← Ch.145 | Ch.147 → |
Từ giọng nữ dễ nghe kia, một luồng lôi quang liền cấp tốc hội tụ thành hình cái khiên trên đỉnh đầu nàng.
Chỉ có điều là một cái lôi thuẫn như thế sao có thể ngăn cản được tia chớp của Cao Lôi Hoa chứ?
Bùng một tiếng, lôi quang màu vàng tím dễ dàng phá vỡ lôi quang thuẫn rồi đánh thẳng xuống bóng người kia.
Ầm, lôi quang do Cao Lôi Hoa phát ra tạo thành cái hố sâu ngay chỗ cây đại thụ! Cả một gốc cây đại thụ to bằng hai người ôm đều bị lôi quang hóa thành hư vô. Nếu lúc này có nhân viên bảo vệ môi trường ở đây thì nhất định phải phạt tiền hắn gấp một trăm lần...
Cao Lôi Hoa hơi nheo mắt lại nhìn nơi bị biến thành cái hố kia, hắn thấp thoáng thấy được một bóng người mảnh khảnh ở sau đại thụ chợt lóe lên, bụi đất mù mịt khiến Cao Lôi Hoa cũng không trông thấy rõ ràng. Cái duy nhất thấy rõ là trên vai nàng có đeo một cây cung khắc một ma pháp đồ. Tốc độ của nàng rất nhanh, chỉ lên xuống vài lần là đã biến mất khỏi tầm mắt của Cao Lôi Hoa.
- Cao đại ca, vừa rồi là ai thế?
Tiểu Tam chưa hết hoảng hồn, vỗ vỗ ngực hỏi Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa thò tay cầm lấy mũi tên vẫn đang xoay tròn trước mặt hắn nói:
- Không biết, nhưng mà...
Cao Lôi Hoa nắm chặt mũi tên lại, mũi tên liền bị vỡ nát bấy.
- Hình như nàng muốn dẫn chúng ta đuổi theo.
Cao Lôi Hoa cười gian. Mặc dù vừa rồi tốc độ của nữ nhân này rất nhanh, nhưng dường như cố ý vô tình để lộ đường đi của mình cho Cao Lôi Hoa thấy.
- Chúng ta có đuổi theo không?
Tiểu Tam nghi hoặc hỏi.
- Hắc hắc,
Nụ cười của Cao Lôi Hoa càng lúc càng đen tối:
- Đương nhiên, đi thôi, chúng ta đi nào. Để xem nàng ta phí công vất vả dẫn chúng ta đi để làm cái gì.
- Cao đại ca, chúng ta không cần phải đi. Những chuyện như này kiểu gì cũng rất phiền toái.
Tiểu Tam ngăn cản.
- Khà khà.
Cao Lôi Hoa khẽ cười nói:
- Chúng ta cứ đi xem, nếu không anh dám khẳng định lần sau nàng ấy sẽ lại ra tay, cho đến khi chúng ta theo nàng mới thôi.
- Được rồi.
Thấy Cao Lôi Hoa vẫn khăng khăng giữ ý định, Tiểu Tam đành phải gật đầu.
Cao Lôi Hoa giật dây cương rồi cưỡi ngựa chạy vào sâu trong vùng hoang dã.
- Đến rồi, hình như là chỗ này!
Cao Lôi Hoa dẫn theo Tiểu Tam chạy theo lộ trình của nữ nhân kia một hồi. Quả nhiên, ở không xa phía trước có thể thấy được hình ảnh nữ nhân kia. Nàng đang đứng đợi Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam.
Sau khi nhìn thấy Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam, nàng liền chạy về phía trước. Cứ như vậy, Cao Lôi Hoa cũng không nhanh không chậm đi theo nàng tiến sâu vào vùng đất hoang.
Sau một lúc, xung quanh Cao Lôi Hoa lúc này lại xuất hiện sương mù.
- Có chuyện gì vậy?
Tiểu Tam nghi hoặc nhìn sương mù dày đặc bốn phía, đây là nơi hoang dã khô cằn, bình thường chắc chắn là nước cũng không có, sao giờ lại có cả sương mù vào lúc này?
- Hắc hắc, tới rồi.
Cao Lôi Hoa đi phía trước đột nhiên ngẩng đầu lên nói. Nữ nhân đằng trước lại biến mất tăm!
- Ủa?
Tiểu Tam cũng nhìn theo hướng Cao Lôi Hoa:
- Trời!
Tiểu Tam ngạc nhiên kêu lên. Ở ngay trước mặt là hai cây cột trụ khổng lồ! Cột trụ cao không thấy đỉnh, hơn nữa nhìn qua cũng chỉ có hai cây cột đá này!
Cột đá giữa màn sương mù lại càng thêm phần thần bí! Mà giữa hai cây cột đá là vùng đen kịt vô tận. Hoàn toàn không nhìn thấy một chút gì.
