← Ch.338 | Ch.340 → |
- Cái gì! Sao có thể như thế! Lại là một con người sao? Ngươi không phải đang nói đùa ta đấy chứ.
Minh Vương Cáp Địch Tư nghe xong lời này sắc mặt liền thay đổi cao giọng hô, đáp án như vậy ngay cả người lão luyện thành thục như Minh Vương cũng không dám tin, không giữ được sự bình tĩnh. Sắc mặt thay đổi vô cùng khó coi, cũng không biết hắn cụ thể đang suy nghĩ những gì, nhưng nhìn nhãn thần của Chiến Thần Vô Song ngược lại lại lộ rõ vẻ xấu hổ vô cùng.
- Chuyện này... ngươi cảm thấy ta có thể nói đùa với ngươi được sao?
Chiến Thần Vô Song mặt tràn đầy đau khổ nói, nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng ưu sầu vô cùng, vì Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương cũng hỏi như vậy, lẽ nào lời nói của bản thân lại không đáng tin như vậy sao? Hay là thông tin này quá đả kích khiến người ta không dám tin?
Suy tư một chút Chiến Thần Vô Song cũng hiểu ra rằng, sợ là nếu đổi lại là mình, Minh Vương bỗng nhiên chạy tới nói với mình hắn không đánh bại được một con người, bây giờ cần phải cầu xin sự giúp đỡ của mình, bản thân cũng sẽ không tin như vậy, nhưng đáng tiếc đây lại là sự thật, mặc kệ người khác có tin hay không thì nó cũng đều là sự thật.
- Ngươi cảm thấy... ta có thể đem vấn đề ra này lừa gạt ngươi sao?
Sắc mặt của Chiến Thần Vô Song rất khó coi, đối với nghi vấn của Minh Vương hắn quả thật có chút bất mãn vì thân là Chủ Thần, nói bản thân mình bị một con người đánh bại đã là một chuyện rất mất mặt rồi, bản thân hắn khi nói ra hắn cũng không dám tin nữa. Chiến Thần cảm thấy mình phải chịu sự sỉ nhục, sắc mặt đương nhiên không dễ coi rồi.
- Ồ... xin lỗi... ha ha... thật sự rất xin lỗi. Chỉ là ngươi biết đấy thông tin này khiến người ta quá chấn động, rất khó tưởng tượng một con người lại có thể đánh bại được ngươi, chuyện nhân loại đánh bại Chủ Thần như vậy từ trước đến nay thật sự chưa từng có.
Minh Vương cười gượng gạo hai tiếng có chút xấu hổ nói.
- Đúng vậy, từ trước đến giờ chuyện này chưa từng xảy ra, con người tên là Bạch Khởi đó thật sự là rất lợi hại. Hắn chỉ mới hai mươi tuổi thôi nhưng hắn đã có sức mạnh có thể đối kháng với ta, hơn nữa còn có thể gia tăng thực lực nhanh kinh khủng. Lần đầu tiên ta gặp hắn là tám tháng trước, lúc đó sức mạnh của hắn và ta tương đương nhau, nhưng hắn có huyết thống Hắc Ám Thiên Sứ, sau khi biến thân sức mạnh đã vượt qua trên ta. Nửa năm trước khi ta và hắn giao đấu, hắn đã có thể khống chế được hoàn toàn sức mạnh của ta, thậm chí ta cảm thấy khoảng cách của hắn với ngươi đã không còn quá xa. Phải biết rằng nửa năm trước ta và Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương của Nam Hải cùng nhau liên thủ đối phó với hắn, thậm chí lão long ngay cả Hủy Diệt Thần Quang cũng đã sử dụng, kết quả lão long vẫn bị hắn giết chết, ta thì bị trọng thương. Nếu không phải ta nhanh chân chạy thoát thì e là đã chết ở đó rồi. Con người đó tuyệt đối không thể để hắn tùy ý phát triển, nếu không thì cả ta và ngươi sẽ phải chịu sự áp chế của hắn.
Sắc mặt của Chiến Thần Vô Song ngưng trọng lại nói như vậy, hắn biết Minh Vương không phải là người dễ dàng bị lời nói này lay động, muốn kích động hắn chỉ có thể dùng lợi nhuận, ngoài ra còn phải tạo đủ áp lực cho hắn. Hắn tin Minh Vương cũng không muốn một mình Bạch Khởi trưởng thành như vậy, vì sự trưởng thành của Bạch Khởi sẽ tạo ra sự uy hiếp đối với hắn.
