← Ch.0418 | Ch.0420 → |
Ngụy Hư Nhân thân thể chấn một cái, toàn thân trên dưới nhất thời dâng lên một trận sương trắng, quần áo ướt đẫm nhất thời khô mát. Mặc dù từ khi Lục Bình đem cả người y làm cho ướt nhẹp cho đến khi Ngụy Hư Nhân dùng pháp thuật hong khô quần áo y vật mặc dù chỉ là trong chớp mắt, nhưng các vị tu sĩ tại chỗ vị nào không phải là người sáng mắt như điện, đã sớm đem hết thảy sự tình thu vào trong mắt.
Nếu như nói Ngụy Hư Nhân lúc trước bị Chân Linh phái Mai Huyền Cầm đem sự tôn nghiêm của luyện đan đại sư giẫm ở dưới chân, rồi bởi vì trở thành liền luyện đan tông sư mà chấm dứt tủi nhục, lấy lại sự tự tin, thì từ lúc bị Lục Bình tưới thành con gà rơi vào nồi nước, Ngụy Hư Nhân ở trong Bắc Hải tu luyện giới không còn tôn nghiêm gì có thể nói nữa.
Ngay cả khi Ngụy Hư Nhân không chú ý đến mặt mũi mình, đó là vì người ta tự mình không muốn, chứ mà bị người khác bội tro trét trầy lột da mặt như vậy thì đó chính là một chuyện khác.
- Ngươi! Tiểu bối, ngươi muốn chết!
- Muốn chết? Ngươi muốn người nào chết?
Không đợi Lục Bình nói chuyện phản bác, Thiên Lô lão tố liên đem lời này nhận lấy, một đôi mắt âm u nhìn chằm chằm Nguy Hư Nhân, dường như muốn ăn thịt người vậy.
Nguy Hư Nhân vẻ mặt bực tức, vừa muốn mở miệng phản bác, Đạo Lễ lão tổ ngăn y lại, nói:
- Thiên Lô huynh, trước đó Ngụy sư điệt cũng gấp gáp nóng này, chuyện này coi như bỏ qua đi, như thế nào?
Trước đó Ngụy Hư Nhân lại nhiều lần đối với Lục Bình xuất thủ, Thiên Lô lão tổ giận dữ cũng đã nói muốn giết người. Lần này Lục Bình tự mình tìm lại được sự đáp trả rồi, Thiên Lô lão tổ cũng không dại gì đi nhiều chuyện, cũng không thật sự muốn đem Ngụy Hư Nhân giết đi, vì vậy hướng Nguy Hư Nhân cười lạnh hai tiếng, nói:
- Nếu như tên tiểu tử này tự mình lấy lại món nợ người ta đã vay cho mình, thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua, cũng không cần lão phu làm nhiều hơn một cử động thừa này nữa.
Thiên Lô lão tổ tuy là tiếp lời của Đạo Lễ lão tổ, nhưng là nói cho mấy vị luyện đan đại sư trong Bắc Hải cung mới vừa đối với Lục Bình xuất thủ kia nghe. Vì vậy, sau khi Thiên Lô lão tổ đem lời nói xong, mấy vị luyện đạn đại sư kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn lại Lục Bình, trong ánh mắt ít nhiều đều mang theo một tia cảm kích. Dù sao đối với bọn họ mà nói, tránh khỏi một mực bị pháp tướng lão tổ tùy thời tùy khắc thù oán nhớ đến, thật sự là một chuyện may mắn đáng ăn mừng.
Vẻ mặt biến hóa của những người này tự nhiên không gạt được mấy vị pháp tướng kỳ luyện đan tông sư của các phái ở tại chỗ đó. Các vị này liên tục thầm than Chân Linh phải có hai con hồ ly một lớn một nhỏ.
