← Ch.384 | Ch.386 → |
Khi được Lý Quân thông báo là Vân Mộng Bạch Quả đã trưởng thành, Đằng Thanh Sơn không thể không đi. Dù sao Vân Mộng Bạch Quả liên quan tới việc cha của hắn là Đằng Vĩnh Phàm có thể đứng lên được nữa không.
- Tiểu Quân, muội bảo Lục Túc Đao một tiếng, bảo nó trấn thủ hang núi lúc ta vắng mặt, ngoại trừ mấy người muội ra không cho phép bất kỳ ngoại nhân nào tiến vào hang.
Đằng Thanh Sơn nhắc nhở, đồng thời cất kỹ sáu bản khắc đá và Khai Sơn Thần Phủ, đặt vào một nơi bí mật trong hang núi trống trải.
- Vâng, được rồi.
Lý Quân gật mạnh đầu, đồng thời nàng đi tới cái hang động bên cạnh, phát ra một tiếng gầm gừ.
Đôi mắt thô lố trên cái đầu tam giác của Lục Túc Đao mở ra, bộ dạng uể oải nhìn Đằng Thanh Sơn, rồi phát ra tiếng gầm trầm trầm có vẻ hơi bực mình.
- Đằng Thanh Sơn, Lục Túc Đao nói: chỉ cần ngoại nhân, cứ đi vào một tên là nó ăn thịt một tên.
Lý Quân cười phá lên.
- Chậc chậc.. Ghê gớm thật, còn ăn thịt người nữa cơ đấy.
Đằng Thanh Sơn cười liếc mắt nhìn Lục Túc Đao. Nhưng Lục Túc Đao lúc này lại gục đầu nằm dài trên mặt đất nghỉ ngơi, căn bản không để ý tới Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn cũng thở phào một hơi.
Không thể trách Đằng Thanh Sơn, sáu bản khắc đá và Khai Sơn Thần Phủ đều rất quý trọng, không thể sơ sót được.
- Đằng đại ca, lần này đi hẳn là sẽ không lâu lắm chứ?
Lý Quân dò hỏi.
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân:
- Lúc trước Vân Mộng Chiến Thần đã nói, khi trị liệu cho Mục Vân Ký sẽ mời huynh tới. Đợi sau khi trị liệu xong huynh sẽ mang theo phần Vân Mộng Bạch Quả còn lại về. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra... tối hôm nay huynh có thể về rồi. Ha ha... Đợi huynh về, chúng ta cùng ăn cơm chiều.
Lý Quân tựa hồ liên tưởng đến việc gì, đỏ mặt gật đầu.
Đằng Thanh Sơn thấy vẻ mặt Lý Quân, nhớ lại lời nói mới rồi không khỏi sờ mũi:
- Vừa rồi nói như vậy, sao hơi giống như trượng phu nói với thê tử ấy nhỉ?
Rồi hắn đeo bao đựng thương, bước ra khỏi thông đạo.
- Đằng Thanh Sơn.
Nhị trưởng lão cất tiếng rất cung kính. Một đám vũ giả phía sau lão mắt sáng rực nhìn Đằng Thanh Sơn. Là những người bạt núi vượt sông trong Húc Nhật Thương Hành, đám vũ giả này không ít người có nghe tiếng hắn.
Lúc trước Đằng Thanh Sơn xông vào bắt Đổng Triết Tử, phàm là người có tin tức linh thông cơ hồ đều biết cả.
- Ha ha... Nhị trưởng lão, làm phiền ông đi một chuyến.
Đằng Thanh Sơn cười hà hà nói:
- Tại hạ sớm đang chờ đợi ngày này. Chậc chậc... Vân Mộng Bạch Quả sinh trưởng thật chậm! Ừm... Nhị trưởng lão, tại hạ bây giờ phải đi Vân Mộng Cổ Thành rồi, thứ tại hạ không bồi tiếp được.
Lúc này trên trời cao một con hùng ưng thật lớn đáp xuống.
Chính là Cuồng Phong Ưng!
Đằng Thanh Sơn cười nhìn Lý Quân đứng gần đó, chính là Lý Quân gọi Cuồng Phong Ưng tới.
