← Ch.220 | Ch.222 → |
Tiết xuân mang theo không khí giá lạnh làm tuyết đóng băng trên đường thành từng tảng băng lớn lồi lõm, khiến xe ngựa đi qua lắc lư không yên, mỗi khi bánh xe nghiến qua lớp băng lại phát ra các tiếng tí tách sắc lạnh nghe thật động tâm. Trong không gian vẫn còn tràn ngập mùi thuốc pháo nhàn nhạt. Khắp nơi đều treo đen lồng, to có nhỏ có, đủ loại kiểu cách, hình dạng khác nhau, cái gần cái xa, mỗi chiếc đều tỏa ra ánh sáng dìu dịu trông thật là đẹp mắt.
Đâu đâu cũng thấy người qua lại tấp nập, đó là mấy nha hoàn tay giơ cao đèn lồng bước đi gấp gáp trong gió đông lạnh lẽo, kia là nàng tiểu thư cúi đầu cười e ấp bước nhanh như sợ bị người khác nhìn thấy dung nhan. Hay là vị công tử tiêu sái phe phẩy quạt giấy du xuân, nhàn nhã nhìn ngắm phong cảnh. Ba mươi đốt đuốc, mười lăm thắp đèn câu nói xưa thật sự chính xác. Tiết xuân đã qua được nửa tháng rồi, bây giờ đã gần tới Nguyên tiêu nhưng không khí đón xuân vẫn còn khắp nơi, đâu đâu cũng đèn đuốc như cầu mong cho một năm mới hưng thịnh.
Trên con sông chảy quanh thành, các tảng băng đã bắt đầu tan, nước sông ào ạt chảy về xuôi mang theo vô số hoa đăng đủ loại hình dạng, nào là hoa sen, nào là mẫu đơn trôi trên mặt nước, trông thật là mỹ lệ. Đây chính là Lễ hoa đăng lưu truyền rất rộng rãi ở phương bắc. Trong truyền thuyết, hàng năm trong lễ Nguyên tiêu đầu mùa xuân, những tiểu thư chốn khuê phòng đem tâm nguyện của mình viết trên giấy, rồi đặt trong hoa đăng, thả chúng trôi đi xuôi theo dòng nước. Nếu được tài tử có lòng nhặt lên, ấy là người hữu duyên. Hoa thần trong truyền thuyết, sẽ phù hộ cho công tử tiểu thư nhờ hoa đăng mà kết duyên trăm năm hòa hợp gắn kết với nhau. Truyền thuyết này lưu truyền cả trăm năm, cũng thật sự đã kết hợp cho mấy đôi lứa có duyên với nhau. Để rồi tết hoa đăng cùng với hội đèn Nguyên tiêu liền trở thành đặc trưng của tết Nguyên tiêu của người phương bắc. Nguyên tiêu năm nay tới sớm, băng ở trên sông chỉ vừa tan. Không khí còn đang rất giá lạnh, nhưng bên bờ sông các công tử chờ vớt hoa đăng vẫn rất đông đúc, tấp nập như muốn làm tắc ngẽn dòng nước.
Một thằng nhóc mười hai tuổi mình mặc áo gấm, trong tay cầm một cây gậy trúc thật dài, một đầu gậy treo một cái móc sắt nho nhỏ, giơ lên giơ xuống hai ba cái liền câu được một cái hoa đăng, dẫn tới một trận than thở cùng hâm mộ của các tài tử hai bên bờ sông. Những công tử này, đại đa số là tay không mà đến, mà cho dù nắm công cụ trong tay, cũng không có chuẩn bị chu toàn như vậy. Nhìn thấy tiểu ca này dù mới mười hai tuổi, đã không ngừng nhặt hoa đăng của các tiểu thư thả từ thượng du. Trong lòng chỉ có bội phục tới bội phục.
- Đây là tiểu công tử nhà ai, thật là nhìn xa trông rộng biết bao.
