← Ch.051 | Ch.053 → |
An Đức Lỗ run rẩy trên mình ngựa, đôi tay đầy những vết chai không ngừng run rẩy, thân hình có vẻ khôi ngô không ngừng lung lay, nỗi khiếp sợ đã hiện rõ trên mặt, gã không dám có bất cứ động tác gì, chỉ ngồi run rẩy ở đó.
"Rầm rập rầm rập..." Hộ vệ Bạch gia lập tức đạp lên các xác chết, bao vây An Đức Lỗ từ từ phía, giống hệt như lúc An Đức Lỗ dẫn đoàn kị sĩ áo đen bao vây Bạch Khởi.
"Ha ha..." Bạch Ngọc Đường cười khẩy, bước đến trước mặt An Đức Lỗ, chuẩn bị một đòn giải quyết luôn tàn dư cuối cùng này. Đúng lúc này thì Bạch Khởi bước ra.
"Lão tổ tông, hắn... hãy để ta..." Bạch Khởi nói ấp úng, vừa nói vừa tiến lên mấy bước, đến thẳng trước mặt An Đức Lỗ, tiện tay nhặt một thanh trường kiếm dưới đất lên chĩa thẳng vào An Đức Lỗ.
"Đến đây, ta đã nói rồi mà, trong vòng hai năm ta nhất định đánh bại ngươi, nhưng bây giờ xem ra ta phải thay đổi câu nói này rồi... Bây giờ ta đã có thể đánh bại ngươi, một năm... Ta chỉ mất một năm... Ta muốn ngươi hiểu rằng, ngươi không phải là người ở vị trí cao không thể với tới gì đó, ngươi cũng không có tư cách miệt thị người khác, ta mất 1 năm nỗ lực là đủ để đánh bại ngươi..." Bạch Khởi lạnh lùng nắm thanh trường kiếm trong tay chĩa thẳng vào An Đức Lỗ rồi nói.
Câu nói này khiến An Đức Lỗ tỉnh lại, sợ hãi liếc nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, rồi đảo mắt nhìn Bạch Khởi, nói với giọng thăm dò: "Nếu ngươi bại thì sao nào?"
"Nếu ta bại, ngươi có thể đường hoàng rời khỏi đây... Song, nếu ngươi bại... người sẽ phải chết ở đây!" Bạch Khởi lạnh lùng nói.
"Được, chính ngươi nói đấy nhé, người của Bạch gia các ngươi nói lời phải giữ lấy lời..." An Đức Lỗ nghe xong câu này mới yên tâm, lại nói thăm dò lần nữa, song ánh mắt không hề nhìn Bạch Khởi, từ đầu đến cuối cứ chằm chằm nhìn Bạch Ngọc Đường đang vểnh mặt đằng xa.
Theo An Đức Lỗ thì lời của Bạch Khởi không đủ đảm bảo, người duy nhất làm gã sợ hãi, thậm chí khiếp đảm, chính là lão Bạch Ngọc Đường mãi không chết đó của Bạch gia, vì vậy vừa nói gã vừa chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường, mục đích rất đơn giản, cũng rất rõ ràng, đó chính là cần một câu nói của Bạch Ngọc Đường... một câu khẳng định.
"Hừ... Đừng nhiều lời, dù hôm nay ngươi thế nào thì cũng phải chết..." Bạch Ngọc Đường không phải người dễ nói chuyện. Tuy trận đấu này là của Bạch Khởi, nhưng dù ít dù nhiều Bạch Ngọc Đường vẫn không yên tâm lắm với Bạch Khởi, theo hắn, hai người quyết đấu chẳng có ý nghĩa gì, vì vậy hắn ra tay... Hắn muốn đích thân ra tay kết liễu cuộc đời gã An Đức Lỗ này, để Bạch Khởi từ bỏ trận quyết đấu chẳng có chút tác dụng thực tế gì. Hắn muốn dùng hành động thực tế cho Bạch Khởi biết rằng quyết đấu không có ý nghĩa gì, giết chết đối phương mới là quan trọng nhất, những cái khác đều là nói nhảm...
Lời hắn đầy hàm ý, không tán thưởng trận quyết chiến của Bạch Khởi, hơn nữa hắn cũng không yên tâm lắm với Bạch Khởi. Tuy Bạch Khởi là thiên tài, nhưng chỉ vừa đột phá cấp đại đấu sư, còn đối phương rõ ràng là một đại đấu sư tứ tinh, quyết đấu thế này, Bạch Khởi chịu thiệt rồi. Tuy Bạch Khởi bản thân có đấu kĩ lợi hại, song, để đề phòng bất trắc, Bạch Ngọc Đường vẫn quyết định giết chết An Đức Lỗ.
