Vay nóng Homecredit

Truyện:Cửu U Long Giới - Chương 160

Cửu U Long Giới
Trọn bộ 344 chương
Chương 160: Tiêu diệt Hắc Y kỵ sĩ đoàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-344)

Siêu sale Lazada


Vào lúc chạng vạng, bầu trời đã chuyển sang u ám, mặt trời lặn về phương Tây, ở đầu đường đoàn người tốp năm tốp ba không ngừng chuyển động, từng bước tiến vào trong nhà. Ở dị giới vốn không có phương tiện tiêu khiển gì, hơn nữa sau bữa cơm tối Vương Đô đã bắt đầu thực hiện lệnh giới nghiêm, không cho bất cứ ai tự ý ra vào, nói một cách chính xác là buổi chiều không cho phép bất cứ dân thường nào tự ý ra vào, ngoại trừ những quý tộc thật sự có quyền lực đặc biệt ra, vì cuộc sống về đêm đối với quý tộc mà nói là một hoạt động rất quan trọng... ví dụ như vũ hội, yến tiệc, thanh lâu, những nơi này đều là những nơi các quý tộc phú thương đoạt được, lệnh giới nghiêm chỉ áp dụng cho dân thường.

Nhưng dù sao trên thế giới này cũng có nhiều giai cấp, xã hội thượng tầng dù sao cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, dân thường mới chiếm số lượng lớn, cho dù ở thành Mân Côi phồn hoa cũng không phải là ngoại lệ, sau khi lệnh giới nghiêm đưa ra, dòng người trên đường rất thưa thớt.

Còn ở khu Tây của Ba Phạt Lợi Á Vương thành, Thành Mân Côi lại bắt đầu hành động đại quy mô, dường như kinh động đến toàn bộ thượng tầng của Thành Mân Côi. Dù sao điều động đại quy mô như vậy nếu muốn không hấp dẫn sự chú ý là điều không thể, hơn nữa Bạch Khởi cũng không hề có ý che giấu mọi người. Chuyện này nếu càng ồn ào thì sẽ càng tốt, nếu trừ diệt đám người này vì lý do này cho dù là lý do bên ngoài tự nhiên sẽ càng có nhiều người biết.

Bốn vạn binh sĩ của Vương Đô Đặc Cảnh Ty và năm vạn binh sĩ Cấm Vệ Quân, sau khi tập hợp từ từ chuẩn bị xuất phát, một đội quân khổng lồ bắt đầu hành động, mấy vạn bộ binh và kỵ binh từ từ xuất binh, theo hướng Thành Mân Côi mà tiến tới. Nơi dừng chân của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn đã bị bao vây bốn phía chặt đến nỗi nước cũng không chảy qua được.

Vô số ngọn lửa dần dần được thắp lên, hàng vạn tướng sĩ đều cầm vũ khí của mình, thuẫn thủ phía trước, trường thương thủ phía sau, kỵ binh đợi lệnh, bộ binh sẵn sàng trận địa đón quân địch, hàng vạn cung thủ phân ra trèo lên các nóc nhà xung quanh đường, trên những lầu cao, hàng vạn cung tiễn đã nhắm vào nơi dừng chân của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn.

Tất cả xảy ra chỉ trong mấy phút đồng hồ, trong vòng thời gian đó phải hoàn thành tất cả những chuyện trước mắt, động tác phải cực nhanh khiến người ta cứng lưỡi, chứng minh rõ ràng nhất là bọn họ đã chuẩn bị tất cả từ sớm. Hành động lớn như vậy nguời của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn tự nhiên sẽ phát hiện ra nhưng đáng tiếc ngay cả khi phát hiện ra thì cũng không xoay chuyển được gì vì thủ hạ của Bạch Khởi đã chuẩn bị hết rồi.

Chiến lực của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn là mạnh nhất. Kỵ binh tác chiến sau đó mới là bộ binh tác chiến. Nói thật mặc dù thực lực của mỗi người bọn họ đều rất khá nhưng lại không am hiểu chiến tranh bộ binh. Đương nhiên bọn họ có chiến mã nhưng ở đây lại là nơi đường phố chật hẹp chứ không phải là một dải đất bình nguyên rộng lớn, hơn nữa bốn phía đều có cung tiễn thủ, và vô số trường thương, cự mã... Kỵ binh mà đặt ở đây không nghi ngờ gì là sẽ đi vào con đường chết, muốn thoát ra khỏi đây dường như đã là một chuyện không thể nào xảy ra.

