← Ch.400 | Ch.402 → |
Đằng Thanh Sơn và Phó Đao được Phó Vân Triển dẫn tới đại trướng nơi có sứ giả Đoàn gia.
- Mở cửa.
Phó Vân Triển gọi.
Rào, thị vệ lập tức kéo cửa ra.
Phó Vân Triển vừa hô một tiếng như vậy đã làm đánh động khách nhân trong đại trướng.
Đằng Thanh Sơn, Phó Đao, Phó Vân Triển ba người cùng đi vào. Trong đại trướng rất trống trải, sáu người khoanh chân ngồi trên mặt đất đều đứng lên. Đi đầu là một thanh niên tròn trĩnh, y cười dài nhìn Đằng Thanh Sơn, Phó Đao, rồi khom người chào:
- Bái kiến Đằng tiên sinh, Phó tiên sinh.
- Các hạ là sứ giả Đoàn gia à?
Phó Đao nhướng mày nhìn về phía người này.
- Các hạ có thể làm chủ cho Đoàn gia?
Y căn bản không biết thanh niên này, hiển nhiên thanh niên chắc cũng không có địa vị cao ở Đoàn gia.
- Tại hạ đương nhiên không thể.
Thanh niên tròn trĩnh cười đáp:
- Nhưng gia chủ nhà chúng ta có thể làm được.
Nói xong thì thấy một trong năm nam tử bên cạnh đội giáp trụ có một người gỡ mũ trụ xuống, lộ ra khuôn mặt thật. Đây là một trung niên rất văn nhã, nụ cười của y làm cho người ta cảm thấy tự nhiên mà thân thiết.
- Đoàn Thạch Tấn.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhận ra, hôm qua Đoàn Thạch Tấn từng thúc dục thủ hạ tấn công quả núi thấp phía bắc.
- Không ngờ Đoàn huynh dám chỉ mang theo vài người như vậy tới quân doanh Phó gia. Phó Đao rất bội phục.
Phó Đao mỉm cười chắp tay.
- Đoàn huynh không sợ Phó Đao trở mặt, bắt lấy Đoàn Thạch Tấn nhà các hạ lợi dụng để uy hiếp Đoàn gia sao? Các hạ đường đường là gia chủ nhà họ Đoàn, Đoàn gia sẽ bỏ rất nhiều tiền vì các hạ đó.
- Tại hạ tin tư cách làm người của Lôi Đao Vũ Thánh.
Đoàn Thạch Tấn mỉm cười.
- Hơn nữa, hôm nay theo tại hạ tới đây còn có...
Đoàn Thạch Tấn quay đầu nhìn về phía một tên lính đội giáp trụ phía sau.
- À, còn có ai nữa?
Phó Đao và Đằng Thanh Sơn đều nhìn về phía tên lính mặc giáp trụ.
Tên lính mặc giáp trụ cũng lột mũ. Đây là một thanh niên đầu trọc, phía sau còn đeo một thanh chiến đao, khi vừa gỡ đầu khôi xuống y lập tức cười ha ha, nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Đằng tiên sinh, lâu rồi không gặp!
- Mục Vân Ký?
Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc.
Mục Vân Ký năm đó bị đứt song chưởng, sau đó một mình một người khắc khổ tu luyện, đưa đao pháp chuyển thành thối pháp, khổ tu mười năm rốt cục đạt tới cảnh giới tiên thiên, trở thành người đứng đầu thế hệ thanh niên Húc Nhật Thương Hành Mục gia. Vân Mộng Chiến Thần dám trả giá đắt đem sáu bản khắc đá mời Đằng Thanh Sơn hỗ trợ tìm Vân Mộng Bạch Quả để y mọc ra hai tay.
- Tiên sinh, vị này chính là Mục Vân Ký, người vừa mới đạt tới tiên thiên của Mục gia à?
Phó Đao cũng kinh ngạc hỏi.