Quả nhiên, Minh Vương sau khi nghe xong lời này vội biến sắc mặt, nheo nheo mắt, nhìn Chiến Thần Vô Song đang ở trước mặt sắc mặt không ngừng thay đổi, một lát Minh Vương mới hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất:
- Tại sao ngươi không thức tỉnh mấy người kia? Mặc dù tên Bạch Khởi mà ngươi nói bây giờ rất lợi hại, nhưng nếu ngươi thức tỉnh mấy người khác đương nhiên có thể đối phó với hắn. Huống hồ hai gã Quang Minh Thần và Hắc Ám Thần nắm rất chắc tín ngưỡng nhân gian, đặc biệt là Quang Minh Thần. Theo tính toán thực lực bây giờ có thể tương đương với ta, thậm chí vượt qua cả ta, ngươi thức tỉnh bọn họ để đối phó với người tên là Bạch Khởi đó đương nhiên không có vấn đề, nhưng tại sao ngươi không thức tỉnh bọn họ, ngược lại lại đến tìm ta? Tại sao như vậy?
- Tại sao à? Nguyên nhân rất đơn giản, ta đương nhiên biết thức tỉnh mấy người kia dậy đối phó với Bạch Khởi nhất định có thể nắm chắc phần thắng, giết chết hắn không phải là chuyện gì khó khăn, nhưng ngươi biết Đại Lục lớn như vậy, nếu thức tỉnh những người khác vậy thì ta làm sao có thể mở rộng được tín ngưỡng của ta. Nói thật ra ta không muốn đem Đại Lục rộng lớn như vậy đem giao cho người khác, hoặc là tranh phần với nhiều người, cho nên ta mới không thức tỉnh bọn họ mà lại tới tìm ngươi.
Chiến Thần Vô Song không có chút giấu diếm thẳng thắn nói ra, dù sao muốn hợp tác với nhau hắn đương nhiên không nên giấu diếm quá nhiều.
Hơn nữa chủ đề này cũng không có gì đáng giấu diếm, mặc dù vị Minh Vương không hỏi nhiều, nhưng xem ra hắn cũng có thể phán đoán được chút ít, người ta đã có thể đoán ra, mình hà tất phải giấu diếm làm gì?
- Vậy à, ha ha, vậy ngươi sợ bọn họ cướp tín ngưỡng trên Đại Lục của ngươi, lẽ nào ngươi không sợ ta cướp sao?
Minh Vương cười hắc hắc, từ chối cho ý kiến nói.
- Sợ? Đương nhiên là sợ rồi, nhưng ngươi cũng biết trên nhân gian sao có thể thích ngươi. Ngoài những Vong Linh Pháp Sư hầu như không có ai tín ngưỡng ngươi, nghĩ ra muốn thành lập tín ngưỡng trên nhân gian đối với ngươi không phải là chuyện đơn giản, đặc biệt là đối với những người vô cùng khiếp sợ cái chết thì phát sinh lực tín ngưỡng đối với ngươi lại càng khó, cho nên ta không sợ ngươi. Hơn nữa ngay cả ngươi muốn chia một bộ phận nhân khẩu lãnh thổ, thì cũng không phải là không thể. Hai người chia nhau thì vẫn tốt hơn là mười người chia, không phải sao?
Chiến Thần Vô Song thể hiện rõ chủ ý, vẻ mặt thay đổi trầm giọng nói như vậy. Theo cách nhìn của hắn thật sự là như vậy, Đại Lục này rộng lớn như vậy, nhân khẩu cũng nhiều như vậy, hai người chia nhau so với mười người chia thì lợi hơn rất nhiều, rất nhiều.
Chiến Thần Vô Song trầm giọng nói, hắn đã hạ quyết tâm.
- Mỗi người một nửa?
Minh Vương Cáp Địch Tư nghe xong lời này nhãn thần nhất thời sáng ngời, liếc nhìn Chiến Thần Vô Song đang ở trước mặt từ chối cho ý kiến nói như vậy.
