← Ch.189 | Ch.191 → |
- Ừm... ta cũng nghĩ như vậy... sau hắn nhất định có người khác... nhưng... ngươi nói Thôi La có người hợp tác cùng... Ý ngươi là gì?
Bạch Khởi hạ thấp giọng nói.
- Á Long... nhất định là Á Long... Thuộc hạ nghe nói hắn có quan hệ rất mật thiết với Thôi La. Khống chế La Đức Thành nhất định phải dựa vào quân lực. Quân đội của Thôi La chỉ có hai đội, một là Thiết Huyết Quân Đoàn, một là đội quân Thủ Bị. Nhưng... Thiết Huyết Quân Đoàn muốn ra tay cũng không được. Ai cũng biết đây là quân đội của ngài, chỉ sợ bọn chúng chưa ra tay thì đã hồn lìa khỏi xác rồi... Vì thế chỉ còn một người có bản lính đó... đó là Á Long – chỉ huy đội Thành Vệ Quân. Còn kẻ đứng sau Thôi La... thuộc hạ cũng chưa đoán ra hắn... nhưng... Gần đây Đế Đô cũng như cả Đế Quốc đều không yên bình. Những quý tộc và các môn phái của Bất Diệt Hoàng Triều lần lượt quay về. Cả Đế Quốc giờ như phong khởi vân vũ, nội chiến trong Đế Quốc bất phân thắng bại. Chủ nhân thì đã nắm binh quyền ở phương Bắc, lại thuộc hàng quý tộc trẻ tuổi, khó trách có nhiều kẻ đứng ngồi không yên, vì thế bọn họ muốn động thủ với ngài cũng là bình thường. Tạm thời thuộc hạ vẫn chưa đoán ra là ai ra tay với ngài, nhưng chắc hẳn Thôi La và Á Long biết hắn là ai...
Vạn Lý Vân thấp giọng nói. Hắn không dám khẳng định ai đã ra tay với Bạch Khởi. Tình hình hiện nay quá phức tạp, hắn không dám nói bừa.
Bất Diệt Hoàng Triều lại bắt đầu hưng thịnh, không ít quý tộc triều đại cũ lần lượt quay về. Cục diện không phải hỗn loạn bình thường. Những thế lực ngầm bắt đầu xuất hiện. Người thường khó mà định liệu.
- Ừm... Điều đó ta biết...
Bạch Khởi nhắm mắt lại, gật đầu nói, sau đó lạnh lùng nói:
- Hai vị... Làm phiền hai vị ra tay giết chết cả nhà Á Long, tiện thể đem hắn về đây, ta có việc muốn hỏi hắn...
- Rõ...
Hai vị Đấu Vương lần lượt từ trong bóng tối bước ra, cung kính quỳ xuống đất hành lễ rồi biến mất nhanh như chớp. Lúc hai vị Đấu Vương xuất hiện, khuôn mặt Vạn Lý Vân đang đờ đẫn bỗng mắt sáng rực lên, nhưng ngay tức khắc giấu giếm đi, không có chút phản ứng gì khác.
Bạch Khởi và Vạn Lý Vân ngồi đó không nói lời nào. Một canh giờ sau, có bóng người xuất hiện. Cửa lớn bật mở, sau đó là mười mấy bóng người lần lượt xuất hiện, trong đó có Thôi La và Á Long, mặt đầy sợ hãi quỳ rạp xuống. Sau lưng chúng là mười mấy người mặc áo đen, lần lượt hành lễ rồi biến mất. Cảnh tượng này làm Vạn Lý Vân kinh ngạc tột độ. Tuy chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng nếu không quan sát kĩ cũng không phát hiện ra. Thế cũng đủ biết những người này ở đẳng cấp nào.
- Hai người các ngươi... Đã đến nước nay cũng phải biết tại sao ta bắt các ngươi... Nói mau, người đứng sau các ngươi là ai? Nói ra có thể cho các ngươi cơ hội được nhanh chóng...