Hải Diễm môn pháp tướng kỳ tông sư Thương Khung lão tổ nói:
- Tốt lắm, nếu những chuyện nhỏ nhặt này cũng đã hiểu rõ, đan sư tập hội lần này cũng phải bắt đầu rồi. Bọn ta hay là mỗi người trước hãy đem vật mình cần tương hỗ trao đổi đưa ra một lần đi.
Thương Khung lão tổ nói như vậy khiến cho đại đa số luyện đan sư trong Bắc Hải cung đều gật đầu công nhận. Lục Bình cũng hơi có chút cảm giác nôn nao không thể chờ đợi nổi nữa. Hắn lần đầu tiên tham gia thịnh hội như vậy, tự nhiên đối với lần này rất là mong đợi.
Sau khi tập hội bắt đầu, các luyện đan sư đua nhau đứng dậy, hướng bất đồng tu sĩ đi tới, phảng phất trước khi chuyện xay ra cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Ngay cả Thiên Lô lão tổ cũng cùng Thủy Yên các Thục Mẫn lão tổ một bên không biết đang thương lượng cái gì, thỉnh thoảng mỗi người đem một ít hộp ngọc, trữ vật đại này nọ trao đổi lẫn nhau.
Lục Bình suy nghĩ một chút, trong bụng liền hiểu được, các phái đều có truyền thừa chi địa, linh dược linh viên của nhà mình, nhưng cũng không dám nói nhà mình có linh thảo đều đầy đủ hết. Huống chi các phái đối với các loại linh thảo bồi dục cũng có chỗ bất đồng, có môn phái am hiểu bồi dục loại linh tài này, vì vậy loại linh thảo này sản lượng cao hơn một chút, chất lượng khá hơn một chút. Có môn phái khác thì am hiểu bồi dục một loại linh thảo khác. Vì vậy, hai nhà có thể ở chỗ này tương hỗ trao đổi cho nhau.
Do đó, tập hội mới vừa bắt đầu, các nhà liền phảng phất đã sớm tìm xong một mục tiêu bắt đầu mật đàm, có lẽ cũng bởi vì đan hội đã cử hành mấy mươi lần rồi. Nhà nào phái nào thịnh sản những linh thảo linh dược gì, các phái không nói là biết gốc biết rễ, nhưng Thiên Lô lão tổ lần này mang Lục Bình đến đây, hiển nhiên chỉ là muốn để cho hắn được thêm kiến thức, cũng không đem nhiệm vụ trao đổi linh thảo của bổn phải giao cho hắn. Lục Bình ngược lại cũng khỏi phải giao thiệp với một bầy lão hồ ly đi khắp cung điện này. Những người này thuật luyện đan có lẽ còn chưa bì kịp hắn, nhưng kiến thức lại đều không dưới hắn. Dù sao sống được một ít thời gian dài như vậy, chung quy vẫn là một loại rau thê.
Lục Bình sờ sờ chiếc nhẫn trữ vật trên tay mình, sắp xếp tra xét lại tài sản của nhà mình. Lần này tới đây, hắn trừ bản thân trước đó thu vét mấy trăm cây ngàn năm linh thảo ra, còn có trên Hoàng Ly đảo tích tụ để dành hơn ngàn cây. Đồng thời, hắn cũng đoạt lấy mấy trăm cây ngàn năm linh thảo mà Loan Ngọc trong những năm này luyện thủ ở trong Hoàng Kim ốc mà tích trữ lại được. Cứ như thế, Lục Bình tự quyên góp đủ hai ngàn năm trăm cây ngàn năm linh thảo.
Ngoài trừ cái đó ra, trên người của Lục Bình còn mang theo bảy tám chục cây ba ngàn năm linh thảo, tuyệt đại đa số là từ trong linh thảo viên trên Hoàng Kim ốc cổ sơn kia đào được. Những linh thảo này trải qua mấy năm được Loan Ngọc tỉ mỉ bồi dục, thật sự đã dược tính mười phần, phẩm tướng thượng thừa.
