Vay nóng Tima

Truyện:Cửu U Long Giới - Chương 313

Cửu U Long Giới
Trọn bộ 344 chương
Chương 313: Thiên Long lão tổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-344)

Siêu sale Lazada


Bạch Khởi chỉnh đốn quân bị. Phần lớn binh mã dưới sự điều động của Bạch Khởi đã tiếp nhận sự chỉ huy của Tiêu Thiên Vũ, ngàn vạn đại quân dũng mãnh tiến vào trong lãnh thổ Thiên Long, triển khai đại chiến với Thiên Long. Cùng lúc đó bốn trăm vạn đại quân của Đế Quốc Băng Tuyết vốn đã đứng ngoài quan sát từ lâu cũng ào ào tiến vào trong cảnh giới Thiên Long. Cộng thêm Đế Quốc Đức Lan vốn đã đối địch với Thiên Long từ lâu. Trong nháy mắt toàn bộ Thiên Long đã lâm vào thế cục vô cùng nguy hiểm, giống như ba đại Đế Quốc đã liên thủ tiêu diệt Thiên Long. Đế Quốc Thiên Long trong thời gian ngắn không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể không ngừng co rút lại trận địa, vứt bỏ mười mấy hành tỉnh bên ngoài, đem binh lực tập trung ở phụ cận trung tâm Thiên Long mới ngăn cản được quân đội của tam đại Đế Quốc. Ở đó triển khai công kích, phòng thủ mãnh liệt, trong nháy mắt bên trong Thiên Long đã máu chảy thành sông, xác chất khắp nơi.

Hơn nữa cảm giác được quân lực cường đại tới từ Bất Diệt Hoàng Triều. Đế Quốc Băng Tuyết lại trưng binh thêm hai trăm vạn, điều tới Thiên Long, nâng binh lực của mình lên sáu trăm vạn. Còn Đế Quốc Đức Lan cũng tăng binh thêm mấy trăm vạn, binh lực nâng cao lên khoảng năm trăm vạn. Bất Diệt Hoàng Triều binh mã ngàn vạn. Đế Quốc Thiên Long lại chỉ có sáu trăm vạn. Lấy sáu trăm vạn người để ngăn cản hai ngàn một trăm vạn binh mã, thiết nghĩ không cần nghĩ cũng biết kết quả như thế nào.

Hôm nay toàn bộ Thiên Long đã phải chịu áp lực cực đại, ở tiền tuyến ngày nào cũng có người chết. Ở hậu phương các quý tộc đại thần hoảng sợ không chịu nổi một ngày, giống như đã nhìn thấy được Đế Quốc khổng lồ này sắp rơi vào sụp đổ. Bọn họ bắt đầu thương lượng tìm đường rút lui cho mình. Thiên Long Thành to lớn như vậy, mặc dù không phải chịu cảnh chiến hỏa, chiến hỏa chỉ bạo phát ở vùng giáp ranh mà thôi, lộ trình vẫn cách xa Thiên Long Thành mấy trăm dặm, nhưng trong Thiên Long Thành lại đã bạo loạn. Vật giá tăng cao, tích trữ lương thảo, mua bán vô số gia sản, có một số thương nhân muốn bỏ trốn đã thu dọn hành trang, sắp xếp cho người nhà theo hướng Quang Minh Đế Quốc sau lưng Trung Tâm Đại Lục mà đi.

- Bệ Hạ, trong thành thương nhân đang ra sức nâng giá, lòng dân đại loạn, kẻ địch ba đường tiếp cận, đại quân ta khó có thể ngăn cản, xin Bệ Hạ hãy sớm ra quyết định!

Trong Hoàng cung của Thiên Long, các Đại quý tộc của Thiên Long và các đại thần tề tụ đông đúc, sắc mặt của ai cũng u sầu đứng ở đó. Tể Tướng của Thiên Long đứng ở vị trí chính giữa, đầu tiên mang vẻ ưu sầu nói như vậy.

- Chuyện này ta cũng biết. Không ngờ Thiên Long ta vẫn được gọi là Đệ Nhất Phương Đông, Đệ Nhị Đại Lục, ngàn năm qua chưa từng gặp địch thủ nào, không ngờ đến hôm nay lại rơi vào tình cảnh như vậy. Lãnh thổ rộng lớn của Thiên Long bị người ta xâm chiếm, trăm vạn binh sĩ chết tha hương, đây đều là lỗi lầm của ta. Triệu Hưng Long ta sao còn dám đối diện với các vị liệt tổ liệt tông. Lẽ nào Thiên Long hùng mạnh lại bị tiêu diệt trong tay ta sao? Các vị đại thần, ta tự hỏi hàng ngày ta đối đãi với các ngươi cũng không bạc, bây giờ quốc gia nguy nan ai có cách gì thì nói ra đi. Chỉ cần có thể cứu nước cứu dân, Triệu Hưng Long ta sẽ ban thưởng Vương vị, sắc phong thành Thân Vương.