Bạch Khởi nhìn hai kẻ trước mặt nói.
- Chúng tôi không thể nói được... không nói sẽ chết, nói ra cũng sẽ chết... Trừ khi ngài đồng ý sẽ thả chúng tôi đi... Nếu không chúng tôi tuyệt đối không nói...
Tuy Thôi La chỉ là một quan văn nhưng trong vấn đề này lại vô cùng kiên quyết, còn kiên quyết hơn cả Á Long - chỉ huy đội Thành Vệ Quân.
- Đúng... Tôi cũng có ý đó... Không thả chúng tôi thì thà chết cũng không nói...
Có Thôi La cầm đầu, Á Long cũng chẳng hề do dự. Cả hai biết Bạch Khởi rất muốn giết chúng. Nếu hắn không tha mạng, bọn chúng quyết không nói ra.
- Không phải đã nói rồi sao? Giao cho các ngươi đó...
Bạch Khởi lạnh lùng nói.
Dứt lời, thân ảnh ban nãy lại một lần nữa xuất hiện, sau đó Thôi La và Á Lòng biến mất trước mắt Bạch Khởi. Đối phó với hai tên này, Ảnh Tộc sẽ có biện pháp bắt chúng mở miệng. Điều này Bạch Khởi tin tưởng.
- Báo... Gia Lam rút quân... Gia Lam rút quân rồi...
Đúng lúc Bạch Khởi định nói điều gì đó thì một tên lính truyền lệnh mang đến cho Bạch Khởi một tin tốt. Người Gia Lam cuối cùng đã không chịu nổi sức mạnh của Bất Diệt Hoàng Triều đã rút quân, quay về phía Bắc một lần nữa tiến công Đế Quốc Thiên Long.
Đúng như những gì Bạch Khởi nghĩ, sau khi Gia Lam thu binh, Bạch Khởi lập tức nhận được lệnh từ Đế Đô. Mỗi khi chiến sự kết thúc, các tướng lĩnh và Nguyên soái ở biên ải đều bị điều về Đế Đô để dễ việc quản lý và khống chế quân đội. Lần này cũng không ngoại lệ. Tất nhiên từ vùng chiến loạn đến Đế Đô nhanh nhất cũng phải mất đến nửa tháng.
Mấy tháng nay Bạch Khởi đã dốc sức để nắm giữ binh quyền trong tay. Tuy phải mất chút thời gian nữa mới nắm được toàn bộ quân đội nhưng đó chỉ là vấn đề sớm muộn thôi. Chỉ cần đại quân vẫn đóng trong La Đức Thành thì chắc chắn không thể nằm ngoài sự kiểm soát của Bạch Khởi. Điều này Lý Tự Minh và Đế Quốc cũng ngầm thừa nhận. Tuy chỉ huy tướng lĩnh và binh lính không phải chuyện dễ nhưng gia quyến của họ đều ở trong thành, bình thường khó có thể xảy ra biến loạn. Quân đội của Đế Quốc hùng hậu, Nguyên soái cũng có đến vài người, dù có chiến loạn cũng không có gì đáng lo. Quan trọng là Vương quốc Ba Phạt Lợi Á lấy võ trị quốc, chính sách của quốc gia là đi xâm lược bên ngoài, vì thế cần thiết binh tướng phải trên dưới một lòng.
Cuối cùng thì Bạch Khởi cũng hỏi ra được kẻ thù của mình – chính là gia tộc Lam Linh Uy Nhĩ – một gia tộc lâu đời ở Đế Quốc. Tộc trưởng hiện tại của họ là một trong số những Nguyên soái của Đế Quốc – Bỉ Nhĩ Đức Lam Linh Uy Nhĩ. Người trong gia tộc nắm quyền lớn trong cả quân đội và chính trị, thế lực của họ rất mạnh, chỉ đứng sau gia tộc Lan Lăng, được coi là gia tộc đệ nhị của Đế Quốc. Theo như lời của Thôi La, một thành viên trong gia tộc được phái đến La Đức, sau đó trực tiếp giao phó nhiệm vụ cho Thôi La. Một khi thành công, Thôi La sẽ được làm Tổng Đốc mới, còn Á Long sẽ trở thành chỉ huy quân đội mới. Đây là lời hứa của gia tộc Lam Linh Uy Nhĩ đầy quyền uy, vì thế hai người bọn chúng vô cùng tin tưởng, liền tìm sát thủ của Yên Vũ Lâu đến hành thích Bạch Khởi.