- Các ngươi là ai? Nơi này là nơi dừng chân của sứ đoàn Đại Công Tước An Đức Liệt, các ngươi lại dám bao vây nơi này sao? Các ngươi tuân theo mệnh lệnh của ai? Hãy kêu chỉ huy của các ngươi ra gặp ta, ta là Phó thủ lĩnh của sứ đoàn lần này, đoàn trưởng Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn Sâm Đức.

Một âm thanh cao vút vọng ra từ hướng Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn, một người cao lớn trong trang phục chiến giáp màu đen bước ra.

- Ta chính là chỉ huy của lần này, Phó sư đoàn trưởng Vương Đô Đặc Cảnh Ty, Tử Tước Bạch Khởi.

Bạch Khởi chậm rãi từ phía sau đội ngũ bước ra, người xung quanh đã lùi ra để tạo một con đường cho Bạch Khởi. Bạch Khởi bước tới đội quân tiên phong lạnh lùng nói.

- Các ngươi tới đây là có ý gì? Vương Đô Đặc Cảnh Ty các ngươi muốn làm gì chứ? Lẽ nào các ngươi không biết đây là nơi dừng chân của sứ đoàn Đại Công Tước An Đức Liệt sao?

An Đức Liệt từ lâu đã tự xây dựng lên một nước, không xem Vương Đô ra gì, và Vương Đô cũng như vậy, mặc dù không nói rõ nhưng ai cũng hiểu rõ điều này. Lúc này bao vây sứ đoàn thật sự có khả năng dẫn đến chiến tranh...

Những lời này thật ra chỉ dùng để hù dọa bọn Bạch Khởi, hy vọng bọn họ có thể lui quân, dù sao chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nếu dẫn đến chiến tranh thì ai dám nhận trách nhiệm này chứ, nhưng đáng tiếc... chuyện này rõ ràng là do Lý Tự Minh bày mưu đặt kế, chính là muốn giết chết đội quân tinh nhuệ của thủ hạ An Đức Liệt, còn có chiến tranh hay là không chiến tranh, Lý Tự Minh cũng không để ý. Vị Quốc vương Bệ hạ hùng tài vĩ lược sợ là đã sớm muốn khai chiến với An Đức Liệt. Kẻ khốn khiếp này đã thừa dịp 10 năm chiến tranh, chiêu binh mãi mã tự xưng bá một phương, hơn nữa còn không nghe hiệu lệnh của Vương Đô, âm mưu tạo phản, đây là chuyện một vị quân vương anh minh tuyệt đối không thể cho phép. Ông ta đã sớm muốn diệt trừ Đại Công Tước An Đức Liệt, chỉ là vẫn chưa chuẩn bị tốt mà thôi, nhưng bây giờ vị Quốc vương Bệ hạ này đã kêu Bạch Khởi động thủ... đó chính là biểu hiện nói rằng ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị mọi thứ cho một cuộc chiến tranh, chuẩn bị mọi thứ để đá văng chướng ngại vật trên đường trở thành Đế Quốc của Ba Phạt Lợi Á.

Cho nên Bạch Khởi hành động, mà đối phương rõ ràng không thể hù dọa được Bạch Khởi, chỉ thấy Bạch Khởi sau khi dành cho đối phương một nụ cười đùa cượt liền lạnh lùng nói:

- Ta không quan tâm các ngươi là ai, bất kể nơi này là nơi nào? Các ngươi là thủ hạ của Đại Công Tước An Đức Liệt, nhưng các ngươi đừng quên An Đức Liệt cũng là thần tử của Ba Phạt Lợi Á, hắn ở Thành Mân Côi thì cũng phải tuân theo quy tắc, Vương Đô Đặc Cảnh Ty chúng ta nhận được ân điển của bệ hạ, phụ trách trị an Vương Đô, tuần tra và có quyền bắt bớ bất kỳ người nào làm nguy hại đến Vương Đô, các ngươi cũng không ngoại lệ, nói thật với các ngươi... đừng nói là các ngươi, cho dù có là An Đức Liệt tới, hắn ta phạm tội thì chiếu theo luật pháp mà bắt hắn!

