← Ch.404 | Ch.406 → |
Dịch: Workman
Biên tập: Ba_Van
- Bánh sinh nhật, hoa hồng, nhẫn kim cương cái gì gì đó, ta nghĩ không dưới một ngàn lượng bạc đâu.
- Nhiều như vậy sao?
Từ Vị hơi sửng sốt, đối với cái gì bánh sinh nhật, nhẫn kim cương này một tí lão cũng không thông, nhưng nghe Lâm tiểu huynh nói rất rành rẽ, nghĩ cũng không phải là việc đơn giản. Lão trầm tư một lúc, đành cắn răng chấp nhận:
- Một ngàn thì một ngàn! Chỉ cần Chỉ Nhi vui vẻ, lão hủ cho dù có phải ăn rau với đậu hũ một năm cũng cam tâm tình nguyện.
Lâm Vãn Vinh vỗ vai lão, giơ ngón cái tán thưởng, cười nói:
- Từ tiên sinh yên tâm đi, người khác muốn làm mấy món này cũng phải tới hơn ngàn lượng bạc, còn khi vào tay ta chỉ cần khoảng hơn mười lượng bạc là đủ rồi. Ai chà, một đóa hoa sinh nhật hơn mười lượng bạc, chỉ nói cũng đã thấy xa xỉ rồi.
Từ Vị nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn hắn:
- Lâm tiểu huynh, mười lượng có đủ không? Cậu đừng làm qua loa quá đó.
Người đâu mà ti tiện thế, cho lão tiện nghi như thế mà lão lại hoài nghi mình, Từ Vị đúng là người có một không hai thiên hạ. Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng:
- Từ tiên sinh đã hoài nghi, hay là ta dựa vào quy củ một ngàn nhé, dù sao ngài cũng đã chuẩn bị tiền rồi.
Từ Vị vội vàng khoát tay, cười nói:
- Lão hủ nói đùa với tiểu huynh đó, ngươi ngàn vạn lần đừng để ý, cả nhà lão hủ, cũng không có được một ngàn. Đây là tờ ngân phiếu năm mươi lượng, là tiền tích lũy của lão hủ đó, xin Tiểu ca thu nạp.
Từ Vị móc từ trong áo ra một gói màu đỏ, mở ra vô cùng cẩn thận. Đúng là có một tờ ngân phiếu năm mươi lượng, được bảo tồn rất tốt. Tuy lão quyền cao chức trọng, nhưng là người rất thanh cao, không kết bè cánh, không tham quyền quý. Đối với lão, năm mươi lượng bạc này là một con số không hề nhỏ!
- Từ đại nhân của ta. Ngài đừng làm như đang hiến bảo vật như vậy chứ!
Lâm Vãn Vinh cả cười rồi trả lại ngân phiếu:
- Số bạc này, ngài lưu lại để mua cho vị tân phu nhân vài món son phấn khiến nàng vui vẻ hơn. Ta và Từ tiểu thư cũng được coi là bằng hữu, đưa vài món lễ vật tặng nàng lại còn đào mỏ của cha nàng sao? Không thành tâm như thế sẽ khiến cho thiên hạ cười ta đến rụng răng mất.
- Lâm tiểu ca quả nhiên có nghĩa khí.
Từ Vị cũng tính là hắn sẽ nói như thế, cười tủm tỉm rồi đút tờ ngân phiếu vào trong ngực, ôm quyền nói:
- Nếu như thế, ta nhờ tiểu huynh toàn quyền sự tình của Chỉ Nhi, hy vọng sớm nghe được tin tức tốt của cậu. Tiện thể nói một câu...
Lão láo liên nhìn bốn phía, rồi đưa tay che mồm nhỏ giọng:
- Phu nhân nhà ta hôm nay lên Tướng quốc tự dâng hương. Trong nhà trừ Chỉ Nhi, không còn ai khác cả, mời tiểu huynh cứ tự tiện làm việc.
- Làm việc, ý tứ gì đây? Từ tiên sinh, ngươi không được coi thường ta chứ, Lâm Tam ta không phải là người tùy tiện như vậy đâu.
Còn có người cha như vậy sao? Lão tử khinh ngươi, trong lòng Lâm Tam rất khẩn cấp, giọng nói đã có vẻ bực mình.
