Vay nóng Homecredit

Truyện:Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 086

Cực Phẩm Gia Đinh
Trọn bộ 636 chương
Chương 086: Thư viện dương oai
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Shopee


Dịch thô: coccanyeu

Dịch và hiệu đính: zeuspnt

Biên dịch và biên tập: Melly

Uyển Doanh tiểu thư kia có đối với Hậu Dược Bạch có chút tình ý, thấy hắn bị thua thiệt, nhất là bị một kẻ gia đinh chế giễu, trong lòng không phục, lập tức nói:

- Câu đề xuất của Hậu công tử rất có ý cảnh, ngươi đối lại thật thô tục không chịu nổi.

Trời, ngươi ra con cua, ta đối lại con nhện, như đại ca với nhị ca, đều như nhau. Thế nào mà hết lần này tới lần khác, đệ nhất tài tử chó má kia thì nói đúng, còn lão tử lại biến thành thô tục. Nghe nói Uyển Doanh này còn là bộ bộ khoái, Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn nàng, bộ dạng khinh thường, có lẽ cũng chỉ là một kẻ cậy quyền thế, hồ giả hổ uy*.

- Lâm đại ca, câu này không thể tính.

Một giọng nữ nhân từ phiá sau truyền đến. Lâm Vãn Vinh nghe quen tai, quay đầu lại phía sau, liền thấy Kim Lăng đệ nhất tài nữ Lạc Ngưng chậm rãi đi tới. Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ tới, nơi này chính là địa bàn của nàng a. Mới vừa rồi cùng mấy người này vừa làm thơ đối đáp vừa châm chọc nhau, cô gái này không chừng nấp một bên cười trộm.

Lạc Ngưng mỉm cười liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, nói:

- Lâm đại ca, ngươi đối một câu con nhện đầy bụng kinh luân chả phải ngay cả chúng ta cũng mắng hay sao? Ta thì có thể không tính đến, nhưng Tiêu đại tiểu thư năm đó cũng là một tài nữ danh tiếng a. Người như vậy không phải cũng gom cả nàng vào chứ?

Nàng nói xong, che miệng cười, tựa hồ muốn xem Lâm Vãn Vinh và Tiêu đại tiểu thư trả lời như thế nào.

- Xin ra mắt Lạc tiểu thư.

Tiêu Ngọc Nhược duyên dáng chào, dường như hai nữ tử này tuy đã từng gặp qua, nhưng chưa rõ diện mạo của nhau

- Tiêu tỷ tỷ sao mà khách khí vậy, tỷ tỷ có một nhân tài trợ giúp, tiểu muội thật rất bội phục.

Đại tiểu thư nghe Lạc Ngưng nói vậy, lại thấy nàng xưng hô với Lâm Vãn Vinh là Lâm đại ca, thì tựa hồ có quen biết Lâm Tam. Nàng liền kỳ quái liêc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh. Tên Lâm Tam này giao du cũng thật rộng, đến cả công tử tiểu thư nhà Tổng Đốc cũng quen biết, quan hệ dường như quen thân, cũng không biết hắn che dấu bao nhiêu bí mật nữa.

Kim Lăng đệ nhất tài tử Hậu Dược Bạch, chính là một trong những kẻ theo đuổi Lạc Ngưng, thấy Lạc tiểu thư đối với Lâm Tam rất quen thân. Hơn nữa vừa rồi lại bị Lâm Tam chế giễu, sợ hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng Lạc tiểu thư bị hạ thấp, liền vội nói:

- Lạc tiểu thư, kẻ hạ nhân này nào có học hành gì, không biết học được ở đâu công phu võ mồm, Lạc tiểu thư không cần cùng hắn so đo làm gì.

Con bà ngươi, ngươi xem lại mình đi cái loại không biết xấu hổ, Lâm Vãn Vinh đối với tài tử tài nữ gì đều không có hảo cảm. Đến ngay cả cùng đệ nhất tài nữ Lạc Ngưng nói chuyện còn không khiến hắn hứng thú. Như thế nào lại đến lượt đệ nhất tài tử chó má này.

Chỉ là Lạc Ngưng nói vừa rồi một câu cũng là nói không sai. Con nhện là ám chỉ cả nữ tử, một câu vừa rồi tuy là tuyệt đối, nhưng lại gộp cả những nữ nhân ở đây vào, ngay cả Đại tiểu thư cũng không ngoại lệ. Lạc Ngưng này đúng là tâm tư sắc bén, chỉ với một câu nói, liền đẩy hắn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lâm Vãn Vinh trong lòng tự có tính toán, liếc nhìn Đại tiểu thư, giữ cho nàng một chút thể diện cũng là việc nên làm:

- Vậy thế này, ta đối lại là Phượng hoàng biến thể văn chương (phượng hoàng thân đầy văn chương). Coi như gởi đến các vị tiểu thư xinh đẹp ở đây lời tạ tội vậy.

Hậu Dược Bạch ra vế đối trước, trong đó có ý vũ nhục, hiềm khích. Lâm Vãn Vinh đối lại, dĩ mạ đối mạ**. Tuy là tuyệt diệu, nhưng cũng chả cao nhã hơn là mấy, nhưng câu Phượng hoàng biến thể văn chương cũng rất hoàn chỉnh, lại có ý cảnh, làm cho vế đối tăng thêm một bậc.

Câu đối vừa được nói ra, làm cho mọi người không dám khinh thị gia đinh này nữa. Đến ngay cả người hâm mộ Hậu Dược Bạch là Uyển Doanh tiểu thư cũng phải âm thầm gật đầu, tên gia đinh này, ra là cũng có chút học thức.

Hậu Dược Bạch thì không cần phải nói, cảm giác tựa như nuốt một lúc phải hai con ruồi, vốn là muốn thể hiện học thức, ai biết chính mình một câu ra khỏi miệng, lại nhận ngay hai câu trở về, tự mình chửi mình, còn bị mất mặt trước Lạc Ngưng tiểu thư, làm cho gã hạ nhân này mặc thêm gấm vóc, hết lần này tới lần khác tự đeo ách vào cổ, có khổ mà không nói được nên lời, trong lòng hắn rất buồn bực.

Lâm Vãn Vinh ngữ bất kinh nhân tử bất hưu ***, trong lòng đang rất đắc ý, mấy câu này đều là hắn nhanh trí mà nói ra, hơn nữa lại rất khéo, một tục một nhã, có thể nói là vô cùng nổi trội, sảng khoái vô cùng.

Lạc Ngưng liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, thầm nghĩ: trước kia đúng là có chút khinh thị hắn, chỉ coi hắn là một tên đại đại gian thương, ngay cả đối liên (vế đối) cũng học từ nơi khác, thật không nghĩ hắn thật sự cũng có chút bản lĩnh, hai câu đối vừa nãy, chỉ là nghĩ trong chốc lát, ý cảnh lại hoàn toàn bất đồng, người này cơ trí thật không thể khinh thường.

Đại tiểu thư vui vẻ liếc mắt nhìn hắn, cười nói:

- Lâm Tam, trước mắt chúng ta đều là những đệ nhất Kim Lăng tài tử tài nữ, không nên thất lễ lần nữa.

Tuy nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt nàng đích thực là không tắt được, nàng kinh doanh đã nhiều năm, cùng thiên kim tiểu thư chốn quan trường gặp qua vài lần, cuối cùng, vẫn chính là kinh thương địa vị thấp, vẫn không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Hôm nay Lâm Tam này vừa lên đã hạ thấp uy phong của bọn họ, quả thật làm cho Tiêu gia nở mày nở mặt, nàng có thể nào không mừng cho được.

Cái trò đối qua đối lại này, đối với Lâm Vãn Vinh mà nói cũng chỉ là tán nhảm, nhưng thật ra cái câu đối đầu tiên kia, cũng làm cho hắn rất đắc ý: Đại pháo oanh oanh oanh , câu này rất có khí thế a, chỉ tiếc bọn tài tử tài nữ này đối lại hắn bằng cái đuôi chó, cú pháp trái ngược hoàn toàn, thật sự là rất khó coi.

Lạc Ngưng nhìn Lâm Vãn Vinh gật đầu cười, rồi lại quay sang Đại tiểu thư nói:

- Tiêu tỷ tỷ, ngươi nhiều năm là thường khách của thư viện chúng ta, từ khi tiếp nhận công việc duy trì sinh ý cho Tiêu gia tới bây giờ. Hôm nay ta thay các tỷ muội phạt ngươi phải ngâm một vế đối coi như là chịu phạt. Thuận tiện nói thêm một câu, những tỷ muội của thư viện đang rất mong chờ ngươi, các nàng đều rất muốn biết, cái hương thủy thần diệu khó lường kia, rốt cuộc là pháp bảo thần kỳ gì.