Lời nói này khiến cho sắc mặt của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn dần dần thay đổi, không biết nên nói những gì, bất kể là nói thế nào trên danh nghĩa Đại Công Tước An Đức Liệt ít nhất vẫn là thần tử của Ba Phạt Lợi Á, đã là thần tử thì khi ông ta đến Thành Mân Côi đều phải tuân thủ pháp luật ở Vương Quốc, vì pháp luật của Vương Quốc chỉ có một người là Quốc vương Bệ hạ mới có thể được cho là vô tội, ngoài ông ấy ra... tất cả đều phải tuân thủ, cho dù là Đại Công Tước quyền cao chức trọng cũng không phải là ngoại lệ, chứ đừng nói đến là những thủ hạ của ông ta... mặc dù... mọi người đều biết rõ pháp luật của Ba Phạt Lợi A đối với Đại Công Tước An Đức Liệt mà nói căn bản chẳng là gì cả, ông ta không hề để ý đến, An Đức Liệt bây giờ chẳng phải đang mắc tội mưu phản sao...

- Thế nào? Không nói gì sao?... Hôm nay có người đến mật báo... người của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn các người giữa đường cưỡng bức dân nữ, hơn nữa còn là một vị tiểu thư quý tộc, đã thế còn giết chết một Tử Tước của Vương Quốc, bắt đi hơn một trăm người, đúng là vô pháp vô thiên, ý đồ tạo phản, rõ như ban ngày là hành hung gây rối tại Vương Đô. Các ngươi cho rằng nơi này là nơi nào? Lẽ nào cho rằng nơi này là Tây Bắc sao?... Các ngươi hãy lập tức buông vũ khí, tất cả cởi áo giáp, xếp thành một hàng, để người của chúng ta đi lục soát đồng thời bắt những kẻ hung thủ, kẻ nào không nghe giết ngay lập tức!

Bạch Khởi đứng ở đó lạnh lùng nói như vậy, là nghĩa chính ngôn từ để các vị tướng lĩnh ở xa nhìn không rõ gật đầu, bọn họ thừa nhận... nếu đổi lại là bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy, cũng tuyệt đối không có lo lắng như vậy...

- Chuyện này...

Đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn nghe xong lời này liền thay đổi sắc mặt, thầm nghĩ không hay rồi. Ông ta biết thủ hạ của mình e là đã trúng kế rồi, nhìn tư thế của đối phương rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, hơn nữa còn sắp xếp rất chu đáo nữa, nếu bản thân đoán không sai thì những người đó toàn bộ đều là do Bạch Khởi chỉ thị, bây giờ xem ra đối phương có mục tiêu rất rõ ràng đó chính là Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn... cho nên ông ta trong chốc lát bỗng nghẹn lời, vì chuyện có thật nhưng đã bị Bạch Khởi đổi trắng thay đen mà thôi.

Thế nhưng mặc dù trong lòng hiểu rất rõ nhưng hắn cũng không dám nói ra vì bây giờ hắn và người của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn vốn đã hết đường chối cãi, những kẻ bị bắt rõ ràng là do đối phương sắp xếp, căn bản không thể nào nói thật... nếu nói như vậy Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn đúng là đã đã gặp tai ương thật sự, không những thế bọn họ sợ là còn liên lụy đến cả sứ đoàn.

Do dự một chút, đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn cắn răng nói:

- Đã như vậy... Vậy chúng tôi cũng nên phối hợp... Bạch Khởi đại nhân ngài nói muốn bắt hung thủ đúng không? Vậy chúng tôi sẽ lập tức giao hung thủ ra cho ngài, người của ngài chúng tôi cũng thả rồi... vậy mời các ngài lui quân cho...

Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, mặc dù biết rằng đây là quỷ kế của đối phương nhưng hắn không còn cách nào khác, mặc dù không cam tâm nhưng cũng không thể không giao những tên thủ hạ của mình ra vì nếu không giao chúng ra, như vậy tất cả mọi người đều sẽ gặp tai ương, tình hình bây giờ ba ngàn người gặp phải chuyện này sợ là cũng khó mà đào thoát... đừng nói là hàng vạn cung tiễn thủ trên các lầu cao, trên nóc nhà xung quanh đủ để bọn họ gặp khó khăn, huống hồ xung quanh đều có bộ binh trấn thủ, bọn họ căn bản không có cách nào chạy thoát.