Một cỗ xe ngựa lớn từ xa đang chậm chạp lắc lư đi tơi. Hai thớt ngựa kéo xe không ngừng thở ra hơi nóng, tuy là mệt nhọc nhưng vẫn mang dáng vẻ hùng dũng phi phàm. Thùng xe phía sau rất lớn, bên ngoài bao phủ chút bụi đất, vừa nhìn liền biết từ phương xa mà đến. Xe ngựa rung lắc một trận, chợt trong xe vọng ra một tiếng kêu khẽ của con gái:
- Này, ngươi làm gì đó, đè lên ta rồi.
Một tiếng nói nam nhân vang lên:
- Ài, thật là xấu hổ, tại xe ngựa lắc quá chứ ta không phải cố ý. Ồ, cái mềm mềm này là cái gì? Oa, bên này cũng có một cái... !
- Ngươi…. đi xuống cho ta!
Trong khoang xe, tiếng hai nữ nhân hô lên.
Rèm xe vội vàng kéo ra, một thanh niên nước da khỏe mạnh mặt đang tươi cười bị hai cánh tay nhỏ bé đẩy xuống xe. Sửa lại chiếc áo xanh cùng chiếc mũ nhỏ, cười hắc hắc:
- Xấu hổ cái gì! Chỉ là không cẩn thận thôi mà, mặc dù các nàng rất đẹp, cũng không cần phải bá đạo như vậy chứ? Xuống thì xuống, dù sao ngồi xe cũng mệt mỏi rồi, đi hai ba bước rèn luyện chút cũng tốt.
Xe ngựa đi tới không xa đột nhiên dừng lại. Chàng trai đi theo bên cạnh ngáp dài một cái, nhìn đám người đông đúc hai bên sông, nhất thời bị dọa nhảy dựng lên:
- Ta choáng…. đang làm cái gì ở đây vậy? Đèn tối lửa mờ, mọi người cùng nhau đánh cá ư?
Rèm trên cửa sổ xe ngựa bị nâng lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trên mặt mang theo một nụ cười ngọt ngào, chăm chú đánh giá đám người trước mặt một phen, tò mỏ hỏi:
- Tỷ tỷ, người trong kinh thành sao lại kỳ quá vậy? Khí trời lạnh lẽo lại là đêm tối, họn họ vây quanh bên sông làm gì? Ấy, trên sông có rất nhiều hoa đăng nữa, thật là đẹp mắt.
Cô gái kia cũng ló đầu ra ngoài cửa sổ, mặt ngọc như phấn miệng nhỏ đỏ tươi, ánh mắt long lanh, trông thật quyến rũ. Nàng nhìn ngắm mọi người một phen, mới cất tiếng nói:
- Ồ, hôm nay là tết nguyên tiêu sao? Chúng ta đi mấy ngày như vậy, ngay cả thời khắc tốt đẹp thế này cũng quên mất. Đây đại khái là lễ hoa đăng trong truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng chỉ cần nữ nhân chưa lập gia đinh, từ thượng du con sông thả hoa đăng, viết tâm nguyện của mình lên đó, nếu ở phía dưới có công tử có tình ý nhặt được, đó là được hoa thần làm mai, ông trời tác hợp đã định có thể đầu bạc răng long, giàu sang phú quý.
Thiếu nữ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói:
- Thật thế sao?
Nàng len lén đánh giá nam nhân đi bên xe ngựa một cái, khẽ nói:
- Vậy ta cũng đi thả hoa đăng một phen, kêu tên xấu xa kia nhặt lên được rồi.
Cô gái xinh đẹp lớn tuổi hơn phì cười:
- Còn muốn hắn nhặt cái gì, muội đã cùng hắn đã trăm năm hòa hợp rồi, lại còn muốn bày ra nhiều trò rối tung rối mù mua vào nhiều phiền nhiễu nữa.