Từ Vị cười hắc hắc gật đầu:
- Lão hủ biết rồi. Lâm tiểu huynh có phu nhân như vậy, sao có thể tùy tiện chứ? Cứ dựa vào bổn sự của cậu đi, chúng ta giao việc của Chỉ Nhi cho cậu. Lão hủ còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước.
Công sự, tư sự đều đã nói xong, Từ Vị cũng không còn lý do gì lưu lại nữa, phất áo đứng lên. Lâm Vãn Vinh đưa lão ra ngoài cửa, nhìn lão lên xe ngựa hắn có chút lo lắng, giữ chặt tay lão dặn dò:
- Từ tiên sinh, nhất định phải nhắc nhở các huynh đệ luôn luôn giám sát tên nghịch tặc kia. Chỉ cần một cơn gió ngọn cỏ lung lay, một là không làm, hai là làm tới cùng...
Hắn ngừng lại, chặt mạnh tay xuống. Từ Vị là lão già thành tinh, sao có thể không rõ ý tứ của hắn, trong mắt lóe lên, gật đầu vẻ đã hiểu, ra lệnh cho xe ngựa xuất phát, từ từ đi xa.
Trở vào sảnh, tâm tình Lâm Vãn Vinh vẫn còn chưa yên tĩnh trở lại, lão gia tử chọn lúc này động thủ với Thành Vương, đúng là như ném xúc xắc mà. Thanh Tuyền, Tiên Nhi đều là lão bà của mình, mình lại có nhiều cừu oán với Thành Vương, xét cả công lẫn tư, một đòn này đánh ra phải thắng, như vậy mới có thể thoải mái ra tiền tuyến chứ.
- Tướng công, chàng suy nghĩ gì đó?
Một thanh âm mềm nhẹ vang lên bên tai hắn, cắt đứt cơn trầm tư. Mắt Tần Tiên Nhi có ánh cười, mặt tươi như hoa, thân thể mềm mại của người vừa thành đàn bà, bộ ngực long đồn, trước lớn sau tròn, vóc người mềm mại lả lướt, như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ kiều lệ vô cùng, xinh đẹp điên đảo.
- Đang nghĩ khi nào thì giải cổ tiếp cho nàng nữa.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh nóng lên, giữ tay thê tử trêu chọc, trong mắt không hề che giấu vẻ háo sắc. Chờ khi nào rảnh rỗi, cũng phải dạy cho các nàng Xảo Xảo, Ngọc Sương pháp môn giải cổ này. Lão công rất thích, đồ tốt phải để mọi người cùng nhau hưởng chứ, ha ha!
- Tướng công...
Tần Tiên Nhi duyên dáng kêu lên, cả người mềm ra, mặt nóng bừng như hơ lửa, vội la lên:
- Đừng có nói linh tinh nữa, phu nhân đến rồi kìa!
- Phu nhân đâu?
Lâm Vãn Vinh giống như con khỉ bị đốt đuôi, nhảy dựng lên, vội vàng hết nhìn đông tới nhìn tây:
- Phu nhân ở đâu? Ối chà, ta nhớ ra rồi, lão Từ bảo ta phải đi làm một việc rất khẩn cấp, một khắc cũng không thể chậm trễ. Tiên Nhi, ta tạm thời ra ngoài một chút, đợi khi phu nhân tới, nàng ngàn vạn lần đừng nói có gặp ta nhé.
Tần Tiên Nhi nhìn sau lưng hắn, vẻ mặt thật là kỳ quái, như muốn cười nhưng cố nén.
Phía sau không có lấy một tiếng động, cũng không biết tại sao mà Lâm Vãn Vinh cả người không được tự nhiên, như có cây kim châm vào lưng rất khó chịu. Hắn từ từ xoay người lại, chỉ thấy một gương mặt xinh đẹp nhưng hơi tai tái đang nhìn mình, ánh mắt như hai đạo lợi kiếm cắm thẳng vào ngực hắn.
- Đứng gần quá nên nhìn không rõ lắm. Tại hạ còn có việc gấp phải làm, xin cáo từ trước.
Hắn cúi đầu xuống, muốn vòng qua người nọ đi ra ngoài.
Tần Tiên Nhi cười rồi giữ chặt tay hắn:
- Tướng công, chẳng lẽ chàng hoa mắt thật à, làm sao mà đến cả Tiêu Gia phu nhân mà cũng không nhận ra chứ?