Mục Vân Ký đạt tới tiên thiên khiến cho Mục gia chấn động rất lớn. Còn Mục gia là một siêu đại gia tộc, cộng các chi huyết mạch những dòng bên, cùng với nhiều chi nhánh, tổng dân cư vượt quá trăm vạn. Đại gia tộc như thế, khi có một đại sự như vậy cũng không thể dấu được.
Bây giờ các đại gia tộc trong thiên hạ cơ hồ đều biết việc về Mục Vân Ký.
- Ra mắt Phó tiên sinh. - Mục Vân Ký chắp tay cười.
- Ha ha... Tại hạ cũng đã nghe nói về việc của cậu. Không thể không bội phục.
Phó Đao cười nói, y lúc này vừa cao hứng vừa lo lắng. Nhìn thấy Mục Vân Ký, Phó Đao đã hiểu sau lưng Đoàn gia hiển nhiên là có sự ủng hộ của Húc Nhật Thương Hành! Như vậy, cái tốt của việc kết minh là song phương sẽ có thực lực rất mạnh. Chỗ không tốt là đồng minh mạnh thì bên mình chỉ có khả năng thu được một phần nhỏ của mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết thôi.
- Các ngươi lui ra trước. - Mục Vân Ký phân phó một tiếng.
Nhất thời vị thanh niên tròn trĩnh cùng ba gã hộ vệ khác đều lui ra. Bây giờ trong đại trướng chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn, Mục Vân Ký, Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao, Phó Vân Triển năm người.
- Vân Ký lần này tới đây chắc Phó tiên sinh và Đằng tiên sinh cũng biết là chuyện gì rồi.
Mục Vân Ký mỉm cười.
- Kết minh?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía y.
- Ừm.
Mục Vân Ký gật đầu.
- Lần này mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết xuất thế, đây là đại sự chấn động thiên hạ. Mặc dù Mục gia và kia gia tộc Thiên Phong Hách Liên gia có chút ước định. Không tiện ra mặt tranh đoạt mạch khoáng... Nhưng gia tộc Thiên Phong hiển nhiên sớm đã phái người tới rồi. Hơn nữa còn phái cả quân đội tinh anh Hàn Vũ Vệ tới.
- Hàn Vũ Vệ? - Phó Đao chấn động.
- Đến giờ vẫn chưa thấy Hàn Vũ Vệ động thủ.
Phó Vân Triển giọng thán phục:
- Hạ Hầu gia và Nghiêm gia quả biết ẩn nhẫn.
Đằng Thanh Sơn mặc dù không biết gì về Hàn Vũ Vệ, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt Phó Đao, Phó Vân Triển là hiểu: ' Xem ra hẳn đây là quân đội tinh anh cùng loại với Hắc Giáp quân của Quy Nguyên Tông ta.'
- Thương Hành tại hạ có tai mắt rải rác khắp thiên hạ. Gia tộc Thiên Phong điều nhiều người như vậy, há có thể tránh được tai mắt Mục gia?
Mục Vân Ký cười khẽ nói:
- Hạ Hầu gia tộc và Nghiêm gia, cũng vì có gia tộc Thiên Phong sau lưng nên mới liên thủ. Lần này ta tới đây chính là hy vọng bốn nhà chúng ta liên thủ.
- Bốn nhà, sao có tới bốn nhà? - Phó Vân Triển giật mình.
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn về phía Mục Vân Ký.
- Mục gia, Đoàn huynh của Đoàn gia, Phó tiên sinh của Phó gia, còn có... Đằng tiên sinh một phương.
Mục Vân Ký tiếu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn phì cười.
Lại đem mình trở thành một nhà mà cộng vào.
- Đằng tiên sinh nhân số ít, nhưng chỉnh thể thực lực thì lại rất mạnh.
Mục Vân Ký cười nói:
- Nếu Đằng tiên sinh và Phó gia cùng tại hạ kết minh, vậy tại hạ nắm chắc chín thành sẽ đoạt được mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết. Nếu Đằng tiên sinh đem hết toàn lực, tại hạ nắm chắc mười thành sẽ đoạt được.