Thích khách của Yên Vũ Lâu nổi tiếng khắp vùng. Chỉ cần có tiền bọn họ có thể giết chết bất cứ ai, trừ những kẻ đẳng cấp cao siêu như Giáo Hoàng, Thú Hoàng... Cũng chẳng có ai đưa ra giá đủ để giết bọn họ. Bởi số tiền đó có thể làm cạn kiệt cả quốc khố.
Hơn thế Yên Vũ Lâu rất giữ chữ tín, dù nhiệm vụ thất bại cũng không nói ra kẻ thuê mình. Vì thế Thôi La vô cùng yên tâm. Hắn vốn chỉ định phái một sát thủ cấp thấp hành thích Bạch Khởi nên chỉ bỏ ra năm vạn Kim tệ thuê một Đồng Bài Sát Thủ của Yên Vũ Lâu – cũng chính là Ảnh Nguyệt.
Thật ra không thể không nói Thôi La là một kẻ vô cùng keo kiệt. Hắn hoàn toàn có thể thuê Kim Bài Sát Thủ của Yên Vũ Lâu, tuy có thể mất đến vài trăm vạn Kim tệ, nhưng... bọn họ đã ra tay thì chắc đến chín phần. Nhưng Thôi La lại tiếc tiền, vì thế mới quyết định thuê Ảnh Nguyệt...
Nhưng hắn không thể ngờ rằng Yên Vũ Lâu vốn rất trọng chữ tín lại bán đứng hắn, lại còn bắt hắn về cho Bạch Khởi.
Còn về việc tại sao gia tộc Lam Linh Uy Nhĩ lại hành động như vậy, Bạch Khởi và Vạn Lý Vân cũng đoán được đôi chút. Gia tộc này tập trung sức mạnh vào quân đội, Tộc trưởng của họ cũng là một Nguyên soái, lại là gia tộc lớn thứ hai của Đế Quốc. Đến cả Đại Nguyên soái La Bá Tì cũng không dám ra mặt đối kháng với họ. Tuy họ không có quyền uy tuyệt đối nhưng có thể khẳng định một điều, quân đội của họ ít nhất cũng chiếm đến bốn phần. Chừng đó cũng đủ thấy họ mạnh như thế nào. Tất nhiên quân đội đó chỉ là ủng hộ bọn họ chứ không phải toàn bộ phục vụ cho họ, nếu không Lý Tự Minh sớm đã loại bỏ gia tộc Lam Linh Uy Nhĩ rồi. Bởi một Hoàng Đế tuyệt đối không thể cho phép một gia tộc nắm hết binh quyền tồn tại.
Trong khi đó, thế lực của Bạch Khởi ngày một mạnh lên. Gia tộc Lam Linh Uy Nhĩ coi điều đó là một đe dọa lớn với họ. Bọn họ không muốn có một Chiến Thần trẻ tuổi đầy sức mạnh như vậy ở Vương Quốc, vì thế bọn họ đã ra tay với Bạch Khởi... chỉ có điều không phải tự ra tay mà mượn tay Thôi La. Không phải bọn họ không có khả năng tự động thủ mà chỉ sợ Lý Tự Minh nổi giận, mặt khác cũng là để có kẻ làm bia đỡ đạn. Còn về lời hứa chức Tổng Đốc, chỉ huy quân đội gì đó chỉ là giả mà thôi. Thôi La và Á Long có khi chưa kịp ngồi vào đã bị diệt khẩu, rồi gán cho lý do sợ tội tự vẫn là xong.