Thiếu nữ ứ một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, trong xe ngựa cùng tỷ tỷ ầm ĩ một trận. Người đi bên xe nghe được cuộc trò chuyện này, lập tức giật mình hiểu ra:
- Té ra những người này vớt hoa đăng là do thế. Khó trách ai nấy đều chăm chú đến hai mắt cũng phát sáng như vậy. Bất qua dạng hoạt động này, đối với việc rèn luyện cho những công tử, tiểu thư chân tay vô dụng này, ngược lại có chút lợi ích .
Hắn liếc mắt bốn phía, thấy một tiểu ca mười một mười hai tuổi động tác nhanh nhẹn, không đầy một chốc liền đã móc lên bốn năm cái đèn, kéo ra cuộn giấy trong đen nhìn một cái, liền hừ một tiếng vứt hoa đăng kia sang một bên. Hoa đăng bị vứt bỏ ngày một nhiều, đó chính là tấm lòng của những tiểu thư xinh đẹp đa tình, những công tử vây quanh thèm thuồng đến độ nuốt nước miếng.
- Ta ngất, nhỏ như vậy cũng tới câu hoa đăng, còn có thiên lý hay không? Chút xíu tuổi, thứ lông kia còn chưa dài, cũng muốn chơi chút phong lưu xấu xa. Thật sự là táng tận lương tâm á .
Hắn hung hăng nhổ nước bọt, cười hì hì đi lên phía trước, trên mặt lộ vẻ cười hòa ái:
- Đệ đệ yêu quý, ngươi giỏi quá! Oa, thật là phi thường, nhỏ như vậy mà đã biết lấy hoa đăng chơi rồi. Ta có thể cùng ngươi chơi được không?
Những công tử xung quanh thấy một gia đinh tiến lên ra vẻ thân cận, nhất thời trong lòng nảy sinh cảm giác khinh bỉ:
- Đây là hạ nhân nhà ai không hiểu lễ phép như thế, chưa nói đến lễ nghĩa liêm sỉ, ngay cả đứa nhỏ cũng đến lừa gạt.
- Tỷ tỷ, hắn lại đi làm chuyện xấu rồi, người cũng mặc kệ hắn đi?
Thiếu nữ trong khoang xe nâng rèm nhìn thoáng qua, hầm hừ.
Vị tỷ tỷ cười nói:
- Hắn không phải là người làm chuyện xấu xa chẳng phải chỉ một hai lần sao? Chả lẽ lần nào cũng quản đến? Nhà chúng ta nếu muốn tìm một ngươi có thể quản hắn quả thật quá khó khăn!
- Muội thấy là tỷ tỷ không muốn quản hắn thì có. Tên xấu xa này, trên đường từ Kim Lăng tới kinh thành, mỗi ngày đều phải nghĩ cách làm chút chuyện xấu. Nếu không ai quản, hắn còn không biết muốn làm đến chuyện xấu gì?
Tỷ tỷ kia bật cười khanh khách:
- Chuyện xấu? Hắn một ngày khi làm chút ác sự trên người muội, tỷ thấy thật ra muội rất thích đó, đừng tưởng rằng ta ngủ thì cái gì cũng không nhìn thấy.
- Tỷ tỷ... !!!
Muội muội ngượng ngùng nhào vào lòng tỷ tỷ, không dám nói tiếp nữa. Tỷ tỷ không chịu được nhéo mũi nàng một cái nói:
- Muội đấy à, mới nhỏ tuổi như vậy đã mặc hắn mỗi ngày làm chuyện xấu trên người rồi tương lai vậy phải làm sao chứ? Tỷ không phải cho muội một chiếc tiểu đao phòng thân sao. Hắn nếu lại muốn khi phụ muội, muội cứ lấy đao đâm hắn. Mà chớ có nói là tỷ dạy đó, tên này rất thích trả thù tỷ a.
Hai người, một tỷ một muội này tại trong khoang xe đùa giỡn, bên kia kẻ nọ sớm đã mặt dày nhích tới gần đứa nhỏ:
- Thế nào? Tiểu đệ đệ, ngươi có đáp ứng không? Ồ, ngươi không nói gì. Ta cứ coi như ngươi đáp ứng rồi. À, đây là một lượng bạc, chỉ cần ngươi móc lên mười cái hoa đăng, một lượng bạc này sẽ là của ngươi rồi.
