← Ch.107 | Ch.109 → |
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Vietstars
Biên tập: asin
Lâm Vãn Vinh bước đến gần nàng, liếc mắt qua một cái, nhìn lướt nội dung của quẻ xăm. Không cần phải nói, đương nhiên là một quẻ nhân duyên rồi, chỉ có điều đọc hết kệ ngữ này, ngay cả hắn dù là cao thủ mồm mép cũng mù mờ, quẻ xăm này rốt cuộc ý tứ gì, sao lại có chút cao thâm như thế.
Đại tiểu thư thấy Lâm Tam tà nhãn rình rập, vội vàng giấu quẻ xăm đi, trên mặt đỏ lựng:
- Ngươi nhìn cái gì, ta tới lão thiền sư nhờ giải cho đây.
Nàng nói đoạn liền đi tìm lão hòa thượng, hắn thấy vậy chỉ biết lắc đầu, nữ tử chung quy vẫn là nữ tử, việc nhân duyên này đối với các nàng ảnh hưởng cực lớn, cho dù Ngọc Nhược là nữ nhân kiên cường như vậy, cũng không thể thoát được.
Ngày đã gần tàn, thời gian cứ lững lờ trôi đi, Đại tiểu thư sau kia nghe đuợc lời giải từ lão hòa thượng kia, nụ cười tựa hồ nhạt đi rất nhiều, lại thêm vài phần sắc nghi hoặc, cũng không biết lão hòa thượng kia nói cái gì mà làm cô nàng biến thành như vậy. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Lão hòa thượng kia và ta giống nhau đều là loại mồm mép thôi, e rằng nói không được vài câu hữu dụng, đều nói lời nhập nhằng mơ hồ, điểm duy nhất bất đồng chính là ông ta thu ngươi ta hai đôi tiền, bổn tài tử thì miễn phí."
Hôm nay đến đây du ngoạn, thu hoạch cũng không nhỏ, không chỉ có Đại tiểu thư trên mặt nụ cười cũng xuất hiện nhiều hơn thường ngày, lại gặp bộ hộ thượng thư Từ Vị đại nhân, tính ra không trắng tay a. Còn có vị hoàng y lão giả kia, cũng không biết có gì quyền quý, Ngụy đại thúc thế nào lại quen biết ông ta nữa. "Thôi khỏi quản ông ta làm gì, dù sao với ta vô hại là được, không hiều việc gì thì không cần nghĩ đến nữa, đây là tín điều của Lâm Vãn Vinh ta." Hắn thầm nhủ.
Nhưng thật ra Tiêu đại tiểu thư có chút cổ quái, giải thiêm xong thì tâm sự nặng nề, tựa hồ quẻ nhân duyên kia làm nàng bối rối, Lâm Vãn Vinh không biết Lão hòa thượng kia nói cái gì, cũng chỉ là có lòng mà không giúp được. Trở lại chỗ trọ, Đại tiểu thư nói rõ ngày mai mỗi người tự do xuất hành, dặn dò không được gây chuyện xong liền tự mình đi trở về phòng. Tiêu Phong và Tiểu Thúy nét mặt hoan hỷ, phóng chừng là muốn cùng nhau đi chơi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, gian tình nóng bỏng a.
Trở về phòng, cầm tấm "Tây Hồ yên vũ đồ" được bảo quản cần thận, Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ lại, không phải tìm ngươi mua bức họa này sao? Ngày hôm nay hoàng bào lão giả kia không phải là nhân tuyển tốt cho việc này ư? Ôi, thế nào mà bàn tán cả ngày chuyện quốc gia mà cả chính việc chính này lại quên mất chứ, thất bại a!
Sáng sớm ngày thứ hai, Đại tiểu thư khôi phục lại bản sắc mạnh mẽ của mình, sáng sớm xuất môn đến bái phỏng các vị thái thái, tiểu thư hữu danh ở Hàng Châu. Lâm Vãn Vinh không có mục tiêu, liền đi tản bộ lang thang không mục đích trong thành. Thành Hàng châu diện tích không lớn, đông nam tây bắc dạo chơi một vòng vô cùng thuận tiện, đường nhỏ đường lớn cũng không ít, có nhiều người cũng vẫn thoải mái đi lại. Đi tới thành đông tại khu dân cư xung quanh gần hai bờ đê hắn phát hiện nơi này thấy hương khói cuộn lên, tụ tập đông đúc, phải có tới mấy trăm người, hoạt động hối hả rộn ràng, mọi người đều quỳ trên mặt đất, chỉnh tề hô to:
- Bạch Liên nương nương hiển linh.