Triệu Hưng Long ngồi ở đó sắc mặt khổ sở nói, đưa ra một lời hứa cực lớn, đó là ban cho danh xưng Thân Vương.

Phong hiệu này thật sự khiến người ta phải rung động, nhưng vẫn không có ai đứng ra. Tình cảnh bây giờ như vậy, nếu muốn xoay chuyển tình thế, mấy người bọn họ không phải chỉ nói mấy câu là có thể giải quyết được. Danh hiệu Thân Vương quả thật rất hấp dẫn, nhưng vấn đề là bọn họ cũng không có bản lĩnh để có được phong hiệu này. Những người xung quanh đều để tay lên ngực tự hỏi, bản thân mình có cách gì để ngăn chặn được quân đội hơn hai ngàn vạn kia.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong đại điện đều chần chừ. Cả đám nhìn nhau, người này nhìn người kia, nhưng một hồi lâu vẫn không có ai dám nói ra nửa câu, trong đại điện rộng lớn như vậy chỉ còn lại những tiếng thở gấp gáp.

Tình cảnh như vậy khiến Triệu Hưng Long nhìn mà đau lòng, sau đó thở ra một hơi bất đắc dĩ. Hắn đã quyết định, nếu thật sự không được, bản thân chỉ có thể mặt dày làm một tử tôn bất hiếu mời Lão tổ tông xuất hiện để chủ trì đại cục. Mặc dù như vậy có thể sẽ khiến bản thân mất đi Hoàng vị, nhưng ít ra... ít ra Thiên Long vĩ đại có thể được bảo vệ.

- Bệ Hạ, vi thần có một lời không biết có nên nói ra hay không.

Đột nhiên đúng lúc Triệu Hưng Long đang thất vọng, có một người đứng lên. Người này không phải là ai khác mà chính là Binh Bộ Thương Thư của Thiên Long, Lý Tiêu Vân, Thiên Long danh tướng Nguyên Soái của Đế Quốc.

- Tiêu Vân, ngươi có cách gì? Mau nói! Lẽ nào ngươi nghĩ được cách gì khắc địch sao?

Triệu Hưng Long giống như đã tìm được thuốc quý cứu mạng, sắc mặt trong nháy mắt đã hoan hỉ, đứng lên vội vàng nói. Một câu nói cũng thu hút ánh mắt của tất cả các Vương công Đại thần, nhìn về hướng Lý Tiêu Vân, chờ đợi Lý Tiêu Vân nói tiếp. Bọn họ muốn xem xem danh tướng Đế Quốc bây giờ có thể nói ra những lời như thế nào.

- Chuyện này... cách đương nhiên là có. Mặc dù cách này không phải tốt lắm, nhưng trước mắt vi thần cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này.

Lý Tiêu Vân trước ánh mắt chú ý của mọi người ít nhiều có chút xấu hổ, bởi vì cách của hắn không phải phá địch chi sách gì cả, mà là một cách chèo chống trong cơn nguy nan mà thôi.

- Cách gì, cứ nói đi đừng ngại!

Cứu mệnh đạo thảo bây giờ chính là một cái hạt hy vọng, Triệu Hưng Long bây giờ không thể từ bỏ. Bất luận là cách gì, còn hơn là ngồi đây chờ đợi, đợi binh mã ba nước với hơn hai ngàn vạn người sắp tới cửa giết mình.

- Chuyện này... chúng ta có thể nhờ Giáo Đình hỗ trợ, xác lập Giáo Đình thành Quốc Giáo, cho phép Giáo Đình tự do truyền bá tín ngưỡng, cho phép Giáo Đình tự do chiêu mộ hộ vệ quân đội, đồng thời lấy ra một phần quốc thuế cho Giáo Đình làm tài chính để đổi lấy việc Giáo Đình xuất binh. Thần nghĩ có thể đẩy lùi được binh mã ba nước, bảo vệ được cơ nghiệp của Thiên Long chúng ta.

