← Ch.200 | Ch.202 → |
Chuyện sau đó trở nên đơn giản hơn rất nhiều... Bạch Khởi mời khách đi uống rượu. Lúc này hai đại cao thủ người qua chén lại, rất vui vẻ uống cùng nhau. Cứ như cho rằng trên chiến trận bất phân thắng bại thì phải tửu chiến để phân cao thấp. Tuy Lưu Dịch Tư tuổi đã cao nhưng tửu lượng không hề thua kém Độc Cô Danh Dương năm nay mới gần năm mươi tuổi... Hai người không dùng cốc mà uống bằng bát lớn, uống qua uống lại mãi không ngừng... Những người xung quanh chỉ biết chăm chăm nhìn đầy thán phục.
Lúc uống rượu Độc Cô Danh Dương tất nhiên đã chấp nhận Bạch Khởi. Lão tiền bối bá vai hắn nói:
- Hiền điệt... Sau này ta sẽ cho đứa con ngốc nghếch của ta đi theo ngươi. Độc Cô Gia ta chỉ có nó là con trai duy nhất. Ngươi nhất định không được để xảy ra chuyện gì với nó. Nếu không ta không thể tha cho ngươi. Mà ta có tha thì Độc Cô Gia ta cũng không tha đâu... Có điều ngươi cũng không phải không có lời. Từ nay chúng ta đều là người một nhà... Có chuyện gì cứ bảo Chiến Thiên phát tín hiệu ta sẽ lập tức triệu tập binh mã. Tuy Độc Cô Gia ta người không nhiều nhưng đều thuộc hàng cao thủ. Ngươi muốn chúng ta làm gì thì chúng ta sẽ làm thế... Lão già Lý Tự Minh mà làm khó ngươi, lão tử sẽ tự mình đi hỏi tội hắn... Dù sao hồi còn trai trẻ ta cũng đánh hắn không ít... Ha ha...
Lời của Độc Cô Danh Dương khiến Bạch Khởi nhất thời toát mồ hôi lạnh, không biết nên nói gì. Những lời vô lễ với Hoàng Đế như thế chắc chắn là tội khi quân, nếu là kẻ khác ắt hẳn không dám to gan nói ra. Huống hồ Đế Đô lại là nơi tai vách mạch rừng, một lời nói ra không biết chừng vài phút sau đã truyền đến tai Hoàng Đế rồi, chỉ có lão biến thái Độc Cô Danh Dương mới dám nói những lời phạm thượng như thế.
Bạch Khởi cũng không dám phản đối, chỉ gật đầu gượng cười với lão tiền bối.
Uống rượu xong Bạch Khởi trở về nhà. Hắn quyết định phải tĩnh dưỡng vài ngày để công lực hồi phục lại. Mấy ngày tới tốt nhất không nên ra ngoài, bởi trên bàn rượu ban nãy hắn có được thông tin rằng lão biến thái Độc Cô Danh Dương sẽ còn lưu lại ở Đế Đô vài ngày nữa. Bạch Khởi có là tên ngốc mới ra ngoài lúc này. Nếu thế, lỡ để Độc Cô Danh Dương biết được, có quỷ mới biết y sẽ gây ra chuyện gì. Bạch Khởi không muốn gây thêm phiền phức cho mình nữa. Nhỡ may lão tiền bối đó nổi hứng lên dẫn hắn cùng đi giết Hoàng Đế thì sao? Vì thế Bạch Khởi chọn cách tốt nhất là đóng cửa ở trong nhà. Như vậy vừa an toàn, vừa đỡ phiền phức.
Thoáng cái đã vài ngày trôi qua. Hôm nay Bạch Khởi nhàn rỗi ngồi trong sân của hậu hoa viên, hắn mặc một chiếc trường bào màu trắng, nhẹ nhàng nhấp chén trà thưởng thức, dường như không có chút phiền não nào... Hiếm khi có những lúc nhàn rỗi thế này, vô cùng thích thú...
Lúc này bên cạnh Bạch Khởi không có người ngoài, chỉ có Ảnh Nguyệt và Bích Lợi Tư hai người đang lặng lẽ nhìn hắn. Hai người họ ngồi bên hai bên trái phải của hắn, chốc chốc lại nhìn nhau, ánh mặt đầy thù địch. Nhìn cũng biết họ vốn không hề hòa hợp, nhưng vì có Bạch Khởi ở đó nên cả hai tuy bất mãn nhưng cũng không nói gì.
Cảnh tượng ở ngoài cửa thì hoàn toàn khác với cảnh yên tĩnh trong hậu hoa viên. Một phụ nữ mặc áo đỏ đứng ngoài cổng lớn của Bạch Gia, lặng lẽ nhìn những vệ binh gác cửa rồi lạnh lùng nói:
- Ta tới tìm Bạch Khởi... Hắn ở đâu?