Lạc Ngưng này vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, quả là có chút cao tay, không hổ là Kim Lăng đệ nhất tài nữ.

Đại tiểu thư cũng xuất thân từ tài nữ, chỉ là mấy năm nay lo giải quyết nhiều thương sự, mới quên mất điều này, liền khẽ cười nói:

- Lạc tiểu thư mời, Ngọc Nhược sao dám chối từ.

Nàng trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi ngâm:

Đồ ỷ vô liêu dạ ngọa trì

Lục dương phong thĩnh tiểu tê chi.

Nan tương tâm sự hòa nhân tố

Thuyết dữ thanh thiên minh nguyệt tri. (4)

(Dịch nghĩa:

Đi dạo buổi đêm vì buồn bã khó ngủ

Con chim đậu trên cành dương liễu xanh lặng gió.

Tâm sự trong lòng khó bày tỏ cùng người,

Đành nói với trăng sáng trên trời.

Dịch thơ:

Giấc ngủ chẳng yên bước tha phương

Chim yên cành liễu lặng tang thương

Lòng tràn tâm sự cùng ai ngỏ!?

Chỉ biết cùng trăng thỏa vấn vương. )

Giỏi, quá giỏi, Lâm Vãn Vinh thần tình sung bái nhìn Đại tiểu thư, không nghĩ tới a, tiểu thư này cũng biết ngâm thơ, có thể nói là thâm tàng bất lộ. Chỉ là bài thơ này, ẩn chứa có chút u oán, ca thán mà khó ai hiểu được, Đại tiểu thư này ra là có chút tâm sự.

Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn chằm chằm nhìn mình, mặt liền đỏ lên, trừng mắt liếc hắn, rồi cúi đầu.

Lạc Ngưng gia nhập thư viện là lúc Đại tiểu thư đã chấp chưởng tiêu gia, hai người không có tiếp xúc nhiều, hôm nay nghe Đại tiểu thư ngâm thơ, biết nàng quả thật có tài, trong lòng cũng có vài phần bội phục, liền giữ chặt tay Đại tiểu thư nói:

- Tiểu muội ngu độn, nhưng cũng nguyện cùng tỷ tỷ chia sẻ nỗi lòng này.

Lạc tiểu thư này tác phong hào sảng, Đại tiểu thư tuy là một nữ thương nhân kiên nghị mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là nữ tử, lại không có bằng hữu, lúc này đối với Lạc Ngưng cũng có chút hảo cảm, lập tức liền giữ chặt tay nàng ta:

- Lạc tiểu thư chiếu cố ta như vậy, có thể cùng ngươi nói những lời tâm sự, cũng là mong muốn trong lòng Ngọc Nhược.

- Còn ta nữa, còn ta nữa!

Nữ bộ khoái kiêm thi sĩ gọi là Uyển Doanh đó, vội vàng chạy lên, giữ chặt tay của hai nữ tử kia nói:

- Hai vị tỷ tỷ, tiểu muội rất sùng bái các ngươi, sau này phải chiếu cố ta nhiều hơn nữa a.

Tiêu Ngọc Nhược mỉm cười, quay sang Lâm Vãn Vinh phất tay, Lâm Vãn Vinh liền lấy trên người ra một cái túi. Đại tiểu thư từ bên trong lấy ra hai cái bình nhỏ, một cái đưa cho Uyển Doanh nói:

- Uyển Doanh tiểu thư, cái bình này là do Tiêu gia chúng ta sản xuất, nước hoa mân côi (hoa hồng), rất thích hợp với ngươi, những người có tính cách hoạt bát nhanh nhẹn.

Uyển Danh tiếp nhận, đưa lên mũi ngửi, trên mặt xuất hiện thần sắc mê say, mừng rỡ nói:

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, cái này là nước hoa à? Ai da, ta đã sớm nghe nói rồi, đáng tiếc số lượng quá ít, ta không có mua được.

Tiêu Ngọc Nhược lại lấy thêm một cái bình nữa, đưa cho Lạc Ngưng nói:

- Lạc tiểu thư, đây là sản phẩm mới của chúng ta, hoa lan hương thủy, rất thích hợp với những người có tính cách ôn nhu, điềm đạm, ngươi thử xem.

Lạc Ngưng mở bình ra, một trận hương lan thoang thoảng nhẹ nhàng tỏa ra, thanh đạm mà không nhạt nhẽo, Lạc Ngưng mỉm cười gật đầu nói:

- Cảm ơn tỷ tỷ.

Nàng nói, nhưng liếc nhìn Lâm Vãn Vinh. Tự hồ biết chuyện gì đó. Việc Lâm Vãn Vinh chính là người chế tạo nước hoa, vẫn cực kỳ giữ bí mật, chủ yếu là không muốn phiền toái, như lần trước bị Bạch Liên giáo bắt cóc, chính là tự mình rước họa vào thân, mà Lạc Ngưng này tựa hồ biết nước hoa là do hắn chế ra, nên mới đặc biệt liếc nhìn hắn.

Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút, liền hiểu ra, nhất định là Xảo Xảo nói cho nàng biết. Mân côi hương thủy, vừa chế xong là đưa cho Xảo Xảo một bình, Lạc Ngưng cùng xảo xảo lại là hảo hữu chốn khuê phòng, đương nhiên ra nàng ta đã từng thấy qua rồi.

Đại tiểu thư lần này hối lộ hai bình nước hoa cho Lạc Ngưng và Uyển Doanh, Lâm Vãn Vinh đứng một bên thấy xót ruột, hai bình này, đã có thể thu về hai trăm lượng bạc, Xảo Xảo tại tửu lâu khổ cực cả này, cũng chỉ thu được lợi nhuận như vậy mà thôi. Bất quá hắn cũng hiểu được dụng tâm của Đại tiểu thư, cái này là quan phí, là việc phải làm.

Kim Lăng đệ nhất tài tử Hậu Dược Bạch thấy mấy nữ tử tụm lại một chỗ ríu ra ríu rít, lại thấy Lâm Tam cái tên gia đinh kia đứng một bên vui vẻ cười đùa, tựu hồ như đó là chuyện thường tình. Hắn theo đuổi Lạc Ngưng đã lâu, vừa rồi lại có chút mất mặt, sợ Lạc Ngưng quên mất mình, liền vội nói:

- Lạc tiểu thư, chúng ta hãy vào trong thư viện đi.

Uyển Doanh tiểu thư vội vàng đồng ý nói:

- Đúng thế, đúng thế, Ngọc Nhược tỷ tỷ, ở trong còn rất nhiều tỷ muội đang chờ chúng ta.

Mấy nữ tử liền cùng nhau đi lên, hai tài tử liền đi theo phía sau ba nữ tử, chỉ có mỗi tên gia đinh Lâm Tam, đi một mình sau cùng theo mấy người này. Đàn bà con gái nói chuyện hắn không thể chen lời. Các tài tử nói chuyện nghe cũng như đàn gảy tai trâu. Tốt nhất là đi ở phía sau, tiêu diêu tự tại.

Bước lên đài cao, xa xa có một khu vườn, cạnh đó có một gian tịnh xá, khi đi vào, nhất thời Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh ngạc. Nguyên lai ở bên trong tịnh xá, tụ tập hơn mười nữ nhân, nhìn vẻ ngoài đều là gia đình phú quý, có lẽ là những thiên kim tiểu thư của những gia đình quan lại. Nhất thời, oanh oanh yến yến, hoan hỷ nói cười, liền liền không dứt.

Những cô gái này đều là những người yêu thích văn chương. Ai nấy đều nhận ra hai vị tài tử kia, không ngừng hướng bọn họ chào hỏi, trong đó cũng không ít người lớn gan, trộm hướng hai tài tử liếc mắt đưa tình, làm cho Lâm Vãn Vinh cả người nổi da gà.

Lạc ngưng khẽ gật đầu, hướng tới những nữ tử cười nói:

- Các tỷ muội, hôm nay chúng ta tụ hội ở đây, chủ yếu là có hai vấn đề, thứ nhất: là mời Hậu Dược Bạch công tử, giảng giải cho chúng ta cảm thụ về du lịch các nơi.