Vì vậy lúc này Bạch Ngọc Đường ra tay, động tác nhanh như chớp giật, thuận tay chộp lấy một thanh trường kiếm, "vù" một tiếng phóng về phía An Đức Lỗ đằng xa, ý định dồn An Đức Lỗ vào chỗ chết.
"Keng..." bỗng nhiên có âm thanh vang dội vang lên ở Tam Lí Đình heo hút, âm thanh sắt thép đập vào nhau tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng vang dội. Không biết từ đâu, cũng không biết là cái gì, lại ra tay lúc này, một thanh trường đao không biết từ đâu bay đến, chắn ngang thanh trường kiếm đang tấn công An Đức Lỗ, hai vật chạm nhau, rơi phịch xuống đất, thanh trường kiếm chất lượng kém bị gẫy luôn, trường đao màu đen không hề bị sứt mẻ, rơi xuống mặt đất một cách chuẩn xác.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc, một dự cảm không lành lập tức trào lên trong đầu, còn Bạch Ngọc Đường đang đứng đó đột nhiên nheo mắt lại, phóng thẳng lên không trung như một mũi tên sắc.
"Bộp bộp..." Một giây sau, Bạch Ngọc Đường lại đang giao đấu với người khác trên không trung. Đối tượng giao đấu của hắn là một lão già áo xám chạc tuổi hắn. Lão già đó mặt mũi gầy gò, mắt như diều hâu, người gầy như que củi, nhưng tràn trề sức mạnh, giao đấu với Bạch Ngọc Đường mà không hề yếu thế. Nhìn đấu khí màu xanh phát ra từ người đối phương khi hai bên giao đấu, không khó để đoán ra đối phương cũng là một cao thủ cấp đấu vương...
Lúc đối phương xuất hiện thì rõ ràng thần sắc An Đức Lỗ đã giãn ra, thở phào một hơi dài, có thể thấy rằng gã và lão già kia quen biết nhau...
"Bộp..." Bạch Ngọc Đường và lão già giao đấu mấy chục hiệp, sau đó dốc sức xông vào nhau, cả hai đều rơi xuống, khí tức cường đại mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, khiến mọi người đều bất giác lùi về sau một bước, mặt đất cát bụi mù.
"Tư Kiêu Kiệt, ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của ta sao!" Sau khi va chạm với đối phương, lùi lại mấy bước, rơi xuống mặt đất, Bạch Ngọc Đường tức giận quát to.
Lão già đó, cũng chính là Tư Kiêu Kiệt mà Bạch Ngọc Đường nói, sau khi lùi về sau mấy bước, xoay người với tư thế tuyệt mỹ, rút trường đao màu đen trên mặt đất lên, tiến tới phía trước An Đức Lỗ, không nói thêm gì, tóm lấy An Đức Lỗ, vọt lên rồi đáp xuống một cái đình gạch ngói màu xám hơi cũ nát ở Tam Lí Đình, lớn tiếng cười ha hả nói: "Ha ha ha... Bạch Ngọc Đường, người khác sợ ngươi, chứ ta không sợ. Ở Vương quốc Ba Phạt Lợi Á này, dòng họ Liệt Diễm ta chưa từng sợ ai cả..."
"Hừ, Tư Kiêu Kiệt, tên tiểu tử kia không phải người của dòng họ Liệt Diệm nhà ngươi đấy chứ?" Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn Tư Hiêu Kiệt và An Đức Lỗ trên đình, lạnh lùng nói, vừa nói vừa rút thanh kiếm mềm bên hông ra, đây mới là vũ khí thật sự của Bạch Ngọc Đường.
"Tất nhiên rồi, tên tiểu tử An Đức Lỗ này chính là người của dòng họ Liệt Diễm ra, là cháu của ta. Ta vốn không nên xen vào chuyện này, song Bạch Ngọc Đường ngươi đã không để ý đến thân phận, lại ỷ lớn hiếp bé, hơn nữa còn phá bỏ lời thề không nhúng tay vào chuyện của Bạch gia nữa, ta đành phải xuất hiện tiếp ngươi vài chiêu..." Tư Kiêu Kiệt không hề tỏ ra yếu thế liền nói, vừa nói vừa chuyển trường đao màu đen sang tay kia, chuẩn bị sẵn sàng.
Có thể thấy dù là Tư Kiêu Kiệt của dòng họ Liệt Diễm hay là Bạch Ngọc Đường của Bạch gia, đều có chút kiêng nể đối phương.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |