← Ch.0197 | Ch.0199 → |
Mặc dù tu sĩ hết sức ngăn cản, nhưng Lục Bình cũng không phải là tu sĩ tầm thường. Một đường Thanh Hàm kiếm đã phá giải sự phòng ngự của tu sĩ nọ, đâm thủng một lỗ to phía sau lưng hắn.
- Ngươi không phải là Trương Duy Thanh. Người là ai?
Tu sĩ hết sức át chế thương thế trên người, đồng thời kinh khủng thất thanh hỏi, trên mặt thoáng vẻ kinh hoảng, nhưng chạy không khỏi ánh mắt của Lục Bình.
Lục Bình cũng không đáp lại, sau khi một chiều đánh ra làm y trọng thương, thừa thắng truy kích, Thanh Hàm kiếm lần nữa đâm ra, liên tiếp một trăm sáu mươi hai đạo kiếm quang đánh về phía tu sĩ.
Lần này kiếm quang cùng dĩ vãng bất đồng. Một trăm sáu mươi hai đạo kiếm quang chia làm năm mươi bốn tổ. Mỗi một tổ có một đạo thông linh kiếm quang chủ trì, tạo thành từng cái tam tài trận đơn giản, liên tiếp năm mươi bốn đạo tam tài trận đánh vào hộ thân pháp khí trên người tu sĩ.
Tu sĩ cả kinh thất sắc, ngàn vạn lần không nghĩ tới người trước mắt kiếm thuật đã đạt tới trình độ như thế. Trong tay y lục quang chợt lóe, vạn cành và lá cây màu xanh biếc buông xuống, đem tu sĩ thủ hộ ở phía sau.
- Phù bảo sao?
Khóe mắt Lục Bình giật một cái, như vậy thì đã? Phù bảo này hiển nhiên là xuất từ tay đoán đan sơ kỳ chân nhân, ngăn trở hắn một kiếm, còn có thể ngăn trở hắn mấy kiếm sao?
Lục Bình Thanh Hàm kiếm rung lên, đâm ra hai kiếm!
Nhưng khi Lục Bình đâm tổng cộng ba kiếm liên tục, trước mắt xuất hiện một màn quả thật làm cho hắn chưa kịp chuẩn bị.
Vốn là Lục Bình đối với phụ bảo lực lượng rất là kiêng kỵ, cũng chính hắn đã từng mấy lần sử dụng phù bảo thoát khỏi khốn cảnh.
Ngay tại lúc Lục Bình đệ nhất kiếm do năm mươi bốn đạo thông linh kiếm quang tạo thành mấy chục đạo đơn sơ tam tài trận, hướng phù bảo đã huyễn hóa thành "Vạn mộc sâm la" pháp thuật xung kích thì, năm mươi bốn đạo đơn sơ tam tài kiếm trận này như tồi khô lạp hủ, trực tiếp hủy diệt một nửa pháp thuật do đoán đan sơ kỳ chân nhân tạo ra.
Ngay sau đó đạo kiếm quang thứ hai theo nhau mà tới, "Vạn mộc sam la" biến thành "Vạn mộc héo tàn", còn thừa lại hơn ba mươi đạo kiếm trận trực tiếp đụng vào hộ thân pháp khí trên người tu sĩ, pháp khí ầm ầm bể tan tành.
Khi đạo kiếm quang thứ ba đánh tới, trong ánh mắt tu sĩ lộ vẻ sợ hãi, cả người lập tức bị phân giải thành năm mươi bốn khối. Rồi sau đó mỗi khối bị tiểu tam tài kiếm trận khuấy động, nhất thời biến thành huyết vũ đầy trời.
Lục Bình kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu mà không phản ứng. Hắn tin tưởng kiếm thuật của mình một kiếm có thể đánh tan pháp thuật đoán đan kỳ "Vạn mộc sâm la". Nhưng hắn lại tuyệt nhiên không nghĩ tới chỉ dùng một kiếm liền phá vỡ hơn phân nửa. Nhìn cả người tu sĩ bị mình thu tay không kịp, chịu ba kiếm phải tan xương nát thịt, Lục Bình bây giờ cũng không biết nói gì. Thật ra hắn không hứng thú với những cảnh máu rơi tàn ác do mình gây ra như thế. Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Sau khi kiếm thuật đạt tới "Kiếm quang thông linh", không ngờ uy lực mạnh mẽ như vậy!