- Giao hung thủ ra? Thả người? Ha ha... Nói như vậy người thật sự đang ở chỗ các ngươi sao? Hơn nữa thật sự là người của các ngươi làm?

Bạch Khởi cười lạnh rồi hỏi.

Đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn nghe xong lời này lập tức chán nản, nhưng không thể không nhẫn nại kìm nén sự tức giận trong lòng mà trả lời được.

- Ha... đúng là người của các ngươi làm, các người giết người còn cưỡng bức tiểu thư quý tộc, giữa ban ngày ban mặt dám bắt trói hơn một trăm người, như vậy thử hỏi còn vương pháp nữa không... còn ngươi, ngươi biết chuyện mà lại có ý đồ giấu diếm, tất cả các ngươi đều biết chuyện nhưng cố ý không báo để tạo hiềm nghi... Bây giờ, tất cả các ngươi hãy giao nộp vũ khí, cưởi bỏ áo giáp, tự buộc hai tay rồi đi ra đây... Ta phải bắt các ngươi... Phải điều tra tận gốc... Đương nhiên các ngươi cứ yên tâm... Nếu các ngươi nghe lời ta sẽ không giết các ngươi, cũng không làm khó các ngươi, mọi chuyện đương nhiên sẽ có Quốc vương Bệ hạ xử lý...

Bạch Khởi cười lạnh một tiếng đường hoàng đưa ra yêu cầu như vậy, còn nói là sẽ để Quốc vương làm chủ, nhưng lời nói đó có kẻ ngốc mới tin, đặc biệt là các thành viên của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn không thích Vương Đô.

Đối với bọn họ mà nói... lời nói của Bạch Khởi vốn chỉ là lừa dối bọn họ mà thôi, để bọn họ giao nộp vũ khí và áo giáp, trói hai tay đi tới chẳng qua chính là tự sát. Bọn họ cho rằng Bạch Khởi đang lừa họ, để có thể thuận tiện hơn trong việc giết chết toàn bộ bọn họ... Bọn họ đương nhiên không làm như vậy, lý do rất đơn giản... bọn họ căn bản không tin Vương Đô, hơn nữa rất kì thị, rất đề phòng người của Vương Đô, đặc biệt là sau tình cảnh gặp phải.

Thật ra bọn họ không biết nếu như họ thật sự làm như vậy... Bạch Khởi vẫn không thể giết bọn họ được... đáng tiếc... bọn họ không làm như thế...

*****

Người của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn xem lời nói của Bạch Khởi chỉ là lừa dối bọn họ, tuyệt đối không thể tin được, sau nghi nghe xong lời này những người đứng xung quanh dần dần biến đổi sắc mặt, bộ mặt ngày càng nặng nề. Đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn chậm rãi lui về phía sau, mấy nghìn thành viên của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn đang ẩn nấp từ từ rút vũ khí của mình ra, trên người phát ra đấu khí năm màu sáng lạn, hợp thành đội hình chuẩn bị động thủ.

- Ha... xem ra... các ngươi đã thật sự muốn tạo phản rồi?

Nhìn thấy tất cả những điều trước mắt, Bạch Khởi cười lạnh rồi nói, trong ngữ khí tràn đầy sự trêu chọc và giễu cợt.

Đúng vậy... thật sự là giễu cợt, ba nghìn người này mặc dù rất lợi hại nhưng bọn họ phải phản kháng với mười vạn quân trú gần khu Tây, hơn nữa toàn bộ đều đã bị mai phục, chỉ một giây trước bọn họ bắt đầu phản kháng thì một giây sau toàn bộ bọn họ đã chết sạch. Mười vạn đại quân tuyệt đối không phải là trò đùa, Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn ba nghìn người cho dù là đối mặt chính diện trên chiến trường cho dù bọn họ vẫn ở trên ngựa thì cũng sẽ bị thắt cổ, nói chi là trong tình cảnh này...

