← Ch.095 | Ch.097 → |
"Lão già khốn kiếp đáng chết, ngươi lại còn nói với ta chỗ đó không nguy hiểm à? Lẽ nào không phải ở vùng đất Hỗn Loạn đó kẻ cướp và phản quân nhiều hơn cả dân lành sao? Lẽ nào ngươi không biết chỗ đó thường xuất hiện Thú nhân và ma thú sao? Ngươi cho rằng một mình ta có thể đối đầu được với hàng ngàn hàng vạn kẻ cướp với cả ma thú và bọn người đó hả? Ngươi biết là một con người, đặc biệt là một người từ Vương quốc Ba Phạt Lợi Á đến vùng đất Hỗn Loạn là một việc nguy hiểm thế nào không?" Bạch Khởi nghe xong câu nói đó thì vô cùng bất mãn nói.
"Cái này... tất nhiên là ta biết, cho nên ta không cũng không định để mấy chúng ta cùng vào đó, ừm. Tên nô bộc nhanh nhảu xinh xắn này của ngươi, cả ta và Tiểu Can đều sẽ không tiến vào vùng đất Hỗn Loạn, chúng ta sẽ ở lại khu vực biên giới tỉnh Tương Bình tiếp giáp vùng đất Hỗn Loạn đợi ngươi... Ừm... nghe nói ở đó nghề thợ rèn rất nổi tiếng, còn ta... gần đây hơi kẹt, nên chuẩn bị đến chỗ đó làm ăn..." Âu đại sư uống một hớp rượu, nói với vẻ rất chi là bất lương.
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Bạch Khởi bỗng cảm thấy gân xanh trên trán mình phình to, hận là không thể xử tử lão già cặn bã bất lương này ngay tại trận. Nếu không nghĩ đến sự chênh lệch về thực lực của hai người và Tiểu Can đứng bên cạnh đang nhìn chòng chọc thì Bạch Khởi làm thế thật.
"Thật là... Đừng có kích động chứ... Thanh niên thời nay... đúng thật là... Tuy vùng đất Hỗn Loạn là một nơi nguy hiểm, song chính vì nó nguy hiểm, mới kích thích được khả năng tiềm ẩn của ngươi. Tiểu tử, ngươi phải biết nơi đó ở trong cảnh sát phạt từng giờ từng phút, hiện tại ở đó gần như là một thế giới người ăn thịt người, đến đó ngươi mới biết thế nào là nguy hiểm thực sự, song đồng thời ngươi cũng nhanh chóng trưởng thành, trở nên kiên cường hơn, có sức mạnh hơn, không phải là rất tốt sao? Sở dĩ ta đưa ngươi đến đây cũng là vì thế. Ngươi nghĩ xem tại sao Cô Độc Chiến Thiên kém ngươi tận 3 sao mà lại có thể đấu ngang sức với ngươi chứ? Ngươi biết tại sao Cô Độc Chiến Thiên đáng sợ như thế không? Nói cho ngươi biết, đó đều do vô vàn lần sinh tử rèn luyện ra, những đóa hoa không trải qua mưa gió sẽ mãi mãi không thể lớn lên được... Tiểu tử, nghe lời ta không có sai đâu." Âu đại sư uống một hớp rượu, sau đó khật khừ nói.
"Cái này... Thôi được rồi..." Lúc này Bạch Khởi đành miễn cưỡng gật đầu, coi như là đồng ý, vì hắn nghĩ lời của Âu đại sư quả thật là không sai tí nào.
Nhưng Âu đại sư lại nói tiếp một câu làm Bạch Khởi suýt té ngã. Âu đại sư lúc này uể oải nhìn Bạch Khởi và nói: "Tất nhiên, là người tu luyện, ngươi cũng không thể không có chút thành quả nào, không phải thế sao? Ta già rồi, bộ xương già này không thể lúc nào cũng theo ngươi được, ta muốn ngươi sau nửa năm tu luyện phải giết được ít nhất 3000 tên cướp, và phải giữ lại được bằng chứng, thế mới coi là đã vượt ải... Thế nào?"
"3000 người?" Nhất thời cảm thấy chóng mặt... Lão già này lại đem hắn ra làm một đồ tể thật, 3000 người, nói thì dễ đấy, 3000 người, nói giết là giết được chắc? Chỉ nói đến việc 3000 người đó xếp hàng nghiêm chỉnh cho mình chém, e rằng tay cũng mỏi nhừ ra... chứ đừng nói đến đi giết.
Có điều vẫn còn may là Bạch Khởi nghĩ nhiệm vụ không có độ khó thì không rèn luyện được bản thân, nên sau khi do dự một chút, Bạch Khởi gật đầu, đồng ý với vẻ không thoải mái.