- Nắm chắc mười thành?
Đến cả Đoàn Thạch Tấn cũng phải kinh ngạc.
- Đem hết toàn lực?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày. Có khi nào Mục Vân Ký biết mình có thể kéo dài tác chiến? Có thể dùng một người chống lại mười vạn đại quân? Nhưng bí mật này hẳn là không có ngoại nhân nào biết.
Ánh mắt Mục Vân Ký nhìn nhìn ra phía ngoài, rồi cười cười.
- Phó tiên sinh, Đằng tiên sinh, hai người có nguỵên kết minh với chúng ta không?
Mục Vân Ký nhìn về phía hai người.
Đằng Thanh Sơn nhìn ra, Mục Vân Ký hiển nhiên đã được Mục gia giao cho làm chủ... Mục Vân Ký bây giờ trở thành người được Mục gia bồi dưỡng thành nhà lãnh đạo tương lai. Dù sao thiên phú nghị lực như thế, việc đạt tới tiên thiên kim đan rồi rất chắc chắn. Không biết chừng có thể tiến vào hư cảnh trở thành chiến thần.
- Kết minh là chuyện tốt.
Phó Đao mỉm cười.
- Chỉ là tại hại không biết một khi thành công mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết sẽ chia ra như thế nào?
- Phó Đao huynh nói có lý, chúng ta nên đàm phán ổn thỏa trước, miễn sau này khỏi phải tranh luận.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Mục Vân Ký mỉm cười:
- Đương nhiên việc phân phối mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết phải được đàm phán thỏa đáng. Đoàn huynh, Đằng tiên sinh, Phó tiên sinh... Tại hạ sẽ không đi vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề. Mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết, Mục gia là người cống hiến lớn nhất. Như vậy, Mục gia ta chiếm được sáu thành! Còn quân đội Đoàn gia có tám vạn người, Phó gia chỉ có hai vạn người. Đoàn gia chiếm hai thành, Phó gia chiếm một thành. Còn lại một thành để Đằng tiên sinh. Như thế nào?
- Tại hạ đồng ý. - Đoàn Thạch Tấn gật đầu.
- Một thành? - Sắc mặt Phó Đao và Phó Vân Triển đều nhăn nhó.
- Các vị, lần này mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết mặc dù chưa được đào sâu, nhưng trước đó đã có người thăm dò thấy rằng mạch khoáng này là một mỏ lớn. Cho dù chỉ một thành, Phó tiên sinh cũng đủ để Phó gia sử dụng rồi.
Mục Vân Ký vẫn mỉm cười nhưng trong ngữ khí lại ẩn chứa vẻ hơi bất mãn.
Húc Nhật Thương Hành Mục gia là một siêu thế lực ngang bằng với gia tộc Thiên Phong.
Đến cả Đoàn gia khi đứng trước mặt Húc Nhật Thương Hành cũng phải quy củ, cung kính vô cùng. Còn Phó gia thì sao? Chỉ chiếm một thành nhỏ trong một trăm lẻ tám tiểu thành Vũ Dương Thành thôi. Đến cả binh lực cũng vẻn vẹn chỉ có hai thành rưỡi của Đoàn gia. Nhưng việc ăn chia mạch khoáng tìm được, lại chiếm một nửa của Đoàn gia.
Theo lý thuyết việc phân chia của Mục Vân Ký là không tệ.
- Mục huynh đệ, cách phân phối của các hạ...
Phó Đao nhíu mày không nói tiếp mà quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Tiên sinh thấy thế nào?
- Vân Ký.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Đằng tiên sinh. - Mục Vân Ký thái độ rất khiêm tốn.
- Tại ha nói rõ với huynh đài, mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết tại hạ cũng là điều bắt buộc thôi. Một thành hả? Quá ít quá ít.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói. Có lẽ Húc Nhật Thương Hành thế lực rất lớn nhưng lần này Húc Nhật Thương Hành chỉ phái người tới, sợ không đủ để một mình một phương có được sáu thành.
