← Ch.497 | Ch.499 → |
Đại doanh trung quân Thiên Thần cung, Tuyết Liên giáo chủ, Đằng Thanh Sơn. Lý Quân, Thú Vương, Bùi Hạo, đều ở đây quan sát.
Trên chiến trường lúc này cơn gió tanh mưa máu đã diễn ra.
Chỉ thấy hai đại cường giả hư cảnh của Hồng Thiên Thành cưỡi Lục Nhĩ Toản Địa Thử xông thẳng vào giữa đại quân Thiên Thần cung, công khai đồ sát quân sĩ chung quanh. Khi vừa phát hiện ba người Bùi Tam, Lý Triều và Đại hòa thượng Tô Mông Đặc, cưỡi Lục Túc Đao Trì xông tới, hai huynh đệ Hồng Thiên Thành không dám nghênh chiến, nhảy lên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử ngay.
Xoẹt xoẹt... Lục Nhĩ Toản Địa Thử lại khoan đất biến mất.
- Truy!
Bùi Tam ra lệnh một tiếng. Lục Túc Đao Trì cõng ba người cũng chui xuống đất. Còn trên trời cao, con Lôi Điện thần ưng đang liệng quanh.
- Ủa?
Bùi Hạo, Thú Vương đều biến sắc.
- Không ổn.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Thông qua khu vực, Đằng Thanh Sơn rõ ràng phát hiện, Lục Nhĩ Toản Địa Thử và Lục Túc Đao Trì đều chui xuống dưới đất, một trước một sau khoan đất lướt tới cực nhanh. Lục Nhĩ Toản Địa Thử và Lục Túc Đao thân thể đều có kết cấu là sở trường khoan đất... Nhưng khi xuống đất chênh lệch giữa song phương rõ ràng rất lớn!
- Tốc độ khoan đất của Đao Trì không bằng Lục Nhĩ Toản Địa Thử...
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
- Quả là phiền toái.
Thú Vương cũng sầm mặt lại.
- Làm sao vậy, dưới đất làm sao vậy?
Tuyết Liên giáo chủ vội hỏi
- Ngũ thúc, rốt cuộc là chuyện gì thế?
Bùi Hạo nhíu mày lắc đầu trả lời:
- Khi xuống đất, con yêu thú Đao Trì của Hô Hòa có tốc độ khoan đất chậm hơn Lục Nhĩ Toản Địa Thử nhiều. Con Lục Nhĩ Toản Địa Thử không hổ là được gọi là yêu thú khoan đất đứng đầu Cửu Châu, tốc độ rõ là kinh người. Tam ca gặp phiền toái lớn rồi.
Đúng thật là phiền toái.
Chỉ thấy hai vị cường giả hư cảnh Hồng Thiên Thành Diệm Thiên Trường, Vưu Thạch Kim, dựa vào Lục Nhĩ Toản Địa Thử điên cuồng tiến công tập kích các khu vực trọng yếu trong đại quân Thiên Thần cung. Trong lúc nhất thời làm đại quân Thiên Thần cung căn bản không thể toàn tâm toàn lực chém giết thiết kỵ Hồng Thiên Thành.
- Đại quân Thiên Thần cung ta chỉ nói về số lượng cũng đã vượt xa chúng. Nói về tinh anh, đại quân Thiên Thần cung ta có thể so với quân đội thiết kỵ của Hồng Thiên Thành. Hơn nữa, rất nhiều thiết kỵ Hồng Thiên Thành đều là lão nhân mặc chiến giáp đi chiến đấu.
Thú Vương giọng trầm trầm.
- Nhưng bây giờ hai đại cường giả hư cảnh Diệm Thiên Trường, Vưu Thạch Kim điên cuồng tiến công nơi có quân đội tinh anh của Thiên Thần cung, làm đại quân chúng ta hỗn loạn.
Thắng làm vua thua làm giặc!
Hồng Thiên Thành từ dưới lên trên, cộng với hai đại cường giả hư cảnh đều quyết tử, chỉ cầu cho Thiên Thần cung chết càng nhiều càng tốt. Cần gì quan tâm tới thể diện!
Sát!
Sát!
Chỉ khoảnh khắc, khi đại quân Thiên Thần cung và thiết kỵ của Hồng Thiên Thành đã xông vào nhau.