Lý Tiêu Vân sắc mặt có chút ửng đỏ, thân là Nguyên Soái Đế Quốc, Binh Bộ Thượng Thư, nhưng lúc này lại không nghĩ ra sách lược nào đẩy lùi đối phương, ngược lại còn đưa ra một kế sách như vậy, có chút hơi mất mặt.

Đế Quốc Thiên Long từ trước đến nay luôn tôn trọng Hoàng Đế, Hoàng quyền có vị trí tối cao, nhưng bây giờ lại nhờ Giáo Đình giúp đỡ, quả thật có thể giúp giải vây nhưng hậu quả sau này thế nào không cần nghĩ cũng biết. Rất có khả năng hậu quả sẽ diễn biến thành Đế Quốc bị Giáo Đình khống chế, sau này cùng với Trung Tâm Đại Lục và Tây phương Đại Lục trở thành một thể, Quân quyền Thần thụ, Thần quyền cao hơn tất cả. Đế Quốc sẽ trở thành sản vật bị tôn giáo lãnh đạo, sự uy nghiêm của Hoàng Đế không còn lại gì. Đây tuyệt đối không phải là cách gì tốt.

- Hồ đồ! Sao có thể như vậy được? Với những điều kiện dẫn dụ Giáo Đình vào như vậy sợ là trước cửa đuổi hổ, sau lưng rước sói. Binh mã ba nước quả thật có thể lui nhưng sau mặt chúng ta phải đối phó với một kẻ khó chơi hơn là Quang Minh Thần Điện. Đây mà là cách sao? Đến lúc đó bọn chúng giở trò, thôn tính luôn Thiên Long thì ai chịu trách nhiệm? Đến lúc đó là Bệ Hạ lớn hay là Giáo Hoàng của bọn chúng lớn? Sau này Hoàng Đế thoái vị có phải cũng cần Giáo Hoàng sắc phong không? Lý Tiêu Vân ngươi đang muốn cứu nước hay là bán nước?

Chưa đợi những người khác phát biểu ý kiến, mấy lão cựu thần cố chấp vội nhảy ra, chỉ vào mũi Lý Tiêu Vân mắng lớn.

Đối với chuyện này Lý Tiêu Vân chỉ cười đau khổ, không biết trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể cười đau khổ lắp bắp nói một câu:

- Trừ cách đó ra không còn cách nào khác. Binh mã của Thiên Long chúng ta không đủ sáu trăm vạn, còn liên quân ba nước lại vượt quá hai ngàn một trăm vạn. Hơn nữa trong đó không thiếu quân tinh nhuệ thành thạo chiến tranh. Bất Diệt Hoàng Triều lại có cường giả hộ vệ và số lượng lớn Ma Pháp Sư có uy lực có thể nói là kinh thiên động địa. Chúng ta khó có thể giành được thắng lợi, nếu không nhờ Giáo Đình xuất binh thì thật ra thần không nghĩ ra cách nào để có thể đối phó với bọn chúng.

Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều trầm mặc, nguy nan đã đã đe dọa ngay trước mắt đất nước nhưng lại không có cách nào khác. Nhưng nếu là có những cách gì khác thì Lý Tiêu Vân hắn cũng không nói ra chuyện nhờ Giáo Đình giúp đỡ như vậy. Nhưng Giáo Đình chính là con hổ ăn thịt người, về điều này tất cả mọi người đều hiểu rất rõ. Mời bọn chúng tiến vào e là tương lai hậu hoạn sẽ vô cùng.

- Đúng vậy, trừ cách đó ra cũng không còn cách nào khác. Nhưng Lý Nguyên Soái, làm sao ngươi dám khẳng định Giáo Đình nhất định sẽ giúp chúng ta? Phải biết rằng liên quân ba nước có tới hơn hai ngàn vạn, binh mã Giáo Đình bao gồm cả Quang Minh Đế Quốc cũng chỉ có hơn hai ngàn vạn mà thôi. Vì chúng ta, Giáo Đình có đồng ý dốc hết lực lượng để quyết đấu một trận tử chiến với đối phương không?

.

Tể Tướng mở miệng, mở miệng dưới sự chỉ thị của Hoàng Đế Triệu Hưng Long. Dù sao những lời này, đặc biệt là những lời liên quan đến chuyện bán nước cầu vinh, Hoàng Đế càng không tiện mở miệng. Vẫn nên do Tể Tướng đứng ra hỏi thì hay hơn. Đương nhiên về một số ý nghĩa nào đấy, Triệu Hưng Long đã nghiêng về chuyện mời Giáo Đình giúp đỡ.