Thằng nhỏ hừ một tiếng, không nói gì.
- Có cá tính a, ta thích!
Hắn cười hắn hắc, cầm lấy đĩnh bạc sáng loáng, giơ giơ trước mắt tiểu hài kia, híp mắt cười nói:
- Nhìn thấy chưa, đây là bạc sáng loáng a, mười cái hoa đăng là một lượng bạc, tính ra cũng nhiều a!
Tiểu hài từ kia liếc nhìn hắn khinh miệt, từ trong lòng ngực móc ra một thỏi kim nguyên bảo, chừng hơn bốn năm lượn, cong cong đầu ngón út với hắn nói:
- Hừ, đây là năm lượng bạc, chỉ cần ngươi móc lên một cái hoa đăng, bạc này liền coi như bổn công tử thưởng cho ngươi.
Người quay xung quanh xem, nổ ra một trận cười ha hả.
- Ta ngất, so với ta còn ghê gớm hơn? Kinh thành quả nhiên thật khác biệt a! Ngay cả tiểu hài tử đều ghê gớm như vậy.
Hắn da mặt rất dày, đối với sự cười nhạo của mọi người cũng chẳng phật lòng, giơ ngón cái lên nói:
- Đệ đệ yêu quý, quả nhiên có cá tính, ta thích. Không bằng chúng ta kết giao bằng hữu nhé, ta gọi là Lâm tam, ngươi tên là gì?
- Lâm Tam?
Thằng nhỏ kia nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:
- Tên này thật khó nghe, tục không chịu nổi, ngươi dùng tên này, học vấn chắc cũng chẳng đi tới đâu.
Tiểu gia hoa này một bộ dáng tiểu đại nhân, nói nửa ngày trời, nhưng không nói ra tên. Lâm Vãn Vinh chẳng để bụng cười ha ha nói:
- Đúng vậy, tên này của ta là người khác đặt cho, hỗn loạn lung tung ô uế không chịu nổi. Không biết tiểu đệ đệ người có tên cao nhã như thế nào a?
Tiểu hài cảnh giác nhìn hắn một cái nói:
- Người hỏi tên ta làm gì? hừ, tới gần ta, mười tên thì có tới tám tên chủ ý xấu xa rồi. Nhìn ngươi tai dơi mặt chuột, không giống thứ tốt đẹp gì, chẳng lẽ là muốn dụ dỗ ta sao? Nói cho ngươi biết, thiếu gia ta không dễ ăn đâu! Ta ba tuổi có thể giết mèo, năm tuổi có thể giết báo, trước đó vài ngày vừa mới làm thịt một mãnh hổ, ngươi muốn dụ dỗ ta ư? Cân thận ta cho một đấm là không ai nhận ra người nữa đó!
Hắn vươn nằm đấm nhỏ huơ huơ, một bộ dạng ta đây là nam tử cơ bắp.
Lâm Vãn Vinh sửng sốt nửa ngày trời:
- Ta choáng, rốt cục gặp được một người so với lão tử còn không biết xấu hổ hơn, mới nhỏ tuổi như thế, rất có triển vọng, tiền đồ rộng lớn a.
Hắn cười gian hai tiếng, nói:
- Đệ đệ yêu quý, quả nhiên là lợi hại! Giỏi, giỏi, ta không hỏi tên của ngươi nữa. Ngươi nói xem, ngươi móc nhiều hoa đăng làm cái gì, chẳng lẽ là thật sự muốn tìm vài vị tỷ tỷ làm vợ sao?
Tiểu tử kia chẹp một tiếng khinh thường nói:
- Tìm vợ? Tìm vợ làm cái gì? Ngươi tưởng rằng mỗi người đều như ngươi à, ngày ngày nghĩ tới vợ!