Sau khi lộ hộ thân sa y trên người xuống, thân hình tu sĩ mơ hồ giờ cũng có thể nhận biết rõ ràng. Lục Bình cũng đã sớm nhận ra đây chính là người năm đó đuổi giết mình suốt một tháng Hải Diễm môn Triệu sư huynh.
Ngược lại, cái sa y này không tệ, khoác lên người, cùng hộ thân cương khí rất xứng đôi, có thể che giấu thân hình tu sĩ. Đồng thời nó còn có công hiệu ẩn thân. Đây cũng là nguyên nhân làm cho Lục Bình không phát hiện ra Triệu sư huynh trên mặt biển.
Nhìn người đã từng cừu địch với mình như vậy mà giờ lại chết dễ dàng dưới tay mình, Lục Bình trầm mặc một hồi. Sau đó hắn đem "Vạn độc Vẫn nguyên cương" vừa luyện thành kích phát ra, sa y bị cương khí kích động, nổi lên một trận phiêu đãng, thân hình Lục Bình bắt đầu mơ hồ, từ xa nhìn lại, nếu so với hình tượng của Triệu sư huynh lúc trước đó cũng không có sự khác biệt lớn, chẳng qua là thân hình mơ hồ có thêm màu vàng nhàn nhạt.
Lúc này, ở phía đông bắc gần Yêu tộc hải vực, trên một tòa đảo nhỏ san hô vô danh, vốn là nơi sinh trưởng của rừng cây âm u trùng điệp giờ phút này lại phủ một tầng sương trắng mỏng manh.
Mười mấy con dung huyết sơ kỳ yêu thú dưới sự hướng dẫn của dung huyết trung kỳ yêu thú đang vây quanh tiểu đảo. Bảy tám loài phi ngự yêu đột nhiên từ trong biển nhảy lên, bay hướng vào san hô tiểu đảo.
Khi mấy con phi ngự yêu thú tiến vào rừng, một hồi gió rét thổi đón mặt chúng, hơi nước trên người phi ngự yêu thú bắt đầu biến thành bằng lăng.
Nhưng mấy con yêu thú cũng không hề hoảng loạn. Yêu linh lực trên bề mặt thân thể chuyển một cái, bằng lăng trên người chúng tuy ngày càng nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ phi hành và sự linh hoạt của chúng.
Vậy mà chỉ qua mười mấy trượng, trong chốc lát bầy phi ngự đã có thể xuyên băng qua rừng cây, bỗng nhiên xuyên hết hàng này qua hàng khác, biến thành vô biên vô tận.
Lúc này, phi ngư bị bằng lăng bao trùm toàn thân. Vì thời gian bay quá dài lại còn chống đỡ gió rét xâm nhập, cuối cùng bầy phi ngư đã tiêu hao hết pháp lực, rơi vào trong rừng cây.
Lúc này không biết từ nơi nào bay tới hai cái ngọc thoa màu bích ngọc, đâm chết toàn bộ mấy con phi ngư yêu thú.
- Xem ra nữ nhân này vẫn còn kiên trì.
- Như vậy không phải là tốt hơn sao, đỡ phải chúng ta động thủ dọn dẹp những con yêu thú kia, còn không phải sợ ả phát giác.
- Ngươi nói lần này Lục Bình đúng thật là sẽ đến?
- Căn cứ tin tức từ Hoàng Ly đảo truyền đến, người này chính xác đã ra biển.
- Thật là chậm quá mà, chúng ta cố ý lưu lại nhiều đầu mối như vậy, đợi hắn ba ngày rồi mà còn không thấy tìm tới.
- Nước biển rung chuyển, gió biển không ngừng, còn có đầu mối gì có thể lưu lại chứ.
- Không sai, bởi vì bọn ta có tin tức do nội quỷ của Chân Linh phái trên Hoàng Ly đảo cung cấp, mới đến mai phục trước ở nơi này, cũng không ngờ con ả lót đầu nằm cho người này chưa chết, còn ở trên san hô đảo này bày một trận pháp, hai ba mươi đầu yêu thú kiên trì vây công tới bây giờ mà vẫn còn kiên trì, thậm chí còn giết mười mấy đầu yêu thú.
- Nữ nhân này cùng tiểu tử kia nhất định không thể khinh thường, chờ tiểu tử kia tới, phải giết chết hai người bọn chúng, dè đặt đêm dài lắm mộng.
- Lúc này chỉ cần hắn tới, sẽ trốn không thoát.
- Không nên khinh thường, người đã quên mấy năm trước, hắn làm thế nào đã trốn thoát khỏi tay của các ngươi sao?
- Hừ, may mắn thôi, lần đó nếu không phải Phúc Hải bang chen ngang một cú, làm gì để cho hắn chạy mất. Lần này chúng ta nhiều người như vậy đối phó một mình hắn, cũng coi là đãi ngộ cao nhất cho kẻ dưới đoán đan kỳ rồi.
- Đúng thật là có chút chuyện bé xé cho to, Âu Dương Duy Kiếm sư đệ nói, người này tuy cũng cùng hắn ngang tài ngang sức, tuy nói khó giải quyết, nhưng thực lực bọn ta cũng là xa ở trên hắn, huống chi chẳng qua là một tên mới lên cấp dung huyết hậu kỳ tu sĩ thôi.
- Nói đến lần trước đuổi giết hắn, Hải Diễm môn Triệu Thường Vận lần trước đái lĩnh các người sao vẫn chưa tới?
- Hải Diễm môn ở tận phương nam của Bắc Hải, tới trễ cũng coi là bình thường.
- Nhìn kìa, đúng là "Thận hải sa y" của Hải Diễm môn đã đến rồi!
Trong hư không chung quanh tiểu đảo san hô, có mấy tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ ấn thân bao vây toàn bộ tiểu đảo. Đồng thời thần thức của dung huyết hậu kỳ lại không chút kiêng kỵ tới lui truyền tin tức.
Lúc này Lục Bình giả trang làm Hải Diễm môn Triệu Thường Vận. Hắn vẫn dùng Thận hải sa y che đậy thân hình, lơ đãng liếc mắt nhìn trận pháp trên san hô đảo một lượt. Sau đó lại đưa mắt nhìn vào bốn phía trên không của đảo. Thận hải sa y mở rộng, Lục Bình trong hư không cũng biến mất không dấu vết.
- Triệu huynh, người đã tới chậm!
- Hừ!
Lục Bình bắt chước âm thanh của Triệu Thường Vận hừ lạnh không lên tiếng, nhưng hắn nghe biết được giọng nói đó là của Huyền Linh phái Trương Duy Thanh.
- Triệu huynh đi thẳng một đường tới đây có phát hiện tung tích của tiểu tử kia không? Vì sao Triệu huynh gần bọn ta rồi mà còn dùng Thận hải sa y che kín thân hình?
Người nói chuyện là Chu Duy Long. Không ngờ tên này cũng đang ở đây. Kẻ này tâm tư bén nhạy, nên đã có lòng nghi ngờ.
Lục Bình không vội vàng hoảng hốt, tiếp tục bắt chước giọng của Triệu Thường Vận, nói:
- Chụ huynh tới sớm như vậy, nói thật, tại hạ đối với lần hành động này cũng không dám hoàn toàn nắm chắc. Pháp lực người này bây giờ khác với người thường, khiêm tốn một ít là tốt, lỡ khi ngăn trở người này không được, ngày sau bọn ta sẽ gặp phiền toái lớn.
Trên không mọi người đều trầm mặc, dĩ nhiên họ cũng đang suy nghĩ những gì "Triệu Thường Vận" vừa nói.
Hồi lâu, một giọng trầm trầm vang lên:
- Triệu huynh nói quá lời, người này cùng Âu Dương sư đệ của ta cũng có chút quen biết. Ta cùng với Âu Dương sư đệ giao tình rất sâu, thực lực của hắn ta cũng biết rõ. Lần này nhất định phải để tên "Đa bảo đồng tử" Chân Linh phái kia bỏ mạng ở nơi này!
Khóe mắt Lục Bình nheo một cái, không biết người này là ai, nhưng đoán được hắn cũng là đệ tử Huyền Linh phái. Vì vậy Lục Bình cười lạnh, dùng giọng âm dương quái khí nói:
- Các hạ đúng là hảo khẩu khí, cũng khó trách lần này trong "Bắc Hải thập bát tướng" Huyền Linh phái các ngươi độc chiếm ba người. Thật đúng là như mặt trời giữa ban trưa, nên mới có thể nói mạnh miệng như thế.