Không phải không nhận ra, mà là không thể nhận ra được. Lâm Vãn Vinh âm thầm kêu khổ, trong miệng a một tiếng, làm ra vẻ kinh hãi thất sắc, vội vàng nhìn lại rồi nói:
- Phu ... phu ... phu nhân? Ôi chao, ta không biết là ai mà kiều diễm, mỹ lệ như thế, đẹp hơn cả thiên tiên, không ngờ là phu nhân. Phu nhân, làm sao người ở đây thế? Ta vừa chuẩn bị trên đường đi mua vài thứ bánh trái về hiếu kính người.
Ánh mắt Tiêu phu nhân lạnh lùng, thần sắc tức giận, nhìn thẳng vào hắn cười lạnh, mãi lâu sau vẫn không nói tiếng nào.
Sợ nhất là cái loại giận không mở miệng này. Lâm Vãn Vinh mấp máy muốn nói tiếp, nhưng thấy ánh mắt nàng sắc như đao kiếm, hận không được đâm mình thủng ra vài chục lỗ, hắn chỉ có thể nặn ra vài tiếng cười khô khan, rồi ngậm miệng cúi đầu không dám nói tiếng nào.
Tiêu nhị tiểu thư đi theo phía sau mẫu thân, thấy bộ dáng cúi đầu ủ rũ của hắn, nàng nhịn không được cười nói:
- Người xấu này, sao mà trước mặt mẫu thân trở nên thành thật như vậy? Chẳng lẽ làm việc gì có lỗi với người ta rồi?
- Đâu có! Ta luôn luôn rất thành thật chính trực, đồng tẩu vô khi (không lừa già dối trẻ).
Thấy Tiêu phu nhân quắc mắt như muốn ăn gan uống máu của mình, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, thanh âm bất giác từ từ nhỏ lại, mặt dày cũng đã đỏ lên.
Tần Tiên Nhi nghe tiếng xem mặt, chỉ cảm thấy phu quân mình trước mặt Tiêu Gia phu nhân sao mà vẻ mặt quái dị nói không nên lời, khác hẳn tính cách bình thường vốn không sợ trời sợ đất, tự nhiên lòng nàng rất kinh ngạc.
- Tướng công, thiếp đã nói với phu nhân rồi, từ nay về sau, thiếp sẽ ở trong nhà phu nhân, cùng Tiêu Gia tỷ tỷ, Ngọc Sương muội muội và phu nhân làm bạn, mọi người sống cùng chàng. Chàng xem được không?
Bàn tay Tần Tiên Nhi ôm lấy Tiêu phu nhân, gương mặt kiều diễm, giọng oanh thỏ thẻ, thật là thân mật. Phu nhân vẫn không nói gì với Lâm Tam, nhưng xem ra rất thích Tần Tiên Nhi, mặc cho nàng nắm lấy ngọc thủ, trên mặt hiện ra nụ cười vui vẻ.
- Tốt, tốt... khoan, nàng vừa nói gì?!
Lâm Vãn Vinh đang trộm đánh giá sắc mặt phu nhân, thoáng nghe mấy lời nàng nói cũng không để ý, đến khi nghe rõ ràng cả câu, bỗng giật nảy người. Mới có một thời gian ngắn như thế mà sao Tiên Nhi lại thân mật được với phu nhân như vậy nhỉ, tựa như mẹ con ruột vậy? Hắn vội vàng hỏi nhỏ:
- Tiên Nhi, nàng muốn ở lại đây hả? Vậy Xảo Xảo, Ngưng nhi các nàng phải làm sao?
Hắn tán gái đã sớm thành tinh rồi, cố ý không nói tên của Thanh Tuyền, chỉ sợ Tần Tiên Nhi sẽ phản ứng. Tần tiểu thư chu miệng ra, hừ một tiếng:
- Chàng không quên được con họ Tiêu kia thì cứ nói thẳng, cần gì phải kéo cả bọn Xảo Xảo vào? Thiếp với Ngọc Sương, Ngọc Nhược ở chung với nhau, coi như tỷ muội cùng phòng, phu nhân đối đãi với thiếp thân mật như mẫu thân, nơi đây sẽ chính là nhà thiếp. Quách di nương, ta làm con gái người nhé, người có chịu không?
