Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 321

Cực Phẩm Gia Đinh
Trọn bộ 636 chương
Chương 321: Ta có tội
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Shopee


Đại tiểu thư trợn mắt há mồm, ngây ra nhìn hắn phải rất lâu sau mới khôi phục lại được chút thần trí, dò xét khắp bốn phía một lượt, chắc chắn không có ai nghe thấy, mới hạ thấp giọng run rẩy nói:

- Ngươi, ngươi không muốn sống nữa sao? Những lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám nói ra khỏi miệng?

- He he, ta chỉ đùa thôi mà.

Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:

- Nếu ta làm hoàng đế, nhất định sẽ phong nàng làm đại quý phi, làm cho nàng vinh diệu với quê hương, người người đều hâm mộ.

Đại tiểu thư gấp gáp lôi hắn vào bên trong, đề phòng những lời đại nghịch bất đạo này bị người khác nghe thấy, mày liễu dựng ngược lên:

- Ngươi bị ngớ ngẩn rồi sao? Trời còn chưa tối, sao ngươi đã nằm mơ rồi ..... nhưng ta làm quý phi, vậy ai làm hoàng hậu đè ép ta?

- À... cái này.. ta chỉ nói bừa thôi, trời đã không còn sớm nữa, nàng sớm nghĩ ngơi trước đi, sáng mai ta lại tới thăm nàng.

Lâm đại nhân nói xong liền muốn bỏ chạy, Đại tiểu thư hừ một tiếng, tức giận rít lên:

- Ngươi rốt cuộc là còn nuôi bao nhiêu con hồ ly, mau thành thật khai ra.

- Thật là, ta mà là loại người này sao?

Lâm Vãn Vinh he he nói:

- Nàng nhìn dáng vẻ của ta, là biết ta tinh khiết nhường nào rồi.

Đại tiểu thư nhìn gò má của hắn, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên bật khóc:

- Cái này là do cô ta đánh sao? Sao cô ta có thể ra tay vậy chứ? Còn chưa cưới về nhà đã ức hiếp ngươi như thế rồi! Công chúa thì ghê gớm lắm sao, ta sẽ đi tìm cô ta nói chuyện.

Toát mồ hôi, điều này nàng từ đâu mà suy ra vậy, nữ nhân có thể ức hiếp được Lâm Tam ca ta còn chưa ra đời đâu. Hắn cười ha hả, vội vã giữ chặt lấy Đại tiểu thư đang bừng bừng lựa giận đòi đi "nói chuyện":

- Nàng hiểu lầm rồi, cái này không liên quan gì đến công chúa, nàng ấy trước mặt ta ngoan ngoãn như mèo vậy.

- Vậy ngươi bị thế này là...

Đại tiểu thư ôn nhu vuốt ve má hắn, dịu dàng hỏi:

- Là tai nạn nghề nghiệp ấy mà, cũng ngoài ý muốn thôi.

Hắn không biết xấu hổ nói dõng dạc:

- Được rồi, tạm thời không nói mấy điều này nữa. Sáng mai ta phải dậy sớm đi Sơn Đông một chuyến, những việc lớn nhỏ trong nhà, nàng và Xảo Xảo để ý nhiều hơn một chút.

- Sơn Đông? Ngươi đi Sơn Đông làm cái gì?

Hai ngày nay Lâm Tam bận như có con nhỏ. Ngay cả cái bóng của hắn Đại tiểu thư cũng không thấy, tuy ngoại miệng mắng mỏ, nhưng trong lòng nhớ nhung vô cùng, nghe thấy hắn sau khi trở về lại muốn đi, tự nhiên là kinh hãi thất sắc.

Lâm Vãn Vinh ra vẻ đắn đo suy nghĩ, nắm lấy tay nàng nói:

- Ngọc Nhược, lẽ ra việc lớn tày trời này ta vốn không thể nói cho nàng. Nhưng nàng không phải là người ngoài nữa, ta lại là người thành thực chính trực, không muốn dối lừa nàng. Nàng phải nhận lời ta, sau khi nghe xong việc này, phải bảo mật vô cùng bảo mật, tuyệt không thể để người ngoài biết.

Lâm đại nhân rất tinh thông ngón này, chuyện lớn không giấu chỉ giấu chuyện nhỏ, một câu nói ra, Tiêu Ngọc Nhược trúng ngay quả pháo bọc đường của của hắn, thấy vẻ mặt hắn vô cùng trịnh trọng. Trong lòng Đại tiểu thư ngọt lịm, ngoan ngoãn ừ một tiếng, gật đầu nhận lời.

- Sơn Đông xảy ra chuyện rồi, Lạc gia xảy ra chuyện rồi.

Lâm Vãn Vinh thở một hơi thật sâu, đem nguyên nhân hậu quả của việc này kể ra một lượt. Đại tiểu thư là người làm ăn, nhận thức về chuyện tiền bạc so với người khác còn sâu sắc hơn, nghe nói ở Tế Ninh bị mất ba mươi lăm vạn lạng bạc quân lương, tức thì sợ tới tái mặt. Nàng là nữ nhân, trời sinh thích ghen, luôn có chút bận lòng với chuyện của Lâm Tam và Lạc tiểu thư, nhưng biết đây không phải là lúc ghen tuông, nhìn Lâm Tam lo lắng hỏi:

- Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?