Biết rõ sự tình, nhưng Bạch Khởi vẫn chưa có phản ứng ngay. Hắn muốn giải quyết việc của Thôi La và Á Long trước. Vạn Lý Vân sẽ làm Tổng Đốc mới của La Đức, thay cho Thôi La. Còn Tiếu Thiên Vũ sẽ trở thành Chỉ huy trưởng đội Thành Vệ Quân. Mười vạn tân binh cộng với năm vạn quân sẵn có, tổng cộng có tới mười lăm vạn quân. Tuy không phải tất cả đều là quân tinh nhuệ nhưng thế cũng không tồi rồi.
Bạch Khởi không hề vội vàng, cứ thong thả lên đường, vì dù sao chiến tranh cũng đã kết thúc. Đế Quốc Thiên Long vì uy hiếp Gia Lam đã xuất binh một trăm năm mươi vạn đại quân tấn công Gia Lam, nghe nói là muốn báo thù. Thậm chí còn phải cả đội Thiên Long Kỵ Binh tập kích phương Bắc của Gia Lam, trên đường đi đã giết chết hơn tám mươi vạn quân. Tướng quân Sơn Bản Long Nhất của Gia Lam đã thống lĩnh hai Quân đoàn chống lại kẻ địch, nhưng chỉ như trứng chọi với đá. Huống hồ Đế Quốc Thiên Long còn có đội quân tiếp viện. Là một cường quốc ở phía Đông, quân đội của Đế Quốc Thiên Long làm người khác phải khiếp sợ. Đội quân một trăm năm mươi vạn người chỉ là đội đi đầu, phía sau còn có đến hơn hai trăm vạn quân đang tập hợp, đe dọa rất lớn đến Gia Lam. Gia Lam đành phải điều động năm Quân đoàn ở vùng biên ải Bất Diệt Hoàng Triều đến chống lại Đế Quốc Thiên Long. Vì thế bọn họ không thể không rút quân...
Vì thế biên cương lúc này rất an toàn. Là Nguyên soái của phương Bắc, Bạch Khởi có thể nói là nhàn cư vi bất thiện. Lần này về Đế Đô cũng chẳng có việc gì. Hắn không hề sốt sắng vì lần này về cũng chỉ là liên lạc với các quý tộc khác rồi gặp mặt Lý Tự Minh. Còn Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan thì không cần phải nói. Hai cái tên vô lại đó chỉ cần gặp mặt nói chuyện là xong.
o0o
Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, theo sau Bạch Khởi là mười mấy vệ binh mặc thường phục. Hai vị Độc Cô Chiến Thiên và Lưu Dịch Tư cùng Ảnh Nguyệt cũng đi cùng. Là một Nguyên soái của Đế Quốc, lãnh chủ của một vùng, con cháu của một gia tộc nhất nhì tại Đế Quốc, có thể nói Bạch Khởi là vua một phương. Thủ hạ dưới trướng của hắn có đến ba nghìn. Cả đội người ngựa cùng lên đường sẽ dễ bị phát hiện. Vì thế hắn chỉ dẫn mấy chục vệ binh đi đường khác đến Đế Đô. Mấy chục người chầm chậm rời khỏi thành hướng về Đế Đô xa xôi.
Đang lên đường, chợt từ phía xa có tiếng vó ngựa vọng tới. Mấy chục kỵ binh tay cầm binh khí tiến về phía Bạch Khởi.
- Đứng lại! Các ngươi là ai?
Vài kỵ binh trong số đó phi đến trong nháy mắt, chặn đầu chiến mã, rút binh khí hướng về phía toán người của Bạch Khởi, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo.
Vệ binh của Bạch Khởi lập tức phòng bị, tuy chưa ai rút binh khí nhưng tất cả đều đặt tay vào kiếm. Độc Cô Chiến Thiên đứng cạnh xe ngựa, bước lên trước Lưu Dịch Tư, tư thế sẵn sàng xông lên trước.