Phu nhân mỉm cười, dịu dàng nắm bàn tay nàng, vẻ rất trìu mến:
- Ngươi là công chúa kim chi ngọc diệp, đến ở căn nhà chật chội của chúng ta, chỉ sợ ủy khuất ngươi thôi.
- Sao Di nương lại nói vậy?
Tần Tiên Nhi nhào vào lòng Tiêu phu nhân làm nũng, nước mắt trào ra:
- Tiên Nhi cũng không phải là kim chi ngọc diệp gì cả, bao nhiêu năm trước đi theo sư phó khắp cả thiên hạ, lưu lãng khắp nơi cũng phải chịu rất nhiều khổ sở. Hôm nay có tướng công, còn có di nương, đó là việc rất khoái hoạt làm gì mà ủy khuất chứ. Di nương, người có nhận con không, nói đi mà!
Tần Tiên Nhi diễm lệ như tiên, đừng nói là nam nhân, đến cả phụ nữ cũng phải yêu thương nàng. Tiêu phu nhân cũng cực kỳ yêu thích nàng ta, nhè nhẹ vỗ vai nàng, vô cùng ôn nhu cười nói:
- Đó không phải là phúc phận của ta sao? Tiểu thư thiên kim xinh đẹp ôn nhu như vậy, ta chạy đi đâu mới kiếm được chứ?
- Được, được!
Nhị tiểu thư vỗ tay vui vẻ:
- Tiên Nhi tỷ tỷ giống như tiên tử, lại có học thức, làm tỷ tỷ của ta là một mỹ sự. Người xấu, ngươi có chịu không?
Được cái rắm, Lâm Vãn Vinh có khổ cũng không nói nên lời. Tổng cộng chỉ có vài lão bà thôi, thế mà còn chia làm hai phái. Một phái do Thanh Tuyền cầm đầu, Ngưng nhi làm bang thủ. Phái còn lại do Tiên Nhi đứng đầu, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư xung phong hãm trận. Còn có một Xảo Xảo khéo léo đáng yêu, không cần phải nói cũng biết là phái trung hòa rồi. Ý của Tiên Nhi nha đầu kia rất rõ ràng, chính là muốn đoàn kết với Tiêu gia tỷ muội, dùng Tiêu Gia làm căn cứ, chống lại Thanh Tuyền.
Hai vị công chúa, hai lập trường khác nhau, cừu hận sư môn, sinh tử tình địch, tất cả đều rất hấp dẫn, vô cùng náo nhiệt. Trong nhà ta có thể lập ra một đại hội võ lâm rồi, Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi, vô cùng buồn rầu.
- Tướng công, có phải là chàng không thích thiếp ở đây phải không?
Dù sao Tiên Nhi cũng rất yêu thương hắn, thấy hắn có vẻ ưu sầu, trong lòng tự nhiên không yên, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
- Hắn dám hả?!!
Tiêu phu nhân trừng mắt tức giận nhìn Lâm Vãn Vinh, mặt hơi hồng lên:
- Tiên Nhi, ngươi đừng sợ, di nương làm chủ cho ngươi. Nếu hắn dám khi dễ ngươi, ta sẽ, ta sẽ...
- Phu nhân sẽ như thế nào? Chẳng lẽ thả chó cắn ta?!
Lâm Vãn Vinh cười mà như không cười.
Tiêu phu nhân phì một tiếng, mặt hơi đỏ lên, hai tai nóng bừng, ánh mắt phẫn nộ chiếu thẳng vào người hắn như muốn nuốt sống.
- Tướng công!
Tần Tiên Nhi mặt mũi hiền dịu, ôn nhu giữ chặt tay áo hắn, thỏ thẻ:
- Tiên Nhi cũng không phải cố ý làm chàng khó xử. Chỉ là thiếp và họ Tiêu kia là cừu nhân từ xưa, nay đột nhiên thay đổi nên Tiên Nhi chưa thích ứng được. Dù là làm tỷ muội, cũng phải có trước có sau... Tại sao thiếp phải cầu xin nàng ta tha thứ trước? Tại sao nàng ta không đối xử tốt với thiếp chứ?
Cái gì mà trước sau. Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, nha đầu kia đúng là vẫn cái cá tính này, nếu thay đổi thì cũng không còn là Tần Tiên Nhi nữa.