Mọi người đi xuyên qua cả Ba Phạt Lợi Á rộng lớn, tốc độ của Bạch Khởi không ngừng tăng lên, đã dần dần thích ứng rồi, đã có thể đuổi kịp tốc độ của Âu đại sư và mọi người, vì vậy tốc độ của họ cũng bắt đầu từ từ tăng nhanh, sau khi xuyên qua mấy tỉnh thành, mất khoảng nửa tháng Bạch Khởi đã đến được vùng biên giới tỉnh La Đức, cũng chính là thành Ba Đạt Nhĩ ở tỉnh Tương Bình.
Vừa vào trong thành thì ma rượu bậc nhất Âu đại sư uể oải nhìn Bạch Khởi rồi nói với vẻ băn khoăn: "Tiểu tử, đến nơi rồi. Ngươi không cần giữ chúng ta lại thì chia tay ở đây thôi. Nếu ngươi muốn tìm chúng ta thì nửa năm nữa quay lại đây tìm một quán rèn tên là "Bách Luyện" là thấy."
Lúc này Bạch Khởi chẳng còn biết nói gì nữa, trong lòng thầm khinh thường Âu đại sư, sau đó dắt Tiêu Thiên bỏ đi, gần như không dừng lại, cứ tiến thẳng về phía tỉnh La Đức – nơi được gọi là vùng hỗn loạn.
Ba ngày. Bạch Khởi hành trình 3 ngày. Trên đường không gặp một bóng người. Xem ra tỉnh Tương Bình giáp ranh tỉnh La Đức vẫn coi là thái bình. Dù sao thì nơi đây quân nhân bảo vệ không ít, lại luôn lấy mục tiêu đề phòng bất trắc làm đầu, còn có cả một quân đoàn đóng quân ở đây, có quân đoàn này nên vùng phụ cận Tương Bình cũng là vùng rất thái bình. Tuy bọn phản quân đông, số lượng kẻ cướp cũng không ít, nhưng chúng mạnh ai đấy làm. Không có một đội quân chính quy nghiêm chỉnh mà chúng hoàn toàn không dám động vào, chứ không nói đến có 5 vạn quân phòng vệ địa phương, hoặc có một quân đoàn 20 vạn người ngựa như tỉnh Tương Bình. Dù thành La Đức chỉ có một sư đoàn có 5 vạn người ngựa, chúng cũng không dám đụng vào.
Ai cũng biết rằng Ba Phạt Lợi Á có ý trở thành đế quốc Tân Tấn. Nếu không phải đại công tước An Đức Liệt hay những Thú nhân bên ngoài thành sắt Đông Bắc và hải tộc vùng duyên hải Đông Nam cứ trì hoãn bước chân của Ba Phạt Lợi Á thì với dân số, nền kinh tế, thực lực quân sự và diện tích lãnh thổ hiện tại, Ba Phạt Lợi Á có thể xưng hiệu đế quốc từ lâu rồi, thậm chí là một đế quốc không yếu kém.
Những bọn ở tỉnh La Đức không phải bọn ngốc. Chúng không có tổ chức, như thế nhà nước có thể làm ngơ. Nhưng một khi chúng dây vào quân chính quy Tương Bình thì tình hình sẽ khác. Rất có thể sẽ chọc tức họ khiến họ bỏ cả việc của đại công tước An Đức Liệt, trực tiếp tiêu diệt tỉnh La Đức. Vì vậy không có ai lại ngốc nghếch khiêu chiến với quyền uy của nhà nước, tấn công quân chính quy Tương Bình, mà chỉ có quân chính quy Tương Bình thường xuyên đi càn quét, khiến bọn cướp và phản quân hoàn toàn không dám tiếp cận. Cho nên tình hình trật tự trị an ở đây cực tốt.
Đi liền 3 ngày, Bạch Khởi và Tiêu Thiên ngoài săn bắn một số thứ hoang dã, gần như không làm việc gì khác, cứ tiến thẳng, Bạch Khởi không gỡ cả những đồ hàn thiết trang bị trên người ra, vì hắn nghĩ như thế có thể rèn luyện bản thân.
"Keng keng..." Những tiếng vang vọng lại, tiếng sắt thép giao nhau không ngớt, thỉnh thoảng còn kèm theo cả tiếng người hò hét. Lúc này Bạch Khởi và Tiêu Thiên vừa đi ra khỏi một vùng núi đồi thì nhìn thấy ở phía xa một nhóm thương nhân đang bị một bọn cướp tấn công.
Lúc này hộ vệ và tất cả nam giới trong nhóm thương nhân đó đều cầm vũ khí lên đối chọi với bọn cướp. Tuy người của nhóm thương nhân thực lực mạnh hơn nhiều, song số lượng lại quá ít, chỉ có mấy chục người. Còn bọn cướp phải có trên 100 người, trong đó có cả mấy đấu sĩ, so với nhóm thương nhân, rõ ràng là chúng chiếm ưu thế về số lượng. Nếu phía nhóm thương nhân không có một đấu sư tầm 40 tuổi, e rằng cả nhóm thương nhân đã bị tiêu tùng lâu rồi.