Mọi nguời cười ầm lên, Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi hột, tiểu tử này thật sự là nhìn một cái đúng luôn a, lão tử tới kinh thành chính là tìm vợ mà tới. Tỷ muội kia nghe Lâm Vãn Vinh cùng tiểu hài tử này trò chuyện, chịu không nỗi trong khoang che miệng cười khẽ:
- Ngươi chuyên làm chuyện xấu, chí ít có người có thể dọa được ngươi rồi.
- Nếu không phải là tìm vợ? Vậy ngươi móc hoa đăng của người ta làm gì?
Mọi người vậy quanh xem nghe hắn nói chuyện, rốt cục có người không nhịn được mở miệng hỏi.
- Hoa đăng nay làm cũng chẳng có chút ý tứ tử tế gì?
Tiểu hài tử đáp:
- Ta móc lên bốn năm mươi cái đèn kia, chính là những diễm tử ân ân ái ái của những tiểu thư thư, khó coi chết được. Muốn tìm bánh nướng hợp khẩu vị, mà chẳng tìm ra.
Vô số công tử ngã xuống đất! Đúng là một thằng nhỏ trời đánh. Móc hoa đăng này chính là vì tìm bánh nướng. Còn muốn đem diễm tử của các tiểu thư tiện tay vứt bỏ, thật sự là tán tận lương tâm a.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, hắn đối với cái gì diễm tử vốn chẳng thích thú gì. Tiểu hài từ này lại vô cùng thú vị, làm người ta không nhịn được cười. Tiểu hài từ kia thấy ánh mắt thù địch xung quanh, không chút e ngại nào, kéo ống tay áo Lâm Vãn Vinh nói:
- Lâm Tam, ngươi cũng không tệ lắm.
- Cái gì không tệ?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi. Tiểu hải tử nghiêm trang nói:
- Những người này đều là muốn câu hoa đăng tìm tiểu thư, thật sự vô vùng dung tục, cũng rất nống cạn. Nhìn ngươi thân phận mặc dù thấp kém, nhưng lại không giống với bọn họ, không tới tìm hoa đăng, cũng không cười ta. Nhân phẩm hoàn không tệ. Vậy ta liền nói chưa ngươi biết tên của ta, bổn thiếu gia là Lỹ Vũ Lăng, sau này ở kinh thành nếu có người khi dễ ngươi. Ngươi cứ nói tên ta, ta đảm bào không một ai dám động vào tóc gáy của ngươi.
Lão thiên a, bốc phét đừng như vây chứ ? Lâm Vãn Vinh trộm cười, cũng chẳng có đáp lại, bất quá hắn nghe câu phía trước. ngược lại lòng có biết chút gì đó, hài tử này không đơn giản như vậy. Chỉ thấy Lý Vũ Lăng này mạnh mẽ tôn quý, đồng tử đen nhanh, con mắt lấp lánh thật là cơ trí đáng yêu. Nhớ tới lý do kỳ lạ hắn móc hoa đăng. Lâm Vãn Vinh nhịn không được cười nói:
- Đệ đệ yêu quý, ngươi móc hoa đăng này vì điểm tâm ư? có phải là sự thật hay không?
Lý Vũ Lăng hừ một tiếng:
- Ta ngày hôm qua nghe người ta nói về hội hoa đăng này, liền hỏi gia gia đăng hội là cái gì. Lão đầu tử này lúc ấy đang bận, ta quấy rầy hắn vài cái, hắn liền nói vì ứng phó với quỷ đói, nên các tiểu thư làm chút bánh bột hiến cho thần sông. Hừ, lão đầu tử ngay cả ta cũng dám lừa gạt. Hôm khác ta phải cùng hắn thư hùng một trận trên ngựa, cho hắn biết lợi hại của ta.
Vô đối rồi! Lâm Vãn Vinh nghe được một trận mồ hôi hột, tiểu gia hoa này ở trong nhà không chừng là bá vương, ngay cả gia gia cũng không để vào mắt.