Hậu Dược Bạch mỉm cười, tiến lên phía trước, quay người về phía mọi người thi lễ:

- Đa tạ Lạc tiểu thư yêu mến, Dược Bạch là một thư sinh, từ nhỏ đã được dạy, biết rõ câu châm ngôn hành thiên lý lộ, phá vạn quyển thư (5). Bởi vậy thập phần thích đi du lịch. Ta đã đi qua nhiều vùng của Đại Hoa, tây đến Hoàng Sơn, bắc lên Thái Sơn, nam thì xuống Vũ Di, đông cũng tới Sùng Minh đảo. Chuyến đi này, xem phong cảnh khắp Đại Hoa, quả thật rất đẹp......

Hậu Dược Bạch không hổ là Kim Lăng đệ nhất tài tử, đem kiến thức trong chuyến đi từ từ giảng giải, như thế nào là đi đường, như thế nào là lên núi, ở giữa còn ngâm vài câu thơ tả núi non, nhất thời, những nữ tử trong sảnh được nghe rất nhiều điều thú vị. Cô nàng Uyển Doanh kia đôi mắt đẹp long lanh say đắm, đến ngay cả Đại tiểu thư cũng cùng mọi người gật đầu liên tục, trong mắt sinh ra vài phần hâm mộ.

Thời này giao thông bất tiện, các thiên kim tiểu thư thì bình thường càng không ra khỏi nhà, có đi cũng không xa, cho nên khi biết có những tao ngộ như vậy, nghe đến mê mẩn cũng là điều tự nhiên.

Lâm Vãn Vinh thì cười thầm, Hậu Dược Bạch này nói rằng đã đi du lịch nhiều tỉnh, nhưng cũng chỉ là các tỉnh phụ cận Giang Đô, Hoàng sơn tại An Huy, Thái Sơn tại Sơn Đông, Vũ Di Sơn tại Phúc Kiến, từ Giang Đô đến các nơi này, sẽ không vượt quá ngàn dặm lộ trình, hắn cũng dám nói là đi khắp Đại Hoa ? Thật đáng buồn cười, nói hắn là kẻ yêu thích du lịch cũng có chút thiếu sót.

Hậu Dược Bạch dương dương tự mãn giảng giải một hồi, cũng chỉ là miêu tả phong cảnh, ba hoa khoác lác banh trời, các nữ tử nghe đến say mê, còn Lâm Vãn Vinh cũng từ từ ngủ gục xuống.

Lạc Ngưng nhìn thấy dáng vẻ khinh thường của Lâm Vãn Vinh, liền chuyển tầm mắt, đợi cho những tiếng hoan hô sau khi Hậu Dược Bạch nói xong chấm dứt, nàng liền đứng dậy, mỉm cười nói:

- Hôm nay, ngoại trừ Hậu Dược Bạch công tử ra, còn có một vị khách quý, trong các tỷ muội chúng ta ở thư viện đã nổi tiếng từ lâu, Tiêu đại tiểu thư, trước khi Đại tiểu thư giới thiệu nước hoa, có thể mời nàng cũng giới thiệu một chút những cảm nhận của nàng về việc đi du lịch ở nhiều nơi không? Theo ta được biết, Tiêu tỷ tỷ cũng đi được không ít được phương đâu.

Tiêu Ngọc Nhược hôm nay đến đây chỉ để giới thiệu sản phẩm, căn bản là không có chuẩn bị gì về việc du ký, huống chi nàng tuy đi nhiều địa phương, nhưng đều đi làm ăn, ngay cả đến cưỡi ngựa ngắm hoa cũng không thể, làm sao mà nói về phong cảnh cho được. Lạc Ngưng này cố ý đưa ra nan đề a.

- Lâm tam, làm sao bây giờ.

Đại tiểu thư cắn răng nói, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ là người nhà, cái cảm giác cùng chung hoạn nạn lại nảy lên trong lòng.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lạc Ngưng, thấy trên mặt nàng tràn đầy ý cười, liền biết tiểu nha đầu kia muốn gây khó khăn cho mình một phen rồi.

Được, là diễn giảng thôi mà, Tam ca ngươi trời sinh ra cái miệng chẳng phải chỉ dùng để ăn, công phu mồm mép, còn chưa có đối thủ. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn sang Đại tiểu thư mỉm cười, hướng phía trước đi đến.

Đang ngồi đều là các thiên kim tiểu thư, thấy một người có tướng mạo như là một gia đinh đi lên phía trước, trong lòng đều có chút kỳ quái.

Lâm Vãn Vinh là ai đây. Trong khi làm quản đốc, thủ hạ tay sai có mười hai người, hằng ngày đứng trên chỉ bảo, là chuyện thường như cơm bữa, thế nào mà lại phải e ngại đám người này.

Hắn quay lại phía sau, ánh mắt đảo qua bốn phía, mỉm cười nói:

- Các vị tiểu thư, đại gia khỏe chứ. Ta gọi là Lâm Tam, chính là một gia đinh nho nhỏ trong Tiêu gia, mọi người đều gọi ta là Tam ca.

Mọi người đều tò mò nhìn hắn, Lạc Ngưng thấy thần sắc hắn tự nhiên, ý cười tiêu sái, thầm nghĩ: Người này trời sinh không có biết xấu hổ sao?

Đại tiểu thư thấy hắn đi lên phía trước, đối mặt với nhiều ánh mắt, nhưng lại không có tí nào sợ hãi, trong lòng vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Lâm Vãn Vinh nhìn Tiêu Ngọc Nhược nở nụ cười rồi nói:

- Đại tiểu thư của chúng tôi đúng là đã đi qua rất nhiều địa phương, những tỉnh xung quanh Giang Tô đã đi qua vô số lần. Nhưng nàng không thể hướng tới mọi người chia sẻ kinh nghiệm du ký, bởi vì sao? Bởi vì nàng chính là người đứng đầu Tiêu gia, nàng nên vì sanh kế của Tiêu gia mà tận lực, danh sơn đại xuyên cố nhiên là phong cảnh tuyệt vời tráng lệ, nhưng nàng thật sự không thể hân thưởng, bởi vì trách nhiệm của nàng quá nặng nề, đại bộ phận thời gian của nàng đều là bôn ba trên đường mưu sinh.

Thanh âm của Lâm Vãn Vinh trầm thấp, Đại tiểu thư lặng im đến xuất thần, cố gắng kiềm chế nước mắt như đang chực rơi xuống. Xung quanh cũng không một tiếng động, đang ngồi ở đây tuyệt đại bộ phận là nữ nhân, Lâm Vãn Vinh chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, lại làm dấy lên ở các nàng sự đồng cảm thực sự, ngẫm lại thì Tiêu đại tiểu thư với mình cũng giống nhau, đều là người con gái yếu nhược, nhưng nàng lại mang trách nhiệm lớn như vậy, có thể nào lại không khiến người khác bội phục? Những kẻ như Kim Lăng đệ nhất tài tử kia, mặc dù du sơn ngoạn thủy, giảng giải lại thêm mắm dặm muối, cũng là dựa vào phước ấm tổ tiên.

Lạc Ngưng len lén cười, tên gian thương này bản lãnh cũng không nhỏ, chỉ với mấy câu nói đó, không giống như Hậu công tử hiểu nhiều biết rộng giảng giải, nhưng lại dễ dàng hạ thấp Hậu công tử khi so sánh.

- Bỏ qua những phong cảnh nổi tiếng, Đại tiểu thư cũng rất tiếc nuối, bất quá đó chính là phúc khí của mấy trăm nhân khẩu của Tiêu gia. Chính là có nàng khổ cực lao động, làm cho tiêu gia trở nên trật tự ngăn nắp, mới có thể để cho mọi người ăn ngon mặc đẹp, mới có thể để cho mọi người có cơ hội dùng tới nước hoa, một thứ xưa nay chưa từng có. Bỏ qua một phần phong cảnh, nhưng lại làm xanh một mảng bầu trời, Đại tiểu thư có tiếc nuối, nhưng lại không thể nói là hối hận. Nàng là một người con gái Đại Hoa siêng năng chịu khó, là đại biểu điển hình cho những người kiên nhẫn không bao giờ lùi bước. Ai nói nữ không bằng nam? Ta thấy phụ nữ có thể gánh nửa vòm trời này.

