← Ch.461 | Ch.463 → |
Cửu Lang Hồ thật quá hay
Không mất chút sức được ngay chỗ lành
Có hai đệ tử chốt canh
Nơi này chắc sẽ thành nhà của ông
Sau khi được Lý tướng quân cho biết Thanh Hồ Đảo đã đánh hạ Cửu Lang Hồ, lúc này đang đưa đại quân đóng quân ở đó đợi Đằng Thanh Sơn đi tiếp nhận. Cùng ngày, Đằng Thanh Sơn và Lý tướng quân cưỡi Hắc yểm mã, một trong tam đại Long Mã được Thanh Hồ Đảo chuẩn bị cùng chạy tới Cửu Lang Hồ.
...
Cửu Lang Hồ...
Lướt mắt nhìn cả Dương Châu, trong số những hồ lớn thì nếu nói về diện tích thuỷ vực thì Cửu Lang Hồ phải được xếp thứ nhất! Mặc dù diện tích thuỷ vực rất lớn, nhưng nói về những hòn đảo giữa hồ thì Cửu Lang Hồ nhỏ hơn Thanh Hồ khá nhiều. Do đó, lúc trước khi khai sơn tổ sư của Thanh Hồ Đảo đặt tông môn ở Thanh Hồ Đảo.
Phía đông Cửu Lang Hồ là đệ nhất sơn mạch Dương Châu - Thái A Sơn Mạch liên miên sáu trăm dặm!
Lúc này, chỗ giao giới giữa Thái A Sơn Mạch và Cửu Lang Hồ, ở một ngọn núi cao chừng gần trăm trượng, đang ẩn náu chừng trăm tên cường đạo hung hãn cuốn cờ xếp trống. Không ít người y phục còn có những vết máu khô. Mấy trăm người đang từ trên đỉnh núi nhiều xuống phía dưới.
- Nhiều người thế.
- Mẹ kiếp! Thanh Hồ Đảo đem tới nhiều quân sĩ Ngân Giao Quân như vậy làm gì nhỉ?
Đám cường đạo ai nấy đều thầm mắng.
Dưới chân núi, ở bến tàu cạnh bờ hồ Cửu Lang Hồ. Nơi này đang tụ tập rất nhiều quân sĩ. Những tên lính này mặc trọng giáp màu đen, trọng giáp màu đen mờ ảo có hơi máu. Ở viền trọng giáp, mũ trụ, giày chiến đều có chỉ màu bạc. Hiển nhiên đội quân này chính là quân đội tinh anh của Thanh Hồ Đảo - Ngân Giao quân!
Mỗi tên lính Ngân Giao quân đều hung hãn như dã thú. Nhưng lũ dã thú này đều đứng nghiêm rất chuẩn, thỉnh thoảng có tên nhỏ giọng thảo luận.
- Thiếu đương gia, Thanh Hồ Đảo tiêu diệt Cửu Lang Bang chúng ta rốt cuộc là vì cái gì nhỉ? Chẳng lẽ coi trọng Cửu Lang Đảo à?
- Hừ, sau này đừng nói 'Cửu Lang Bang', bây giờ không có Cửu Lang Bang nữa. Chúng ta bây giờ là Huyết Lang Bang!
Một nam tử mặc áo da dày, râu cá trê thân hình cao lớn quát khẽ.
- Có không ít bang phái có cừu oán với Cửu Lang Bang, nếu để cho chúng biết chúng ta vẫn còn sống, chúng ta có còn mạng không?
- Dạ, dạ.
Đám cường đạo cạnh y ai ai cũng nhao nhao.
- Mẹ kiếp! Thanh Hồ Đảo vô duyên vô cớ diệt Cửu Lang Bang ta, chiếm Cửu Lang Đảo, rốt cuộc muốn làm gì nhỉ?
Thiếu đương gia Cửu Lang Bang may mắn còn sống cũng lúc này đang nổi giận đùng đùng.
Tám ngày trước Thanh Hồ Đảo phái người truyền lệnh, thông báo cho Cửu Lang Bang biến khỏi Cửu Lang Đảo. Cửu Lang Bang là một đại bang phái có tới hơn mười vạn hảo hán, hoành hành đã lâu. Họ không nghĩ rằng Thanh Hồ Đảo sẽ chỉ vì một cái đảo nho nhỏ và mười vạn người mà khai chiến.
Do đó Cửu Lang Bang căn bản không để ý tới.
Ai có thể nghĩ, ba ngày trước Ngân Giao quân lại tới Cửu Lang Hồ, ngồi trên vô số chiến thuyền đánh thẳng vào Cửu Lang Đảo.