Mọi người tại chỗ đều nghe ra giọng đầy giễu cợt của "Triệu Thường Vận", ai cũng biết một trong "Bắc Hải thập bát tướng" của Hải Diễm mốn trước kia là Bành Thường Thanh bị vẫn lạc trong tay của Huyền Linh phái Âu Dương Duy Kiếm, khó tránh khỏi người ta phải nói lên mấy câu chua chát như vậy.
- Hà hà hà, Huyền Linh phái Miêu sư huynh, Hải Diễm môn Triệu sư đệ, lần này đoàn người chúng ta cũng là vì Chân Linh phái tiểu tử kia mà tới, đừng vì những chuyện vụn vặt làm tổn thương hòa khí.
"Triệu Thường Vận" kinh ngạc nói:
- Thủy Yên các Hà Lệ Hân sư tỷ cũng đến, vị Miêu sư huynh này có phải là Miêu Duy Đông? Chỉ dựa vào thực lực của hai vị "Bắc Hải thập bát tướng" Hà sư tỷ cùng Miêu huynh đây, họ Lục kia đúng thật là có đi không có về rồi.
Hà Lệ Hân vẫn như cũ "khanh khách" cười nói:
- Cái tên tiểu quỷ họ Lục này khi ở Thất Tinh thiên đã đánh cho lão nương một kiếm, lần này nói gì lão nương cũng phải đòi lại. Miêu huynh cùng Chu Duy Long sư đệ chính là đồng môn sư huynh, lần này cũng được Chu sư đệ mời đến. Tên Lục tiểu quỷ kia mặt mũi cũng khá lớn đấy!
Mấy người kia ẩn trên không trung, thông qua thần thức thì cũng có thể nhận ra vài giọng nói quen thuộc, nhưng không cách nào dùng ánh mắt nhận rõ bộ dáng từng người được. Vì vậy Lục Bình chỉ nhận ra bốn người bên ngoài, còn lại năm người không biết rõ là người nào nữa. Cũng may nhờ Lục Bình đã từng tiếp xúc với Triệu Thường Vận nên lúc này mới có thể lợi dụng thần trí của mình, dùng khí tức bắt chước hắn được bảy tám phần mười. Hơn nữa, nhờ Thận hải sa y che khuất nên mọi người cũng không đoán biết được mặt hắn.
- Trận pháp đang dùng là gì vậy?
"Triệu Thường Vận" cố ý hỏi.
- Sương lâm trận này lo do con ả gối đầu hầu hạ của tên Lục tiểu quỷ kia bố trí ra. Không ngờ ả có mạng số lớn, bị mười mấy con yêu thú bao vây mà ở trong đó kiên trì cho đến bây giờ. Tuy vậy vừa khéo bị chúng ta phát hiện, liền tương kế tựu kế để lại chút đầu mối dẫn tới chỗ này để mai phục, yên lặng chờ Lục tiểu quỷ kia tự tìm đến cái chết.
Trương Duy Thanh cắn răng nghiến lợi.
Lục Bình lãnh lệ nói:
- Hừ, nếu như đã có trận pháp này, đến lúc đó để cho người nào bên trong chủ trì mà không được. Còn có thể đánh cho tiểu tử kia một trận trở tay không kịp. Giữ nữ nhân kia bên trong xem ra thủy chung là yếu tố bất an, hãy để ta vào trận lấy tính mạng.
Lục Bình liều mạng, thẳng hướng bay tới đảo nhỏ đáp xuống.
Hà Lệ Hân gấp giọng nói:
- Triệu sư đệ, trận pháp này còn có chút uy lực, Triệu sư đệ ngay cả tu vi vượt xa người làm chủ trận, phá giải cũng không phí quá nhiều sức lực. Triệu sư đệ nếu là cố ý phải bắt cho được con ả làm gối đầu cho họ Lục kia, thì cùng mấy vị sư đệ cùng nhau hạ xuống đi.
Hà Lệ Hân vừa dứt lời, Trương Duy Thanh liền dẫn đầu tư các phấn dũng đứng dậy, nói:
- Tính luôn ta một người!
- Ngay sau đó lại có hai người theo Lục Bình đáp hướng vào trong trận. Bốn người đều là dung huyết bảy tám tầng tu vi, trong nháy mắt không thấy tung tích đâu ở trong trận.
- Cái tên Triệu Thường Vận này thật đúng là nóng lòng, lỡ khi hắn không thể hoàn hảo vô tổn phá tòa trận pháp này, nói không chừng chúng ta còn phải phí chút thời gian và công sức nữa.