Hoa hoa…  tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Lâm Vãn Vinh này vỗ mông ngựa, tuy hơi lộ liễu, nhưng lại đánh vào lòng của các thiếu nữ ở đây. Thời đại này, địa vị nữ nhân cực kỳ thấp kém, mặc dù là những thiên kim tiểu thư nhìn thì rất phong quang, nhưng cũng là những người không có khả năng làm chủ chuyện của mình. Chưa có nam nhân nào dám nói:  Phụ nữ năng đính bán biên thiên , vậy mà nam nhân này lại nói được, mặc dù địa vị của hắn có chút thấp hèn, nhưng cũng vẫn là nam nhi, các tiểu thư nhất thời cảm kích không nói nên lời.

Lâm Vãn Vinh nói xong, thì cả người rùng mình, toàn thân đều nổi da gà, hắn đã vỗ mông ngựa qua vô số lần, lần này ngay cả chính mình cũng không tiếp thụ được. Chà, ta đây là vì Đại tiểu thư mà bịa truyện a, lão tử chính là điển hình của nam tử chủ nghĩa, hôm nay lại muốn chạy đến nơi này tuyên dương nữ nhi chủ nghĩa, da mặt dày cũng không uổng.

May là da mặt hắn quá dày, khó ai bì kịp, mặc dù những ánh mắt nhiệt tình của chư vị tiểu thư đều tập trung trên người hắn. Hắn mỉm cười, hướng về phía mọi người phất phất tay.

Đại tiểu thư nhìn cái tên kiêu ngạo kia, đến mức mặt mày đỏ bừng, thầm nghĩ, cái tên này thật là thích khoa trương, cái gì mà phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, khoác lác cả một hồi mà mắt cũng không chớp lấy một cái, cũng không biết là có thể tin ngươi hay không nữa.

Hậu Dược Bạch cùng Vũ Văn Pha hai vị tài tử, sắc mặt cũng trắng bệch, cực kỳ khó coi. Tên hạ nhân này coi thường lễ pháp, tuyên dương nữ nhi chủ nghĩa, trái với quy củ tổ tông, thật sự là phản rồi.

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy thần tình kích động của mọi người, trong lòng cực kỳ đắc ý. Tuyệt, thời đại này con gái thật là dễ bị lừa, ở thời đại của ta thật là khó gấp trăm ngàn lần.

- Nói đến du sơn ngoạn thủy, chính là chuyện mà những người nhàn rỗi thích nhất, như ta đây chẳng hạn.

Lâm Vãn Vinh vừa chuyển giọng, thật ra là để nói xấu Hậu Dược Bạch một phen, mẹ nó, ngươi nếu không có cha làm Phủ doãn, ngươi du sơn ngoạn thủy cái rắm, chỉ có Tiểu Bạch ngươi nhàn rỗi không biết làm gì nên mới suốt ngày làm thơ tả chim.

Trong phòng mọi người nghe hắn tự giễu, điều nhe răng ra cười.

- Trong khi tiểu nhân như ta đây, cha ta đã đi qua rất nhiều địa phương, lão nhân gia đã nói lại một câu, ta đến nay vẫn còn nhớ rất rõ, ngừoi nói: tất cả mọi người đều ngu muội, bởi vì bọn họ cho tới bây giờ vẫn không biết chính mình ngu muội, ta trước kia không thể giải thích, chờ đến khi hiểu được rồi, nhưng lại không còn được gặp người nữa.

Lâm Vãn Vinh giả bộ chảy một ít nước mắt.

Lạc Ngưng khóe miệng hiên lên một nụ cười mỉm, Lâm đại ca này trời sanh đã ăn nói rất giỏi, phen này hắn nói chuyện, vừa có phong thái lại có thâm ý, cho dù là nói láo, người khác cũng có thể cãi lại, so với Hậu Dược Bạch thì lời nói thật cao minh hơn nhiều.

Những thiên kim tiểu thư ở trong phòng, cũng chưa bao giò thấy qua một gia đinh dũng cảm như vậy, trước mặt nhiều người vậy mà cũng không có chút nào khiếp đảm, ngược lại còn mang phong thái hài hước, hóm hỉnh. Thật sự là vượt xa tưởng tượng cuả bọn họ. Đến ngay cả người ủng hộ Hậu Dược Bạch, Uyển Doanh tiểu thư, cũng không thể không thừa nhận, gia đinh này nói rất có sức hút, rất dễ làm động lòng người.

- Kỳ thật, Đại Hoa rất lớn, thế giới cũng rất lớn, có rất nhiều thứ chúng ta chưa hề gặp qua, thậm chí không thể tưởng tượng được những sự vật đó lại ở trên thế giới này. Như khi ta nói về đại hoa, tất cả mọi người đều biết về núi Hoàng sơn, nhưng các tiểu thư có bao giờ nghĩ đến, qua dãy núi lớn này là nơi nào không?

Lâm Vãn Vinh thở dài, nói tiếp:

- Phía tây của trung hoa, có một ngọn núi tên là Châu Mục Lãng Mã (Hymalaya), những đỉnh cao nối tiếp, quanh năm tuyết phủ, mây mù che đỉnh, chính là ngọn núi cao nhất thế giới, vì thế được mọi người kính ngưỡng. Phía bắc đại hoa, có dãy núi Thiên Sơn, tuyết hải thiên trì, thiên trì đó trong truyền thuyết chính là dao trì, quanh năm tuyết phủ, sản sinh ra tuyết liên.

Minh nguyệt xuất thiên sơn

Thương mang vân hải gian

Trường phong kỷ vạn lý

Xuy độ ngọc môn quan

(Dịch thơ:

Thiên Sơn trăng ló dạng

Mây biển buồn thương tang

Gió từ nơi vạn dặm

Đến tận Ngọc Môn quan) (6)

Đó là nói về cảnh đẹp ở thiên sơn. Phía nam của Đại Hoa, là biển rộng hàng ngàn dặm kéo dài về phía nam, tục xưng là Hải Nam, trên đảo hải nam có Thiên Nhai Hải Giác, Ngũ Chỉ sơn, Vạn Tuyền hà, thông ra đại dương rộng lớn. Ở Đông hải của Đại Hoa, hải vực ngàn dặm, tài nguyên phong phú, trực diện Cao Lệ, Sơ Cầu, Đông Doanh vùng đảo hình cánh cung, chính là cánh cửa đường biển của Đại Hoa.

Lâm Vãn Vinh nói xong một hơi, trong lòng cảm thấy sướng khoái vô cùng, không cho tiểu thư các ngươi một liều thuốc mạnh, không biết đến khi nào các ngươi mới chịu tỉnh ra đây.

Những lời hắn nói những người ở đây đều chưa hề nghe qua, cái gì Châu Mục Lãng Mã, Minh nguyệt xuất Thiên Sơn, Thiên Nhai Hải Giác, Sơ Cầu Đông Doanh, đều làm cho mọi người phải ngạc nhiên. Trong đại sảnh nhất thời tĩnh lặng.

* Hồ giả hổ uy là chồn mượn oai cọp. Ý nói: Mượn thế lực mạnh mẽ để hù dọa người khác.

**Dĩ mạ đối mạ: mạ là miệt thị, tức là lấy 1 câu miệt thị đối lại 1 câu miệt thị

***Câu nói nổi tiếng của Đỗ Phủ: Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu : chữ dùng không kinh người, chết không yên

Câu nói này trích từ bài thơ Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật của Đỗ Phủ

Vi nhân tính tịch đam giai cú

Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu

Lão khứ thi nhiên hồn mạn dữ

Xuân lai hoa điểu mạc thâm sầu

Tân thiêm thủy hạm cung thùy điếu

Cố trước phù tra thế nhập chu

Yên đắc tứ như Đào Tạ thủ

Lệnh cừ thuật tác dữ đồng du

(4): Bài này là Mỹ nhân đối nguyệt (Đường Dần), trong truyện đã bị sửa lại 2 câu đầu.

Tà kết kiều nga dạ ngoạ trì,

Lê hoa phong tĩnh điểu thê chi.

Nan tương tâm sự hoà nhân thuyết,

Thuyết dữ thanh thiên minh nguyệt tri.

Dịch nghĩa:

Người con gái đẹp, búi tóc xiên lệch, đêm ngần ngại chưa nằm xuống,

Gió lặng, chim đậu lên cành hoa lê.

Tâm sự trong lòng khó đem nói cùng người,

Đành nói với trăng sáng trên trời.

Dịch thơ:

Tóc búi vẹo xiên, đêm ngại giấc,

Gió thưa chim ngủ đậu cành lê.

Khó đem tâm sự cùng người nói,

Đành tỏ vầng trăng ruột não nề

(thivien. net)

(5)đi ngàn dặm đường, còn hơn đọc vạn quyển sách

(6) Đây là bài Quan san nguyệt (Lý Bạch) nói về nỗi mong nhớ quê hương. Trong CPGĐ chỉ lấy bốn câu đầu.

