← Ch.258 | Ch.260 → |
Tộc Trưởng Hắc Ám Tứ Tộc từ bên ngoài chạy vào, đi tới chỗ Bạch Khởi đang ở. Nơi này là ở bên trong một cung điện nguy nga tráng lệ của thành Hắc Ám Tinh Linh. Đây là nơi Tộc Trưởng Hắc Ám Tinh Linh tộc sắp xếp cho Bạch Khởi nghỉ ngơi. Dù sao thân phận Bạch Khởi đặc thù, thật ra sắp xếp chỗ tráng lệ nhất trong thành Hắc Ám Tinh Linh cho Bạch Khởi nghỉ ngơi cũng không có gì quá đáng cả.
Bốn người đồng loạt bước vào, Khiếu Thiên đang nằm đột nhiên đứng thẳng người dậy nhìn về phía cửa, tròng mắt đỏ tươi chằm chằm nhìn vào cửa, lông gáy toàn thân cũng dựng đứng lên, lộ ra chiếc răng nanh dữ tợn. Khiếu Thiên nhạy cảm vô cùng, bốn cao thủ vừa bước vào là nó đã phát hiện ra rồi.
- Đừng căng thẳng, họ không phải địch nhân đâu.
Bạch Khởi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Khiếu Thiên, vuốt ve bộ lông màu bạc rồi nói, vừa nói vừa đứng lên nhìn về phía cửa. Nhìn vẻ mặt thần thái chậm rãi bước vào của bốn người chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, sau đó thản nhiên nói:
- Các người đến rồi à? Nghĩ thông suốt chưa?
Bốn vị Tộc Trưởng nghe xong lời này trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, ngay sau đó liếc mắt nhìn nhau, đi những bước chỉnh tề ngay ngắn tiến về phía Bạch Khởi. Khi đứng cách Bạch Khởi khoảng ba thước, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, sau đó nhìn thoáng qua Bạch Khởi nói:
- Tham kiến chủ nhân.
Hai bên chẳng nói nhiều, nhưng tất cả đều đã gói gọn trong một câu nói rồi. Mọi người nghĩ gì, trong lòng cũng rất rõ ràng, câu nói gọn lỏn "tham kiến chủ nhân" của bốn vị Tộc Trưởng đã trả lời cho Bạch Khởi.
- Uhm, nếu đã quyết định vậy, thế thì các ngươi sắp xếp một chút, chuẩn bị rời khỏi đây thôi. Triệu tập tất cả tộc nhân, chuẩn bị thật tốt theo ta tiến về phương Bắc, ở đó ta có một vùng lãnh địa rộng lớn cấp cho các ngươi. Các ngươi có thể sống êm đềm ở đó, hơn nữa còn một lần nữa được trở lại cuộc sống phồn vinh trên Đại Lục. Có điều, trước đó ta có hai câu hỏi muốn hỏi các ngươi.
Bạch Khởi gật gật đầu trực tiếp hạ mệnh lệnh, không hề có chút do dự.
- Có gì xin chủ nhân cứ nói, chúng tôi sẽ thành khẩn trả lời.
Vị Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ đang quỳ rạp dưới đất cung kính vạn phần đáp lại, nàng thay mặt cho ba vị Tộc Trưởng kia ở một mức độ nào đó, ba người kia như một, coi nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Điều này... trước đây cũng vậy, sau này cũng thế. Không phải là vì thân phận của nàng mà thay đổi. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì nàng có trí tuệ và thực lực khiến những kẻ khác tin phục.
- Thứ nhất, lần này ngoài việc ta đến tìm các ngươi, còn muốn tìm cả Phong Ma nhất tộc, các ngươi có biết chúng ở đâu không?
Bạch Khởi điềm đạm nói. Phong Ma nhất tộc có quan hệ tới vấn đề Phong ấn ở Cuồng Phong Sơn Cốc, đồng thời cũng quan hệ tới mười vạn Ma Pháp Sư, Bạch Khởi vô cùng coi trọng.
