông con Cuồng Phong Ưng.
- Yêu thú này thật thú vị.
Mục Vọng cũng cười khà khà.
Cuồng Phong Ưng kêu to vài tiếng tựa hồ cúi đầu nhận thua, đồng thời tốc độ phi hành của nó bắt đầu giảm xuống. Dù sao bảo trì tốc độ cực hạn cũng không thể bay đường dài được, ngay cả đối với yêu thú biết bay.
- Đằng huynh đệ, nhìn bên kia.
Mục Vọng chỉ hướng tây bắc xa xa.
Đằng Thanh Sơn cũng đã thấy.
Ở hướng tây bắc, sương mù của Vân Mộng Trạch bốc lên, nơi đó có một quả núi rất lớn cao vút nguy nga chọc hẳn vào trong mây. Quả núi này cực kỳ cao lớn, cho dù là chân núi thì phương viên cũng phải bảy tám mươi dặm, độ cao cũng phải bốn năm mươi dặm. Một quả núi như thế... quả là quả núi cao nhất Vân Mộng Trạch!
Vân Mộng Trạch dù sao cũng rất nhiều ao đầm, khá nhiều gò đồi, nhưng quả núi lớn cực kỳ như thế thì rất hiếm.
- Yêu Thú Sơn!
Đằng Thanh Sơn trầm trồ.
- Ừm, Yêu Thú Sơn.
Mục Vọng thán phục:
- Yêu Thú Sơn đã tồn tại từ thời viễn cổ. Đây là nơi nhiều yêu thú nhất cả Vân Mộng Trạch! Đến cả thần thú ' Ô Chuy Mã' cũng thường xuyên ẩn hiện ở đây.
- Vương giả của yêu thú cũng chính là vương giả của Vân Mộng Trạch.
Đằng Thanh Sơn cảm thán nói.
Một quả núi như vậy chiếm phương viên không tới trăm dặm, so với Vân Mộng Trạch ba ngàn dặm thì chẳng là gì. Nhưng nơi này lại là nơi nguy hiểm nhất Vân Mộng Trạch.
Mục Vọng cũng gật đầu:
- Năm đó vương giả của Yêu Thú Sơn ở Vân Mộng Trạch là một con thần thú gọi là Quỷ Khung. Năm đó Ô Chuy Mã tuyệt không phải thần thú, nhưng từ khi đi theo Đoan Mộc Thiên Thần, thực lực Ô Chuy Mã không ngừng được đề cao, đến khi Đoan Mộc Thiên Thần ly thế, thần thú Ô Chuy Mã cũng trở lại Vân Mộng Trạch đánh bại Quỷ Khung, cưỡng chế Quỷ Khung đi chỗ khác, trở thành vương giả mới của Yêu Thú Sơn.
Thần thú ở Đoan Mộc Đại Lục khi tới hư cảnh được gọi là yêu thú.
- Quỷ Khung thần thú?
Đằng Thanh Sơn tò mò hỏi:
- Con thần thú đó bây giờ ở đâu?
- Bị Ô Chuy Mã cưỡng chế, dường như nó vào miền biển. Hơn hai ngàn năm trước từng có người ở hải vực phía nam mênh mông đã phát hiện ra ' Quỷ Khung'! Còn bây giờ thì có lẽ thần thú Quỷ Khung vẫn còn sống ở một nơi nào đó, cũng có thể... đã chết già rồi. Dù sao thần thú Quỷ Khung là thần thú sống từ trước thời của Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ.
Yêu thú mặc dù sống lâu, nhưng không có nghĩa là sống lâu vô tận.
Một canh giờ sau, đám người Đằng Thanh Sơn đã tới xà sơn.
- Ở kia!
Đằng Thanh Sơn chỉ xuống phía dưới.
- Chính là quả núi đó.
- Ta thấy rồi.
Trên mặt Mục Vọng lộ ra vẻ vui mừng.
- Ta xuống dưới một chút để ngừa con Song Đầu Tử Hoàn Xà phát hiện chúng ta, nó mà tỉnh ngộ hủy diệt Vân Mộng Bạch Quả rồi trốn mất.
Đằng Thanh Sơn trực tiếp từ lưng con Cuồng Phong Ưng nhảy xuống, sau đó ở một quả núi rất gần Xà sơn, sau đó lướt như bay tới Xà sơn với tốc độ cực nhanh.
Vân Mộng Chiến Thần lúc này cũng đã tới nơi.
- Thanh Sơn, tới rồi à? - Vân Mộng Chiến Thần hỏi.
- Ừm, tiền bối. Trước tiên vãn bối đuổi con Song Đầu Tử Hoàn Xà đi đã. - Đằng Thanh Sơn nói.
Thực lực Vân Mộng Chiến Thần tuy rất mạnh, nhưng không quen thuộc tình huống Xà sơn, lúc này để cho Đằng Thanh Sơn dẫn đầu.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn như một luồng lưu quang nhanh chóng lao vào Xà sơn. Song Đầu Tử Hoàn Xà lúc này căn bản không biết nhân loại đáng sợ đêm qua lại tới!
- Gừ... hống...
Tiếng gầm chói tai điên cuồng từ bên trong truyền ra.
Cuồng Phong Ưng đáp xuống, Mục Vọng cũng vội nhảy ra chạy tới Xà sơn, cùng Vân Mộng Chiến Thần sóng vai hướng mắt nhìn vào huyệt động trước mặt, cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn chạy như chớp ra khỏi huyệt động. Hai tay hắn ôm lấy cái đuôi khổng lồ của con Song Đầu Tử Hoàn Xà. Thân hình con Song Đầu Tử Hoàn Xà dài gần mười lăm trượng (bốn mươi thước), uốn éo giãy dụa giữa không trung, đồng thời phát ra tiếng gầm chói tai. Hai cái đầu thật lớn đồng thời cạp về phía Đằng Thanh Sơn.
- Ha ha... Không tiễn!
Đằng Thanh Sơn vứt mạnh một cái.
Thân thể khổng lồ của Song Đầu Tử Hoàn Xà bị quăng lên, vặn vẹo trong không trung, sau đó bị ném vào giữa cái đầm lấy đầy sương mù, giữa vùng sương mù loáng thoáng có thể thấy một con đại xà hãi nhân. Chẳng mấy chốc con Song Đầu Tử Hoàn Xà đã chìm vào trong hồ rồi biến mất. Nó không dám trêu vào nhân loại đó nữa.
← Ch. 380 | Ch. 382 → |