Minh nguyệt xuất Thiên san

Thương mang vân hải gian

Trường phong kỷ vạn lý

Xuy độ Ngọc môn quan

Hán hạ Bạch Ðăng đạo

Hồ khuy Thanh Hải loan

Do lai chinh chiến địa

Bất kiến hữu nhân hoàn

Thú khách vọng biên sắc

Tư quy đa khổ nhan

Cao lâu đương thử dạ

Thán tức vị ưng nhàn

Trăng sáng mọc lên

Dịch nghĩa:

Trăng sáng mọc lên từ núi Thiên sơn

Biển mây xanh một màu man mác

Cơn gió thổi dài bay mấy ngàn dặm

Thổi đến cửa ải Ngọc môn

Nhà Hán đem binh đóng ở đường Bạch Ðăng

Rợ Hồ ngấp nghé ở vịnh Thanh hải

Xưa nay vẫn là bãi chiến trường

Không thấy có ai được trở về

Người lính thú nhìn cảnh sắc vùng biên giới

Lòng nhớ nhà, gương mặt lộ vẻ buồn khổ

Ðêm nay có ai đang ngồi trên lầu cao

Hẳn phải than thở mà không dám nhàn nhã (st)

Dịch thơ hieusol:

Thiên sơn trăng một mảnh

Biển mây xanh mênh mang

Gió nào bay vạn dặm

Tìm đến Ngọc môn quan...

Binh Hán chặn đường Bạch

Rợ Hồ ngó vịnh Thanh

Xưa nay thời chinh chiến

Mấy ai về an lành

Lính biên trông trời nước

Mặt chau lòng miên man

Trên lầu đêm chốn ấy

Biết người có thở than.

Hậu Dược Bạch sắc mặt vô cùng khó coi, vốn tưởng kiến thức của mình rất uyên thâm, nhưng mà trước mặt tên gia đinh này, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Những cái khác không nói, Cao Lệ, Sơ Cầu, Đông Doanh ba nơi, hắn đều chỉ nghe qua, không nghĩ rằng gia đinh này lại có kiến thức như vậy.

- Lâm Tam, những địa phương này ngươi đều đã đi qua à.

Thanh âm của một người tò mò truyền đến, Lâm Vãn Vinh nghe thấy nhìn lại, chính là người có hảo cảm với Hậu Dược Bạch công tử, Uyển Doanh tiểu thư, trong mắt nàng hiện lên vẻ hiếu kỳ, tựa hồ đối với địa phương này rất có hứng thú.

- Ta đã đi qua Thiên Sơn, đảo Hải Nam, Đông hải, ngay cả Châu Mục Lãng Mã, ta cũng muốn leo lên, chỉ tiếc đủ bản lĩnh.

Lâm Vãn Vinh vui vẻ nói.

Những nơi này ở tiền thế hắn đều đã đi qua, đương nhiên có thể nhớ lại.

- Nhưng mà đời người ngắn ngủi, nếu muốn đi hết những địa phương này, sợ là cho cả hai đời cũng chưa đủ mà.

Uyển Doanh tiểu thư thì thào lẩm bẩm.

- Đời người dài ngắn không phải vấn đề, chỉ cần có lòng tin, chúng ta vẫn có thể lên đường.

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói.

Đại tiểu thư nghe được vừa cảm động vừa nghi hoặc, gã xấu xa này, như thế nào laị biết nhiều thứ vậy nhỉ? Hắn thật sự đã đi qua sao?

Lâm Vãn Vinh thấy ánh mắt mọi người vừa mơ hồ lại vừa say mê, đến ngay cả Lạc Ngưng người trí tuệ cao thâm cũng không ngoại lệ, hắn nhịn không được thở dài, chậm rãi nói:

- Mọi người tầm mắt đều đặt trên Đại Hoa, nhưng mà có người nào nghĩ tới không, vậy thế giới này là gì, chẳng lẽ chỉ tồn tại một mình Đại Hoa?

- Đáp án là không phải.

Biết là có nói ra cũng không được gì. Nhưng hắn tiếp tục như chém đinh chặt sắt:

- Đại Hoa của chúng ta, chỉ là một nơi nho nhỏ của thế giới, chúng ta nằm trong một địa phương, tên là Châu Á. Nó thông qua những đại dương, cùng những châu lục lớn cùng tồn tại. Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Phi, mỗi một nơi đều có những nền văn minh, đều có những quốc gia tồn tại. Lục địa Châu Âu, dân phong cường hãn, Nã Phá Luân (Napoleon) kiêu hùng, đế quốc Áo Hung, hoàng đế La Mã, đang là thời kỳ văn hóa phục hưng cùng cách mạng công nghiệp, bọn họ da trắng, tóc vàng, mắt lam. Đại lục Châu Phi, thần bí khó lường, Tát cáp lạp sa mạc (sa mạc Sahara) rộng lớn, có những tộc ăn thịt người cổ xưa, bọn họ có da màu đen, hàm răng trắng bóng. Châu Mỹ đại lục, cảnh quang hoang dã, rừng amazon thần bí, với vô số thổ dân, giết chóc tàn bạo, đó là những người da đỏ, rất khó để nhận biết họ. Văn minh Hoa Hạ, văn minh Ba Bỉ Luân (Babilon), văn minh Mã Nhã (Mayan)… rất nhiều nền văn minh đang cùng tồn tại và phát triển, và cũng có vô số các loại ngôn ngữ khác nhau đang lưu truyền, phổ bá khắp thế giới này. Chính là tại chúng ta chỉ biết ở chỗ này, cho tới bây giờ không biết tự bước ra ngoài, mất đi dũng khí khám phá tìm tòi. Chúng ta nếu cứ tiếp tục bế quan tỏa cảnh, di họa tới ngàn năm.

Yên lặng!

Tuyệt đối tĩnh lặng!

Lâm Vãn Vinh nói lần này, như là một tràng tạc đạn, làm cho tất cả mọi người ở đây đều choáng đầu hoa mắt, cái này so với cái địa lý Đại Hoa phức tạp gấp trăm lần. Tóc vàng, mắt lam, da đen, da đỏ? Thật có những người như thế sao? Nghe đều khó có thể tin được. Mọi người trong phòng đều nghĩ đầu óc của mình thật hạn hẹp.

- Lâm đại ca, những gì ngươi nói đều là thật chăng?

Trầm mặc một lúc lâu, Lạc Ngưng là người đầu tiên phản ứng, mở miệng nhẹ nhàng hỏi, những lời Lâm Vãn Vinh nói thật sự làm nàng rung động. Nàng tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng đã nghe nói qua, chỉ là về những người Châu Phi da đen, thật sự có thể như vậy sao? Thật khó có thể tin được.

- Loài người ngu muội chui rúc hoài ở một địa phương, cho tới bây giờ vẫn nào biết chính mình ngu muội.

Lâm Vãn Vinh cất lời ca thán, dùng những lời này để trả lời cho vấn đề của Lạc Ngưng, cũng kết thúc cho lần diễn giải kinh thiên động địa của mình.

Hắn có thể hiểu được chính mình có chút thống khổ, thậm chí có chút bi ai, giảng giải nhiều như vậy, tất cả tình cảm của hắn đều không kìm hãm được, hắn không biết được thế giới này có giống với thế giới có Nã Phá Luân (Napoleon), La Mã, Ba Bỉ Luân(Babilon) không!? Nhưng Dù vạn biến cũng không tách rời khỏi gốc, một Châu Âu cường thịnh, tất nhiên là tồn tại. Hắn còn muốn nói nhiều hơn nữa, chỉ là khi nhìn xuống những ánh mắt mờ mịt, hắn liền kịp thời ngừng lại. Hắn muốn cùng người khác giảng về địa lý thế giới, muốn cùng người khác nói về những đạo lý của cuộc sống, thì cũng y bốn chữ đàn gãy tai trâu .

Nói thật, nhìn những tài tử, tài nữ trước mặt, chỉ hẹn hẹp trong tầm hiểu biết của trẻ con,suốt ngày chỉ biết đưa tay làm thơ đánh đàn, hắn có một loại cảm giác bi ai và vô lực, nếu ta sinh tại thời đại của bọn họ, ta có thể hay không cũng là một người như bọn họ?