- Chuyện này... Ta nghĩ là được. Các vị, Giáo Đình từ trước đến nay luôn có một mộng tưởng là muốn mang tín ngưỡng khuyếch trương ra toàn bộ Đại Lục, Đông Phương Đại Lục từ lâu đã là khu vực cấm tín ngưỡng của bọn họ. Bao nhiêu năm như vậy các nước liên thủ trấn áp Giáo Đình, bọn họ ở Đông Phương Đại Lục căn bản không có cách nào để phát triển. Đây là nỗi đau khổ từ lâu của Giáo Đình. Lần này chúng ta dành cho Giáo Đình một điều kiện hậu đãi như vậy, bọn họ đương nhiên phải động lòng rồi. Huống hồ Đông Phương Đại Lục mặc dù có vô số quốc gia, nhưng trải qua mấy năm tranh đoạt, ăn thịt lẫn nhau, rút cục cũng chỉ còn lại bốn Đại Đế Quốc là Đức Lan, Băng Tuyết, Bất Diệt Hoàng Triều và Thiên Long chúng ta. Lần này nếu Giáo Đình có thể giúp chúng ta, không những có thể đặt nền móng vững chắc ở Thiên Long mà còn đánh bại đối phương, đạt được quyền khống chế ở cả phương Đông, ta nghĩ bọn họ không thể không động lòng được. Đây chỉ là điều đầu tiên, điều quan trọng nhất là Bất Diệt Hoàng Triều. Thiên Long nhất định sẽ đối phó với Bất Diệt Hoàng Triều, tình hình Bất Diệt Hoàng Triều bây giờ như thế nào tất cả mọi người có lẽ đều đã biết. Bây giờ Bạch Khởi cầm quyền, bất cứ lúc nào đều có thể đăng cơ xưng Đế cho nên Bất Diệt Hoàng Triều trên thực tế là của họ Bạch. Còn Bạch Khởi trước đó đã giết chết Thẩm Phán Trưởng của Giáo Đình, còn cả Hồng Y Đại Giáo Chủ và Quang Minh Võ Sĩ, sau đó còn giết chết hàng vạn Giáo Đình Tế Ty, dẫn Thượng cổ Bách Tộc quay về Đại Lục, hợp tác với Hắc Ám Thần Điện. Như vậy không phải là đã phạm vào điều kiêng kỵ của Giáo Đình hay sao? Lần này bọn họ tiến vào tấn công Thiên Long, Hắc Ám Thần Điện cũng ở sau lưng ủng hộ. Với tính cách của Giáo Đình, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Tuyệt đối sẽ không để Hắc Ám Thần Điện quật khởi, vì vậy bọn họ nhất định sẽ ra tay. Cho nên chỉ cần chúng ta nhờ bọn họ giúp đỡ, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ chối, thậm chí còn mượn cơ hội này dốc toàn bộ lực lượng nhất cử dẹp yên toàn bộ phương Đông!

Lý Tiêu Vân đứng ở đó, suy nghĩ một lát, đem tất cả suy nghĩ của mình nói ra toàn bộ.

Vắng vẻ... im lặng như tờ, nhưng sau đó một trận nghị luận lại bắt đầu. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, Lý Tiêu Vân nói có lý. Nếu Thiên Long mời Giáo Đình giúp đỡ, bọn họ tuyệt đối sẽ động thủ. Chỉ là bọn họ không muốn tiếp nhận hậu quả sau khi động thủ mà thôi.

Đối với những người ở đây mà nói, Hoàng Đế giống như một ngọn núi cao áp trên đầu bọn họ, điều này đã đủ khó chịu rồi. Nhưng tương lai còn phải chịu một thế lực lợi hại hơn là Giáo Đình, bọn họ sao có thể chịu được? Những người bọn họ đều không phải là tín đồ, đối với Giáo Đình ngược lại rất phản cảm, đương nhiên không muốn hoan nghênh bọn họ tiến vào.

Cho nên sau khi trải qua thời gian nghị luận ngắn ngủi, đại khái trong triều đình phân thành hai trận doanh. Một trận doanh kiên trì mời Giáo Đình giúp đỡ, một trận doanh kiên trì cố chấp không chịu. Hai bên bắt đầu tranh luận không ngớt, toàn bộ triều đình phảng phất như một cái chợ bán thức ăn ồn ào, ngươi nói một câu, ta nói một câu, không dứt lời.