- Phong Ma nhất tộc? Cái này, Phong Ma nhất tộc ở chỗ sâu nhất trong Vạn Tượng Sâm Lâm, nhưng chúng rất ít tiếp xúc với chúng tôi. Bọn chúng thuộc chủng tộc trung lập, từ khi Văn minh Ma pháp bị tiêu diệt, bọn chúng càng ẩn dật hơn, sống ở nơi sâu nhất trong Vạn Tượng Sâm Lâm. Chủ nhân nếu muốn tìm bọn chúng, bọn tôi có thể phái người đi thăm dò. Hắc Ám Kỵ Sĩ chúng tôi từng giúp đỡ Phong Ma nhất tộc, mặc dù đó là chuyện rất lâu về trước rồi. Nhưng Phong Ma nhất tộc nợ chúng tôi một mối nhân tình lớn, nếu như không có chúng tôi thì chúng đã bị diệt tộc rồi. Do vậy tiền bối của Phong Ma nhất tộc đã phát lời thề, nếu như chúng tôi cần, bọn chúng sẽ dốc toàn lực trợ giúp.
Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ nghe xong lúc đầu hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã nói như vậy.
Câu trả lời đó Bạch Khởi không nghĩ tới. Nếu đúng vậy thì Bạch Khởi đã giảm được rất nhiều phiền toái, cũng không phải động tay động chân vào việc này. Dù sao bản thân cũng không cần thứ gì khác, chẳng qua chỉ là muốn mượn Định Phong Châu để dùng mà thôi. Dùng xong sẽ trả lại ngay, cũng không đòi hỏi gì thêm nữa. Tộc Hắc Ám Kỵ Sĩ đã có giao tình tốt với chúng như vậy thì còn gì tốt hơn nữa.
- Được, ngươi giúp ta mượn họ Định Phong Châu để ta đi vào Cuồng Phong Sơn Cốc. Đợi khi dùng xong lập tức trả lại. Câu hỏi thứ hai, tại sao các ngươi lại bàn lâu như vậy? Các ngươi bằng lòng đến, còn gọi ta là chủ nhân, chứng tỏ lòng trung thành tuyệt đối của các ngươi với Ma Thần Đại Hắc Thiên. Nếu đã trung thành như vậy, tại sao các ngươi còn phải bàn bạc lâu đến thế? Ta tò mò muốn biết.
Bạch Khởi hỏi tiếp.
Câu hỏi này Bạch Khởi rất nghi ngờ, muốn biết tường tận. Nếu đối phương đã tiếp đãi mình với thái độ như vậy, thì nhất định phải có nguyên nhân. Bọn họ trao đổi cùng nhau, vậy tức là trong lòng họ đã có chút dao động. Bọn họ hẳn phải có điều băn khoăn. Cứ coi như họ bàn luận xong cũng không nên có biểu hiện như vậy. Vào cửa nhìn thấy mình thì lập tức quỳ xuống xưng tụng chủ nhân. Có gì đó không bình thường, ít nhất thì chúng cũng phải cò kè mặc cả. Nhưng đã không xảy ra tình huống như vậy, khiến Bạch Khởi có đôi chút khó hiểu, cho nên mới đặt ra câu hỏi như thế. Bạch Khởi chắc chắn trong chuyện này nhất định có điều uẩn khúc mà bản thân không biết.
Bốn người lúc này đều chần chừ, không biết nên nói gì cả. Nhìn nhau do dự một lúc trong chốc lát rồi lại như cũ là vị Tộc Trưởng Hắc Ám Kỵ Sĩ đầu tiên lên tiếng cất lời. Nàng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ nhân, sở dĩ chúng tôi không thể đến ngay sau khi nghe tin ngài tới đó là bởi vì...
- Là bởi vì ta!
Lời còn chưa nói hết, bỗng một âm thanh to lớn từ ngoài vọng vào. Một nam nhân đeo mặt nạ từ ngoài cửa bước vào, phía trên mình là những hoa văn kỳ dị màu đỏ như máu, bên dưới là chiếc quần dài màu đen thẫm bó sát, đang lẳng lặng đứng nhìn.