" Bạch Liên nương nương?" Lâm Vãn Vinh đối với hai chứ Bạch Liên không nghi ngờ là vô cùng mẫn cảm, nghe thấy thế liên vội vàng tiến tới. Chỉ thấu trước mặt là một nơi cực kỳ rộng rãi, những người tụ tập tại đây cũng rất đông, tại trung tâm của chỗ này đặt một pho bạch ngọc tượng phật, là một nữ từ đoan trang, từ mi tế mục, hòa ái vô cùng. Nói cũng thật kỳ quái, bạch ngọc tượng phật này không phải là một pho tượng Bồ Tát của chùa miếu. Hắn cũng chưa từng nghe qua cái gì tên Bạch Liên nương nương, cái làm người khác ngạc nhiên chính là, Bạch Liên nương nương này còn có một một nửa người chôn dưới đất, xung quanh đầy rẫy hoa quả hương trầm, vô số tín đồ quỳ gối chung quanh, hô lớn:
- Bạch Liên nương nương.
Một hán tử tráng kiện đứng ở trên cao, lớn tiếng nói:
- Các vị tín đồ, các vị huynh đệ tỷ muội, Bạch Liên nương nương nhân từ hiện thân.
Hắn gào lên một tiếng, phía dưới liền có vô số tín đồ theo sau hô to:
- Bạch Liên nương nương hiện thân.
Số người này tuy nhiều, nhưng khi cẩn thận quan sát thì hắn phát trong số đó nhiều nơi trộn lẫn những kẻ xem ra là "tín đồ" thật sự. Hiểu ra, trong lòng nhịn không được cười lạnh:
- Mẹ nó, đây rõ ràng là sắp đặt a!
- Mấy tháng gần đây, công đức pháp lực của Bạch Liên nương nương, các vị tín đồ đều tận mặt nhìn thấy, phật tượng chôn sâu trong lòng đất, lại có khả năng mỗi ngày trồi lên một tấc, đây là vì sao? Đó là Bạch Liên nương nương nhân từ hướng về chúng ta _ những giáo đồ _ mà hiển thị pháp lực, lão nhân gia người giúp đỡ những người nghèo khó khổ sở như chúng ta, Bạch Liên nương nương pháp hội chúng ta, là đặc sứ của Bạch Y nương nương, vì mọi người quảng tích công đức, chỉ cần gia nhập Bạch Liên pháp hội, người nhập hội đều là huynh đệ tỷ muội, người người có cơm ăn, người người có áo mặc, Bạch Liên nương nương ân trạch trút xuống, công đức vô lượng.
Hán tử kia lớn tiếng cổ động một lúc, lập tức liền có không ít dân thường hướng tới phật tượng Bạch Liên nương nương quỳ lạy, gia nhập Bạch Liên pháp hội này.
"Mẹ nó, cái gì mỗi ngày trồi lên một tấc, đây rốt cuộc là cái trò gì? Bạch Liên pháp hội này, với Bạch Liên giáo danh tự gần giống nhau, vừa thấy đã biết không phải cái trò tốt đẹp gì." Lâm Vãn Vinh đang chú tâm suy nghĩ, phía sau chợt có người vỗ bả vai hắn, quay đầu lại nhìn, ra là một người vẻ mặt gầy gò quắc thước, đúng là người hôm qua ở bờ đê Tô Châu tặng tranh, Từ Vị - Từ Văn Trường. Lão nhân này như thế nào lại gặp ở đây, hắn sửng sốt một chút, thật sự là thiên hạ nhỏ bé a.
Từ Vị cười nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lâm Vãn Vinh đáp lễ:
- Từ đại nhân...
Từ Vị "suỵt" một tiếng cản hắn lại, rồi bảo:
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, tiểu huynh đệ mời theo ta.
Lâm Vãn Vinh đi theo Từ Vị, hai người đi lên một tửu lâu, ngồi vào bàn gần cửa sổ, từ vị trí này có thể nhìn thấy những Bạch Liên môn đồ. Từ Vị cười nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta thật sự cũng có chút duyên phận đó.
Hắn gật đầu đáp:
- Từ đại nhân, ta cũng không nghĩ tới gặp ngài ở chỗ này
Từ Vị lắc đầu cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi hôm qua thật là vừa ý, hôm nay sao lại khách sáo thế?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
- Từ đại nhân lời ấy có ý gì?