- Đi nào, vào đi thôi.
Cao Lôi Hoa cười lạnh lùng rồi nắm tay Tiểu Tam đi nhanh về phía một cây cột đá!
Vừa chạy tới cột đá, Tiểu Tam và Cao Lôi Hoa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi lại sáng bừng ngay.
- Cánh cửa truyền tống?
Tiểu Tam kinh ngạc hô, không ngờ hai cây cột đá lại là một cánh cửa truyền tống.
Cao Lôi Hoa nhíu mày. Cảnh vật trước mắt dần dần hiện ra.
Đằng trước là một toà cung điện to lớn giông giống cung điện trong thần thoại Hy Lạp! Hoàn toàn chế tạo từ đá, rất có khí thế! Nơi này chắc là thần điện. Cao Lôi Hoa thầm gật đầu, ở giữa thần điện có một pho tượng khổng lồ!
- Đây là...
Tiểu Tam nhìn pho tượng ở giữa thần điện, sau khi quan sát kỹ càng một lượt liền hô:
- Tượng Lôi thần!
- Lôi thần!
Cao Lôi Hoa nhìn kỹ pho tượng trước mặt này, tay trái pho tượng nắm một quyền trượng cao bằng đầu người, còn tay phải thì cầm một thanh trường kiếm trông khá quen mắt! Không sai, đúng là thanh kiếm hiện giờ của Cao Lôi Hoa – Lôi thần kiếm!
- Nơi này chẳng lẽ là Lôi thần điện?
Tiểu Tam kinh ngạc nhìn toà thần điện này, nàng không ngờ là mình lại tới Lôi thần điện trong truyền thuyết này. Lôi thần là một đại thần đại biểu cho phán quyết và thần phạt trong thần thoại!
Vào thời thượng cổ xa xôi, khi mà văn tự còn chưa có. Mọi người đều truyền khẩu qua nhiều đời về truyền thuyết Lôi thần. Đó là thời đại của chư thần, khác hẳn với hiện giờ, khi đó Lôi thần, Phong thần, Băng Tuyết nữ thần...nắm giữ toàn bộ đại lục. Khi đó thế giới có đủ loại các thần điện.
Chỉ có điều, không biết từ khi nào, các vị thần dần dần ít đi. Một ít thần điện cũng nối tiếp nhau biến mất theo dòng sông lịch sử. Còn sót lại cũng chỉ có Quang Minh thần điện và thần điện của các tộc.
- Không sai, nhãn lực tiểu cô nương không tồi. Nơi này chính là Lôi thần điện.
Từ bên sườn Lôi thần điện xuất hiện một lão già, theo sát sau lão là mười hai thanh niên cả trai lẫn gái. Sáu nam, sáu nữ chia đều thành hai hàng.
Giữa sáu nữ, Cao Lôi Hoa phát hiện ra nữ nhân đã bắn hắn một tiễn, dáng người mảnh khảnh thon dài. Cao Lôi Hoa nhận ra nàng chủ yếu là vì thấy được cây cung khá bắt mắt trên vai nàng.
- Không biết mấy vị dẫn ta tới nơi này là có chuyện gì.
Ánh mắt Cao Lôi Hoa tập trung trên người lão già, sức mạnh trên người lão dao động rất kỳ quái. Dường như là cường giả thánh cấp bậc bảy, nhưng trên người lão lại mang theo sức mạnh bậc tám. Nhưng Cao Lôi Hoa có thể khẳng định lão già này chỉ là bậc bảy.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa.
Lão già kia bước tới trước mặt Cao Lôi Hoa nói:
- Theo chúng tôi biết, ngài đánh bại La Đế, đúng không?
- Hề hề.
Cao Lôi Hoa khẽ cười rồi gật gật đầu.
- Sau đó, tiên sinh lại đoạt 'Tài quyết chi nhận' trong tay hắn, đúng không?
Lão già hỏi tiếp.
Cao Lôi Hoa mỉm cười rồi chỉ về trường kiếm sau lưng mình. Đó chính là thanh trường kiếm 'Tài quyết chi nhận'.
- Quả nhiên là 'Tài quyết chi nhận'.
Hai mắt lão già đó khẽ trợn lên rồi lại cụp xuống, nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tiểu lão có yêu cầu hơi quá một chút. Không biết tiên sinh có thể trả lại 'Tài quyết chi nhận' cho Lôi thần điện chúng tôi được không? Thanh 'Tài quyết chi nhận' này vốn là vật của Lôi thần vĩ đại. Tiên sinh Cao Lôi Hoa có thể trả lại cho bản điện được không?