- Tiểu Hôi.
Đằng Thanh Sơn ngoắc tay.
Cuồng Phong Ưng lập tức liệng quanh trên đầu Đằng Thanh Sơn, còn Đằng Thanh Sơn thì nhảy lên, đạp mạnh vào một gốc cây đại thụ rồi đáp xuống trên lưng Cuồng Phong Ưng. Trên lưng chim ưng, Đằng Thanh Sơn liếc mắt xuống phía dưới. Ngoại trừ thấy Lý Quân và Tiểu Bình, Đằng Thanh Sơn cũng thấy trong rừng phương bắc có hai người. Một là Đằng Thú, người kia là thiếu nữ nông thôn ngồi một bên nhìn Đằng Thú luyện quyền.
- Xem ra A Thú và thiếu nữ tên là A Tú có quan hệ ngày càng khăng khít.
Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu.
- U...
Cuồng Phong Ưng hưng phấn hót vang một tiếng cao vút, hai cánh đột nhiên dang ra, gió động mãnh liệt, Cuồng Phong Ưng lập tức thuận gió xé gió lao đi, nhanh chóng biến mất phía chân trời tây bắc.
Vân Mộng Cổ Thành, trong thành Húc Nhật Thành.
Những dãy cung điện xa xưa, hương thơm tràn ngập cả cung điện. Trong cung điện trống trải không có cái ghế nào, chỉ có một cái bàn rộng màu đỏ sậm vuông vắn, cái bàn này do Hồng Long Mộc chế tạo. Những thứ chế bằng Hồng Long Mộc càng sử dụng lâu càng sáng bóng lên, hơn nữa còn có những mùi thơm cổ xưa tỏa ra.
Cái bàn đặt trên một tấm thảm. Hai bên bàn có hai người đang khoanh chân ngồi.
Một người là Đại trưởng lão Mục Vọng lưng đeo Ẩm Huyết Đao khổng lồ, người kia là một thanh niên đẹp trai đầu trọc, hai tay áo lủng lẳng, xem ra trống rỗng.
Trên bàn để một ấm trà bốc hơi nghi ngút, hai chén nhỏ màu nâu.
- Vân Ký, ta còn tưởng rằng con vĩnh viễn sẽ không hồi hộp.
Mục Vọng bưng chén trà, nhè nhẹ uống một ngụm.
- Sư phụ, tâm tình con còn chưa đạt tới mức độ đó. Dù sao đợi Vũ Thánh tối cường đến thì con mới có thể ăn Vân Mộng Bạch Quả để mọc ra cái tay mới.
Trong hai tròng mắt thanh niên đẹp trai đầu trọc như lóe ra hàn tinh.
- Mười một năm rồi! Khi ta mười chín tuổi đã bị đứt mất song chưởng. Năm nay ta đã sang ba mươi.
Không có song chưởng làm y phải chịu đủ mọi đau khổ trong mười một năm. Cả tám mạch dòng chính Mục Gia, bảy mươi chín mạch dòng bên, dưới dòng bên còn có rất nhiều chi nhánh! Rất nhiều người họ Mục, chỉ riêng ở Vân Mộng Cổ Thành đã có trên tám mươi vạn người họ Mục, còn phân tán khắp nơi trong thiên hạ cũng phải hơn mười vạn.
Bởi vậy có thể tưởng tượng, thế hệ thanh niên Mục Gia cạnh tranh kịch liệt ra sao!
Mục Gia rất công bình, bất luận là chi chính hoặc dòng bên, có năng lực là có địa vị cao.
Nơi Mục Vân Ký ở chỉ là một chi rất nhỏ của Mục Gia. Vì biểu hiện của y khi còn thanh niên làm y có địa vị rất lớn ở nhánh mình. Cha mẹ, và nhiều bằng hữu thân nhân đều hưởng lợi từ y.
Nhưng, song chưởng vừa bị đứt, địa vị chi của y lập tức giáng xuống rất nhiều. Y cũng bị không ít người ngầm chê cười.
Mục Vân Ký là thiên tài năm đó, nhưng song chưởng vừa đứt còn có gì là tiền đồ?