- Không phải chúng ta muốn tạo phản, mà là các ngươi không cho chúng ta con đường sống, chúng ta phải gặp Quốc vương Bệ hạ, phải gặp đầu não của các đại quý tộc để đem chuyện này thông báo cho Đại Công Tước An Đức Liệt, chúng ta là thuộc hạ của Đại Công Tước An Đức Liệt, các ngươi không có tư cách bắt giữ chúng ta...

Đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn đứng ở cửa lạnh lùng nói, khi nói câu này thân mình đã lùi về sau, xem ra đã chuẩn bị chống trả đến cùng.

- Gặp Quốc vương Bệ hạ và các đại quý tộc? Các người đùa chắc? Ha... không phải ta không cho các ngươi cơ hội mà là tự các ngươi không muốn cơ hội đó, cho nên các ngươi cũng đừng trách ta... Ra tay!

Bạch Khởi lạnh lùng hô, vừa nói vừa phất tay hạ lệnh, trong nháy mắt cảnh sát phạt bắt đầu.

Mấy vạn cung tiễn thủ châm cung tiễn trong tay mình, sau đó từ đằng xa bắn tới, mặc dù những cung tiễn thủ này không phải là tinh nhuệ nhưng với khoảng cách như vậy, cung tiễn lại bắn ra với quy mô lớn đối với họ mà nói vẫn là dễ như trở bàn tay, hàng vạn mũi tên bay tới như mưa, còn hơn cả trận lưu tinh hỏa vũ trong truyền thuyết Văn minh Ma pháp Thượng cổ, trong chớp mắt vô số mưa tên bay tới, hơn nữa cứ đợt này tới đợt khác, xem ra giống như đàn đom đóm trong bóng đêm, bắn vào trong sân.

Dưới làn mưa hàng vạn cung tiễn, trong nháy mắt nơi dừng chân của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn đã bị đốt cháy, trong chu vi nhà cửa xung quanh, lửa cháy đến tận trời, toàn bộ nơi dừng chân đã bắt đầu bốc cháy, trong sân tiếng kêu la thảm thiết bắt đầu liên tiếp vang lên, nơi dừng chân của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn lớn như vậy nhưng chỉ sau mấy phút đã biến thành một biển lửa.

Những tiếng kêu la bên trong liên tiếp vang lên, những tiếng kêu la thảm thiết của vô số người vang vọng cả trời đêm, không chỉ ở đây mà toàn bộ khu Tây của Vương đô đều bị những tiếng kêu la này làm kinh động, không ít người đã châm đèn chậm rãi hé cửa sổ bắt đầu nhìn xung quanh, đặc biệt là những người ở gần khu Tây càng vô cùng hoảng sợ. Bọn họ cũng không biết rút cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng không dám ra ngoài quan sát vì trước cửa nhà bọn họ đầy những người thân mặc áo giáp, tay cầm vũ khí.

- Các huynh đệ... bọn Vương đô khốn khiếp không cho chúng ta sống... chúng ta phải liều mạng với chúng, không thể bôi nhọ thanh danh Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn của chúng ta... người đâu... theo ta tiến lên...

Đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn trong tay cầm trường kiếm hùng hổ kêu lên, sau đó rút kiếm ra lao thẳng ra ngoài...

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là Bạch Khởi đang chỉ huy bên ngoài... Xem ra hắn giống như muốn giết chết Bạch Khởi - kẻ chủ sự trong hành động lần này, đấu khí màu lục trên người hắn phát ra biểu thị thực lực của hắn là một Đấu Linh cao cấp.

Theo lệ cũ mà nói một Đấu Linh cao cấp muốn giết chết một người trẻ tuổi như Bạch Khởi là chuyện rất đơn giản, cho dù đối phương là thiên tài cũng không ngoại lệ, nhưng phàm là chuyện gì cũng có lúc đặc biệt. Một Đấu Linh cao cấp như hắn đứng trước một vị Cửu Tinh Đấu Tông như Bạch Khởi vốn không thể nào so sánh được.

Hai người chỉ vừa va chạm, đầu lĩnh của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn xông ra đã bị Bạch Khởi chém cho một đao phân ra làm hai, trong nháy mắt Đấu Linh cao cấp đó đã tử vong, bị Bạch Khởi từ vị trí chính giữa ngực đâm ra...

