← Ch.552 | Ch.554 → |
Vù vù...
Đại Duyên Sơn hôm nay tựa như mặc thêm một tầng ngân trang, những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay khắp trời đất mênh mông. Bất quá bên trong Đại Duyên sơn Hình Ý môn, các đệ tử nội gia quyền lại không hề chú ý đến những điều này, rất nhiều người đều vẻn vẹn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ở ngay dưới tuyết mà khổ luyện quyền pháp. Những âm thanh thổ khí hít thở vang lên khắp nơi trong Hình Ý môn. Còn có rất nhiều đệ tử hai bên đối luyện, "Bồng bồng" âm thanh nhục quyền va vào nhau, cũng tùy ý có thể nghe thấy được.
Ở Hình Ý môn, bên trong có một đỉnh núi Long Hổ Sơn, trên đỉnh núi có một tòa phủ đệ u tĩnh.
Nơi đây chính là nơi ở của quyền môn chủ, Dương Đông.
Trên hành lang lầu ba một mãnh các u tĩnh bên trong phủ đệ. Dương Đông một thân tử bào đứng ở hành lang, nguyên nhân phủ đệ ở trên đỉnh Long Hổ sơn, cho nên y từ trên cao liếc mắt nhìn là thấy được rất nhiều địa phương dưới chân núi, tràng cảnh ngàn vạn đệ tử đang luyện quyền pháp. Hôm nay Dương Đông đã cưới vợ sinh con, so với năm đó thì thành thục hơn nhiều, cũng đã có thêm hai chòm râu.
"Năm đó ta chỉ muốn làm đại thủ lĩnh của cường đạo thổ phỉ. Không nghĩ tới, hôm nay có thể làm trưởng quản một môn phái lớn như thế." Dương Đông trên cao nhìn xuống, nhàn rỗi xem ngàn vạn đệ tử luyện quyền, trong lúc nhất thời bỗng nhiên hào khí nổi lên.
Dù sao Đằng Thanh Sơn cũng đứng bên ngoài, với sự tình của tông phái rất ít khi tham gia vào.
Hơn nữa trên phương diện quản lý, chính là sở trường của Dương Đông.
"Hả?" Dương Đông nhíu mày, nhìn phía dưới đình viện.
"Đại nhân, đại nhân, có một mật tín quan trọng gửi đến từ U châu." Ngoài cửa đình viện có người hô, trong đình viện bên dưới phủ đệ, thị nữ ngẩng đầu nhìn về phía Dương Đông, Dương Đông khẽ gật đầu, thị nữ liền mở đại môn ra.
Hô!
Dương Đông trực tiếp từ lầu ba nhẹ nhàng lướt xuống, hạ vào giữa đình viện phủ đệ.
"Mật tín gì mà vội vã như vậy, sao lại phải trực tiếp mang đến đây cho ta?" Dương Đông nhíu mày.
"Đại nhân, ngài xem!" Thanh niên đệ tử này lập tức cung kính đưa ra phong mật tín.
Dương Đông sau khi nhận lấy, mở mật tín ra, nhưng vừa nhìn vào sắc mặt đã đại biến.
"Kẻ nào dám to gan như vậy!" Dương Đông ánh mắt phát lạnh.
"Ngươi lui ra!" Dương Đông phất tay nói.
"Vâng!" Thanh niên đệ tử lui về phía sau.
Dương Đông ở giữa tuyết địa suy nghĩ chốc lát, liền hướng ra ngoài rời đi. Lúc này một thiếu phụ áo trắng mỹ lệ đi tới, cười nói: "A Đông, sắp ăn cơm trưa rồi. Còn ra ngoài sao?"
"Ừ, đi tìm sư phụ một chút. Đợi lát nữa ta quay về." Dương Đông nói một tiếng, liền lập tức cấp tốc ly khai.
"Đi gặp môn chủ?" Thiếu phụ nghi hoặc nhìn trượng phu mình rời đi "Các sự tình trong môn A Đông đều có thể giải quyết mới phải. Rất ít khi làm phiền đến môn chủ, có chuyện gì mà phải đi thỉnh ý kiến của môn chủ vậy?"