- Ta lần này đến Hàng Châu là có việc riêng chứ không phải để khoe khoang gì, ngươi không cần coi ta là mệnh quan triều đình. Từ tiên sinh, Văn trường tiên sinh đều được, hay như hôm qua trên đê Tô Châu, xưng hô một tiêng lão tiên sinh cũng không sao. Nếu gọi là Từ đại nhân, không phải khách sáo thì là cái gì?
Từ vị cười nói.
Nguyên lai như thế, Từ Vị này cũng có chút hào khí, không giống người trong quan trường, Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Từ tiên sinh đã nói như thế, ta tự nhiên tuân theo rồi.
Từ Vị bùi ngùi thở dài nói:
- Trong triều là quan, kiêng kỵ mọi thứ, đàm thoại đàm luận ở mọi nơi đều phải lưu ý, tại đây trong giang hồ, có thể tiêu diêu tự tại thật thoải mái. Văn Trường năm xưa cũng chỉ là một thư sinh, quả thật có những ngày tiêu diêu như vậy, chỉ là hôm nay thế sự thay đổi, nói chuyện làm việc đều phải cố kỵ rất nhiều, thật làm người ta cảm thán.
Từ Vị này quả thật có chút khí chất, những lời vừa nói như đang trút bầu tâm sự vậy, phảng phất như không coi hắn là người ngoài. Hắn cũng không phải là kẻ thiếu hiểu biết, Từ Vị nói những lời này lý do rõ ràng, nghe thật thoải mái, khiến người khác nghĩ ông ta là người chân thành, thoáng có chút tinh tế, tuy ngoại trừ có chút cảm khái thì chủ đề đều chưa nhắc đến, đó là nghệ thuật nói chuyện. Bất qua Từ Vị là một vị quan phẩm trạch cực cao, đối với một gia đinh nho nhỏ hòa nhã khiêm nhường như thế, quả thật rất hiếm có rồi.
Lâm Vãn Vinh đối với Từ Vị này cũng là vài phần bội phục, cười nói:
- Từ tiên sinh một phen giảng giải là nói đến nơi nào? Ngài tài học làm quan thiên hạ, lại là vị quan cao nhất, người trong thiên hạ, có ai là không khâm phục kính trọng. Việc trong giang hồ và việc trong triều, đối với tính cách rõ ràng khoát đạt của ngài mà nói, đều là một dạng kinh nghiệm cuộc sống, sao lại có bất đồng được.
Từ Vị hân hoan liếc mắt nhìn hắn:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói một phen rất có thâm ý a, quan trường và giang hồ, đều là một dạng kinh nghiệm cuộc sống. Hay, hay, một câu nói này đã đi vào tâm khảm ta rồi.
Ông ta thấy Lâm Tam này mặc dù mang thân phận của một gia đinh, nhưng lại có phong cách nói chuyện nhàn nhã, ngồi nói chuyện với một đại quan nhất phẩm của triều đình mà không có vẻ rụt rè, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên. Từ hôm qua ở đê Tô Châu tới hôm nay hoàn toàn thoải mái tâm sự việc riêng, người trẻ tuổi này tài học, khí thế đều là không đơn giản a.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Từ tiên sinh, không nghĩ tới sẽ gặp được ngài trong ngõ nhỏ này, nói đến thật sự có chút bất ngờ.
Từ Vị nói một cách thích thú:
- Ta cũng không nghĩ tới hôm qua chia tay, hôm nay lại gặp, nói không dối gạt tiểu huynh đệ ngươi, lão hủ là người luôn làm chính mình bận rộn, ngày xưa thời còn trai trẻ, đã thích chu du thiên hạ, đối với những thứ kỳ lạ cổ quái đều có chút yêu thích. Chỉ là từ khi nhập triều, trên đường hoạn lộ, có nhiều công vụ không thể thoát thân nên dần dần ít đi, lần này có cơ hội đến Hàng Châu, nửa ngày an nhàn phù du, xuất môn du ngoạn, lại không nghĩ gặp được sự tình này.
Tự Vị này giao du rông lớn, am hiểu lão luyện, kinh nghiệm phi phàm, đối với những sự vật mới mẻ kỳ lạ có chút hứng thú đặc biêt, cũng khó trách được gọi là người có tài học đệ nhất thiên hạ. Từ Vị lại tiếp:
- Tiểu huynh đệ hai ta quả có duyên, còn chưa biết Tiểu ca tôn tính đại danh là gì?