Đằng Thanh Sơn đã dùng lễ đãi đối phương rồi nhưng cũng sẽ không chịu lỗ được!
Nếu thật sự phải nể mặt Vân Mộng Chiến Thần mà đáp ứng. Nhưng ngầm cho Lục Túc Đao tới hỗ trợ, từ dưới đất khai thác quặng! Việc khai thác dưới đất rất khó khăn, có rất nhiều vấn đề nan giải.
- Tiên sinh cũng coi trọng mạch khoáng như vậy à?
Mục Vân Ký kinh ngạc hỏi:
Lúc trước tại hạ còn tưởng rằng tiên sinh chỉ nể mặt Phó Vũ Bình và Phó tiên sinh nên mới tới, không ngờ tiên sinh cũng rất muốn có Hỏa Lưu Thiết. Như vậy đi... Mục gia tại hạ sẽ lùi một bước chiếm năm thành, tiên sinh chiếm hai thành, Đoàn gia và Phó gia vẫn như cũ, thế nào?
Đằng Thanh Sơn vừa phán, Mục Vân Ký lập tức lùi một bước, hiển nhiên y rất nể tình.
- Hai thành?
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn y, không nói nhiều.
Kỳ thật trong số những người ở đây, Mục Vân Ký kiêng kỵ nhất là Đằng Thanh Sơn... vì Vân Mộng Chiến Thần đã nói, Đằng Thanh Sơn có một con yêu thú phi cầm còn lợi hại hơn cả Lục Túc Đao! Bất luận là Vân Mộng Chiến Thần hay Thiên Phong chiến thần cũng không thể phi hành, một khi Đằng Thanh Sơn lênn lưng con Thanh Loan, vậy căn bản không phải sợ Vân Mộng Chiến Thần, Thiên Phong chiến thần!
Hơn nữa, Đằng Thanh Sơn chẳng có gì ràng buộc ở Đoan Mộc Đại Lục, không có ai là người nhà. Cũng chỉ có vài người Lý Quân thôi.
Sư trọc đầu không sợ người khác nắm được tóc!
Trêu vào Đằng Thanh Sơn thì hậu quả rất nghiêm trọng.
- Mục huynh đệ.
Phó Đao nhíu mày giọng khó khăn.
- Nói thật, một thành hơi thiếu.
- Phó tiên sinh, bụng huynh lớn tới đâu mà đòi ăn lắm thế.
Đoàn Thạch Tấn nhướng mày kêu, hiển nhiên y rất bất mãn. Đoàn gia tám vạn binh lực, Phó gia hai vạn binh lực, Phó gia được chia như vậy là đã một nửa của Đoàn gia, y cũng nên thoả mãn chứ.
- Đoàn huynh, bụng của Phó gia to lắm.
Mục Vân Ký cười nhìn Phó Đao.
- Phó tiên sinh, nếu đưa một ngàn Thần Đao Vệ ra vậy Phó gia huynh có thể giữ được một thành rưỡi, nếu không Phó gia huynh cũng chỉ có được một thành. Việc này đã là tại hạ nể mặt Đằng tiên sinh rồi.
Đoàn Thạch Tấn khiếp sợ nhìn về phía Phó Đao.
Thần Đao Vệ đủ để gia tăng nửa thành? Quân đội gì thế?
Một vài đại gia tộc cũng không thể bồi dưỡng ra loại quân sĩ tinh anh giống như Hàn Vũ Vệ của gia tộc Thiên Phong. Một Phó gia nho nhỏ cũng có thể quân đội tinh anh đáng sợ như vậy được à?
Phó Vân Triển và Phó Đao nhìn chăm chú vào Mục Vân Ký.
Bất luận là đối với Phó gia, hay đối với Đoàn gia, Mục Vân Ký mặc dù rất khách khí nhưng rõ ràng có khí thế cao cao tại thượng.
- Đằng tiên sinh.
Mục Vân Ký nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Phân chia như thế được không?
← Ch. 400 | Ch. 402 → |