Một loại cảm giác cô độc chưa từng có nổi lên trong lòng hắn, trong dòng chảy lịch sử, hắn lần đầu tiên cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Hắn thở dài, quên đi, lão tử không phải là đấng cứu thế, quản nhiều như vậy làm gì. Chỉ cần kiếm thật nhiều tiền, tìm được Thanh Tuyền, vui thú cùng với khoảng mười lão bà lớn nhỏ, sống một đời như vậy cũng không tệ. Muốn cứu thế giới, muốn cứu Đại Hoa? Dẹp, mặc quần đùi lộn ngược, người ta lại tưởng mình là siêu nhân.

- Lâm đại ca, những người mắt xanh như ngươi nói ta đã từng nghe nói qua, bọn họ là người Châu Âu sao? Âu Châu là ở nơi nào?

Lạc Ngưng tiếp tục hỏi, những gì nàng muốn hỏi, cũng là những vấn đề mà người khác cũng muốn hỏi.

Đề tài này đã từng cùng Thanh Tuyền giảng qua, bởi vì Thanh Tuyền biết một Ước Khắc lão sư, nàng vừa nghe đã hiểu, chỉ là Lạc Ngưng lại không tốt số như Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Bọn họ đại bộ phận đều là dân Châu Âu, khoảng cách từ Châu Âu đến chúng ta rất rất xa, dù chúng ta có dùng nhưng chiếc thuyền tố nhất, sợ cũng khó tới được Âu Châu. Bất Liệt Điên (nước Anh), Pháp Tây Lan, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, là những nước công nghiệp phát đạt của Châu Âu, kỹ thuật đóng tàu và phương pháp luyện kim vô cùng cao minh, nếu chúng ta không theo kịp, tương lai đây chính là điểm yếu của đại hoa.

Hậu Dược Bạch kia nghe xong, liền hừ một tiếng nói:

- Đều là những kỹ xảo lẻ tẻ, tài vặt mà thôi, làm sao có thể hơn được Thiên triều Thượng quốc chúng ta sản vật phong phú, địa linh nhân kiệt, vô số học sĩ, tầng tầng bất tận.

Ta nói chuyện này ngươi lại xọ chuyện kia, cái đồ tài tử chó má này vẫn không hiểu gì hết. Lâm Vãn Vinh vừa nghe lời này, trong lòng đột nhiên giận dữ:

- Là những kỹ xảo vụn vặt ư? Hậu công tử, ngươi bảo Hoa Hạ có rất nhiều tiên nhân nên không để việc này vào mắt phải không? Chỉ với tài học của ngươi, chỉ là bóng mờ của ngọn đèn, sao có thể so với ánh trăng, nói là kém hơn mười vạn tám nghìn dặm, thì vẫn là còn coi trọng ngươi đó.

Lâm Vãn Vinh vừa nói ra lời này, những người ngồi đó đều thất kinh, những nữ tử đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn gã gia đinh thần kỳ này. Không ngờ cả đệ nhất tài tử mà hắn cũng không nể mặt? Lúc này, sắp có kịch hay để xem đây.

Quả nhiên, Hậu Dược Bạch sắc mặt trắng bệch, cả giận nói:

- Ngươi… ngươi dám khinh thị ta?

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:

- Ngươi miệt thị vô số thợ thầy của Hoa Hạ ta, mạt sát dù bọn họ đã có rất nhiều cống hiến to lớn, ta liền khinh thị ngươi, sao lại không thể?

Hậu Dược Bạch cãi lại:

- Ta theo Lịch Đại Lương Đống, đó đều là những vị học sĩ cực kỳ tài giỏi, cầm kỳ thư họa, sách lượt trị quốc, tất cả đều tinh thông. Bằng vào những tài mọn của ngươi, làm sao có thể thi cử, làm sao có thể đỗ đạt làm quan? Bằng vào tài vặt, như thế nào có thể trị quốc? Ta cùng với loại người thô bỉ như ngươi tranh cãi, thật là làm nhục giới học sĩ.

Mẹ nó, cái loại này không dạy nổi a, ghét nhất là những kẻ tự cho mình là cao nhân nhất đẳng, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Những tài mọn trong mắt ngươi, chính là những kinh nghiệm hàng ngàn năm tổ tiên chúng ta tích lũy lưu truyền lại, là những tài sản vô cùng quý giá của khoa học tự nhiên, là động lực cơ bản để thúc đẩy xã hội tiến bộ. Gạo mà ngươi ăn, quần áo ngươi mặc, cái ghế ngươi ngồi, nghiên bút ngươi dùng, có cái nào không phải là tài mọn? Cả trên người ngươi, ngoại trừ thân thể, tất cả đều giống nhau là tài mọn làm ra.

Hừ, ngay cả cái thân thể của tiểu tử ngươi, cũng không phải là kỳ dâm xảo kỹ tạo ra sao?

- Cho nên ngươi nói những trí sĩ có tài trị quốc, thật càng thêm buồn cười, không có vô số những sản phẩm bình thường mà dân chúng khổ cực chế tác, thì hắn làm sao có thể trị quốc. Vô số những sản phẩm bình thường, mà dân gian cũng phải bỏ ra công sức và trí tuệ, cải tiến công cụ lao động và công cụ sinh hoạt, tạo ra thuế thu, lấy đó làm căn cơ. Nhưng vị trí sĩ có tài trị quốc thì sao? Mỗi vị vua đều chỉ có mỗi triều đại, người trị quốc tùy thời có thể thay đổi, kỹ năng này chẳng lẽ trí sĩ các người mới có, không ai có thể thay thế, chẳng phải chỉ riêng các ngươi thôi. Cựu thì Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia *, điển cố này, Hậu công tử so với ta còn quen thuộc hơn.

Hậu Dược Bạch sắc mặt trắng nhợt rất khó coi, muốn tiếp tục phản bác, nhưng lại không biết mở miệng cãi lại như thế nào.

- Yếu lĩnh trị quốc, đầu tiên phải củng cố căn bản của quốc gia, trước tiên phải có luật pháp, dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh**. Nếu chỉ tưởng rằng quan lại mới phải lo cho dân cho nước, thì cực kỳ sai lầm. Hậu công tử, ngươi đọc sách thánh hiền rồi sao, còn muốn đọc lại không?

Câu cuối cùng này của Lâm Vãn Vinh, nói thật kiêu ngạo, một gia đinh nhỏ nhoi như hắn, lại muốn đệ nhất tài tử thành Kim Lăng tiếp tục đọc sách, nếu mà truyền ra ngoài, có thể làm mọi người cười lớn nha. Nhưng lúc này trong đại sảnh yên tĩnh, không có người nào bật cười, gia đinh này một mình độc thoại, diễn thuyết hào hùng, để cho mọi người trong sảnh tự nhận là tài nữ này phải một phen trầm tư.

Hậu Dược Bạch sửng sốt một chút, giật mình nhớ lại địa vị của mình, chính là Kim Lăng đệ nhất tài tử, tinh thông thư họa, lại cùng với gia đinh này tranh cãi, chẳng phải là tự hạ thấp mình, cũng khiến Lạc tiểu thư khinh thường. Hắn hừ một tiếng rồi nói:

- Ta hôm nay không cùng kẻ thô bỉ như ngươi tranh cãi, cuối tháng này Kim Lăng tổ chức thi hội, ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là tài học.

Không đề cập tới thi hội thì thôi, vừa nhắc tới, Lâm Vãn Vinh lại thấy tức giận. Mẹ nó, tái thi hội này chính là lão tử tài trợ, tiểu tử ngươi đến lúc đó ăn uống vui chơi đều là lão tử trả hết, lão tử nếu tức lên, ngươi xuống sông Tần Hoài, tìm ô quy vương bát để làm thơ đi.

Lâm Vãn Vinh phẫn nộ phun một bãi nước bọt, Trời, ta cùng thằng ngu này giảng giải làm cái gì, lãng phí bao nhiêu nước miếng.

Kết thúc tràng biện luận này, mặc dù ai cũng có thể thấy được, Hậu công tử thua tơi bời, nếu đồi thủ là một tài tử khác thì còn được, nhưng mà lại chính là một gia đinh nhỏ nhoi, quả thật đã làm Hậu Dược Bạch đánh mất cả mặt mũi.

Uyển Doanh tiểu thư kia thấy Hậu Dược Bạch sắc mặt không tốt, liền cố tình biện hộ cho hắn, chỉ là tên Lâm Tam này, quả thật rất có học thức, không để cho ai có thể phản bác được. Nàng suy nghĩ một chút, cũng không tài nào có thể mở miệng. Hậu Dược Bạch một câu nói để phủ định cũng khoe ta đây tài giỏi, quả thật có chút ngu ngốc.