- Mau nhìn xem, mau nhìn xem, Hoa thần đăng?
Một trận hô hào từ thượng du truyện tới.
- Hoa thần đăng, hoa thần đăng?
Nhưng công tử hai bên bở cũng đồng thời hô lên kinh ngạc, trong âm thanh hưng phấn mang theo sự kích động. Hai vị tiểu thư trốn trong xe nghe được tiếng hô hào, cũng không nhịn được nhìn ra bên ngoài.
- Hoa thần đăng, hoa thần đăng là cái gì?
Lâm Vãn Vinh nhìn Lỹ Vũ Lăng, kỳ quái nói.
- Ngươi hỏi ta, ta làm sao mà biết, ta chỉ là một tiểu hài a.
Lý Vũ Lăng khinh miệt trở mặt.
- Ta ngất, gặp phải tên rắn mặt rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, liền cũng nhìn về phía thượng du, chỉ thấy trên mặt nước ở thượng du, chậm rãi trôi tới một cái hoa đăng. Hoa đăng kia nhô cao, làm thành một hình mỹ nữ, thần tình đẹp đẽ, trên mặt mang nụ cười, dây lưng phất phơ, sống động như thật. Hoa đăng mỹ nữ này toàn thân trên dười toả ra một ánh sáng vàng nhạt nhạt, chung quanh còn có hơn mời đoá hoa đăng nhỏ tạo thành hình hoa sen, nhìn xa xa, tưởng như là tiên tử nổi trong hoa sen.
Đây là hoa thần đăng sao? Lâm Vãn Vinh nhìn thấy cũng âm thầm lấy làm kỳ, không nói tới cách tạo hình hoa thần đăng, để cho một người trên đèn lồng nối trên sông nước, mà không nghiêng ngả, đó là nan đề rất lớn rồi, không phải người bình thường có thể làm được.
- Cái gì hoa thần đăng, xem ta móc nó lên như thế nào đây.
Lý Vũ Lăng khinh thường nói.
Mọi người hai bên bờ sông sớm đa bị vẻ tráng lệ huy hoàng của hoa thần đăng hấp dẫn, có không ít người quỳ trên mắt đất bài lạy. Chỉ có Lý vũ Lăng cùng Lâm Vãn Vinh hai người không sợ trời không sợ đất, dù sao cũng là đèn do tiểu thư thả ở thượng du, móc lên xem xem rồi hãy nói.
Lý Vũ Lăng đứng ở chỗ này, chính là chỗ hẹp nhất của dòng sông, chính là nơi móc đèn tốt nhất. Hăn vươn sào trúc, nhìn chuẩn phương hương hoa thần đăng kia đang trôi tới, dùng sức móc một cái, Hoa thần đăng này tuy cao lại ở trong nước lại thật là vững chắc mà Lỹ Vũ Lặng sức nhỏ nên hoa thần đăng khẽ nghiêng một chút nhưng chẳng bị câu lại. Lâm Vãn Vinh tinh mắt nhanh tay, đón lấy sào trúc kia dùng sức lôi kéo, mới đưa được hoa đăng mỹ nữ này móc lại.
Đợi cho hoa đăng này ở trên bờ rồi, Lâm Vãn Vinh cẩn thận đánh giá đáy hoa đăng, chỉ thấy phía dưới là một cái giá hình tròn cố định chỗ ngồi của đen, trên giá đỡ buộc mười cái bánh xe gỗ, có thể tùy cho nước chảy vào bất kỳ phương phướng nào. Hoa đăng này khi từ thượng du trôi xuống, bánh xe liền quay theo huớng nước chảy, cho nên muốn câu đèn này tới, kỳ thực chính là phải thay đổi phương hương của bánh xe, sức lực tự nhiên phải lớn.
Máy móc này thiết kế thật là xảo diệu, Lâm Vãn Vinh nhìn cũng không nhịn được gật đầu, kinh thành quả nhiên là có nhiều người tài a.