Máu tung tóe, chân tay đầy đất!
Tiếng hí của chiến mã, tiếng gào thét của quân sĩ trộn lẫn với nhanh thành một khoảng hỗn độn. Lúc này, đại quân Thiên Thần cung đã đụng vào hàng thiết kỵ đầu của Hồng Thiên Thành hoàn toàn hòa trộn với nhau, nhất thời bắt đầu cuộc chém giết điên cuồng nhất. Lúc này hai đại cường giả hư cảnh Diệm Thiên Trường Vưu Thạch Kim cuối cùng cũng dừng tay.
- Mấy tên tiểu tặc Thiên Thần cung, ha ha.... Muốn giết hai huynh đệ ta hả, tới đây.
Hai người Vưu Thạch Kim và Diệm Thiên Trường mặt nổi gân xanh, ai nấy đều có vẻ điên cuồng.
Vù!
Ba người Bùi Tam cùng với Lục Túc Đao Trì, Lôi Điện thần ưng đã vây lại.
Lúc này cường giả hư cảnh Thiên Thần cung và Hồng Thiên Thành rốt cục chính diện chiến đấu, Đằng Thanh Sơn thấy thế cũng không khỏi hít mạnh một hơi.
- Thật điên cuồng.
Đằng Thanh Sơn biến sắc.
- Vưu Thạch Kim và Diệm Thiên Trường quả thực không cần mạng nữa.
Vưu Thạch Kim, Diệm Thiên Trường cố ý tránh xa Bùi Tam, mà chỉ đánh với Đại hòa thượng Tô Mông Khắc và Kiếm Tông tông chủ Lý Triều. Lý Triều vung kiếm sắc bén đâm vào Diệm Thiên Trường, Diệm Thiên Trường này lập tức vung đao chém lại, y cũng không cản kiếm mà bổ thẳng vào chỗ yếu hại của Lý Triều.
Muốn lấy mạng đổi mạng!
- Chúng điên cuồng cũng không lạ.
Tuyết Liên giáo chủ cười lạnh.
- Hai người đó mặc dù vùng vẫy nhưng cũng biết Hồng Thiên Thành số đã tận! Những người may mắn còn sống của Hồng Thiên Thành sẽ tiềm phục ở các nơi trên Cửu Châu, mặc dù họ là hư cảnh cũng không dám sống gần những người đó. Nếu không chẳng phải sẽ nói rõ ràng cho ngoài khác biết những người đó đang ẩn náu ở đâu à
- Do đó, hai người họ hẳn phải chết.
- Mạng Đại sư huynh ta còn quí hơn mạng chúng nhiều.
Tuyết Liên giáo chủ tự tin hướng mắt nhìn cuộc chiến giữa những cường giả hư cảnh phía xa trên chiến trường.
- Có cha ta, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Những cường giả hư cảnh khi giao thủ có tốc độ rất quá nhanh. Đằng Thanh Sơn mới nói thời mấy câu, họ đã giao thủ trên ngàn chiêu. Chỉ cần một kình khí tản ra xung quanh cũng trở thành khu vực tử vong, một khoảng bụi mù mịt, không có bất kỳ binh lính nào dám can đảm đến gần khu vực này.
Thậm chí thỉnh thoảng còn có kiếm quang sắc bén, đao mang bay ra khỏi khu vực đó, lan đến tới một vài binh lính.
- Không ổn!
- Không ổn!
Hai người Bùi Hạo, Thú Vương cơ hồ đồng thời khiếp sợ kêu lên. Đằng Thanh Sơn biến sắc.
Chỉ thấy một kiếm của Kiếm tông Tông chủ Lý Triều đã xuyên qua khe nối giữa thần giáp Diệm Thiên Trường ở vùng eo lưng, đâm vào trong người. Thần giáp dù sao cũng lấy những bộ giáp làm căn cơ. Cường giả động hư dùng thế giới lực luyện hóa năm tháng từ từ thay đổi, mới trở thành thần giáp. Nhưng ít nhất thì kết cấu, bộ dáng cũng không khác gì áo giáp bình thường. Nó cũng có những khe hở mép nối.
- A a a...
Diệm Thiên Trường gào lên, lại điên cuồng ôm chặt lấy cánh tay phải của Lý Triều, ôm cứng lại.