Mặc cho người ta nhục mạ, mặc cho người châm chọc, mặc cho hôn nhân lúc trước bị hủy, y vẫn không quan tâm.
Năm qua tháng lại y giam mình trong phòng. Y đóng cửa bất luận việc long trời lở đất gì xảy ra bên ngoài, song chưởng bị thương làm cho tinh thần y sa sút nửa tháng, sau đó y bắt đầu vượt qua vô số khó khăn, chuyển hóa Bôn Lôi Đao Quyết của Mục Gia thành một bộ thối pháp!
Vùi đầu khổ tu như vậy, không màng danh lợi suốt mười năm. Khi y tới hai mươi chín tuổi đã đạt tới cảnh giới tiên thiên.
Tin tức này vừa truyền ra, cả Mục Gia đều náo động.
Những người vốn xem thường, châm chọc Mục Vân Ký đều trợn tròn mắt. Người hủy hôn lúc trước và không ít tuấn kiệt trong thế hệ thanh niên của Mục Gia ai cũng kinh ngạc. Tiên thiên cường giả hai mươi chín tuổi! Cho dù xét trên cả Đoan Mộc Đại Lục, cũng có thể nói là một nhân vật nhất đẳng thiên tài.
Giống như sư phụ Đằng Thanh Sơn Gia Cát Nguyên Hồng cũng phải ba mươi tuổi mới đạt tới cảnh giới tiên thiên!
Còn Mục Vân Ký hai mươi chín tuổi đã đạt tới tiên thiên, đích thật là thành tựu rất kinh người. Dù sao dân cư Đoan Mộc Đại Lục ít hơn Cửu Châu. Gia Cát Nguyên Hồng được xem là thiên tài tuyệt đối ở Cửu Châu, Mục Vân Ký có thể được xưng là nhân vật thiên tài nhất Đoan Mộc Đại Lục trong vòng ba trăm năm!
Bởi vậy có thể đoán, tiềm lực của Mục Vân Ký kinh người ra sao.
Mục Gia xuất hiện một thiên tài như thế, do đó người có địa vị cao nhất Mục Gia là Vân Mộng Chiến Thần không tiếc bỏ ra sáu bản khắc đá, mời Đằng Thanh Sơn hỗ trợ tìm Vân Mộng Bạch Quả. Rồi sau đó Vân Mộng Chiến Thần tự mình trông chừng Vân Mộng Trạch trong Xà sơn cả một năm ròng!
- Ừm! Vân Ký, thiên tư và nhận thức, nghị lực của con đều không tệ, nhưng con cũng không được kiêu ngạo.
Đại trưởng lão Mục Vọng nói:
- Tỷ như bạn tốt của vi sư là Đằng Thanh Sơn, niên kỉ hắn chưa tới năm mươi. Nhưng thực lực còn mạnh hơn cả ta. Theo ta phỏng đoán, hắn khoảng hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới tiên thiên rồi.
Theo Mục Vọng, ba cấp tiên thiên hư đan, tiên thiên thực đan, tiên thiên kim đan, hơn nữa cảm ngộ được thiên đạo phải mất rất nhiều thời gian.
Tính ngược lại, thời điểm Đằng Thanh Sơn đạt tới tiên thiên, hắn còn rất trẻ.
- Con biết.
Mục Vân Ký gật đầu.
Từ thời điểm thê thảm là khi song chưởng bị chặt, rồi trở thành người đứng đầu trong thế hệ thanh niên Mục Gia, nhân vật sáng giá nhất, mọi thứ thay đổi rất nhanh làm cho tâm tính Mục Vân Ký lột xác.
- Sư phụ nói là Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn là người đệ nhất dưới chiến thần, con cũng rất muốn gặp hắn. - Mắt Mục Vân Ký lóe ra tinh quang.
- U...
Một tiếng hót vang dội, vọng khắp bầu trời.
Đại trưởng lão Mục Vọng sáng mắt lên, lão đứng lên cười nói:
- Vân Ký, đi thôi. Bạn tốt của ta đã tới.
- Vũ Thánh tối cường?
Mục Vân Ký cũng vội đứng lên.