Mọi người thấy hoa thần đăng cũng bị móc lên, liền đều xúm lại. Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư tránh ở trong xe cũng không nhịn được nhẹ nhàng bước đến, đứng ở bên người Lâm Vãn Vinh. Hai nữ tử này thân hình thướt tha, xinh đẹp dị thường, so với tiên tử trong tranh vẽ còn phải đẹp hơn vài phần. Mọi người vây quanh nhìn thấy, nhất thời trơ mắt há mồm. Ngay cả tên nhóc Lý Vũ Lăng cũng có chút ngẩn người.
Ngất, lão bà của ta các ngươi cũng có thể nhìn sao , Lâm Vãn Vinh trong lòng không thoải mái, đem hai vị tiểu thư che ở đằng sau. Ho nhẹ một tiếng nói:
- Đệ đệ, ngươi chuẩn bị làm gì hoa đăng này bây giờ?
Lý Vũ Lăng dụi dụi mắt nói:
- Hai vị tỷ tỷ này thật sự xinh đẹp. Lâm Tam, đây là nương tử của ngươi sao?
Câu này hỏi thật hay, Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:
- Cũng không sai biệt nhiều lắm.
Tiêu Ngọc Sương ư hử một tiếng mặt đỏ quá tai, Đại tiểu thư lại hung hăng nhéo vào bên hông của hắn.
- Lâm Tam, vẻ mặt của ngươi sao cổ quái vậy?
Lý Vũ Lăng nói.
Nói thừa, bị tiểu nữu này chấp hành hình phạt, xác thịt lão tử đau đớn, trên mặt còn muốn cười bồi sao. Có thể không cổ quái hay không chứ? . Hắn ha ha nói:
- Lý đệ đệ, chớ nói thừa nữa, mau xem xem trong đèn này có bánh bột không. Ta cũng có chút đói bụng rồi. Ăn uống đầy đủ, về nhà bồi tiếp lão bà đi ngủ.
- Ngươi muốn chết rồi, lời gì cũng dám nói?
Đại tiểu thư tăng sức trên tay, sắc mặt đỏ như sương khói ở chân trời, bên tai hắn nhẹ nhàng nói. Hơi thở thơm như lan, làm trong lòng Lâm Vãn Vinh dương dương.
Lý Vũ Lăng gật gật đầu, kiểm tra trong hoa thần đăng kia một phen. Bánh bột tự nhiên là không có, lại tìm thấy một cái cuộn giấy thật sự. Tiểu quỷ này tự nhiên là thất vọng, ngay cả cuộn giấy kia cũng không thèm nhin, ném cho Lâm Vãn Vinh nói:
- Đèn này là do ngươi câu về, thư của tiểu thư thư người ta, tự nhiên cũng chỉ có ngươi xem thôi.
Cảm giác da thịt trên lưng đau nhức một trận, Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
- Đại tiểu thư, ta đây chỉ là vô tâm, nàng không nên ghen tức bừa bãi. Nếu không, cho nàng xem nhé, ta không nhìn, dù sao nhìn cũng uổng công.
Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt đỏ rực, len len nhìn muội muội một cái, vội vàng hừ nói:
- Ghen tức lung tung? Là do ngươi thích nói càn, Ngọc Sương, chúng ta không cần để ý tới hắn, làm cho hắn đắc ý!
Tiêu Ngọc sương ừm một tiếng, kỳ quái nói:
- Tỷ tỷ, người làm sao vậy? Sắc mặt rất đỏ nhé!
-Thật sao?
Đại tiểu thư che khuôn mặt, trong lòng nhảy lên:
- Có thể là do gió thôi. Dù sao đều là Lâm Tam làm hại, chúng ta không đề ý tới hắn là được rồi.
Lý Vũ Lăng nhìn cuộn giấy trên tay Lâm Tam, người này biểu tình trên mặt vừa ngọt ngào lại vừa thống khổ, nhìn không được nói:
- Lâm Tam, ngươi cuối cùng xem hay không xem, không xem sớm quẳng đi một chút, phòng ngừa lão bà của ngươi ghen tức.
