← Ch.629 | Ch.631 → |
Dịch: Vovong
Hiệu đính: Thỏ gia
Mấy người Lý Hương Quân rời đi khiến trong lòng Lâm Vãn Vinh ít nhiều cảm thấy buồn bã.
Lần này li biệt, chẳng biết bao nhiêu năm sau mới có thể tương kiến. Nhân sinh ngắn ngủi, giống như "bạch câu quá khích" (Vó câu qua cửa - thành ngữ, ám chỉ thời gian trôi qua rất nhanh), li biệt và chờ đợi thế này, liệu cả đời có thể chịu được mấy lần?
May mà có Đại tiểu thư bầu bạn bên cạnh, cùng hắn lưng dựa lưng ngồi trên sàn tàu, đưa mắt nhìn ánh tịch dương đang dần lặn về tây, tai nghe những tiếng sóng vỗ rì rào êm ả, chẳng thể đếm được trên trời có bao nhiêu con chim biển đang bay lượn xung quanh.
Tâm tình của hắn dần tốt lên, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Nhược, ghé sát bên tai nàng nói nói cười cười mấy câu nửa thô tục nửa thuần khiết, nhìn thấy bộ dáng mỹ lệ của nàng khi mặt mũi đỏ bừng, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật là mỹ lệ vô ngần.
Sắc trời đã dần tối, hắn và Thạch Trường Sinh thương nghị một chút về việc hành quân trên biển, sau khi phân phó ổn thỏa tất cả mọi việc, hắn mới trở lại trong khoang.
Thể tích của Tư Niệm hiệu rộng lớn, chia rất nhiều khoang phòng, phòng của hắn và Đại tiểu thư nằm trên cùng, u tĩnh thanh nhã, tuyệt đối không có ngoại nhân làm phiền.
Gió biển rì rào khiến sóng biển không ngớt trào dâng, tạo ra những âm thanh du dương hệt như một khúc nhạc. Trước cửa phòng của Đại tiểu thư có treo hai chiếc đèn lồng đỏ tươi cao cao, đang khẽ lay động theo gió. Ánh đèn chiếu qua lớp giấy dán cửa sổ, phát ra những ánh sáng trong lành, toát lên vẻ ấp áp vô cùng.
Trong lòng hắn phát nóng, hai tay chậm rãi đưa lên cửa phòng, khẽ dụng lực, cánh cửa lặng lẽ mở ra.
Trong phòng có mấy ô cửa sổ, bố trí cực kỳ đơn giản ấm cúng, mấy chiếc chuông gió nhỏ xinh trước bàn khẽ lay động theo sự rung chuyển của con thuyền, phát ra những tiếng leng keng trong trẻo vui tai.
Trên chiếc bàn trước cửa sổ, một đôi nến long phụng đang cháy, thỉnh thoảng lại bắn ra những hoa lửa tí tách, hệt như tiếng nhạc vui. Mấy làn hương thơm như lan tựa xạ phảng phất bay qua, mê người đến cực điểm.
Miệng lưỡi hắn khô cứng, khẽ cất tiếng kêu:
- Đại tiểu thư, Đại tiểu thư...
Trong khoang yên lặng như tờ, chẳng nghe thấy một thanh âm nào, nhưng lại có một tư vị ôn nhu không nói lên lời.
Hắn mau chóng bước lên, lặng lẽ vén màn, bên trong... yên lặng, trước giường có một nữ tử hồng trang mỹ lệ động lòng đang ngồi, thân hình vừa mới tắm rửa xong đó tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, mái tóc ướt mượt mà xõa trước bộ ngực đầy đặn. Nàng thở gấp gáp, yên lặng cúi đầu, hai gò má lóng lánh như ngọc đã nóng bừng lên, tưởng có thể đun sôi cả nước.
- Ngọc Nhược...
Hắn thì thào gọi một tiếng, trái tim kích động như muốn nhảy ra. Hắn đột nhiên giang tay, trời đất quay cuồng nhảy đến.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, trong lòng đắc ý, chân hắn như nhẹ hơn một chút, bước chân không vững, thân thể dường ngã ra, đổ thẳng tới bên giường.
- Ai da.
Nghe thấy tiếng kêu thảm, Tiêu Ngọc Nhược đang vô cùng xấu hổ vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy cả thân hình hắn cắm thẳng xuống giường, cái đầu bị trùm trong tấm chăn bông hồng hồi lâu vẫn chẳng thể rút ra.
Đại tiểu thư cười khì một tiếng, mặt đỏ bừng kéo hắn lên:
- Chàng ấy à, sao đến cả đường cũng chẳng biết đi vậy?
- Đúng thế, đúng thế!
Hắn khó khăn lắm mới chui được từ trong chăn ra, thở hồng hộc rồi cười hì hì nói:
- Nhìn thấy Đại tiểu thư, cả đời này ta đều không muốn đi!
- Lại tác quái rồi!
Tiêu Ngọc Nhược ngượng ngùng gắt lên, kéo cánh tay hắn lại, chẳng nỡ buông ra.
Trên giường hương thơm ngào ngạt, toàn là những chiếc chăn nệm hồng mới cứng, có lẽ phải đủ để trải mười mấy chiếc giường. Lâm Vãn Vinh trợn tròn mắt lên sững sờ hỏi:
- Đại tiểu thư, mấy thứ này từ đâu tới thế?
Mặt Tiêu Ngọc Nhược đỏ bừng như máu, sẵng giọng đáp:
- Có thể từ đâu tới chứ? Còn không phải là nương thân...
Nàng che hai má đã đỏ bừng lên, xấu hổ không dám nói tiếp nữa.
Nghĩ lại tình hình lúc trước khi đi, Tiêu phu nhân đã nhét chật thứ gì đó vào xe, Lâm Vãn Vinh lập tức hiểu rõ. Thì ra phu nhân sớm đã liệu đến, chiếc thuyền đi tới Cao Ly này sẽ là "cõi thiên thai" của ta và Đại tiểu thư, bà đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả, thật là một bà mẹ hiểu con a!
- Vậy à, phu nhân thật quan tâm đến chúng ta a!
Hắn ghé sát tai Đại tiểu thư, không biết xấu hổ trêu đùa.
- Chàng còn dám nói?!
Đại tiểu thư véo mạnh vào cánh tay hắn, tai nàng đã nóng đỏ như bị lửa thiêu:
- Nương thân cũng đã biết rồi... xấu hổ chết đi thôi!
Hắn và Tiêu gia tiểu thư đã là phu thê có hôn thư, chuyến đi biển lần này lộ trình xa xôi, hai người sớm tối đều ở bên nhau, tình chân ý thật, kẻ ngốc cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tiêu phu nhân vì bọn họ mà chuẩn bị tất cả, bà quả thương yêu Đại tiểu thư vô cùng.
Hắn mỉm cười kéo lấy cánh tay nhỏ nhắn của Tiêu Ngọc Nhược:
- Chúng ta vốn là phu thê, có gì mà phải che giấu chứ? Ta và nàng cùng ngồi thuyền ra biển, nếu nói là thanh bạch, liệu phu nhân có tin không?
Đại tiểu thư xấu hổ đến chẳng thể giấu nổi, ôm chặt lấy cánh tay hắn:
- Ta không quản, đều là chàng hại ta! Sau này nương thân hỏi đến, chàng không được nói bừa đâu đó!
Nữ nhân đều là những cao thủ "yểm nhĩ đạo linh" (Bịt tai trộm chuông - thành ngữ, ám chỉ tự lừa dối mình), Lâm Vãn Vinh cười ha hả gật đầu.
Tiêu Ngọc Nhược yên lặng dựa vào lòng hắn, chiếc cổ dài trắng nõn sớm đã đỏ bừng lên, phảng phất như phết một lớp phấn hồng quyến rũ vậy, quả là dụ hoặc đến cực điểm:
- Chàng còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Nhớ, nhớ chứ, ta và biểu thiếu gia đi Diêu Ngọc phường tiến hành giao lưu học thuật...
Đại tiểu thư cười xì một tiếng, ôn nhu liếc nhìn hắn:
- Hay cho cái giao lưu học thuật! Đồ xấu xa chàng, miệng nói lời khinh bạc, phạt chàng tát tai hai mươi cái...
Đây là câu nói đầu tiên mà Tiêu Ngọc Nhược nói với hắn khi hai người lần đầu gặp nhau, một câu nói vừa kinh tâm động phách mà lại vừa khắc cốt ghi tâm, tuy đã qua bao nhiêu thời gian nhưng vẫn hệt như vừa mới xảy ra hôm trước.
Hắn ấm áp trong lòng, nháy nháy mắt nói:
- Vậy thì tốt, mời Đại tiểu thư đích thân động thủ đi!
Tiêu Ngọc Nhược khẽ ấn lên mặt hắn một cái, vừa bất lực vừa vui mừng cười nói:
- Nếu sớm biết hôm nay sẽ bị chàng khi phụ thế này, khi ấy gặp chàng ta đã trừng trị chàng cho cẩn thận rồi, hứ!
Nhìn bộ dạng vừa mừng vừa giận của Đại tiểu thư, hắn phảng phất như đã trở lại thời khắc đơn thuần nhưng hạnh phúc và khoái lạc ở Tiêu gia.
Trong lòng hắn ôn nhu vô hạn, lặng lẽ kéo tay Ngọc Nhược:
- Nếu ông trời cho ta một cơ hội nữa, ta hi vọng, tại thời gian đó, địa điểm đó, ta vẫn được gặp nàng!
Tiêu Ngọc Nhược nghe mà si ngốc, bỗng dưng hai hàng nước mắt chảy dài trên má, vui mừng chui vào lòng hắn, hung hăng đấm xuống ngực hắn:
- Chàng ấy à, rõ ràng là trời sinh ra để tới lừa gạt thiếp! Bắt đầu từ lúc giải xâm bên ngoài Linh Ẩn tự, thiếp đã biết rồi!
- Vậy sao?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, bỗng ôm nàng vào lòng, tiện tay cởi luôn đôi hài tú hoa đỏ tươi của nàng xuống.
- Chàng, chàng làm cái gì đó?
Mặt mũi Đại tiểu thư đỏ bừng, trái tim run rẩy, vô lực nằm trong lòng hắn, bàn chân nhỏ nhắn trắng trong như ngọc đạp loạn lên trời.
- Đừng động đậy!
Thanh âm mang theo chút uy nghiêm của hắn chợt vang lên, Tiêu Ngọc Nhược liền không dám loạn động nữa.
Trên mắt cá chân trắng nõn như ngọc của nàng, hai sợi chỉ hồng dường đang nhảy múa, tựa như cảnh sắc đẹp nhất, mỹ lệ nhất trên thế gian.
Cảm giác được bàn tay thô ráp của hắn đang khẽ vuốt ve trên mắt cá chân mình, trong lòng Ngọc Nhược vừa mềm đi lại vừa ngứa ngáy, toàn thân đã chẳng còn chút sức lực nào, miệng thở gấp, khẽ thì thào:
- Chàng, chàng làm gì thế?
Lòng bàn chân bỗng ấm lại, đôi chân mềm mại của nàng đã bị hắn ôm vào lồng ngực rộng rãi, đó quả là bến đậu ấm áp nhất thế gian.
Hai mắt Đại tiểu thư bỗng dưng ươn ướt, nàng dụng lực rúc vào lòng hắn nói:
- Cứ để nương thân cười đi, thiếp chẳng sợ gì nữa! Tư Niệm hiệu chính là chốn động phòng của chúng ta trên biển... Lâm lang, Lâm lang, chàng không thương yêu thiếp sao?!
Một tiếng này như làm ngọn đuốc bừng lên, sau một thoáng đã bốc cháy thành lửa của thiên lôi, hắn hống lên một tiếng, quấn lấy thân thể Ngọc Nhược, lăn vào trong đống chăn bông dày cộm.
Quần áo được nhẹ nhàng cởi ra, thân ngọc từ từ xuất hiện, thân thể nõn nà dụ hoặc đó, dưới ánh đèn mờ ảo, hệt như một ngọn núi dài liên miên nhấp nhô không dứt, lộ ra những đường cong dụ hoặc vô cùng.
Nhớ đến lần đầu gặp Đại tiểu thư, đó là một nữ tử kiên cường mỹ lệ, cao không thể với, hôm nay không ngờ đã lại trở thành thê tử của hắn. Trong lòng hắn lúc này phảng phất như đang có một luồng lửa thiêu, sững sờ nhìn ngọc thể đầy đặn lung linh mê người ấy, miệng lưỡi hắn khô lại, mắt ngó chăm chăm, đến nháy một cái cũng không nỡ.
Cánh tay mềm mại như không xương của Tiêu Ngọc Nhược ôm chặt lấy cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi thốt ra từng chữ thơm như hoa lan:
- Đồ ngốc, còn đợi gì?
Trong đầu Lâm Vãn Vinh phát nổ một tiếng, hắn xoay mạnh người, hung hăng hôn vào cặp môi anh đào hồng phấn kia, bàn tay lặng lẽ lần mò xuống bờ mông no tròn và nhẵn nhụi như ngọc của nàng.
Tiếng rên khẽ "ư ư" vang lên, cả chiếc Tư Niệm hiệu rộng lớn cũng phảng phất như đang lặng lẽ rung động. Tiêu Ngọc Nhược cắn mạnh vào ngực hắn, thở hổn hển rên rỉ:
- Tên bại hoại, thiếp muốn chàng đời đời khiếp kiếp đều khinh bạc thiếp, chàng có đáp ứng không?
Đúng như Đại tiểu thư đã nói, chiếc Tư Niệm hiệu khổng lồ đã trở thành chốn động phòng trên biển của bọn họ, đại hải mênh mông đó đã trở thành nhân chứng vĩnh hằng của họ.
Trên hải dương vô bờ vô bến, chẳng có chuyện gì làm phiền, hai người cứ thế mà ỉ ôi ân ái ngọt ngào với nhau, hệt như một đôi chim uyên ương đang tựa đầu vào nhau mà thủ thỉ, xuân quang tỏa ra bất tận không thôi.
Tiêu Ngọc Nhược lần đầu tiên ngồi thuyền ra biển, ban đầu vẫn có chút say sóng, may mà Tư Niệm hiệu thể tích khổng lồ, Hoàng hải cũng khá là bình yên, lại thêm hôn phu đứng ngay bên cạnh, đang lúc vừa mới nắm được hôn thư, sức mạnh của tình yêu vô cùng mạnh mẽ, giúp nàng thích ứng vô cùng nhanh chóng.
Chuyến đi vốn khô khan buồn tẻ, nhưng lúc này đã biến thành cuộc lữ trình ngọt ngào cho hai người, cùng cuộc ân ái vô cùng vô tận, cả hai lại hi vọng đường đi càng dài càng tốt!
Thuyền đội thẳng hướng tiến đi trên Hoàng hải, cũng chẳng biết qua bao nhiêu ngày, dần dần đã chẳng còn nhìn thấy được bóng dáng lục địa đâu nữa.
Đại tiểu thư ở bên cạnh hôn phu, có được chỗ dựa, dù trời sụp xuống cũng có Lâm lang chống đỡ, tất cả lo lắng nàng đem vứt qua một bên, mỗi ngày đều vui vẻ khoái lạc, đối với chuyện lên bờ chẳng hề quan tâm.
Lâm Vãn Vinh lại không dám sơ xuất, từ Liên Vân cảng xuất phát, đi thẳng tớI Hoàng hải, mấy chục chiếc thuyền lớn, năm sáu nghìn thủy quân, lại không đến nổi Cao Ly? Nếu thật sự như vậy thì chỉ có nước đập đầu vào miếng đậu phụ mà chết quách đi cho nhẹ nợ.
Thống lĩnh thủy quân Thạch Trường Sinh nhìn về phía chủ soái đang bất an ngồi cạnh, cười nói:
- Lâm soái đừng gấp, mấy ngày trước do trên biển nổi sương mù nên chúng ta mới đi chậm một chút, theo như la bàn này thì phương hướng của chúng ta hoàn toàn chuẩn xác. Khi mạt tướng huấn luyện thủy quân, cũng đã từng viến hành qua Hoàng hải, tuy chưa từng tới Cao Ly nhưng cự li cũng không xa, sẽ không có gì sai sót đâu!
Luận đến đi thuyền trên biển, Thạch Trường Sinh đích thị là hành gia, nỗi lo lắng trong lòng Lâm Vãn Vinh đã hơi giảm bớt, hắn cười hỏi:
Thạch đại ca, lần trước người Oa thừa lúc chúng ta và Đột Quyết khai chiến đã phái quân xâm lược Cao Ly, sau này sao lại lui quân thế?
Thạch Trường Sinh đặt la bàn trên tay xuống, mỉm cười đáp:
Đó là do người Oa đánh sai địa bàn! Bọn chúng vốn cho rằng người Đột Quyết cử binh đánh chiếm Hạ Lan sơn, Đại Hoa ta sẽ chẳng còn quân để dùng nữa, nhất định sẽ chẳng thể quan tâm đến phía đông, bọn chúng có thể chiếm được Cao Ly! Chúng nào ngờ Lâm nguyên soái ngài lại đột nhiên nghĩ ra kế "nhất thể lưỡng trị", chính là diệu kế dụng binh, tổ chức ra Trung Dũng quân của Đại Hoa để dùng, tuy chiến lực còn chưa hình thành, nhưng tác dụng uy hiếp cực kỳ lớn. Đông Doanh muốn động thủ, chắc chắn sẽ phải tuyên chiến với Đại Hoa, chuyện này thì không phải là nhỏ, người Oa cho dù có lớn gan hơn, chắc chắn cũng không dám làm bừa mà phải tỉ mỉ suy nghĩ một phen! Cứ dây dưa như vậy, kế kỳ binh của bọn chúng cũng mất đi chữ "kỳ" quan trọng nhất!
Những điều này đều là kế trung chi kế, cũng chẳng có gì là bất ngờ, Lâm Vãn Vinh gật đầu hỏi tiếp:
- Sau này Đông Doanh đánh lên bờ, cùng với thủy quân của Cao Ly và Trung Dũng quân của chúng ta kịch chiến mấy ngày mấy đêm, chuyện đó là như thế nào vậy?
- Quả đúng là có chuyện này.
Thạch Trường Sinh trả lời:
- Lâm nguyên soái tại Ngũ Nguyên đã đại phá bốn vạn quân Đột Quyết tinh nhuệ, làm cả nước sôi trào, khi ấy đại quân Đông Doanh định tấn công bán đảo Cao Ly, đang lúc chuẩn bị động thủ thì lại bị tin tức động trời này làm kinh sợ mà thu tay về. Sau này Lâm soái đột nhiên nhập thảo nguyên, không để lại tin tức gì, Đại Hoa ta và Đột Quyết tại Hạ Lan sơn ở vào tình thế giằng co, người Đông Doanh cho rằng thời cơ đã đến, liền từ tam đảo Phủ Sơn, Oa Sơn và Quảng Châu thừa cơ phát động thế công lên lục địa.
- Cao Ly động viên cả nước, tám vạn tráng đinh cùng lên chiến trường, lại thêm sáu vạn nhi lang trung dũng quân của Đại Hoa, đã triển khai kịch chiến trên biển và trên bộ. Trận chiến này đánh ba ngày ba đêm, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt nước biển.
Thạch Trường Sinh tấm tắc không thôi, hắn thống lĩnh thủy quân Sơn Đông, cách Cao Ly không quá xa, tình cảnh trận chiến đó tự nhiên cực kỳ rõ ràng. Lâm Vãn Vinh tuy có chiến báo chiến quả, nhưng đối với tình tiết cụ thể thì không biết rõ, vì vậy mới muốn hỏi thêm.
Hắn hơi nhíu mày lại:
- Về sau người Oa sao lại đột nhiên lui quân thế?
Thạch Trường Sinh nghiêm mặt đáp:
- Một là, bọn chúng gặp phải sự ngăn trở cực kỳ ngoan cường, tám vạn người Cao Ly tổn thất mất sáu thành, Trung Dũng quân tướng của chúng ta cũng có bảy ngàn trận vong, còn người Oa thì lưu lại gần năm vạn thi thể. Điểm thứ hai là tiền tuyền truyền về tin tức, Đột Quyết tiểu Kha hãn bị chúng ta bắt sống rồi!
Thì ra là chuyện này! Lâm Vãn Vinh thở mạnh một hơi, còn chưa mở lời, chợt nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhược trên vọng đài đột nhiên dụng lực khua khua kính viễn vọng trong tay, hưng phấn hô lên:
- Cao Ly, ta nhìn thấy Cao Ly rồi!
← Ch. 629 | Ch. 631 → |