Đúng lúc đó giọng Bạch Khởi vang lên:
- Chiến Thiên... Đợi đã... không được làm bừa, cho người đi hỏi bọn họ là ai, rốt cục có chuyện gì? Chúng ta chỉ đến chơi, không phải đến gây phiền phức...
Độc Cô Chiến Thiên gật đầu, rồi đưa mắt nhìn một vệ binh đứng cạnh. Tên vệ binh lặng người một lát rồi ngay lập tức bước lên phía trước, hướng về phía kỵ binh chắp tay nói:
- Các vị đại nhân... chúng tôi là thương nhân đi qua vùng này đến Đế Đô... các ngài có việc gì không?
- Thương nhân đến Đế Đô ư? Hừ... nơi này không được qua... Thiếu gia La Tát của bọn ta có việc cần làm phía trước, các ngươi hoặc là ở đây đợi... không thì... cút hết cho ta. Tránh đường...
Tên kỵ binh kêu lên một tiếng rồi lạnh lùng nói.
- Điều này... Xin đại nhân giúp cho... chúng tôi quả thật có việc gấp cần nhanh chóng đến Đế Đô, mong ngài nể mặt...
Tên vệ binh này cũng là người khéo nói, biết Bạch Khởi không muốn phiền phức nên nói rất nhẹ nhàng, cho dù đối phương buông ra những lời rất ngạo mạn. Vệ binh ngay lập tức ném vài Kim tệ về phía trước.
Tục ngữ nói, vuốt mặt cũng phải nể mũi. Dù sao tên vệ binh này cũng là thân binh của Bạch Khởi – thân binh của Bắc phương Nguyên soái. Nếu bình thường hắn cũng chẳng xem bọn kỵ binh kia ra gì, nhưng vì không muốn gây phiền phức, vệ binh đành lựa lời nói với đám kỵ binh.
Nhìn thấy tiền vàng, mắt tên kỵ binh chỉ huy sáng rực lên, tủm tỉm cười nhặt lấy tiền, nhìn vệ binh của Bạch Khởi và nói:
- Thế mới thức thời chứ... Đại nhân ta cũng là người thấu tình đạt lý. Các người mau đi đi... Nhưng phải nhớ lấy... dù xảy ra chuyện gì cũng coi như không thấy, nếu không người đen đủi là các ngươi đấy. Đến lúc đó đại nhân ta cũng không cứu được các ngươi đâu.
- Đại nhân, chúng tôi nhất định sẽ đi nhanh... tuyệt đối không gây phiền phức cho các ngài...
Vệ binh mỉm cười, lập tức quay lại báo cáo. Cả toán kỵ binh lần lượt tránh ra, để Bạch Khởi cùng thuộc hạ đi qua.
Toán người của Bạch Khởi chầm chậm bước qua. Đám kỵ binh lập tức khóa đường lại. Bạch Khởi cũng chẳng thèm để ý đến bọn chúng, thật ra là vì không muốn phiền phức, nếu không cao thủ bên cạnh Bạch Khởi chỉ cần một người cũng đủ để giết chết bọn chúng. Không phải vì đột nhiên hắn mềm lòng, chẳng qua vì hắn không muốn giết người, ảnh hưởng đến tâm trạng mình.
Nhưng bọn Bạch Khởi vừa đi được mười phút thì có tiếng hô giết vang lên bên tai. Phía bên phải của thôn trang trước mặt bốc cháy. Rất nhiều người già trẻ nhỏ kêu la than khóc. Các cô gái cũng kêu la thảm thiết. Có đến vài trăm kỵ binh đang giết chóc dã man. Vô số người già và trẻ nhỏ lần lượt gục chết, những thanh niên trẻ tuổi cũng chịu chung số phận. Tuy mỗi người bọn họ đều ra sực phản kháng nhưng một bên là những nông dân bình thường, một bên là bọn kỵ binh chuyên nghiệp, mũ giáp kín từ đầu đến chân, chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá.