Tiếng hét hướng về phía Bạch Khởi cùng bốn vị Tộc Trưởng. Mọi người cũng không rõ diện mạo của hắn. Vì mặt hắn mang một chiếc mặt nạ ác ma màu đen.
Âm thanh này dội tới, Khiếu Thiên lập tức đứng dậy, toàn lông tơ trên người cũng dựng đứng lên, ánh mắt híp lại, hai móng khẽ nghiêng về phía trước, nhe răng nhếch miệng dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu. Bạch Khởi cũng chậm rãi cử động cổ tay của mình, đề phòng nhìn người đứng trước mặt. Còn bốn vị Tộc Trưởng bỗng chấn động vô cùng hoảng sợ đứng hết cả lên, vẻ mặt đề phòng nhìn người trước mặt rồi đồng thanh hô:
- Đại Thống Lĩnh!? Sao ngươi lại ở đây!?
- Sao ta ở đây? Sao ta không thể đến? Các ngươi tưởng động tĩnh lớn như vậy mà ta lại không biết sao? Các ngươi tưởng nội bộ của các ngươi là bền chắc như thép sao? Ha ha, nói các ngươi biết, hành tung của các ngươi, lòng dạ của các ngươi ta đều rõ như lòng bàn tay. Bất kỳ động tĩnh nào của các ngươi ta cũng đều biết tường tận cả.
Hắc Ám Đại Thống Lĩnh cười lạnh một tiếng rồi nói vậy, lời nói đầy vẻ khinh thường.
- Thế nào? Sợ rồi hả? Ha ha, các ngươi dám phản bội ta đi theo kẻ khác, tức là không biết sợ. Các ngươi dám đi theo kẻ khác, vậy chắc cũng nghĩ tới việc bị ta phát hiện, đương nhiên cũng biết hậu quả. Lúc này dù có hối hận e là cũng không kịp nữa đâu.
Kẻ được xưng là Đại Thống Lĩnh cười lạnh một tiếng bất trí khả phủ nói.
- Ngươi định làm gì? Tín ngưỡng của chúng ta với Ma Thần Đại Hắc Thiên trước nay đều không hề thay đổi. Điều này ngươi cũng biết, cho nên bọn ta không phản bội ngươi. Bọn ta chẳng qua chỉ theo ý chỉ của Ma Thần Đại Hắc Thiên mà làm thôi. Còn ngươi, dù trước kia làm việc theo sự chỉ dạy của ngươi, nhưng ngươi cũng biết là chúng ta chỉ thần phục Ma Thần Đại Hắc Thiên thôi.
Cuồng Bạo Dã Man Nhân nghe xong thì lập tức trả lời, đứng trước mặt Bạch Khởi, bảo vệ cẩn mật Bạch Khởi như bảo vệ chính mình vậy. Bốn người kia cũng như vậy, đứng chắn trước mặt Bạch Khởi, hơn nữa đã dựng thẳng vũ khí của mình. Không khó nhận ra, bốn người này đều mang một ý nghĩ, họ sợ. Bọn họ đều rất sợ hãi kẻ đang đứng trước mặt, nếu không đã không mang vẻ mặt như vậy.
Từ trong mắt của bốn vị Đấu Hoàng cường giả, không khó để nhận ra vị Đại Thống Lĩnh trước mặt là một kẻ đáng sợ như thế nào. Chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã làm cho bốn vị Đấu Hoàng cường giả căng thẳng đến vậy. Còn Bạch Khởi có lẽ cũng nhận ra tại sao bốn vị này sau khi nghe tin mình đến đã không lập tức đến hội kiến, không thần phục mình ngay. Không phải vì tín ngưỡng của họ không đủ kiên định, cũng không phải vì họ không muốn thần phục mình. Chủ yếu là vì, kẻ đeo mặt nạ đang đứng trước mắt mới chính là lý do để họ do dự.