Dưới đình tử, bên một chiếc bàn gỗ ám hồng sắc được chế tạo cực kỳ tinh xảo, một nhà bốn người Đằng Thanh Sơn đang ngồi ăn bữa trưa. Ở dưới đình ăn cơm trưa, trông thấy xung quanh hoa tuyết nhẹ nhàng, cũng tính là một chuyện vui vẻ.
"Sư phụ!" Dương Đông đi tới.
"A Đông!" Đằng Thanh Sơn cười để đũa xuống "Đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì cùng ăn nào."
Dương Đông từ chối, trịnh trọng trình ra một bức thư: "Sư phụ, người xem cái này đi."
"Hả?"
Đằng Thanh Sơn nhận thấy biểu tình của Dương Đông không đúng, không quan tâm đến việc khác nữa, lập tức tiếp nhận phong mật tín. Bên cạnh Lý Quân cùng với Hồng Lâm, Hồng Vũ đều hiếu kỳ nhìn qua. Hồng Lâm lại thầm thì: "Thần thần bí bí, chuyện gì vậy nhỉ?"
Soạt!
Đằng Thanh Sơn mở ra thư tín nhìn một lần, thư tín là từ U Châu Huyết Đao quận, Thanh Sơn hội quán, quán chủ tự mình viết, nói rằng ban đêm ngày hôm qua, một gã tiên thiên cao thủ thần bí đã tới gặp quán chủ Thanh Sơn hội quán, tên tiên thiên cao thủ này che mặt, thoáng triển lộ một chút thực lực, lưu lại một phong thư liền rời đi.
Tiên thiên cao thủ thần bí đưa mật tín này có nói. Ngay trong một tháng sắp tới, tại cảnh nội Viêm Châu trong Cửu Châu, sẽ phát sinh một sự kiện chặn giết nhằm vào những người tu luyện nội gia quyền.
"Cái gì?" Đằng Thanh Sơn biến sắc.
"Viêm Châu?" Lý Quân bên cạnh thấy thư tín cũng thất kinh "Thanh Sơn, Hình Ý môn chúng ta ở Viêm Châu cảnh nội có rất nhiều Thanh Sơn hội quán, thông thường cũng đều trực tiếp thu nhận không ít người tu luyện muốn bái nhập Hình Ý môn, sau đó hộ tống tất cả bọn họ đến Dương Châu. Mỗi một lần đều có mấy trăm, thậm chí hơn cả ngàn người. Một khi... "
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
"Sư phụ, chuyện này không thể không đề phòng." Dương Đông liền nói: "Mặc dù nói nhiều năm như vậy, Viêm Châu cảnh nội cũng chưa từng xuất hiện qua chuyện này. Nhưng tin tức này chính là từ U Châu truyền đến. Hơn nữa còn do một tiên thiên cao thủ thần bí đưa tin. Không thể khinh thường."
Nếu là người thường đến mật báo, sợ rằng cũng chẳng truyền được tới Quyền môn chủ Dương Đông.
Nhưng một thần bí tiên thiên cao thủ mật báo. Việc này ý nghĩa lại bất đồng.
"Ta rõ rồi." Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
"Rốt cuộc là kẻ nào tàn nhẫn như vậy, lại muốn đồ sát môn nhân nội gia quyền chúng ta?" Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.
Cần biết Viêm Châu kia có tới hai ba ức nhân khẩu, trong đó học tập nội gia quyền cũng rất nhiều, cộng thêm Viêm Châu là nơi cách Dương Châu gần nhất, đó là nguyên nhân rất nhiều người tu luyện nội gia quyền theo tới Viêm Châu!
Gần Dương Châu nhất là Viêm Châu cùng Thanh Châu. Mà Thanh Châu chính là trong sự khống chế của Thiên Thần cung. Thiên Thần cung quá mạnh mẽ, lực không chế cũng lớn. Hàng năm người từ Thanh Châu, U Châu hai nơi tới gia nhập Hình Ý môn, mặc dù có, cũng không tính là nhiều lắm.
Mà Viêm Châu lại bất đồng, bởi vì Xạ Nhật Thần Sơn e ngại Đằng Thanh Sơn! Từ sau khi Thân Công Đồ chết đi, Xạ Nhật Thần Sơn chỉ còn lại có một hư cảnh cùng với Xạ Nhật Thiên Lang. Nếu như Đằng Thanh Sơn trợ giúp Quy Nguyên tông, có thể dễ dàng tiêu diệt Xạ Nhật Thần Sơn, cho nên Xạ Nhật Thần Sơn không dám chọc giận Đằng Thanh Sơn.