Hai người một trước một sau nhanh chóng ly khai cung điện, đi về phía cung điện chỗ ở của Vân Mộng Chiến Thần.
Chỉ thấy trên trời cao một con hùng ưng thật lớn đáp xuống, trên lưng hùng ưng có một thanh niên lạnh lùng tóc dài đang khoanh chân ngồi. Mục Vân Ký ngẩng đầu nhìn:
- Đây là Vũ Thánh tối cường Đằng Thanh Sơn à?
Y không khỏi chấn động. Chỉ nhìn dung mạo không thể đoán được người này lại là đệ nhất cường giả dưới chiến thần, còn mạnh hơn cả sư phụ y là Mục Vọng.
Cuồng Phong Ưng quạt lên một cơn lốc, cuồn cuộn nổi lên một màn bụi mù.
Đằng Thanh Sơn nhảy xuống.
- Đằng huynh đệ. - Mục Vọng cười đi tới.
- Mục lão ca.
Đằng Thanh Sơn cũng cười chào.
Mục Vân Ký lúc này vẫn còn chăm chú đánh giá Đằng Thanh Sơn. Từ dung mạo, ánh mắt, khí chất của Đằng Thanh Sơn, y cũng cảm giác được Đằng Thanh Sơn còn khá trẻ.
- Vân Ký, tới đây.
Mục Vọng gọi.
Mục Vân Ký vội cung kính đi tới.
- Đằng huynh đệ, ta giới thiệu cho cậu một chút. Đây chính là môn đồ ta vừa thu Mục Vân Ký. Đại trưởng lão Mục Vọng nói vẻ tự hào.
- À.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn thanh niên đầu trọc cụt tay trước mặt.
Song chưởng đứt đoạn còn có thể vượt qua vô số khó khăn, hai mươi chín tuổi đã đạt tới cảnh giới tiên thiên. Với người có nghị lực bực này, Đằng Thanh Sơn cũng bội phục tận đáy lòng.
- Vân Ký ra mắt Đằng tiên sinh.
Mục Vân Ký cung kính hành lễ.
- Ha ha... Chúng ta đừng đứng ở cửa hàn huyên, nói vậy Đằng huynh đệ rất suốt ruột muốn nhìn Vân Mộng Bạch Quả rồi. Vân Ký cũng rất sốt ruột muốn chữa song chưởng. Đi thôi, chúng ta đừng đứng đây mất thời gian nữa. Đằng huynh đệ không đến... sư phụ sẽ không chữa song chưởng cho Vân Ký đâu.
Mục Vọng cười, cùng Đằng Thanh Sơn đi vào cung điện.
Còn Mục Vân Ký thì đi theo phía sau.
Ba người đi thẳng tới cung điện nơi Vân Mộng Chiến Thần sống, vào một chỗ rất bí ẩn. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong cung chỉ có một cái thảm, Vân Mộng Chiến Thần đang khoanh chân ngồi. Trước mặt lão đang có bày một hộp ngọc.
- Sư phụ
- Tiền bối
- Chiến thần đại nhân
Mục Vọng, Đằng Thanh Sơn, Mục Vân Ký đồng thời hành lễ. Trước mặt tại Vân Mộng Chiến Thần, cho dù là Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy có một áp lực khó hiểu.
Vân Mộng Chiến Thần mở mắt nhìn ba người trước mắt, lão không khỏi lộ vẻ tươi cười ;
- Ha ha... Thanh Sơn, lần trước ta nói là Vân Mộng Bạch Quả này ngắn thì hai ba tháng, lâu là một năm nửa năm mới có thể trưởng thành. Ta cũng không ngờ lại phải mất một năm mới hoàn toàn trưởng thành. Nói vậy chắc ngươi cũng đã đợi rất suốt ruột nhỉ.
Đằng Thanh Sơn cười.
- Ừm, chúng ta cũng không nói nhiều nữa, tiểu gia hỏa Vân Ký rất nóng lòng.
Vân Mộng Chiến Thần cười nhìn về phía Mục Vân Ký ra lệnh:
- Vân Ký cởi áo ra.
← Ch. 384 | Ch. 386 → |