Một trận đó, Cửu Lang Đảo căn bản đã hoàn toàn tan vỡ, bị tiêu diệt đồ sát!
Một nhúm cường đạo phỉ đồ há có thể so được với Ngân Giao quân? Kỳ thật số bang chúng Cửu Lang Bang bị chết cũng chỉ một hai vạn người thôi, tuyệt đại đa số bang chúng đều chạy tán loạn cả. Điểm chết người chính là Ngân Giao quân sau khi tới lập tức diệt sạch mọi tinh anh của Cửu Lang Bang, đặc biệt là chín vị đương gia!
Một khi đầu mục bị giết sạch, Cửu Lang Bang tự nhiên tan vỡ.
Nhưng... những bang chúng Cửu Lang Bang trốn thoát, vì chín vị đương gia đều đã chết, do đó rất nhiều nhân vật có dã tâm cũng bắt đầu triệu tập những bang chúng còn lại muốn tự lập tổ chức riêng. Còn những đại bang phái khác ở Thái A sơn mạch cũng lập tức cũng dùng mọi thứ mồi ngon để thu hút các bang chúng của Cửu Lang Bang.
Chỉ một hai ngày, Cửu Lang Bang tung hoành ở Thái A Sơn Mạch mấy trăm năm lúc này đã tan thành mây khói.
- Thiếu đương gia, nhìn kìa.
- Thật nhanh.
Đám cường đạo phỉ đồ đó kinh ngạc nhìn về phía xa xa. Nơi đó có hai tàn ảnh đang bay cực nhanh về phía này. Mấy ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân vốn vẫn đang đứng rất nghiêm trang, lập tức lặng ngắt như tờ, không có lấy một một tên lính nào dám can đảm nói chuyện. Còn hai tàn ảnh đó cũng dừng lại, nguyên lai là hai người cưỡi chiến mã.
- Là Hắc Yểm Mã!
- Ừm, chính là Hắc Yểm mã, ta cũng thấy rồi. Hai người này là ai? Sao lại đáng cho mấy ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân đứng chờ ở đây?
Đối với đám cường đạo thì Ngân Giao quân tuyệt đối là một lực lượng rất đáng sợ.
Đằng Thanh Sơn nhảy xuống hắc yểm mã, Lý tướng quân cung kính theo sau Đằng Thanh Sơn.
- Vương thống lĩnh.
Lý tướng quân vội lên tiếng.
Chỉ thấy một Ngân Giao quân mặc khải giáp màu xanh lam, tựa như một con yêu thú Thiết Ngưu vội chạy tới, sau đó dừng lại, cung kính nói:
- Kinh tiền bối, phụng mệnh đảo chủ, ta suất lĩnh sáu ngàn Ngân Giao quân ở đây tiếp tiền bối. Chiến thuyền đã chuẩn bị xong rồi.
Sáu ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân chung quanh đều vô cùng yên tĩnh, tựa như một vực sâu thăm thẳm.
- Ừm.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua đám quân sĩ Ngân Giao Quân, không có một ai dám can đảm đối mắt với Đằng Thanh Sơn.
- Chúng ta đi thôi.
Đằng Thanh Sơn đi thẳng về phía chiến thuyền.
- Dạ.
Vương thống lĩnh và Lý tướng quân vội đi theo sau. Vương thống lĩnh còn đứng bên cạnh giải thích:
- Tiền bối, bây giờ ở Cửu Lang Đảo còn có hai ngàn quân sĩ trấn thủ. Chỗ ở tồi tàn của đám Cửu Lang Bang lúc trước phần lớn bị chúng ta phá rồi, chỉ để lại vài chỗ ở tốt. Chúng ta cũng đã kiến tạo một cái phủ đệ đặc biệt để làm chỗ cho tiền bối nghỉ ngơi.
Điều động quân đội, diệt Cửu Lang Bang, xử lí gọn ghẽ mọi việc ở Cửu Lang Đảo, kiến tạo phủ đệ. Tất cả những việc này chỉ làm trong chín ngày!
- Mẹ kiếp! Người nào thế? Thống lĩnh Ngân Giao quân khi đứng trước mặt hắn chả khác gì con cháu cả?
Tên thiếu đương gia trợn tròn mắt. Lúc nãy Vương thống lĩnh nói khá lớn, đám người trên núi cũng nghe được.
- Gọi là Kinh tiền bối à? Tựa hồ không phải là người của Thanh Hồ Đảo.