Lục Bình ở trong cung điện đi tới đi lui, có không ít luyện đan sư ở lúc giao dịch, cũng đem linh thảo dạng phẩm của mỗi người lấy ra tương hỗ so sánh kiểm nghiệm với nhau. Lúc này, cũng có tu sĩ bên cạnh tiến lên cùng nhau phẩm bình. Lục Bình tự nhiên cũng tiến lên trước lắng nghe ý kiến của họ. Những tu sĩ khác thấy hắn tới, cũng đều gật đầu mỉm cười ra hiệu chào, hiển nhiên chuyện hắn đi vào Bắc Hải cũng đã lấy được sự công nhận của bọn họ. Hơn nữa sau lưng hắn còn có Chân Linh phái, cũng là thứ mà khiến cho những luyện đan sư này không thể không cẩn thận tiếp đãi.
Có luyện đan sư còn đem linh thảo cầm trong tay giao cho Lục Bình phẩm bình, trừ chuyện công nhận đối với hắn, tự nhiên cũng có ý khảo giáo. Ngược lại, hắn cũng không cự tuyệt những người tới tiếp xúc, biết thì liền nói biết, không biết liền trực tiếp nói mình không biết. Hắn có "Tam Thanh Chân Đồng" nơi tay, những năm này đồng bôn tẩy bào, tiếp xúc đều là những kẻ giống như Loan Ngọc, Lạc Giang Thụy, đều là luyện đan kỳ tài, thậm chí còn nhận được sự chỉ điểm của luyện đan tông sư đứng đầu tu luyện giới giống như Diễm Vô Cửu, Hồng Diệp lão tổ, Thiên Lô lão tổ vậy. Hiện giờ, ngay cả bởi vì tự thân lịch duyệt có hạn, nhưng phàm là những gì hắn biết, chỉ vài ba lời liền nhắm thẳng vào chỗ tinh túy, khiến cho các đan sư chung quanh đều rất thán phục, ánh mắt nhìn hắn ít nhiều mang theo một tia kính trọng.
Nếu như nói lúc trước mọi người khách khí phần lớn là bởi vì sau lưng của hắn có Chân Linh phái, cùng với có thể coi là tuổi tác và tiềm lực của hắn, thì hiện giờ mọi người cũng đã đem Lục Bình trở thành một tên luyện đan đại sư chân chính hơn nữa thực lực còn tương đối không kém để đối xử.
- Lục tiểu hữu, không biết lần này tập hội coi trọng cái gì, thu hoạch như thế nào?
Lục Bình xoay người lại, thì thấy một vị lão giả đang cười híp mắt đứng ở phía sau hắn dò hỏi.
Lục Bình chắp tay, nói:
- Xin chào tiền bối. Vãn bối lần này tới đây chủ yếu là đi theo môn phái trưởng bối học thêm chút kiến thức, cũng không cùng các vị tiền bối trao đổi đồ gì. Xin hỏi tiền bối là ai?
Lão giả cười nói:
- Lão phu là Liêu Nhuận Giáp, tiểu tử Liêu Hổ kia chính là khuyên tử!.
Lục Bình chợt hiểu ra, nói:
- Thì ra là Liêu tiền bối. Vãn bối xin có lễ. Vãn bối cùng Liêu huynh từ biệt nhau ở Thất Tinh Động Thiên cũng gần hai mươi năm không gặp rồi. Liêu huynh gần đây khỏe không?
Liêu Nhuận Giáp cười nói:
- Tiểu tử kia lại không so được với người. Tuy nhiên hai năm gần đây nó mới vừa miễn cưỡng đột phá đoán đan kỳ thôi, nếu muốn thành tựu luyện đan đại sư thì còn kém xa.
Lục Bình cười nói:
- Chúc mừng Liêu tiền bối. Liêu gia gia học sâu xa, Liêu huynh tương lai tất thành đại khí, đáng tiếc vãn bối không biết Liêu huynh thành tựu kim đan, nếu không nhất định đi tới bái phỏng ăn mừng.
← Ch. 0418 | Ch. 0420 → |