Trong phúc chốc tất cả đã bị giết sạch. Trên thân thể mỗi người đều có vô số thương tích. Trong khi đó, tên quý tộc trẻ tuổi đứng cạnh nhìn cảnh tượng đó cười hả hê, vẻ mặt đầy hứng khởi.
Chốc chốc tên quý tộc đó lại sai đám binh sĩ tàn sát, chỉ đạo bọn chúng giết người như thế nào. Cảnh tượng đó chẳng khác gì dưới địa ngục. Quân của Bạch Khởi đi qua mà không có chút phản ứng nào. Cảnh tượng thế này bọn họ nhìn quá quen rồi. Hơn nữa bọn họ là những binh lính tinh nhuệ, nếu Bạch Khởi không hạ lệnh thì bọn họ quyết không có hành động gì, cho dù bọn họ đã thấy rất chướng mắt rồi.
- Có chuyện gì vậy?
Bạch Khởi đang ngồi trên xe ngựa nghe thấy những âm thanh đó liền hỏi. Vừa nói vừa mở rèm cửa nhìn ra, mặt bỗng biến sắc bởi cảnh tượng mạng người bị coi như cỏ rác trước mắt. -
- Giết chết bọn chúng... Đem tên quý tộc kia lại đây cho ta.
Bạch Khởi lạnh lùng nói. Vừa dứt lời thì mấy chục vệ binh xông lên phía trước. Độc Cô Chiến Thiên và Ảnh Nguyệt cũng xông lên phía đám kỵ binh.
- Giết...
Trong nháy mắt vệ binh của Bạch Khởi giết sạch từng tên kỵ binh, còn tên quý tộc trẻ tuổi thì bị bắt lại... Đám kỵ binh đó cùng lắm có hai ba trăm tên, tất cả đều là quân thủ bị địa phương, đối phó với dân thường còn được, chứ người của Bạch Khởi lại ở một đẳng cấp khác. Bọn họ tất thảy là quân tinh nhuệ ngoài biên ải, đã trải qua hàng trăm trận chiến. Chưa kể đến Đấu Tông Độc Cô Chiến Thiên và cao thủ cấp Đấu Linh Ảnh Nguyệt. Quét sạch đám kỵ binh này dễ như trở bàn tay.
Chỉ tiếc rằng quân của Bạch Khởi hành động hơi muộn, số dân thường kia chết cũng đến hơn một nửa. Đàn ông hầu như đã bị giết hết, chỉ còn lại người già trẻ con, và những thiếu nữ đã bị cưỡng hiếp. Cả thôn trang cháy rừng rực như một ngọn đuốc.
- Thả ta ra... Các ngươi mau thả ta ra. Nếu không ra sẽ giết hết các ngươi.
Tên quý tộc trẻ tuổi dù đã bị bắt nhưng không hề tỉnh ngộ. Hắn bị Độc Cô Chiến Thiên tóm gọn trong tay nhưng không một chút sợ hãi. Không thể không nói tên này cũng có gan. Có thể nhà hắn có thế lực nên mới có cái gan ấy. Nhưng đối với Bạch Khởi hắn đúng là một tên ngốc.
Hắn được dẫn tới trước mặt Bạch Khởi, lớn tiếng nói:
- Ngươi là ai? Lũ khốn nạn các ngươi dám bắt ta ư? Các ngươi có biết ta là ai không? Lẽ nào không muốn sống nữa à?
Tên quý tộc trẻ tuổi đứng lên, vênh váo tự đắc đứng trước mặt Bạch Khởi hét lớn. Bộ dạng hắn như đang đợi Bạch Khởi đến cầu xin... Từ trước đến giờ những người bị hắn ức hiếp cuối cùng đều phải quỳ dưới đất van lạy hắn tha cho... Hắn... đã thành thói quen rồi.
← Ch. 189 | Ch. 191 → |