Triệu Hưng Long hung hăng vỗ vào Long tọa, trầm giọng quát:

- Được rồi, để cho ta yên tĩnh! Nhìn các ngươi xem còn ra thể thống gì nữa? Loạn hết cả lên. Các ngươi đang làm gì ở đây vậy! Chuyện này ta đương nhiên có quyết định. Các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đi mời Lão tổ tông!

Nói xong không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người rời khỏi nơi đó. Những kẻ đứng ở đó không rõ Bệ Hạ có ý gì, lẽ nào Hoàng Đế Bệ Hạ cũng hồ đồ rồi sao?

Nhưng trong ánh mắt của một bộ phận nhỏ đứng ở đó lại xuất hiện một tia quang mang. Đối với sự tồn tại của Lão tổ tông Thiên Long Hoàng thất, bọn họ có biết một ít. Đương nhiên những người này đều là những Đại quý tộc có lịch sử lâu đời. Ngoại trừ bọn họ, những người khác hầu như không biết Thiên Long Hoàng thất còn có một vị Lão tổ tông. Hoàng Đế đời thứ mười bảy của Thiên Long, Triệu Vân Phách đã từng là một vị Hoàng Đế văn thao võ lược. Hoàng Đế Triệu Vân Phách đời thứ mười bảy đã giúp Thiên Long trở thành Đệ Nhất Đế Quốc ở phương Đông, một Đấu Đế cường giả đã sống gần tám trăm năm.

Đây chính là cột trụ của Đế Quốc Thiên Long, bí mật lớn nhất của Hoàng thất Thiên Long. Ngoại trừ Tộc Trưởng gia tộc mấy Đại quý tộc ra hầu như không có ai biết chuyện này. Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ từ trước đến giờ không mở miệng được. Vì bọn họ biết Hoàng thất vẫn còn sức mạnh chưa dùng đến, đó là sự tồn tại của luồng sức mạnh khủng khiếp đến cực điểm.

Đương nhiên kết quả việc gặp mặt Triệu Vân Phách mang ý nghĩa là Triệu Hưng Long sẽ phải bước xuống khỏi vị trí Hoàng Đế. Khiến cho Đế Quốc Thiên Long vĩ đại bước tới tình cảnh này, không có cách nào chống lại, phải nhờ tới Lão tổ tông xuất mã, vậy thì dù cho Triệu Vân Phách không bắt hắn xuống đài, Triệu Hưng Long cũng xấu hổ không muốn ngồi trên vị trí Hoàng Đế. Cho nên vạn bất đắc dĩ lắm, Triệu Hưng Long cũng không muốn đi tìm Triệu Vân Phách. Nhưng bây giờ đã không còn sự lựa chọn, hắn đã không còn cách nào để giải quyết chuyện này. Chuyện liên quan đến sinh mệnh sống còn của Đế Quốc Thiên Long, cho nên Triệu Hưng Long chỉ có thể đi tìm Triệu Vân Phách, mời Lão nhân gia quyết định.

o0o

Trong một tòa biệt viện, trên một tòa giả sơn của hậu cung, Triệu Hưng Long cùng một đám nô tài đi tới. Đây là cấm địa của Hoàng cung, leo lên ngọn giả sơn này, sau đó quỳ xuống trước cửa biệt viện cao giọng hô:

- Tử tôn bất hiếu, Thiên Long Hoàng Đế đời thứ ba mươi tám, Triệu Hưng Long cầu kiến Lão tổ tông, mời Lão tổ tông ra gặp mặt.

Sau khi lời này vừa phát ra, trong sân truyền đến một thanh âm uy nghiêm mà già nua:

- Đây là cấm địa, không cho phép bất cứ ai tiến vào. Lẽ nào khi Phụ hoàng ngươi truyền ngôi cho ngươi không nói cho ngươi biết, khi Đế Quốc Thiên Long chưa nguy nan thì không được phép tới đây sao?

- Chuyện này... Lão tổ tông, Thiên Long đã nguy cấp lắm rồi. Tam đại Đế Quốc hai ngàn vạn binh mã đã bao vây Thiên Long, Thiên Long ta đã bị bọn người lòng lang dạ thú đó bao vây, bất cứ lúc nào cũng có thể nước mất nhà tan. Tử tôn bất hiếu, mời ngài xuất diện làm chủ cho bọn tử tôn, bảo vệ Hoàng triều Triệu Gia chúng ta!