- Mỗi người một nửa, nhưng ta có một yêu cầu!
Chiến Thần Vô Song gật gật đầu, nói đồng ý nhưng hắn vẫn có yêu cầu khác, nếu Minh Vương không đồng ý hắn cũng không hợp tác với Minh Vương nữa, dù sao tên Minh Vương này cũng không phải dễ đối phó, so với Bạch Khởi còn hung ác hơn, sức mạnh cũng cường đại hơn.
- Có yêu cầu gì nói ra nghe xem nào?
Minh Vương đối với yêu cầu của Chiến Thần Vô Song có chút bất mãn, nhưng vẫn không có hành động phản đối gì mà trầm giọng nói. Hắn muốn xem xem Chiến Thần Vô Song muốn đưa ra ý kiến như thế nào
- Thật ra cũng không có gì nhưng sức mạnh của Minh Vương nhà ngươi hơn ta rất nhiều, ta không phải là đối thủ của ngươi, vạn nhất sau khi đối phó với Bạch Khởi xong, ngươi muốn tiện đường giải quyết luôn ta thì ta phải làm thế nào? Ngươi hoàn toàn có thể ngăn cản ta thức tỉnh những người khác, cho nên ta không muốn sau khi giải quyết xong Bạch Khởi lại bị ngươi giải quyết, vì vậy ta muốn đàm phán với ngươi một chút.
Chiến Thần Vô Song ngồi ở đó mỉm cười đưa ra yêu cầu như vậy. Thật ra điều mà hắn lo lắng cũng không phải không có căn cứ, lo lắng như vậy hoàn toàn là nghĩ cho bản thân mình, là người thì ai cũng có lo lắng như vậy, Chiến Thần Vô Song cũng không phải ngoại lệ.
- Ồ... như vậy à, ta biết rồi, ta có thể thề với Sáng Thế Thần, sau khi giải quyết Bạch Khởi xong ta và ngươi mỗi người một nửa Đại Lục, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi, thế nào hả?
Minh Vương ngồi ở đó sau khi nghe xong liển mỉm cười nói như vậy
- Nếu là như vậy vậy thì cũng không còn vấn đề gì nữa, ta sẽ đi mở phong ấn.
Chiến Thần Vô Song cười ha ha đứng lên, cuộc giao dịch của hai người đã hoàn thành như vậy.
Không lâu sau Chiến Thần Vô Song mở phong ấn khe nứt của Minh Giới với nhân gian, Minh Vương dẫn đầu các cường giả của Minh Giới lần lượt tới nhân gian.
Trong khoảng thời gian này trên Đại Lục gió nổi mây phun, Quân Đoàn Minh Giới bắt đầu tiến vào nhân gian, Minh Vương mặc dù không lập tức triển khai tiến công, nhưng đã bắt đầu chậm rãi tập kết về phương hướng của nhân loại.
Cùng lúc đó Bạch Khởi đã triển khai tiến công đại quy mô. Có Bạch Khởi tự mình ra trận, đối phương lại không có đối thủ nào. Bên Bạch Khởi đã bắt đầu triển khai tàn sát đại quy mô không chút kiêng nể. Quân đội của Bạch Khởi khí thế như chẻ tre chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, đã thống nhất toàn bộ Đại Lục. Nhiệm vụ của Cửu U cũng hoàn thành, SS cấp bảo thạch cũng đã về tay.
Vào một ngày, thanh âm lạnh lẽo của Cửu U vang bên tai Bạch Khởi, nói với Bạch Khởi nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, nhiệm vụ Thống Nhất Đại Lục kết thúc, đồng thời cũng có được Huyết thống Đại Vu và Đại Vu Tinh Huyết, khi đó còn thêm vào một tỉ Giao Dịch Điểm, bên ngoài doanh trại của Bạch Khởi đột nhiên truyền đến hai luồng khí thế cường đại khiến người ta có chút kinh hãi.
Bạch Khởi vốn đang có vẻ mặt tươi cười trong nháy mắt đã biến đổi sắc mặt, tâm tình vốn đang rất tốt cũng biến mất vô hình vô ảnh, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm. Liếc nhìn các tướng lĩnh xung quanh đang uống rượu chúc mừng thắng lợi của chiến tranh, Bạch Khởi lắc mình đi ra ngoài doanh trướng, theo phương hướng xuất hiện hai luồng khí thế mà đi. Trong đó một luồng sức mạnh Bạch Khởi rất quen thuộc, người đó không phải là ai khác mà chính là Chiến Thần Vô Song.