Lâm Vãn Vinh cười đáp:
- Trưởng giả trước mặt nào dám từ chối, ta gọi là Lâm Tam, chỉ là một gia đinh nhỏ của Tiêu gia ở Kim Lăng.
- Kim Lăng Tiêu gia?
Từ Vị cả kinh:
- Có phải Tiêu Các Lão năm xưa?
Tiêu Các Lão, Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, sau mới nhớ tới Tiêu gia lão thái gia năm xưa từng nhậm chức Lễ bộ thượng thư, so với Từ Vị này còn có bối phận cao hơn, có thể không phải là Tiêu Các Lão sao?
- Đúng thế, đúng thế.
Lâm Vãn Vinh vội vàng nói, nếu ngày mai ở Chiết Giang thương hội thật sự gặp được Từ Vị này, mà bây giờ tiện thể giở chút thủ đoạn thân mật với ông ta tự nhiên thật có lợi.
Từ Vị thở dài:
- Tiêu Các Lão năm xưa chính là người đứng đầu lễ nghi Đại Hoa, đối xử trung thực lễ đạo, là tấm gương để noi theo, chỉ đáng tiếc nhiều năm đã qua, không ai có khả năng nối tiếp.
Nói những việc này Lâm Vãn Vinh hoàn toàn mù mờ, cái gì cũng không rõ, chỉ đành xấu hổ cười bồi. Từ Vị lại tiếp:
- Quách tiểu thư mấy năm nay có được mạnh khỏe không? Ngày trước từ biệt ở kinh thành, đã hai mươi năm không nhìn thấy nàng, thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, thật sự là ứng với câu nói của người xưa.
Quách tiểu thư? Lâm Vãn Vinh lại sửng sốt một chút, tức thì hiểu ra: "Tiêu phu nhân thời thiếu nữ họ Quách, Quách Vô Thường là cháu họ của bà, bà ta tất nhiên là Quách tiểu thư. Thì ra có chút nguồn gốc sâu xa như thế!" Lâm Vãn Vinh hơi gật đầu: "việc này quả có chút quan hệ với ta a, chỉ là không thể tưởng tượng được Tiêu phu nhân quen biết quan cao trong triều như thế, lại chưa từng nghe bà nhắc tới, xem ra năm xưa cũng là nhân vật không đơn giản."
- Ô, ta tới Tiêu gia một thời gian không lâu, nhưng thấy Tiêu phu nhân dung mạo vẫn không thay đổi gì nhiều, hai vị tiểu thư cực kỳ hiếu thuận, xem ra vẫn ổn thỏa.
Lâm Vãn Vinh thận trọng đáp.
Từ Vị nói:
- Hôm qua trên đê Tô Châu, nữ tử đi cùng ngươi kia, đó là Tiêu gia đại tiểu thư sao?
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, Từ Vị thở dài nói:
- Ta thấy nàng và Quách tiểu thư thời trẻ, có sáu bảy phần giống nhau, nhưng không dám tùy tiện hỏi, không ngờ thật sự là cố nhân ngày trước.
Từ Vị đối với Tiêu gia có thái độ này, Lâm Vãn Vinh liền yên tâm, cho dù mai ở hội nghị hàng năm kia có sự tình gì, Từ Vi tất nhiên đều ra tay tương trợ. Hắn không muốn cùng ông ta ở đây mặc cả lên xuống chuyện làm ăn, nhân tiện nói:
- Từ tiên sinh, ngài muốn ta tới nơi này, có phải muốn nhắc đến sự tình của Bạch Liên pháp hội.
Từ Vị hừ lạnh:
- Cái gì Bạch Liên pháp hội, đó là Bạch Liên tà giáo.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Quả nhiên như thế, ta đã biết bọn hỗn tạp này là của Bạch Liên giáo, tên tuy có đổi nhưng nội dung vẫn thế."
Từ Vị nói:
- Lâm Tiểu huynh đệ, ngươi có biết sự tình của Bạch Liên giáo không?
Lâm Vãn Vinh cười đáp:
- Sao lại không biết, ta ngày trước còn bị bọn chúng bắt đi làm tù binh nữa đó.
- Ồ!
Từ Vị ngạc nhiên hỏi:
- Lâm tiểu huynh đệ ngươi không biết như thế nào lại gặp sự tình như thế? Quả làm lão hủ vô cùng kỳ quái tò mò.