Cục diện là như thế, trên mặt đất đã có không ít xác chết rồi, máu tươi thấm khắp mặt đất. Những phụ nữ và trẻ con ngồi trên xe ngựa ai cũng khóc thét lên, nấp trên xe, run lẩy bẩy.
"Tiêu Thiên... Xem ra chúng ta có việc để làm rồi." Bạch Khởi nhìn thấy cảnh tượng này, thì khởi động gân cốt, nắm chặt nắm đấm, cái thòng lọng có gai cứng làm bằng hàn thiết cầm trên tay lúc này có vẻ cực kì dữ tợn.
"Gâu gâu" Tiêu Thiên hưng phấn kêu lên, vốn là dã thú nên nó vô cùng yêu thích máu tươi, nếu không ở bên Bạch Khởi giảm bớt dã tính, nếu không vì nó thông minh vượt trội thì e rằng nó đã không kìm chế được dã tính, đã đi hại người ở Vương Đô từ lâu rồi. Lúc này có câu nói của Bạch Khởi, Tiêu Thiên lập tức hưng phấn kêu lên, rồi thân hình to khỏe như một con sói ma của nó phóng lên trước dẫn đầu.
"Vù" Bạch Khởi cũng xông lên như tên bắn, không chút do dự, cứ xông thẳng ra. Nhóm thương nhân và bọn cướp có phân biệt rõ rệt, áo của họ gần như giống nhau hết, còn áo bọn cướp tuy khác nhau nhưng lại có một đặc điểm là bịt mặt, đại khái là ở đây gần Tương Bình, chúng sợ lộ mặt sẽ bị quân chính quy càn quét.
Như thế đỡ gây phiền phức cho Bạch Khởi, cứ xông thẳng ra, một mình xông thẳng tới một tên cướp, tốc độ cực nhanh, nắm đấm chắc nịch đập vào người đối phương, một cú đấm đã làm đối phương bị thương chí mạng, một cú đấm xuyên qua người đối phương, giết chết đối phương luôn.
Tiêu Thiên cũng không nương tay, kêu lên một tiếng rồi lập tức dùng nanh vuốt cào rách đầu một tên cướp, sau đó lại nhanh chóng xuất kích, cắn đứt hầu của một tên cướp, trong phút chốc đã có mười mấy người chết trong tay của Tiêu Thiên. Một người một thú phối hợp từ xa, chẳng mấy chốc đã giết được tầm 30 tên cướp, thủ đoạn ghê rợn khủng khiếp, hầu như chết dưới tay Bạch Khởi và Tiêu Thiên thì không có một xác chết nào còn nguyên vẹn.
Tốc độ của Bạch Khởi khiến những người này cảm thấy như ma quỷ từ trên trời xuống. Hắn ra tay rất độc ác khiến người ta khiếp đảm. Tất cả những người chứng kiến cảnh này đều bất giác khựng hết lại, hai phe tách ra hai bên. Bọn cướp tay cầm vũ khí, mặt đầy sợ hãi lùi lại sau mấy chục bước, quây thành vòng, rồi mặt đầy sợ sệt nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi. Chúng đã nhìn thấy những người bị Bạch Khởi và Tiêu Thiên giết chết vừa nãy đều là người của chúng, điều này chứng tỏ rằng người vừa đến rõ ràng không hữu hảo với chúng, thậm chí có khả năng là đến chống lại chúng.
Ngược lại, người của nhóm thương nhân thì đều bình tĩnh lại, tuy vẫn còn hơi sợ hãi, song đã sôi nổi tập trung lại với nhau dưới sự cầm đầu của vị đấu sư, nấp phía sau Bạch Khởi và Tiêu Thiên, nhưng vẫn không dám đến quá gần.
"Ngươi là ai? Lại dám xen vào việc của Huyết lang đạo đoàn bọn ta?" Một tên cầm đầu bọn cướp nhìn các ánh mắt xung quanh đang chăm chắm nhìn mình, nuốt nước bọt rồi tiến ra hỏi. Thực ra là hắn không muốn ra, nhưng trong tình hình hiện tại hắn phải cố gắng miễn cưỡng tiến ra, ai bảo hắn là đại ca của bọn cướp cơ...
Hắn cũng không ngốc, có thể nhận ra Bạch Khởi là một cao thủ, là một đấu sĩ, hắn cảm thấy rõ sự chênh lệch giữa hắn và đối phương, nên không dám quá ngông cuồng, lấy tấm biển phía sau lưng hắn ra, muốn đến vùng hỗn loạn này không có ai dám không chịu thua Huyết lang đạo đoàn, dù sao Huyết lang đạo đoàn cũng là một trong bốn đoàn cướp lớn ở vùng hỗn loạn. Tuy hắn chỉ là... một tiểu đầu sỏ của chi nhánh của chi nhánh cấp dưới Huyết lang đạo đoàn... song nói thế nào thì hắn cũng là người của Huyết lang đạo đoàn, không phải sao?
← Ch. 095 | Ch. 097 → |