Khốn khiếp, không giải quyết tên này đúng là một sai lầm, lần này không biết hắn lại tìm ai đến, sức mạnh cảm giác rất âm u lạnh lẽo, hơn nữa thực lực kinh người, trước đây ta đã được thăng cấp lên một Tinh đã đạt được cấp bậc Bát Tinh Đấu Thần, cụ thể chỉ kém vị trí Chí Cao Thần một bậc, nhưng người này lại có sức mạnh tương đương với ta, cũng không biết tên Chiến Thần Vô Song này rút cục lại tìm người như thế nào đến. Nhưng may mà còn có Huyết thống Đại Vu và Huyết thống Hắc Ám Thiên Sứ, sức mạnh của ta đã tăng lên rất nhiều, thân thể càng ngày càng vững chắc. Hai người bọn họ ngay cả liên thủ cùng nhau, ta cũng vẫn còn cơ hội chiến thắng, chỉ là không biết người kia có chiêu thức biến hóa gì không, nếu không có thì tốt, nếu có thì ta e là mình sẽ tiêu đời.
Bạch Khởi vừa suy nghĩ như vậy trong lòng, vừa theo hướng ngược lại của hai luồng khí thế mà đi.
Hắn không muốn khai chiến trong quân doanh vì hắn cảm thấy sức mạnh của đối phương, một ngày nào đó nếu bản thân và bọn chúng đánh nhau ở đây thì những thủ hạ của mình sợ là sẽ chết sạch. Cảnh tượng này không phải là điều mà Bạch Khởi muốn thấy, cho nên Bạch Khởi lựa chọn bỏ chạy, theo hướng ngược lại mà đi, theo hướng Giáo Đình Thánh Vực mà mình đã chiếm lĩnh mà đi. Trong lòng Bạch Khởi đã có quyết định, dù sao bây giờ Bạch Khởi cũng có đủ tiền, hơn nữa đã hoàn thành nhiệm vụ, có đủ bảo thạch, nếu thật sự không chống đỡ được sẽ đi phá vỡ Quang Minh ấn đổi Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể. Như vậy bản thân sẽ có thể nắm chắc chiến thắng khi đối phó với bất cứ người nào.
Thật ra sau khi vừa nghe thấy thanh âm này, Bạch Khởi đã có suy nghĩ, quyết định một lần đi phá vỡ Quang Minh phong ấn, đánh thức Chư Thần để giải quyết bọn chúng hết một lần, nhưng đáng tiếc là Bạch Khởi mặc dù có suy nghĩ như vậy nhưng khi vẫn chưa kịp đi làm thì đã cảm thấy có hai luồng sức mạnh tồn tại, bọn họ đến quả thật đúng lúc.
Thật ra Minh Vương Cáp Địch Tư và Chiến Thần Vô Song cũng không phải cố ý chọn lựa lúc này, bọn họ vốn không dự định đợi đến lúc này mới đối phó với Bạch Khởi. Trước đó Chiến Thần Vô Song đã sốt ruột bắt đầu thúc giục Minh Vương ra tay nhưng Minh Vương muốn đợi việc tập trung chỉnh đốn của Quân Đoàn Minh Giới của mình hoàn thành, sau đó dùng một hơi chiếm lĩnh toàn bộ Đại Lục rồi mới động thủ. Dù sao Minh Vương cũng đã thề với Sáng Thế Pháp Tắc, nhưng Chiến Thần thì không như vậy. Minh Vương cũng đang đề phòng Chiến Thần. Phải biết rằng mười hai Chủ Thần không phải thứ tốt đẹp gì, nếu không phải bị ép thì Minh Vương sẽ không hợp tác với Chiến Thần. Hắn sợ Chiến Thần sẽ âm thầm hãm hại mình, cho nên mới muốn đợi Quân Đoàn Minh Giới của mình động thủ, chỉ cần đại quân Minh Giới chiếm được Đại Lục, thì sẽ đem nửa Đại Lục biến thành Minh Giới.
Cho dù là mười hai vị Chủ Thần ra tay cũng không thể thay đổi gì. Ngay cả có thể đánh bị thương, nhưng bọn họ cũng không có năng lực tung hỏa nửa thế giới này, đó chính là dự định của Minh Vương, vì vậy hắn mới kéo dài thời gian mãi mà vẫn chưa chịu động thủ.
Nhưng đáng tiếc Quân Đoàn Minh Giới của Minh Vương chưa chuẩn bị đầy đủ, phía bên Bạch Khởi đã chiếm lĩnh triệt để toàn bộ Đại Lục. Phàm là nơi nào có người ở đều bị Bạch Khởi chiếm lĩnh. Bách Tộc Đại Lục cũng trung thành với Bạch Khởi, Bạch Khởi đã hoàn thành việc thống nhất Đại Lục. Điều này khiến cho Minh Vương và Chiến Thần Vô Song có chút gấp gáp, dưới sự thúc giục và bảo đảm của Chiến Thần Vô Song, hai người bọn họ cuối cùng cũng ra tay với Bạch Khởi. Lúc này bọn họ tìm Bạch Khởi chẳng qua là vừa vặn mà thôi, chứ thật ra không phải có ý.
- Không hay rồi, tên Bạch Khởi đó bỏ chạy rồi, chúng ta mau đuổi theo!
Với cấp bậc của bọn họ muốn cảm ứng với khí lực của đối phương không phải là chuyện gì khó khăn. Chiến Thần Vô Song cảm ứng thấy Bạch Khởi bắt đầu bỏ chạy, nhất thời kinh hãi kêu lên, nói xong vội vàng đuổi theo
Minh Vương còn lưu luyến nhìn quân doanh của nhân loại kéo dài liên miên trên mặt đất, trong lòng có chút nuối tiếc, những thứ này đều là linh hồn thượng hạng, nếu luyện chế tốt thì tương lai có thể trở thành Quân đoàn chủ lực của Minh Giới, những thứ như vậy mà phải bỏ qua hắn thật sự có chút không cam tâm, nhưng Minh Vương vẫn phân biệt rõ ràng chuyện nào nặng nhẹ, chuyện nào cấp bách hơn, hắn kiên quyết không để ý đến nữa mà đuổi theo Bạch Khởi.
Tư chất và bản lĩnh của Bạch Khởi, hắn cũng đã được Chiến Thần Vô Song nói qua, một con người tuổi còn trẻ mà đã có trình độ như vậy, nếu để hắn bỏ trốn, đợi mười mấy năm nữa có quỷ mới biết hắn sẽ lợi hại nhiều như thế nào, giữ lại một người như vậy tuyệt đối hậu họa vô cùng.
Cho nên hắn không do dự, trực tiếp cùng với Chiến Thần Vô Song hai người bọn họ bắt đầu truy kích Bạch Khởi. Ba người, một người trước, hai người sau không ngừng truy đuổi, tốc độ của Bạch Khởi cực kỳ nhanh, cho dù hai người bọn họ có muốn đuổi theo cũng không phải tức khắc có thể bắt kịp được, cho nên bọn họ bắt đầu thi chạy đường dài. Hai người không ngừng truy kích Bạch Khởi, còn Bạch Khởi cũng không ngừng bỏ chạy, ba người không giữ lại mà thả ra khí tức, khiến toàn bộ Đại Lục đều bị chấn động.
- Ồ... xem ra vị huynh đệ của ta có chút phiền phức rồi. Ha ha. Mặc dù bây giờ ta còn chưa hổi phục đến thời kỳ toàn thịnh nhưng đã miễn cưỡng có thể tác chiến rồi. Tên Minh Vương này thật sự rất phiền phức, nhưng Chiến Thần Vô Song ta vẫn có thể ngăn cản được. Vị huynh đệ của ta và ta đã có Khế Ước Đồng Sinh Cộng Tử, mặc dù ta bây giờ không phải là đối thủ của Chiến Thần Vô Song nhưng vẫn không thể không ra tay. Không thể đánh bại hắn, ít nhất có thể tạm thời ngăn cản hắn, nếu không thì vị huynh đệ của ta sẽ chết, đến lúc đó ta e là cũng không thể sống được.