Thanh Sơn hội quán ở Viêm Châu cảnh nội, trực tiếp thu nhận không ít người. Sau đó mấy trăm đến hơn nghìn người này được hộ tống một lượt đi đến Dương Châu.
Qua nhiều năm như vậy, Xạ Nhật Thần Sơn cũng không dám có hành động gì. Chỉ sợ Đằng Thanh Sơn mượn cơ hội bạo khởi, giận dữ diệt đi Xạ Nhật Thần Sơn.
"Xạ Nhật Thần Sơn không dám động thủ!" Dương Đông lắc đầu nói "Trong các môn phái khác, phần lớn cùng Hình Ý môn ta quan hệ không tệ. Còn có Vũ Hoàng môn cùng Ma Ni tự, bất quá Ma Ni tự cũng chỉ để ý đến ba tấc đất của bản thân. Như vậy, chỉ còn lại có Vũ Hoàng môn."
"Vũ Hoàng môn?" Đằng Thanh Sơn trong lòng khẽ động.
"Sư phụ người lần trước nói ra lời tàn nhẫn như thế. Vũ Hoàng môn này ghi hận trong lòng, nói không chừng lại dùng đến thủ đoạn âm hiểm." Dương Đông sau khi nói xong lại nhíu mày "Bất quá, thực sự là Vũ Hoàng môn có thù tất báo như vậy sao?"
Đằng Thanh Sơn hai con mắt hơi nheo lại.
"A Đông!" Đằng Thanh Sơn trầm giọng gọi.
"Sư phụ!" Dương Đông liền chắp tay nói.
"Con đi mời đại sư huynh của con lại đây" Đằng Thanh Sơn phân phó nói "Đi ngay đi!"
"Vâng!" Dương Đông không dám chần chờ, liền rời đi.
Ở giữa Đông Hoa Uyển, Đằng Thanh Sơn đã không còn tâm tình ăn uống nữa.
"Thanh Sơn. Vũ Hoàng môn kia thực sự độc ác như vậy sao?" Lý Quân nhịn không được hỏi.
"Hừ, huynh lần trước nói lời tàn nhẫn, khiến cho bọn chúng mất mặt. Nói không chừng bọn chúng liền báo thù." Đằng Thanh Sơn lắc đầu "Bất quá, chuyện này không có chứng cứ, tạm thời bỏ qua. Nhưng bất kể ra làm sao, Viêm Châu chính là địa phương Hình Ý môn chúng ta thu nhiều đồ đệ nhất trong tám châu kia. Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao, nếu như bị đồ sát một nhóm, vậy cũng chính là mất đi hơn một nghìn người tu luyện nội gia quyền."
Vừa nghĩ tới những thiếu niên có giấc mộng hứng thú tu luyện nội gia quyền, hơn một nghìn người bị tàn sát hết.
Đằng Thanh Sơn trong lòng cơn tức giận đã dâng lên: "Lại dám bắt đám thiếu niên này hạ thủ!"
Không có lửa làm sao có khói, tin tức này đưa tới một cách kỳ quái, Đằng Thanh Sơn không dám cho rằng việc này không xảy ra.
"Đao Trì!" Đằng Thanh Sơn truyền âm một tiếng.
"Rống... "
Ở sâu trong Đại Duyên sơn truyền đến một tiếng gầm nhẹ, rất nhanh một đạo lưu quang lóe lên, bồng một tiếng liền đã đáp xuống giữa đình viện, thân thể to lớn, hai tròng mắt đỏ như máu, sáu cánh tay đao, hai đôi cánh phảng phất như chiếc phi phong. Chính là Lục Túc Đao Trì.
"Sư phụ!" Từ bên ngoài cũng chạy tới một đạo thân ảnh.
Một hán tử có vẻ rất cường tráng, một thân hắc bào đi đến, chính là đại sư huynh của toàn bộ môn nhân Hình Ý môn. Cũng chính là nội gia quyền nhất mạch ngoại trừ Đằng Thanh Sơn, có tu vi cao nhất! Đằng Thanh Sơn mắt nhìn Đằng Thú, trong lòng âm thầm khen ngợi. Mười sáu năm nay, bản thân đại đệ tử, từ cương kình tiền kỳ đã tu luyện đến cương kình hậu kỳ.