Mấy ngày nay Cửu Lang Bang gặp phải nguy cơ, thiếu đương gia cũng không tiếp xúc với bên người, cũng không biết việc Kinh Ý gây gổ với Thanh Hồ Đảo.
- Thậy là uy phong.
Có vài tên cường đạo lộ vẻ hâm mộ.
- Có một ngày mà lão tử có thể làm cho Ngân Giao quân phải cung kính như con như cháu như vậy, có chết ngay cũng đáng.
Đám cường đạo này phần lớn không sợ chết, nhưng tên nào cũng có giấc mộng có thể uy phong bát diện.
...
Cửu Lang Đảo nằm giữa Cửu Lang Hồ. Cả hòn đảo đại khái có phương viên mười dặm.
Đằng Thanh Sơn đang đứng ở bờ Cửu Lang Đảo, bên cạnh có không ít cây cối, mờ ảo còn có cả tuyết. Một trận đại tuyết hai ngày trước vẫn còn chưa tan hết.
- Cảnh sắc không không tệ chút nào.
Đằng Thanh Sơn nhìn mặt hồ mênh mông cuồn cuộn, khẽ mỉm cười.
- Cửu Lang Đảo phương viên chừng mười dặm. Sau này sẽ là nơi cư ngụ của ta... Thậm chí tương lai còn có thể để cả tông tộc họ Đằng của ta tới đây ở.
- Tiền bối.
Vương thống lĩnh và Lý tướng quân cùng đi tới.
- Không biết tiền bối còn có gì phân phó không. Tại hạ nhất định sẽ hết sức hoàn thành.
Vương thống lĩnh cung kính bẩm.
- Ừm, mang theo nhân mã của ông ly khai đi.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói. Hắn thật ra cũng không thèm ra oai trước mặt mấy tên thống lĩnh, tướng quân này.
- Dạ.
Vương thống lĩnh cân nhắc một chút, rồi nói:
- Thưa, Ngân Giao quân chúng ta mặc dù đã chiếm lĩnh được Cửu Lang Đảo. Nhưng chúng ta vừa đi... với địa lợi Cửu Lang Đảo, hơn nữa lại ở rất gần Thái A Sơn Mạch, nên phỏng chừng một vài đại bang phái cường đạo ở Thái A Sơn Mạch sẽ về đây chiếm đảo đó.
- Biết rồi.
Đằng Thanh Sơn phất tay.
Vương thống lĩnh liền khom mình hành lễ, cùng Lý tướng quân chỉ huy nhân mã Ngân Giao quân vẫn con đang đóng quân ở Cửu Lang Đảo, nhanh chóng cưỡi những chiếc chiến thuyền rời đi.
Một lúc lâu sau, cả Cửu Lang Đảo chỉ còn có Đằng Thanh Sơn.
- Nên bảo Lục Túc Đao Trì, Tiểu Hôi và cả Tiết Tân tới đây.
Đằng Thanh Sơn bước một bước đã bước xuất hiện trên mặt hồ dập dờn xa xa, rồi thân thể lại mờ đi, sau đã hoàn toàn biến mất.
Đêm.
Một con vật khổng lồ đang phi hành trong bầu trời đêm rất nhanh, Đằng Thanh Sơn và Tiết Tân đang đứng trên lưng Lục Túc Đao Trì, Cuồng Phong Ưng thì đang thích ý bay lượn chung quanh Lục Túc Đao Trì, có vẻ rất hưng phấn.
- Tiết Tân, hai người sư huynh ngươi bây giờ đang ở trong Thái A Sơn Mạch.
Đằng Thanh Sơn từ trên cao nhìn xuống, từ trên cao nhìn thấy Thái A Sơn Mạch liên miên sáu trăm dặm, Lục Túc Đao Trì bây giờ đang bay trên bầu trời cao khoảng hơn mười dặm, Đằng Thanh Sơn đương nhiên có thể thấy rất rõ.
- Hai sư huynh à? - Tiết Tân có vẻ hơi chờ mong.
- Chúng ta trước hết tới Thái A Sơn Mạch nhìn xem.
Đằng Thanh Sơn vỗ nhẹ con Lục Túc Đao Trì, ngón tay chỉ phương hướng.
Cái đầu hình tam giác của Lục Túc Đao Trì khẽ gật gật, rồi dựa theo hướng mà Đằng Thanh Sơn chỉ bay đi... Bay trên bầu trời Thái A Sơn Mạch, Đằng Thanh Sơn thông qua khu vực cảm nhận được dễ dàng ngàn vạn khí tức cũng những vật sống trên Thái A Sơn Mạch:
- Trong Thái A Sơn Mạch, lại có cả yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan!