- Hừm... Láo xược... Đại thiếu gia ta đường đường là Nguyên Soái của Đế Quốc, quan Nhất phẩm của triều đình, tục danh của thiếu gia có thể để cho ngươi gọi sao? Ngươi nói năng kiểu gì thế? Muốn gặp thiếu gia là gặp được ngay sao? Mau cút cho ta. Tưởng đây là đâu chứ.
Các vệ binh của Bạch Gia nghe xong hừ một tiếng rồi tức giận nói. Bọn họ nói như vậy xuất phát từ sự tôn kính với Bạch Khởi, đồng thời cũng có chút cao ngạo, bởi vị thế của Bạch Gia hiện giờ ngày càng cao. Đối phương chỉ mặc quần áo bình thường, nhìn là biết thường dân áo vải. Bởi lẽ thường nếu là các quý tộc luôn coi trọng sĩ diện, bọn họ thà đói chết cũng không bớt tiêu tiền vào y phục.
- Ta là vị hôn thê của Bạch Khởi, ta đến tìm hắn... Các ngươi còn không mau lui ra?
Nữ nhân áo đỏ đáp lời, vẻ mặt đầy phẫn nộ nhìn toán vệ binh...
- Vị hôn thê? Ha ha ha... Ha ha ha... Cười chết đi mất... Ngươi sao? Ngươi mà dám nói là vị hôn thê của thiếu gia nhà ta sao? Nói cho ngươi biết, thấy thiếu gia ta tuổi trẻ tài cao, cũng muốn trèo cao sao? Ngươi không tự xem lại mình đi. Mau biến đi, nếu không bọn ta không khách khí đâu.
Đám vệ binh cười lớn, cứ như đang nghe được chuyện hài vậy.
- Các ngươi ăn nói kiểu gì vậy? Tránh ra... Còn không tránh ra đừng có trách!
Nữ nhân áo đỏ vô cùng tức giận quát lớn, vừa nói hắn vừa rút thanh kiếm giắt sau lưng ra.
- Tránh ra ư? Ngươi bảo ta tránh ra ư?... Ngươi có biết đây là nơi nào không? Ngươi nên biết ba ngàn thân binh của thiếu gia ta đều đang ở đây... Có cần bọn ta đi gọi các huynh đệ ấy không?...
Toán vệ binh lại cười lớn. Đúng lúc đó tiếng trống vang rền, có người đã đánh trống trước cửa.
Phải nói rằng ba ngàn thân binh của Bạch Khởi đều đang đóng quân ở ngay cạnh Bạch Gia. Mấy căn nhà bên cạnh Bạch Gia đều được Bạch Khởi mua lại hết rồi cho quân lính ở tại đó, vừa đảm bảo an toàn cho Bạch Gia, vừa dễ điều động khi cần thiết. Còn an toàn của Bạch Khởi thì bọn họ cũng không cần phải lo, dù sao bên cạnh hắn lúc nào cũng có Lưu Dịch Tư và hai bị Đấu Vương của Ảnh Tộc.
Nhưng để đề phòng bất trắc, trước cửa Bạch Gia vẫn đặt một chiếc trống, chỉ cần có tiếng trống, các binh lính sẽ lập tức có mặt. Đội quân tinh nhuệ đó chỉ cần vài chục giây sẽ nhanh chóng lao tới, sau đó phong tỏa bốn bên, không cho ai chạy thoát.
Trong phút chốc hơn ngàn thân binh đã bao vây nữ nhân áo đỏ... Hàng trăm mũi mâu hướng thẳng về phía đối phương, ánh mắt vô cùng sắc lạnh nhưng vẫn không động thủ. Là những vệ binh tinh nhuệ, họ chỉ hành động khi có quân lệnh. Đặc biệt là ở Đế Đô này, họ cũng sợ, không phải sợ chết, cũng không sợ phải chiến đấu mà sợ hành động tùy tiện của mình sẽ gây phiền phức cho chủ soái.
Cảnh tượng trước mắt làm nữ nhân áo đỏ sửng sốt. Nhưng rồi nàng tỏ ra giận dữ, giơ thanh kiếm trong tay lên. Một luồng đấu khí màu cam phát ra. Nàng lạnh lùng nhìn đám vệ binh trước mặt quát lớn:
- Mau tránh ra hết cho ta. Ta phải gặp Bạch Khởi. Nếu không cho ta vào ta không khách khí nữa đâu.