Tuy rằng hao phí đủ mười lăm năm, nhưng tốc độ tiến bộ này, Đằng Thanh Sơn đã rất hài lòng rồi.
"A Thú!" Đằng Thanh Sơn ném ra mật tín trong tay "Con trước tiên xem qua cái này đi!"
Đằng Thú nghi hoặc tiếp nhận, cẩn thận xem kỹ, biến sắc ngẩng đầu nói: "Sư phụ!"
"Ta chung quy vẫn cảm giác chuyện này không thích hợp." Đằng Thanh Sơn phân phó nói "Để ngừa vạn nhất, ngay bây giờ, con liền cùng Đao Trì xuất mã đi Thanh Sơn hội quán tại Viêm Châu cảnh nội, ta sẽ hạ lệnh cho bọn họ đều thay đổi thời điểm đưa đệ tử đi. Phải đảm bảo trong cùng một thời gian, chỉ có một chi đội ngũ hộ tống đệ tử. Đến lúc đó, ngươi liền che giấu tung tích, xen lẫn vào giữa đội ngũ. Ta sẽ cho Đao Trì một đường âm thầm theo sau các con, một khi gặp phải nguy hiểm, lập tức chiêu hô để Đao Trì hỗ trợ!"
"Vâng!" Đằng Thú liền nói.
"Nhớ kỹ, nếu như thật có người đến chặn giết đội ngũ đệ tử của Thanh Sơn hội quán. Tốt nhất hãy lưu lại mấy người còn sống." Đằng Thanh Sơn trầm giọng nói "Ta cần tra ra, rốt cuộc là kẻ nào ở sau lưng phá rối!"
Dưới sự an bài của Đằng Thanh Sơn, vào xế chiều hôm đó, Lục Túc Đao Trì cùng Đằng Thú đã chuẩn bị thỏa đáng, ly khai Đại Duyên Sơn. Cùng lúc đó Hình Ý môn cũng hướng tới các Thanh Sơn hội quán tại Viêm Châu cảnh nội truyền đạt mệnh lệnh. Hiển nhiên Đằng Thanh Sơn tại Viêm Châu đã bày ra một cái lưới lớn. Chỉ việc chờ người của đối phương xuất hiện!
Thời gian thoáng qua, liền đã tới ngày niên tế rồi. Ngày niên tế này, toàn bộ Hình Ý môn đều long trọng cử hành hoạt động chúc mừng, buổi tối toàn bộ môn phái lại cử hành đại yến hội.
"Sư phụ!"
Lúc ban đêm, Dương Đông cùng Đằng Thanh Sơn đi bên trong môn phái, nghi hoặc nói: "Đại sư huynh đã đi Viêm Châu hơn nửa tháng. Nhưng một điểm tin tức cũng không có. Tin mật báo này có phải là thật hay không?"
"Đừng nóng vội." Đằng Thanh Sơn lắc đầu "Trong mật tín nói là một hai tháng sắp tới. Để đại sư huynh ngươi nán lại Viêm Châu ba tháng. Nếu như sau ba tháng vẫn không có một chút động tĩnh nào. Vậy hãy để các Thanh Sơn hội quán chia ra làm nhiều lần hộ tống đệ tử. Mỗi lần đưa đệ tử đi không được quá một trăm danh."
"Vâng!" Dương Đông khẽ gật đầu.
Đằng Thú từ sau khi đi tới Viêm Châu, cơ hồ một mực bôn ba vất vả ở đó, không hề có một khắc thời gian thư giãn. Nhưng đã tròn một tháng, y cũng không phát hiện ra bất kì kẻ nào đến cướp giết cả.
"Sư phụ nói, cần lưu lại ba tháng." Đằng Thú thầm nghĩ trong lòng.
Giờ đây, Đằng Thú đang ở giữa một thương đội khổng lồ trùng trùng điệp điệp gần hai ngàn người. Chi thương đội này chính là thương đội của Thanh Sơn hội quán, trong đó có một ngàn người tu luyện nội gia quyền muốn bái nhập Hình Ý môn, chân chính là thương nhân thật ra lại ít hơn.
"Hả?" Đằng Thú lông mi đột nhiên khẽ động.
← Ch. 552 | Ch. 554 → |