- Ha ha ha, Đại Hắc Thiên? Ma Thần Đại Hắc Thiên? Được rồi, hắn đã chết từ lâu, hơn nữa cho dù hắn không chết thì có thể làm gì được ta? Nói cho các ngươi biết, ta, Đại Thống Lĩnh liên minh Hắc Ám. Ta không những là Đại Thống Lĩnh của các ngươi, ta còn là chủ nhân của các ngươi, là thần linh duy nhất của các ngươi. Tất cả các ngươi là nô lệ, là thủ hạ của ta. Các ngươi dám theo Đại Hắc Thiên? Hừ hừ, các ngươi đang tìm cái chết!! Kẻ nào phản bội đều phải chết, ta mới là thần linh duy nhất... Các ngươi chỉ có thể tín ngưỡng ta.
Vị Hắc Ám Đại Thống Lĩnh đeo mặt nạ căng mặt ra quát, mặt đằng đằng sát khí, đất đá bay mù trời khắp gian phòng khách.
- Ngươi chính là kẻ khiến chúng do dự bồi hồi? Đại Thống Lĩnh? Thần linh duy nhất? Ha ha, khẩu khí to đó.
Bạch Khởi nghe xong liền cười nhạt rồi vươn tay ra gạt hai vị Tộc Trưởng đang đứng che chắn trước mặt, đi đến chỗ vị Đại Thống Lĩnh đeo mặt nạ trước mặt, Khiếu Thiên đi sát sau Bạch Khởi, luôn đề phòng theo dõi Đại Thống Lĩnh đang đứng phía trước.
- Hửm, ngươi chính là kẻ mà đám người này muốn thần phục? Kẻ phát ngôn của Ma Thần Đại Hắc Thiên? Chính ngươi bảo đám người này thần phục ngươi?
Hắc Ám Đại Thống Lĩnh đột nhiên quay người sang hỏi lạnh lùng hỏi Bạch Khởi, âm thanh giống như vạn trượng băng nguyên, rét thấu xương thịt.
Nhưng cũng khó trách dáng bộ của Hắc Ám Đại Thống Lĩnh, nếu thay thế là kẻ khác thì tình hình cũng như vậy thôi. Bốn vị Tộc Trưởng Hắc Ám Tứ Tộc chính là một trong sáu vị cao thủ đắc lực nhất cho hắn. Bốn chủng tộc này lại chiếm đến một phần ba lực lượng liên minh Hắc Ám. Mất đi bọn họ, Đại Thống Lĩnh chẳng khác nào bị chặt mất chân tay, hắn làm sao có thể không tức giận cho được? Nhìn thấy Bạch Khởi, Hắc Ám Đại Thống Lĩnh chỉ nóng lòng muốn rút gân lột da cho hả giận.
- Đương nhiên là ta. Thế nào ngươi muốn ra sao?
Bạch Khởi cũng không phải kẻ hèn nhát. Tuy đối phương lợi hại, nhưng Bạch Khởi cũng chẳng phải loại vừa, tiến tới song song trước mặt Hắc Ám Đại Thống Lĩnh lạnh lùng nói.
- Muốn thế nào? Còn có thể thế nào? Đương nhiên là giết ngươi cùng đám phản đồ này. Chỉ cần giết các ngươi thì Hắc Ám Tứ Tộc tự khắc thuộc về tay ta. Bất kỳ kẻ nào cũng đừng mong lấy được.
Hắc Ám Đại Thống Lĩnh đáp lại, trong khi nói xông về phía Bạch Khởi, dùng quyền phong bá đạo xốc tới.
Nắm tay đỏ sắc máu mang theo một sức mạnh khó có thể hình dung nổi, xen lẫn ngọn lửa cuồng bạo còn có một luồng hơi hắc ám lao thẳng tới Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi có hơi chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng không nương tay, trên nắm tay hòa lẫn băng sương lưỡng cân, hai người lao vào nhau mạnh mẽ.
Oanh~~
Nắm tay hai người vừa giao nhau liền lui về phía sau chưa đến một bước. Hai người ai mạnh ai yếu nhìn là có thể nhận ra ngay, rõ ràng vị Hắc Ám Đại Thống Lĩnh kia mạnh hơn vài phần.