- Ha ha... Không khách khí ư? Nực cười... Ngươi không xem mình đang trong hoàn cảnh nào ư? Một nữ nhân nhỏ nhoi mà dám gây sự trước cửa Bạch Gia? Ha ha ha... Không nhìn xem xung quanh có những ai ư?... Dựa vào ngươi?... Ha ha ha.
Đám vệ binh cười lớn, rõ ràng không xem đối phương ra gì. Những thân binh dưới trướng Bạch Khởi đều là những Đấu Sĩ, thậm chí có đến mấy trăm Đấu Sư. Trong lúc gã vệ binh nói, nhưng thân binh đó cũng phát ra đấu khí của mình. Phút chốc sân lớn trước cửa Bạch Gia được bao phủ bởi đấu khí rực rỡ sắc màu.
Vệ binh những phủ đệ bên cạnh đều sững người, sau đó vội vàng đóng cửa. Cảnh tượng này họ đã quá quen thuộc. Chuyện nhà Bạch Gia tốt nhất họ không nên xen vào, chỉ chuốc vạ vào thân... Bọn họ chỉ dám nhìn qua khe cửa. Những ánh mắt tò mò nhìn ra xem cảnh tượng trước mắt, cứ như đang xem một vở kịch hay... Thậm chí có mấy tên vệ binh nhàn rỗi còn mang rượu thịt đến ngồi trước cửa xem cảnh tượng diễn ra trên phố.
Thấy mình bị bao vây bởi toán binh sĩ đang bừng bừng sát khí, nữ nhân áo đỏ hơi trợn mắt, chần chừ một chút, nhưng mặt vẫn thản nhiên, đứng đó quát lớn:
- Các ngươi mau cút hết cho ta... Tránh ra.
Nói vậy nhưng nàng vẫn không động thủ, chỉ lặng lẽ đứng đó. Tuy khẩu khí có phần cứng cáp nhưng kỳ thực cũng có chút sợ hãi.
- Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Mau lui xuống hết cho ta.
Bỗng một giọng nói bình thản vang lên. Bạch Khởi từ trong phủ bước ra cửa lớn. Các binh sĩ xung quanh nhận lệnh lập tức lần lượt lùi ra sau, rồi trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
Nói xong Bạch Khởi lẳng lặng nhìn nữ nhân áo đỏ, chau mày thăm dò đối phương rồi nói:
- Ngươi nói muốn tìm ta ư? Ngươi là ai? Ai sai ngươi đến đây? Ta không quen ngươi...
Còn việc vì sao Bạch Khởi lại xuất hiện trước cửa thì lý do rất đơn giản. Trong lúc hỗn loạn ngoài cửa, một nô bộc đã chạy vào cấp báo với hắn. Dù sao đối phương cũng dám gọi tên Bạch Khởi, nói muốn gặp hắn tất phải có nguyên do. Bạch Khởi biết tin cũng muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hắn nhanh chóng bước ra, thấy cảnh trước mặt liền cho binh sĩ của mình lui xuống. Hắn liếc nhìn tên vệ binh ban nãy ăn nói ngông cuồng. Đúng là chó cậy gần nhà, người như vậy Bạch Gia không cần.
Đương nhiên Bạch Khởi không xử tội hắn ngay lúc đó. Dù sao cũng là người của mình, không nên giải quyết việc riêng trước mặt người ngoài. Làm thế thì không chỉ mình mất mặt, mà Bạch Gia cũng mang tiếng.
- Ngươi không nhận ra ta... Đó là điều đương nhiên. Nhưng chắc ngươi biết Linh Nhi chứ? Cô ấy là vị hôn thê của ngươi. Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết cô ấy?
Nữ nhân áo đỏ lặng người một lát rồi nhìn Bạch Khởi với ánh mặt đầy bất mãn, chẳng khác nào ánh mắt Phấn Thanh nhìn Trần Thế Mỹ.
Lời của nữ nhân áo đỏ khiến Bạch Khởi trầm ngâm một chút...
- Linh Nhi nào vậy? Ta không quen biết.
Linh Nhi gì đó hắn hoàn toàn không biết, thậm chí hắn chưa hề nghe qua... Hắn cũng không hiểu sao đột nhiên ở đâu lại xuất hiện vị hôn thê của mình...
- Vậy sao? Thế mà Linh Nhi nói với ta, hôn sự của hai người là do Lão tổ tông của Bạch Gia và Lão gia gia của cô ấy quyết định. Ngươi còn nhận tuyệt chiêu bí truyền của Lão gia gia nữa. Chắc ngươi không quên chứ? Hay là bây giờ ngươi thăng quan tiến chức rồi muốn bội ước.