- Làm thế nào?

Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu:

- Ngày đó ở Kim Lăng, Lạc Mẫn có ân tình giúp đỡ ta, Lạc Viễn là huynh đệ của ta, Ngưng Nhi và ta lại có qua lại như thế, nếu ta buông tay không để ý, vậy còn coi là người sao? Sáng sớm này ta đã để lão Từ tiến cung cầu tình rồi, hi vọng hoàng thượng nới rộng cho vài ngày để ta nghĩ biện pháp giúp họ kiềm về chút bạc.

- Kẻ trộm đã dám cướp bạc, tự nhiên sớm có an bài thỏa đáng. Lần này ngươi đi lại là người mù ngựa lòa, vạn nhất không tìm lại được.....

Đại tiểu thư lo lắng trung trùng nhìn hắn không dám nói tiếp nữa.

- Nếu thực sự không tìm được lại, thì ta dù có bán sạch gia tài, cũng phải cứu được bọn họ.

Lâm Vãn Vinh nói chém đinh chặt sắt, mặt không chút do dự.

Trong mắt Đại tiểu thư nổi lên ánh lệ, ai oán nói:

- Bán hết gia tài, vậy sau này sẽ làm sao? Vì Ngưng Nhi, ngươi thực sự bất cứ cái gì cũng nguyện ý trả giá sao?

- Nếu đổi lại đó là nàng, thì ta cũng làm như vậy thôi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Đối với ta mà nói, tiền tài đều là vật ngoài thân, hết rồi thì vẫn có thể kiếm lại, nhưng nếu mất đi người mình yêu, thì cuộc đời không còn gì thú vị nữa.

Đại tiểu thư trầm mặc rất lâu, đột nhiêm ôm chầm lấy hắn khóc nấc lên, nắm đấm nhỏ nện như mưa vào ngực hắn:

- Cái tên hoa tâm nhà ngươi, ta hận chết ngươi, hận chết ngươi.

Lâm đại nhân mặt đầy chính khí hiên ngang nói:

- Không phải là hoa tâm, mà là đa tình, về bản chất là có khác biệt.

- Là hoa tâm, chính là hoa tâm.

Đại tiểu thư gạt nước mặt, lưu luyến nhìn hắn nói khẽ:

- Ngươi đợi một chút, ta sẽ trở lại ngay.

Không đợi Lâm Vãn Vinh nói gì, nàng xoay người đi liền, rầm một tiếng đóng cửa rời đi.

Lâm Vãn Vinh nhíu mày, nha đầu này thần thần bí bí đi làm cái gì đây. Đợi một lúc lâu Đại tiểu thư mới đẩy cửa tiến vào, đưa cho hắn một túi nhỏ, ôn nhu nói:

- Cái này, ngươi cầm lấy đi.

- Đây là cái gì?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi, cái túi nhỏ này rất nhẹ sờ vào chẳng thấy nặng bao nhiêu, tựa hồ chỉ có mấy tờ giấy mỏng.

- Những thứ này là khế ước đất của Tiêu gia ta ở các nơi Kim Lăng, Hàng Châu, kinh thành, gộp lại cũng có hơn mười chỗ, đoán chừng cũng đáng chút bạc, còn có phân hiệu các nơi của Tiêu gia, sau khi đem cầm, giá trị cũng không nhỏ.

Đại tiểu thư nói thản nhiên, mắt đầy vẻ kiên định.

- Điều này sao có thể được?

Lâm Vãn Vinh giật này mình, vội vàng nhét chiếc túi nhỏ trở lại trong tay nàng:

- Đưa những thứ này cho ta, Tiêu gia sẽ chẳng còn gì cả. Nàng sẽ giải thích với thân tộc, giải thích với phu nhân ra sao?

Đại tiểu thư hừ một tiếng:

- Hiện giờ ta là đương gia của Tiêu gia, nương thân sẽ không nói gì. Hơn nữa lời vừa rồi ngươi nói, chính ngươi cũng quên mất rồi sao? Tiền tài đều là vật ngoài thân, hết rồi vẫn có thể kiếm lại, nhưng nếu mất đinh người mình yêu, cuộc sống sẽ không còn gì thú vị nữa. Đây là điều ngươi dạy ta, ta đều nhớ kỹ đó.

Đại tiểu thư luôn là như vậy, nhìn bề ngoài thì lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng mỗi lần trở nên ôn nhu, đều làm lão tử cảm động muốn nhảy xuống sông, khóe mắt Lâm đại nhân ươn ướt, lòng kích động đang muốn ôm chặt lấy nàng, chợt thấy trong tay Đại tiểu thư có thêm một cái kéo nhỏ loang loáng, đang nhằm vào ngực, mũi kéo nhọn hoắt dưới ánh trăng nhạt thoáng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

Nhu tình ngập lòng của Lâm Vãn Vinh tức thì hóa thành kinh hãi:

- Đại tiểu thư, nàng đang làm gì vậy? Nàng vạn lần chớ có nghĩ quẩn đó.