- Hắc hắc. Thật không ngờ, ba phần sức mạnh của ta bị ngươi làm chấn động, một nhân loại Cửu Tinh Đấu Hoàng trẻ tuổi như vậy quả thật hiếm thấy, thế nào? Thần phục ta đi, nếu ngươi thần phục ta, ta có thể xem xét không giết mấy tên phản đồ đi theo ngươi.
Hắc Ám Đại Thống Lĩnh nhìn quả đấm của mình một cái, nhất thời có chút cuồng nhiệt hướng về phía Bạch Khởi nói. Sự độc tài của người này đúng là có chút biến thái, thấy nhân loại cũng muốn họ phải thần phục mình.
- Thần phục ngươi? Hắc hắc, nằm mơ đi.
Bạch Khởi không hề do dự, không hề bị lời của đối phương đẩy lùi, trình độ của đối phương cũng chỉ là cấp Đấu Đế mà thôi, hơn nữa lại nằm trong khoảng Nhất Tinh và Nhị Tinh. Dù lợi hại, nhưng cũng không đến nỗi khiến Bạch Khởi phải sợ hãi.
Bạch Khởi cũng không hàm hồ, Huyết Ma Thủ tùy cơ đánh ra. Hào quang rực màu máu từ tay Bạch Khởi phát ra mạnh mẽ, lao thẳng tới Hắc Ám Đại Thống Lĩnh ở phía xa. Lần xuất thủ này, bốn vị Tộc Trưởng chung quanh nhất thời hô lên. Huyết Ma Thủ đương nhiên họ biết, theo truyền thuyết là tuyệt học sở trường của Ma Thần Đại Hắc Thiên. Thật không ngờ Bạch Khởi không những có tay Atula, thậm chí còn biết sử dụng Huyết Ma Thủ. Điều này khiến niềm tin của họ càng thêm chắc chắn.
Nhưng Hắc Ám Đại Thống Lĩnh cũng không phải hạng dễ chơi, Đấu Đế cường giả đương nhiên có bản lĩnh của cao thủ. Huyết Ma Thủ vừa tới trong nháy mắt hắn đã duỗi tay ra, một luồng hào quang đỏ sắc máu đồng thời bộc phát, cùng với Huyết Ma Thủ của Bạch Khởi va chạm vào nhau, ngay sau đó lao thẳng tới Bạch Khởi, quả đấm khổng lồ lao thẳng về sau lưng Bạch Khởi.
- Hừ!
Bạch Khởi cũng không yếu thế, hai người lại tương giao lần nữa. Hàn Băng ngưng kết trong Hàn Băng Đấu khí của Bạch Khởi trong nháy mắt bị đối phương hóa giải, còn Bạch Khởi cũng né ra một bên. Chỗ Bạch Khởi đứng khi trước bị đánh tạo ra một lỗ thủng lớn. Một tay đối phương hạ xuống, rồi xoay mình nhảy lên, cùng lúc bộc phát ra một sức mạnh tương giao với Bạch Khởi. Nhưng Bạch Khởi rõ ràng đã chịu thua thiệt, sau khi bị đối phương đẩy lui mấy chục bước, một tia ý thức đã rơi ra ngoài.
- Mọi người hỗ trợ!
Hắc Ám Kỵ Sĩ thống lĩnh trông thấy tình cảnh như vậy liền biến sắc, trong nháy mắt xông ra, ba cao thủ còn lại cũng tiếp gót xông theo ra bên ngoài. Bốn vị Đấu Hoàng từ bốn phương vị cầm lấy vũ khí đan vào cùng đối phương, chớp mắt đã hòa thành một nhóm.