Ma Thần Đại Hắc Thiên đang ngồi tu luyện trong Huyết Sắc Thánh Sơn cảm nhận được sức mạnh khổng lồ chuyển động trong không trung, bỗng nhiên mở mắt, thì thào tự nói, trong nháy mắt đã đứng dậy, hai tay phát ra luồng ánh sáng huyết sắc. Trước đó Bạch Khởi đã đem cánh tay của Atula giao lại cho Đại Hắc Thiên, bây giờ Đại Hắc Thiên mặc dù vẫn chưa đến thời kỳ hồi phục hoàn toàn sức mạnh nhưng ít nhất đã có thể hồi phục được khoảng bảy phần sức mạnh, nói thì giống như chỉ có bảy nhưng thật ra đã vô cùng mạnh rồi.
Mặc dù không phải là đối thủ của Chiến Thần nhưng vẫn là một Chủ Thần khó đánh bại.
Theo lệ cũ làm người của Ma Thần Đại Hắc Thiên, những chuyện như vậy hắn căn bản sẽ không nhúng tay vào, nhưng người này là Bạch Khởi hắn không thể không ra tay, vì hắn và Bạch Khởi đều đã lập ra Khế Ước Đồng Sinh Cộng Tử trước Sáng Thế Pháp Tắc, ai cũng có thể chết nhưng Bạch Khởi thì không thể. Nếu Bạch Khởi chết đi, Đại Hắc Thiên cũng đừng nghĩ đến chuyện còn sống, trừ phi hắn có sức mạnh của Sáng Thế Pháp Tắc mới được. Nhưng hắn có không? Đáp án đương nhiên là không có, cho nên Ma Thần Đại Hắc Thiên phải liều mạng dốc toàn lực xông ra, bảo đảm sự an toàn cho Bạch Khởi. Ít nhất không thể để Bạch Khởi chết được, đây chính là vì Bạch Khởi đồng thời cũng là vì bản thân hắn.
Nói xong Ma Thần Đại Hắc Thiên hóa thành một luồng huyết quang theo hướng nguồn năng lượng của ba người tỏa ra bắt đầu xông tới, cảm nhận được sức mạnh của Bạch Khởi hắn cũng biết đại khái chuyện chọn lựa tới vị trí của Bạch Khởi trước không phải là là vấn đề.
Mặt khác trên Thiên Kiếm Sơn phương Bắc, Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng đột nhiên mở mắt ra, trong nhãn thần lóe lên một tinh quang, sau đó chiến ý xông thiên bốc lên, toàn bộ bầu trời đều phong vân biến hóa, một trường kiếm khổng lồ được hình thành trên trời, phảng phất như mang uy thế vô tận, có thể hủy diệt tất cả.
- Ha ha, cuối cùng cũng có người đáng để ta ra tay rồi, hơn nữa còn không phải là một mà là ba, ta vừa mới đột phá đến cấp bậc Chủ Thần, đúng lúc có thể đem bọn chúng ra thử. Sức mạnh của ba kẻ này đều rất mạnh, trong đó có một người ta có thể cảm nhận rõ ràng được là Bạch Khởi, hai kẻ còn lại là ai, ta cũng không rõ... Nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng là bọn chúng đủ mạnh, đủ để ta toàn lực ra tay, thậm chí bọn chúng đã vượt qua cả ta, nói không chừng có thể đánh bại ta. Ồ, bao nhiêu năm rồi, cường giả tịch mịch ta muốn có một người có thể đánh bại ta, ta đã đợi bao nhiêu năm rồi? Ô, bây giờ đã xuất hiện rồi, vậy thì các ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy!
Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại có chút cuồng vọng nói, nói xong hóa thành một luồng ánh sáng cũng theo hướng của ba người bọn Bạch Khởi mà đuổi theo.
Đương nhiên khí thế ngất trời không thể ngăn được của ba người bọn họ, các cường giả của Đại Lục đều có thể cảm nhận được, những người trên cấp bậc Đấu Đế đều có thể cảm giác chuẩn xác được ba luồng khí thế này, nhưng không có ai dám ngăn cản, cũng không có ai dám quan sát, cuộc giao chiến với cấp bậc như vậy đã không phải là chuyện mà bọn họ có thể nhúng tay vào.
← Ch. 338 | Ch. 340 → |