- Hả? Dừng lại.
Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ vỗ Lục Túc Đao Trì.
Lục Túc Đao Trì lĩnh hội ý của Đằng Thanh Sơn, dừng lại giữa không trung.
- Ủa? Vừa khéo, thú vị thật.
Tai Đằng Thanh Sơn rõ ràng nghe thấy tiếng đàm luận trong núi. Nghe nội dung có thể phán đoán ra lúc này hai đại đệ tử Đằng Thú và Dương Đông đang tranh đoạt một đám bang chúng tán loạn của Cửu Lang Bang với một bang phái khác.
- Sư phụ?
Tiết Tân nghi hoặc nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Đi thôi, theo ta đi gặp hai vị sư huynh của con.
Đằng Thanh Sơn cầm tay Tiết Tân, trực tiếp từ lưng Lục Túc Đao Trì nhảy xuống, rơi thẳng xuống phía dưới. Đằng Thanh Sơn còn đưa mắt ra hiệu cho Lục Túc Đao Trì... Lục Túc Đao Trì hiểu ý của Đằng Thanh Sơn là bảo nó đứng ở đây.
Vèo! Vèo!
Hai người như một ngôi sao băng, rơi cực nhanh xuống phía dưới.
- Sư ... sư phụ.
Tiết Tân bị khí lưu cuồng mãnh xung quanh làm cho cơ hồ không thể mở miệng. Sắc mặt y trắng bệch, từ trên trời cao như thế rơi xuống có vẻ rất dễ sợ.
- Ha ha, yên tâm.
Đằng Thanh Sơn cười. Khi hai cái thiên thạch sắp va vào núi, tốc độ hai người chợt giảm đi, không ngừng chậm lại. Lúc rơi xuống đất thì chỉ như nhảy xuống từ chỗ cao mấy trượng xuống thôi, lực va chạm cũng rất nhỏ.
Đêm ... trên vùng núi non hoàn toàn đen kịt, Đằng Thanh Sơn và Tiết Tân đi trong vùng núi non này.
- Sư phụ, phía trước có ánh lửa. - Tiết Tân vui vẻ gọi.
- Hai sư huynh của ngươi ở đó. - Đằng Thanh Sơn nói.
Đến gần hơn đã có thể nghe được thanh âm từ nơi có ánh lửa truyền đến.
- Ha ha, Vương lão tam! Ngươi rõ là ăn mật beo, dám tranh người với Hung Thú Bang chúng ta... Sao, muốn nói đi là đi à. Sau này hai huynh đệ Mãnh Thú chúng ta làm sao hoạt động ở Thái A Sơn mạch được nữa?
Đằng Thanh Sơn vừa nghe đã nở nụ cười. Thanh âm đó chính là của nhị đệ tử Dương Đông.
- Dương Nhị đương gia, lần này là do ta làm bậy. Nói đi, phải làm sao mới giải quyết được. - Một thanh âm âm trầm vang lên.
- Hừ hừ... Đơn giản, ta không cần vàng bạc của ngươi... Nghe nói, mấy ngày trước ngươi đã cướp được một vài thùng rượu ngon, là của Chúc gia cất giữ trong hầm năm mươi năm? Ta cũng không cần nhiều, đem tới đây ba hũ là việc này coi như xong.
- Ba hũ, Dương Nhị đương gia, ngươi....
Đằng Thanh Sơn không thèm để ý nghe tiếng đàm phán bên kia nữa, vì mấy chứ 'rượu ngon' làm cho Đằng Thanh Sơn sực nghĩ tới một việc.
- Rượu ngon.
Trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên thứ rượu tốt nhất mà hắn từng uống - Chu quả tửu
Chu quả tửu ở Thiết Tí Hầu Sơn ...
- Những con Thiết Tí Hầu đó làm ra thứ chu quả tửu, chẳng những mùi vị tuyệt mỹ, công hiệu lại càng thần kỳ hơn. Uống một hớp là có thể làm cho sức mạnh thân thể người ta mạnh lên rất nhiều.
Đằng Thanh Sơn vỗ đầu, cười.
- Ha ha, năm đó bị con Hầu Vương bức phải nhảy xuống vực, thiếu chút nữa bị tàn phế. Nếu không phải lần này thì ta đã quên mất rồi. Chắc phải đi Thiết Tí Hầu Sơn một chuyến. Thứ chu quả tửu đó còn cả một hầm to.
← Ch. 461 | Ch. 463 → |