Về phần Khiếu Thiên liền chạy đến bên cạnh Bạch Khởi, nhìn thái độ của Bạch Khởi. Sau khi phát hiện Bạch Khởi không có sao, mang theo ánh mắt thăm dò nhìn Bạch Khởi, dường như định hỏi Bạch Khởi xem có nên giúp một tay không. Bạch Khởi chỉ khẽ lắc đầu, tên Đại Thống Lĩnh này rất lợi hại, điều này Bạch Khởi biết rất rõ. Nhưng Bạch Khởi thấy tình hình như vậy cũng không cẩn đến Khiếu Thiên xuất thủ. Lúc này tốt nhất là Khiếu Thiên không nên động thủ. Hắn muốn giữ lại lá bài tẩy, khi nào thực sự hết cách thì mới cho Khiếu Thiên động thủ, sử dụng tuyệt chiêu Thôn Thiên Thực Địa kinh khủng đó.
Phía xa bốn vị Tộc Trưởng cùng Hắc Ám Đại Thống Lĩnh không phân thắng bại, nhìn bề ngoài bốn vị cao thủ và Hắc Ám Đại Thống Lĩnh khó phân thắng bại, trong thời gian ngắn không thể phân cao thấp, hơn nữa còn áp chế đối phương. Nhưng Bạch Khởi không cho là như vậy.
Đừng xem bốn vị Tộc Trưởng này khí lực ào ạt, đánh cho đất đá bay mù trời, mặt đất bắt đầu lay chuyển. Căn phòng kia được chống đỡ bằng những cột đá thô cứng cũng bị bọn họ đánh cho thất linh bát lạc nghiền nát không chịu nổi, trên mặt đất đầy những dấu vết chiến đấu, xen lẫn những luồng hơi thở của đấu khí và sự tàn phá. Nhưng Bạch Khởi cũng biết, mấy vị này đang liều mạng, tiến lên đều là dùng đại chiêu, liều mạng giao chiến cùng đối phương. Mặc dù ngoài mặt áp chế đối phương, nhưng không hề gây được một tổn hại rõ rệt nào cho đối phương. Tuy đối phương tạm tránh phong mang, trông có vẻ bị người ta áp chế, nhưng một khi khí thế này qua đi, đối phương lấy lại tinh thần, vậy thì bốn người họ chắc chắn bại trận.
Quả nhiên đúng như dự liệu của Bạch Khởi, bốn vị Tộc Trưởng chẳng bao lâu đã không chống đỡ nổi nữa rồi. Sức mạnh của họ sau khi được giải phóng đã trở nên trống rỗng rồi. Còn bên phía Hắc Ám Đại Thống Lĩnh thì vẫn khí viễn du trường như cũ. Sau khi đối phương kiệt sức, lập tức dữ dội, hai tay huy vũ, đấu khí huyền ảo trở thành bốn cái đầu ma thú dữ tợn không tên nổ tung ra, trực tiếp oanh kích về bốn phía, trong nháy mắt đã đánh ngã bốn vị Tộc Trưởng xuống đất.
Bốn vị Tộc Trưởng vùng vẫy hai cái còn muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu, nhưng đáng tiếc đúng lúc này âm thanh của Bạch Khởi vang lên:
- Các ngươi chờ chút đã, trận chiến này cứ để cho ta. Phiền toái do ta gây ra thì tự ta phải giải quyết.
Nói rồi Bạch Khởi đứng lên, sau khi ho nhẹ hai tiếng, vận động chút gân cốt rồi phía sau lưng mọc ra sáu cánh chim, chậm rãi nâng thân thể Bạch Khởi trôi lơ lửng trên không trung, như thần ma dừng ở trước mặt Hắc Ám Đại Thống Lĩnh. Nơi hai tay đang cầm cánh tay Atula cũng phát ra ánh hào quang đỏ rực, trong khoảng thời gian ngắn bên trong phòng khách sát khí sùng sục.
- Ha ha, hay đấy, chẳng trách tại sao lũ phế vật này lại theo ngươi. Trên tay ngươi là cánh tay Atula hả? Thần Khí thành danh của Đại Hắc Thiên?
Hắc Ám Đại Thống Lĩnh nhìn Bạch Khởi cười nói, trong lúc này liếc về phía đôi tay Bạch Khởi, nhìn cánh tay Atula lộ vẻ tham lam và phấn khởi, và cũng không thèm giấu giếm.
← Ch. 258 | Ch. 260 → |