Cảnh tượng này khiến phía Bạch Khởi lòng quân như đại chấn, còn đối với các thành viên trong Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn đấu khí rừng rực tất cả đều lặng đi một lát, trong nháy mắt đã bị giết hơn trăm người, những người vừa xông ra phản ứng từng người một đều gầm rú xông tới đội quân phía sau Bạch Khởi...

Tấm khiên chắn chặn mọi đòn công kích của đối phương. Toàn bộ thân người cuộn lại sau tấm khiên chắn kiên cố. Tấm khiên được tạo ra từ đồng nguyên chất rất hiếm gặp nhưng ở đây lại xuất hiện rất nhiều. Những cái này đều do từ đội tinh nhuệ của Vương cung điều tới, chính là để phòng bị những đòn đột phá đơn giản của những cao thủ có cấp Đấu Sư.

Vô số trường thương phóng ra, trong nháy mắt đã xuyên thấu thân thể đám người trước mặt, mấy trăm đao thủ cùng phối hợp với đòn công kích của trường thương cùng tấn công, nhưng Đấu Sư có mạnh đến đâu dù đề phòng cũng bị trọng thương, thậm chí không ít người đã bỏ mạng tại chỗ.

Những cung tiễn thủ bây giờ lại phát huy thực lực của mình, không ngừng giết chết những Đấu Sư mà hàng ngày bọn họ vẫn được xưng tụng là cao thủ cấp cao... từng người một của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn lần lượt ngã xuống.

Đương nhiên không nên xem thường những thành viên của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn. Mỗi người bọn họ đều có thực lực cấp Đấu Sư, lực chiến đấu tuyệt đối rất đáng sợ, mỗi người đều là đại cao thủ. Sự lợi hại mà bọn họ tạo ra và lực chiến đấu của bọn họ đương nhiên không thể xem thường, chỉ là giao tranh trong mấy phút, mặc dù đã có hơn hai ngàn thành viên Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn vì nhiều lý do mà chết ở đây... nhưng bọn họ cũng tạo nên thương vong cho hơn ngàn người.

Đương nhiên đừng vì tỉ lệ thương vong này mà xem thường bọn họ, đừng quên... tình hình nơi này, Bạch Khởi đã sớm chuẩn bị, đã cho quân mai phục, hơn nữa những người này đều rất khá, những người của Vương Đô Đặc Cảnh Ty căn bản không ở tuyến đầu, những người ở tuyến đầu đều là đội quân tinh nhuệ Cấm Vệ Quân...

Phải biết rằng danh hiệu Cấm Vệ Quân, danh hiệu tinh nhuệ toàn quốc không phải là hư danh, thành viên chủ yếu của Cấm Vệ Quân đại đa số là được điều tới từ các đại quân đoàn bách chiến, mặc dù những người đó không hẳn là cao thủ nhưng đều là những lão binh đã tham gia trăm trận, tuyệt đối xứng đáng với hai chữ tinh nhuệ... Theo tình hình trên mà nói, đối phương đã chết hai ngàn người... bọn họ căn bản không nên có thương vong gì, nhưng cho đến bây giờ lại đã chết một ngàn người, điều đó cho thấy đối phương lợi hại như thế nào.

Nhưng Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn cho dù lợi hại đến đâu đến lúc này cũng đã sức tàn lực kiệt, bọn họ vốn trở tay không kịp, chuẩn bị không đủ, hơn nữa số lượng người của họ cũng ít, hơn nữa đã chết hơn hai ngàn người, bây giờ chỉ còn không đủ năm trăm người... số lượng này cho thấy... Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn đã ở vào thế tan vỡ.

- Đừng giết ta... ta đầu hàng... ta đầu hàng...

Không biết là ai đã kêu lên tiếng này đầu tiên, trong đội quân hùng mạnh cũng có kẻ sợ chết, có lẽ hàng ngày không lộ ra nhưng lúc này lại đặc biệt dễ bị phát hiện, có một tiếng kêu như vậy, trong nháy mắt tâm trí của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn càng thêm hỗn loạn.