- Cút ngay.
Lý Triều đạp một cước rất mạnh vào người Diệm Thiên Trường. Thần kiếm trong tay cũng lóe hào quang, thiêu đốt nội tạng trong người Diệm Thiên Trường. Nhưng cho dù thân thể cường giả hư cảnh đã mất sinh cơ, chỉ dựa vào Thần khống chế vẫn có thể sống thêm một thời gian.
- Chết đi!
Vưu Thạch Kim mặc thần giáp huyết sắc, cầm thiết đồng, ngạnh kháng một thiết chày của Đại hòa thượng Tô Mông Đặc. Thừa dịp va chạm, hai thiết đồng đồng thời bổ về phía đầu của Lý Triều.
- Veo!
Một lưu quang từ trong tay Bùi Tam bắn ra, bắn về phía Vưu Thạch Kim.
- A Triều!
Vẻ mặt Bùi Tam rất lo lắng, tốc độ cũng chỉ tương đương với cường giả hư cảnh bình thường thôi.
- Choang!
Một cây thiết đồng bị lưu quang đánh bay.
- Ầm!
Một đạo lôi điện của Lôi Điện Thần ưng cũng bổ vào người Vưu Thạch Kim. Vưu Thạch Kim dựa vào thần giáp ngạnh kháng, vung một cây thiết đồng khác, thừa dịp Lý Triều không thể né tránh, bổ tới. Lựa chọn duy nhất của Lý Triều là dùng cánh tay trái lên ngăn trở công kích đáng sợ này.
- Ầm!
Vưu Thạch Kim như một tên điên, thiết đồng trong tay cơ hồ trong nháy mắt nện thẳng vào cánh tay trái Lý Triều.
Vù! Vù! Vù!
Vưu Thạch Kim dùng tốc độ nhanh nhất liên tiếp bổ ra sáu lần. Hoặc là đập dọc, hoặc là chém ngang, tóm lại nhất định phải giết chết cho được đối phương. Cánh tay phải Lý Triều bị Diệm Thiên Trường ôm chặt, y vội vung cánh tay trái cố gắng ngăn trở hết đòn này tới đòn khác.
Nếu tình huống bình thường, cánh tay trái của Lý Triều e rằng sẽ bị một thiết đồng đập nát, hai thiết đồng đập vỡ đầu chết rồi.
Mày mà trên người Lý Triều mặc thần giáp.
Mặc dù Vưu Thạch Kim điên cuồng nhưng thần giáp có hiệu quả rất tốt! Mặc dù xương cánh tay trái Lý Triều hoàn toàn bị cường giả hư cảnh toàn lực đánh, chấn động nát bấy nhưng thần giáp cũng chỉ lõm xuống, không vỡ ra. Chỉ cần nhìn độ lõm của thần giáp cũng biết cánh tay trái của Lý Triều hoàn toàn bị phế.
- A Triều!
- Lý Triều.
Bùi Tam và Thiên Thần Tô Mông Đặc cùng vọt tới.
Vèo! Vèo!
Diệm Thiên Trường và Vưu Thạch Kim đồng thời thối lui.
- Thiên Trường!
Vưu Thạch Kim ôm lấy huynh đệ. Ánh mắt Diệm Thiên Trường đã dần dần ảm đạm, chỉ cố gắng nhếch miệng cười, thanh âm khàn khàn theo máu ồ ồ chảy ra:
- Đại ca, đáng tiếc không giết chết được tên nào.
Vừa nói xong, hai mắt Diệm Thiên Trường hoàn toàn mất đi dương quang.
Cường giả hư cảnh Diệm Thiên Trường đã chết!
Ngũ tạng và não trong thân thể y đã nát bấy. Nếu không phải là cường giả hư cảnh, căn bản không thể kiên trì lâu như vậy.
Nói thì chậm, kỳ thật rất nhanh!
Từ khi Lý Triều một kiếm đâm thủng khe thần giáp Diệm Thiên Trường, tới khi Lý Triều bị đập nát một cánh tay trái, rồi Diệm Thiên Trường và Vưu Thạch Kim lùi lại, tổng cộng chưa tới một giây. Cường giả hư cảnh giao thủ thật sự quá nhanh.
- A Triều, A Triều.
Bùi Tam ôm cánh tay trái Lý Triều.