Lâm Vãn Vinh liền đem chuyện chính mình và Đại tiêu thư trải qua một phen bị bắt nói lại một lần, Từ Vị là người thành tinh, vừa là mưu thần của đương kim Đại Hoa hoàng đế, lập tức vuốt râu nói:
- Việc này có chút cổ quái. Theo ta được biết, Bạch Liên giáo bắt người tống tiền, không thấy tiền tài, tuyệt không thả người, ngươi cùng Đại tiểu thư thoát thân cũng thật quá dễ dàng.
Lâm Vãn Vinh tự nhiên sẽ không nói ra sự tình Tiếu Thanh Tuyên cứu giúp, nhân tiện nói:
- Là Đào Đông Thành công tử của Tô Châu chức tạo Đào Vũ đại nhân, cùng với Giang Tô chỉ huy sứ Trình đại nhân dẫn binh mã tới, chúng ta mới có thể thoát thân.
Từ Vị thần bí cười, rất có thâm ý nói:
- Như thế cũng khó trách được, Bạch Liên giáo kia đối với Tiêu đại tiểu thư có ý đồ chẳng đơn giản gì, sợ không chỉ có bắt người đòi tiền đơn giản như vậy.
Trong lời nói của Từ Vị này, tựa như lộ ra biết trong đó có quanh co, ông ta dừng lại một chút, nói tiếp:
- Bạch Liên giáo tại Giang Tô và Sơn Đông huyên náo lớn nhất, quan lại lớn nhỏ hai tỉnh sợ là không thoát khỏi liên quan.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Việc này còn cần ngươi nói? Tỉnh Giang Tô, ngoại trừ Lạc Mân lão hồ ly kia, thì những người khác như Trình Đức, bọn cha con Đào Vũ, bọn người này với Bạch Liên giáo là cùng một bọn."
Từ Vị tiếp tục:
- Giang tô tổng độc Lạc Mẫn, chính là bạn tốt của ta, ta biết sự khó khăn của hắn, là người đứng đầu một tỉnh, không thể động tới Chỉ huy sư kia, quả thật là khó khăn.
Trên quan trường đúng là biết bao mối quan hệ, nhiều năm quen thuộc, tự nhiên rõ ràng, ông ta cười nói với hắn:
- Lâm tiểu huynh đệ, từ nay về sau ngươi nếu gặp nạn, hãy tới tìm Lạc Mẫn, chỉ cần nói Văn Trường tiên sinh, hắn tự nhiên sẽ giúp đỡ ngươi.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Còn dùng mặt mũi tính danh của lão làm gì chứ, ta hiện tại thu nhi tử của Lạc Mân làm tiểu đệ, lão hồ ly kia đối với ta cũng rất là cung kính." Bất quá, đối với ý tốt này của Từ Vị, cũng là cảm tạ một phen. Từ Vị ánh mắt dừng ở xa xa trên người đám tín đồ cúng bài Bạch Liên nương nương, thở dài:
- Ngày trước Bạch Liên làm loạn, là đói khát mà bạo động, quả thật có thể bỏ qua, đáng tiếc là bị người ta cố tình lợi dụng, càng chạy càng xa, trộm cắp giết ngươi đốt nhà không việc ác nào không làm, ngay cả dân chúng cũng vô cùng căm ghét bọn chúng, tiêu diệt Bạch Liên, chính là việc phải làm gấp a.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
- Từ tiên sinh, giờ Bạch Liên giáo có ác danh, vì sao có những tin đồ sùng bài như thế?
Từ Vị giải thích:
- Đó là do bọn chúng biết mê hoặc dân chúng, hiện tại ngươi xem đám tín đồ quỳ lạy cúng bài Bạch Liên nương nương này hoàn toàn không biết Bạch Liên pháp hội này chính là Bạch Liên giáo, hơn nữa bọn chúng dùng yêu pháp mê hoặc mọi người, vì thế ngươi mới có thể thấy được việc như thế này.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn xa xa, thấy vài tín đồ trung thành, thình lình từ lối ra vào những ngõ nhỏ xa xa, ba lạy chín đập đầu qùy lạy tiến đến, đối với Bạch Liên nương nương sùng bái có thể nói từ trong tâm, hắn nhịn không được lắc đầu nói:
- Trên đời này, sự tình đáng sợ nhất đúng là mê hoặc lòng người, Từ tiên sinh, ngươi nói cái gì yêu pháp, đó là cái gì?
← Ch. 107 | Ch. 109 → |