Bạch Khởi nghe xong sững người một lát rồi dần dần nhớ lại, vẻ mặt như bừng tỉnh. Hắn đã hiểu lời của nữ nhân áo đỏ. Những gì nàng nói khiến hắn nhớ ra hôn sự mà Lão tổ tông Bạch Ngọc Đường đã sắp đặt cho hắn. Linh Nhi mà nữ nhân áo đỏ nói tới chính là vị hôn thê hắn chưa từng gặp mặt ở Thái Sơn.
- Linh Nhi mà ngươi nói... Ồ... Ta đại khái nhớ ra rồi... Cô ấy ở đâu? Sao ta không thấy?
Bạch Khởi hỏi dồn. Tuy hắn cũng không muốn hôn sự này lắm nhưng vẫn phải công nhận. Dù sao nam tử hán đại trượng phu đã hứa điều gì thì không thể nuốt lời. Người ta đã đến tận nơi thì hắn cũng không thể chối cãi. Nhưng chuyện hôn sự vẫn phải xem tình cảm của hai người. Nếu đối phương không thích mình thì hôn sự này cũng dễ giải quyết thôi.
- Ngươi còn không biết xấu hổ dám gọi tên Linh Nhi ư? Nói như vậy tức là ngươi đã nhớ ra rồi. May cho ngươi đã nhớ ra, dù sao cô ấy cũng là vị hôn thê của ngươi... Nói thật cho ngươi biết, Linh Nhi hiện đang ở chỗ dong binh đoàn của chúng ta dưỡng bệnh. Vì tìm ngươi mà cô ấy đã vượt ngàn dặm xa xôi từ phương Nam đến Bất Diệt Hoàng Triều này. Một cô gái một mình xách tay nải đi tìm ngươi, đã ngã bệnh trên đường. Nếu không phải dong binh đoàn của ta đi ngang qua phát hiện ra thì giờ này chắc đã không toàn mạng rồi. Bọn ta tới Đế Đô đã hơn một tháng rồi, gần đây có người nói ngươi đã trở về, ta mới tới tìm ngươi. Linh Nhi hiện vẫn đang dưỡng bệnh. Nếu không phải hôm nay ta đến tìm ngươi, e là ngươi đã sớm quên mất Linh Nhi rồi.
Nữ nhân áo đỏ nói với giọng đầy tức giận, bộ dạng như hận không giết chết được Bạch Khởi vậy.
- Vậy sao... Ngươi dẫn ta đi xem... Người đâu, mau chuẩn bị ngựa cho ta.
Bạch Khởi nghe xong hơi sững người một lát rồi lạnh lùng nói, vẻ mặt có phần hơi đăm chiêu... Tuy hắn không hề thích cô gái tên Linh Nhi này... nhưng những gì nàng ta làm quả thật khiến hắn cảm động. Có điều Bạch Khởi vẫn không hiểu lắm, ông của Linh Nhi có thể kết giao với Lão tổ tông của hắn, chắc chắn phải thuộc hàng cao thủ. Cô nương này chắc cũng không phải tay vừa. Nhưng qua lời kể thì lại có vẻ rất yếu đuối...
Nhưng cũng không cần biết nhiều, Bạch Khởi đã quyết định đi xem tình hình thế nào. Nếu không thì đúng là hắn không ra gì. Dù sao người ta trên danh nghĩa vẫn là vị hôn thê của hắn.
Nghe được lời Bạch Khởi, nữ nhân áo đỏ nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nhìn hắn:
- Ta sẽ dẫn ngươi đi. Thực ra Linh Nhi đã nói để bệnh khỏi rồi mới tới tìm ngươi. Cô ấy không cho ta tới đây. Có điều ta tức quá nên mới một mình tìm đến... Nếu ngươi thực sự không muốn thì thôi ta cũng không ép. Ta tìm một lý do, ví như nói ngươi chết rồi... Chuyện này coi như xong. Người như ngươi không xứng đáng với Linh Nhi...
Bạch Khởi sững người, nhìn chăm chăm nữ nhân áo đỏ rồi lạnh lùng nói:
- Việc này ngươi nói không mà được sao? Dẫn đường... Nếu không... hừ hừ... biệt danh Sát Thần của Bạch Khởi ta không phải để gọi suông.
Dứt lời thì vệ binh của hắn đã mang ngựa tới. Bạch Khởi xoay người nhảy lên ngựa. Vài chục thân binh cũng lên ngựa theo sau hắn, để lại một con cho nữ nhân áo đỏ. Nàng còn định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của Bạch Khởi nên không dám nói gì nữa... Nàng xoay người nhảy lên ngựa. Ánh mắt của Bạch Khởi quả là sắc lạnh đến khủng khiếp. Sát khí này người bình thường khó mà chịu nổi.
← Ch. 200 | Ch. 202 → |