- Ha ha, các hạ ắt là không biết năm đó Triệu sư đệ bị họ Lục làm hại thảm lắm, toàn bộ một đội Đãi tội tu sĩ hơn hai mươi người cuối cùng chỉ có mình hắn là chạy về được Hải Diễm môn. Cho tới bây giờ, Đãi tội tu sĩ thân phận chẳng những không được hủy bỏ, ngược lại còn kéo dài thêm mười năm.
Nói chuyện chính là Huyền Linh phái Chu Duy Long, bộ dáng và giọng nói xem có chút hả hê.
- Bốn tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ liên thủ, cô gái kia tất nhiên sẽ bị bắt vào tay. Nếu có thể dùng cái Sương Lâm trận này ngược lại vây khốn tên Lục Tử Bình kia, xem ra bắt giữ hoặc đánh chết người này dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao những người chúng ta đây tuy nói đánh bại người này vấn đề không lớn, nhưng muốn nói không một chút tổn thương gì thì cũng khó đấy!
- Bảo vật trên người người này làm sao chia?
Người này cũng là một trong Đãi tội tu sĩ năm đó còn sống sót lại.
Người này lời vừa ra khỏi miệng, sáu nhân còn dư lại khí phân nhất thời căng thẳng.
Miêu Duy Đông tằng hắng một cái, nói:
- Chờ đánh chết Lục Tử Bình rồi hãy nói sau.
Mọi người tự nhiên không biết Lục Bình đã sớm đối với Viên Chiêm có lòng hoài nghi, sau khi ra biển càng cẩn thận hơn một chút, đã sớm chú ý tới tung tích của bọn chúng, cũng thiết kế đánh chết Triệu Thường Vận, xen lẫn vào trong bọn chúng.
Trước mắt, Sương Lâm trận chẳng những là Hồ Lệ Lệ nắm giữ một loại trận pháp lợi hại nhất, mà còn là một trận pháp Hồ Lệ Lệ hướng Lục Bình giảng giải nhiều nhất.
Lục Bình đối với trận pháp không nghiên cứu bao nhiêu, nhưng trận pháp dù sao cũng là thủ đoạn thường dùng của tu sĩ. Lục Bình có thể sẽ không thông, nhưng không thể không hiểu, đặc biệt là Hồ Lệ Lệ sau khi biết Lục Bình đã từng mấy lần bị người dùng trận pháp vây công, càng cố công giải thích cho hắn một ít phương pháp phá giải trận pháp. Cái Sương Lâm trận này chính là thành quả đắc ý của Hồ Lệ Lệ, tự nhiên giảng giải nhiều nhất.
Lục Bình sau khi tiến vào trận pháp, liền đem Thận lâu sa y quấn quanh ở trên người mình lấy xuống, khôi phục diện mục thật sự. Sau đó hắn ở trong trận đi lại dựa theo phương pháp Hồ Lệ Lệ giao cho, tránh dẫn động uy lực của trận pháp.
Lục Bình khổng lồ thần thức triển khai, theo khe hở của trận pháp, chốc lát liền tìm được chỗ ở Hồ Lệ Lệ. Nàng đang tĩnh tọa khôi phục pháp lực, chợt như có điều phát giác, ngẩng đầu lên tra xét bốn phía.
Lục Bình cảm giác được nàng hơi thở tuy có suy yếu, nhưng không bị thương, hiển nhiên là liên tục đấu pháp cùng duy trì trận pháp vận chuyển, khiến cho pháp lực trong cơ thể tiêu hao quá lớn. Thấy được Hồ Lệ Lệ không việc gì, Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, tâm tình liên tục mấy ngày khẩn trương lúc này mới hòa hoãn xuống.
Trương Duy Thanh theo sát sau Lục Bình, khi rơi vào trong trận pháp đã không thấy tung tích Lục Bình đâu. Trương Duy Thanh tự tin mình có dung huyết hậu kỳ tu vi, cho dù người trong trận phát động trận pháp, muốn đối phó với mình cũng phải tốn không ít công phu. Chỉ cần y chống đỡ một đoạn thời gian, ba người kia tự nhiên có thể đánh vỡ trận pháp. Đến lúc đó bắt được cô gái này, còn không phải là để tự y muốn làm gì thì làm hay sao?!
← Ch. 0197 | Ch. 0199 → |