← Ch.0481 | Ch.0483 → |
Âu Dương Duy Kiếm vừa nói chuyện, đồng thời một kiếm đã chém ba khối cự thạch thành phần vụn.
Nhưng càng ngày càng nhiều vẫn thạch ở trên trời xẹt qua từng đạo ánh lửa, hướng mấy người vây công Ân Huyền Sở nện xuống. Âu Dương Duy Kiếm không thể không sử xuất "Khoái Hoạt Cửu Kiếm", trong đám vẫn thạch linh xảo tránh né. Đồng thời, Lưu Phong kiếm cũng không nữa dùng cứng đối cứng với vẫn thạch rơi đập xuống nữa, mà là linh hoạt đem vẫn thạch trên đỉnh đầu Âu Dương Duy Kiếm hất lệch qua một bên.
"Phong Lưu Cửu Kiếm" cùng "Khoái Hoạt Cửu Kiếm" rõ ràng có điều bất đồng."Phong Lưu Cửu Kiếm" kiếm thế tế mật, công kích giống như cuồng phong sậu vũ, vô khổng bất nhập; "Khoái Hoạt Cửu Kiếm" thì khác hẳn, bộ kiếm thuật này chú trọng tốc độ hơn, kỷ xảo, tùy tâm sở dục, vô hình vô tích, không thể nào nắm bắt được.
Lục Bình cũng từng mấy lần tham khảo "Phong lưu khoái hoạt thập bát kiếm" của Huyền Linh phái, vừa nhìn một cái thì đã nhìn ra Âu Dương Duy Kiếm mặc dù đem "Phong Lưu Cửu Kiếm" hợp thành một kiếm, thành tựu kiếm thuật đại thần thông rồi. Nhưng bất quá "Khoái Hoạt Cửu Kiếm" hiển nhiên còn không đạt tới đại thần thông cấp bậc. Nhìn Âu Dương Duy Kiếm ở trong "Thiên Băng" tứ ngược mà vẫn ung dung có thừa, hiển nhiên Âu Dương Duy Kiếm đối với "Phong Lưu Cửu Kiếm" hợp làm một kiếm, thành tựu đại thần thông cấp bậc kiếm thuật cũng chỉ còn lại có một bước ngắn mà thôi.
Người này thật là kiếm tu thiên tài trên đời này không thể có nhiều!
Lúc này Lục Bình đã đem thạch khôi giáp mặc lên người, độn nhập vào trong nước. Hắn đem Tị Thủy Nguyệt Minh Châu tế lên, hướng chỗ đám người Ân Huyền Sở nhanh chóng và bí ẩn độn tới.
Thị triển Thiên Băng thần thông ra, cho dù uy lực mạnh mẽ, nhưng trong lúc nhất thời cũng không làm gì được Âu Dương Duy Kiếm. Ngược lại, hai tên Phúc Hải bang tu sĩ khác bị tập kích đột ngột luống cuống tay chân, đã bị mấy khối vẫn thạch đập vào người. Một người bị đập bể hộ thân pháp bảo. Một người khác trong quá trình tránh né, bị An Huyền Sở nắm bắt được cơ hội đánh cho bị trọng thương hộc máu.
Thủ lĩnh Phúc Hải bang lúc này cũng nhận ra được người đánh lén thi triển đại thần thông có uy lực kém xa Quách Huyền Sơn trong truyền thuyết. Nếu là Quách Huyền Sơn thi triển, thì hiệu quả sẽ mang lại một loại khí thế thiên băng địa liệt. Hơn nữa lúc thần niệm quét qua, người đánh lén nơi xa cũng bị hắn nắm bắt được hành tung, thì ra chỉ là một gã đoán đan tầng năm tu vi tu sĩ mà thôi.
Phúc Hải bang thủ lĩnh trong tay liên tiếp bấm ra mấy loại pháp quyết, phi kiếm màu bạc lúc trước ở trên đỉnh đầu không ngừng đón đở vẫn thạch rơi xuống đó đột nhiên bộc phát ra một đạo kiếm khí màu sâm bạch, xoay tròn hướng mây mù màu xám tro trên thượng không ở đỉnh đầu đánh vào. Thân kiếm trong lúc bay múa, đồng thời còn mang theo kiếm khí sâm bạch bay về đủ trứ hướng thiên không, dọc đường gặp phải lạc thạch đều bị phi kiếm cắt thành mảnh vụn.
Không ngờ đấy lại một bộ đại thần thông kiếm thuật!
Lúc này ở một bên kia tránh né, Âu Dương Duy Kiếm cũng giống như "tâm hữu linh tế" vậy, Lưu Phong kiếm gào thét trong tay, phi kiếm màu bạc lập tức bám sát theo sau phi kiếm của Phúc Hải bang thủ lĩnh.
Phi kiếm màu bạc xông phá lạc thạch ngăn trở, rốt cục nhập vào trong tầng mây màu xám tro, liên tiếp vọt ra tiếng nổ trầm muộn, từng đạo ánh sáng màu bạc không ngừng thoáng qua trong tầng mây màu xám tro. Sau đó, Lưu Phong kiếm cũng bay vào trong đó. Đám mây màu xám tro không ngừng bị thôi tan. Uy lực của lạc thạch trong bầu trời cũng càng lúc càng nhỏ. Rốt cục, một đạo kiếm khí to lớn màu bạc phá không từ trong đám mây màu xám tro mà ra. Sau một tiếng bạo vang, mặt của Phúc Hải bang thủ lĩnh đang đứng trên biển đỏ ngầu từng trận, mà đám mây màu xám tro trong bầu trời rốt cục cũng bị hai loại kiếm thuật đại thần thông hợp lực phá vỡ. Cuối cùng, chỉ còn có mười mấy khối vẫn thạch cấp tốc hướng mặt biển rơi đi, nhưng đã không còn uy hiếp gì nữa.
Ngay tại lúc hai người mới vừa đem phi kiêm thu hồi, đột nhiên một tiếng hừ lạnh không biết từ phương hướng nào truyền tới, đợi đến lúc thủ lĩnh xoay người tra xét, lại thấy một tên thủ hạ trong lúc bất chợt phảng phất ngây ngô đúng ở nơi đó không nhúc nhích. Thần sắc thủ lĩnh khẩn trương, há mồm muốn hô, nhưng đã không còn kịp nữa. Một viên đá lớn chừng cái đấu gào thét đập xuống, đem đầu tên thủ hạ này trực tiếp đập lún vào trong lồng ngực
Tiếng hừ lạnh này hiển nhiên không phải là của tu sĩ mới vừa thi triển "Thiên Băng". Trên khóe mắt của thủ lĩnh không ngừng co quắp, hướng bốn phía đanh giọng quát lên:
- Là ai? Là ai?
Âu Dương Duy Kiếm cũng kinh nghi bất định từng trận. Ngay vào lúc này, từ mặt biển Hoàn Vũ đảo đột nhiên có một tu sĩ chừng ba mươi tuổi ở trên trời xẹt qua một đạo độn quang màu vàng, lướt qua Âu Dương Duy Kiêm cùng Phúc Hải bang tu sĩ, rơi vào bên người Ân Huyền Sở bị sương trắng bao phủ. Thì ra đây chính là người mới vừa đánh lén đòn thần thông Thiên Băng lúc nãy.
Âu Dương Duy Kiếm ngưng thanh hỏi:
- Là người của Chân Linh phái? Quách Huyền Sơn đệ tử? Lưu Huyền Viễn chân nhân hướng bên người Ân Huyền Sở nhìn một chút, xoay người mỉm cười nói:
- Tại hạ Lưu Huyền Viễn, chính là Quách Huyền Sơn chân nhân môn hạ đệ tử thứ năm.
Âu Dương Duy Kiếm chợt nói:
- Lưu Huyền Viễn, Lưu Tử Viễn, thì ra là 'Bắc Hải mười tám tướng" năm đó. Hơn mười năm nay không nghe thấy tin tức của ngươi, còn tưởng rằng người đã sớm bỏ mặc mọi người rồi, không ngờ lại cũng có thành tựu như vậy.
Lưu Huyền Viễn chân nhân tuy cùng Âu Dương Duy Kiếm, Lục Bình đều là tam đại đệ tử, nhưng Lưu Huyền Viễn chân nhân đại khí vãn thành, so với bọn hắn phải lớn hơn trăm tuổi, tuy nói thực lực chưa chắc phải bằng hai vị thiên tài Bắc Hải này, nhưng công phu dưỡng khí lại vượt xa bọn họ.
Nghe những lời nói như khiêu khích của Âu Dương Duy Kiếm, Lưu Huyền Viễn chân nhân vẫn giữ giọng nói đầy hòa khí:
- Không dám! Âu Dương sư đệ cùng Lục sư đệ mỗi người đều là nhân kiệt siêu quần bạt tụy trong môn phái. Tại hạ chẳng qua là lớn hơn mấy tuổi, đần điểu bay trước mà thôi, không so được với hai người các ngươi. Bất quá nếu là Âu Dương sư đệ muốn chỉ giáo, như vậy tại hạ cũng tự nhiên phải phụng bồi rồi.
Âu Dương Duy Kiếm nghe Lưu Huyền Viễn chân nhân nhắc tới Lục Bình, trong miệng không khỏi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hướng mặt biển quan sát, lạnh lùng nói:.
- Các ngươi còn có một đồng bạn, gọi hắn ra đi!
Lưu Huyền Viễn mỉm cười không nói. Ân Huyền Sở bị một tầng sương trắng bao phủ, không thấy rõ biểu lộ trên mặt. Cơ Huyền Hiên mặc dù cố gắng không để cho mình hôn mê, nhưng cũng đã đến cực hạn, tùy lúc cũng có thể mất đi ý thức.
Âu Dương Duy Kiếm thấy mặt biển không động tĩnh chút nào, không khỏi cười lạnh, nói:
- Đồ giấu đầu lòi đuôi không nhìn thấy ánh mặt trời. Nếu ngươi không ra được, ta liền đem tên nửa người nửa yêu này giết trước rồi hắn hay.
Dứt lời, Lưu Phong kiếm chỉ một cái, đã hướng về Ân Huyền Sở trong sương trắng bay đi.
Một tiếng "đương" vang lên thật lớn. Một thanh thạch kiếm hình thù kỳ lạ cực lớn quét ngang ra, nhất cử đỡ lấy Lưu Phong kiếm. Lưu Huyền Viễn chân nhân nhảy nang một bước, đứng ở trước người Ân Huyền Sở.
Âu Dương Duy Kiếm nhìn người trước mắt, trầm giọng hỏi:
- Chẳng lẽ Chân Linh phái ngươi đúng thật là muốn bao che yêu nghiệt?
Lưu Huyền Viễn chân nhân cũng thu lại nụ cười, ngưng thanh nói:
- Mặc dù hắn là yêu nghiệt, đó cũng là yêu nghiệt của Chân Linh phái ta, tự có tu sĩ chấp pháp của Chân Linh phái ta tới thanh lý môn hộ. Các hạ không khỏi đưa tay dài quá thân. Chẳng lẽ quý phái lão tổ không ngờ lại muốn thay thế Chân Linh phái ta ra lệnh thanh lý môn hộ hay sao?
← Ch. 0481 | Ch. 0483 → |