- Nhân sinh chỉ một đời, cỏ cây chỉ qua mùa thu, đời hoa càng ngắn ngủi. Còn lâu như thiên địa chính là cốt nhục thân tình, máu đào hơn nước lã.
Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng, nói khẽ:
- Tiên Nhi, việc giữa nàng và Thanh Tuyền, ta cũng không ép nàng. Nhưng nàng nhất định phải nhớ: cuối cùng Tiêu Thanh Tuyền và Tần Tiên Nhi cũng chung một huyết thống, mặc cho thiên địa biến hóa theo thời gian, đá mòn theo năm tháng, sự thật này cũng không thể thay đổi. Nhớ kỹ những gì ta nói với nàng ở Kim Lăng không? Trên thế gian này, tiền bạc, địa vị, vinh quang, tất cả đều là mây khói. Ngày nào đó nàng già đi, người còn gọi tên nàng, làm bạn với nàng vượt qua thời khắc cuối cùng, cũng chỉ là thân nhân cốt nhục thôi. Đừng làm những gì thiếu suy nghĩ, đợi đến khi mất đi mới hối hận, lúc đó đã quá muộn rồi.
Hắn thuyết cho một phen, nghe thế Ngọc Sương liên tục gật đầu. Tần Tiên Nhi trầm tư một lúc lâu, từ từ nép vào ngực hắn, buồn bã nói:
- Tướng công, khi chàng nói đùa có thể làm cho người cười tới chết, khi nghiêm chỉnh lại làm cho người ta cảm động đến chết. Việc làm tốt nhất trong cuộc đời Tiên Nhi là quen biết chàng, trở thành thê tử của chàng.
Tiêu phu nhân thở dài, khi Lâm Tam làm ác, cũng đủ làm người ta tức chết, khi hắn nghiêm chỉnh, tựa hồ biến thành người tốt đệ nhất trong thiên hạ, trong lời nói hàm chứa thâm ý, người nghe xong còn muốn nghe nữa.
Thấy Tần Tiên Nhi trầm tư, đang rất xúc động, Lâm Vãn Vinh cũng không ép nàng nữa, cười nói:
- Phu nhân đã có thịnh tình thương yêu vậy nàng cứ ở đây đi, dù sao mọi người sớm muộn gì cũng đều là người một nhà cả. Muốn ăn uống gì đừng ngại mở miệng, ngàn vạn lần đừng khách khí nhé!
Hắn nói huyên thuyên, sau mấy câu lại lộ nguyên hình. Tiêu phu nhân cong môi lên, tức giận lườm hắn một cái, nhưng cơn giận đã giảm đi rất nhiều, ánh mắt đã pha vẻ nhu hòa.
Nhớ tới lời Từ Vị, Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh lại, báo:
- Phu nhân, Nhị tiểu thư, vài ngày nữa trong thành sẽ có biến động, các người cứ ở nhà, không nên đi ra ngoài.
- Như vậy làm sao được? Không thể bê trễ việc làm ăn của nhà chúng ta được...
Tiêu phu nhân cá tính quật cường, đang muốn cãi lại, nhưng thấy Lâm Tam im lặng, vẻ mặt nghiêm túc, lại có một phong thái uy nghiêm chưa từng thấy, thật là một nam tử đỉnh thiên lập địa! Nàng cúi đầu xuống, rốt cuộc không phản đối gì nữa.
- Tiên Nhi, cũng phải lưu ý tình hình trong nhà.
Lâm Vãn Vinh nắm tay Tiên Nhi, lưu ý dặn dò cẩn thận. Tần Tiên Nhi vốn là yêu nữ Bạch Liên giáo, công phu và kiến thức đều phi thường. Có nàng ở lại Tiêu Gia, Lâm Vãn Vinh cũng rất yên tâm, không phải lo lắng gì nữa.
Thấy thần sắc nghiêm trọng của hắn, Tần Tiên Nhi khéo léo khẽ gật đầu, dịu dàng hỏi:
- Tướng công, chàng thì sao?!
- Ta còn có một chút chuyện rất trọng yếu phải làm.