Triệu Hưng Long lại phủ phục trên đất, nức nở hô. Thân là Hoàng Đế hơn trăm tuổi, đã bao nhiêu năm hắn không rơi nước mắt, nhưng lúc này Triệu Hưng Long lại rơi lệ đầy mặt.

Thẳng thắn mà nói, Triệu Hưng Long dù sao cũng là một Hoàng Đế tốt, chăm lo việc nước, chỉnh đốn binh mã. Thiên Long lớn như vậy ở trong tay hắn càng ngày càng phồn vinh phát triển. Nếu không phải hắn dã tâm bừng bừng, muốn mở rộng bản đồ, ăn tươi nuốt sống Gia Lam Đế Quốc, nếu không phải hắn đụng phải Bạch Khởi, nếu không phải một Ma Pháp Cấm Chú tiêu diệt mấy trăm vạn quân tinh nhuệ, thì Triệu Hưng Long tuyệt đối sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, Đế Quốc Thiên Long cũng không rơi vào nông nỗi này.

Lúc này trong lòng Triệu Hưng Long vô cùng hối hận, nhưng đã không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc cho Lão tổ tông xử trí, tiện đường cũng mời Lão tổ tông xuất sơn trọng chỉnh sơn hà.

- Cái gì! Tại sao có thể như vậy! Đế Quốc to lớn như vậy khi phụ thân ngươi truyền lại cho ngươi không phải vẫn phồn vinh hưng thịnh sao. Đế Quốc binh mã gần ngàn vạn, sao có thể rơi vào tình cảnh này. Ngươi rút cục đã làm cái gì vậy hả? Cút đến chỗ ta nói rõ xem nào!

Triệu Vân Phách ở trong sau khi nghe xong lời này nhất thời tức giận hét lên, một luồng uy thế phóng lên trời, sau đó sở thu nhất trảo. Trước mặt mọi người, Triệu Hưng Long đã bị Triệu Vân Phách bắt vào trong nhà tranh.

Run rẩy liếc nhìn Lão tổ tông Triệu Vân Phách đang ở trước mặt, nhìn Lão tổ tông Triệu Vân Phách vẫn không hề già nua thậm chí còn trẻ hơn cả mình mấy phần, Triệu Hưng Long đầu tiên rất sửng sốt, sau đó chảy nước mắt đem toàn bộ sự tình đã trải qua kể lại tất cả cho Lão tổ tông của mình nghe. Triệu Hưng Long đã chịu quá nhiều áp lực, trước mặt người khác không có cách nào phát tiết, cũng không thể phát tiết. Thân là Hoàng Đế hắn không thể để lộ sự yếu đuối của bản thân mình, nhưng trước mặt Triệu Vân Phách hắn đã không có cách nào kiềm chế được.

Sau khi nghe xong lời của Triệu Hưng Long, sắc mặt của Triệu Vân Phách biến đổi vô cùng khó coi, nheo nheo mắt nhìn trước mặt Triệu Hưng Long đang quỳ trước mặt nói:

- Nói thế bây giờ các ngươi vẫn muốn nhờ Giáo Đình giúp đỡ sao?

- Đúng vậy, ngoại trừ cách đó ra, chúng con đã không còn cách nào khác.

Triệu Hưng Long sắc mặt u ám nói, nhưng đây cũng không phải là chuyện sáng sủa gì cả.

- Hừ... Ngươi cũng đừng tự trách mình nữa. Xuất binh Gia Lam không sai, bại dưới Cấm Chú thần bí của Ma Pháp Sư của Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh cũng không sai. Mặc dù ngươi có trách nhiệm nhưng đây cũng không phải là lỗi hoàn toàn của ngươi. Có một số chuyện không phải ngươi có thể làm được. Thiên Long Hoàng thất chúng ta vẫn còn một số chiêu bài, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc lấy ra. Ngươi đi đi, đi nhờ người của Giáo Đình ra tay, làm theo nghị luận của thủ hạ ngươi.

Triệu Vân Phách trầm ngâm, tinh quang trong mắt tăng vọt lên.

- Nhưng...

Triệu Hưng Long còn muốn thêm gì nữa nhưng đã bị Triệu Vân Phách cắt ngang, Triệu Vân Phách sắc mặt hào khí cười lạnh nói:

- Triệu Gia chúng ta không phải là những người dễ chọc vào. Ngươi yên tâm, cho dù là Giáo Đình cũng đừng mơ tưởng đến chuyện chiếm được chút tiện nghi nào của chúng ta. Đến lúc đó ngươi sẽ biết!

.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-344)