Nhìn vào tiếng lão bà này, không cùng tiểu đồ vật ngươi so đo nữa, hắn cười hắc hắc, mở cuộn giấy ram chỉ thấy bên trên viết hàng chữ nhỏ: long long long,hà thì lai dẫn phượng?
Đây là câu thơ nối liền, chỉ có nửa câu, người xem như lọt vào trong sương mù. Lý Vũ Lăng nhích đầu nhỏ lại gần nhìn lướt qua, cười khẩy nói:
- Cái gì long rồi phượng, đây là tiểu thư nhà nào, rất là tự đại.
Có đạo lý, những tiểu thư này lòng so với trời cao, cả ngày dệt giấc mộng đẹp, giống với Ngưng Nhi trước kia. Bất quá may măn là ta dùng mị lực vô biên chinh phục được Lạc tài nữ, nếu không nàng còn không biết phải đau khổ tới khi nào.
-Trùng trùng trùng, chuyên tố chiết phương long!
Lâm Vãn Vinh ha ha cười, viết lên mấy chữ, liền giống như miêu tả chính mình
Lý Vũ Lăng ngươi nhỏ nhưng là trí lớn, gật đầu nói:
- Lâm Tam, câu sau thật hay. Rồng chinh phục phượng , không kể làm gì, trùng (sâu bọ) chinh phục phượng , vậy mới là bản lĩnh.
Lâm Vãn Vinh đem tờ giấy kia về lại bên trong đèn, hai người liền đem hoa thần đăng thả xuống sống, nhìn đăng thần mỹ nữ tiếp tục trôi xuống hạ du, Lỹ Vũ Lăn cười nói:
- Lâm Tam, ngươi là người không tệ, đợi vào thành rồi, bổn thiếu gia mời người uống tra, bây giờ ta phải về cưỡi ngựa rồi, ngày khác gặp lại.
Cưỡi ngựa? Đèn tối lửa mờ đi cưỡi ngựa? già trẻ nhà này đều là người điên phải không?
Lý Vũ Lăng đã đi xa, hắn vẫn còn sững sờ.
- Kinh thành quả nhiên là khác biệt a, nhìn đâu cũng đều là người tài.
Khi quay trở lại trên xe, Ngọc Sương cười nói:
- Vậy trên hoa đăng viết cái gì, làm cho ngươi trì hoãn một thời gian dài như vậy? Tỷ tỷ, là hỏi như vậy sao?
Nha đầu đáng chết! Sắc mặt Đại tiểu thư đỏ lên, vội vàng quay đầu đi.
Lâm Vãn Vinh vuốt nhẹ vào lòng bàn tay Đại tiểu thư một cái, nghiêm mặt nói:
- Không có gì, là hoa thần chúc phúc cho chúng ta. ?
- Chúc phúc cái gì?
Đại tiểu thư khẽ nói.
- Chúc phúc chúng ta trăm năm hoa hợp, sớm sinh quý tử!
Lâm Vãn Vinh cười hi hi.
Hai người nữ tử đồng thời khẽ phì một tiếng. Nhị tiểu thư tưởng rằng là nói chính mình còn Đại tiểu thư trong lòng có quỷ, sắc mặt đỏ bừng, vội la lên:
- Cùng ngươi nói được vài câu, lại không hề nghiêm chỉnh. Phạt ngươi đi bộ vào thành.
Nhưng thật ra chẳng cần đi vào thành nữa, trong khi mấy người nói chuyện, xe ngựa đã từ từ đi tới dưới tường thành, Lâm Vãn Vinh đứng ở trên càng xe, nhìn cửa thành màu đỏ, trên cửa có hai chữ to màu đỏ tươi, trong lòng kích động:
-Thanh Tuyền, ta tới rồi đây!!!
← Ch. 220 | Ch. 222 → |