Tiêu Ngọc Nhược hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Mọi thứ của Tiêu gia ta đều là của ngươi rồi, trừ ngươi ra ta đã chẳng còn gì nữa. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ mang cái kéo này bên người, nếu ngươi phụ lòng ta, ta sẽ lấy chiếc kéo này trước tiên đâm ngươi, sau đó lại đâm chính mình.

Vẻ mặt đại tiểu thư lạnh như băng, quay kéo về phía hắn làm đâm dứ mấy cái, rồi lại quay về phía ngực mình, dáng vẻ quyết liệt như biến thành một người khác.

Mồ hôi lạnh trên lưng Lâm đại nhân tuôn ào ào, phảng phất như nhìn thấy bộ dạng mình làm Trần Thế Mỹ toàn thân trên dưới bị đâm mười mấy cái lỗ, tính cách của Đại tiểu thư thật đặc biệt, thật nồng cháy, ta thật thích con mẹ nó. Hắn vô cùng thận trọng đoạt lấy cái kéo kia vứt xuông đất, ôm chặt lấy Đại tiểu thư, cảm kích rơi nước mắt nói:

- Đại tiểu thư, Ngọc Nhược, bảo bối của lòng ta, nàng đối với ta thật tốt, nếu ta phụ bạc nàng, thì ta quá không phải là người rồi.

Đại tiểu thư tiểu thư nép vào lòng hắn, mặt hiện lên nụ cười thắng lợi, nhỏ nhẹ nói:

- Chỉ cần cả đời này ngươi đối tốt với ta, là ta đã cảm thấy đủ rồi.

Thật là một lời nói chất phác nhường nào, những cô gái tốt trong thiện hạ đều để lão tử gặp phải rồi hay sao ấy, trong lòng Lâm đại nhân hổ thẹn, ghì chặt lấy Đại tiểu thư, nước mặt nước mũi cùng chảy xuống:

- Đại tiểu thư, ta thú nhận, ta có tội, tâm tư của ta với nàng không thành thực, mỗi lần đều muốn chiếm tiện nghi của nàng."

Nói thừa, không có ta cho phép, ngươi có thể chiếm được tiện nghi sao? Mặt đại tiểu thư nóng như lửa, nhưng làm ra vẻ không có gì ôm lấy hắn vỗ vỗ vai:

- Ngươi biết là được rồi, sau này có thể sửa đổi được.

- Không chỉ như thế, ta còn có tội lớn hơn. Đai tiểu thư ta có lòng xấu xa, mỗi lần thấy nàng và Nhị tiểu thư ở cùng nhau, ta liền muốn, muốn...

- Ngươi muốn cái gì?

Đại tiêu thư xiết chặt nắm tay, tim đập thình thịch.

- Ta có tội, ta muốn lột sạch cả hai nàng rồi cùng cưỡi lên .... Aaaa....

Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa truyền vào màng tai Xảo Xảo và phu nhân, Xảo Xảo nhíu mày nói:

- Phu nhân, người có nghe thấy gì không? Hình như là tiếng của đại ca?

- Vậy à? Sao ta không nghe thấy? Chắc là con quá nhớ hắn thôi.

Phu nhân cười nói:

- Hắn và Ngọc Nhược nói chuyện, tính cách của Ngọc Nhược con còn chưa rõ sao? Nó lại yêu thương Lâm Tam như bảo bối vậy, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Điều này cũng đúng, đại ca không làm gì Đại tiểu thư đã là lạ rồi, nếu nói Đại tiểu thư chế ngự được đại ca, đó mới là chuyện đáng cười nhất thiên hạ.

Trong lòng đáng nghĩ ngợi, chợt thấy ở cửa xuất hiện một bóng người, Xảo Xảo bị dọa hét lên một tiếng chói tai:

- Đại ca, huynh làm sao vậy?

Y phục của Lâm đại nhân bị rách toạc, đầu tóc rối như cái ổ gà, bưng chặt lấy gò má, cười ngượng ngùng:

- Không có gì, vừa rồi không cẩn thận, đụng phải cây thôi, không liên quan gì đến Đại tiểu thư đâu, thật sự là không liên quan gì hết.

Đại tiểu thư cười tủm tỉm từ sau lưng hắn đi ra, nhét chiếc túi nhỏ kia vào lòng ngực hắn, vừa ôn nhu lại ngọt ngào sửa sang lại mái tóc rối bù của hắn, chải chuốt chỉnh tề quần áo cho hắn, mặt hiện lên nụ cười vui vẻ:

- Điều ta mới nói vừa rồi, ngươi đã nhớ ký chưa? Trên đường phải để ý an toàn, chú ý an uống, phòng trộm cắp, không được trêu chọc tán tỉnh khắp nơi, nếu không ta sẽ rất tức giận, còn hậu quả thì ngươi biết rồi đó.

- Biết, biết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lâm đại nhân bụm mặt, cười nịnh nọt. Dáng vẻ này lọt cả vào mắt phu nhân và Xảo Xảo, hai người kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng cùng xuất hiện một từ: quái lạ, quái lạ không chịu được.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-636)