Lâm Vãn Vinh nhìn đám tài tử tài nữ xung quanh, có một loại cảm giác chán chường thật sự, ta cùng với bọn chúng, cuối cùng là người của hai thế giới khác nhau. Hắn bất đắc dĩ ngồi ở ghế trên, một hồi lâu cũng chẳng nói được câu gì. Đại tiểu thư chính là ngồi ở bên cạnh hắn, thấy vẻ mặt trịnh trọng chưa từng có trước nay của hắn, trước giờ chỉ biết cười nói bỡn cợt, chỉ cảm thấy lúc này hắn rất cô tịch, khó có thể tiếp cận. Thực ra mà nói, nàng hi vọng có thể thấy một tên Lâm Tam luôn chiếm tiện nghi của mình hơn.

Mới vừa rồi Lâm Tam tung hoành bãi hạp dẫn kinh cư điển, đấu cho Kim lăng đệ nhất tài tử á khẩu vô ngôn, cả người liền như thay đổi hoàn toàn, nàng đều thấy hết. Lâm Tam này, thật không biết có bao nhiêu bản lãnh chưa đem ra dùng

- Lâm Tam, ngươi có sao không?

Đại tiểu thư nhẹ nhàng mở miệng hỏi, trong lòng nàng có một ý nghĩ, không biết tại sao, Lâm Tam này không có cái cảm giác thân thiết như bình thường, mà làm cho nàng ẩn ước có chút cảm giác sợ hãi, nàng thật ra hy vọng có thể thấy một lâm tam không có lấy một điểm nghiêm chỉnh kia.

- Ta không có việc gì.

Lâm Vãn vinh thở dài, thầm nghĩ, ta cùng với thằng tài tử chó má này so đo làm gì, tiểu tử này ngoại trừ đọc hơn lão tử vài chữ, thì chẳng có cái rắm gì nữa.

- Vậy thì trong việc kinh doanh xà phòng, ta liền giành bốn thành lợi nhuận, ngươi thấy thế nào?

Đại tiểu thư thấy thần sắc cô đơn buồn bả của hắn, liền ranh mãnh nhịn cười nhẹ giọng nói.

- A, hảo!

Từ hảo còn chưa có ra khỏi miệng, Lâm Vãn Vinh liền khôi phục lại ý thức, ái chà, tiểu thư này thừa dịp lão tử không phòng bị định chiếm tiện nghi a, hắn vội vàng sửa lời, nói:

- Không được, ngươi chỉ có thể chiếm ba phần.

Đại tiểu thư nhẹ nhàng cười, liếc mắt nhìn hắn, với ý tứ rằng, sớm biết ngươi sẽ trả lời thế mà.

Lâm Vãn Vinh thấy vẻ mặt của nàng, mới biết nàng cố ý mượn việc này để kích thích mình, làm cho mình khỏi bị trầm tư, không nghĩ tới Đại tiểu thư còn tinh ý như vậy, hắn đối với đại tiểu thư này hảo cảm tăng lên không ít, nghiêm túc nói:

- Đại tiểu thư, cám ơn ngươi, ta không việc gì.

Đại tiểu thư liền quay đầu sang chỗ khác, nói:

- Ngươi cám ơn ta làm cái gì, ta đây vừa chiếm tiện nghi của ngươi mà.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nói:

- Bạc này thì không được, chứ còn tiện nghi trên người của ta, ngươi cứ tùy tiện chiếm.

Đại tiểu thư sắc mặt đỏ lên, hừ nói:

- Ngươi đó, đúng là cực kỳ vô lại. Ba phần thì ba phần, tiêu gia ta xem như thiếu ngươi vậy.

Ôi ngất, tiểu nữ này cũng thật giảo hoạt, rõ ràng là bị nàng chiếm tiện nghi, bây giờ còn nói ra vẻ ủy khuất lắm. Kỳ thật sanh ý này cả hai bên đều có lợi. Lâm Vãn Vinh có kỹ thuật, Đại tiểu thư có mạng lưới tiêu thụ, hai người cùng kết hợp, cũng như mồi lửa tiếp cho pháo bùng cháy vậy.

Lâm Vãn Vinh còn đang ngất ngây, cũng không để ý thấy một tiểu thư đang đỏ mặt liếc hắn, rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Lâm, Lâm Tam, Tam ca, ngươi…

Nàng chớp chớp mắt cả nửa ngày, đến ngay một câu nói đầy đủ cũng không thể nói ra.

Lâm Vãn Vinh đầu óc có chút ngây ngốc, tiểu thư này không phải muốn tỏ tình với ta đấy chứ? Hảo, tiểu thư này dũng khí thật lớn, có thể phá tan xiềng xích phong kiến, thật là bội phục. Ai, mị lực ta lớn quá, thật sự làm chết người a.

- Tam ca, vậy thiên trì ở đâu? Nơi đó thật sự là dao trì chăng?

Tiểu thư này lắp bắp nửa ngày, cuối cùng cũng đủ dũng khí nói xong một hơi.

- Lâm tam ca, vậy trên đảo Nam Hải thật sự có Thiên Nhai Hải Giác không?

Một tiểu thư khác, lấy hết dũng khí tiến lại hỏi.

- Lâm tam ca, ở Đông hải, có hay không có Bồng Lai tiên đảo…..

Lâm Tam ca…  Trong nhất thời, những thiên kim tiểu thư bình thường không ra khỏi cửa lấy một bước, đối với tên gia đinh thần kỳ này có hứng thú rất lớn. Trong sảnh nhiều người, ai cũng tranh hỏi trước, liền bao vây Tam ca ở giữa.

Nữ nhân phong cuồng tiến lại, thật sự là không có biện pháp giải quyết, những người này bình thường là những thiên kim tiểu thư, nội tâm đều không có những thứ nhiệt tình tầm thường kiểu như thế này. Tam ca giảng về Thiên Sơn, rồi lại giảng về Hải Nam, giảng xong hết Hải Nam lại nói về tiên đảo, quanh người phảng phất như có hàng ngàn con ruồi thi nhau châm chích, làm hắn choáng váng cả đầu óc.

Đại tiểu thư nhìn không nổi nữa, liền đứng dậy nói:

- Các tỷ muội, nếu mọi người có hứng thú, ngày mai, ta liền cho Lâm Tam nói về du ký, nhất định sẽ làm mọi người thỏa mãn nguyện vọng.

Chúng tài nữ liếc mắt nhìn lâm tam, mặt đỏ ửng rời đi. Lâm Vãn Vinh quay mặt về phía Tiêu Ngọc Nhược ấp úng nói:

- Đại tiểu thư, người thực sự là Quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nan.

Đại tiểu thư mặt đỏ lên, tưởng ngươi rất thích danh tiếng, cho ngươi ra giữa đàn bươm bướm ồn ào đó, bây giờ biết sợ rồi sao.

Tiếp đó Đại tiểu thư bắt đầu nói về hương thủy, xà phong thơm và cách dùng. Có Lâm Tam trước đó diễn giảng một trận, các thiên kim tiểu thư này cũng không dám khinh thường Tiêu gia, thử tưởng tượng, một người tài hoa xuất chúng như Lâm Tam mà cũng chỉ ở Tiêu gia làm hạ nhân, Tiêu gia này thực lực thật kinh người a.

Nước hoa tại Kim Lăng đã có danh tiếng, những tiểu thư này đều đã nghe qua rồi, nhưng tại không đủ nguồn cung, khó có thể nhìn thấy, hôm nay Đại tiểu thư đến đây, làm cho các nàng vô cùng hứng thú. Chỉ mới ngửi có một chút, liền thích thú không rời. Tiêu ngọc nhược chỉ mới thoa chút nước hoa lên, khiến cho từ Đại tiểu thư tỏa ra một mùi hương quyến rũ, không những gọn sạch, lại luôn có hương thơm thoang thoảng, các tiểu thư này mà không thích, đấy mới là chuyện lạ.

Thấy nước hoa cùng với hương thơm của nó được mọi người yêu thích như vậy, Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, hai phát minh nhỏ, không đáng là bao? Cũng chỉ là kiếm thêm chút ngân lương, nhưng lại khiến ta thật sự trải qua một phen lao tâm khổ tướng.

Lạc Ngưng đi tới bên cạnh hắn nói:

- Lâm đại ca, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?

- À, ta đang nghĩ, Lạc tiểu thư thật có nhiều người theo đuổi a.