- Cái này...
- Sư phụ, cánh tay bị phế rồi.
Lý Triều nghiến răng nói. Chỉ thấy tay gẫy, xương vỡ, thịt vụn của Lý Triều không ngừng từ mảnh che tay chảy ra. Mảnh che tay cánh tay bị lõm xuống không thành hình gì nữa, cánh tay người bình thường căn bản không thể mặc vào được.
Bùi Tam nổi điên, sắc mặt âm trầm.
Ầm!
Bùi Tam rít một tiếng, Lôi Điện thần ưng từ trên bầu trời cơ hồ đồng thời cùng đánh về phía Vưu Thạch Kim đang ôm thi thể huynh đệ.
- Hống...
Vưu Thạch Kim vội phát ra một gầm lên giận dữ. Đây là thanh âm duy nhất mà hắn học được, đó là tiếng gầm triệu hoán Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
Dưới đất, Lục Nhĩ Toản Địa Thử nhanh chóng phá đất chui ra.
Nhưng lúc này, Lôi Điện thần ưng đã bổ xuống tới chỗ Vưu Thạch Kim. Chỉ thấy liên tiếp từng đạo lôi điện trắng xanh bổ xuống. Vưu Thạch Kim cúi đầu dùng thần giáp huyết sắc trên người ngạnh kháng lôi điện. Lôi Điện thần ưng như nổi điên, rít mạnh một tiếng, một đạo lôi điện thuần túy màu trắng bổ vào người Vưu Thạch Kim.
Phát ra một luồng lôi điện màu trắng xong, Lôi Điện thần ưng tựa hồ cũng kiệt sức.
- Bùng!
Toàn thân Vưu Thạch Kim run lên, tựa như người thường bị điện giật.
Trong nháy mắt, Bùi Tam đã vọt tới.
- Chịu chết đi.
Bùi Tam giận dữ vung một chưởng đánh ra.
- Biến!
Hai mắt Vưu Thạch Kim ửng đỏ, một tay ôm lấy huynh đệ, tay kia vung cây thiết đồng đập vào chưởng của Bùi Tam.
- Chát!
Một chưởng của đánh bay cây thiết đồng ngay lập tức, sau đó bàn tay đó trực tiếp đập vào ngực Vưu Thạch Kim.
Ầm!
Vưu Thạch Kim cả người bị ném văng lên giữa không trung, Vưu Thạch Kim hóa thành một luồng lưu quang, đáp xuống lưng con Lục Nhĩ Toản Địa Thử gần đó. Nhưng khi Vưu Thạch Kim vừa mới đáp xuống lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử, Bùi Tam đã vọt tới cực nhanh quát lên một tiếng lớn:
- Chết đi!
Veo! Veo! Veo!
Ba luồng lưu quang từ tay Bùi Tam bắn ra, ba luồng lưu quang đồng thời đâm vào Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
- Hống...
Lục Nhĩ Toản Địa Thử toàn thân rụt lại, tránh thoát được một lưu quang, đồng thời lập tức chui xuống đất.
- Vèo!
- Vèo!
Hai luồng lưu quang tất cả đều đâm trúng Lục Nhĩ Toản Địa Thử. Một luồng đâm trúng lưng, luồn còn lại đâm trúng cái chân ngăn ngủn trùm đầy lân giáp. Cú đánh này làm Lục Nhĩ Toản Địa Thử phát ra một tiếng gào đau đớn. Tựa hồ cảm giác được sự đáng sợ của Bùi Tam, Lục Nhĩ Toản Địa Thử không quản gì nữa, cứ thế mà chui nhanh xuống đất.
Xoẹt xoẹt!
Nó khoan sâu vào đất rồi biến mất.
- Truy, Vưu Thạch Kim trúng phải một chưởng của ta hẳn phải chết. Mau đuổi theo.
Thanh âm Bùi Tam vang vọng bên tại tất cả cường giả hư cảnh Thiên Thần cung
- Truy lấy cho được kia hai bộ thần giáp!
- Đao Trì.
Bùi Tam triệu hoán Lục Túc Đao Trì.
Nhưng ngay lúc này, Lục Túc Đao Trì chỉ vỗ hai cánh, rồi bay về phía Đằng Thanh Sơn.
← Ch. 497 | Ch. 499 → |