Lâm Vãn Vinh trịnh trọng gật đầu. Tán gái cũng là sự tình trọng đại vậy, nhất định phải giữ bí mật công việc, đặc biệt không thể để cho cái vò giấm nhỏ Tiên Nhi này biết, nếu không hậu quả sẽ khôn lường.
- Người xấu, ngươi đi sớm về sớm nhé, chúng ta không muốn xa ngươi.
Nhị tiểu thư ngượng ngùng nói lý nhí.
Thấy cả mặt nàng đỏ ửng, rốt cuộc Lâm Vãn Vinh cũng không còn nghiêm túc được nữa, tính lãng mạn nổi lên đưa tay sờ nhẹ mặt nàng, cười khẽ nói:
- Nhị tiểu thư, ta cũng không muốn xa nàng... A, phu nhân, ta đuổi muỗi cho Nhị tiểu thư thôi.
Tiêu phu nhân kéo con gái ra sau, lườm hắn:
- Ngọc Sương còn nhỏ, các ngươi lại chưa thành thân, sau này phải giữ gìn cẩn thận, ngươi không được làm hư hỏng nó.
- Dạ, dạ!
Lâm Vãn Vinh cúi đầu, nhân cơ hội đánh giá thân thể xinh đẹp, mềm mại, đầy đặn của phu nhân, cả người nàng lả lướt, có cao có thấp, thơm tho như một quả mật đào chín mọng. Hắn âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng tự nhủ: cái của ngươi thật ra không nhỏ, ta muốn làm hư hỏng ngươi, ngươi cũng không cho à!
Tiêu phu nhân thấy ánh mắt hắn cứ dán vào bộ ngực mình, ngượng chín cả người, trong lòng có cảm giác vô lực, dù sao cũng quen rồi. Có thể đem tinh thần vô sỉ phát dương đến mức này, trong thiên hạ to lớn, cũng chỉ có một mình Lâm Tam mà thôi.
***
Đi ra ngoài làm nhiệm vụ trọng yếu, chính là tặng Từ Chỉ Tình một lễ vật gì đó. Hắn bỗng nghe bên người có tiếng gọi:
- Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ...
Lần này Cao Tù xem ra rất lịch sự, trong tay đang cầm một vật, tới cách hắn vài bước gọi lớn, thế mà đã dọa cho Lâm đại nhân giật mình.
- Ủa, Cao đại ca, huynh may bộ đồ mới cho đệ à?
Lâm Vãn Vinh cười hỏi. Trong tay Cao Tù cầm một bộ quần áo mới tinh, cũng không biết làm bằng cái gì, trắng mịn mềm mại, nhẹ như tơ.
Cao Tù lắc đầu, nghiêm túc đáp:
- Huynh đệ, ta đưa cho ngươi chiến bào.
Chiến bào? Tán gái cũng cần phải có chiến bào sao? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên, tiếp nhận bộ xiêm y, chỉ thấy cái áo này làm bằng tơ tằm dày đặc, thủ công tinh tế, nhẹ như giấy mỏng.
- Đây là do tơ thiên tằm tốt nhất chế thành. Chỉ cần ngươi mặc trên người là coi như có thần công hộ thể, đao thương bất nhập, đao kiếm bình thường căn bản không thể gây thương tổn cho ngươi. Vật này do Hoàng Thượng ban cho ngươi phòng thân đó.
Thấy hắn lật qua lật lại săm soi mãi, Cao Tù phải giải thích kỹ hơn.
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, cảm thấy hứng thú hỏi tới:
- Nếu đại pháo bắn vào thì sao? Có bị thương không?
Cao Tù hơi khựng lại một chút:
- Chưa thử qua... những người thử qua đều đã chết!
Lời này đúng là ngang bằng với trình độ của mẹ hắn, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đem chiến bào mặc vào người:
- Cao đại ca, vừa hay huynh tới, theo đệ làm một việc đi! Nhân tiện kiểm nghiệm trình độ của chiến bào này một chút nha!
Song chưởng Cao Tù giơ lên, phòng hộ trước người, khẩn trương hỏi:
- Huynh đệ, chẳng lẽ có người muốn giết ngươi?
Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi:
- Không đến nỗi giết đệ, đệ chỉ lo sẽ bị nàng cắn chết... Huynh mang chiến bào này đến thật là rất đúng lúc, đệ dùng để tán gái là thích hợp nhất!
← Ch. 404 | Ch. 406 → |