Lâm Vãn Vinh cười cười, hướng xa xa nhìn chằm chằm Hậu Dược Bạch.

Lạc Ngưng thần sắc trên mặt chuyển sang lãnh đạm, nói:

- Nguyên lai Lâm đại ca cũng là người nhàm chán như vậy. Ta không quấy rấy nữa vậy.

Vừa nói nàng vừa xoay người bước đi.

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu nữ này, thật là có tính cách, có ý tứ a. Mặc dù không phải loại ta thích, nhưng mà nhìn cũng được.

Lạc Ngưng đi vài bước, đột nhiên ngừng cước bộ, xoay người cười nói:

- Lâm đại ca, tại sao huynh không gọi ta quay lại?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói:

- Ta nếu gọi cô lại, vậy thì đúng như suy nghĩ của cô rồi, chỉ làm cô thật sự coi thường ta thôi.

Lạc Ngưng khẽ thở dài:

- Lâm đại ca, ngươi quả là một người rất đặc biệt, tâm tư của ta, đều không thể qua mắt nổi huynh.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:

- Lạc tiểu thư, cô nói sai rồi, cho tới bây giờ ta luôn chú ý tới tâm tư của ngươi, cô vốn là một bằng hữu là ta, nhưng cũng chỉ bằng hữu thôi. Nếu tiểu thư cô muốn ta kéo lại, ta cũng sẽ vì cô kéo lại thôi。

Lạc Ngưng không chút phật lòng, cười nói:

- Nguyên lai trong lòng Lâm đại ca đã coi ta là bằng hữu, ngày đó huynh cùng ta bàn chuyện kinh doanh, ta lại không có cảm giác được nhỉ?

Lâm Vãn Vinh biết nàng ta đang trả thù chuyện bắt chẹt nàng ở Thực Vi Tiên. Nhưng đối với việc này, hắn tịnh không có hối hận, kinh doanh là phải như vậy, da mặt mỏng thì đừng nên nghĩ tới việc kiếm tiền.

Thấy Lâm Vãn Vinh không nói lời nào, Lạc ngưng liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

- Lâm đại ca, ta nói như vậy, huynh có tức giận hay không.

Tiểu thư này thật biết liên tưởng, Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Ta không có tức giận, ta chỉ là muốn nói cho cô, nếu có lần nữa như vậy, ta cũng sẽ làm y như thế.

Lạc Ngưng cười duyên nói:

- Lâm đại ca, huynh cùng người ta nói chuyện, thật làm cho lòng ta run sợ mà.

Lạc Ngưng này là tỷ tỷ của Lạc Viễn, vừa là tài nữ, ta đối với tài nữ không có hứng thú, mà lại còn hay trêu chọc, không cần tiểu Lạc phải khuyến cáo. Nhớ lại những lời tiểu Lạc khuyên bảo ngày ấy, Lâm Vãn Vinh trong lòng cười thầm, liếc mắt nhìn Lạc Ngưng, cũng không đáp lại.

Lạc Ngưng thấy hắn cũng không có ý chủ động cùng mình nói chuyện, nhân tiện nói:

- Lâm đại ca, huynh hãy chỉ cho ta Châu Âu, Châu Mỹ, Châu phi, đó là những nơi nào, có thể cấp cho ta bản đồ xem không, ta thật sự rất tò mò.

- Lạc tiểu thư như thế nào lại có hứng thú, không phải muốn làm hàng hải gia chứ?

Lâm Vãn Vinh cười cười nói, trong lòng lại cảm thán, Lạc Ngưng này tuy là thân nữ nhi, so với rất nhiều nam nhân lại có kiến thức hơn, không chỉ có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, mà cũng có lòng ham học hỏi mãnh liệt, có thể là một đệ tử có thể giáo huấn được.

Hắn liền lấy ra cây bút tùy thân, lại lấy ra một tờ giấy, trên mặt giấy vẽ ra một cái hình tròn thật to.

- Chúng ta bây giờ đang ở địa phương này, tên nó là địa cầu, địa cầu nhìn hình tròn, chia làm hai bán cầu nam, bắc…..

Lâm Vãn Vinh ngừng bút sau khi đã giảng giải cho Lạc Ngưng xong và đứng lên. Lạc Ngưng lần đầu tiên tiếp cận thế giới mới, tự nhiên là có nhiều vấn đề cần nói, thấy giản đồ của Lâm Vãn Vinh vẽ, liền không ngừng hỏi nhiều vấn đề. Lâm Vãn Vinh đem những gì mình biết trả lời nàng, khái quát những địa phương mà mình đã đi qua.

Lạc Ngưng trợn mắt há mồm, than vãn:

- Lâm đại ca, nếu không phải hôm nay có ngươi điểm tỉnh ta, ta sợ cả đời này chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Thế giới này thật thần kỳ, ta thật rất muốn đi đến những nơi theo lời ngươi nói là Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Phi để tận mắt nhìn xem.

Lâm Vãn Vinh nghe tới đó, liền nhớ tới Tiêu Thanh Tuyền, ngày đó cùng nàng đề cập tới những vấn đề này, nàng chẳng phải cũng nói ra nhưng lời cảm khái như thế này sao? Ngày bảy tháng bảy còn xa mới tới, cũng không biết nàng bây giờ ở nơi nào. Nha đầu này, làm hại lão công phải nhớ mong như vậy, đến lúc đó, nhất định phải đánh vào mông.

- Lâm đại ca, lâm đại ca

Tiếng kêu của Lạc Ngưng kéo Lâm Vãn Vinh thoát khỏi suy tưởng, hắn a một tiếng, quay sang Lạc Ngưng hỏi:

- Ngươi nói gì, Lạc tiểu thư?

Lạc Ngưng chu môi lên:

- Ta nói là, ngươi có đưa ta đi được không?

Đưa đi!  Lâm Vãn Vinh cầm bút chì trong tay lắc lắc.

__________________________________________________ ____________

(*)

Lưu Vũ Tích thời Đường có bài thơ Ô y hạng, trong đó có câu: Cựu thì Vương Tạ tiền đường yến / Phi nhập tầm thường bách tính gia (Chim én ở nhà họ Vương, họ Tạ ngày trước, giờ bay vào nhà dân thường).

Chu Tước kiều biên dã thảo hoa,

Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.

Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,

Phi nhập tầm thường bách tính gia.

Dịch nghĩa:.

Bên cầu Chu Tước, cỏ dại đầy hoa,

Trong ngõ Ô Y mặt trời xế bóng.

Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước,

Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường.

Dịch thơ:

Bên cầu Chu Tước hoa đua nở

Tại ngõ Ô Y bóng xế mờ

Én nơi Vương Tạ ngày xưa đó

Giờ mãi vui ca mái tranh xơ

Ô Y: ngõ Ô Y, ở bên bờ nam sông Tần Hoài, huyện Giang Ninh (Nam Kinh ngày nay), đời Tấn là nơi ở cũa những danh gia vọng tộc. Vào thời đó, con cháu những nhà này thường mặc áo đen, từ đó có tên gọi ngõ Ô Y.

Chu Tước: cầu bắc qua sông Tần Hoài, đi vào trung tâm ngõ Ô Y phải qua cầu này. Xưa trên cầu, Tạ An cho xây một ngôi lầu có trang trí hai con chim sẻ bằng đồng.

Vương Tạ: Vương Ðạo, Tạ An, là hai thế gia vọng tộc ở ngõ Ô Y. Vương Đạo là khai quốc công thần đời Tấn, Tạ An là tướng chỉ huy trận chiến Phì Thuỷ.

** Mạnh Tử chủ trương: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Đây là một tư tưởng rất mới và rất táo bạo trong thời quân chủ chuyên chế đang thịnh hành.

Mạnh Tử nhìn nhận chế độ quân chủ, nhưng vua không có quyền lấy dân làm của riêng cho mình. Phải duy dân và vì dân. Muốn vậy, phải có luật pháp công bằng, dẫu vua quan cũng không được vượt ra ngoài pháp luật đó. Người trị dân, trị nước phải chăm lo việc dân việc nước, làm cho đời sống của dân được sung túc, phải lo giáo dục dân để hiểu rõ luật pháp mà tuân theo, lấy nhân nghĩa làm cơ bản để thi hành.

Chủ trương về chính trị của Mạnh Tử thật vô cùng mới mẻ và táo bạo, nhưng rất hợp lý, làm cho những người chủ trương quân chủ thời đó không thể nào bắt bẻ được. Có thể đây là lý thuyết khởi đầu để hình thành chế độ quân chủ lập hiến sau này.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-636)