Một người lựa chọn sự đầu hàng, vô số người cũng sẽ bắt đầu lựa chọn sự đầu hàng, con người cũng là một quần cư động vật. Con người ai cũng có sự nhu nhược, yếu đuối. Sự đầu hàng của một người có thể tạo thành sự đầu hàng của vô số người chính là tình cảnh đang diễn ra, có một người kêu đầu hàng, trong nháy mắt... hàng loạt tiếng kêu đầu hàng đồng thanh vang lên.

Chỉ trong chốc lát tất cả đều lựa chọn sự đầu hàng, chỉ còn hơn mười người vẫn đứng ở đó. Những người này đều là những nam tử hán từ trong xương cốt, đương nhiên lúc này vẫn ngoan cố chống lại, căm giận nhìn đám đồng bạn của mình quỳ xuống đầu hàng hét lớn một tiếng rồi tiếp tục xông lên...

Nhưng đáng tiếc số lượng của bọn họ quá ít, mười người căn bản không có tác dụng gì, trừ phi bọn họ là mười Đấu Tông, là mười Đấu Vương cấp mới có thể đối kháng lại mười vạn đại quân, đáng tiếc bọn họ lại không phải... vì vậy... bọn họ đã chết... chết rất nhanh, rất dứt khoát... nhưng là cái chết rất anh hùng

Đối với đám người lựa chọn sự đầu hàng, Bạch Khởi chỉ nhìn thoáng qua, sau đó sờ một chút cái mũi của mình bình thản nói:

- Tước vũ khí... trói hết chúng lại...

Vừa dứt lời một trăm binh sĩ mang dây thừng từ từ bước ra, sau đó trói tất cả đám tàn quân lại một cách nhanh chóng, những thành viên của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn toàn bộ ném vào cùng một chỗ, mười người làm thành một vòng tròn.

Sau khi hoàn thành xong tất cả, mọi người từ từ lui xuống phía sau của đoàn người, sau khi nhìn thấy đám tàn quân Bạch Khởi lạnh lùng nói:

- Giết... không bỏ sót ai hết!

- Bạch Khởi... tên khốn khiếp này, ngươi sẽ không được chết yên thân...

- Bạch Khởi ta nguyền rủa ngươi không bao giờ có thể siêu sinh...

- Bạch Khởi...

Sau khi Bạch Khởi đưa ra mệnh lệnh này, những người của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn bắt đầu kêu gào, nhưng đáng tiếc những lời kêu gào này cũng không thể ngăn cản những mũi tên từ xa bắn tới, những tiếng kêu la thảm thiết theo đó mà bắt đầu truyền đến.

Không phải Bạch Khởi không muốn tha cho bọn họ mà là những người này bắt buộc phải chết, khi Bạch Khởi động thủ, những người này phải chết là điều không còn nghi ngờ gì nữa, đã chủ định là không được để bất cứ người nào sống sót.

Sau khi hoàn thành tất cả mọi chuyện, Bạch Khởi nhìn thoáng qua đống tử thi chất đầy, sau đó lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, lặng lẽ xoay người rời đi, đám quân binh xung quanh đều tự giác tránh ra mở một con đường cho Bạch Khởi đi. Khi Bạch Khởi đi đến nơi cuối cùng của đại quân mới hét vang:

- Thu thập thi thể, quét dọn sạch sẽ nơi này. Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn cưỡng bức tiểu thư quý tộc, tùy ý giết chết quý tộc, đồng thời có ý đồ tạo phản, nên đã bị giết chết toàn bộ... các ngươi nhớ rõ chưa?

- Nhớ rõ rồi...

Đám quân binh cùng nhau hô vang, nhưng khi bọn họ hô xong, Bạch Khởi đã xoay người rời đi, biến mất trong đêm tối. Không phải là Bạch Khởi có chút không vui trong lòng, cũng không phải là hối hận, sự sống chết của những người này không liên quan đến Bạch Khởi, Bạch Khởi cũng không phải là người mềm yếu, đối với cái chết của bọn họ Bạch Khởi thấy mình không có trách nhiệm gì, thẳng thắn mà nói Bạch Khởi căn bản không để ý, chỉ là bây giờ Bạch Khởi phải đi tới Vương cung phụng mệnh, đem chuyện này báo cho Quốc vương Bệ hạ của Ba Phạt Lợi Á Lý Tự Minh...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-344)