Vay nóng Tinvay

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 0417

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 0417: Thiên Lô gầm thét
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Vì vậy, Ngụy Hư Nhân không để ý đến quy củ, ngự sử hai đóa linh hỏa quyết định chủ ý muốn đem Lục Bình ngăn ở bên ngoài Bắc Hải cung. Mấy vị tu sĩ khác xuất thủ mặc dù cảm thấy lần này làm người khác khó chịu quá mức, nhưng cũng chỉ là tay hơi lưu tình, lại cũng không ngừng chuyện ra tay lại.

- Được, được!

Trong Bắc Hải cung, Thiên Lô lão tổ cười mà giận dữ, âm sâm sâm nhìn mấy tu sĩ trong cung điện ra sức ngăn trở Lục Bình, nói:

- Chuyện hôm nay Thiên Lô ta hoàn toàn để ở trong mắt, xem ra lần tập hội sau cũng không cần tới nhiều người như vậy nữa rồi!

Tất cả mọi người đều cảm nhận được lửa giận trong nội tâm của vị Bắc Hải pháp tướng kỳ luyện đan tông sư này. Nhưng hôm nay thật là cuộc vui lớn, người nào cũng không ngờ tới sẽ có nhiều người đồng loạt xuất thủ, mà ngoài cửa cái tên lăng đầu thanh đó quả thật là một tên ngang bước. Mọi người xuất thủ ngăn cản, ngươi không lại mấy bước, ít nhất thì cũng đứng tại chỗ dừng lại chốc lát a. Đoàn người xuất thủ đạt tới mục đích rồi, tự sẽ dừng tay. Nhưng tiểu tử này cũng quá lăm, liên tiếp bước lên năm bước, thân hình đều không thèm dừng lại, một đường hướng vào trong Bắc Hải cung đi tới. Những thứ thủ đoạn kia ngăn trở hắn căn bản bị hắn coi như vô vật mà dễ dàng hóa giải đi. Điều này làm cho mặt mũi của những Luyện Đan đại sự xuất thủ ngăn trở hắn để chỗ nào?

Thấy đóa Lưu Tinh Phi Hóa này thật đúng là giống như một đóa sao rơi, ở giữa không trung xẹt qua một đạo diễm vĩ thật dài, từ trong Bắc Hải cung bay ra, hướng Lục Bình đập tới, thân của hắn lập tức dâng lên một mảnh tử sắc hỏa diễm.

- Tử Khí Đông Lai Diễm, Chân Linh phái xem ra cũng tốn nhiều tiền vốn, địa cấp trung phẫm linh hỏa, đáng tiếc cùng Lưu Tinh Phi Hỏa ít nhiều có chút chênh lệch. Huyền Linh phái này để uẩn qua thật là thâm hậu, dù sao Bắc Hải đệ nhất đại phái mấy ngàn năm này không phải là chuyện chơi.

- Lời như cứt vậy! Người ở Chân Linh phái ta mới là một luyện đan đại sự, cái tên xuất thủ đối phó hắn là tông sư. Một vị tông sư nếu là ngay cả một đóa địa cấp thượng phẩm linh hỏa cũng đều không có, làm sao dùng để luyện chế pháp tướng kỳ đan dược?

Tử Khí Đông Lai Diễm đúng là vẫn còn rơi vào hạ phong. Lục Bình tựa hồ thấu qua đóa chanh hoàng sắc hỏa diễm này nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Huyền Linh phái Nguy Hư Nhân trong Bắc Hải cung mà mình chưa từng gặp bao giờ này.

Trong lòng của Lục Bình oán khí dâng đầy. Hôm nay Lục gia gia nhà người quyết định không vào trong đó không thể được rồi!

Lục Bình giương lên tay, mười viên thượng phẩm linh thạch trong suốt sáng ngời vọt vào trong hỏa đoàn của Tử Khí Đông Lai Diễm, cơ hồ đồng thời vỡ ra. Một cổ linh khí nồng đặc chưa kịp bay đi, thì liền bị Tử Khí Đông Lai Diễm hấp thu sạch sẽ.

Tử Khí Đông Lai Diễm lấy được linh khí bổ sung, hóa thế lớn phồng, thay đổi về yếu thế trước đó, lại gắt gao đem Lưu Tinh Phi Hỏa cản lại. Chân trái của Lục Bình bước về trước, lần nữa nhảy qua một bước!

Trong Bắc Hải cung, Thiên Lô lão tổ chẳng biết tại sao sau khi phát ra một câu ngoan thoại, không ngờ cũng không bày tỏ gì nữa, mà là nhắm mắt lại phảng phất như một nhà sư nhập định vậy, gương mặt bình tĩnh không lộ ra chút dao động nào, cũng không có một chút tâm tình tiết lộ, ngược lại đem mấy tu sĩ xuất thủ qua lo bảy được tám mất không quyết định ra được chú ý nữa.

Chẳng qua là bọn họ bây giờ cũng cỡi hổ khó xuống, bây giờ thu tay lại thì Chân Linh phái cũng chưa chắc đã đối tốt với bọn họ, còn phải đắc tội Huyền Linh phái, mặt mũi của mình cũng đã mất đi luôn. Không thu tay, thì hãy chờ đến tập hội lần sau, Thiên Lô lão tổ sẽ trả thù. Những luyện đan đại sư này có thể đi tới nơi này, sau lưng người nào không dính dấp rất nhiều ích lợi, một khi không đạp bước vào được Bắc Hải cung, tôn thất không chỉ là cá nhân đơn giản như vậy thôi.

Nghĩ đến chỗ này, mấy vị đại sự xuất thủ đều gương mặt lạnh tanh, trong bọn họ có kẻ nào xuất thân từ Bắc Hải đại phái thì còn đỡ, kẻ nào xuất thân từ tán tu hoặc là thế lực sau lưng không đủ mạnh, sắc mặt cũng đều đã phát khổ tới nơi. Chân Linh phái những năm này ở trong Bắc Hải uy thế thế nào mọi người nơi này không ai không rõ. Trừ tám vị pháp tướng lão tố vui vẻ mạnh mẽ ra, có thể ở dưới Bắc Hải yêu tộc điên cuồng tấn công mà liên tục phản kích thì trong Bắc Hải chỉ có Chân Linh phái một nhà mà thôi. So sánh lại mà nói, thì Huyền Linh phái luôn luôn được xưng Bắc Hải đệ nhất có cực ít điểm sáng, khiến cho người ta có một loại cảm giác hoàng hôn nghiêng bóng về núi tây rồi.

Ngụy Hư Nhận thấy Lục Bình không ngờ lại chặn lại hai lần công kích của mình, nếu tính lần thần niệm công kích trước đó, đã là ba lần. Dựa theo lệ thường, Bắc Hải cung đan sư chỉ điểm tay một lần là phải dừng, Ngụy Hư Nhân lần này chẳng những lấy nhiều lấn ít, hơn nữa đã coi như là mất mặt rồi. Nhưng lúc này Ngụy Hư Nhân cũng mất đường lui, nếu là như vậy còn khiến cho tiểu tử kia đi vào, Ngụy Hư Nhân kia thì không phải là mất mặt, mà là lột da mặt quẳng luôn đi cho rồi!

Nguy Hư Nhân trong ánh mắt lệ sắc chợt lóe. Y từ lúc bắt đầu lên cấp luyện đan đại sư, hơn trăm năm nay cơ hồ chính là đi kèm theo tiếng cười nhạo của Bắc Hải tu sĩ. Năm đó y bị Chân Linh phái Mai Huyền Cầm tu đạo chậm hơn mình thế mà ở Bắc Hải cung liên tục chận lại ba lần, mỗi lần y cũng bù đầu ôm mặt bại lui. Ngụy Hư Nhân đã sớm thành trò cười trong Bắc Hải đan sư. Lần này cùng lắm thì chính là lại khiến cho người cười nhạo lần nữa mà thôi. Cho dù có bị ngàn người chia mũi dùi chỉ trích, hôm nay cũng không thể để cho tên tiểu tử này đi vào. Nguy Hư Nhân có dự cảm, đây là một kỳ tài tương lai thành tựu không dưới Mai Huyền Cầm. Hôm nay nếu Ngụy Hư Nhân bỏ lỡ cơ hội, sau này sợ là khó có khả năng áp chế hắn được nữa.

Ngụy Hư Nhân đột nhiên ngồi ngay ngắn người lại. Thiên Lô lão tố đột nhiên hai mắt mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm Nguy Hư Nhân. Hiển nhiên mới vừa rồi Thiên Lô lão tổ cũng không phải là chân chính yên tỉnh vô ba, mà là tùy thời tùy khắc chú ý trạng huống của Ngụy Hư Nhân.

Một vị luyện đan tông sự khác của Huyền Linh phái, pháp tướng kỳ tu sĩ Đạo Lễ lão tổ trong bụng cả kinh, thân thể ngồi xếp bằng cũng không khỏi ngồi thẳng, nói:

- Thiên Lô huynh, người muốn làm gì?

Lời của Đạo Lễ lão tổ còn chưa nói hết, liền thấy trong tay của Ngụy Hư Nhân đột nhiên khéo léo xuất hiện thêm một thanh bổ phiến. Bổ phiến chuyển người quay nhanh, biến thành một thước, linh quang mặt quạt lưu chuyển, hiển nhiên là một món thông linh pháp bảo.

Ngụy Hư Nhân sắc mặt dữ tợn, hướng cửa điện của Bắc Hải cung liền quạt tới.

Thiên Lô lão tổ với thanh âm giận dữ truyền tới:

- Phong phiến!

Ngay sau đó, trong Bắc Hải cung liền truyền ra một tiếng vang thật lớn, cả tòa Bắc Hải cung thoáng lung lay một cái, bên trong truyền ra thanh âm của Đạo Lễ lão tổ, nói:

- Thiên Lô người muốn làm gì? Chuyện này ta nhất định sẽ cho Chân Linh phái ngươi một câu trả lời!

Lục Bình nhìn thấy khoảng cách Bắc Hải cung đại môn chỉ còn sót một bước cuối cùng, đột nhiên nhận ra được một cổ quái phong thổi tới, tựa hồ muốn thổi tới trong xương cốt của Lục Bình. Ngay sau đó liền thấy thế lửa của Lưu Tinh Phi Hỏa mãnh liệt phồng lên, chẳng những đem Tử Khí Đông Lai Diễm lần nữa áp chế xuống, chính là mấy đóa hỏa diễm bên cạnh đang tranh đấu vào giờ khắc này cũng giống như một loại gà trống đấu bại rối rít rút lui.

Trước mắt của Lục Bình đều là ánh lửa màu cam, tựa hồ quyết không bỏ qua đem hắn đốt thành tro bụi vậy.

Trong lúc khẩn yếu quan đầu, Lục Bình đưa ngón tay ra ở trước người càng vẽ càng nhanh, phía trước Tử Khí Đông Lai Diễm cũng theo tay của hắn chỉ hoa động biến thành một thanh hóa truy xoay tròn hướng Lưu Tinh Phi Hỏa đánh tới.

Thủ đoạn như thế, tự nhiên không thể ngăn cản được Lưu Tinh Phi Hỏa có phong phiến trợ giúp. Lục Bình sớm có thủ đoạn khác, một đạo nước chảy màu u lam đột nhiên bao quanh xoay tròn quanh người hắn. Chân nguyên quanh thân của hắn phập phù rúng động, chân nguyên màu lam rót vào dòng nước chảy màu lam này, cả dòng nước chảy nhìn như đầy hơn một tầng lượng sắc.

Đón Lưu Tinh Phi Hỏa mãnh liệt đánh đến, Lục Bình lần nữa tiến lên trước một bước, ngưỡng cửa của Bắc Hải cung rốt cục bị Lục Bình dậm ở dưới chân, bốn phía ngăn trở công kích nhất thời ngừng lại.

Lưu Tinh Phi Hỏa lần nữa hóa thành một đoàn hỏa chủng bay trở lại trong tay của Ngụy Hư Nhân. Lục Bình hoàn hảo không hao tổn đứng ở cửa Bắc Hải cung điện, một đạo nước chảy màu lam lên xuống vòng quanh, đem hắn bảo vệ ở trong đó. Tình cảnh trong cung điện nhìn một cái thấy rõ hết, hơn hai mươi vị tu sĩ ngồi xếp bằng ở các nơi trong cung điện, đồng loạt đưa ánh mắt xen lẫn các loại tâm tình phức tạp quan sát Lục Bình.

Lục Bình cười lạnh một tiếng, nhấc chân muốn đi vào trong cung điện.

- Dừng lại, ngươi không tư cách đi vào Bắc Hải cung!

- Ngụy Hư Nhân, Thiên Lô ta hôm nay phải giết ngươi!

Một tiếng quát to mới vừa truyền tới, liền bị tiếng gầm gừ của Thiên Lô lão tổ theo sát cắt đứt!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1594)