Cao Lôi Hoa cười chế nhạo:
- Vì sao ta phải trả 'Tài quyết chi nhận' cho các ngươi? 'Tài quyết chi nhận' là ta đoạt được từ tay La Đế. Ta không cần phải giao nó cho các ngươi.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, 'Tài quyết chi nhận' này vốn là vật của Lôi thần điện chúng tôi.
Lão già khẽ nói:
- Chẳng qua là nó sớm bị La Đế đánh cắp trong nhiều năm mà thôi, nó vốn thuộc về Lôi thần điện của chúng tôi.
- Trưởng lão không cần phải nói những lời vô nghĩa với hắn!
Một gã thanh niên bên cạnh lớn tiếng nói:
- Chúng ta cứ trực tiếp đoạt lại kiếm từ trong tay hắn là được. Đỡ phải nói nhiều làm gì!
- Đoạt?
Cao Lôi Hoa cười khinh khỉnh, trong mắt lại lóe lên lôi quang! Trong phút chốc, một cỗ uy thế cường đại ép về mười hai người phía trước! Cao Lôi Hoa đã lĩnh ngộ được thần cách, trong những lúc bình thường, ngoại trừ người có cảm giác vô cùng nhạy bén thì không ai có thể cảm nhận uy thế trên người hắn. Nhưng khi Cao Lôi Hoa phóng ra uy thế thì đó là thần uy!
Mười hai người trước mặt Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy thân thể nặng nề, tên nam tử đứng đầu kia thì mặt trắng bệch. Phụt! Từ miệng hắn phun ra một vòi máu tươi! Cả người hắn cũng suy yếu ngã xuống đất.
Tiểu Tam ngơ ngác nhìn Cao Lôi Hoa, chỉ bằng uy thế mà có thể khiến cho một người hộc máu mồm, điều này đối với nhân loại đúng là một cảnh giới khó có thể tưởng tượng!
- Các ngươi định đoạt sao?
Cao Lôi Hoa cười lạnh lùng nói:
- Các ngươi cảm thấy Cao Lôi Hoa này dễ bắt nạt lắm hả? Cho nên chuẩn bị cướp đoạt của ta? Lúc 'Tài quyết chi nhận' còn ở trong tay La Đế, vì sao các người không đoạt đi? Rặt một đám khi yếu sợ mạnh!
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài dường như hơi quá đáng. 'Tài quyết chi nhận' này vốn là vật trong điện của chúng tôi, ngài không trả lại thì thôi, cần gì phải động thủ đả thương người khác.
Lão già kia thở hổn hển nói.
- Hừ, vì sao ta ra tay, trong lòng người tự hiểu.
Cao Lôi Hoa lạnh nhạt nói:
- Trên thế giới này, còn chưa có kẻ nào đủ khả năng cướp đồ trong tay Cao Lôi Hoa này.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài có thể thu hồi uy thế về để chúng ta nói chuyện được không?
Lão già nhìn thấy mấy người bên mình đã sắp không chịu nổi, đành phải hạ thấp thái độ, thấp giọng nói.
Cao Lôi Hoa khẽ cười rồi thu hồi uy thế ép lên mười hai người đó. Lập tức, những người đó đều cảm thấy như thoát khỏi núi đá đè, thi nhau hít lấy hít để. Mới chỉ trong mấy chục giây mà không ngờ tất cả bọn họ vã mồ hôi như tắm.
- Được rồi, ngươi muốn nói chuyện gì với ta. Bây giờ ta đang vội, không có thời gian để lãng phí với các ngươi đâu!
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói với lão già.
- Yên tâm đi tiên sinh Cao Lôi Hoa. Chúng tôi tuyệt đối không để lãng phí thời gian đâu. Trước hết, tôi có thể hỏi tiên sinh một vấn đề không?
Lão già nhìn Cao Lôi Hoa.
- Hỏi đi, nhưng ta không nhất định phải trả lời đâu.
Cao Lôi Hoa đáp.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, xin hỏi ngài đã nắm giữ được thần cách Lôi thần đúng không?
Lão già nhìn Cao Lôi Hoa đầy chờ mong.
- Ừm.
Cao Lôi Hoa gật đầu.
Cao Lôi Hoa vừa gật đầu, lập tức mười một thanh niên đứng sau lão già đều sắc mặt trắng nhợt. Còn có một gã thì mặt xám như tro tàn. Chuyện Cao Lôi Hoa lĩnh ngộ thần cách dường như là một tin tức vô cùng xấu đối với bọn họ.
Đặc biệt là tên thanh niên ngay từ đầu nói đoạt của Cao Lôi Hoa kia, lúc này hắn mặt cắt không còn chút máu.
- Quả nhiên là vậy!
Vẻ mặt lão già có phần xúc động:
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, phiền ngài theo lão ra sau điện một chuyến, tiểu lão có chút chuyện muốn ngài thấy...
← Ch. 145 | Ch. 147 → |